Trung niên nam nhân nắm cổ tay cụt lủn, sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt lão bà ngồi dưới đất cũng chẳng tốt hơn sắc mặt của gã trung niên nam nhân là boa, tựa như muốn ngất mà không ngất được.
Lộ Tinh Thiên nhìn sang, hài lòng nhận ra gã trung niên nam nhân đã kiệt sức.
Không riêng gì cổ tay bị chặt đứt, bụng của gã cũng bị một vết chém dài, loáng thoáng nhìn thấy ruột bên trong xổ ra.
Lại nhìn Thập Lục tựa hồ thắng được cũng không dễ dàng gì. Thoáng nhìn qua gương mặt không lộ vẻ gì cũng không thấy được y không khỏe chỗ nào, nhưng từ trên trán y toát ra mồ hôi đầm đìa, tấm lưng căng cứng cũng biết biết y đang phải nến chịu một nỗi thống khổ nào đó.
Lộ Tinh Thiên liếm liếm môi, đột nhiên cảm thấy được hiện tại Thập Lục thoạt nhìn thế nhưng chết tiệt gợi cảm!
Thập Lục thắng trận này thực vất vả. Mà nguyên nhân chủ yếu là do bảo chủ yêu cầu y chém đứt cổ tay của địch thủ. Gã trung niên nam nhân cũng không phải ngốc tử, biết y muốn chém đứt cổ tay mình đương nhiên sẽ không để cho y dễ dàng đắc thủ.
Hoàn thành mệnh lệnh rồi, Thập Lục không nói gì, chầm chậm đi đến bên người Lộ Tinh Thiên đứng lại.
"Cho ngươi."
Một quả trứng luộc trong nước trà đã lột vỏ, xuyên lỗ thật chuẩn, mùi thơm ngào ngạt hiện ra trước mặt Thập Lục.
Thập Lục tiếp nhận, há miệng cắn một miếng.
"Ăn ngon không?"
Thập Lục ngẩn người, thành thật nói: "Rất ngon."
"Vậy ăn thêm một quả, lúc nào có thể ăn no thì tận lực ăn no. Đêm nay...Có lẽ vài ngày nữa chúng ta phải ở lại trong ngọn núi này." Lộ Tinh Thiên cười thản nhiên, lại đưa cho y một quả trứng luộc.
Thập Lục không quá băn khoăn lý giải ý tứ của Lộ Tinh Thiên, tiếp lấy. Thôi, lão gia cho thì ăn! Vừa lúc cũng có chút đói bụng. Cùng lắm thì đợi lát nữa nuốt viên giải độc ăn vào cũng không chết Tiểu Cửu mới luyện.
Lộ Tinh Thiên vỗ vỗ tay, đi đến bên cạnh gã trung niên nam nhân, không đợi gã tỏ vẻ gì, một cước đá bẹp đầu. Ngại trên giầy còn dính óc, tùy tiện cọ cọ lên quần áo của gã.
Thập Lục cắn thấy vỏ trứng, cúi đầu mới phát hiện mình đã quên lột vỏ.
Một thân ảnh nhoáng lên, Lộ bảo chủ lại nhoáng tới bên cạnh bà lão bán trứng luộc trong nước trà, văn nhã cười cười với bà lão bán trứng lúc này dường như đã sợ tới choáng váng: "Nói cho chủ tử của ngươi biết, nếu muốn bồi tội thì chỉ mời ta ăn trứng luộc trong nước trà là không thể được. Nếu mang bản đồ kho báu ra đổi lấy một nồi trứng luộc trong nước trà hẳn trên đời không người nào đồng ý, có phải hay không?"
"Cái gì kho báu..." Lão thái bà đột nhiên im tiếng.
Nhưng đã muốn đã muộn, Lộ Tinh Thiên khinh cười ra tiếng.
"Ta cho chủ tử ngươi thời gian năm ngày, trong vòng năm ngày nếu hắn không tới tìm ta, ta sẽ đem ba mảnh bản đồ bán đi. Đến lúc đó, ta thật muốn nhìn Hỏa thần giáo tìm về bản đồ, thuận lợi chiếm được kho báu hay là Hỏa thần giáo cứ như thế mà bị xóa tên trên giang hồ. "
Sắc mặt lão thái bàthoáng chốc đại biến.
Tên khốn ác độc này! Nếu hắn thật sự làm như vậy, mặc kệ có phải trên tay giáo chủ có một mảnh bản đồ thật hay không, từ nay về sau Hỏa thần giáo cũng đừng nghĩ đến có ngày yên tĩnh!
Trời sinh tính cảnh giác, hơn nữa được rèn luyện thường xuyên, Thập Lục cảm thấy có gì đó...
Nhưng y không ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng không có hành động gì khác thường, chỉ lẳng lặng nhấm nháp quả trứng luộc, thuận tiện thầm mắng lão gia nhà mình tâm địa nhỏ nhen, độc ác cộng thêm một bụng đầy ý nghĩ đen tối.
"Hồ ly, hồ ly, nhất hồ nhất ly, không phải vợ chồng, cũng là không rời. Thanh Hồ đã chết, ngươi cũng sớm một chút tìm nhân tình khác sưởi ấm. Đi đi, càng xa càng tốt, thuận tiện đem thi thể Thanh Hồ mang đi." Lộ Tinh Thiên phất tay giống như đuổi ruồi bọ.
Thập Lục nhìn thấy sắc mặt Lộ Tinh Thiên trong nháy mắt tái nhợt nhưng lập tức lại khôi phục.
Lão bà bà vịn lên cây cột run rẩy từ trên mặt đất bò lên, "Lão thân sẽ không cảm tạ ngươi giơ cao đánh khẽ. Món nợ này Bạch Lệ ta sớm hay muộn cũng sẽ tính sổ với ngươi!"
Bạch Lệ là một lão giang hồ danh phù kỳ thực, biết cải trang không được cũng không giấu diếm nữa.
Lão thân? Lộ Tinh Thiên mỉm cười. Hắn không tin Thanh Hồ sẽ cùng một lão thái bà gần đất xa trời lăn lộn nửa đời người.
Huống chi bên cạnh hắn đã có một cao thủ dịch dung, chỉ là xem bằng mắt thường, hắn cũng có thể nhìn ra sơ hở của Bạch Lệ.
Nói đến cao thủ dịch dung bên cạnh hắn, Lộ Tinh Thiên nhịn không được hướng Thập Lục nhìn lại.
Vẫn là gương mặt kia, tuấn tú đến câu hồn câu phách người ta, tuy rằng bộ dáng yên lặng ăn trứng luộc có điểm ngốc ngốc.
Thập Lục vô ý thức đưa lưỡi liếm liếm ngón tay, ân, nước trong trứng thật ngọt.
Lộ Tinh Thiên nheo mắt.
Bạch Lệ đi qua phía sau lưng Lộ Tinh Thiên.
Đứng ở vị trí của Theo Thập Lục, y không nhìn thấy Bạch Lệ làm gì ở sau lưng lão gia.
Y chỉ nhìn đến thân hình già nua loạng choạng, trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh hắn, mà vốn hẳn là từ phía sau hắn đi ra, Bạch Lệ lại mềm nhũn hướng thẳng mặt đất rơi xuống.
Trong nháy mắt, Lộ Tinh Thiên đã bóp vụn cột sống Bạch Lệ.
Nhìn thấy máu tươi chảy ra từ khóe miệng Bạch Lệ, Thập Lục biết nàng này đã không còn đường sống.
Thở dài, hắn chỉ biết lão gia của y ngay từ đầu đã không tính toán để lại người sống. Mới vừa nói lớn tiếng như vậy, những gì nên truyền ra ngoài cũng đều đã truyền đi, mà lão gia nhà y lại vừa lúc khuyết thiếu một chút lòng từ bi như vậy.
Lộ Tinh Thiên gõ gõ trán làm cho tinh thần tập trung."Chủ nhân kia so với ta tưởng tượng còn thông minh. Tin tức về các mảnh bản đồ giấu kho báu vừa lan ra trên giang hồ, hắn chỉ đi lợi dụng vài tên lòng tham có thừa, đầu óc không đủ đến gây phiền toái cho ta."
"Vừa rồi trong số những người đào tẩu có người của bọn họ?"
Lộ Tinh Thiên gật đầu.
Thập Lục nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dời về phía ngoài đình mười trượng.
Lộ Tinh Thiên lộ ra nụ cười mỉm khen ngợi."Tứ Phương Lâu, Vũ đường, đều là lão bằng hữu. Hơn nữa một ít gà gáy cẩu đạo* ngấp nghé ăn tàn. Ngô, còn có một gã đáng được xem là cao thủ." (* ý nói bọn giang hồ tôm tép, bại hoại)
"Mai phục hẳn là không chỉ có chừng này."
"Đúng vậy." Lộ Tinh Thiên cười lạnh, "Xem bộ dáng Kim mập là nghĩ muốn trong hôm nay, ở chỗ này tính toán một lần hết nợ với ta!"
Hắn đã biết cuộc hẹn này không tốt ứng phó như vậy, quả nhiên! Đáng thương một đám ngu ngốc bị lợi dụng!
"Hỏa thần giáo có thể phái cao thủ tham dự hay không?"
"Nếu vị chủ nhân kia thông minh như ta nghĩ, ít nhất trong ngày hôm nay hắn sẽ không nhúng tay."
Cũng chỉ là hôm nay mà thôi. Một khi những lời vừa rồi lão gia cùng Bạch Lệ nói truyền ra, cho dù Hỏa thần giáo muốn không đếm xỉa đến, người giang hồ tham tài đa nghi cũng tuyệt đối sẽ không cho phép. Nhất là khi bọn hắn biết Hỏa thần giáo cố ý loan tin để tọa sơn quan hổ đấu, làm ngư ông thủ lợi, trừng mắt dục báo, người giang hồ làm sao có thể sẽ bỏ qua bọn họ!
Hỏa thần giáo đi một nước cờ hiểm hai lưỡi, nhưng vì cái gì? Vì lý do gì bọn họ không tiếc mạo hiểm diệt giáo cũng phải cùng lão gia trực diện đối chọi?
Chỉ bởi vì đánh mất Vân đệ sao? Hay là hoàng tộc có liên quan?
Nhưng Thái tử có thể cùng Hoàng Thượng gây chiến sao? Lực lượng của Thái tử đã lớn đến mức có thể đối kháng lại Hoàng thượng?
Thập Lục mang đầy một bụng nghi vấn, đáng tiếc không ai có thể giải thích cho y. Bất quá ít nhất y đã biết một điều, người tối hôm qua đánh lén lão gia có tám phần liên hệ chặt chẽ với Hỏa thần giáo.
"Người hẹn ta đến phó ước hôm nay chọn nơi này không phải là không có lý do, có phải dân bản xứ nói muốn lên xuống núi chỉ có một con đường này? " Lộ Tinh Thiên chỉ chỉ một đường cầu thang uốn lượn cách đó không xa.
Thập Lục yên lặng gật đầu.
"Nơi nơi đều là vách đá trơn nhẵn dựng thẳng, lại bị băng tuyết bao trùm, a, đi lên dễ dàng đi xuống khó a. Kim mập khó có cơ hội nhìn thấy ta gặp khó khăn, hắn nhất định sẽ lợi dụng cơ hội lần này đoạn tuyệt hết thảy liên hệ của ta cùng với ngoại giới. Hai tay nan địch tứ thủ, bọn họ chơi trò xa luân chiến cũng có thể hao tổn phân nửa tinh lực của chúng ta, hơn nữa thiên nhiên vốn ẩn tàng đủ loại bẫy rập cùng ám toán, Thập Lục, ngươi không nên theo ta."
"Bảo hộ ngài là trách nhiệm của ta."
Y có cơ hội rời đi, lão gia từng lệnh cho y chờ đợi ở dưới chân núi, y cố ý theo lên.
Hiện tại lão gia không giống trước đây, ít nhất, bình thường lão gia sẽ không mang theo một cây ngân châm cắm trong đầu mà nơi nơi chạy.
Lộ Tinh Thiên nhìn y một cái thật sâu lắng, không hề dịch chuyển ánh mắt.
"Vì sao ngài biết rõ đó là bẫy lại còn muốn bước vào?"
"Ân?" Lộ Tinh Thiên tựa hồ không nghĩ Thập Lục sẽ có câu hỏi như thế.
Thập Lục nghĩ đến lão gia không trả lời, nhưng không nghĩ tới lão gia lại giải thích, tuy rằng chỉ làmột câu đơn giản."Có người hẹn ta tới đây."
Nói giống như chưa nói, ngược lại khiến y có càng nhiều nghi vấn.
Ai hẹn hắn tới đây?
Ai có thể làm cho hắn biết rõ trong núi có hổ cũng muốn đi về phía hổ trong núi? Lại là trong tình huống hắn có thương thế không rõ trong người.
Thập Lục không thể nhận ra thương thế của lão gia rốt cuộc nặng nhẹ thế nào, nhưng y biết công lực của lão gia trong hiện tại chỉ sợ phát ra không được đến bảy thành. Điểm ấy từ lúc hắn đặt chân lên núi, y nghe bước chân nặng nhẹ cũng có thể đoán ra.
Lộ Tinh Thiên giơ tay lên, ý bảo Thập Lục không cần hỏi nhiều hơn nữa.
"Chờ trời tối. Khi trời tối, chúng ta bất lợi, đối phương cũng bất lợi. Đến lúc đó.." Hắn chỉ chỉ đỉnh núi, ý nói bọn họ không hạ sơn mà ngược lại, đi lên núi.
Trung niên nam nhân lưng gù từ từ đến gần, khuôn mặt vì cuộc sống mà toát ra vẻ phong sương hiện lên rõ ràng dưới ánh trăng.
Nam nhân vừa đi vừa đem áo khoác buộc ngang thắt lưng, xem ra để đi đứng cho tiện.
Đi đến trước một gốc cây duy nhất trong viện, cũng không biết là cây gì, nam nhân dừng một chút, nói thầm một câu. Cũng không đi nhà xí, xoay người đi đến trước cây thì dừng lại, hai chân vừa chuyển hướng thì tay liền hướng đũng quần kéo ra.
"Ta thao!" Kim Nguyên Bảo chửi ầm lên, đồng thời một chưởng chém ra, người nam nhân cũng không bình thường, đạp cây phi thân bay ra ngoài, vừa lúc đó còn có hai đạo chưởng phong mạnh mẽ đồng thời đánh úp lại.
Không xong! Thì ra Lộ Tinh Thiên có âm mưu! Hắn căn bản đã sớm có chuẩn bị!
Một tiếng huýt ngắn ngủi bén nhọn từ trong miệng Kim Nguyên Bảo phát ra.
Lập tức, tám gã hảo thủ của Tứ Phương Lâu mai phục xung quanh hiện thân tiếp lấy đối thủ của Lâu chủ. Còn bản thân Kim Nguyên Bảo xoay người hướng đến căn phòng đóng chặt cửa phóng đi.
Khi Kim Nguyên Bảo còn chưa kịp lao đến cửa sổ trước mặt, một bóng đen u linh hiện ra chặn đứng tất cả thế công của hắn.
Là gã trung niên nam nhân có khuôn mặt phong sương!
Hắn thế nhưng lại không chết dưới một chưởng Kim Nguyên Bảo đánh ra với sáu thành công lực!
Đây là một trận chiến vô cùng không công bằng.
Không nói đến tám gã hảo thủ cùng nhau đối phó hai người, hình thành ục diện bốn đánh một.
Tứ Phương Lâu chủ Kim Nguyên Bảo trên giang hồ đứng vị trí thứ sáu, một thân tu vi (công lực và võ nghệ) không cần phải nói! Trung niên hán tử căn bản không phải là đối thủ của hắn, nếu không phải đã sử dụng cái loại đấu pháp (cách chiến đấu) không muốn sống, thà rằng chính mình lĩnh hai chưởng cũng phải cho đối phương một cước, chỉ sợ Kim Nguyên Bảo sớm xâm nhập vào phòng.
Cho đến khi Lộ Tinh Thiên với vẻ mặt khó chịu hiện ra sau cửa sổ, cái laoij trận đấu hoàn toàn nghiêng về một bên này mới có thay đổi.
Khi đó, trung niên hán tử đã trúng mười chưởng, hai chân trúng một quải (đoản côn có tay cầm)không nhẹ của Tứ Phương Lâu chủ. Đúng vậy, vũ khí của Kim Nguyên Bảo chính là một cây thiết quải chiều dài chỉ có một thước ba tấc.
Kim mập hô to trước khi đào tẩu: "Nguyên lai ngươi sớm có chuẩn bị" là có ý gì?
Cảm thấy hắn còn thực oan uổng?
Lén lén lút lút bám theo người ta đến nơi này, lại âm thầm hạ độc giết sạch người hầu của người ta, cuối cùng đánh không lại bỏ chạy, không tự trách mình tài nghệ không bằng người, lại oán ta đặt bẫy làm hắn sa lưới? (Oan cho anh lắm, anh nào có bẫy rập gì đâu!)
Nếu ta thật sự đã sớm bày ra bẫy rập, ngươi cho là ngươi có thể sống rời đi nơi này, còn để ngươi sát thương nhiều người của ta như vậy?
Nếu không phải chính ngươi bệnh đa nghi quá nặng, do do dự dự không dám xuống tay, sao có thể từ thắng chuyển thành bại trên tay ta?
Lộ Tinh Thiên trừng mắt nhìn hai gã ảnh vệ quỳ trên mặt đất phía trước, trong mắt rõ ràng bộc lộ vẻ tàn khốc.
Thân thể Lộ Nhất cùng Lộ Ngũ càng căng thẳng hơn.
Thân làm ảnh vệ bọn họ thất trách, dọc đường theo sát bên bảo chủ nhưng lại không phát hiện ra rằng có người theo dõi, còn theo tận đến Vũ gia thôn, thần không biết quỷ không hay ngầm hạ độc giết người.
Cũng nhờ phúc đức Tứ Phương Lâu chủ trời sanh tính đa nghi, khiến bọn họ đúng lúc đuổi tới, kéo dài thời gian cho bảo chủ vận công giải độc, nhưng trước mắt nằm đó năm cỗ thi thể cùng một đồng bạn bị trọng thương, khiến bọn họ không dám đoán hiện tại lão gia tâm tình như thế nào.
Đánh bạo, Lộ Ngũ đánh vỡ yên lặng, "Lão gia, Thập Lục trọng thương, xin cho chúng thuộc hạ đem đi trị liệu."
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên rơi xuống trên người Lộ Ngũ.
Lộ Ngũ cúi đầu.
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên lại chuyển đến trên người Thập Lục đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Không phải khuôn mặt văn nhược thư sinh hắn thường tiếp xúc với, khuôn mặt hán tử phong sương khắc khổ làm cho hắn có chút không quen.
"Ân, dẫn đi đi."
Lộ Ngũ yên lặng hành lễ, ôm lấy Thập Lục trên mặt đất hướng đến phòng dành cho tôi tớ.
Lộ Nhất ở lại tại chỗ, chờ đợi bảo chủ xử lý.
Lộ Tinh Thiên nhìn chằm chằm năm cỗ thi thể trên mặt đất hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng phát một chưởng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Không hiểu vi sao nhưng không khí xung quanh cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, bả vai Lộ Nhất cũng không còn cứng đờ ra như lúc nãy.
Lần ám toán này có thể nói là đến ngoài dự tính.Chẳng những chính hắn không phát hiện ra, mà ngay cả đội ảnh vệ vẫn theo sát ở phía sau hắn cũng không phát hiện. Mà có thể tạo thành loại này tình huống chỉ có một cách giải thích, đó chính là bên người hắn có người bị Tứ Phương Lâu mua chuộc, ven đường truyền lại hành tung của hắn.
Đó cũng là lý do đội ảnh vệ không phát hiện thấy có người âm thầm theo dõi, bởi vì đối phương căn bản không đi theo sau bọn họ.
Nguyên nhân đã biết, có điều kẻ phản bội là ai?
Không phải là người trong đội ảnh vệ của hắn. Đối với điểm ấy, hắn hoàn toàn tín nhiệm mười một ảnh vệ của mình. Cho tới nay, mười một ảnh vệ cũng không có biểu hiện gì phụ lòng tín nhiệm của hắn.
Vậy vấn đề kia sẽ nằm ở hai gã hầu cận, hai gã thị đồng cùng một kẻ chăn ngựa bên cạnh hắn.
Có điều hiện tại năm cỗ thi thể đều nằm ở trong này hắn sợ là mình phán đoán sai lầm, nhưng khi ccanr thân quan sát hắn bỗng phát hiện ra chỗ vi diệu.
Năm người đều giống nhau, chết vì một đao cắt ngang yết hầu, người chăn ngựa cùng với hai thị đồng miệng vết thương đều thật gọn gàng, như thể trong lúc vô tri vô giác bị người cắt đứt yết hầu, hơn nữa vết thương hẹp. Còn lại hai gã người hầu, có một gã miệng vết thương cũng giống như vậy, nhưng tên còn lại thì không.
Miệng vết thương của hắn là từ dưới hướng lên trên, giống như bị người từ phía sau ôm lấy, một đao cứa qua. Hơn nữa miệng vết thương có chút huyết nhục mơ hồ, hiển nhiên người này từ chối.
Lộ Tinh Thiên cười khẽ, khoanh tay mà đứng. Hắn tin rằng nếu để cho Lộ Cửu đến kiểm tra độc tính trên năm cái xác này, nhất định sẽ nghiệm ra bốn người trúng thuốc mê, còn gã người hầu kia thì không.
Độc cùng mê dược hẳn là do gã người hầu này hạ, có thể Kim Nguyên Bảo cũng cùng hắn giao hẹn trước, vì không làm cho hắn bị hoài nghi, hắn cũng sẽ vờ như trúng mê dược hôn mê.
Có điều Kim Nguyên Bảo bản tính keo kiệt, ngay từ đầu đã không muốn trả tiền theo hứa hẹn, sớm có tính toán giết người diệt khẩu. Tuy nhiên Kim Nguyên Bảo không ngờ tên này lại không ăn mê dược.
Hễ là con người thì luôn ích kỷ, cho người khác ăn mê dược thì không thành vấn đề, nhưng đến phiên mình lại sợ cái vạn nhất nên tên người hầu này mặc dù đã lo cho mình đủ đường, cuối cùng vẫn tránh không được cái số người giết diệt khẩu. (muôn một, lỡ như...)
Kết quả này đối người chết mà nói cũng không có gì khác, nhưng đối với hắn lại có ý nghĩa trọng đại.
Ít nhất hắn đã biết người phản bội là ai.
"Lộ Nhất, các ngươi làm rất khá. Quay về bảo ta tự nhiên luận công phát thưởng. Tốt lắm, trên người ngươi cũng có vết thương, sớm đi xuống trị liệu đi."
"Tạ ơn lão gia." Lộ Nhất yên tâm, thi lễ lui ra.
Trong sương phòng, Lộ Ngũ sắc mặt trắng bệch.(phòng ở dành cho người hầu ý ^^)
"Thập Lục như thế nào?" Lộ Nhất đẩy cửa vào.
"Lão gia có phải hoài nghi chúng ta không?" Lộ Ngũ không đáp còn hỏi lại, vẻ mặt có điểm không bình thường.
Lộ Nhất đi đến bên giường, cúi người xem thương thế của Thập Lục. Chậm rãi, hắn nhíu mày.
Ngoại thương không có gì đáng lo, nhưng nội thương...Nặng nhất chính là một quải đánh vào thắt lưng bên phải, chẳng những đánh gãy hai cái xương sườn, cũng làm nội phủ của y bị thương nặng. Nếu không phải lão gia ra tay đúng lúc, chỉ cần nhận của Kim Nguyên Bảo thêm một chưởng, tính mạng của Thập Lục xem như xong!
"Không. Lão gia ngay từ đầu đã không hoài nghi chúng ta. Ngươi không nhìn thấy ngài chỉ chăm chú xem xét năm cỗ thi thể."
Lộ Nhất thanh âm rất lãnh đạm, cho dù có người chết trước mặt hắn, hắn cũng không bị ảnh hưởngchút nào. Có lẽ với đối hắn mà nói, sự tín nhiệm của bảo chủ mới là tối trọng yếu.
"Ta đi tìm lão gia, ta đi cầu hắn cứu Thập Lục! Có lẽ dựa vào nội công thâm hậu của bảo chủ..." Lộ Ngũ nghe vậy bèn đứng lên, xoay người định đi ra phía cửa.
"Đứng lại!" Một bàn tay ngăn cản hắn.
"Ngươi có ý tứ gì? Lão Đại, ngươi chẳng lẽ muốn trơ mắt địa nhìn Thập Lục cứ vậy bị thương nặng mà chết?" Lộ Ngũ kích động đến mặt đỏ rần lên. Rất có vẻ như Lộ Nhất dám nói thêm một câu ngăn cản là hắn lập tức lấy sức liều mạng với Lộ Nhất.
Lộ Nhất im lặng một hồi lâu.
Lộ Ngũ nhịn không được đẩy tay hắn ra, chân liền bước, thế nhưng Lộ Nhất một lần nữa cản hắn lại.
"Có lẽ...Cứ như vậy để hắn đã chết cũng tốt."
"Ngươi nói cái gì!" Bị ngăn lại một cách mạnh mẽ Lộ Ngũ kêu to, cũng bất chấp có thể kinh động chủ tử hay không.
Lộ Nhất ở sau khi nói câu nọ, vẻ mặt càng thêm khẳng định, "Ta nói, cứ như vậy để Thập Lục đã chết cũng tốt."
"Ngươi!" Lộ Ngũ tức giận đến khóe mắt muốn nứt ra, thiếu chút nữa chửi ầm lên.
"Ta biết từ sau chuyện đó ngươi liền xem Thập Lục không vừa mắt! Cảm thấy hắn đã đánh mất thể diện của nam nhân, cảm thấy hắn dơ bẩn vô sỉ không biết xấu hổ! Thế nhưng ngươi có nghĩ tới hay không Thập Lục cũng là có ẩn tình? Có lẽ hắn là không hề tình nguyện? Có lẽ hắn căn bản không muốn làm như vậy?"
Lộ Nhất không hề động sắc mặt, dù chỉ một chút.
"Lộ Nhất! Ngươi con mẹ nó đã quên Thập Lục là huynh đệ của chúng ta sao! Cho dù ngươi không nhìn đến cái gì khác, cũng nể mặt chúng ta mấy người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau giãy giụa sống đến hiện tại, ngươi cũng có thể cứu hắn a! Hắn là Thập Lục a, là của chúng ta vui vẻ hồn nhiên tiểu Thập Lục a!" Lộ Ngũ nói xong ánh mắt đỏ lên.
Lộ Nhất rốt cục ngẩng mặt lên, "Ta biết. Cũng bởi vì ta biết hắn là tiểu Thập Lục của chúng ta, cho nên ta mới nói ─ cứ để hắn như thế này chết đi thì tốt hơn!"
"Vì cái gì?" Lộ Ngũ thần trí đều là mờ mịt không sao hiểu nổi.
Lộ Nhất trên mặt vốn không hề có biểu tình bỗng lướt qua một tia đau thương.
" Chết một cách trong sạch!" Lộ Nhất nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt không có cảm xúc, thái độ cũng trở nên kiên định.
Lộ Ngũ không hiểu gì cả, nhìn chằm chằm Lộ Nhất, Lộ Nhất lạnh lùng nhìn lại Lộ Ngũ.
"Ân...Y..."
Hai người đều nghe thấy thanh âm rên rỉ mỏng manh.
Lộ Nhất sửng sốt một chút, Thập Lục gọi hắn?
Thừa dịp Lộ Nhất không lưu ý, Lộ Ngũ tránh ra khỏi cánh tay hắn, mở cửa phòng xông ra ngoài.
Hắn không biết Thập Lục trong miệng rên rỉ cái gì, hắn chỉ biết là nếu không cầu lão gia xuất thủ cứu người, Thập Lục sẽ thực sự không còn cứu được nữa.
Trong phòng, vừa không thể ngăn lại Lộ Ngũ, lại nhìn đến Thập Lục bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, Lộ Nhất lộ ra ánh mắt phức tạp.
Khinh thường, khó hiểu, bất mãn, thương hại lại phẫn nộ.
Ngươi còn là nam nhân không?
Tại sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này!
Vì sao muốn lên giường với bảo chủ?
Vì sao thân đường đường là nam tử, lại đi làm cái việc bỉ ổi như kỹ nữ?
Bảo chủ trước kia chưa từng đến chạm nam nhân, Thập Lục ngươi cũng không có dáng vẻ khuynh thành khuynh quốc, làm sao lại xảy ra chuyện cưỡng bức ngươi?
Chúng ta là ảnh vệ, bảo chủ sẽ tuyệt không có ý đồ với chúng ta. Hắn là người công tư luôn luôn rõ ràng, lúc trước nếu không phải Thập Tứ chủ động hiến thân, bảo chủ cũng sẽ không chạm đến nàng một cọng tóc gáy.
Có tư sắc trầm ngư lạc nhạn, lại là thân nữ tử như Thập Tứ còn nhận kết cục như vậy, Thập Lục ngươi dựa vào cái gì để hấp dẫn ánh mắt bảo chủ?
Thập Lục, ta không muốn đem ngươi trở thành kẻ ta chỉ nghĩ đến đã không chịu nổi, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, ngươi muốn ta phải làm như thế nào?
Thập Lục, ngươi thay đổi rồi. Trở thành kẻ đến ta cũng không dám suy nghĩ ngươi trong tương lai sẽ biến thành như thế nào. (Anh Tiểu Thập Lục trong tương lai, hehe... Cả Lộ gia bảo cũng không ngờ đến ảnh sẽ biến thành như thế đó nha!)
Ánh mắt biến đổi, trong lòng Lộ Nhất đã có quyết định.
Tay phải chậm rãi vươn ra, chậm rãi, dừng ở trên ngực trái Thập Lục, vị trí trái tim.