Nó đứng đó mà đầu óc quay cuồng, không dám ngửng mặt nhìn anh lấy một cái. Thời gian như lắng đọng, toàn không gian như chỉ còn lại nó và anh. Nó trách tại sao khi không nó lại quá thông minh như vậy, từng câu từng chữ anh nói nó đều hiểu hết.
Tim nó đang đập rất nhanh, không phải cho sự vui sướng, sự mong chờ mà là cho sự lo sợ.
Tại sao nó lại lo sợ chứ?
Chẳng phải nó từng nghĩ cũng như từng ao ước được anh tỏ tình sao?
Đáng lẽ giờ nó phải nhảy lên vì sung sướng chứ?
Nó có thể cảm nhận được ánh nhìn trông mong cùng thanh âm chưa kịp phát ra từ anh... Nó phải làm gì khi anh nói ba từ đó? Từ chối hay đồng ý?
- Anh sẽ chờ!
Khi câu nói vừa phát ra, nó liền ngước nhìn anh bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên.
"Không phải ba từ đó!!!"
Vẻ mặt của nó khiến anh bật cười, giơ tay xoa đầu nó
- Anh không muốn em khó xử nên không cần nghiêm trọng như vậy đâu!
Đúng là ba từ ấy khiến nó nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có lẽ nó chưa đủ lớn để đối mặt với một thay đổi lớn như vậy.
- Em...sẽ cố suy nghĩ ạ!
- Không sao! Giờ em hãy để đầu óc vào chuyện học hành, đừng cố làm gì!
Anh quay đi, ôn tồn nói, có vẻ như anh không muốn nó trả lời?
Anh đưa nó về nhà, trên đường nó im lặng. Không hiểu sao nó lại có cảm giác tội lỗi như vậy, anh thì cứ nói chuyện như thường, đôi khi còn pha vài câu hài hước nhưng nó không cảm thấy anh vui. Có phải tại nó?
- Đến nhà rồi!
Mải chìm đầu trong muôn vàn suy nghĩ mà tới nhà lúc nào không hay, nó giật mình bởi câu nói của anh liền vội vàng xuống xe.
- Đừng nghĩ nhiều nhé!
- Em sẽ...
- Không cần!
Anh cắt ngang lời nó làm nó ngạc nhiên, anh chỉ cười rồi ôn tồn nói
- Sắp thi học kỳ rồi em hãy cố gắng đạt kết quả cao nhé!
Nó cố định thần lại, cười tự nhiên nhất có thể để xua tan sự lo lắng đang hiện diện trên khuôn mặt anh.
- Em vào nhà trước đi!
Giọng anh dịu êm, phảng phất buồn làm nó thấy lòng trùng xuống. Nó đang nghĩ gì chứ? Nó không muốn anh vui vậy sao miệng nó không thể mở ra để đồng ý anh. Nó thích anh...nhưng thích theo một nghĩa khác. Nó cũng muốn nói cho anh biết nhưng ngay bản thân nó cũng không biết giải thích từ thích đó như thế nào cho hợp lý thì nói như thế nào chứ.
Ôm cặp lặng lẽ chào anh, nó đi một mạch, tới cửa nó quay lại cúi đầu chào anh lần nữa, nhìn cái gật đầu của anh mới yên tâm vô nhà.
Cánh cửa kia khép lại đã được khá lâu mà anh vẫn đứng đó, nụ cười tắt dần. Ánh mắt của anh giờ u tối như bầu trời hôm nay, không trăng, không sao chỉ toàn là mây đen u ám dự báo cho một cơn mưa lớn. Anh không ngờ khi nó biết được điều này khoảng cách giữa nó và anh lại trở nên xa vời như vậy.
Anh muốn nói ba từ anh thích nó nhưng làm sao anh có thể khi thấy bộ dạng của nó như vậy chứ?
"Em đừng trả lời gì cả!"
Thở dài nặng nề, anh quay xe ra về...
***
Nó lăn qua lăn lại trên giường, giọng của anh cứ vang vọng mãi trong đầu. Cứ thế này thì làm sao có thể chợp mắt chứ.
Roẹt...Đoàng
Một tiếng nổ vang trời khiến nó giật mình, tiếng gió rít, cửa sổ đập vào nhau hỗn loạn. Nó uể oải bước xuống giường để đóng cửa.
Mùi của không khí trước lúc mưa thật dễ chịu làm dịu đi sự mệt mỏi, bao suy tư của nó. Ngồi trên thành cửa sổ, tận hưởng những cơn gió mát dịu. Hạt mưa tí tách rồi nặng dần. Những cơn mưa mùa hè đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh cũng như tâm tư của tuổi mới lớn vậy. Có phải khi trải qua chuyện này nó mới thấy mình đã trưởng thành hơn rồi không?
Đang ngồi bỗng nó bị thu hút bởi ánh sáng phát ra từ cửa sổ nhà hàng xóm. Từ khoảng cách này nó có thể thấy bóng người cậu đang ngồi học, nó khẽ bĩu môi
"Chăm chỉ thấy ớn!"
Giờ trong mắt nó, cậu làm gì cũng thấy chướng mắt, nhất là lúc cậu bên Lan, tỏ vẻ lắm. Tan trường, hai người âu âu yếm yếm, thỉnh thoảng còn trơ tráo lôi nhau về làm chuyện tày đình, trời không dung đất không tha.
Hứ!
Nó hằn học đóng ruỳnh cửa lại. Bước tớ bàn học, đã không ngủ được thì ngồi học, dẫu sao nó cũng sắp thi, ôn tý cũng đâu chết ai.
Nó bắt đầu tìm sách xuống để học thì đột nhiên rơi ra một cuốn sổ tay lạ hoắc lạ hua. Trước giờ nó đâu dùng mấy thể loại này, đến vở ghi chép trên lớp nó còn "tiết kiệm" chứ nói chi tới dùng sổ tay, nhật ký. Tò mò mở ra
"Tóm tắt kiến thức"
Nó giở từng trang một, bất ngờ "Đây không phải chữ của tên điên kia sao? Tại sao lại ngự ở đây"
Nó khó hiểu, hay hôm nó đi học vơ nhầm vô cặp. Nhưng vô lý, nó có thói quen kiểm tra đồ kỹ trước khi ra về nên chuyện đó không thể xảy ra.
Trang cuối của cuốn sổ có ghi "Nhớ học thuộc hết là qua kỳ kiểm tra"
"WTH???"
Nói là cuốn sổ tay chứ nó đặc kịt chữ, dày bịch, kêu nó học? Cậu cũng biết hành hạ người khác quá!
Nó nhảy dựng lên, tính xé quách đi cho nhanh nhưng nhìn lại những dòng chữ, những công thức và dòng chú thích của cậu trong cuốn sổ được trình bày một cách có khoa học và dễ đọc thì cũng biết cậu đã phải tốn công lắm mới soạn ra ngần này.
Đặt cuốn sổ xuống, nó chống tay chán nản...nghĩ thêm một lúc lại thấy vui vui mà không biết tại sao vui...
Bỗng một cảm giác bất an réo ngang qua nó.
Nó đang nghĩ gì vậy chứ?
Nhất định không được!
Đầu nó bắt đầu như đoạn băng tua chậm mọi sự việc...
Tại sao khi thấy cậu thân thiết với Lan nó lại không thích?
Tại sao nó tức giận khi cậu bênh Lan?
Tại sao nó lại ghét cậu khi cậu cứ bám lấy Lan?
...
Không phải nó đang ghen chứ?
Vậy chẳng lẽ... tình cảm mà Duy nhắc tới là nó đã thích cậu, cái thích giống anh thích nó?
Bin cứ thế che miệng, mặc nó gặng hỏi cậu bé nhất quyết không trả lời hay nói thêm một câu nào nữa làm nó bất lực.
Giờ đầu nó chẳng nghĩ được gì hơn ngoài việc phải đối mặt với anh như thế nào, rốt cuộc bây giờ phải làm gì?
Nó đi đi lại lại quanh phòng, Bin lo lắng, như cái bóng đi theo nó. Nó ngồi, cậu nhóc ngồi, nó đứng cậu bé đứng.
Được một lúc, bỗng nó dừng lại, Bin đâm sầm vào chân nó, vẻ mặt tội lỗi
- Chị ơi chị đừng mách anh Bin nói nhé!
Giọng khẩn khoản tha thiết của cậu nhóc làm xuôi đi sự lo lắng trong nó
- Bin phải hứa với chị một điều!
Cậu bé không nghĩ ngợi gì nhiều gật đầu rụp cái
- Chị sẽ giữ bí mật cho Bin cũng như Bin không được nói gì về sự việc hôm nay cho anh em biết!!!
Nó nói dứt khoát, nắm chặt hai tay thằng bé, vẻ mặt nghiêm trọng đầy sự kỳ vọng làm Bin quả quyết
- Em nhất định sẽ không nói gì! Nhất định không nói!
- Ngoắc tay nhé!
Vậy là cuộc đàm phán đi đến hồi kết. Nó cảm thấy an tâm nhường nào, giờ chỉ cần học xong, về ngủ một giấc là mai sẽ quên hết. Cố gắng giả vờ cho hết buổi học là được!!!
- Bin anh về rồi này!
-...
Anh mở cửa với sự bỡ ngỡ, mọi ngày cứ thấy tiếng cửa là Bin đã chạy ra chào đón anh bằng những cái ôm nhưng hôm nay đáp lại là sự im lặng. Anh nhìn kệ để giày liền mỉm cười lắc đầu, có lẽ gặp được đồng minh mới nên cu Bin không còn quan tâm anh nữa rồi.
Vô trong, thấy nó đang ngồi, sách vở đã sẵn sàng làm anh hơi ngại.
- Chắc em đợi anh lâu lắm?
- Cũng không lâu lắm ạ!
Nó vẫn cúi đầu, không dám nhìn anh, giọng bé bé, nhẹ nhàng lạ thường. Anh vừa để cặp xuống ghế đang định ngồi xuống, nó vội vàng xê ra xa khiến anh ngạc nhiên
- Sao vậy?
- Ahahaha tự dưng thời tiết cứ nóng nóng ahahaha!
Duy nhăn mặt, nhìn nó khó hiểu, rõ ràng điều hòa đang bật, quạt vẫn đang chạy, anh lo lắng giơ tay sờ trán nó nhưng bị nó né tránh. Nó vuốt mồ hôi trên cổ, miệng cười, lòng như lửa thiêu. Từ khi biết được sự thật, nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần ứng phó nhưng không ngờ tác dụng phụ lại ác liệt như vậy. Tim đập, toàn thân run rẩy, dẫu có độ C cũng cảm thấy nóng bức như ở sa mạc.
- Em không sao! Hơ hơ
Uỳnh
- Ui da
Cu Bin tay vẫn bám lấy cánh cửa phòng, nhưng người thì đã hạ đất một cách đau đớn. Nhóc nhanh chóng đứng dậy, phủi quần áo, nhìn anh lo sợ, cố nặn ra một nụ cười, đang tính chạy vô phòng thì...
- Bin! Sao hôm nay em lạ vậy?
-...
Cậu nhóc im lặng, hai tay đan vào nhau, liếc nhìn nó rồi nhìn anh sợ hãi, không nói gì làm anh khó chịu, nó mặt như sắp mếu nhìn nhóc.
- Sao anh hỏi không trả lời?
- Bin hôm nay Bin bị nóng nên Bin mệt ạ...
Bin giật mình, lắp bắp nói, cậu nhóc cũng áp lực đâu khác nó, nụ cười càng ngày càng méo xẹo. Anh không nghĩ gì, liền chạy vội ra cầm tay, sờ, trán, nhìn kỹ càng nhóc từ đầu đến chân...
Bỗng
Anh dừng lại, quay ra nhìn nó làm tim nó như muốn bắn ra ngoài mặt đỏ bừng bừng, các cơ quan tê liệt, tránh né ánh nhìn của anh.
Anh là người nuôi Bin từ nhỏ, Bin chưa bao giờ nói dối anh một lần nên nhìn biểu hiện của Bin là anh có thể biết cậu nhóc đang giấu điều gì đó...
Giấu giếm?
Chẳng lẽ?
Suy nghĩ mới thoáng qua cũng khiến lòng anh trùng xuống, nhìn lại Bin một lần nữa, đôi mắt anh như đọc được suy nghĩ của Bin.
Đôi mắt anh trĩu nặng, anh đã hiểu.
Bin thì mặt nghệt ra, cậu nhóc không chịu nổi áp lực, biết được anh đã biết liền òa khóc..
- Huhuhu Em xin lỗi! Tại Bin! Bin lỡ nói hết cho chị Linh rồi! Huhuhu Bin sợ anh ghét lắm! Huhuhu! Bin chừa rồi! Huhu
Tiếng khóc của Bin làm nó thấy có lỗi, tại sao nó lại bắt cậu nhóc mới tuổi chịu áp lực như vậy, không phải nó đang dạy hư cậu nhóc sao?
Hai tay anh vẫn đặt trên vai nhỏ bé kia, bàn tay nhỏ bé của Bin cứ thế đưa lên mặt quệt dòng nước mắt, người cậu bé run lên từng đợt. Tiếng nức nở cứ thế vang vọng khắp căn phòng. Nó không chịu nổi, mắt cũng rưng rưng theo, chạy ra ôm Bin vào lòng.
- Bin ơi chị xin lỗi!
- Oaoaoa
Cả hai cùng ôm nhau khóc trong sự ngạc nhiên của anh, lúc này có lẽ là lúc bất lực nhất đối với anh.
Anh muốn đưa tay ra nhưng...sẽ chỉ làm nó khó xử mà thôi.
Bin khóc nhiều tới mức mệt lả người, ngủ trên đùi nó. Anh chỉ biết nhìn, nụ cười cay đắng trên môi.
Em đã biết sao?
Vậy em sẽ trả lời anh như thế nào đây?
Anh nghĩ buổi học này có tiếp tục nó cũng sẽ không thể tập trung được.
Không! Không chỉ buổi này mà tất cả những buổi học về sau, anh không muốn nó khó xử.
Duy bước tới đặt cốc nước ra chỗ nó, vuốt tóc thằng bé, khóe mắt vẫn còn đọng nước, miệng không ngừng nói "Anh ơi em xin lỗi!". Anh mới thấy mình sai rồi. Anh là chỗ dựa tinh thần, là điểm tựa cho Bin mà chỉ vì tâm sự của mình lại làm ảnh hưởng tới em trai mình tới vậy. Anh bế Bin lên, bước từng bước nhẹ nhàng, đưa nhóc vào phòng. Nó chỉ biết dõi theo, Bin khóc, lòng anh đau, nó hiểu. Anh yêu Bin tới vậy cơ mà. Tất cả là lỗi tại nó.
Anh bước ra nhìn nó nở nụ cười hiền từ, ánh mắt dịu dàng càng làm lòng nó áy náy, không dám đối mặt với anh.
- Hôm nay chắc không học được rồi! Ta tan sớm nhé?
Nó khẽ gật đầu, thu dọn sách vở, lẽo đẽo đi sau anh. Trong thang máy, không khí im lặng, chỉ có hai người khiến nó có chút sợ hãi, anh như nhận ra điều đó liền đứng cách xa nó, chẳng nói chẳng rằng.
Không khí ngột ngạt từ chung cư xuống nhà xe, nó không ngờ tình cảm chỉ cần thay đổi là khoảng cách con người lại trở nên xa như vậy.
- Em...anh không muốn làm em khó xử!
Anh đột ngột quay ra hỏi làm tim nó giật thót lên, thoáng đỏ mặt, bối rối
- À ừ khó xử gì ạ?
- Anh không muốn làm em khó xử nhưng anh muốn nghe câu trả lời từ em!
Nó cố lảng tánh
- Trả..trả lời gì ạ!
- Nhìn vào mắt anh đi!
Anh không tự chủ được, tiến tới nhanh chóng, tóm lấy tay nó, nó tròn mắt ngạc nhiên.
Sâu thẳm trong ánh mắt kia như đang cầu xin, mong đợi, hy vọng cũng như sự u buồn.
Anh như phát hiện mình đang quá kích liền thả tay nó ra, đợi nó bình tĩnh, ánh mắt anh nhìn xa xăm
- Anh đã thích một cô gái, tình cảm đó đến quá nhanh khiến đến anh còn không thể hình dung rõ rốt cuộc mình đối với cô gái ấy như thế nào. Cô gái đó luôn đã khiến anh không thể kiểm soát hành động cảm xúc của bản thân, từ lúc nào đầu anh đã chỉ còn hình ảnh của cô gái đó - anh nhìn bằng ánh mắt chân thành - Và khi người con gái đó thân thiết với cậu bạn thân, anh đã không thể chịu đựng được mà ích kỷ nghĩ rằng "Giá như anh có thể nhốt cô gái ấy lại". Nhưng từ lâu anh đã biết cô gái ấy không thuộc về anh.
Lời anh nói đang ám chỉ nó?
- Chỉ là cô ngốc ấy vẫn chưa nhận ra tình cảm của bản thân! Nên anh nhân cơ hội ấy để gần cô ấy hơn, nhưng có lẽ việc đó vẫn vô ích.
Tim nó đau lắm, nó nghẹt thở. Mong anh đừng nói nữa.
"Tình cảm bản thân?"
Anh im lặng nhìn nó. Đầu nó đau nhức, có thể nó đang tiêu hóa câu nói của anh?
"Em là đứa ngốc, lúc nào cũng cần có người dựng cây cầu, chỉ lối mới biết được sao?"