Trên đường đi về, Nam lạnh lùng chẳng nói chẳng rằng đi trước, nó lẽo đẽo, cắm cúi theo sau.
Đang đi bỗng Nam dừng lại, nó đâm sầm vào người cậu, vội lùi lại sau, khuôn mặt tội lỗi.
Nam gắt lên
- Bà bị điên hả
Nó lắc đầu thật mạnh
- Chúng nó hẹn cuối giờ gặp, bà có biết chúng nó sẽ đánh không?
Nó băn khoăn, gật cái đầu.
- Bà nghĩ bà đánh lại từng ấy người à?
Nó hơi lắc nhẹ. Nam bắt đầu nổi xung
- Bà có bị ngốc không. Rõ ràng là biết sức mình còn chui ra đó.
- Tôi...tôi...tại không ra thì bọn họ nghĩ tôi...là hè...n
Giọng nó ấp úng, nhỏ dần. Nam cười nửa miệng
- Anh hùng nhỉ? Nếu tôi không có đó thì không biết giờ bà thế nào.
Cậu giận vì lo cho cái sự ngốc nghếch của nó. Lúc xe buýt tới kêu nó lên xe thì nó nói ngại vì vẻ nhếch nhác, quần rách như ăn mày, áo thì mất một khuy, may Nam có mang áo thể dục nên cho nó mượn, kính vỡ mất một bên, tay đầy vết cào cấu. Sợ lên xe buýt bị người ta thấy lại hiểu lầm, bắt cậu đi bộ cùng. Đi thì im lìm làm Nam bức xúc.
Cứ thế trách mắng nó một hồi, khi cậu cúi xuống nhìn nó
Cậu bối rối
Nó đang khóc
- Này tôi nói gì sai à mà bà lại khóc?
- Huhu lúc đó tôi cũng sợ lắm chứ, sao ông cứ trách tôi vậy
- Sợ? Bà mà cũng biết sợ?
Nó nức nở
- Tôi...lúc đó run lắm, nhưng tôi không muốn thua họ...đã mệt còn đói, ông lại trách tôi huhu
Nam bối rối không biết làm gì, xung quanh mọi người nhìn cậu như kẻ kỳ dị, cậu chưa bao kết thân với con gái huống hồ là dỗ dành, cậu ngồi xuống quay lưng về phía nó
Nó nấc lên tiếng, lau nước mắt
- Ông làm gì vậy?
- Không phải bà nói bà đói, mệt sao? Lên tôi cõng
- Haaaaaa...ả
Nó ngạc nhiên hết mức, Nam gắt lên
- Nhanh lên
Lời nói có trọng lực khiến nó răm rắp nghe theo.
Nam cõng nó, trên đường chẳng nói gì. Như nhớ ra gì đó, nó hớn hở
- Sắp sinh nhật tôi rồi đó!
- Ờ rồi sao
Nõ dài môi, chán nản
- Học suốt với nhau. Sao ông chẳng bao giờ tặng quà sinh nhật tôi?
- Sinh nhật cũng cần quà à?
Bức xúc về thái độ lạnh lùng của Nam, nó cáu lên
- Thế thứ tôi tặng ông là gì?
- Quà giáng sinh!
- Chẳng qua sinh nhật ông trùng giáng sinh mà!
- Quà cáp tốn tiền!
Trời lần đầu nó thấy người như vậy, thở một hơi dài thật dài
- Kibo
Im lặng
Bờ vai cậu thật rộng, tuy không êm như chiếc giường ở nhà nhưng nó vẫn ngủ rất ngon lành.
**********
Nó mơ màng mở mắt, con minion to đùng bên cạnh, cái gối thơm mùi xả vải đặc trưng, chiếc giường trải ga hình pucca nó yêu thích, căn phòng với màu xanh dương thân thương.
Nó bật dậy
"Ơ đây là phòng mình mà"
Véo má thật mạnh
"Ui da. Đau"
Cộc cộc
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của nó
- Con tắm rửa rồi xuống ăn sáng, đi học nhé.
Dẹp mọi thứ, nó vội đáp lại mẹ nó, nhanh chóng tắm rửa, vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Vẫn còn thắc mắc vụ hôm qua là mơ hay thật.
Nó lén nhìn mẹ
Mẹ nó chẳng có biểu hiện gì lạ
Vẫn cười nói bình thường
Làm cho nó không dám hỏi. Nhỡ không phải mơ mẹ nó sẽ lo lắng vì nó đánh nhau tại trường. Nó cặm cụi ăn, vội vã đi ra bến xe.
Nó đến đứng cạnh Nam, cậu thì đang đeo tai nghe, hai tay đút túi, dựa vào bản đồ lộ trình xe, mắt nhắm nghiền, không để ý tới nó làm nó thắc mắc
"Liệu chuyện hôm qua là thật hay mơ nhỉ?"
Nó lén nhìn Nam, khi cậu mở mắt thì nó lại quay đi
Thấy Nam không có biểu hiện lạ nên nó chốt đáp án "chắc chắn là mơ"
*******
- Bà ơi tôi nghe nói hôm qua mấy chị lớp trên đánh bà đúng không?
- Bà có sao không?
- Tôi đã nghi khi họ đến rồi mà
Vừa tới cửa lớp, nó đã bị Dương với mấy đứa trong lớp vây lấy, hỏi tới tấp làm nó hơi ngỡ ngàng, suy nghĩ hồi lâu, đành chấp nhận sự thật phũ phàng. Nhìn qua Nam vẻ cảm kích, sau đó nhìn qua "những chú cún" ngoan ngoãn đang ngóng chờ câu trả lời
"Không biết họ vì lo lắng hay tò mò chuyện mình đây"
- À ừ thì....
- Ah xin lỗi đã làm phiền!
Giọng nói ấm áp vừa phát ra, cả lớp đồng loạt quay lại.
Lũ con gái điêu đứng, mắt hiện rõ hình trái tim
Thiên sứ! Chói mắt quá
Ngoài hành lang vài đứa con gái đi qua, mặt như nở hoa
- Ahhh Duy kìa. Đẹp trai quá.
- Sao anh lại xuống khu khối 10 vậy
- Ôi đẹp trai chết đi được. Hơn cả diễn viên.
- Chưa bao giờ mình nghĩ sẽ được nhìn 2 người đẹp trai gần như vậy.
....
- Anh nghe nói hôm qua có người lớp các em bị mấy bạn nữ lớp anh đánh. Em đó là ai vậy?
Thiên sứ lịch lãm, cười nụ cười tỏa nắng, khiến lũ con gái mê mệt. Như bị thôi miên, các ngón tay đồng loại chỉ vào nó - đứa đang lò dò chạy chốn. Nó sững lại.
"Hic không phải anh ta tới tìm mình báo thù cho lũ "fan cuồng" đó chứ
Mình có đánh được nhiều đâu
Họ gây sự trước mà"
- Ah là nhóc hả?
Nó cười gượng gạo, vẫy tay chào
- Anh thay mặt những người đó xin lỗi em
Nó vội xua tay
- Không...g sa...
- Đánh xong không đến trực tiếp mà xin lỗi kêu người đến xin lỗi thay. Hứ trên đời đúng lắm loại người.
Nam từ đâu đứng chắn trước mặt nó, nhếch mép cười nhìn Duy đầy khiêu khích.
- Là đại diện lớp, anh thay mặt họ đến xin lỗi, còn họ sẽ chịu phạt trước lớp và toàn trường.
Đôi mắt nâu đen của anh hiền từ nhìn nó và Nam quả quyết. Nó vội đẩy Nam ra
- Ah không sao ạ. Chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ.
Nghe xong câu nói đó, Nam trừng mắt lên
- Nhỏ??? Bà có biết họ đánh bà tới mức tàn tạ, vỡ một bên mắt kính, lột áo bà ra không còn cái cúc nào, may tôi cho mượn áo không?
SHOCK
Cả lớp tròn mắt, há hốc miệng nhìn nó
Vẻ mặt nó cũng chả khác gì bọn bạn
"CÁI GÌ VẬY"
Nó vội thanh minh
- Không phải đâu...
Ánh mắt mọi người tỏ vẻ nghi ngờ, không biết thật giả ra sao. Nam liền tiếp
- Thế tôi hỏi bà, có phải may nhờ tôi giúp bà mới thoát?
- Ừ thì đúng vậy
- Có phải tôi cho bà mượn áo thể dục k?
- Ừ cũng có...nhưng...
Những câu hỏi dồn dập của Nam làm tất cả "vỡ lẽ"
Nó chưa kịp giải thích thì Dương loi ngoi vào, bám lấy tay nó
- Huhu Linh ơi, vậy là Nam đã thấy...thấy - tay chỉ chỉ ngực nó
Theo phản xạ, nó vội vàng che đi, ánh mắt oan uổng nhìn con bạn rồi đến xung quanh cầu cứu.
Nam thì gật gù, nhún vai
- Rõ như ban ngày còn hỏi.
Bàn dân thiên hạ lẫn trong lớp bắt đầu nhốn nháo. Hỏi nó dồn dập
- Thật hả Linh?
- Trời vậy là bà...
- Huhu bà biết tôi thích Nam mà...huhu
- Tôi hận mấy chị lớp 11a1
Ánh mắt nó chuyển sang Nam đầy sự căm phẫn. Nam tự đắc, khóe miệng khẽ nhếch lên chỉ có mình nó thấy. Nó lắp bắp
- Tôi...tôi không...
Chưa kịp nói hết thì Duy kéo nó ra khỏi lũ bạn.
- Về vụ này anh nghĩ xin lỗi cũng không giải quyết được gì - vẻ mặt nghiêm túc - nhưng anh sẽ không cho qua vụ này dễ dàng. Thành thật xin lỗi em.
- Ơ ơ
"Trời ơi ngay cả anh cũng tin sao?"
Nó ú ớ nhìn mọi người. Bức quá liền hét lên
- TÔI KHÔNG CÓ!!!
- Ai cũng biết bà flat rồi. Khỏi khoe
Câu nói của Nam như gáo nước lạnh dội vào cơn thịnh nộ đang dâng lên ngùn ngụt trong nó, khiến nó xì khói, mặt đỏ bừng bừng.
Mọi ánh mắt nhìn nó, đáng thương có, khinh khỉnh có, ghen ghét có, thất vọng có... ngay cả ngưỡng mộ cũng có.
Không ai tin nó
Nam đắc thắng
Sống mũi nó hơi cay, mắt nó sao mờ quá
Nó rụi rụi mắt
Có gì đó ươn ướt, mặn mặn.
- Tôi...tôi nói tôi không có mà
Dường như nhận ra sự quá đà của mình, Nam dơ tay ra an ủi nó nhưng rồi cậu lại vội rụt lại.
Duy đang xoa đầu nó với ánh mắt đầy sự tin tưởng
- Em đã nói không thì sẽ là không. Anh tin em.
Nó nhìn Duy ngạc nhiên, cảm kích vô cùng.
Anh kéo nó ra sau lưng mình, đứng đối diện Nam ánh mắt phẫn nộ
- Trò đùa của cậu đã quá đà rồi đó.
Ánh mắt Nam sắc lại, u ám khiến mọi người như đóng băng. Bình thường cậu chẳng mấy khi nói chuyện, hay im lìm, tuy mọi người cũng quen, con gái thì cho cậu là ngầu, đặt cậu biệt danh "hoàng tử băng" nhưng chưa bao giờ họ thấy cậu lạnh lùng như vậy.
- Tin hay không tùy!
Câu nói không hồn không sắc khiến ai nghe không khỏi rùng mình. Cậu bỏ về chỗ ngồi, nằm lên bàn.
Ring ring ring
Tiếng chuông vào học cất lên, nó ngay ngắn ngồi vào bàn, sách vở gọn gàn, tư thế trang nghiêm. Khiến Dương ngồi cạnh cứ khúc khích cười.
"Camera ám sát" mặt mũi hằm hằm, mắt đảo như rang lạc, quan sát quanh lớp.
Cả lớp đứng chào cô.
Sự im lặng bao trùm đến mức có thể nghe được cả tiếng muỗi bay qua.
Như nhìn ra gì đó, cô Minh cười hài lòng
- Tốt! Sĩ số đủ. Cả lớp ngồi.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người vang lên, nhộn nhịp như dàn nhạc.
RẦM
Đặt tập giáo án văn lên bàn một cách "nhẹ nhàng", mặt cô nghiêm lại
Đứa nào đứa nấy thót tim, đang cười lập tức dừng ngay, hết sức nhẹ nhàng ngồi xuống, mồ hôi rơi hơn mưa trút
- Tôi nói cho ngồi chứ miệng hoạt động à?
- Kiểm tra bài cũ
"Niềm vui" nhân TvT Cả lớp chưa kịp hoàn hồn, thì tim lại đập liên hồi vì từ phát ra từ cái người chanh chua trên bục giảng.
Cuốn sổ điểm mở ra
Ánh mắt mọi người dõi theo
Kẻ cầu xin chúa, người lạy tổ tông
- Lê....
"Ui ui họ Lê thoát rồi"
Mấy đứa họ Lê "Không đừng đừng..."
- Bảo Nam
Cả lớp như vỡ òa, mừng tới mức nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào tạ ơn, rồi quay ra nhìn Nam cảm kích.
Nếu là Nam thì cậu ta chắc chắn thuộc bài, một học sinh chăm ngoan, bài kiểm tra nào cũng trên điểm, thành tích đứng đầu khối gần nhất trường. Chỉ cần một người thuộc bài thôi là sẽ không có nạn nhân nào phải chịu hình phạt ở lại quét lớp, tưới cây tháng.
Nam bước lên bảng như một vị anh hùng (trong mắt cả lớp), đi qua bàn nó, cậu dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ nói.
- Linh ơi, cô gọi
Theo phản xạ nó mở mắt, đứng bật dậy như lò xo
Dương vuốt mặt, nhìn nó đau khổ
Nó và Dương lên kế hoạch giúp nó "thức" trong giờ văn bằng cách lợi dụng tài năng vẽ siêu đẳng của Dương vào nó. Quả đúng là thiên tài, Dương vẽ vào chỗ da mắt nó như thật kết hợp với tư thế ngủ ngồi thì khó lòng có thể nhận ra là nó đang ngủ. Vậy mà kế hoạch đổ bể trong chốc lát.
Cả lớp từ ngạc nhiên rồi dần chuyển thành tiếng cười khúc khích
Cô Minh mặt đỏ tía tai
- SAO EM DÁM NGỦ TRONG GIỜ CỦA TÔI HẢ!!! ĐI RA NGOÀI CHẠY VÒNG QUANH SÂN CHO TỈNH NGỦ.
Trường nó tuy chỉ là trường công lập cấp Quận nhưng rất có tiếng trong thành phố, với sự tiếng tăm đó thì dĩ nhiên trường không nhỏ rồi. Một vòng quanh sân đã đủ chết huống chi ba vòng (T-T)
Nó uể oải chạy, thu tháng mà như nắng tháng , mệt rã rời chân tay, chạy được nửa vòng khuất bóng "camera" là nó tìm bóng cây mát ngồi nghỉ.
Tay phe phẩy quạt, miệng than thở.
"Càng tốt.
Cô tưởng em sợ cô
Chạy vậy đỡ khỏi học cô.
Dạy thì chán ngắt
Tính thì bà chằn"
- Cô nhóc hôm nọ.
Nó giật mình, nhìn lên. Trước mặt nó xuất hiện một "thiên thần không cánh" với vẻ mặt hiền hòa làm nó ngây ngất
- Em sao vậy?
- À không sao ạ
Nó ngại ngùng thu ánh mắt về, bối rối. Hình ảnh của nó vừa nãy thật đáng xấu hổ.
Đầu tua lại "cô nhóc hôm trước"
"Cô nhóc hôm trước"
...
- Bà có biết vừa rồi bà mới mắng ai không
- Không!
- Cả trường chắc có mình bà không biết.
- Ờ
- Haizzz hot boy khối anh Nguyễn Nhật Duy đó bà nội. Hix a giải Mr của trường, lịch lãm, ôn hòa, hiền từ, nhân hậu, học siêu giỏi. Ôi nhìn ảnh thôi tôi cũng mê rồi."
Hoảng hốt, nó nuốt nước bọt ực một cái, ánh mắt thỏ non
- Anh không phải tên Nguyễn Nhật Duy chứ?
Chàng trai tỏ vẻ ngạc nhiên
- Nhóc không biết anh hả, hôm nọ còn la ghê gớm lắm.
- Hơ hơ duyên ghê
- Ừ
- Sao anh ở đây vậy?
- Anh học thể dục, được giải lao nên anh ra mua nước tình cờ thấy học sinh chốn học nên ra "hỏi thăm".
Nó nhăn nhó mặt, vỗ vỗ vào mặt mình, véo tay
Rồi ngờ nghệch cười
- Không đau chắc đây là mơ
"Linh ơi dậy đi, dậy đi"
- Em có sao không?
"Sao mình lại gây sự với một chàng trai đẹp mê người vậy...chắc chắn là mơ, tên Nam cũng hot boy mà mình có thấy chi đâu"
Anh ta tiến gần tới ray ray người nó
- Em bị sao hả? Có cần vô phòng y tế không?
- Không cần
Lùi lại sau, nó dơ tay ra
- Anh véo em cái coi, mạnh vào.
-...
- Ui da. Đau quá
- Em có sao không?
"Huhu là thật. Chúa muốn tạo cơ hội FA cho con đây mà"
Nó nhăn nhó, đáp trả Duy bằng giọng điệu "ngàn năm đau đớn"
- Không sao ạ.
Vẻ mặt nó khiến anh bật cười để lộ hàm răng trắng với hai chiếc răng khểnh trông...cực đẹp trai. Anh ngồi xuống bên cạnh, theo phản xạ nó vội xê ra xa.
- Hôm đó a cứ tò mò suốt, không hiểu anh gây ra lỗi lầm gì mà bị mắng té tát vậy
Nó ngại ngùng, chọt hai ngón tay vào nhau
- Tại hôm đó em...em giận cá chém thớt (T^T)
- Giận cá chém thớt?
Như tên tù nhân tội lỗi đầy mình, đang đứng trước vành móng ngựa, nó thành khẩn khai báo lại mọi chuyện từ A tới Z không thiếu một chữ.
Nghe xong, Duy cười tới mức chảy nước mắt
- Lần đầu anh thấy một người con gái nghịch như em.
Nó im lặng hối lỗi.
- Mà sao em lại ngồi đây?
- Ui chết rồi. Ngồi lâu quá rồi
Nó đứng bật dậy, vội vã chào Duy rồi tiếp tục hình phạt. Duy thì ngẩn ngơ nhìn bóng cô nhóc tinh nghịch, đeo kính, cột tóc đuôi ngựa khuất dần đi. Trong lòng anh có một cảm giác gì đó xuất hiện mà không rõ đó là gì, rất khó tả vui có, tiếc có, thú vị có,...
Anh muốn nói chuyện với cô nhóc thêm nữa.
Ngồi vào chiếc ghế thân yêu mà lòng nó vui như hoa nở.
Ôi! Quạt mát
Ôi! Ghế êm
Ôi! Chỗ ngồi thân thương
Chạy xong ba vòng mà được ngồi thì mới biết yêu thương lớp học tới nhường nào.
Nó "ôm" bàn thắm thiết, bơ phờ, không chút sức lực.
Bỗng có gì đó ươn ướt, man mát ngự trên má nó thật dễ chịu. Nó ngoảnh lại, đập vào mắt là chai Aquavina lạnh
- Uống đi
Người nó nóng dần lên
- Chính ông mà kế hoạch của tôi đổ bể. Tôi bị phạt là do ông.
Nó nghiến răng ken két, nhìn Nam thù hằn.
- Ai kêu phản xạ nhanh.
- Ông....
Bực mình. Nó giật chai nước trên tay Nam, tu một mạch hết sạch, rồi trả chai nước
- Uống xong vứt đi đưa tôi làm gì?
- Thích thế đấy
Nói xong nó ngồi phịch xuống ghế.
Ầm
Ghế cũng phản bội nó, khiến nó ngã xuống đất. Cả lớp lại được trận cười vỡ bụng
Dương cố nhịn cười, đỡ nó dậy, mắt không ngừng liếc trai.
Nó hằn học nhìn Nam đang về chỗ, miệng không ngừng nguyền rủa
- Ai là Nguyễn Hoàng Linh ra đây chị gặp một chút.
Phía cửa lớp, một đàn chị nào đó với khuôn mặt lớp phấn dàn đều, mi dày một cộp, son đỏ choe choét, tai lỗ, tóc quấn đầy lô, giọng nói lanh lảnh như mấy bà hàng chợ thịt. Theo sau là đồng bọn cũng "xinh đẹp" chả kém.
- Mấy chị tìm em có việc gì.
Nó lên tiếng, chị đầu đàn liền ngoắc ngoắc tay ám hiệu "Ra đây". Cả lớp ai nấy tò mò hết sức, ngoài hành lang cũng đông dần lên.
Đi ra nói chuyện to nhỏ một lúc thì nó trở lại lớp, thở dài mệt mỏi. Đám đông cũng thế mà giải tán.
Vừa thấy nó về chỗ, Dương vội vàng hỏi:
- Sao vậy bà?
Nó khua khua tay ra hiệu "Không có gì" rồi gục lên bàn...ngủ. Dương thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
Nam thì nhìn nó một lúc, rồi lại quay ra cửa sổ nghĩ gì đó.
Tan học, đợi Dương lên xe đạp đi về, Nam lên xe buýt thì nó quay lại trường. Ra phía sau sân-nơi ít thầy cô quản nhất.
- Gan gớm cứ tưởng sợ quá bỏ đi chứ.
Chị gái với giọng lanh lảnh và đồng bọn tìm nó hồi sáng, ai nấy mặt như sát thủ nhìn nó cười khinh khỉnh
- Mới vào trường mà mày làm như bọn tao không dám làm gì mày chỉ vì mày là bạn thân Nam à?
"Thân á. Chả có đâu. Mà Nam thì liên quan gì?
Ra mấy chị là fan hâm mộ tên điên đó à?"
Nó "hứ" nhẹ chỉ đủ nó nghe. Chị gái kia tiếp tục nói nhưng to hơn, cay nghiến hơn.
- Nhưng mày hơi quá trớn rồi khi chửi Duy rồi đó mày biết chưa?
Nó "À" lên tiếng, giờ vỡ lẽ "hóa ra đây là fan gơ (girl) dại trai"
Dù nó không nói gì, nhưng biểu hiện khuôn mặt thì như đang thách thức đàn chị "Tôi làm gì kệ tôi. Liên quan gì tới chị" khiến chị ta sôi máu, xông vô tát nó cái.
À ừm thì nó cũng đâu phải dạng "con nhà lành" liền xông vào đánh trả
Đồng bọn theo chị ta thấy vậy lần lượt nhảy vô, túm tóc, tát, đánh, miệng không ngừng thốt ra "lời hay ý đẹp"
Nếu chọi nó còn đánh lại chứ đông vậy...
- Mấy chị làm trò gì vậy?
Từ đâu, Nam xuất hiện khiến mọi người đứng hình. Nam vẻ mặt cau có, giọng gắt lên, tiến tới kéo nó ra khỏi đống lộn xộn.
Đàn chị từ bất ngờ chuyển sang khúm rúm lại, giả nai yếu đuối, giọng mềm mỏng
- Nam ơi đừng hiểu lầm bọn chị tại.... tại nó gây sự.
"WTF ai gây sự cơ?"
- Giờ tôi không cần biết ai gây sự, tôi chỉ biết từng này người đánh một người. Chẳng ra gì.
Đàn chị lặng người đi, vẻ mặt xanh xao.
Nam bực bội, vẻ mặt cau lại, lạnh lùng nói rõ từng từ từng chữ. Rồi kéo nó đi.
Lần đầu, nó thấy Nam to tiếng với người con gái khác, ngoài nó, ngạc nhiên, bỡ ngỡ. Nhìn Nam lúc này, nó mới phát hiện cậu không còn là thằng nhóc hay chọc nó hồi bé, dáng người cao m với bờ vai rộng, bàn tay cậu đang nắm chặt lấy tay nó, tất cả khiến cậu trở nên đáng tin làm sao. Mọi thứ về cậu
...
Thật ngầu
Tim nó đập dồn dập như trống hội
"Cảm giác gì đây?"