Tôi vui vì các em rất có tinh thần tự giác, tự tổ chức học nhóm giúp đỡ lẫn nhau cho nên tôi quyết định sẽ giúp các em!
Thầy đứng lên tươi cười trước ánh mắt khó hiểu của ba nhỏ khờ bọn nó và sự thờ ơ của ba con người bất trị bên kia.
Nó liếc ánh mắt căm hận với hai nhỏ bạn thân mới đến làm hai nhỏ chỉ dám cúi đầu hối lỗi. Chỉ tại tối kiến của hai nhỏ mà giờ biến nhà nó thành gì không biết.
Nhìn sang phía chị My thì nó còn cảm thấy tâm trạng tồi tệ hơn.
- Duy này! Ở lớp cậu nghe đồn cậu có bao giờ qua nhà ai gia sư bao giờ đâu?
- Tớ...
- Ahh tớ biết rồi! Hay là cậu...
Tim nó đánh trống liên hồi nhìn vẻ mặt gian tà của chị My chỉ muốn nhảy qua bóp cổ chị một cái rồi hét lên "Chị có ngừng ngay không?"
- Hay là cậu biết tớ học nên qua giúp?
Nó thở phào, thấy có lỗi với anh quá. Anh cứ ậm ừ khó xử vì từ khi chị bước vào chị đã hỏi anh đủ thứ không thể trả lời.
Quan trọng hơn hết là phía cậu. Thà rằng cậu cứ trêu nó, chọc ngoáy nó như mọi khi nó còn thoải mái hơn chứ như bây giờ, cậu cứ lầm lầm lì lì, vẻ mặt đanh thép, chẳng nói chẳng rằng. Mỗi lần chị My lên tiếng là một lần nó thấy tình cảm của nó càng mong manh dễ vỡ.
- Duy này mẫu con gái cậu thích là gì?
"Đây là học nhóm chứ không phải nới tán tỉnh đâu!!!"
Đầu nó gào thét dữ dội, càng ngày càng thấy chị My quá đáng. Mỗi lần chị hỏi Duy, chị lại nhìn nó bằng ánh mắt mờ ám và huých vào tay Nam khiến cậu khó chịu nhăn mặt lại, xích ra xa chị hơn.
Thầy Tuấn thì cứ như giả mù giả điếc để mặc người tình tác oai tác quái nhà nó. Nó thầm trách không hiểu thầy qua đây để làm cái gì? Tính gây chiến tranh sao? Ngày chủ nhật tuyệt vời còn đâu?
- Nhìn chung, tôi thấy chúng ta rất có lợi khi có hai thành viên thuộc diện học sinh ưu tú trong khối nên rất thuận tiện!
Thầy lên tiếng sau một hồi suy nghĩ.
"Phân nhóm?"
Nó vẫn không hiểu ý thầy lắm, e dè giơ tay khiến thầy bật cười.
- Em cứ tự do phát biểu đi! Đây là học nhóm, có thể bỏ qua câu lệ hình thức trên lớp!
- Dạ thưa thầy! Nhóm là sao ạ?
Câu hỏi của nó làm mọi người chú ý...nhưng nhìn ánh mắt của họ, nó có thể đoán rằng thứ mọi người đang quan tâm không phải là câu hỏi của nó mà là việc được xếp nhóm như thế nào.
- Em cũng muốn biết xếp nhóm như thế nào!
Chị My cuối cùng cũng ngưng trò kích bác, dương ánh mắt nai tơ nhìn thầy, chớp chớp khiến nó phát ớn tự hỏi sao thầy có thể đi thích con người này chứ? Bị bỏ bùa mê thuốc lú à?
- Chúng ta có hai em học lớp 11, và bốn em học lớp 10, nhìn vào sổ điểm tổng kết môn toàn bộ thì tôi thấy ngoài hai em Nam và Duy điểm cao tuyệt đối còn lại đều xếp vào loại có nguy cơ học bổ trợ hè tại trường...
"Thầy có cần phải nói chi tiết như vậy không?"
Đó là uy nghĩ đầu tiên của bốn đứa con gái trong phòng khi vừa nghe thầy giải thích. Đúng là thành tích của chúng nó "không được tốt" cho lắm nhưng cũng đâu đến mức như thầy nói.
- Vậy nên tôi sẽ xếp như sau...
- Em không đồng tình với phương pháp đó!
Nam và Duy đồng thanh, cắt ngang lời thầy làm mọi người đồng loạt ngước nhìn, vẻ mặt cậu chẳng mấy hứng thú, giọng đều đều.
- Thầy không thấy xếp như vậy sẽ rất bất cập sao? Tại đây có tổng số 7 người, nếu phân ra thì sẽ có trường hợp phải kèm hai.
Ý kiến của cậu khiến mọi người gật gù, Duy thấy vậy liền tiếp lời.
- Đã gọi là học nhóm vậy sao chúng ta không chỉ lẫn nhau? Ai có bài không hiểu thì hỏi, mọi ngườ tập chung vào đề cương, rất sát với đề thi, nếu ai hoàn thành có thể chuyển qua học thuộc và vấn đáp với nhau. Như vậy không phải tiện hơn là chia nhóm sao?
Không ngờ hai cái đầu thiên tài đại diện cho lửa và nước kia lại có lúc hợp tác với nhau, nói rất hợp lý làm cả lũ con gái tròn mắt ngạc nhiên, nhìn cả hai không chớp mắt. Thầy Tuấn hài lòng, cười tươi, vỗ tay tập chung ánh mắt mọi người lại phía thầy.
- Vậy chúng ta cứ làm theo lời hai em đi! Bắt đầu lấy sách vở ra học thôi!
...
...
...
Đang làm dở đề cương hóa, nó lại mắc phải câu khó, ngồi suy nghĩ, nháp đủ thứ mãi không ra, nó tính mang bài lên hỏi thầy thì thấy chị My đang chăm chú nghe thầy giảng giải. Quay qua hai phía bên cạnh mà đứng hình, hai nhỏ kia nhanh dữ, vậy mà lúc kêu đi học còn chốn mới tránh, nhìn mặt hai nhỏ ai nghĩ là không thích học được cơ chứ, chăm chú nghe giảng, mắt không buồn liếc lấy vở một cái.
Nó không muốn làm phiền ai hết nên đành chờ, càng nhìn đống bài tập mà đầu nó đau nhức, biết bao giờ mới làm xong chứ.
- Bài này viết phương trình, tìm chất dư, chất tạo thành rồi tính nồng độ mol chất dư là ra pH sau phản ứng.
Giọng nói của cậu khiến nó giật mình. Cậu đã đến chỗ nó từ lúc nào không hay, vẫn chưa hết ngạc nhiên, nó quay ra nhìn Vân Anh, nhỏ đang hý hoáy làm bài, rồi quay lại nhìn cậu thì bị cậu gõ một cái vào đầu.
- Ui da!
- Làm đi! Nhìn gì?
- Ờ đây!
Không hiểu sao nó không thấy đau tý nào mà lại thấy rất vui, vui tới mức muốn nhảy lên một cái.
Từng lời cậu giảng thật dễ hiểu làm sao. Giọng cậu trầm trầm, thật nam tính.
Trong căn phòng này nó chỉ còn nghe thấy mỗi một giọng nói duy nhất, thấy một con người duy nhất.
Có phải đây là cảm giác khi được ở bên người mình thích, được người đó quan tâm không?
Lần đầu, nó muốn ích kỷ giữ cậu bên mình như vậy. Mãi mãi.
Chỉ vì con bạn ban phước lành mà nó lo lắng tới mức ăn không ngon, ngủ không yên. Cả tối hôm qua nó đã huy động đồng minh tích cực là mẹ nó vào trận, thu dọn đồ đạc, lau nhà sạch sẽ. Nó là chúa bừa bộn, thời gian cậu ở đây nó đã bị gò bó lối sống, thoải mái chưa được bao lâu thì lại tới hôm nay.
Nó dậy từ sớm, đứng ngồi không yên, mắt không ngừng liếc đồng hồ. Nghĩ mà nó chỉ thấy tội bố mẹ, cả tuần đi làm vất vả được ngày chủ nhật ở nhà thì do không muốn làm phiền con gái học hành cùng bạn bè mà phải di cư qua nhà nội tránh nạn.
"King kong"
Tiếng chuông khiến nó bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh nó liền ra mở cửa.
- Chào anh ạ!
Trước mắt nó là một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú, sáng sủa với cách ăn mặc đơn giản. Chiếc áo phông kẻ sọc ngang, đen trắng cùng chiếc áo sơ mi xanh nhạt được kết hợp hài hòa với chiếc quần kaki màu kem, khiến anh trong mắt nó thật lạ. Thường ngày, dẫu có qua nhà anh học thì nó cũng chỉ được chiêm ngưỡng anh trong bộ đồng phục mà không ngờ rằng khi anh thay đổi cách ăn mặc lại trở nên đẹp đến vậy. Nó không khỏi sững sờ khiến anh ngại ngùng, ngó quanh sau nó, khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay mà đưa tay ra sau cổ bối rối, cười gượng.
- Mới giờ à..Hình như anh tới hơi sớm thì phải!
Nó giật mình, vội vã lắc đầu thật mạnh, rồi chợt phát hiện ra bản thân thật vô ý khi bắt anh đứng ngoài nãy giờ, nhanh chóng mời anh vô nhà.
Đợi anh ngồi vào ghế, nó luống cuống rót nước.
- Anh uống đi ạ!
- Ừ! cảm ơn em!
Anh từ từ bỏ ba lô xuống, rồi nhận cốc nước từ tay nó.
Không hiểu sao tim nó cứ đập thình thịch liên hồi. Quạt trần vẫn bật, thời tiết hôm nay cũng rất mát mẻ mà sao người nó nóng hừng hực. Hình như anh cũng cảm thấy giống nó nên không nói gì. Nó muốn phá bầu không khí này lắm nhưng miệng cứ như được dán keo con voi không thể nào mở được. Bình thường, ngồi với anh, nó không cảm thấy sao vì còn có cu Bin, cảm giác có người trong nhà bao giờ cũng thoải mái hơn, nó chỉ cầu mong sao cho hai con bạn vàng, bạn kim cương của nó đến mau mau giúp nó thoát khỏi kiếp nạn này.
- À đến thời điểm này em còn yếu môn gì?
- Môn Anh ạ!
- À em thích môn gì nhất?
- Môn toán ạ!
-...
Nó thầm trách sao tự dưng trả lời như máy vậy chứ khiến anh cũng không biết nói gì, trộm nhìn anh nó mới phát hiện hôm nay vẫn là kiểu tóc rối quen thuộc nhưng nó ngắn hơn, nó liền hý hửng vì tìm ra chủ đề mới.
- Anh mới cắt tóc à?
Không hiểu nó hỏi sai gì hay động chạm gì anh không mà khuôn mặt kia bỗng đỏ lên trông thấy.
- Thật ra, hôm qua anh mới đi cắt!
Không lẽ???
Đầu óc nó tuy có chậm tiêu nhưng biểu hiện của anh thì nhầm vào đâu được chứ.
Nó lại tự đẩy bầu không khí lên cao nữa rồi, thậm trí lần này còn kinh khủng hơn.
"King kong"
- A hình như Vân Anh với Dương! Em ra mở nhé!
Chuông vừa vang lên, nó mừng rỡ, đứng bật dậy, xin phép anh rồi thoắt ra mở cửa.
Nó sững người, nuốt nước bọt ực cái.
Miệng không thể nào há to hơn được nữa.
Mắt trợn tròn.
"Thế này là sao?"
...
...
...
- Alo Dương à? Qua nhà tôi ngay đi!
Nó ngồi trong góc nhà tắm, lén lút gọi điện cho con bạn thân thiết tỷ năm, giọng khẽ hết sức chỉ sợ bên ngoài nghe thấy.
- Tôi không học đâu!
Đáp trả nó là cái giọng ngái ngủ làm nó như muốn phát điên, nó dám cá chắc nhỏ vẫn còn đang lăn lóc trên giường sung sướng, say giấc nồng.
- Bà qua đây mau đi! Có biến cố nặng rồi! Không qua là cả lũ chết chắc á!
- Bà đừng lừa tôi! Trẻ con lên ba đâu mà bà dọa, ráng học cùng hai hoàng tử đi! Vân Anh cũng không đi đâu! Nó nhắn tin với tôi như vậy!
Nó cố gắng bình tĩnh không để mất kiểm soát mà bứt dây động rừng nhưng khổ thay con bạn đâu thèm tin nó lấy một lần.
Tiếng ồn ào bên ngoài làm nó "mừng phát khóc", chốn chui chốn lủi trong xó nhà vệ sinh chỉ để thông báo cái tin động trời cho hai đứa đầu xỏ mà giờ nó nhận lại được là một quả lừa to đùng. Tuy vậy nhưng với lòng vị tha cao cả, nó vẫn muốn hai nhỏ bạn biết hậu quả của việc lừa nó là tệ hại như thế nào.
- Tôi nói cho bà biết mà thông báo với Vân Anh nhé! Không đến thì coi chừng vì không biết cơn gió nào đã đưa thầy chủ nhiệm thân yêu của chúng ta tới đây với câu nói cao thượng là sợ "em Nam của thầy" không kèm được nhiều người nên thầy đã từ bi hỷ xả, giúp đỡ "trò ngoan" của thầy! Liệu mà tới không thì có bị vùi dập hạnh kiểm vô lý do cũng đừng hỏi trời là tại sao!
- CÁI GÌ?
Nhỏ hét toáng lên trong điện thoại như muốn xuyên thủng màng nhĩ nó, giờ có lẽ nhỏ đã tỉnh ngủ. Giọng lắp bắp, vẫn nửa tin nửa ngờ.
- Bà đùa đúng không? Sao khi không thầy lại có nhã hứng tới vậy!
Nói đến đây nó còn shock hơn cả nhỏ.
Quay trở lại thời điểm nó ra mở cửa. Đập ngay vào mắt nó là cậu và điều khiến nó rụng rời chân tay, ngạc nhiên tới mức không trụ vững nữa đó là sự có mặt của thầy Tuấn đang hớn hở còn chị My thì không mấy vui vẻ, liếc mắt nhìn nó hất, hàm một câu "Lâu quá không gặp!" làm nó choáng váng. Ánh mắt thỏ non khẩn thiết nhìn cậu mong lấy một câu trả lời thì cậu chỉ khẽ nhún vai.
- Thầy muốn qua học chung nói càng đông càng vui!
"Cái gì mà đông với cả vui chứ?
Đi học mà làm như đi hội không bằng!"
Nó cảm giác địa ngục thứ thiệt đang đang ở trước mặt nó, sao nó lại ra nông nỗi này chứ.
Như nhìn được gì đó, chị My thốt lên.
- Ơ kia chẳng phải Duy lớp mình sao?
Tim nó nhảy thót lên một cái, mồ hôi đầm đìa, giờ thì giải thích thế nào đây, cúi mặt tội lỗi, không dám nhìn cậu lấy một cái, hai tay nó đan vào nhau lo lắng. Có lẽ cả Duy và Nam đều đang thắc mắc, đã vậy chị My còn như đổ thêm dầu vào lửa.
- Linh ghê nha! Hai chàng điển trai kèm học thế này thì học giỏi lên là cái chắc!
"Sao mà lắm mồm thế không biết!!"
Nó thầm nguyền rủa bà chị lắm chiêu của cậu, mới nãy giờ còn thấy phụng phịu không mấy thích thú mà sao tự nhiên lại cao hứng tươi cười như nhà có cưới vậy chứ. Bực nhưng bất lực.
- Cho khách đứng ngoài vậy à!
Giọng cậu đều đều nhưng nó cảm nhận được sự tức giận trong câu nói đó. Nó vội né qua một bên để các ngôi sao đi qua. Chắc cậu nghĩ nó đang chơi xỏ đây mà. Còn gì đau khổ hơn bị người mình thích hiểu lầm. Nó muốn giải thích cặn kẽ mọi chuyện nhưng chẳng lẽ lại nói "Tôi thích ông nên tôi muốn chọc ghen ông!" hay lại đổ thừa tội cho hai nhỏ bạn? Nó đâu phải đứa sống hai mặt.
- Thầy nghe nói còn hai bạn nữa? Hai bạn hay đi cùng em, hai bạn đó không đến à? Thầy muốn giúp đỡ Nam kèm các em, trò cưng của thầy mà các trò có vẻ hơi vô trách nhiệm.
Chợt thầy dừng lại trước mặt nó hỏi, nó giật mình quay phắt nhìn thầy.
- Dạ!
Thấy vẻ mặt của nó, thầy bật cười, xoa đầu nó.
- Gọi hai đứa đó đến không to chuyện đấy! Nếu không đến thì đánh vào hạnh kiểm tội lừa dối thầy, bạn bè!
Sao khi nghe thầy nói câu đó, nó không hề bực tức mà còn biết ơn thầy biết bao. Đúng là nhìn anh và cậu ở cạnh nhau như nước với lửa làm nó liên tưởng tới vở kịch Sơn Tinh, Thủy Tinh rùng rợn
- Về My! Thầy sẽ giúp!
Nó có nghe nhầm không? Ngước lên nhìn thầy bằng tất cả niềm tin cùng sự ngưỡng mộ nhưng khi thấy ánh mắt thầy nhìn chị My, đầu nó chợt hiện ký ức cuộc nói chuyện giữa thầy và Nam...chẳng lẽ...???
Thầy và chị My là người yêu???
Có vẻ thầy đã biết nó nhìn ra, khẽ xoa đầu nó lần nữa, mỉm cười.
- Chắc đã đoán ra rồi nhỉ! Em cũng không quá ngốc như tôi nghĩ! Giữ bí mật giúp tôi nhé!