Cuối cùng cũng qua cái ngày thi cử địa ngục, với những bài tập rèn luyện trí não đầy căng thẳng, nó nhanh chóng bước vào một mùa hè đầy mong ước với kết quả Anh Văn không thể nào tưởng tượng nổi, suýt soát nữa thôi là nó đã không thể qua nỏi cơn bão táp này rồi.
Đứng dưới cái trời sáng sớm của mùa hè...
Không!!!
Phải là rất sớm mới đúng.
Bởi ngay lúc này, đèn đường vẫn còn sáng, sương muối thì bủa vây khiến thỉnh thoải những cái gai lại đua nhau mọc lên trên người nó. Mắt nó dường như vẫn chưa thể mở nổi, thêm nữa vai vác cái balo nặng trịch tay xách túi quần áo, khiến nó giống như một người vô gia cư vậy. Dĩ nhiên chẳng phải đang yên đang lành nó lại dở chứng 3 giờ sáng lại ra đường đứng vậy chả may bị cho dở hơi, chỉ là kỳ nghỉ hè đến đồng nghĩa với việc làm tình nguyện, nhà trường lại thông báo xe sẽ đến đón tại từng khu theo địa chỉ của một nhóm vào sáng sớm nên nó mới phải khổ sở như vậy. Vừa đứng nó không quên ngáp mấy cái, dựa lưng vào tường không chút sức lực.
- Này!
Bỗng một chiếc áo sơ mi mỏng an vị trên đầu nó, mùi thơm của bạc hà thoang thoảng, chẳng cần nhìn nó cũng biết là ai rồi, khẽ kéo chiếc áo xuống, quàng vào người mình, mắt nó vẫn chẳng muốn mở, miệng thì thào, giọng có chút mỉa mai.
- Sao hôm nay tử tế dữ vậy?!
- Vậy bình thường tôi không tốt à?
Cái điệu bộ vẫn lạnh như băng của cậu chả có tí cảm xúc nào nên nó chẳng thế đoán được cậu đang nghĩ cái gì.
- Chị còn sờ sờ đây mà mày chỉ biết lo cho nó! Kêu mày bê có tí mà mày bỏ đi luôn là sao?
Còn đây là người mà ai cũng biết rồi. Cả ba người cùng một khu, cả ba người đều chả ai hợp ai làm nó thở dài cái, khẽ lôi kính xuống, lau đi lớp sương bám trên kính, đeo lại. Mọi thứ rõ hơn hẳn, mắt nó trợn tròn lên khi ngước sáng nhìn My, lắp bắp.
- Chị...chị tính đi du lịch cả năm à?
Chẳng thể ngờ nổi, nhìn lại hành lí của bản thân nó đã thấy nặng nề lắm rồi. Nói là cái ba lô nặng trịch nhưng thật ra trong đó chả có gì ngoài chút quần áo để thay, một ít đồ ăn uống, vài cuốn truyện tranh còn đống nó cầm trên tay là quần áo và vài quyển sách để quyên góp. Nói đến đống sách của nó, nó tự hào lắm vì chúng mới toanh, nó có học hành gì đâu nên chả mấy khi mang sách đi, đang tính học hết cấp 3 bán đồng nát sách 3 cấp cả thể mà hôm qua được "má mì" thân yêu gợi ý nên nó triển liền, dẫu không vác được hết nhưng cũng vơi đi phần nào.
Còn nhìn của chị My mà xem?
Một balo thì chắc chả là gì đây lại còn khiêm thêm cả cái va li to đùng thêm cái túi xách nữa. Chị nhìn thái độ của nó mà hất hàm, tự hào.
- Đây chỉ là tư trang nhỏ chị mang đi thôi! Chị định mang thêm mà thằng em bất hiếu này không chịu giúp nên...
- Chị lại còn định thêm nữa ạ?
Nó quay qua nhìn cậu vẻ tội nghiệp thay. Nhìn kỹ mới thấy, cậu trông...lớn thật đấy. Mỗi ngày đối với nó cậu như một con người khác vậy. Cậu mặc trên mình chiếc áo phông, quần kaki lửng cùng đôi giày thể thao thật năng động. À, có lẽ chiếc áo sơ mi cậu đưa cho nó là chiếc áo mà cậu vừa khoác, bởi khi nhận nó cảm thấy hơi ấm cơ thể còn vương trên đó.
- Ê, mày sờ áo thằng em chị rồi hít hít trông biến thái vậy?
Giọng chị thì thầm bên tai khiến nó bất giác nhìn lại, từ lúc nào tay nó đã nâng chiếc cổ áo sơ mi của Nam mà hít lấy hít để như vậy. Nó giật bắn mình, lập tức bỏ ra vội vã xua tay.
- Làm gì có...
Mặt nó nóng bừng bừng, khẽ liếc vội cái sang phía Nam, tự hỏi không biết cậu có nhìn thấy bộ dạng của nó lúc nãy không?
- Yên tâm, nó chả để ý đâu! Với cái khoảng cách này chỉ mình chị mày biết thôi!
Như đoán ra ý nó, My liền nhanh nhảu, miệng cười tỏ vẻ nguy hiểm khiến nó thấp thỏm chả yên, đầu óc quay cuồng.
- Em không hiểu chị nói gì hết!
- Thật ra, chị định nói cho mày một bí mật về thằng em chị...
Bíp bíp
Tiếng còi xe ô tô của đoàn trường đến cắt ngang cuộc nói chuyện, nó chẳng thể không tò mò mà kéo chị My lại.
- Bí mật gì vậy chị?
Như nhận ra hành động của mình có gì đó sai sai cùng nụ cười trên môi chị My nó khẽ rùng mình.
- Muốn biết thì lết đóng đồ này cho chị!
"Cái gì?"
Miệng nó há hốc, nó muốn biết nhưng qua thật đống của nó còn chả kham nổi chứ đừng nói đến...
- Yên tâm đống của em "hoàng tử" sẽ chịu trách nhiệm!
Chị My vừa dứt lời, Duy từ trên xe vội chạy xuống.
- Hai người mau lên xe đi!
Anh khẽ nhìn nó, rồi nhìn qua My.
- Hai người cứ lên đi để đồ đó tớ mang lên cho!
Nó ái ngại, nhích từng bước, không quên mỉm cười với anh.
- Không sao! Em tập thể dục luôn!
Anh cứ thế bám vào túi đựng sách của nó
- Cứ để đó anh...
- Người ta nói không cần thì đừng giật!
"Trời ơi!"
Hai từ âm vang trong đầu nó lúc này, cả cậu và anh đang cầm vào chiếc túi đáng thương đang ngự trên tay nó. Chiếc túi có tội tình gì đâu chứ, hai người này cứ gặp nhau là y như rằng đại chiến.
- Thôi mà có cái gì đâu! Em..em tự bê được mà!
Nó cố giành lại hai bọc sách nặng nề, nhưng lần này lại đến lượt Nam dùng sức kéo.
- Tôi bê cho!
Híc, nó chẳng hiểu cậu đang có lòng muốn giúp nó hay đang ra lệnh nữa. Nó chẳng biết làm gì ngoài cầu cứu chị My.
- Thôi! Ai đó giúp tôi đi! Tôi nặng hơn nó mà!
Nhân lúc cả hai đang lơ là, nó gắng hết sức giật ra rồi ù té.
- Thôi cả hai ra giúp chị ý đi, tôi dư sức mang...
Chưa kịp nói xong cậu đã bước đến bên cạnh nó từ lúc nào, đưa tay cầm vào quai túi nhấc lên một cách nhẹ nhàng, rồi cầm luôn túi sách còn lại, trong sự ngỡ ngàng của nó.
- Đã bảo đưa thì phải nghe chứ!
Nó vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, đứng sững như cái cột. Cậu chẳng hề quay lại, giọng đều đều
- Đi nhanh lên!
Bất giác bước chân nó lại chạy theo cậu. Khi nhận ra, nó bỗng giật mình, bực tức, gắt lên với cậu.
- Sao tôi cảm tưởng ông gọi tôi như cún của của ông vậy!
- Chắc vậy!
- Lại còn chắc à?!
...
...
...
- Thất bại thảm hại rồi! Bí thư ơi!
Chị My khẽ bước đến bên cạnh Duy, vỗ vai vẻ an ủi.
- Tại cậu quá hiền mà bí thư ạ! Cậu cứ ác ôn như thẳng em tớ thì may ra..
- Thôi đi!
Duy chợt nhận ra mình đã quá to tiếng, anh im lặng, cầm đồ giúp chị My như lời xin lỗi cho việc vừa rồi, còn chị My thì chỉ biết nhún vai, miệng lẩm bẩm một mình.
- Cậu có chạy nước rút cũng chẳng thể bằng em tôi...
Mọi người đang tập trung vào việc làm bài thì tiếng chuông cửa nhà nó vang lên, nó vội vã chạy ra mở, vị khách khiến nó há hốc miệng.
- Chị Linh! Em nhớ chị quá!
Bin chạy tới ôm chầm lấy nó nũng nịu làm nó vừa bất ngờ vừa vui. Cũng lâu rồi nó không qua chơi với cu cậu, trông Bin như một đứa trẻ quấn mẹ vậy, nó nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Bin.
- Bin sao em..
- Ú òa!
Chưa kịp hỏi hết câu thì nó được phen hú hồn khi một túi đồ ăn đập ngay vào mắt nó, lấp sau túi đồ là khuôn mặt khiến nó không biết dùng cảm xúc gì. Mở miệng cười mà lòng muốn tiễn khách.
- Lan à! Sao cậu lại sang nhà mình vậy?
Cô bạn giữ lấy vai bé Bin cười tít mắt.
- Tớ là chị của bạn cu Bin, tình cờ gặp cậu nhóc tan học, cậu nhóc nói muốn qua với anh, tiện thể Nam cũng ở đây nên tớ qua chơi luôn. Hì.
Nó làm sao nỡ đuổi Lan đi chứ, nhìn Bin một cái rồi nó mời cả hai vô. Bin vừa vui vừa tò mò nên chạy một mạch thẳng vào phòng khách. Mắt lóe sáng khi gặp Duy.
- Anh! Hihi
Duy cũng ngạc nhiên chẳng kém khẽ bước lại hỏi Bin.
- Sao em lại ở đây? Anh đang học mà!
- Em ở nhà chán lắm, em bảo anh đưa sang nhà chị chơi mà anh chả bao giờ dẫn em đi cả.
Giọng hờn dỗi thật đáng yêu của Bin làm nó bật cười.
- Chẳng phải giờ em đang ở nhà chị rồi sao?
- Linh ơi không ngờ em lại thân với người nhà Nam như vậy đó!
Chị My như bắt được sóng liền chen vào, giọng đầy mỉa mai làm nó phải khẽ liếc mắt nhìn cậu. Chẳng hề quan tâm, cậu cứ thế làm bài tập làm nó bối rối.
- Không ngờ chị My cũng ở đây ạ?
Có vẻ như câu nói ngọt ngào đó làm chị My cảm thấy khó chịu, nụ cười vụt tắt thay đó bằng một cái huých mạnh vào thầy Tuấn, giọng hậm hực.
- Bài này khó quá, em không làm được!
Nó có chút vui, dù gì chị My không ưa Lan là một điểm cộng cho nó rồi, lòng đang rộn ràng thì cậu đứng dậy đi tới cầm đồ trên tay Lan một cách ân cần.
- Em mang đống đồ này nãy giờ à? Đưa anh cầm cho!
Giọng ngọt ngào phát sến làm nó không khỏi buột miệng lí nhí.
- Làm như không thể hiện thì không ai biết không bằng ý.
- Chị Linh ơi chị nóii gì đấy ạ?
Bin ngây ngô nhìn nó nãy giờ, nhóc hết nhìn Nam rồi lại nhìn vẻ mặt anh trai mình. Cậu nhóc liền kéo tay Linh và Duy đi về hướng bàn, đẩy cả hai ngồi xuống.
- Anh chị bảo đang học mà. Bin sẽ ngồi ngoan ơi là ngoan bên cạnh anh chị canh gác không cho ai là phiền.
Nó sửng sốt, nhóc Bin đang nói cái quái gì vậy? Không để cho nó thanh minh Bin nhanh nhảu chạy ra phía Nam.
- Anh gì ơi!
Nam hơi nhíu mày khó chịu nhìn nhóc.
- Nhóc gọi gì anh?
- Chị Lan đi đường dắt Bin mệt ơi là mệt, chị Lan còn mua bao nhiêu là đồ ngon nữa, chị đi trên đường cứ lau mồ hôi suốt, mà nắng ơi là nắng. Chị cũng bảo anh học giỏi lắm nên anh giúp chị đi nhớ?
Cậu làm sao có thể từ chối được chứ, nhìn Lan rồi khẽ gật đầu. Còn Lan sung sướng quá chứ còn ý kiến gì nữa chứ.
Vân Anh và Dương như đứng hình trước mọi diễn biến xảy ra, nhìn nhau tới há hốc miệng, không ngờ mọi thứ lại vượt xa khỏi tầm kiểm soát như vậy. Nhà nó giờ đông đúc hơn bao giờ hết, mọi hoạt động đều dưới sự dám sát của ông cụ non Bin.
- Anh xin lỗi nhé!
Tiếng anh khẽ khẽ lẫn với tiếng bút sột soạt như sợ ai nghe thấy, anh vẫn cứ viết nhưng giọng thì đủ để nó nghe, hơi giật mình như ròi nó lại mỉm cười.
- Có sao đâu ạ! Anh không thấy từ lúc Bin đến mọi người nghiêm chỉnh hẳn lên ạ?
Theo phản xạ, anh ngó quanh phòng một lượt, rồi cả hai nhìn nhau cười khiến cu Bin ngồi sau cũng lấy làm tò mò.
Choang
Bỗng một tiếng kêu chói tai vang lên, mọi người quay lại phía bếp, nơi phát ra âm thanh đó. Miệng nó giờ không ngậm nổi vào, mắt thì như muốn bật ra vì sốc. Chẳng thể ngờ, người hoàn hảo, cầu toàn như Nam kia lại có thể phá hoại nhà nó bằng màn rơi đống đĩa.
- Ông phá nhà tôi à? Huhu đống đĩa...Bố mẹ về giết tôi mất...
Nó đau sót, chạy lại nâng niu từng mảnh đĩa vỡ, mắt đầy thù hằn nhìn Nam, Lan bối rối hết nhìn nó rồi lại nhìn Nam, vẻ áy náy, cúi xuống nhặt giúp, miệng không ngớt lời xin lỗi. Còn kẻ thủ phạm kia thì mặt như không có gì, giọng đều đều.
- Đĩa vỡ thì vứt đi! Giống như bị từ chối thì nên bỏ đi chẳng hạn, cứ cố nhặt nhạnh từng mảnh cũng chẳng thể lành được đâu!
- Ông xàm cái gì vậy? Huhu đĩa nhà tôi.
Nó còn chẳng thèm quan tâm lấy cậu một cái, cũng phải thôi, đến trục cái đĩa bị tan tành chứ ít gì đâu, nó không xót sao được chứ.
- Anh là người lớn, anh sai anh phải xin lỗi chứ?
Bin mặt đỏ tía tai nhìn Nam với ánh mắt hình viên đạn, rồi chạy lại với Duy, kéo anh với bộ mặt sầu thảm đến phía nó đang nhặt đĩa.
- Anh ơi anh giúp chị đi, không chị bị đứt tay đấy! Đĩa vỡ nhưng được quý còn hơn đồ đĩa bẩn!
- Ý nhóc là sao?
Nó cảm thấy có gì đó ớn lạnh sống lưng, chậm chậm từ từ nhìn về phía cậu.
Ác ma
Đích thị gương mặt ác ma
Cổ nó lại cố gắng quay qua nhìn Bin
...
...
Cả hai như hai thái cực, chẳng ai nhường ai
Nếu Nam như ác ma thì Bin lại như đại đại ác ma vậy, ám khí bay ngụt phòng khách, nó cảm tưởng chỉ tích tắc nữa thôi là nhà nó có thể bị thổi tung không thương tiếc. Đã thế lại còn...
- Nam ơi, em cưng của chị lại bị một đứa trẻ con giáo huấn à! Chẹp chẹp! Em tôi...
Cái giọng đầy mỉa mai đó, còn ai vào đây chứ, bà chị tốt nhất mọi thời đại chứ ai, thầy Tuấn thấy không khí có vẻ căng thẳng nên đã lên tiếng
- Thôi thì cũng giờ chiều rồi, ai cũng thấm mệt nên hơi nóng tính, tất cả nghỉ ngơi mỗi người giúp một chút việc, dọn dẹp rồi chuẩn bị đồ ăn, nghỉ ngơi, khoảng giờ chiều chúng ta tiếp tục.
Câu nói của thầy làm tất cả dịu xuống, nhân vật quần chúng là hai nhỏ Vân Anh và Dương thì đã “hy sinh” từ đời thủa nào rồi. Nó cũng chẳng hơi sức nào đâu cãi nhau nữa. Trong giờ ăn, mặt trận vẫn tiếp tục diễn ra giữa hai phe đại chiến Bin – Nam, nó bị kẹp giữa anh và Nam, Bin ngồi đối diện, cứ đến lúc lên trận là nó cũng được thừa hưởng ít nhiều thức ăn văng ra dính trên mặt và áo.
Sau khi ăn xong việc duy nhất nó muốn là ngủ, tất cả đã la liệt ra sàn, Bin cũng thấm mệt nên nhóc ngủ đầu tiên.
“Mệt nhưng vui thật đấy”
Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi nó mê man vào giấc ngủ.