Biểu tình của Thập Lục không thay đổi, chủ động để hai tay sau lưng, để thủ vệ áp giải về phía đại sảnh, nơi Lộ gia bảo xử lý chuyện quan trọng.
Ngay từ đầu, Lộ Võ đã dùng ánh mắt hướng về phía y ngầm thông báo chuyện gì đó, khi sắp đến đại thính, tay hắn trên người Thập Lục thoáng lỏng rời.
Thập Lục hiểu, rất muốn nói với Tiểu Ngũ một tiếng cảm kích, nhưng vì không muốn liên lụy đến hắn, y chỉ yên lặng đi về phía trước.
Mơ hồ, y nghe phía sau có tiếng người cắn chặt răng.
Trong phòng có bốn người đang ngồi.
Lão bảo chủ, Lão gia, Lộ Y Y, Vô Danh công tử.
Kỳ quái, Vô Danh và Lộ Y Y sao lại ở đây? Thập Lục thầm cảm giác có gì đó khác thường.
Nếu như nói vì lão gia muốn Vô Danh biết rằng y, một tiểu nhân viên phòng thu chi, đối với hắn căn bản không quan trọng, vậy Vô Danh xuất hiện ở trong này cũng là chuyện có thể hiểu.
Thế nhưng còn Lộ Y Y? Vì sao nàng lại ở chỗ này?
Ánh mắt chán ghét của lão gia đối với nàng cũng không phải là giả.
Vô Danh công tử nhìn thấy y tiến vào, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Lộ Y Y nghe thấy Vô Danh thở dài, trong mắt toát ra một tia đau lòng.
Lão bảo chủ mang sắc mặt rét lạnh, ánh mắt nhìn y nghiêm khắc đến cực điểm.
Một người ngồi ở vị trí chủ thượng, nhìn thấy y tiến vào, nâng chung trà lên, bán yết bát cái* thổi thổi. (*hé nắp chén trà)
"Lộ Thập Lục, ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì hay không?" Lão bảo chủ lên tiếng.
Người áp giải y đẩy y về phía trước.
Thập Lục lảo đảo từng bước rồi mới đứng vững lại được, vén khởi y bào quỳ xuống, cúi đầu nói: "Thuộc hạ không biết."
"Hảo một tiếng không biết! Ngươi thông đồng với ngoại nhân tiết lộ cơ mật, chân ngoài dài hơn chân trong, bất trung bất nghĩa! Ngươi còn có mặt mũi nói mình không biết?"
Thật sự bại lộ!
Là ai đã giám thị y? Vì y ngồi được vào vị trí Phó tổng nghi trượng Phòng thu chi nên người đó lo lắng?
Thập Lục thầm cười khổ. Quả nhiên mình sống yên ổn cơm ăn no người cũng trở nên đắc ý, bị người theo dõi cũng không biết.
Người theo dõi y là ai? Lộ Nhị?
"Thuộc hạ không rõ lão bảo chủ đang nói cái gì." Thập Lục hiện tại cũng chỉ có thể liều chết không nhận.
"Hảo ngươi..."
"Vừa rồi ngươi đi nơi nào?" Lộ lão gia cắt ngang lời của cha mình, bình tĩnh hỏi han.
"Hôm nay thuộc có thời gian rỗi, đi dạo loanh quanh một vài nơi trong thành." Đầu Thập Lục càng cúi thấp hơn, thanh âm phát ra cũng càng thêm kính cẩn.
"Nga, phải không?" Lộ Tinh Thiên ngay cả mắt cũng không nâng.
"Thế nhưng có người nhìn thấy ngươi cùng Đới Hà sơn trang Trang chủ gặp nhau trong một khách điếm, hơn nữa ở bên trong mật đàm gần một canh giờ."
Ha? Vu Hàn Văn cũng tới nơi này?
Thập Lục vừa nghe sự tình không giống như mình tưởng tượng, nhất thời trái tim nhẹ nhõm đi một nửa.
Chỉ cần thân phận là mật thám cho Hoàng Đế không bị bại lộ, những chuyện khác y không hề lo sợ. Cuối cùng nếu có chết cũng chỉ sẽ chỉ chết một mình y.
Tâm yên, người cũng càng thêm bình tĩnh. Về phần nỗi chua xót không biết từ đâu đang trào ra trong lòng, y lựa chọn bỏ qua.
Vu oan hãm hại thôi, màn kịch thường gặp.
Y còn đang suy nghĩ lão gia đối với y cũng coi như không tồi. Xem ra đại khái đã biết khuôn mặt y gây ra họa, có lẽ nó khiến cho Vô Danh công tử cảm thấy bị uy hiếp, mà lão gia thì không muốn Vô Danh công tử trong lòng có vướng mắc gì, có lẽ là lão bảo chủ không muốn y tiếp tục tồn tại.
Mặc kệ là thế nào, dù sao cũng không thể không có lý do mà đem một thuộc hạ trung thành và tận tâm như y giết phứt đi?
Làm như thế không khỏi sẽ khiến các ảnh vệ khác bất mãn. Năm đó lúc Thập Tứ chết, còn có một cái tội danh là đắc tội khách quý tổn hại lợi ích của bảo chủ. Muốn đem kẻ như y, từng một lần vì thị tẩm được nâng lên trời, giải quyết điệu, dù thế nào cũng phải có một cái cớ nghe thuận tai, không phải vậy sao?
"Khởi bẩm lão gia, thuộc hạ buổi trưa rời bảo, giữa trưa ở Tiểu Hỏa Hạng trong thành ăn hai đĩa sao nhưỡng da, sau đó đi Điệp Viên* ngồi, gọi Viên Thanh Thanh cô nương cùng bồi. Mãi cho đến khi quay về bảo." (* Tên một kỹ lâu)
"Ngươi đi phiêu kỹ?" Câu hỏi chất chứa nỗi kinh ngạc dị thường thốt ra từ Vô Danh công tử, hắn tựa hồ không thể tin được.
Nhìn nhìn Lộ Tinh Thiên, lại nhìn nhìn Thập Lục đang quỳ gối phía dưới, Lộ Y Y đột nhiên cười lên tiếng.
Cơn tức giận của Lộ Lão bảo chủ bốc lên, vỗ bàn quát: "Ngươi cho là những lời này ai mới tin? Đúng vậy, chúng ta có thể đem nữ nhân kia gọi tới làm chứng, nhưng làm sao có thể cam đoan không có chuyện trước đó ngươi đã mua chuộc nàng? Ngươi cũng không phải ngốc tử, đương nhiên trước khi chuyện xảy ra đã lưu hảo đường lui. Nói không chừng ngay cả mua chuộc ngươi cũng không cần, cấp một loại thuốc cho cái gì gọi Thanh Thanh cô nương kia ăn vào, khiến ngay cả cô ta cũng không biết mình thế nào lại ngủ quên! Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn dối trá đến thế nào nữa!"
Thập Lục nghĩ nghĩ, ngẩng đầu, còn thật sự nói: "Lão bảo chủ, thuộc hạ là nam nhân, thuộc hạ cũng có dục vọng bình thường cần phải phát tiết. Ngài chẳng lẽ sẽ không đi kỹ viện sao?" (Hay a!)
"Lớn mật!"
Thập Lục bị một cái tát lăng không hất ngã xuống đất, sờ sờ mặt, phun ra một búng máu, lại tiếp tục chiếu nguyên dạng quỳ hảo, "Thuộc hạ thất lễ."
Lộ lão bảo chủ bị tức đến e rằng vô pháp tiếp tục bảo trì phong độ, quay đầu hướng về phía đứa con ngồi đối diện ở thượng vị* trầm thanh nói: "Một tên thuộc hạ phản nghịch như vậy, Lộ bảo ta tuyệt đối không thể giữ lại. Tinh Thiên?" (Vị trí cao nhất trong đại sảnh, dành cho gia chủ, kiểu như nơi đặt ngai vàng trong đại điện của vua ý!)
Lộ Tinh Thiên đem chung trà đặt vào trong lòng bàn tay, chậm rãi xoay tròn, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Thập Lục quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Thập Lục, ta cho ngươi cơ hội cùng lão bảo chủ đối chất. Nếu ngươi quả thật làm việc này, mặc kệ trước kia ngươi có bao nhiêu công lao, cũng không thể thoát tội. Ngươi chắc là hiểu được?"
Thập Lục mang một biểu tình càng thêm kính cẩn, gật đầu tỏ vẻ biết.
Y nghĩ, ân... Y cũng không ngẫm ngợi cái gì. Không nghĩ, không cầu, là cách duy nhất y có thể tự bảo vệ lấy mình.
Lão gia nhà y vốn là một kẻ lãnh tĩnh như vậy, cũng không phải đến hôm nay y mới biết. Mặc dù trong thời gian một năm qua, y biết lão gia cũng có thể nhiệt tình như lửa, chân tình, chí tình, nhưng là chỉ dành cho một người thật đặc biệt mà thôi.
Y tưởng y là người ấy, kết quả y phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Đáng tiếc Lộ Lão bảo chủ cũng không cho Thập Lục cơ hội đối chất.
"Lộ Thập Lục, tuy rằng ngươi bán đứng bí mật của Lộ gia ý đồ đổi lấy một chỗ trốn an dưỡng tuổi già ở Đới Hà sơn trang, nhưng đại khái ngươi sẽ không ngờ được rằng Vu Hàn Văn lại không vì ngươi mà đắc tội Lộ gia bảo đi? Huống chi hắn còn muốn lấy Y Y!"
Thập Lục liếc mắt nhìn vị đại mỹ nhân kia một cái, trong mắt đại mỹ nhân hiển nhiên chỉ có Vô Danh công tử một thân tuyết trắng kia, tựa hồ tuyệt không chú ý đến sự tình này sẽ phát triển như thế nào.
Lại nói, bản thân y tựa hồ mê luyến vị mỹ nhân này bốn năm, đáng tiếc ở trong mắt người ta bất quá y chỉ là hòn đá kê chân, khi đã vô dụng thì bị ném sang một bên.
Lại nhìn nhìn Vô Danh công tử vị ấy, được một người là Thiên Hạ Đệ Nhất, một người là Thiên Hạ Đệ Nhị vì hắn đối chọi tranh đoạt đoạt nhiều năm như vậy...Lão gia lại không tiếc xăm hình lên mặt cũng phải nhớ kỹ hắn.
Dáng vẻ không giống như y a, chết đi sống lại nhiều ít mới giành giật lấy một chút kết quả, thế nhưng một khi “chính chủ” trở về lập tức đã bị một cước đá văng. Người không giống nhau, cách được đối xử cũng không giống nhau, có đôi khi muốn không thừa nhận cũng không được.
Gặp Thập Lục cúi đầu không nói, Lộ Lão bảo chủ cười lạnh tiếp tục nói: "Vu trang chủ tuy rằng không thừa nhận đã cùng ngươi gặp gỡ, nhưng cũng không phủ nhận. Chính là hắn đem bản sao của một ít sổ sách ngươi tự tay giao cho hắn đưa trở về Lộ gia bảo, lấy đó làm một phần sính lễ cầu hôn Y Y. Mà người nhận phần sính lễ này là bổn tọa! Thập Lục, ngươi còn có cái gì để nói?"
Thập Lục trầm mặc sau một lúc lâu, lắc lắc đầu.
Chuyện cho tới bây giờ, y nói cái gì đều vô dụng cả. Tuy rằng y không biết chuyện này là do ai chủ mưu, nhưng mặc kệ là vị nào đang ngồi ở đây, người đó cũng sẽ không cho hắn có được sinh lộ.
Chết thì chết đi, dù sao y cũng không phải là đại nhân vật gì, lại càng không là nhân vật gì trọng yếu.
Trên đời thiếu y, Hoàng đế sẽ lệnh cho phụ thân điều một người khác lại đây. Mà những người nhà đã cùng y chia lìa từ nhỏ đã sớm xem y thành xa lạ, cho dù thương tâm cũng chỉ trong nhất thời. (TT^TT)
Về phần người trong Lộ gia bảo, có lẽ sẽ có vài ảnh vệ vì y mà buồn khổ, ở ngày giỗ của y thì tưới cho y một chén rượu, sau đó đem chuyện của y trở thành một vết xe đổ cảnh cáo những người khác.
Lão gia sao, có thể sẽ cho y một bộ quan tài dung thân.
Có lẽ sau này, khi Vô Danh công tử cùng hắn cãi nhau, nói không chừng sẽ ngẫu nhiên nhắc tới y, tính là một kẻ nằm trong chuỗi tình sử phong lưu của lão gia. Sau đó lão gia sẽ bằng mọi cách chứng minh cho Vô Danh thấy, Thập Lục là một sai lầm, trong mắt hắn vô luận ai cũng đều thua kém Vô Danh của hắn.
Rồi sau đó, hai người cùng cười nhạo đối phương ghen tuông, ngươi nông ta nông.
Ân, bản thân y thật giống như gia vị trong tình yêu của hai vị thiên địa kinh, quỷ thần khiếp trong kia, xen vào giữa bọn họ một phen, lại làm cho tình yêu của bọn họ càng có thêm hương vị, cũng làm cho tình cảm của bọn họ càng thêm chắc chắn.
Thập Lục cười, nghĩ rằng sự tồn tại của mình vẫn có chỗ hữu dụng thôi. (TToTT)
Lộ Lão bảo chủ hiển nhiên không nghĩ tới lúc này Thập Lục còn có thể cười được, ánh mắt nhất trầm, tuyên bố cách xử trí y.
"Tinh Thiên, tên cẩu nô tài (ông mới là cẩu! TMD) chân ngoài dài hơn chân trong này tuy rằng đáng hận đáng chết, nhưng đến nay cũng coi như đã vì ngươi làm không ít chuyện. Như vậy đi, tử tội khả miễn, phế bỏ võ công của hắn, đánh gãy gân tay hắn, cắt lưỡi hắn, khiến hắn không thể viết, không thể nói, cũng không thể dùng võ công của Lộ gia ta là được. Sau đó thôi, ngươi xem, đem hắn đưa đến Trữ vương phủ, thế nào?" (Quân không bằng cầm thú!)
"Vậy..." Vô Danh chợt thấy không đành lòng, lúc này quay đầu nhìn về phía Lộ Tinh Thiên.
Lộ đại bảo chủ còn chưa mở miệng, chợt nghe có người hô lớn: "Không được!"
Thập Lục nhìn hai người ở phía trên, sắc mặt bình tĩnh, trong ánh mắt không có oán hận, chỉ có thật sâu hâm mộ. (Ảnh nhìn A Thiên và Vô Danh)
Nếu người ta yêu có thể yêu ta như vậy, chân chính lưỡng tình tương duyệt...
Theo thanh âm, từ trong góc tối của đại sảnh, một người đi ra.
"Lộ Cửu, ngươi thật to gan!" Lộ Lão bảo chủ giận quát.
Lộ Cửu bùm một tiếng quỳ xuống, "Thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo Lão gia, Lão bảo chủ."
Lão bảo chủ đang muốn nói gì, Lộ Tinh Thiên khoát tay, ngăn cha mình lại, nói: "Cha, nếu ngài muốn quay về làm bảo chủ, ta có thể đem vị trí này trả về cho ngài."
Khẩu khí này, ai cũng đều nghe ra rằng đại bảo chủ đang mất hứng.
Lộ Lão bảo chủ nhướng mày, nhưng cũng chỉ khe khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa. Có một đứa con rất có khả năng, rất tự chủ, có khi cũng không phải là chuyện tốt. (Lão già về hưu rồi mà còn tham quyền cố vị!)
Lộ lão gia hướng về phía Vô Danh mỉm cười, rồi quay đầu nhìn về phía Lộ Cửu, "Nói đi, ngươi có chuyện gì phải bẩm báo?"
Lộ Cửu do dự một chút, cuối cùng mở miệng lên tiếng: "Khuôn mặt này của Lộ Thập Lục là giả!"
Vân đệ mất tích.
Chính xác mà nói là hắn bị người bắt đi rồi.
Lộ Tinh Thiên tuy rằng đuổi theo, có điều thứ nhất là chậm mất ba phần, thứ hai là đối phương lợi dụng địa hình rừng núi làm cho hắn muốn truy cũng không thể truy, hơn cả là không thể lần ra dấu vết đối phương. (đuổi theo)
Nếu để cho Lộ Nhị đuổi theo thì tốt rồi. Dù sao người am hiểu cách truy tung nhất trong bảo không phải là bảo chủ, mà là thuộc hạ ảnh vệ Lộ Nhị của hắn.(lần tìm dấu vết)
May mắn là Vân Nương được Lộ Tinh Thiên đuổi tới đúng lúc cứu thoát, tuy rằng có chút nội thương nhưng nhìn chung không có gì đáng ngại.
Vân Nương khóc đến khàn cả giọng, tự trách đi rồi lại tự trách đến bản thân không để mắt đến đệ đệ một cách chu đáo, làm cho cừu nhân có thể nhân cơ hội hãm hại đệ đệ.
Lộ Tinh Thiên an ủi Vân Nương khiến cho nàng bình tĩnh lại rồi, lập tức yêu cầu nàng thu thập hành lý, khởi hành về Lộ gia bảo.
Việc của Vân gia, đến tận lúc này hắn mới quyết định nhúng tay.
Ân cứu mạng vân vân tạm không nói đến, hắn để ý hơn cả chính là có người không xem hắn vào đâu, ngay trước mặt hắn đem người cướp đi chuyện rành rành ra đấy. Hơn nữa hành sự thành công mà lông tóc vô thương. (không hề bị thương)
Lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Lộ bảo, trên đường lệnh cho những ảnh vệ đi theo phân công nhau điều tra chuyện Vân đệ mất tích.
Quay về bảo, Lộ Tinh Thiên lấy tội danh bỏ rơi nhiệm vụ hạ lệnh đánh Thập Lục ba mươi đại côn. Còn muốn bẻ gãy một cánh tay của y để hướng Vân Nương nhận tội, sau vì Vân Nương xin tha mãi hạ mới miễn hình phạt này.
Nhìn đến Thập Lục nằm úp sấp ở trên giường không thể nhúc nhích, Tiểu Cửu âm âm cười, đặt mông ở mép giường ngồi xuống.
Tiểu Tứ đang ngồi ở đầu giường chăm sóc Thập Lục, bị cái tươi cười âm trầm của Tiểu Cửu dọa cho sợ tới mức bật người đứng lên, toàn bộ tinh thần đề phòng, ngừa Tiểu Cửu lấy Thập Lục đang bị thương ra thử loại thuốc nào đó mới ra lò!
"Hắn chỉ là ăn vài cái đại côn, nằm hai ngày là tốt rồi." Tiểu Tứ cố lấy dũng khí nói.
Tiểu Cửu tà liếc hắn một cái, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên người Thập Lục đang nằm úp sấp ở trên giường."Không muốn ta giúp ngươi nhìn qua một cái sao?"
Thập Lục ở trong lòng khóc một tiếng, "Nhìn cái gì? Thoa chút dược là tốt rồi."
"Đúng rồi, Thập Lục bì thô nhục hậu, ba mươi đại côn lại đều nằm trên mông, bất quá thoạt nhìn có chút thê thảm, gân cốt vẫn không có việc gì." (da thô thịt dày)
"Ngươi xem qua?"
Cái gì? Tiểu Tứ ngẩn người.
"Ta nói... Ngươi xem qua mông hắn rồi?"
Thập Lục ở trong lòng lại khóc lớn một tiếng, chỉ hy vọng Tiểu Tứ có thể chạy nhanh đi, miễn cho hại luôn cả y lúc này đây thân là con cá trong chậu tình huống đã chẳng hay ho gì.
"Đương nhiên, không nhìn qua thì làm thế nào bôi thuốc cho hắn?" Tiểu Tứ còn chẳng biết tại sao mình bị hỏi như thế.
Tiểu Cửu không nói, xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào gáy Thập Lục, hắc hắc cười.
"Cái kia... Tiểu Tứ, phiền ngươi giúp ta mang chút cháo đến được không, ta đói bụng." Thập Lục nghiêng đầu nhìn Tiểu Tứ, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười.
Tiểu Tứ không nghi ngờgì, đáp ứng một tiếng, nhưng vẫn bất an đầy cõi lòng nhìn thoáng qua Tiểu Cửu, mới rời khuê phòng đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiểu Cửu cùng Thập Lục.
Thập Lục nằm úp sấp, càng ngày càng cảm thấy được cột sống mình lạnh a lạnh!
"Cách đây không lâu, Lộ Ngũ trở về, cũng không biết vì sao mỗi ngày đều tìm người đánh nhau, xem ai cũng không vừa mắt, hơi chút việc đều có thể đem hắn trêu chọc đến lửa giận cao ba trượng." Tiểu Cửu đột nhiên mở miệng.
"Ngươi nói, hắn là làm sao vậy?"
Thập Lục đem mặt chôn ở cái gối đầu rơm rạ giả như không nghe thấy gì hết.
"Mà ta cũng chỉ cùng hắn thoáng nhắc tới ngươi, hỏi ngươi ở bên ngoài thế nào, hắn thế nhưng đương trường liền vừa khóc vừa cười, gào thét nhất định phải đánh với ta một trận."
"Ngươi cùng hắn đánh?" Thập Lục nhịn không được nghiêng đầu hỏi.
Tiểu Cửu bĩu môi, "Cùng tên dã nhân đó đánh cái gì? Một phen độc dược là xong việc."
"Ngươi, ngươi độc hắn?"
"Lo lắng cái gì! Chẳng qua làm cho hắn ở trên giường nằm vài ngày, thanh tỉnh một chút đầu óc. Ta hỏi ngươi, ngươi có phải cùng bảo chủ lại có cái gì hay không?"
Thập Lục không quay đầu lại cũng có thể đoán ra vẻ mặt hiện tại của Tiểu Cửu. Y thở dài, "Ngươi cũng đã khẳng định, còn hỏi ta làm... Oa ─" Thập Lục đau đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. (Em Cửu phát mông anh Lục a ¬ TT^TT)
"Ngươi như thế nào còn chưa từ bỏ ý định! Ngươi là muốn ngày nào đó chết ở trong tay lão gia mới cam tâm có phải không! Người ta nói ngã một lần biết sợ, ngươi như thế nào càng ăn khổ càng quên đường về! Nhìn xem, ngươi lại dâng mông bái lão gia thì thế nào? Kết cục còn không phải vì tân hoan của người ta mà bị đánh! Ta xem ngươi là nghĩ muốn rập khuôn theo Thập Tứ..."
Thập Lục băng bó cái mông lại bị đánh thêm lần nữa, không lên tiếng mặc cho Tiểu Cửu phát tiết.
Tiểu Cửu mắng đủ mắng đến mệt mỏi, lúc này mới liếc mắt một cái về phía cái tên nằm trên giường giả chết, âm thanh lạnh lùng nói: "Bỏ tay ra, cho ta xem miệng vết thương."
Thập Lục nhăn mặt, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, đã được thoa... Ách, ngươi xem đi!"
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu không cho hắn xem, sợ là thương thế sau mười ngày là lành lặn của mình có thể phải đổi thành ba tháng mới tốt.
Nhờ phúc Tiểu Cửu, miệng vết thương nhìn như nghiêm trọng không đến mười ngày liền khôi phục nguyên dạng khá tốt, Thập Lục đang thầm nghĩ may mắn mình tránh được một kiếp, Thần Viện có lệnh truyền y đến đó nghe huấn.
"Lão gia." Thập Lục đứng ở trước cửa chờ hồi âm.
"Thập Lục sao? Tiến vào."
Thập Lục đi vào thư phòng.
Lộ Tinh Thiên đang ngồi bên bàn viết lách gì đó.
Không dám quấy rầy, y đứng ở một bên lẳng lặng chờ.
Ước chừng qua một chén trà nhỏ, Lộ đại bảo chủ để bút xuống, lại đọc một lần nội dung trong thư, lúc này mới đem thư viết tay cẩn thận cuốn lại, nhét vào một cái ống đồng tinh xảo.
"Miệng vết thương thế nào?"
"Đa tạ lão gia thủ hạ lưu tình." Thập Lục cúi đầu chắp tay, trong lòng có điểm hơi kinh ngạc.
"Không phải lưu tình mà là diễn trò. Về phần diễn cho ai xem, sớm hay muộn cũng có ngày ta sẽ biết ai đang nhìn trận diễn trò này." Lộ Tinh Thiên cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía cấp dưới của mình."Ngươi... Có hận ta bạc tình hay không?"
Thập Lục đối với câu này thật sự kinh ngạc."Thuộc hạ sao dám."
Lộ Tinh Thiên vén khởi y bào, phủ lên hai chân.
"Ta sai người đánh ngươi ba mươi côn, chỉ vì ta phải cho Vân Nương một cái công đạo. Vân đệ từng hướng ngươi cầu cứu, ngươi lại xem nhẹ mà bỏ đi, nói như thế nào đều là sai lầm của ngươi. Về phần muốn chém ngươi một tay, lấy tính nết của Vân nương mà nói, như thế nào cũng sẽ không cho ngươi vì đệ đẹ của nàng tổn hại đi một tay..." Ngắm ngắm y, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng không có ý tốt."Ngươi hẳn phải cảm tạ vì đã cho ta nhìn thấy chân diện mục của ngươi." (Anh ý vốn rất thương hương tiếc ngọc!)(đòi công bằng)
Vậy ra vẫn là sắc đẹp phát huy hiệu lực, còn tưởng rằng... Thập Lục ở trong lòng cười khổ."Thuộc hạ minh bạch khổ tâm của lão gia." (hiểu rõ)
Lộ Tinh Thiên nhướng mi, "Ngươi thật sự hiểu được?"
Đương nhiên là giả... Ngài nếu không nói, tiểu nhân ta còn thật không biết ngài còn lại chút này lương tâm!
"Lão gia hay không cảm thấy chuyện Vân công tử bị cướp đi có chút kỳ quái?" Thập Lục sáng suốt chuyển đề tài.
Lộ Tinh Thiên từ chối cho ý kiến, ừ một tiếng, sờ sờ gò má khắc chữ của mình, trầm tư nói: "Đến nay mới thôi phát sinh một số chuyện, nhìn như đều có lý do phát sinh. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, giống như là có ai ở phía sau giật dây. Mặc kệ cái gọi là ta đang tìm kho báu, hay là Tứ Phương Lâu liên thủ với Vũ đường chầu chực muốn đưa ta vào chỗ chết, mà ngay cả chuyện gặp được Vân gia tỷ đệ, hay là Vân đệ bị cướp, đều phát ra hơi hướm của một chuỗi âm mưu. Kế hoạch lớn như vậy, bố trí tỉ mỉ như vậy, nói về tài lực, Tứ Phương Lâu có lẽ có thể làm được, nhưng ta không sao tin được chỉ có mình Kim mập đứng phía sau màn chủ mưu. Thập Lục, ngươi không thấy rằng người bố trí bẫy rập này hiểu ta rất rõ? "
Thập Lục ngẩng đầu, lập tức bị sắc mặt âm lãnh của lão gia làm cho sợ tới mức rùng mình một cái.
"Lão gia, ngài không phải là đang hoài nghi thuộc hạ..."
Lộ Tinh Thiên bật cười, “Đúng vậy a, ta là hoài nghi ngươi. Ngươi sau này phải cẩn thận với lão gia ta rồi! Đi, đem chậu than mang lại đây gần một chút."
Thập Lục chạy nhanh theo phân phó mà đem tiểu đồng lô bên góc tường dời đến bên chân bảo chủ.(cái lò than nhỏ bằng đồng)
Lộ Đại lão gia khoan khoái vươn hai bàn chân trần để cạnh lò than sưởi ấm. Tuy có thần công hộ thể không sợ nóng lạnh, có điều mùa đông có cái hỏa lò sưởi ấm cảm giác vẫn là không tồi.
"Lão gia có hoài nghi Vân tiểu thư không?"
Lộ Tinh Thiên lắc đầu, "Trừ khi nàng diễn đến ngay cả ta đều nhìn không ra thật giả, ta không nghĩ là nàng biết cái gì. Nhiều lắm cũng chỉ là quân cờ bị người lợi dụng. Hắc hắc, bất quá... Người lợi dụng nàng biết rất rõ ràng ta thích cái dạng nữ nhân gì"
Thập Lục làm như không phát hiện vẻ âm hiểm tươi cười trên mặt lão gia nhà mình, "Như vậy lão gia có thật sự định giúp Vân gia tỷ đệ tìm ra cừu gia của bọn họ không?"
Lộ Tinh Thiên không trực tiếp trả lời, đột nhiên nói: "Hết năm nay chúng ta ra ngoài đi dạo."
Không rõ lão gia đây là an bài cái gì, tóm lại cứ trước đáp một tiếng: “Tuân lệnh."
"Chỉ có ngươi cùng ta, không có những người khác đi theo."
Thập Lục hé miệng.
Lộ Tinh Thiên nhìn khuôn mặt thư sinh đã quen mắt của Lộ Thập Lục, đột nhiên cảm thấy cái loại vẻ mặt ngơ ngác này thoạt nhìn thế mà lại thật ngon miệng?
"Cao hứng đến như vậy?" Hắn nhịn không được, đưa tay sờ, nghĩ ngợi xem mình có muốn lệnh cho y đem lớp dịch dung kia tháo xuống không. Còn đang suy nghĩ mà miệng đã ra tiếng trước: "Ta muốn nhìn khuôn mặt thật của ngươi."
Thập Lục khép lại miệng, dùng thanh âm rất nhỏ rất nhỏ trong lòng mắng thầm một câu: sắc quỷ!
Có lẽ ở trong mắt người ngoài, Lộ Tinh Thiên tuấn mỹ phi phàm, cử chỉ văn nhã, gia tài bạc triệu, học phú ngũ xe, công phu cao siêu, thông minh tuyệt đỉnh lại thêm biết cách làm giàu, tóm lại là một nhân vật hoàn mỹ trong truyền thuyết. (tri thức giàu có chất đầy năm xe, cách nói ước lệ)
Có điều bọn họ không hiểu được là, Lộ Đại lão gia kỳ thật cũng giống như bọn họ, đều là người. Giống họ cần ăn uống, vệ sinh, giống họ đều có thể sinh bệnh, có nước mắt, giống họ muốn bỏ mà bỏ không được những ham mê nho nhỏ, có những thói quen nhỏ.
Mà những điều này, thân là ảnh vệ y tự nhiên rõ hơn ai hết.
Y biết lão gia nhà mình thích đi chân trần hơn nhiều so với đi giày. (Tiểu hài tử)
Y biết lão gia nhà mình có thể ngáy trong khi ngủ vào những đêm thực sự mệt nhọc.
Y biết hắn cực kỳ kén chọn, thích ăn thứ gì đó có thể ăn cơm không với nó cũng không ghét.
Y biết hắn kiêng nữ nhân không nổi, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp luôn không tự chủ được tỏ ra bộ mặt phong lưu công tử. Nói cách khác chính là một con siêu cấp đại lớn sắc lang! Có điều tên sắc lang này cải trang thật là tốt, chơi đùa đến tận lúc này chỉ thấy nữ nhân đối với hắn càng thêm ái mộ, không thấy có nữ nhân nào hận muốn giết hắn. Có lẽ là bởi vì hắn ôn nhu đi, hắn đối với mỹ nhân lúc nào cũng tốt.
Y còn biết lão gia nhà mình có bốn cái ngoáy tai đặt thợ làm riêng, trong đó hắn thích nhất một cây làm bằng gỗ.
Hơn nữa Lộ Đại lão gia trí nhớ cũng kém, tính thích đùa bỡn bốc đồng cũng nặng, mức độ âm hiểm so ra còn hơn cả bọn tiểu nhân, càng đáng sợ chính là tâm trả thù cũng nặng. Người bắt đi Vân đệ đã muốn đủ bốc đồng, không sợ trời không sợ đất, nhưng cái bệnh tùy hứng làm bậy, tùy tâm sở dục chân chính của lão gia một khi nổi lên, so ra đó chỉ có thể tính bằng bữa ăn sáng!
Có khi ngẫm lại, y chán ghét cái tên tiểu quỷ tùy hứng kiêu ngạo ưa dối trá họ Vân kia đến thế rất có thể là bởi bên người y có một gã tâm tính còn hơn thế gấp mấy lần.
Y thậm chí biết...
Vì sao y sẽ thích một cái lão gia như vậy mà?
Chẳng lẽ thật sự là nhất kiến chung tình? Chung tình đến cuối cùng, cho dù biết đối phương là ai, vẫn không quan tâm mà đâm đầu vào? (yêu từ cái nhìn đầu tiên)
Kỳ thật tự mình Thập Lục cũng hiểu được, nếu Lộ Tinh Thiên chính là Lộ Tinh Thiên trong truyền thuyết, chỉ sợ y đã không bị giam hãm sâu trong ái tình đến như vậy.
Bởi vì có một khởi đầu tốt đẹp mà bắt đầu lưu ý, một khi đã lưu ý lại chậm rãi, bất tri bất giác bị chính con người Lộ Tinh Thiên hấp dẫn, khi biết hắn có đủ loại khuyết điểm, đồng thời cũng nhận ra ở hắn càng nhiều ưu điểm.
Ví dụ như con người hắn rõ rang không thể gọi là người tốt, cũng sẽ không bao giờ ức hiếp kẻ yếu, ngược lại hắn vẫn chăm lo rất tốt cho tá điền trong Lộ bảo và dân chúng các thôn lân cận. Nếu họ gặp phải thiên tai nhân họa, những kẻ giàu có khác còn không tỏ vẻ gì, hắn đã bắt đầu cứu tế nạn dân. Có đôi khi quan viên trong trấn đến quyên tiền ủng hộ cho dân sinh, hắn cũng rất rộng rãi quyên góp.
Đương nhiên, lão gia gọi đây là "Lung lạc". Ở thời điểm thích hợp cho những tá điền một ân huệ nhỏ, đến lúc thu hoạch kho lúa của Lộ bảo sẽ càng thêm đầy tận nóc!
Nói hắn tùy hứng làm bậy, thế nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện gì thực sự thương thiên bại lý. Người bị hắn giáo huấn không ít, nhưng ít ra trong mắt của hắn, những người đó đều có điểm đáng bị giáo huấn.
Nói hắn phong lưu háo sắc, có điều chưa ai gặp hắn chủ động trêu chọc nữ nhân. Cẩn thận nghĩ lại, dường như đều là đối với phương có ý tứ trước, hắn mới biết thời biết thế, thuận gió nâng buồm. (bênh chồng a anh!)
Nói hắn đối với thủ hạ nghiêm khắc, thế nhưng đó cũng là thưởng phạt phân minh.
Nói hắn bạc tình, đúng nha, hắn đối với bạn tình không hề có tính toán dài lâu. Có điều nếu không như thế, lão gia nhà y chỉ sợ không đợi được y đến thích hắn, hắn sớm đã thê nhi thành đàn. (Thẻ đỏ, thẻ đỏ nha! Anh biện hộ cho chồng!)
Hơn nữa người này ở trên giường thật sự rất ôn nhu...
"Đang suy nghĩ gì đó?"
Thấy y đã lột bỏ khuôn mặt thư sinh xuống, bàn tay sờ mặt y đã muốn theo cổ áo vào đến trong vạt áo. Xem ra rất có xu hướng chui vào trong ngực y.
A! "Có, thuộc hạ nghĩ kẻ muốn cướp đi Vân công tử là ai, trong chốn giang hồ lại có cao thủ dám hành sự ngay trước mặt lão gia không kiêng nể gì." May mắn, đầu óc y xoay chuyển nhanh.
"Nói dối." Lộ Tinh Thiên cười thật bỉ.
"Thuộc hạ không dám." Thập Lục nghĩ muốn quỳ xuống.
"Ngươi có cái gì không dám? Đến giường lão gia ta cũng dám trèo lên, còn có cái gì là ngươi không dám!"
"Lão gia..." Thập Lục cúi đầu càng thấp hơn.
Lộ Tinh Thiên nhìn đỉnh đầu của y, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thư phòng rơi vào yên lặng. Thập Lục không nhúc nhích.
"Thập Lục, ta quả thật lần đầu tiên gặp phải người như ngươi. Theo lý mà nói, ngươi ở bên cạnh ta đã hơn mười năm, ta hẳn phải đã hiểu rõ ngươi mới đúng. Nhưng trong khoảng thời gian một năm này ngươi đem đến cho ta ngạc nhiên thực sự là không ít." Lộ Tinh Thiên rút bàn tay chui vào thưởng thức trong vạt áo của Thập Lục ra, xem như không hề để ý và nói.
"Ta trước sau đều nghĩ không ra, ngươi vì sao lại muốn một người cùng là thân nam tử như lão gia ta đây làm việc mây mưa. Nếu như nói ngươi trời sinh thích việc này, thoạt nhìn lại không giống. Đừng nói ngươi không có một chút khí chất son phấn nào, ngay cả khi làm chuyện phòng the nhìn ngươi thấy cũng chẳng hưởng thụ được là bao...Ta thực sự nghĩ như thế nào cũng không ra."
Đừng nói ngài, nói thật, ngay cả chính bản thân ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đêm nay ngươi có muốn lưu lại hay không?"