́ Vương Úc Khánh. (2)
Sưu Sưu.
Lúc này ba đạo thân ảnh phía sau trực tiếp đáp xuống mặt đất. Ba người này đều là những đại hán chừng ba đến bốn mươi tuổi. Cảm nhận khí tức của ba người này, hai hàng lông mày Lục Thiếu Du không khỏi trầm xuống, đại hán đầu lĩnh là một Vũ Suất ngũ trọng. Phía sau hắn là một Vũ Suất tứ trọng và một Vũ Suất nhất trọng.
- Khí Vương Úc Khánh.
Diệp Mỹ kinh hô một tiếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Linh Suất tứ trọng bị thương nặng kia.
- Diệp phó đường chủ, ngươi biết hắn sao?
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Linh Suất tứ trọng đang bị thương nặng kia. Người này mặc một bộ y phục đỏ như lửa, mày kiếm mắt to, ánh mắt sáng sủa. Ước chừng khoảng bốn mươi tuổi. Người có tu vi Vũ Suất thọ mệnh đều tới mấy trăm năm, hơn nữa lại là tu luyện giả cho nên tốc độ già đi cực kỳ chậm chạp. Vì vậy chỉ nhìn dáng dấp không thể nào đoán ra tuổi tác thực sự.
- Chưởng môn, người này là Úc Khánh, thường được người ta gọi là Khí Vương Úc Khánh, binh khí hắn luyện chế ra cực kỳ thịnh hành trong Cổ Vực, là vạn kim khó cầu. Tạo nghệ trên phương diện luyện khí không phải người bình thường có thể so sánh được.
Diệp Mỹ nhanh chóng nói với Lục Thiếu Du.
- Úc Khánh, giao thứ đó ra đây, ta sẽ để cho ngươi chết thống khoái.
Vũ Suất ngũ trọng kia nhìn đại hán nằm trên mặt đất rồi nói.
- Quách Đại, ngươi muốn nói tới vật gì? Ta không biết ngươi đang nói gì. Các ngươi nhân lúc ta đang luyện chế binh khí vây công ta. Ba huynh đệ Quách thị các ngươi quả thực quá vô sỉ.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng đại hán kia, thương thế rõ ràng cực kỳ nghiêm trọng.
- Úc Khánh, ngươi không cần giả ngu. Ngươi bế quan ba năm, trốn ở trong sơn mạch Vụ Hải chỉ có ba huynh đệ chúng ta biết ngươi đang luyện chế linh khí. Giao ra Linh khí, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái.
Đại hán vừa nói kia lúc này lạnh nhạt nói.
- Linh khí? Linh khí nào? Ta căn bản không biết.
Ánh mắt đại hán kia trầm xuống rồi nói.
- Đại ca, nhiều lời vô ích với hắn làm gì, trực tiếp đánh chết là được. Đến lúc đó tất cả mọi thứ của hắn là của chúng ta.
Trong ba người, tên Vũ Suất tứ trọng lạnh nhạt nói.
- Ba huynh đệ Quách thị nhà các ngươi, nếu như hôm nay ta không chết vậy thì ngày khác sẽ tìm diệt cả nhà các ngươi.
Đại hán kia quát lên.
- Úc Khánh, bằng vào danh khí của ngươi muốn tìm người diệt Quách gia ta quả thực cũng có khả năng. Thế nhưng ngươi sẽ không có cơ hội đó rồi. Lẽ nào ngươi cho rằng ngày hôm nay ngươi còn có thể chạy thoát khỏi tay ba huynh đệ chúng ta sao?
- Hừ.
Đại hán nằm trên mặt đất kia hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì. Bị ba huynh đệ Quách thị kia vây công, bản thân bị trọng thương, hắn đương nhiên biết mình muốn chạy thoát sẽ cực kỳ khó khăn.
- Đại ca, nhị ca. Các huynh đối phó Úc Khánh, bên kia còn có hai người không sợ chết, đệ đi giải quyết.
Trong ba người, lúc này Vũ Suất nhất trọng kia đột nhiên nhìn về phía Lục Thiếu Du và Diệp Mỹ phía xa.
- Chưởng môn, chúng ta đi mau.
Diệp Mỹ tức thì cả kinh nói:
- Là Quách thị tam hùng, trong Cổ Vực ba người này có tiếng hung ác, rất khó trêu chọc.
- Không vội, chúng ta nhìn xem một chút.
Nhìn Vũ Suất nhất trọng đang đi tới, Lục Thiếu Du cũng không có ý tứ muốn chạy trốn.
- Hóa ra còn có một nữ nhân dáng dấp không tồi, vừa vặn có thể bồi tiếp đại gia một phen.
Đại hán Vũ Suất nhất trọng kia trong nháy mắt đi tới trước người Lục Thiếu Du và Diệp Mỹ. Ánh mắt lập tức nhìn về phía Diệp Mỹ nở nụ cười âm hiểm. Nữ tử như vậy quả thực là hiếm thấy.
- Chỉ sợ ngươi còn không có bổn sự này. Người của ta không phải là thứ một Vũ Suất nhất trọng nho nhỏ như ngươi có thể động vào.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói một tiếng. Vũ Suất nhất trọng, coi như bằng vào thực lực của hắn cũng có thể đánh lại. Muốn giết có lẽ không phải vấn đề quá khó.
- Ồ. Tiểu tử ngươi quả thực vô cùng càn rỡ. Lẽ nào là đệ tử sơn môn nào mới tới, sống an nhàn quá lâu rồi sao? Đại gia ta ngày hôm nay trước tiên sẽ giải quyết ngươi.
Vũ Suất nhất trọng này ngạc nhiên, một cỗ sát ý tỏa ra. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du.
- Ngươi cũng xứng sao?
Ánh mắt Lục Thiếu Du lóe lên vẻ vui mừng, hắn luôn muốn tìm một tên Vũ Suất nhất trọng làm đối thủ, lúc này chính là cơ hội, thực lực Vũ Suất nhất trọng này vừa khéo làm đối thủ của hắn.
- Khặc khặc. Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, muốn chết.
Ánh mắt Vũ Suất nhất trọng này toát ra sát ý. Nói xong, trong tay đánh ra một đạo chưởng ấn lam sắc tốc độ như thiểm điện trực tiếp bắn về phía Lục Thiếu Du.
Phanh.
Một đạo chưởng ấn trực tiếp đánh vào ngực Lục Thiếu Du. Trong nháy mắt thân thể Lục Thiếu Du bị nghiền nát.
- Chưởng môn.
Sắc mặt Diệp Mỹ đại biến khẽ hô lên một tiếng. Lập tức ánh mắt khẽ nhíu lại, lúc này nàng cũng thấy thân thể nghiền nát của Lục Thiếu Du không có máu tươi bắn ra cho nên đây chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
- Ồ?
Lúc này sắc mặt Vũ Suất nhất trọng kia hơi ngạc nhiên. Dường như hắn thật không ngờ tốc độ của Lục Thiếu Du lại nhanh như vậy. Trước mặt hắn cũng có thể chạy trốn, trong lòng lúc này vô cùng kinh ngạc.
- Tốc độ của Vũ Suất nhất trọng quả thực vẫn có chút chậm chạp.
Thân thể Lục Thiếu Du xuất hiện cách đó mười thước. Trên vai Diệp Mỹ lúc này xuất hiện Tiểu Long và Bạch Linh. Lục Thiếu Du đã âm thầm nói với Bạch Linh không cần xuất thủ để hắn một mình thử thực lực Vũ Suất nhất trọng một chút.
- Tiểu tử. Tốc độ cũng không chậm nha.
Sắc mặt Vũ Suất nhất trọng kia tức thì âm trầm.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt cười:
- Là tốc độ của ngươi quá chậm mà thôi.
- Lão tam, đừng chơi đùa nữa. Nhanh giải quyết tiểu quỷ kia đi.
Phía xa, hai người còn lại đã không nhịn được nữa. Hai người bọn hắn còn tưởng rằng lão tam nhà mình đang chơi đùa với Lục Thiếu Du.
- Tiểu tử kiêu ngạo.
Vũ Suất nhất trọng này nhíu mày lạnh lùng quát lên một tiếng. Chân khí quanh người bùng ra. Bàn tay khẽ nắm chặt. Trong chiếc nhẫn trữ vật có một đạo lưu quang hiện lên, một thanh đại đao xuất hiện trong tay hắn. Thanh đại đao này dài chừng một thước. Trên thân đao có mấy đạo bí văn, hàn mang tỏa ra bốn phía, phẩm chất quả thực không tồi.
- Trước tiên bổ sống tiểu tử này đã.
Bàn chân tên Vũ Suất nhất trọng kia khẽ điểm một cái. Đại đao trong tay vung lên rồi đánh về phía Lục Thiếu Du. Thân thể hắn giống như một đạo lưu tinh, nhanh như thiểm điện.
Đại đao trong tay đại hán Vũ Suất nhất trọng này mang theo lực lượng mạnh mẽ trực tiếp xé rách không gian, đao mang trên trăm thước nhanh chóng hình thành, sau đó hung hăng bổ xuống phía dưới. Trên đao mang này rõ ràng đã khiến cho không gian chung quanh chấn động. Cường giả Vũ Suất lực lượng công kích ít nhiều cũng kèm theo một chút lực lượng không gian.
Trong nháy mắt thân thể Lục Thiếu Du đã bị bao phủ trong đó. Lúc này kình phong cường hãn khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy toàn thân đau đớn.
Sưu Sưu.
Lúc này ba đạo thân ảnh phía sau trực tiếp đáp xuống mặt đất. Ba người này đều là những đại hán chừng ba đến bốn mươi tuổi. Cảm nhận khí tức của ba người này, hai hàng lông mày Lục Thiếu Du không khỏi trầm xuống, đại hán đầu lĩnh là một Vũ Suất ngũ trọng. Phía sau hắn là một Vũ Suất tứ trọng và một Vũ Suất nhất trọng.
- Khí Vương Úc Khánh.
Diệp Mỹ kinh hô một tiếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Linh Suất tứ trọng bị thương nặng kia.
- Diệp phó đường chủ, ngươi biết hắn sao?
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Linh Suất tứ trọng đang bị thương nặng kia. Người này mặc một bộ y phục đỏ như lửa, mày kiếm mắt to, ánh mắt sáng sủa. Ước chừng khoảng bốn mươi tuổi. Người có tu vi Vũ Suất thọ mệnh đều tới mấy trăm năm, hơn nữa lại là tu luyện giả cho nên tốc độ già đi cực kỳ chậm chạp. Vì vậy chỉ nhìn dáng dấp không thể nào đoán ra tuổi tác thực sự.
- Chưởng môn, người này là Úc Khánh, thường được người ta gọi là Khí Vương Úc Khánh, binh khí hắn luyện chế ra cực kỳ thịnh hành trong Cổ Vực, là vạn kim khó cầu. Tạo nghệ trên phương diện luyện khí không phải người bình thường có thể so sánh được.
Diệp Mỹ nhanh chóng nói với Lục Thiếu Du.
- Úc Khánh, giao thứ đó ra đây, ta sẽ để cho ngươi chết thống khoái.
Vũ Suất ngũ trọng kia nhìn đại hán nằm trên mặt đất rồi nói.
- Quách Đại, ngươi muốn nói tới vật gì? Ta không biết ngươi đang nói gì. Các ngươi nhân lúc ta đang luyện chế binh khí vây công ta. Ba huynh đệ Quách thị các ngươi quả thực quá vô sỉ.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng đại hán kia, thương thế rõ ràng cực kỳ nghiêm trọng.
- Úc Khánh, ngươi không cần giả ngu. Ngươi bế quan ba năm, trốn ở trong sơn mạch Vụ Hải chỉ có ba huynh đệ chúng ta biết ngươi đang luyện chế linh khí. Giao ra Linh khí, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái.
Đại hán vừa nói kia lúc này lạnh nhạt nói.
- Linh khí? Linh khí nào? Ta căn bản không biết.
Ánh mắt đại hán kia trầm xuống rồi nói.
- Đại ca, nhiều lời vô ích với hắn làm gì, trực tiếp đánh chết là được. Đến lúc đó tất cả mọi thứ của hắn là của chúng ta.
Trong ba người, tên Vũ Suất tứ trọng lạnh nhạt nói.
- Ba huynh đệ Quách thị nhà các ngươi, nếu như hôm nay ta không chết vậy thì ngày khác sẽ tìm diệt cả nhà các ngươi.
Đại hán kia quát lên.
- Úc Khánh, bằng vào danh khí của ngươi muốn tìm người diệt Quách gia ta quả thực cũng có khả năng. Thế nhưng ngươi sẽ không có cơ hội đó rồi. Lẽ nào ngươi cho rằng ngày hôm nay ngươi còn có thể chạy thoát khỏi tay ba huynh đệ chúng ta sao?
- Hừ.
Đại hán nằm trên mặt đất kia hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì. Bị ba huynh đệ Quách thị kia vây công, bản thân bị trọng thương, hắn đương nhiên biết mình muốn chạy thoát sẽ cực kỳ khó khăn.
- Đại ca, nhị ca. Các huynh đối phó Úc Khánh, bên kia còn có hai người không sợ chết, đệ đi giải quyết.
Trong ba người, lúc này Vũ Suất nhất trọng kia đột nhiên nhìn về phía Lục Thiếu Du và Diệp Mỹ phía xa.
- Chưởng môn, chúng ta đi mau.
Diệp Mỹ tức thì cả kinh nói:
- Là Quách thị tam hùng, trong Cổ Vực ba người này có tiếng hung ác, rất khó trêu chọc.
- Không vội, chúng ta nhìn xem một chút.
Nhìn Vũ Suất nhất trọng đang đi tới, Lục Thiếu Du cũng không có ý tứ muốn chạy trốn.
- Hóa ra còn có một nữ nhân dáng dấp không tồi, vừa vặn có thể bồi tiếp đại gia một phen.
Đại hán Vũ Suất nhất trọng kia trong nháy mắt đi tới trước người Lục Thiếu Du và Diệp Mỹ. Ánh mắt lập tức nhìn về phía Diệp Mỹ nở nụ cười âm hiểm. Nữ tử như vậy quả thực là hiếm thấy.
- Chỉ sợ ngươi còn không có bổn sự này. Người của ta không phải là thứ một Vũ Suất nhất trọng nho nhỏ như ngươi có thể động vào.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói một tiếng. Vũ Suất nhất trọng, coi như bằng vào thực lực của hắn cũng có thể đánh lại. Muốn giết có lẽ không phải vấn đề quá khó.
- Ồ. Tiểu tử ngươi quả thực vô cùng càn rỡ. Lẽ nào là đệ tử sơn môn nào mới tới, sống an nhàn quá lâu rồi sao? Đại gia ta ngày hôm nay trước tiên sẽ giải quyết ngươi.
Vũ Suất nhất trọng này ngạc nhiên, một cỗ sát ý tỏa ra. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du.
- Ngươi cũng xứng sao?
Ánh mắt Lục Thiếu Du lóe lên vẻ vui mừng, hắn luôn muốn tìm một tên Vũ Suất nhất trọng làm đối thủ, lúc này chính là cơ hội, thực lực Vũ Suất nhất trọng này vừa khéo làm đối thủ của hắn.
- Khặc khặc. Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, muốn chết.
Ánh mắt Vũ Suất nhất trọng này toát ra sát ý. Nói xong, trong tay đánh ra một đạo chưởng ấn lam sắc tốc độ như thiểm điện trực tiếp bắn về phía Lục Thiếu Du.
Phanh.
Một đạo chưởng ấn trực tiếp đánh vào ngực Lục Thiếu Du. Trong nháy mắt thân thể Lục Thiếu Du bị nghiền nát.
- Chưởng môn.
Sắc mặt Diệp Mỹ đại biến khẽ hô lên một tiếng. Lập tức ánh mắt khẽ nhíu lại, lúc này nàng cũng thấy thân thể nghiền nát của Lục Thiếu Du không có máu tươi bắn ra cho nên đây chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
- Ồ?
Lúc này sắc mặt Vũ Suất nhất trọng kia hơi ngạc nhiên. Dường như hắn thật không ngờ tốc độ của Lục Thiếu Du lại nhanh như vậy. Trước mặt hắn cũng có thể chạy trốn, trong lòng lúc này vô cùng kinh ngạc.
- Tốc độ của Vũ Suất nhất trọng quả thực vẫn có chút chậm chạp.
Thân thể Lục Thiếu Du xuất hiện cách đó mười thước. Trên vai Diệp Mỹ lúc này xuất hiện Tiểu Long và Bạch Linh. Lục Thiếu Du đã âm thầm nói với Bạch Linh không cần xuất thủ để hắn một mình thử thực lực Vũ Suất nhất trọng một chút.
- Tiểu tử. Tốc độ cũng không chậm nha.
Sắc mặt Vũ Suất nhất trọng kia tức thì âm trầm.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt cười:
- Là tốc độ của ngươi quá chậm mà thôi.
- Lão tam, đừng chơi đùa nữa. Nhanh giải quyết tiểu quỷ kia đi.
Phía xa, hai người còn lại đã không nhịn được nữa. Hai người bọn hắn còn tưởng rằng lão tam nhà mình đang chơi đùa với Lục Thiếu Du.
- Tiểu tử kiêu ngạo.
Vũ Suất nhất trọng này nhíu mày lạnh lùng quát lên một tiếng. Chân khí quanh người bùng ra. Bàn tay khẽ nắm chặt. Trong chiếc nhẫn trữ vật có một đạo lưu quang hiện lên, một thanh đại đao xuất hiện trong tay hắn. Thanh đại đao này dài chừng một thước. Trên thân đao có mấy đạo bí văn, hàn mang tỏa ra bốn phía, phẩm chất quả thực không tồi.
- Trước tiên bổ sống tiểu tử này đã.
Bàn chân tên Vũ Suất nhất trọng kia khẽ điểm một cái. Đại đao trong tay vung lên rồi đánh về phía Lục Thiếu Du. Thân thể hắn giống như một đạo lưu tinh, nhanh như thiểm điện.
Đại đao trong tay đại hán Vũ Suất nhất trọng này mang theo lực lượng mạnh mẽ trực tiếp xé rách không gian, đao mang trên trăm thước nhanh chóng hình thành, sau đó hung hăng bổ xuống phía dưới. Trên đao mang này rõ ràng đã khiến cho không gian chung quanh chấn động. Cường giả Vũ Suất lực lượng công kích ít nhiều cũng kèm theo một chút lực lượng không gian.
Trong nháy mắt thân thể Lục Thiếu Du đã bị bao phủ trong đó. Lúc này kình phong cường hãn khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy toàn thân đau đớn.