Nó ngơ ngác nhìn anh, khó xử, nó chưa bao giờ rơi vào tình huống này, mặt nhăn mày nhó, không biết trả lời ra sao cho câu hỏi kia.
- Anh đùa đó! Đừng nghĩ nhiều!
Đang lúc bối rối nhất thì anh xoa đầu nó, nói một câu làm nó nửa tin nửa ngờ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của anh, tâm trạng nó lại nhẹ nhõm hẳn, thở phào cái, nó rạng rỡ trở lại.
- Anh làm em hú hồn đó!
- Để anh bê giúp cho!
Duy kéo đống cặp trên vai nó xuông, anh mang gần hết khiến nó cảm thấy ái ngại, anh liền cười tươi
- Từng này không là gì đâu! Có thêm nữa, anh vẫn bê được, con trai mà để con gái làm việc nặng nhọc vậy thì nhìn sao được.
Nó mỉm cười, búng tay "tách" một cái, tít mắt nhìn anh.
- Anh đúng là cán bộ Đoàn trường có khác - giơ ngón cái lên trước mặt anh - Thật đáng khen!
Cả hai cứ thế, vừa đi vừa nói chuyện với nhau thật vui vẻ.
"Có lẽ mọi chuyện không cần quá vội!"
***
Ngày 26 tháng 3, xung quanh trường, từ trước sảnh đến sau sân dòng người tấp nập, náo nhiệt. Mọi lớp đã có mặt đông đủ từ sáng sớm, mang cọc che, bạt, đồ trang trí trại được chuẩn bị từ trước đến.
Lớp nó, ai cũng hào hứng vì đây là lần đầu tiên được tự tay làm trại dưới sự hướng dẫn của thầy Tuấn công việc khá suôn sẻ, mọi công đoạn cho một cái trại và cổng trại gần như sắp hoàn thành. Tiếng gọi nhau í ới trong sân rồi tiếng loa đài hát vang các bài hát về Đoàn và Đảng làm tăng tinh thần của mọi người hơn nữa, ai nấy đều hăng say lao động. Người chạy qua, kẻ chạy lại thật sôi động.
Nó chưa bao giờ thấy khung cảnh như vậy kể từ khi nó vào trường. Có lẽ bởi khu giữa các khối cách nhau nên ít học sinh ra vào, đa phần là ngồi trong lớp.
- Chết thiếu dây thừng rồi ai đi mua đi!
- Để tôi cho!
- Mua luôn giấy nhé!
- Bạn ơi mua hộ tớ cuộn băng dính nhé.
- Ok bạn!
- Ông ơi đi mua nước đi!
...
Tiếng nhờ vả nhau cũng vang khắp trường. Tuy chưa một lần gặp mặt hay nói chuyện nhưng đúng như văn thư thầy hiệu trưởng đã nói "dịp này muốn tăng tình đoàn kết giữa các lớp", mọi người bắt chuyện thật tự nhiên, không phân biệt trai gái, trên dưới, đến cả những thầy cô thường ngày trên lớp, lúc nào cũng mặt nhăn mày nhó, kêu to nói lớn thì hôm nay lại là những người nhiệt tình nhất, giúp đỡ học sinh dựng cọc. Tiếng cười rộn vang.
- Bà ơi gấp hoa như tôi này!
Vân Anh thúc giục nó, nhỏ hướng dẫn lũ con gái cách làm những bông hoa bằng giấy. Hiền lớp phó khéo tay, đảm đang nhất đang kiểm tra lại nguyên liệu thi nấu ăn. Mỗi người mỗi việc, bận rộn làm không hết, mệt bở hơi tai nhưng không ai than oán, kêu ca câu nào mà còn cười đùa rất vui vẻ.
Khi thời gian chấm thi trại đến, các thành viên trong lớp liền đứng thành hai hàng, cố nói thật to, rõ ràng.
- Chào mừng thầy cô đến với trại của 10a2 ạ!
Làm thầy cô vô cùng bất ngờ, hài lòng. Vân Anh đứng đầu liền nhanh nhảu dẫn thầy cô xem trại và thuyết trình.
Cái trại lớp nó khá phức tạp. Cổng trại là lá cây cọ được lũ con gái khéo léo đan vào, điểm thêm mấy con trâu trấu bằng lá và vài bông hồng giấy, bên trên đề biển "Hương quê 10a2". Cạnh cổng trại còn có đống rơm bé và con trâu bằng sứ nhỏ xinh. Đường vào trại được rải bông hồng giấy, hai bên là hai tấm gỗ rộng đựng nước, nổi ở trên là vài lá và bông sen giả để nhìn cho giống hai cái ao, bao phủ phía trên là dàn hoa mướp mà lũ con trai vất vả đi hái trộm cả cây bị người ta đuổi tới mức một đứa trong số đó bị mất dép. Trong trại, đặt một cái chiếu ở giữa để ngồi, trên chiếu có một cái mâm đựng hoa quả, đằng cuối lều có một cái bàn để ảnh bác Hồ - vị lãnh tụ vĩ đại và một lọ hoa, phía sau bàn treo lá cờ Đoàn và lá cờ Việt Nam.
Mọi nguyên liệu đều là chúng nó đi xin, đi mượn hoặc...đi trộm...nhưng gây dựng ý tưởng về làng quê Việt Nam này lại phải cảm ơn Nam. Khi chúng nó họp bàn, cậu đã nói
- Muốn không khó thì chọn gì quen thuộc! Làm trại nói về làng quê chẳng hay hơn sao?
Thế rồi, chúng nó liền định hướng, lên kế hoạch tìm đồ. Giờ nhìn thầy cô chấm thi bước ra khỏi trại với vẻ mặt vô cùng hài lòng, miệng không ngừng khen làm chúng nó vui mừng hết xẩy.
Nói đến Nam, giờ này có lẽ cậu vẫn đang trên văn phòng Đoàn họp cán bộ các lớp để lên kế hoạch đề phòng trục trặc cũng như đảm bảo sự an toàn cho cuộc thi Mr & Mrs diễn ra vào buổi tối được suôn sẻ, mọi người sau khi xem xong ra về an toàn. Vậy nên, nó hơi tiếc khi cậu không được tham gia cắm trại.
Sau khi thầy cô chấm trại đi, lũ con gái liền kéo nhau đi xem trại các lớp khác, mặc lũ con trai mặt mày bơ phờ, người nằm lên chiếu ngủ, người ngồi chơi bài.
Càng đi càng lóa mắt, lớp nào cũng đẹp, có lớp trang trí theo phong cách halloween rùng rợn, có lớp lại theo kiểu sang trọng, rồi bọn nó dừng lại trước trại lớp 11a1 và 12a1, sững sờ một lúc, quả không hổ danh đàn anh đàn chị, con cưng của nhà trường. Khu trại của hai lớp tuy đơn giản nhưng lại nổi bật hẳn so với các lớp xung quanh.
Trại 11a1 cánh cổng bằng gỗ ghép, cũng lấy đề tài đất nước như bọn nó. Cánh cổng của các nhà thời xưa được anh chị tô vẽ trông thật sống động. Mở cánh cổng ra, nó như bước vào sân thu nhỏ của một làng quê, có bức tượng mô hình Chí Phèo, Thị Nở đang hạnh phúc ngồi với nhau, có cái giếng bằng xốp đựng nước như thật, rồi vòi kéo hồi xưa làm bằng bìa cứng, hay hơn nữa là có "cậu Vàng" bằng đồ chơi và tượng lão Hạc. Anh chị ở trong thì mặc quần áo khi xưa cho đúng chủ đề trại. Đơn xơ, giản dị nhưng thật bắt mắt với cái tên "Làng Vũ Đại 11a1"
Còn trại của 12a1 lại mang phong cách hiện đại, hàng rào được trang trí bằng các que chong chóng, thỉnh thoảng lại quay quay theo những cơn gió. Chiếc cổng hình vòm cung được tạo bởi hai cây tre bé, rũ xuống thật đẹp. Bên trong có cỏ giả, trên lớp cỏ có một cây Dương cầm mô hình, không quá lớn được đặt dưới chân một cây phong. Lá vàng giả nhưng y thật, được tạo ra từ những bàn tay vô cùng khéo léo. Khung cảnh thật lãng mạn với tên "Thu Nhạc 12a1".
Mải mê ngắm mà chúng nó quên mất đi cuộc thi nấu ăn, chạy đến cổ vũ thì kết quả đã có, lớp không giành giải nào khiến Vân Anh đùng đùng tức giận, về khu trại đe dọa lũ con trai "Chiều nay phải thắng tất cả trò chơi" khiến bọn nó nhao nhao, loạn xạ than vãn.
Sợ Vân Anh là thế nhưng kết quả là lớp nó chỉ thắng trò cướp cờ. Khi chơi kéo co vì hiệp cuối chơi ăn gian nên lớp nó đành ngậm ngùi cầm giải nhì.
Vui vẻ là thế nhưng khi trời chuyển màu, nó và nhỏ Dương lại nhìn nhau lo sợ, càng đông người nó càng thấy sợ hãi vì hai đứa nó sắp phải lên diễn kịch...
Nó từ từ mở giấy, hồi hộp tới mức toát mồ hôi, lén đưa mắt ngó một lượt khắp phòng thì thấy mọi người đang dõi theo, chờ đợi.
Không khí căng thẳng vây quanh, áp lực nặng nề.
Liếc nhìn mọi người một lần nữa, nó lấy hơi thật sâu
- Thưa thầy Mị Nương Sơn Tinh Thủy Tinh ạ.
...
...
Giọng nói thánh thót như chim họa mi kia đã cắt ngang khi nó định nói, mọi người bàn tán xôn xao.
- Đúng là ông trời sắp đặt, hai chàng Sơn Tinh, Thủy Tinh kia chỉ hợp với nàng Mị Nương đó thôi!
- Chi làm Mị Nương là quá hợp rồi!
- Con bé đó sướng nhỉ. Nhưng cũng phải công nhận hợp!
...
...
- Sao con bé đó lại ngắt lời bà nhỉ?
Nhỏ Dương thì thầm vào tai nó, đúng là theo thứ tự thì hết nhỏ Dương rồi tới nó, bạn nữ tên Chi kia phải sau năm người khác mới tới lượt. Nó hơi thắc mắc nhưng giờ chẳng lẽ lại ra hỏi "Nè sao cướp lượt tôi?" hay "Bạn phải chờ đúng lượt!" à?
Mà có lẽ Chi thấy nó hồi hộp quá nên đỡ lời chăng?
- Em bên a đọc phân vai của mình đi!
Mải nghĩ mà quên mất nhiệm vụ, bị thầy gọi nó cuống quýt mở tờ giấy.
Đầu óc quay cuồng
"Trời ơi! Không phải chứ???"
Ngàn dấu chấm hỏi hiện trong đầu nó, nó cố nhìn kỹ dòng chữ hơn nữa để xác minh, mắt nó có phải đang hoa không?
- Em a đọc nhanh lên!
Nó giật mình, liếc nhỏ Dương đang mong chờ mà đau đớn
- Thưa thầy, cái cây, Sơn Tinh Thủy Tinh ạ!
...
...
Tiếng cười khúc khích vang lên làm nó muốn độn thổ, xui gì đâu không biết, mang tiếng tập kịch mà phân vai đứng im, một thứ lu mờ có xuất hiện hay không khán giả cũng không biết đến.
Mặt nó ỉu xìu, không dám ngước lên.
Sau khi phân vai kết thúc cũng có nạn nhân như nó, được phân vào vở kịch phụ các Mr và Mrs tỏa sáng. Đây gọi là vùi nấp tài năng con nhà người ta mà. Thầy nói do cây thật thì khó di chuyển, cây bằng giấy thì dễ đổ, hỏng, lấy người đóng cây là hợp nhất, khoản này nó công nhận thầy biết nhìn xa trông rộng.
Ngồi nghe thầy giải thích mà nó ngáp ngáp dài, phát cuốn lời thoại xong, thầy cho tất cả các nhóm kịch ngồi lại trao đổi.
Dàn sao Sơn Tinh Thủy Tinh gồm có
. Sơn Tinh - Nguyễn Nhật Duy - a (cựu Mr)
. Thủy Tinh - Lê Bảo Nam - a
. Mị Nương - Nguyễn Linh Chi - a
. Vua Hùng - Hoàng Gia Dương - a
. Lính - Bảo, Tuấn, Hùng, Trung - a, a, a
. Cái cây - Nguyễn Hoàng Linh - a
Nhìn cái danh sách lọt hỏm số mà nó thất vọng, cây thì có tập tành gì chứ, bắt ở lại nghe ngán cả đôi tai, chống tay, ngáp liên tục, Duy đang phát biểu thấy vậy liền ngưng lại, quan tâm
- Em sao vậy? Nếu mệt em có thể về nghỉ trước?
Nó cũng vui mừng, muốn về lớp ngồi buôn dưa lê với lũ con gái lắm, nhưng nhìn toàn bộ làm gì có ai ra về, đội nào đội ấy chăm chú, giờ mà nó đi sẽ thành chủ đề bàn tán xôn xao của cả phòng này mất.
- Thôi! Em không sao ạ! Mọi người cứ tiếp tục đi ạ!
Nhỏ Dương cũng gật gà gật gù đâu kém nó, cả hai đứa đều không có hứng thú, không vì ép buộc nó cũng chẳng thèm ngồi tại đây.
- Ảnh hưởng tinh thần người khác!
...
Nam phát biểu một câu phũ phàng làm nó bực mình, quên cả sự mệt mỏi khi nãy, nhảy dựng lên.
- Ông tưởng tôi muốn như thế này chắc? Không tại vì người yê....ư...ư
Chưa kịp nói hết câu, nó liền bị nhỏ Dương bịp mồm, nhăn nhó, cười hờ xin lỗi mọi người thay nó vì sự ồn ào.
- Bà định nói chuyện đại sự này hả vuốt mặt phải nể mũi chứ!
Nhận ra lời nói của mình hơi quá đà, nó liền gật đầu với nhỏ Dương, ấm ức ngồi xuống.
Hành động đáng nghi của hai người khiến cậu nghi ngờ
- Bà định nói tại vì gì?
- Chả sao cả! Hơ hơ
Không thèm nhìn cậu lấy một cái, nó hất hàm.
- Khùng vẫn hoàn khùng!
- Ông...
-...
Nhìn vẻ mặt nghênh nghênh của cậu mà nó muốn xông vào đấm cho rụng hết hàm, cho khỏi tội bắt bẻ, nhưng sức nó có hạn, giờ mà xông vào, răng cậu chưa đi mà hàm nó đã rời hết thì khổ cả đời. Nó và Nam không ai nhường ai, đá móc nhau suốt cả buổi.
Mọi người đều thấy vui vẻ, bớt nhàm chán hơn, nhưng Duy thì ngược lại, hai người đó càng thân thiết bao nhiêu thì anh lại càng cảm thấy khó giành lại nó bấy nhiêu.
Anh cứ mãi bất lực như vậy sao?
Anh càng ngày càng muốn nó là của riêng mình!
Không muốn nó thân thiết với cậu thêm nữa!
Anh vẫn cười đùa với họ nhưng nụ cười ấy thật chua chát.
Anh tự hỏi "Có phải mình đang dần trở nên ích kỷ không?"
...
Và anh cũng đâu biết rằng người ngồi đối diện anh, cô gái tên Linh Chi kia đang dõi theo từng hành động, biểu hiện của anh.
Từ hôm đó, chiều nào nó cũng phải ở lại trường cùng nhóm kịch để...làm chân giữ đồ, bê vác,... Mỗi lần di chuyển là nó phải vác theo một đống cặp, mất gì sẽ là nó chịu trách nhiệm, trông nó không khác gì một con osin cò hương bị chủ nhân bóc lột. Mà kỳ lạ, cái cặp nặng nhất bao giờ cũng của tên Nam chết tiệt, nó tự hỏi không hiểu trong này có bao nhiêu cuốn sách thần kỳ mà cậu nhồi nhét lắm vậy. Nó vác mà muốn gãy xương vai, nứt xương sống, nặng không để đâu cho hết.
Nhỏ Dương và mấy người trong nhóm kịch cũng thương nó lắm, mấy lần toan ra giúp thì toàn bị hối thúc tập kịch vì ngày - đã đến gần. Duy thì bận rộn nhất trong mấy ngày này, chạy tới chạy lui.
Đang khênh đồ ra nhà thể chất một cách nặng nhọc thì anh đi đến.
- Em uống nước đi! Nhọc cho em quá!
- Không có gì đâu ạ!
Nó nhận chai nước trên tay Duy, tu ừng ực, phải công nhận rằng đội kịch biểt "tận dụng nhân lực", khênh đi khênh lại làm nó cực khát và mệt.
Cảm giác như cây ở sa mạc được một trận mưa, nó cười rạng rỡ, cảm ơn anh.
...
Nụ cười dần tắt đi.
Duy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nó.
Tim nó khẽ rung.
Tay anh thật ấm, nó cảm nhận rõ bàn tay da hơi thô của người con trai ấy, thật nhẹ nhàng.
Như bắt được tín hiệu của não, các dây thần kinh xấu hổ của nó hoạt động làm mặt nó tê rần, nóng ran.
- Thôi...thôi chắc...chắc mọi người đang đợi em...em mang đồ....anh vào đi.
Không làm cách nào nói được câu hoàn chỉnh nó lắp bắp, anh liền mỉm cười đỡ đống cặp nó đang cầm
- Đưa anh cầm giúp cho!
- Thôi không cần đâu ạ!
Nó kéo, không dám đưa anh, toan bước đi thì...
RẦM
...
...
- Ui da!
Đau đớn, xấu hổ, nó bị ngã sõng soài ra đất. May có cái cặp không thiếu chút nữa là "răng cắm môi pha đường, làm đôi ta vừa trùng phùng đã phải chia lìa" rồi.
Do mọi thứ diễn ra nhanh quá, khi nó ngã xuống, anh không kịp giữ người nó, bất ngờ, lo lắng, anh nhanh chóng đỡ nó dậy
- Em sao không? Bị trầy chỗ nào không?
Anh ân cần hỏi thăm, vẻ mặt không ngừng lo lắng, phủi bụi, nhìn nó từ đầu tới chân, coi nó như một đứa con nít.
...
...
Thì ra dây giày bị tuột làm nó dẫm phải, nhìn mà nó không ngừng trách móc.
Đúng là đôi giày phản chủ!
Anh dìu nó qua bên bệ cây gần nhất, nó đỏ mặt
- Em xin lỗi làm mất thời gian của anh!
- Không sao!
Vẻ mặt anh đã dịu hơn trước, nó toan bỏ cặp ra để buộc lại dây thì...
Bỗng
Duy ngồi xuống, tay anh từ từ thắt lại dây đã bị tuột một cách khéo léo làm nó bất ngờ.
- Anh để em làm được rồi! Lỡ người qua lại thấy anh như vậy lại hiểu lầm á!
Nó đã cố rụt chân lại nhưng tay anh đang giữ cổ chân nó, không quá chặt nhưng khiến nó không thu về được, nó đành bất lực ngó quanh mong rằng không có ai đi qua. Cột xong, anh phủi tay, nhìn bộ dạng khó xử của nó anh liền mỉm cười
- Sao vậy?
- Anh làm vậy ai đi qua hiểu lầm thì sao?
Như tội nhân giấu bằng chứng,nó nhắc lại khẽ tới mức chỉ đủ hai người nghe, anh thì không có vẻ gì là bận tâm, nhìn nó
- Người ta hiểu lầm gì?
- Thì hiểu lầm anh là người yêu anh đó!
- Nếu anh muốn có sự hiểu lầm đó thì sao?
-...
Nó tròn mắt nhìn anh.
Có phải đó chỉ là một câu nói bông đùa?
Nhưng biểu hiện, ánh mắt nghiêm nghị của anh lúc này thật không giống đùa giỡn chút nào.
"Mình phải làm gì đây?"