Hôm nay, mặc kệ nó từ chối, bố nó quyết định đưa nó tới trường. Đi qua bến xe, nó khẽ rùng mình, rồi chợt nhận ra không thấy Nam ở đó, chắc cậu đi sớm hơn mọi hôm chăng?
Tim nó đập thình thịch
Với sự suy nghĩ nát óc, thâu đêm suốt sáng, thêm lời tư vấn tận tình từ nhỏ bạn chí cốt cuối cùng nó quyết định lấy hết dũng khí...nói lời cảm ơn
Nói có câu cảm ơn thôi cũng khiến nó bối rối rồi
Từ trước tới giờ nó chỉ toàn cãi nhau với cậu giờ mà cảm ơn liệu cậu ta có cười nó?
Nó sợ bị trêu chọc, rồi cậu lại móc méo, làm khó
Nhưng không nói thì thấy vô ơn quá
Quanh quẩn tại cầu thang, hai suy nghĩ cứ đánh nhau trong đầu nó.
Học sinh đi lên cầu thang nhìn những hành động của nó với ánh mắt kỳ dị.
Tiếng chuông vào học reo lên, nó lấp sau cánh cửa hơi ló mặt vào lớp, đập vào mắt nó là màu áo đồng phục quen thuộc, giật mình, nó ngửng mặt lên nhìn. Thở phào cái
- Làm tôi hú hồn!
- Sao bà làm gì mà lấp la lấp liếm như ăn trộm vậy?
- Suỵt khẽ khẽ chứ
- Thế quà đâu?
- À ừm....
Nó quay mặt đi, tránh né, Dương thấy vậy liền gào lên
- Bà đừng nói với tôi là suông nhé
Nó đưa ngón trỏ lên môi, mặt nhăn lại, ám chỉ Dương nhỏ nhỏ miệng, Dương chán nản tựa người vào cửa
- May cho cái đời bà. Chị Nam vừa lên lớp đưa đơn xin nghỉ học nên bà còn cơ hội để tạ ơn đấy!
Nó như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm
Nhưng
Khoan
Ai...Ai nộp đơn cơ?
Mắt trợn lên nhìn Dương ngạc nhiên, nhỏ chỉ nhún vai
- Chị My có hỏi thăm bà đó. Kêu chiều nay xuống gặp bà "tâm sự"
Nó chỉ biết "ực" cái rồi nhìn Dương ánh mắt nài nỉ
- Chiều tôi về sớm, bà nói chị ý là tôi nghỉ học nhé!!!
Nhỏ biết thành tích huy hoàng của chị hot girl với nó tuy thông cảm nhưng Dương cũng sợ không kém nó, đành phũ phàng lắc đầu
- Tôi chịu bà ạ
***********************************
Nó ngồi dưới căn tin, cốc cafe đang hôi hổi sao lại lạnh như vậy, trời thì đang 15 độ C mà nó cứ toát mồ hôi, mắt nhìn ngóng ra cửa căn tin.
Bước vào là một cô gái xinh đẹp, cô nàng ngó xung quanh, thấy nó liền cười rạng rỡ, nụ cười khiến bao chàng trai mê say...còn với nó thì thật kinh khủng.
- Đợi chị lâu chưa?
- Haha cũng mới...mới thôi ạ
Nó gượng gạo nhìn cô gái đó đang kéo ghế ngồi xuống, dáng vẻ thật yểu điệu đúng chất "người nổi tiếng", lắp bắp nói không ra hơi khiến My cười lên.
- Hôm trước chị thấy cô phạt em mà giờ an lành nhỉ? - nhìn xuống nó - Sao em có vẻ sợ chị vậy?
"Chị biết thừa còn hỏi"
- À hay vẫn sợ vụ chị lừa chuyện cổ tích nhà lão Năm đầu ngõ khiến em ngã bó bột hay vụ chị lừa em sang nhà chú Ba hái trộm nhãn làm em bị chó đuổi? - Ánh mắt long lanh - Chị xin lỗi mà!
"Mới á? cách đây có 4 năm thôi mà dám kêu mới"
Vâng cô gái xinh đẹp - người xuất hiện ở đầu câu chuyện, hơn nó 1t, đang học lớp 11, hot girl nổi tiếng từ khi 13t, chuyên gia vắng mặt tại trường, ít khi về nhà. Người mà tưởng như không liên quan gì đến câu chuyện của chúng ta lại chính là người nó nghe tên thôi cũng đủ sợ, kẻ khiến nó trèo tường bó bột mất một tháng, kẻ khiến nó bị chó đuổi, cắn vào mông đến 2 lần phải đi tiêm phòng, kẻ tạo cho nó tuổi thơ đầy dữ dội, khiến nó coi căn nhà của Nam như ác quỷ, dẫu có là hàng xóm thì cả năm chắc nó qua nhà cậu có 2 lần (dịp tết, khi bị bắt buộc) - Lê Bảo My, chị gái Lê Bảo Nam (Sự tích của nó và My quá dài dòng nên mạn phép cho tác giả bổ sung vào phần phụ chương)
Nó nghĩ mà không dám hốt thành tiếng, cắm cúi vào việc uống cafe
- Chị tìm em có việc muốn nhờ
- U hụ hụ hụ....
Tròn mắt nhìn My, nó nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi cứ thế đua nhau chảy, My phì cười
- Yên tâm chị không lừa em nữa đâu lớn rồi ai làm thế!
Nó tỏ rõ ánh mắt nghi ngờ "Mới hồi lớp 9 chị lừa tôi bà cô gõ kẻng dạy Anh 40t sắp lấy chồng, tôi đi rêu rao khắp lớp. Khi ngộ ra bà ta vẫn ế thì tôi đã bị phạt chép phạt 1000 lần bài tiếng Anh muốn rã tay. Vậy mà kêu lớn", nó xoay xoay cốc cafe trên tay.
My lôi trong túi xách ra một túi nilon đen đựng gì đó, đẩy ra chỗ nó
- Đây, em mang cái này về cho thằng Nam hộ chị, chị có công việc không về được, bố mẹ chị thì đi chơi, tuần sau mới về, không biết nhờ ai ngoài em.
- Gì đây ạ?
"So as long as I live I"ll love you,
will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now till my very last breath
This day I"ll cherish
You look so beautiful in white tonight"
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa nó và My. Chị ra ngoài nghe điện thoại, nó ngồi nhìn bọc nilon đen trên bàn, tò mò, nhưng không dám mở.
Một lúc sau, My đi vào vẻ hớt hải
- Chị phải đi đây, nhờ em giúp chị nhé. Bye
Nói rồi chị mất hút, để lại nó thẩn thơ.
Nhìn túi nilon một lần nữa nó chợt nghĩ " Kiếm cớ cảm ơn luôn. Tiện cả đôi đường!"
Nghĩ vậy nó hí hửng mang về.
...
...
...
Đứng trước cửa nhà Nam mà tim nó đập như trống hội
Đặt tay lên ngực, hít một hơi thật sâu, nó ấn chuông
...
...
...
"Ủa đi đâu rồi à?"
Nó ấn thêm tiếng nữa
...
...
...
Hơi thất vọng toan quay đầu đi thì có tiếng Cạch kèm theo giọng nói cáu gắt
- Chị có chìa khóa, sao còn bắt tội em ra?
Nó nhìn Nam
-HAAAAAAHAAAA
Ờ thì bình thường ở cạnh nhà cậu, nhưng nó chẳng bao giờ ngó, cậu cũng chẳng ra ngoài mấy (có ra nó cũng không biết), trên lớp thì toàn mặc đồng phục, tính cách cẩn thận nên bộ dạng cậu bây giờ khiến nó buồn cười khủng khiếp, quần đùi, áo cộc, dép lệch khệch, đã thế lại 2 cái đều là bên phải, đầu tóc bù rù như tổ quạ.
Nam thấy nó, mặt liền cau lại, vẻ khó chịu
- Sao hôm nay rồng tới nhà tôm vậy. Chắc sắp bão!
Cố nhịn cười nó đưa túi đen cho Nam
- Chị My nhờ tôi đưa ông
- Ờ
Nam giật mạnh túi trên tay nó, không để nó nói thêm câu nào cậu đóng rầm cửa lại.
Nó thì giật mình, chỉ biết sững người nhìn cửa, mặt đỏ lên vì tức
- Này người ta đi ship free mà sao ông không nói lấy một lời cảm ơn là sao?
...
...
Đáp trả nó là sự im lặng khiến nó bực mình, đạp vào cánh cửa nó "hứ" lên một tiếng rồi quay đi
"Uỳnh"
" Làm ơn ai đó giúp tôi với
Làm ơn..."
- XE ĐẾN NƠI RỒI MÀY XUỐNG XE CHO TAO
- Cháu xuống đi, đừng ở đây làm xấu mặt cô thêm nữa!
-KHÔNG THẢ TAY TÔI RA HUHUHU TÔI KHÔNG QUEN MẤY NGƯỜI HUHUHUHU
- XUỐNG ĐÂY!!!!!!
- KHÔNG!!! HUHU
Bị lôi xềnh xệch xuống xe, nó khóc càng ngày càng lớn, kêu gào tới mức giọng khàn đi một cách tuyệt vọng
"Sao họ có thể coi lời cầu cứu của mình như không vậy?
Họ vô cảm vậy?
làm ơn
...
Làm ơn
..."
- Ông kia ông làm gì vậy?
Giọng nói đó...
Mắt nó đẫm lệ ngước nhìn lên, nấc lên thổn thức, mọi cảm xúc vỡ òa.
- Nam...Nam...huhu
"Chồng hờ" và người "cô rơi" ngạc nhiên, trước mắt họ là cậu thanh niên điển trai, với khuôn mặt lạnh như băng, cao lớn, mặc đồng phục học sinh
Tiếng ồn ào khiến người đi đường dừng lại càng ngày càng đông
- MÀY LÀ THẰNG NÀO? VIỆC NHÀ TAO KHÔNG KHIẾN MÀY QUẢN!!!
Người đàn ông đó lấy lại bình tĩnh liền gào lên
Tiếng xì xào bàn bán càng ngày càng lớn
Nam tiến tới, kéo tay nó, trừng mắt với hắn
- Thả tay ra
- À HAY MÀY LÀ BỒ NÓ? THẰNG CHÓ NÀY VỚI CON LĂNG LÒA
Bà cô đứng cạnh cũng cùng phụ họa
- Tao gặp thằng này qua nhà mày mấy lần, chắc chắn là mày dụ dỗ cháu tao, phá nát hạnh phúc nhà nó
Nước mắt rơi xuống liên tục, nó chỉ biết nhìn xung quanh lắc đầu
Được đà người đàn ông đó giơ tay ra tát nó
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến nó chỉ biết nhắm mắt chờ đợi
....
- AAAAAAAA
Tiếng kêu thất thanh khiến nó mở mắt, Nam đang bẻ cổ tay ông ta, bà cô thấy vậy liền chạy vô can, không chút biểu cảm, Nam gằn lên từng chữ một đủ hai người họ nghe
- Có biết tao rất ghét nói nhiều không? Tao nói thả ra là thả ra!!!
Ai xung quanh cũng cảm thấy có gì đó lạnh sống lưng, hai kẻ lừa đảo mặt tái mét. Lấy lại bình tĩnh, hắn nghĩ Nam chỉ thuộc dạng thùng rỗng kêu to, tên "chồng hờ" liền tóm chặt tay nó hơn khiến nó "a" lên tiếng, vẫn quát nhưng giọng hơi run
- MÀY ĐÃ THEO VỢ TAO... MÀ...MÀ MÀY CÒN...CÒN DỌA TAO...MÀY NGHĨ TAO SỢ...SỢ À.
Mọi thứ đang khiến đầu nó quay cuồng
Nó nhìn Nam
Mắt nó đang sưng
Nó sợ..Chưa bao giờ sợ như vậy
Cảm giác như địa ngục
...
...
...
Nam dùng hết sức kéo nó thoát khỏi tên kia, giờ đây trong mắt Nam là một bầu trời u ám. Vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng đó nhưng băng giá hơn, sát khí nặng nề hơn, khẽ nhếch mép
- Ban đầu tao định nói lý với mày nhưng loại như mày có lẽ chỉ nên nói chuyện với nắm đấm
Cậu đặt nó đang co ro, ngồi xuống
Hai tên lừa đảo như cảm giác có gì không ổn liền lùi lại
Nam bước nhanh tới túm áo hắn, mắt hằn lên những vết đỏ, cậu chuốc hết sự dồn nén nãy giờ vào mặt hắn ta
Tên đó không kịp phản ứng, bị cậu đánh cho ngã xuống đất, máu từ miệng hắn chảy ra sợ hãi nhìn cậu, lê về phía sau. Người đàn bà như sực tỉnh, thấy lớn chuyện liền bỏ mặc tên đồng bọn, tìm cách len qua đám đông chạy chốn.
Nam quay lại nhìn vẻ khổ sở của nó mà lòng cậu đau xót
Bỗng
Nó tròn mắt, hét lên
- NAM! PHÍA SAU
Nhân cơ hội, Nam sơ sẩy, tên kia vớ được cục gạch dưới đất liền nhắm vào đầu cậu, chạy tới thật nhanh. May mắn, cậu lấy tay đỡ kịp, hạ hắn trong một đòn, đúng lúc công an vừa tới, giải hắn đi.
Công an cho biết đó là kẻ lừa đảo, bắt cóc rồi buôn bán người.
Họ mời nó và Nam lên đồn làm bản tường trình.
Nó tựa đầu vào lưng cậu, cảm giác thật an toàn. Nó tự hỏi nếu lúc đó không có Nam nó sẽ ra sao và bọn chúng sẽ đưa nó về đâu? Rồi chợt hỏi Nam
- Sao mọi người lại vô tâm vậy? Sao họ không giúp tôi?
Nghĩ mà sống mũi nó cay cay, giá như khi đó có một người lên tiếng giúp nó thì có phải hai tên kia không dám làm gì nó, nó cũng có dũng khí hơn để đối mặt, đằng này không một ai đứng về phía nó.
Nam im lặng.
Nó cũng không biết cậu đang nghĩ gì, cậu chỉ đi và đi.
Buổi chiều tà thật ảm đạm và u uất. Chính vì vậy nó không thích chúng.
Mùi hương bạc hà từ tóc Nam phả vào mũi nó thật dễ chịu, chỉ có ở cạnh cậu nó mới thấy thoải mái, chỉ có ở cạnh cậu nó mới thấy sự an toàn tuyệt đối
Và cũng chỉ ở cạnh cậu nó mới thấy cảm giác lạ lùng mà nó cũng chẳng biết đó là gì
- Bà hít hà người tôi vừa thôi nhột quá!
Sực tỉnh, mặt nó đỏ bừng bừng, hất hàm
- Hứ ai thèm
- Từ sau đừng đi xe buýt nữa
Giọng cậu dịu lại thật ấm áp.
- Ừ
Mỗi lần nằm trên lưng cậu là nó lại muốn ngủ, mùi bạc hà thoang thoảng, thêm chút sự mệt mỏi, đôi chân đau nhức vì lê lết khiến nó thiếp đi từ lúc nào không hay.- Linh...Linh...sao rồi con?
- Có thấy đau nhức, mệt mỏi đâu không?
Vừa mở mắt, nó đã nằm trên ghế sofa ở nhà từ bao giờ, rồi thấy khuôn mặt lo lắng của bố và mẹ. Mọi sự tủi hờn, sợ hãi trong nó trào dâng, ôm trầm lấy mẹ, nó khóc nức nở.
- May thằng bé Nam đến kịp! Không sao là tốt rồi! Thật không ngờ trên đời lại có loại người lừa đảo như vậy.
Bố nó tuy nói vậy nhưng khuôn mặt không nguôi sự lo lắng, phẫn uất. Nó thì chỉ gật gù theo bố, lau nước mắt trên mặt
Ting toong
Tiếng chuông cửa vang lên, nó chạy ra mở cửa, chưa kịp định hình đó là ai thì đã bị lao đến ôm chặt tới mức nghẹt thở.
- Huhu nãy tôi gọi điện cho bà, Nam nhấc máy kêu bà bị lừa,tôi vội đi ra nhà bà luôn. Huhu bà sao không? Bị thương không?
Dương khám xét người nó kỹ càng làm nó nghẹn ngào part . Hai con lại cùng ôm nhau khóc.
Lên phòng, nó kể Dương nghe chi tiết mọi chuyện diễn ra, nhỏ chăm chú, nhìn nó ngưỡng mộ.
- Tội bà thật bà nên tặng quà cảm ơn Nam đi. Hix không có cậu ấy thì giờ này bà là vợ thằng tàu khựa nào rồi đấy!
Nó thở dài, ôm chiếc gối pucca, mắt xa xăm
- Tôi cũng muốn nhưng chẳng biết tặng gì? Thôi mai tới lớp cảm ơn vậy.
- Hả người ta lâm nguy cứu bà cảm ơn xuông là được à?
Nhỏ Dương nhảy dựng lên, xa xả vào mặt nó khiến nó mặt dài hơn cái bơm
- Thế giờ tặng gì?
- Tùy bà chứ??
- Tôi không biết mới hỏi bà mà bà nói tùy thì tôi chịu rồi.
- Tốt nhất...
Mắt nó long lanh
- Tặng thân xác bà á!
Như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành, nó quắc mắt với nhỏ bạn đang khúc khích cười.
Quà cảm ơn nên làm cái gì đây???