" Anh còn đứng đấy mà cười được nữa!!" Lâm Tư Ân trừng mắt nhìn anh.
" Ai kêu em đáng yêu như vậy làm gì chứ!" Triết Hạo đưa tay lên véo vào má cô một cái.
" Này anh làm gì đấy!! Định lợi dụng cơ hội để động chạm vào tôi đó hả?" Lâm Tư Ân hất tay anh ra đồng thời còn dùng sức đánh mạnh vào ngực anh một cái.
" Áh...!đau, Lâm Tư Ân em định ám sát người yêu mình đấy à!!" Anh lấy tay xoa ngực mình không nhịn được mà nhăn mặt than đau.
" Ai...!Ai là người yêu anh hả? Nói nhăng nói cuội, hứ!!" Lâm Tư Ân bối rối xoay mặt qua hướng khác phản bác lại những lời Triết Hạo vừa nói, khuôn mặt lúc này vì ngại mà đỏ y như tôm luộc.
" Em là đang ngại ngùng đó sao?" Triết Hạo đứng khoanh tay nhếch mép cười nhìn cô.
" Hừ!! Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi kiếm gì lót bụng đây" Lâm Tư Ân xoay người hướng ra cửa bước đi.
Mọi chuyện vì xảy ra quá bất ngờ nên Lâm Tư Ân đã nhất thời quên đi cái đói, bây giờ mọi thứ đã bình thường trở lại thì bụng cô lại không ngừng đánh trống liên hồi.
" Tôi đưa em đi ăn" Triết Hạo nhanh chóng đuổi theo đan tay mình vào tay cô kéo đi.
Lâm Tư Ân vì lo cho Triết Hạo nên đã dành nhiệm vụ cầm lái, trong xe hai người cứ liên tục nói chuyện luyên thuyên với nhau, không biết từ khi nào mà bầu không khí giữa hai người dần dần tốt lên rất nhiều, cả hai càng lúc càng nói chuyện tự nhiên với nhau hơn.
" Em muốn ăn gì?" Triết Hạo tựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn sang khuôn mặt trái xoan nhỏ bé của Lâm Tư Ân hỏi.
" Tôi thích ăn món Pháp!!" Lâm Tư Ân ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn thẳng phía trước, cô rất tự nhiên mà trả lời câu hỏi của anh.
Triết Hạo không nói gì, anh chậm rãi lấy ra chiếc điện thoại và điện cho ai đó.
Trước lúc tai nạn xảy ra, Triết Hạo đã để quên điện thoại của mình trên xe vì vậy cho nên là lúc đấy cho dù Lâm Tư Ân đã lục khắp cả người anh nhưng cô vẫn không tìm được gì.
" Món Pháp, phút sau tôi sẽ về dùng bửa" Triết Hạo nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy.
" Anh định ăn ở nhà hàng nào vậy?" Lâm Tư Ân vì tò mò nên đã hỏi.
Vừa nghĩ đến cảnh mình sắp được thưởng thức những món ăn mà mình thích thì Lâm Tư Ân đã không nhịn được mà nuốt nước bọt liên tục.
" Nhà tôi!!" Triết Hạo điềm nhiên trả lời.
" Gì cơ? Sao tôi lại phải dùng bửa ở nhà anh vậy? Có phải là anh không có tiền đãi tôi một bửa thịnh soạn ở nhà hàng đúng không?" Lâm Tư Ân cảm thấy thất vọng, cô bĩu môi quay sang lườm anh một cái.
" Em yên tâm đi những đầu bếp nhà tôi làm chắc chắn sẽ không hề thua kém bất kì nhà hàng nào đâu" Triết Hạo cười cười nói, tay anh cũng không an phận mà đưa lên nhéo nhẹ vào chóp mũi của Lâm Tư Ân.
Thật sự là Lâm Tư Ân cái cô gái này lúc nào cũng chỉ có đồ ăn ngon trong mắt thôi, tại sao cô lại không chịu chú ý đến một người đàn ông đẹp trai như anh có chứ, chẳng phải là anh ngon hơn nhiều sao?
" Hứ!! Để tôi xem thật sự có ngon như những lời anh nói không"
" Nếu không ngon thì lần sau tôi sẽ lấy thân mình ra để bù đắp cho em!!" Triết Hạo bá đạo nhướn mày nói.
" Nhảm nhí!! Anh...!Anh thì có gì mà ngon để tôi ăn cơ chứ?" Lâm Tư Ân sau khi nghe những lời anh vừa nói thì cả khuôn mặt đều đỏ ửng cả lên, lúc này đôi gò má cứ hồng hồng lên trông thật đáng yêu.
Gì chứ? Anh ta sao lại có thể thốt ra những lời không đứng đắn như vậy kia chứ!?
Nhưng dù sau thì trong sâu thâm tâm Lâm Tư Ân cũng thật muốn một lần được chiêm ngưỡng cơ thể cường tráng nằm dưới lớp áo sơ mi đó của Triết Hạo.
Lần trước cô đã vô tay chạm vào cơ bụng săn chắc đó của anh, nhớ lại cảm giác đó khiến cô bất giác mà nuốt nước bọt thêm vài cái.
" Không phải ngại, nếu em thích tôi không ngại sẽ cho em hết tấm thân này đâu!!" Triết Hạo vẫn không để ý đến sự ngượng ngùng đó của Lâm Tư Ân mà anh cứ tiếp tục nói về vấn đề đó.
" Dừng!! Cho dù anh có cho thì tôi đây còn lâu mới thèm!!" Lâm Tư Ân vì sĩ diện của bản thân, nên cô chỉ đành ngậm ngùi nói ra những lời giả dối từ tận đáy lòng đó của mình.
" Vậy thì thôi, tiếc thật đấy!!" Triết Hạo cố gắng nhịn cười nói với cô.
Trên xe Triết Hạo không ngừng nói những lời trêu chọc, còn Lâm Tư Ân vì đang lái xe nên chỉ có thể dùng ánh mắt sắc bén của mình để lườm anh cho hả giận mà thôi.
Chạy được một khoảng thời gian thì cuối cùng cũng đã đến biệt thự riêng của Triết Hạo.
Xe vừa chạy đến nơi thì rất nhanh bên trong đã có người làm chạy ra mở cổng.
" Dừng xe ở đây đi, những chuyện còn lại cứ để cho bọn họ làm là được rồi" Triết Hạo nhẹ giọng nhắc nhở.
Lâm Tư Ân cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, sau khi tắt máy xe thì cô cũng chậm rãi bước xuống.
Vừa bước xuống xe thì cô đã bị khung cảnh hãi hùng bên ngoài làm cho dọa sợ, tầm khoảng trên dưới hơn một trăm người làm toàn thân đều là đồng phục chỉnh tề đang đứng thành một hàng dọc chia ra hai bên mà cung kính chào hỏi Triết Hạo.
" Mừng đại Triết thiếu trở về!!"
" Đại Triết thiếu!! Cậu bị thương sao? Mau mau vài trong để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu!!" Người quản gia gấp gáp tiến đến muốn đỡ Triết Hạo vào trong.
Đây là Trần quản gia, ông ta là người đã phục vụ cho Triết gia đã hơn mấy năm nay.
Từ sau khi ba mẹ Triết Hạo bị người khác hãm hại và mất đi thì ông cũng chưa từng hề phục vụ thêm bất kì một gia đình nào khác, ông ta đã tìm được một căn nhà nhỏ để ở và cũng kiếm được một vài công việc lặt vặt để sinh sống qua ngày.
Tầm vài năm sau đó thì Triết Hạo đã tìm đến và ngỏ ý muốn mời ông về, để ông có thể tiếp tục làm công việc quản gia riêng cho biệt thự của mình.
" Không sao chỉ là vết thương nhẹ thôi, lui xuống hết đi" Triết Hạo không mấy quan tâm đ ến lời nói của Trần quản gia, anh lạnh lùng phất tay ý bảo mọi người lui xuống.
Triết Hạo sải chân đi đến chỗ Lâm Tư Ân đang đứng và vô cùng tự nhiên vòng tay mình qua ôm lấy eo cô, anh thong thả cùng cô đi vào bên trong biệt thự.
" Này...!Mọi người đang nhìn kìa, còn không mau buông ra!!" Lâm Tư Ân không được thoải mái khi lúc này đang có đến hàng trăm con mắt đang hướng về phía mình.
" Không nghe cô ấy nói gì à?" Triết Hạo cau mày, giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cho bọn người làm đều không hẹn mà cùng cụp mắt xuống hết.
" Mau vào thôi, em nhịn đói lâu lắm rồi đấy!!" Triết Hạo lo lắng dùng cất giọng dịu dàng để nói chuyện với cô.
Câu nói vừa rồi đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không khỏi cảm thấy giật mình.
Tuy Triết Hạo đã cảnh cáo không cho bọn họ tiếp tục nhìn nữa, nhưng bọn họ vẫn chưa có điếc mà không nghe ra được những lời mang tính cưng chiều đó của anh.
Lần đầu tiên bọn họ thấy được một Triết Hạo dịu dàng như vậy nên nhất thời cảm thấy không quen.
Ngay cả Trần quản gia cũng phải đứng ngây người ra đấy tầm mấy phút.
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy đại thiếu gia của mình dẫn một cô gái về nhà, đã vậy còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với cô ấy nữa chứ.
Trần quản gia không kiềm được xúc động mà rưng rưng nước mắt, từ lâu ông đã xem hai anh em Triết Hạo y như con cháu ruột của mình.
Dù gì thì trong suốt hai mươi mấy năm qua ông cũng đã tận mắt chứng kiến quá trình của hai anh em bọn họ lớn lên, ông cảm thấy rất vui trong lòng vì cuối cùng cũng đã xuất hiện một người con gái khiên cho Triết Hạo phải thay đổi bản thân, đây chính là một chuyện tốt..