Nó vẫn vô cùng cảm kích vì sự tốt bụng của hai nhỏ bạn...
Cho tới khi nó phát hiện rằng sự biết ơn của hai nhỏ bạn là vô bờ bến, không dùng từ gì có thể diễn đạt được. Hai nhỏ nói là làm...
Thật sự cảm kích tới mức...phát khóc.
- Nam ơi! Hôm nay ông rảnh không?
Cậu chưa kịp về chỗ, Vân Anh đã chạy tới, giọng ngọt ngào hết mức, bám lấy tay cậu một cách thân thiết. Cậu có vẻ hơi khó chịu, cố gắng rút tay ra khỏi tay nhỏ. Nó hằn học, nhỏ đúng là dại trai cũng biết tận dụng thời cơ lắm. Cảm nhận được sát khí từ nó, Vân Anh ra hiệu "An tâm!" làm nó nguôi ngoai.
Cậu dừng lại, lạnh lùng đáp trả sự nhiệt tình của nhỏ.
- Cũng bình thường! Làm gì vậy?
- À thì ông cứ về chỗ đi! Tôi có việc quan trọng lắm, rất hệ trọng, chỉ có ông mới có thể làm được!
Tuy không hiểu Vân Anh định làm gì nhưng nó vẫn đặt hết niềm tin vào nhỏ, lặng im quan sát. Vân Anh dùng ánh mắt ra lệnh, Dương hiểu ý liền nhanh chóng phủi bụi trên ghế kéo ra, chỉnh lại chờ đón cậu.
Cậu nhìn cả hai khó hiểu, không biết hai nhỏ tính giở trò gì, nhưng cũng lẳng lặng đi về chỗ, Vân Anh theo sau, liền lén lút ra dấu hiệu "Ok" làm nó bật cười bỗng ngửng lên gặp ánh mắt của cậu, nó liền tránh né, cúi đầu đọc sách.
- Bà giỏi nhỉ?
Nó giật thót mình, sao cậu lại hỏi vậy chứ?
Roẹttttttttttttttttttttttt..
Sét đánh ngang tai nó...
Chẳng lẽ cậu biết rồi sao?
Hai nhỏ này tự dưng hành động lạ lùng khiến cậu phát hiện ra?
Nó đáng lẽ không nên kể cho hai nhỏ này nghe mới đúng.
Nó chẳng dám nhìn cậu cứ chăm chăm vào cuốn sách, lòng lo sợ, cố chống chế.
- Hay thì đọc chứ sao? Bộ cứ đọc sách là giỏi à? Thế tôi là thiên tài lâu rồi!
Cảm thấy thật nể phục bản thân, sao nó có thể đối đáp hay vậy trong tình huống như vậy chứ, nâng gọng kính lên, nó tự hào.
- Cầm ngược sách cũng đọc được à?
"Gì cơ?"
Nó nhìn lại cuốn sách đúng là không cái dại nào bằng cái dại nào, thấy cậu vào lớp là nó cuống quá vơ đại cái gì đó để tránh né. Vậy mà...
Nó vội quay lại sách, không dám nói gì. mặt đỏ bừng bừng.
- Ừ thì tại tôi đang tập đọc ngược để...để đổi hướng học coi sao!
- Đọc ngược để đổi từ bét lên đầu à? Hay nhỉ?
Giọng cậu đầu mỉa mai làm nó ức lắm.
- À, không phải chiều nay bà phải qua nhà anh Duy hoc sao? Học đi không bị ché phạt đó, Nam cứ giao cho tôi!
Dương vội vàng đẩy cậu vô ghế, miệng không ngừng giải thích. Vân Anh thấy vậy liền trợ giúp.
- Đúng đó! Mà bọn tôi đang muốn nói chuyện với ông, chỉ một lát thôi. Sắp vào giờ rồi nên bọn tôi sẽ vào chủ đề chính, ngắn gọn súc tích thôi!
Vẻ mặt khẩn khoản của hai nhỏ khiến cậu nghi ngờ, thở dài cái, cậu bỏ cặp lên bàn.
- Muốn hỏi gì thì hỏi đi?
- Ông với Lan á hai người...sao rồi?
Cậu nhìn Vân Anh làm nhỏ ú ớ
- Thì hai người có đích thực có quan hệ bạn trai bạn gái không á?
Cậu im lặng khiến Vân Anh luống cuống, cười gượng gạo.
- À ờ tôi có con bạn thích ông nên nó nhờ tôi hỏi xem mẫu người ông thích như thế nào? Mà nó nhờ tôi xác minh xem ông có người yêu chưa ý mà? Haha Chứ tôi không có ý gì xấu đâu! Đừng..đừng hiểu lầm! Haha
Bịch
Câu nói của Vân Anh làm nó đứng hình, không còn sức cầm nổi cả quyển sách. Nhỏ đang tính làm gì vậy? Nó cười xuề xòa xin lỗi, vụng về nhặt sách mà đụng đầu vào thành bàn kêu cộp lấy một cái nhưng đâu hề hấn gì...
- Người con gái lý tưởng à?
Cậu liền mỉm cười tựa người vào ghế, giả bộ suy nghĩ. Nó cúi người xuống nhặt sách mà tai dỏng hết cỡ lên để nghe từng thanh âm.
- Ừ ừ! Nói đi!- Dương gật đầu lia lịa hưởng ứng
- Tôi không yêu cầu quá cao!
Lòng nó có gì đó sung sướng lắm, yêu cầu không cao là nó không hẳn là hết cơ hội rồi.
- Cụ thể đi? yêu cầu ông như thế nào? Kỹ càng chút chút nha!
Vân Anh vui mừng hỏi dồn dập.
- Xinh một tý, không xinh thì thành tích cũng phải cao tý, đừng đứng bét lớp, đảm đang, tính tình thùy mị chút, biết quan tâm mọi người...
Nó choáng..choáng vô cùng...Vậy mà mở miệng cao yêu cầu không cao? Đúng rồi không cao đâu! Chỉ rất cao thôi!
Từng lời từng chữ cậu thốt ra làm nó như rơi xuống 18 tầng địa ngục không ngóc lên được, đành ngậm đắng nuốt cay vào trong, vừa đặt sách lên bàn thì giọng cậu lại vang lên.
- Quan trọng hơn là...
Nam cố tình kéo dài giọng ra, tay đặt lên trán suy ngẫm, nó cũng chẳng dám quay lại nhưng lại tập trung hết công suất vào tai để gắng không bỏ quên điều gì...Dương và Vân Anh thì mắt long lanh nhìn cậu với tia hy vọng duy nhất dành cho con bạn thân.
"- Không được là gái bốn mắt!
- Tại sao?
...
...
...
Chỉ trách cái miệng nó nhanh hơn não, ba người nhìn đứa vừa nhảy dựng lên bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Mặt nó tê rần, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào rửa trôi hết cái nhục này. Ngay cả hy vọng cuối cùng cũng bị cậu dẫm nát bét bẹt.
Cặp mày cậu nhếch lên đầy khiêu khích, nở nụ cười nửa miệng cậu khoanh tay nhìn nó khó hiểu
- Sao vậy? Gu của tôi lạ lắm à?
- Haha Không! Chỉ là tôi thấy các bạn bốn mắt rất là dễ thương này, rất là đáng yêu này... Haha tại sao ông không thích?
Vân Anh và Dương liền bật cười sau lời giải thích của nó làm nó nhận thức sự quá đà của mình, mặt càng đỏ hơn, tay ra sức xua xua, giọng lắp bắp.
- À..à ý tôi là ai cũng dễ thương trừ tôi...Haha
- Nếu là trừ bà thì tôi sẽ xem xét!
Giờ nó đã thấu cái cảm giác mà Tề Thiên Đại Thánh bị Phật tổ Như Lai đè dưới chân Ngũ Hành Sơn nó như thế nào rồi, đau khổ quá, nặng nề quá, Vân Anh nhìn nó bất lực, lắc đầu như dành cho nó sự an ủi, tiếc nuối thất bại.
Tiếng chuông vào học cắt ngang cuộc phỏng vấn, nó đau khổ quay người lên, Dương và Vân Anh lần lượt lén lút vỗ vai nó, rồi lẳng lặng về chỗ. Mà đâu biết rằng có người đang cười thầm trong bụng chứ.
Ngồi vật lộn với đống suy nghĩ, nó phải đối diện với cậu như thế nào?
Còn anh? Tại sao anh lại biết nó thích cậu? Biểu hiện của nó rõ vậy sao?
Đẩy quyển sổ vào góc bàn, lòng nó trùng xuống, nằm ườn ra bàn, nó thở dài.
Phải! Biết tình cảm của mình rồi thì nó làm được gì chứ? Trong lòng cậu giờ đã có người con gái khác, tài giỏi, xinh đẹp. Nó chỉ là một đứa lười biếng, xấu xí như nàng lọ lem nhưng chàng hoàng tử kia đã tìm thấy nàng công chúa của mình rồi.
Chẳng lẽ Duy mới là hoàng tử dành cho nó?
Nhưng biết phải làm sao khi lòng lọ lem kia kia đã hướng đến chàng hoàng tử hàng xóm hay chọc ghẹo kia.
Nó muốn giải tỏa hết, nhanh như thoắt nó nhảy lên giường bới đống chăn gối, cầm điện thoại lên, không suy nghĩ nhiều liền ấn gọi.
- Alo! Ai đấy?
Cái giọng ngái ngủ đầu dây bên kia làm nó mừng rỡ.
- Linh đây!
- Khùng hả? Gọi gì giờ này, ngủ đi bà nội!
Nhỏ Dương không ngần ngại mắng nó trong cơn mê ngủ. Nó biết giờ đêm mà làm phiền nhỏ như vậy là không nên nhưng những lúc như thế này nó chỉ nghĩ tới duy nhất con bạn dở dở ương ương của mình.
- Bà ơi! Nhà tôi bị cháy!
- CÁI GÌ?????? Bà...bà bà có sao không? Đợi tôi... tôi đi thay đồ rồi qua!!!
-...
...
- Haha
Nghe giọng nhỏ là nó biết nhỏ đang cuống như thế nào, nó liền bật cười
- Trời đang mưa to thế kia thì cháy giời cũng bị dập ạ!
Nó chắc rằng nhỏ Dương đang tức lắm nhưng còn cách nào khác để cho nhỏ tỉnh ngủ và chịu nói chuyện với nó ngoài cách này chứ. Vậy là Dương đành ngồi nghe mọi tâm sự của nó, nghe xong, nhỏ cứ ú ớ trong điện thoại, có lẽ nhỏ bất ngờ lắm. Nó thì thở dài thườn thượt.
- Bà nghe gia cát Dương tiên sinh phán đây.
- Ừ
- Bà không muốn anh Duy buồn cũng như không muốn làm kẻ thứ đúng không?
Nó nhẹ gật đầu "Ừ"
- Vậy bà đồng ý yêu anh Duy đi là xong!
Nhỏ phán câu xanh rờn làm nó muốn nhét cả cái điện thoại vào mồm nhỏ, nếu làm được nó đã làm lâu rồi.
- Nhưng tôi không có thích anh ý như tôi thích thằng cha đó!
- Thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Bà tránh mặt ông Nam đi, gặp ít thôi thay vào đó là tiếp xúc nhiều với anh Duy để bồi đắp tình cảm?
Thấy nó không nói gì nhỏ liền tiếp
- Thế bà muốn tranh giành ông Nam sao? Bà nghĩ xem, bạn gái hiện giờ của người ta tài sắc vẹn toàn đâu như cái đứa đứng nhất lớp từ dưới lên trên như bà? Mà tiện có anh Duy tâm lý thế kia theo đuổi thì phải câu ngay chứ!
Nhỏ nhấn mạnh từng câu từng như đang cứa vào tâm hồn bé bỏng của nó, tạo một vết thương mang tên "tự ti" khổng lồ. Nó đành uể oải đáp trả.
- Nhưng anh đâu có tỏ tình với tôi?
- Ặc. Thế người ta nói vậy là tỏ tình còn gì? bà đầu đất à! Thế bà muốn người ta đứng đó nói "Linh ơi anh thích em, dẫu biết em đã thích Nam nhưng anh vẫn thích em, I love you! Làm bạn gái anh nhé" à?
Dương nói kèm theo giọng biểu cảm đến rùng người làm da gà da ốc nó nổi hết lên. Đúng là nếu anh mà nói được câu như vậy thì đã không còn là anh nữa rồi, nó cầm điện thoại suy tư.
- Vậy giờ tôi nên làm gì?
- Tóm lại thế này: Bà hãy cứ chuyên tâm qua nhà hoàng tử ôn thi học kỳ còn cho tôi chép đề cương, sắp nộp rồi. Giờ bà mà trốn tránh anh ấy thì anh càng buồn hơn, bà cứ thử tiếp xúc thêm coi sao. Như vậy vừa vẹn cả đôi đường nhé!
- Vẹn cả đôi đường?
Nó thắc mắc không hiểu ý con bạn, hỏi lại làm Dương tâm đắc, giọng cao hẳn lên.
- Cái đầu bà để treo làm cảnh à? Này nhé, có phải khi bà đi học tiếp nhà anh Duy bà sẽ cho anh ấy một cơ hội không? Nếu thời gian ở cùng anh ấy vẫn không thấy gì tức là phải nói say goodbye anh rồi, mà khi nào nói anh ý thì cứ nhượng anh ý lại cho tôi, tôi nhận hết. Hehe!
Không biết nên cười hay khóc với lời con bạn nói, nó nghe tiếp
- Mà quan trọng là điều thứ hai nè, thử thách tình cảm của cha Nam!
- Là sao?
- Bà là bạn từ bé, ít nhiều gì hai người cũng có cảm tình. Bà đi với trai, thân mật với trai. Nếu ông Nam nổi tính khó chịu thì bà win, nắm bắt thời cơ, dụ cọp ra khỏi hang rồi vồ luôn.
(Ý Dương: Nam là cọp còn hang là Lan)
Suy ngẫm lời Dương nói, đầu óc nó như vừa được khai sáng, mắt nó rạng ngời đầy sức sống, thấy yêu nhất nhỏ bạn trong hôm nay.
- Lâu lâu cứ nghĩ bà đần hóa ra thông minh thế!
- Hứ đập phát bây giờ, quân sư cho còn nói xấu!
Giọng nhỏ bực tức, trách mắng nó nhưng không sao, nó vẫn yêu nhỏ. Cảm ơn Dương rối rít, xin lỗi vì đã đánh mất giấc ngủ vàng ngọc của nhỏ rồi nó cúp máy, thả mình lên giường. Cảm giác nâng nâng, cũng đâu phải là hết cách, đúng là nhỏ bạn thần đồng vạch cho nó hướng đi mà nó không hề chịu thua thiệt.
Nó an tâm tắt đèn, nhắm mắt chìm vào giấc mộng, đúng là lúc nào có bạn bên cạnh cũng tốt nhất.
Hôm sau, nó đến lớp với gương mặt hồng hào hết mức, vừa thấy nhỏ Dương nó liền cười tươi rói.
- Hello bà!
- Bà có coi tôi là bạn không?
Vân Anh đột ngột hiện ra trước mặt nó, vẻ mặt xám xịt u tối như vừa xảy ra chuyện động trời, giọng mụ mị làm nó giật thót tim, lập tức tắt ngay nụ cười.
- Bà nói gì vậy?
- Dương!
Nhỏ quay ra ngoắc ngoắc tay Dương ám chỉ ra đây khiến Dương khép nép vẻ đầy tội lỗi dùng ánh mắt thỏ non nhìn nó.
Không để nó kịp cất cặp Vân Anh liền kéo nó và Dương ra ngoài hành lang tra khảo.
- Ba đứa chúng ta là bạn có phúc cùng hưởng có nạn tự...à có nạn cùng chịu mà sao bà dám kể với mỗi nhỏ Dương bà coi Vân Anh này là cái gì?
Nó biết ngay nhỏ Dương lại đi chim lợn với Vân Anh mà, uổng công hôm qua nó biết ơn nhỏ. Liếc ánh mắt sắc bén tặng Dương, nó quay sang Vân Anh cười gượng gạo, cố xoa dịu nỗi tức giận trên mặt nhỏ.
- Bà là bạn tốt nhất nhất của tôi, tại tôi sợ làm hỏng giấc ngủ bà nên...tôi định sáng nay tới nhờ bà trợ giúp này! bà thông minh là trợ thủ đáng tin cậy mà!
Lời ngon ngọt của nó cuối cùng cũng dụ dỗ được nhỏ, Vân Anh liền cười tươi.
- Có thế chứ! Nhưng ca này căng! Tôi đồng ý với ý kiến của bà Dương!
"Thế còn đòi kể làm gì!!"
- Và tôi sẽ làm nội gián cho bà, tôi sẽ theo dõi nhất cử nhất động của Nam, tìm cách tách rời Lan ra khỏi Nam.
Nhỏ vẻ mặt nghiêm nghị, đặt tay lên vai nó và nhỏ Dương.
- Từ giờ hai chúng tôi sẽ ra sức giúp bà vì kế hoạch "Tình đầu bạn thân"!
Hả???
Tên gì vừa kỳ vừa cùi vậy?