Nghe tiếng động lạ phát ra sau cánh cửa nhà Nam khiến nó khựng lại.
Liền quay lại, gõ cửa
Cộc cộc
- Này. Trong nhà ông có tiếng gì vậy?
...
...
...
Cộc cộc cộc
- Ê này!
Cộc cộc cộc cộc cộc
- Này lên tiếng đi!!!
Nó gõ cửa liên tục, linh cảm có gì đó chẳng lành, ngoài gõ cửa kêu gào nó cũng chẳng biết làm gì.
5 phút sau
Có tiếng mở cửa, mặt nó như sắp khóc, uất ức nhìn Nam đang ló mặt ra
- Ông làm gì nãy giờ vậy?
- Ồn quá!
Đang định mắng Nam một trận thì bỗng người cậu như một tượng đá đổ rạt về phía nó, không đỡ được, cả hai cùng ngã xuống.
- Ông làm trò gì vậy?
Hix người nó đau ê ẩm
Nhưng
Khoan đã
Hơi thở cậu ta
Thân nhiệt
Sao lạnh toát vậy?
Nó đẩy Nam ra, hốt hoảng
- Này, này..
"Không trả lời là sao? Hay chết rồi?"
Hoảng hốt
Giờ mới để ý kỹ, mặt cậu ta tái nhợt, có hơi thở nhưng yếu quá.
"Trời ơi thở vẫn là sống nhưng sao mặt bệch như chết trôi vậy nè?
Làm gì giờ
Làm gì đây?"
Ngó xung quanh tìm SOS nhưng vô vọng, nhà nó giờ cũng chẳng có ai, nhà Nam theo chị My nói thì đi du lịch rồi
"Sao cậu chọn đúng lúc bệnh vậy nè? Bình thường khỏe như trâu mà"
Nó mặt nhăn mày nhó, dùng hết sức đưa Nam vào trong nhà.
"Ủa tay cậu ta?
Vết này là vết hôm trước cậu ta đỡ gạch tên lừa đảo mà?
Tím bầm vậy nè
...
Hay
...
Tụ máu không lưu thông được rồi..rồi thành cục ung thư giai đoạn cuối?"
Nghĩ đến đây, nó hoảng hốt, nức nở chạy một mạch gọi bác sĩ ở phòng khám tư nhân đầu phố.
**********************
- Huhu bác ơi có...có phải cậu ấy bị ung thư?
...
Bác sĩ nhìn nó đang cuống mà thở dài, thu dọn đồ vào túi, lắc lắc đầu
- Hay..hay là cậu ấy..sắp..sắp..huhu..
- Cháu nói linh tinh gì vậy? Bạn cháu bị sốt virus nên thân nhiệt không được bình thường, thêm với vết thương khiến cậu ta đuối sức, cử động nặng nhọc.
Lời nói khiến nó vui mừng, thở phào nhẹ nhõm
- Giờ bác sẽ tiếp nước cho bạn cháu, cháu trông chừng bạn cháu cẩn thận, đừng để cậu ta cử động không lại lệch ven, hết chai nước này cậu ta sẽ khỏi, khi nào gần hết thì ra gọi bác, bác đưa thuốc cho.
Tiễn bác sĩ ra cửa mà miệng nó không ngừng cảm ơn.
Chạy vào, ngồi cạnh Nam, cậu vẫn bất tỉnh, mặt cậu khi ngủ hiền thật đấy..như...công chúa ngủ trong rừng.
Nó hết nhìn chai nước đang chảy từng giọt một xuống dây chuyền, rồi lại nhìn cậu.
Thời gian lâu quá
10 phút rồi mà chưa được 1 phần 10 chai
....
"Sống mũi Nam cao thật. Cậu ta có đi nâng không vậy?"
"Mi cậu ta sao mà dày thế? Mi mình thì..."
"Thôi không sao! Mi dày đa tình, bẩn tính. Cứ như mình lại tốt tính"
...
Rảnh rỗi sinh nông nổi
Nó bắt đầu ngồi soi xét tỉ mỉ từng chi tiết trên khuôn mặt hoàn hảo miệng thì không ngừng gán mác "phẫu thuật thẩm mĩ", "xấu xa có tiếng cho cậu, lòng GATO (ghen ăn tức ở) cứ nổi lên ầm ầm.
Nam giờ mà tỉnh dậy, biết suy nghĩ của nó, chắc ứa máu chết vì tức.
Ngắm nghía cậu say sưa tới mức mắt nó không thể mở được
*********************
- Này...
- Hửm....
- Ê....
- Bỏ tay ra...
- Này....
- Đừng mà....
- DẬYYYYYYYYYYYYY!!!!
Tiếng hét nhảy vào giấc ngủ của nó, quay cuồng hơn động đất, khiến nó giật mình.
Mở mắt, ngái ngủ, ngáp một hơi dài, vươn vai
...
Ơ
...
Chai nước
Tá hỏa lên, nó nhìn cậu
- Ông...ông dậy từ lúc nào vậy?
- Cách đây vài tiếng!
Nó nhìn Nam đang ngồi tựa trên ghế sofa, rồi lại nhìn lên đồng hồ
Tròn mắt
Ngạc nhiên
...
7 giờ rồi... O.O
- Ơ thế chai nước đâu?
- Hết. Mang vứt rồi!
Cậu thản nhiên nói, khiến nó tá hỏa không nói lên lời
- Hả??? Nhưng...nhưng bác sĩ...nói...
- Bác sĩ tới gỡ kim và tôi ra lấy thuốc rồi!
Mặt cậu đanh lại
- Quần đùi tôi phía sau sao rách với bị hỏng vài chỗ vậy?
Hix sực nhớ ra, ánh mắt nó nhìn xuống quần cậu, một chiếc quần mới, đầy tội lỗi cúi mặt xuống, ngón tay nó chọt vào nhau.
- À... ừm... tại ông ngất..ngất ngoài kia. Ông...ông biết đó...ông nặng hơn nên...nên tôi chỉ biết kéo ông vào...chứ làm sao như tiểu thuyết, bế vào là được...và vô tình vướng vô cánh cửa...nên...
- Phá hoại!
Từng câu nói của cậu như đang chạy trên đầu nó. Xấu hổ quá, mang tiếng chăm sóc người bệnh vậy mà...tại bản mặt cậu ta khiến nó...
- Đói quá. Bà ăn gì không? Tôi làm?
Nó liền nhảy dựng lên
- Ông đang ốm đó, để đó tôi làm!!!
Nam nhướn đôi lông mà đen rậm, khuôn mặt cậu vẫn hơi tái, ánh mắt đen tỏ vẻ nghi ngờ
- Bà cũng biết nấu ăn à?
- Haha đừng khinh tôi thế!!!
Nó tí tởn đẩy cậu ra ghế, lon ton chạy vào bếp.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng ra thành quả.
- Ten ten...
- Ờ cũng biết nấu cơ à!
Nhìn cái bát nó đặt lên bàn mà mặt cậu nghệt hẳn ra, biết là ốm nên ăn cháo nhưng...
Thấy thái độ của Nam nó liền chống chế
- Đây là món cháo trắng. Cháo trắng dễ hấp thụ, lại dễ ăn nhé, ông thích ngọt thì cho đường, thích mặn thì cho muối. Vừa dễ làm lại đáp ứng được khẩu vị cá nhân.
- Thế bà không ăn à?
- Không! Tôi về nhà ăn chứ!
Câu nói của nó khiến mặt cậu sầm lại, nhìn bát cháo chán nản rồi phẩy tay
- Thôi tôi không ăn đâu, làm thì tự ăn hết đi!
- Ơ bao nhiêu công của tôi!
- Cho bát gạo với nước vào, đứng đợi. Công nhận bà bỏ nhiều công sức!
Nam day day hai thái Dương, giọng mỉa mai làm nó bối rối, mặt xị xuống.
- Tôi biết nấu mỗi món này! Hay ông qua nhà tôi ăn?
Như chỉ đợi nó nói tới đó, Nam liền đứng dậy, đồng ý ngay.
Nó nhìn thành quả bị bỏ dở mà vừa hận vừa tiếc. Không nể cậu đang ốm chắc lúc này nó đã đá phăng cậu ra châu Phi để mấy em da "bánh mật khét" chăm sóc. Người ta bỏ công ra còn đòi hỏi, ngậm ngùi đem đi đổ.
Hôm nay, mặc kệ nó từ chối, bố nó quyết định đưa nó tới trường. Đi qua bến xe, nó khẽ rùng mình, rồi chợt nhận ra không thấy Nam ở đó, chắc cậu đi sớm hơn mọi hôm chăng?
Tim nó đập thình thịch
Với sự suy nghĩ nát óc, thâu đêm suốt sáng, thêm lời tư vấn tận tình từ nhỏ bạn chí cốt cuối cùng nó quyết định lấy hết dũng khí...nói lời cảm ơn
Nói có câu cảm ơn thôi cũng khiến nó bối rối rồi
Từ trước tới giờ nó chỉ toàn cãi nhau với cậu giờ mà cảm ơn liệu cậu ta có cười nó?
Nó sợ bị trêu chọc, rồi cậu lại móc méo, làm khó
Nhưng không nói thì thấy vô ơn quá
Quanh quẩn tại cầu thang, hai suy nghĩ cứ đánh nhau trong đầu nó.
Học sinh đi lên cầu thang nhìn những hành động của nó với ánh mắt kỳ dị.
Tiếng chuông vào học reo lên, nó lấp sau cánh cửa hơi ló mặt vào lớp, đập vào mắt nó là màu áo đồng phục quen thuộc, giật mình, nó ngửng mặt lên nhìn. Thở phào cái
- Làm tôi hú hồn!
- Sao bà làm gì mà lấp la lấp liếm như ăn trộm vậy?
- Suỵt khẽ khẽ chứ
- Thế quà đâu?
- À ừm....
Nó quay mặt đi, tránh né, Dương thấy vậy liền gào lên
- Bà đừng nói với tôi là suông nhé
Nó đưa ngón trỏ lên môi, mặt nhăn lại, ám chỉ Dương nhỏ nhỏ miệng, Dương chán nản tựa người vào cửa
- May cho cái đời bà. Chị Nam vừa lên lớp đưa đơn xin nghỉ học nên bà còn cơ hội để tạ ơn đấy!
Nó như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm
Nhưng
Khoan
Ai...Ai nộp đơn cơ?
Mắt trợn lên nhìn Dương ngạc nhiên, nhỏ chỉ nhún vai
- Chị My có hỏi thăm bà đó. Kêu chiều nay xuống gặp bà "tâm sự"
Nó chỉ biết "ực" cái rồi nhìn Dương ánh mắt nài nỉ
- Chiều tôi về sớm, bà nói chị ý là tôi nghỉ học nhé!!!
Nhỏ biết thành tích huy hoàng của chị hot girl với nó tuy thông cảm nhưng Dương cũng sợ không kém nó, đành phũ phàng lắc đầu
- Tôi chịu bà ạ
Nó ngồi dưới căn tin, cốc cafe đang hôi hổi sao lại lạnh như vậy, trời thì đang độ C mà nó cứ toát mồ hôi, mắt nhìn ngóng ra cửa căn tin.
Bước vào là một cô gái xinh đẹp, cô nàng ngó xung quanh, thấy nó liền cười rạng rỡ, nụ cười khiến bao chàng trai mê say...còn với nó thì thật kinh khủng.
- Đợi chị lâu chưa?
- Haha cũng mới...mới thôi ạ
Nó gượng gạo nhìn cô gái đó đang kéo ghế ngồi xuống, dáng vẻ thật yểu điệu đúng chất "người nổi tiếng", lắp bắp nói không ra hơi khiến My cười lên.
- Hôm trước chị thấy cô phạt em mà giờ an lành nhỉ? - nhìn xuống nó - Sao em có vẻ sợ chị vậy?
"Chị biết thừa còn hỏi"
- À hay vẫn sợ vụ chị lừa chuyện cổ tích nhà lão Năm đầu ngõ khiến em ngã bó bột hay vụ chị lừa em sang nhà chú Ba hái trộm nhãn làm em bị chó đuổi? - Ánh mắt long lanh - Chị xin lỗi mà!
"Mới á? cách đây có năm thôi mà dám kêu mới"
Vâng cô gái xinh đẹp - người xuất hiện ở đầu câu chuyện, hơn nó t, đang học lớp , hot girl nổi tiếng từ khi t, chuyên gia vắng mặt tại trường, ít khi về nhà. Người mà tưởng như không liên quan gì đến câu chuyện của chúng ta lại chính là người nó nghe tên thôi cũng đủ sợ, kẻ khiến nó trèo tường bó bột mất một tháng, kẻ khiến nó bị chó đuổi, cắn vào mông đến lần phải đi tiêm phòng, kẻ tạo cho nó tuổi thơ đầy dữ dội, khiến nó coi căn nhà của Nam như ác quỷ, dẫu có là hàng xóm thì cả năm chắc nó qua nhà cậu có lần (dịp tết, khi bị bắt buộc) - Lê Bảo My, chị gái Lê Bảo Nam (Sự tích của nó và My quá dài dòng nên mạn phép cho tác giả bổ sung vào phần phụ chương)
Nó nghĩ mà không dám hốt thành tiếng, cắm cúi vào việc uống cafe
- Chị tìm em có việc muốn nhờ
- U hụ hụ hụ....
Tròn mắt nhìn My, nó nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi cứ thế đua nhau chảy, My phì cười
- Yên tâm chị không lừa em nữa đâu lớn rồi ai làm thế!
Nó tỏ rõ ánh mắt nghi ngờ "Mới hồi lớp chị lừa tôi bà cô gõ kẻng dạy Anh t sắp lấy chồng, tôi đi rêu rao khắp lớp. Khi ngộ ra bà ta vẫn ế thì tôi đã bị phạt chép phạt lần bài tiếng Anh muốn rã tay. Vậy mà kêu lớn", nó xoay xoay cốc cafe trên tay.
My lôi trong túi xách ra một túi nilon đen đựng gì đó, đẩy ra chỗ nó
- Đây, em mang cái này về cho thằng Nam hộ chị, chị có công việc không về được, bố mẹ chị thì đi chơi, tuần sau mới về, không biết nhờ ai ngoài em.
- Gì đây ạ?
"So as long as I live I"ll love you,
will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now till my very last breath
This day I"ll cherish
You look so beautiful in white tonight"
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa nó và My. Chị ra ngoài nghe điện thoại, nó ngồi nhìn bọc nilon đen trên bàn, tò mò, nhưng không dám mở.
Một lúc sau, My đi vào vẻ hớt hải
- Chị phải đi đây, nhờ em giúp chị nhé. Bye
Nói rồi chị mất hút, để lại nó thẩn thơ.
Nhìn túi nilon một lần nữa nó chợt nghĩ " Kiếm cớ cảm ơn luôn. Tiện cả đôi đường!"
Nghĩ vậy nó hí hửng mang về.
...
...
...
Đứng trước cửa nhà Nam mà tim nó đập như trống hội
Đặt tay lên ngực, hít một hơi thật sâu, nó ấn chuông
...
...
...
"Ủa đi đâu rồi à?"
Nó ấn thêm tiếng nữa
...
...
...
Hơi thất vọng toan quay đầu đi thì có tiếng Cạch kèm theo giọng nói cáu gắt
- Chị có chìa khóa, sao còn bắt tội em ra?
Nó nhìn Nam
-HAAAAAAHAAAA
Ờ thì bình thường ở cạnh nhà cậu, nhưng nó chẳng bao giờ ngó, cậu cũng chẳng ra ngoài mấy (có ra nó cũng không biết), trên lớp thì toàn mặc đồng phục, tính cách cẩn thận nên bộ dạng cậu bây giờ khiến nó buồn cười khủng khiếp, quần đùi, áo cộc, dép lệch khệch, đã thế lại cái đều là bên phải, đầu tóc bù rù như tổ quạ.
Nam thấy nó, mặt liền cau lại, vẻ khó chịu
- Sao hôm nay rồng tới nhà tôm vậy. Chắc sắp bão!
Cố nhịn cười nó đưa túi đen cho Nam
- Chị My nhờ tôi đưa ông
- Ờ
Nam giật mạnh túi trên tay nó, không để nó nói thêm câu nào cậu đóng rầm cửa lại.
Nó thì giật mình, chỉ biết sững người nhìn cửa, mặt đỏ lên vì tức
- Này người ta đi ship free mà sao ông không nói lấy một lời cảm ơn là sao?
...
...
Đáp trả nó là sự im lặng khiến nó bực mình, đạp vào cánh cửa nó "hứ" lên một tiếng rồi quay đi
"Uỳnh"