" Đây không phải là chuyện mà Lâm Tư Ân em có thể nhúng tay vào" Triết Hạo lạnh giọng, nghiêm mặt nói.
Anh biết rõ thân thủ của Lâm Tư Ân cũng không phải dạng vừa gì, nhưng đối với kẻ đã hại anh ra nông nỗi phải bị liệt cả hai chân như thế này thì cô hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta.
Triết Hạo thà là để bản thân mình bị thương nặng cũng không muốn nhìn thấy cô bị trầy xước dù chỉ là một vết tích nhỏ.
Anh càng đau lòng hơn nếu biết cô bất chấp tất cả mọi nguy hiểm vì anh mà bị thương.
" Nhưng tôi thích nhúng mũi vào chuyện này đấy!!" Lâm Tư Ân ngang ngược cao giọng cãi lại lời anh.
Nếu là trước đây thì cho dù có cho cô vàng thì cô cũng không dám lấy tính mạng của bản thân ra mà chọc tức anh, nhưng hiện tại thời thế đã thay đổi, không biết từ lúc nào mà Lâm Tư Ân lại tin rằng Triết Hạo chắc chắn sẽ không bao giờ làm tổn hại đến cô dù chỉ là một chút.
" Lâm Tư Ân em...!!" Triết Hạo bị cái tính ương ngạnh đó của cô chọc cho tức điên lên nhưng anh lại không thể làm gì cô được.
Lúc này Triết Hạo mới dùng hết sức lực của bản thân để cướp lấy vị trí chủ động đè cô dưới thân mình.
Vì bị thương ở chân nên khi Triết Hạo cố gắng dùng sức thì lại có chút khó khăn.
Đến khi cướp lại được thế chủ động thì anh cũng đã liên tục thở gấp.
" Ahh..." Cô vì bị bất ngờ nên đã hét toáng lên một cái.
" Em nghe cho rõ đây, chuyện này rất nguy hiểm em nhất định không được hành động ngốc nghếch nhớ chưa!!" Triết Hạo dùng hai tay mình áp sát vào má Lâm Tư Ân và buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Anh dùng ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn cô lời nói cũng vì thế mà dịu đi mấy phần.
Quả đúng như Lâm Tư Ân đã dự đoán, cho dù anh có bị cô chọc cho tức giận đùng đùng thì anh cũng không nỡ dùng sức làm đau cô.
" Hứ!! Nếu anh không chịu nói ra tên của hắn ta thì tôi sẽ tự dùng cách của mình để tìm ra hắn và dạy cho hắn một bài học"
Lâm Tư Ân không những không biết sợ mà cô còn hùng hồn tuyên bố sẽ khiến cho tên khốn hại anh lãnh hậu quả thích đáng.
" Em thật là...!Vậy nếu em biết được hắn ta là ai thì sao? Em định sẽ làm gì hắn?" Triết Hạo lắc đầu, anh hoàn toàn bất lực trước tính cách trẻ con ngang bướng đó của cô.
Triết Hạo biết rõ bản thân mình sẽ không thể nào có đủ bản lĩnh để ngăn cản được chí anh hùng đang hừng hực cháy bỏng trong người của Lâm Tư Ân nên anh chỉ đành có thể hạ giọng nói chuyện đàm phán với cô mà thôi.
" Nếu anh chịu nói ra tên của hắn thì tôi sẽ nói cho anh biết cách tôi làm" Lâm Tư Ân nhướn mày ranh mãnh nhìn anh.
" Nhóc con em còn dám đặt điều kiện với tôi nữa sao?...!Thôi được rồi tôi sẽ nói, hắn ta tên là Tô Lăng Nguyên!!"
Triết Hạo yêu chiều đưa tay ra véo nhẹ vào chiếc mũi của cô.
Giọng nói của anh vẫn bình thản như vậy không hề có một tia gợn sóng nào khi nhắc đến tên của kẻ thù mình.
" Tô Lăng Nguyên!?" Lâm Tư Ân lặp lại cái tên mà Triết Hạo vừa nói.
Đôi con ngươi to tròn của cô lúc này bất giác nheo lại, cả người cô toát lên một sự nguy hiểm chết người, ngay cả Triết Hạo cũng bị sát khí đó từ cô làm cho giật mình không ít.
" Em biết hắn ta?" Vẻ mặt bình tĩnh vốn có của anh đã bị mất đi, anh căng thẳng và có chút gấp gáp hỏi cô.
Triết Hạo vốn chỉ định nói một cách qua loa về tên của kẻ đã hại anh cho Lâm Tư Ân nghe nhưng anh thật không ngờ rằng cô vậy mà lại có thể biết đến danh tính của Tô Lăng Nguyên nên nhất thời anh mới mất bình tĩnh.
" Đã từng nghe nhắc đến..."
Lâm Tư Ân bất giác cắn lấy cánh môi anh đào của mình, cả bàn tay vì sự tức giận mà nắm chặt lại khiến cho móng tay khảm thẳng vào da thịt đến ứa cả máu.
" Vậy em tính làm gì hắn ta đây?" Triết Hạo nhíu mày, anh nói chuyện một cách chậm rãi như đang cố ý thăm dò nét mặt của cô.
" Tôi sẽ cắt đứt hết tất cả mọi con đường sống của Tô Lăng Nguyên!!" Lâm Tư Ân cất giọng lạnh lẽo, khí thế đó không hề thua kém Triết Hạo một chút nào.
" Tư Ân em có phải là ngông cuồng quá rồi không? Em có biết là mình sắp sửa đối đầu với ai không đấy hả?"
Anh lắc đầu, không tin vào những lời mà cô vừa nói.
Dù sao thì ở trong mắt mọi người và Triết Hạo thì Lâm Tư Ân cô vẫn chỉ là một cô gái bé nhỏ có chút ít võ công để phòng thân mà thôi.
Tô gia của Tô Lăng Nguyên tuy nói là hoạt động riêng lẻ ở giới hắc đạo nhưng nó có thể có được danh tiếng lừng lẫy và vị thế vững mạnh để trụ được đến ngày hôm nay thì không thể không nhắc đến phía sau còn có Khúc gia chống lưng.
Khúc gia hiện nay do Khúc Kiến Phong làm chủ, đây là một gia tộc lớn mạnh và cũng không hề thua kém gì so với Triết, Tiêu và Tần thị của ba người bọn anh một chút nào đâu.
Khúc Kiến Phong là cậu ruột của Tô Lăng Nguyên và Tô Lăng Thụy, Tô gia có được sự hưng thịnh và tiếng tăm như ngày hôm nay thì đều là nhờ vào Khúc gia ở phía sau nâng đỡ.
Nếu đem cô ra để so sánh với những người như Triết Hạo hay Tô Lăng Nguyên thì Lâm Tư Ân hoàn toàn không có khả năng để làm đối thủ với họ.
" Hứ!! Vậy cứ chờ mà xem...!Một tuần sau tôi sẽ cho tên Triết Hạo ngốc nhà anh biết được Lâm Tư Ân tôi có bản lĩnh ghê gớm đến mức nào"
Cô bĩu môi không vui nói khi thấy được Triết Hạo đang dùng ánh mắt khinh thường để nhìn mình.
Triết Hạo thối!! Anh vậy mà dám dùng ánh mắt rẻ mạt đó để nhìn tôi, hừ!! Thật sự là muốn đấm vào mặt anh ta cho bỏ ghét mà.
Lâm Tư Ân trong lòng không ngừng thầm mắng Triết Hạo.
" Ồ nếu em đã quả quyết đến vậy thì tôi sẽ gáng chống mắt lên mà xem Lâm Tư Ân có thể làm được gì?" Anh cười khẽ một cái và theo sau nụ cười đó chính là một nụ hôn chuồn chuồn lướt đáp nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của cô.
Căng thẳng từ nãy đến bây giờ, cuối cùng thì Triết Hạo cũng có thể cười một cách thoải mái được.
Khi biết được Lâm Tư Ân thật sự lo lắng và quan tâm đ ến mình thì trong lòng anh đã rất vui vẻ, tim anh đã không ngừng chạy loạn xạ vì chuyện đó.
Nhưng ngoài mặt Triết Hạo lại không hề biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc của mình.
" Ai cho anh hôn tôi vậy hả? Mau trả phí đây!!" Cô không hề né tránh nụ hôn vừa rồi của anh.
Lâm Tư Ân không những không tức giận khi bị Triết Hạo đột ngột hôn trộm mà thay vào đó cô còn có chút hưởng ứng theo hành động vừa rồi của anh.
" Vậy những tên đàn ông khác muốn hôn em thì em cũng bắt hắn phải trả phí sao hả?" Khi nói đến vấn đề này thì Triết Hạo liền thu lại nụ cười của mình, lúc này sâu trong mắt anh lại nổi lên hàn ý rất đáng sợ.
Cả căn phòng đột nhiên lại bị cái lạnh bao lấy, Lâm Tư Ân khi đối diện với vẻ mặt đầy sát khi này của anh thì liền cảm thấy một mảng mồ hôi lạnh đang chạy dọc sống lưng, khiến cho cô bất giác mà rùng mình một cái.
" Nói nhảm gì vậy chứ...!Trên đời này chỉ có Triết Hạo anh mới có đủ tiền để mà trả phí cho nụ hôn của tôi thôi...!Những người khác thật sự là không có khả năng đó đâu" Lâm Tư Ân cười cười nói vài câu vỗ ngọt để làm dịu đi tảng băng di động đang nằm đè trên người mình.
Tên Triết Hạo này cũng thật là, chưa gì đã muốn trở mặt.
Không biết cái tính khí thất thường này của anh ta là học từ ai đây nữa..