Âm thanh vui cười dần vang xa, chỉ còn lại cô nam quả nữ hai người ở trong rừng bốn mắt cùng nhìn.
"Tình cảm của tỷ đệ Vân cô nương có vẻ tốt lắm." Lộ Tinh Thiên giải vây nói.
Vân Nương đỏ mặt gật đầu, "Từ khi trong nhà gặp chuyện tới nay, tiểu nữ vẫn cùng tiểu đệ sống nương tựa lẫn nhau. Hắn tuy rằng nghịch ngợm, bản tính vẫn là tốt. Xin bảo chủ tha thứ."
"Vân cô nương không cần lo lắng. Đệ đệ Vân cô nương cũng chính là đệ đệ của Lộ Tinh Thiên ta, nghe được Vân cô nương gọi ta một tiếng đại ca, về sau ta tự nhiên làm tròn trách nhiệm của một đại ca, hảo hảo quản giáo này tiểu đệ."
Lộ Tinh Thiên lời này cũng không biết là có ý gì, nhưng nghe được làm Vân Nương trong lòng một trận tim đập rộn rã.
"Vậy, kia làm phiền Lộ... đại ca."
"Vân muội đa lễ." (Aaaaa... Hai người đi chết đi!TT^TT)
Chờ Lộ Tinh Thiên cùng Vân Nương sánh bước rời đi, ước chừng một chén trà nhỏ sau, Thập Lục mới từ trên một thân cây chầm chậm xuống dưới, ôm một chiếc ngoại bào chầm chậm đi về phía căn nhà nhỏ.
Ngươi có thể tin một người phong lưu đa tình trong mắt chỉ có ngươi sao? Cho dù ngươi có dung nhan thiên tiên hạ phàm đi nữa.
___
Ban đêm tới rất nhanh, tắm xong, làm một chút việc vặt, ở phòng bếp dùng xong cơm, đã đến thời gian nhà nhà tắt đèn đi nghỉ.
Khinh thủ khinh cước* đi vào phòng bảo chủ, mở ra mảnh vải trải trên mặt đất, tự tạo “chăn bông”, lặng yên không một tiếng động để nguyên quần áo nằm xuống. Cũng không biết là khi nào thì thiếp đi, đến nửa đêm đột nhiên bị một hơi ấm sát bên người làm cho bừng tỉnh. Vừa định trợn mắt đã bị bịt kín miệng. (* = rón rén, nhẹ nhàng)
"Hư..."
Lão gia?
Người tiến vào trong chăn, bàn tay tiến vào vạt áo, âu yếm trong ngực, ngón tay linh hoạt, khiến người hận không thể một đao cắt đứt đi.
"Cho ta xem chân diện mục của ngươi." Thanh âm yêu cầu mềm nhẹ vang lên sát bên tai y.
Thập Lục cương một chút, lập tức theo lời làm việc.
Khoảng không trên đỉnh đầu bị bóng người bao phủ. Trong mắt Lộ Tinh Thiên không chút che dấu tán thưởng cùng yêu thích.
Thập Lục chậm rãi hạ mí mắt.
Mí mắt vừa hạ xuống liền có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống. Chậm rãi, chậm rãi trượt xuống dưới đi.
Quần áo từng chút, từng chút bị cởi ra, chăn bông trên người cũng sớm bị ném đi một bên.
Dây lưng bị tháo xuống, ngoại khố* tính luôn cả tiết khố** bị kéo trễ đến trên đùi. (*quần nội y,**underwear^^)
Ngón tay thô ráp và cứng rắn tàn sát bừa bãi ở trên người y, lại vì y làm công tác chuẩn bị.
Không biết có phải là vì công phu của Lộ Tinh Thiên tuyệt nhất là ở đôi tay hay không, hai bàn tay của hắn không những lớn mà còn đầy đặn, khắp bàn tay, ngón tay đều dày đặc vết chai, mặc dù được bảo dưỡng rất tốt mà không quá thô ráp nhưng không có vẻ trơn nhẵn của những ngón tay bình thường.
Đôi tay như vậy trực tiếp sờ soạng trên da thịt, lại linh hoạt, lại mạnh yếu có nhịp độ thật không sao chê được, người nằm phía dưới bất kể là lên thiên đường hay xuống địa ngục đều chỉ có thể nghĩ đến đôi tay này mà không nghĩ được gì khác nữa.
Thập Lục hiện tại đã bị đôi tay này ve vuốt biến thành cơ hồ không thể ức chế tiếng thở dốc của chính mình. Nhất là khi phần da cổ non nớt bị vuốt, bị sờ thật ôn nhu, y phải cắn chặt ống tay áo, mới có thể khắc chế tiếng rên rỉ nói không nên lời là thống khổ hay là sung sướng.
"Quả nhiên chỉ nhìn mặt là không thể tưởng tượng được, thoạt nhìn tựa hồ cái gì cũng đều không thể tưởng tượng được."
Bên tai truyền đến thanh âm trêu đùa của bảo chủ, "Ngươi biết không, ngươi bây giờ không ai nhìn đến có thể không động tâm... Quả thực chính là vưu vật."
...
Chờ hết thảy bình ổn lại, Lộ Tinh Thiên từ trên người Thập Lục chuyển thân xuống, nằm ngửa trên đất hưởng thụ dư vị của cao trào.
"Mặt đất rất cứng."
Ân? Thập Lục không nghe rõ.
"Lần sau hay là làm trên giường đi, tuy rằng ngẫu nhiên làm trên mặt đất như vậy cũng rất có tình thú." (sắc lang!)
Thập Lục trầm mặc.
Sau đó chốc lát, Thập Lục nghĩ rằng bảo chủ đã ngủ.
"Đang suy nghĩ gì?"
"Thuộc hạ?"
"Ân." Nam nhân chuyển thân, cánh tay ôm ngang ngực y, tùy ý nắm lấy một bên đầu v* mềm mềm chơi đùa thưởng thức.
Thập Lục thân thể căng thẳng, lại cũng chỉ có thể mặc lão gia tùy ý.
"Có thuộc hạ nghĩ... Vân tiểu thư làm cách nào tìm được đến nơi bảo chủ ẩn thân."
Lộ Tinh Thiên nghe vậy trầm thấp nở nụ cười, "Nàng không tìm được ta, là ta đi ra làm cho nàng tìm được ta. Ngươi giấu ta ở cái chỗ quỷ quái kia, khiến người ta muốn tìm ra cũng phải bới tung từng tấc đất cũng không phải là nói quá."
"Đó là chức trách của thuộc hạ." Thập Lục không hỏi vì sao bảo chủ phải đi ra để Vân Nương tìm được hắn. Không nên hắn hỏi, y vĩnh viễn cũng sẽ không nhiều lời.
"Ta nghĩ là ngươi đang suy nghĩ có phải ta lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với ngươi hay không."
"Tất cả người và tính mạng của thuộc hạ đều thuộc về lão gia, lão gia muốn như thế nào xử trí đều là do ý muốn của lão gia." Thập Lục vốn vẫn cưỡng ép bản thân tự nhẫn nại nhưng lúc này trên ngực truyền đến cảm giác thực sự không tốt.
Nơi non mềm nhất của cơ thể cũng nhân lúc này trở nên vô cùng mẫn cảm, bị người nắm trong tay khi thì xoa bóp, khi thì dùng móng tay gẩy qua gẩy lại, trong chốc lát lại bị nhéo lên, kéo ra, có đôi khi còn có thể bị đè bên này, đẩy bên kia, hoàn toàn bị coi là đồ chơi.
"Cũng không ngờ được chính là, ta hình như là bắt đầu đối với ngươi lại cảm thấy hứng thú..." Lộ Tinh Thiên tựa hồ đối với chính mình có chút bất mãn, ra tay tự nhiên liền nặng thêm.
Thập Lục kêu lên một tiếng đau đớn, ngực thoáng co rụt lại.
"Như thế nào? Làm đau ngươi? Ta xem xem... Ai nha, như thế nào sưng đỏ thành như vậy. Đến, ta giúp ngươi thổi thổi..."
...
Thập Lục ngày hôm sau cũng không dám ưỡn ngực đi đường.
Nhớ rõ lúc trước khi thị tẩm, lão gia tựa hồ chưa bao giờ thưởng thức thân thể của y như vậy, những cử chỉ âu yếm gợi hứng cũng không nhiều. Mà ngay cả lần đó thí nghiệm thuốc cũng chủ yếu là xem phản ứng của y, làm xong liền quay lưng.
Nhưng đêm qua... Lão gia hẳn không phải là trả thù ta cái vụ đem hắn giấu ở nơi hắn ghét nhất, đã âm u ẩm ướt còn thật sâu khó tìm?
Lão gia, tiểu nhân ta mới phát hiện ngài thật sự rất nhỏ mọn. Trước kia ta đã cảm thấy tâm trả thù của ngài rất nặng, nhưng không nghĩ tới lại nặng đến loại tình trạng này!
Làm ảnh vệ không dễ dàng a, hơn nữa lại là cái loại ảnh vệ chủ động bò lên giường chủ nhân.
Thập Lục nhếch miệng ha ha cười, cười cười cười gập cả thắt lưng.
Ngay vào lúc Thập Lục gập thắt lưng, một trận đao phong sắc bén xẹt qua trên lưng y, lia vào khoảng không. Đao phong tốc độ cực nhanh, lực đạo nặng, hoàn toàn muốn đưa y vào chỗ chết!
Đối phương nhanh, Thập Lục tốc độ lại càng không chậm! Nhiều năm được huấn luyện làm ảnh vệ khiến y vừa cảm thấy sát khí trong nháy mắt là lúc có phản ứng tránh né đồng thời phản kích. Xoay người, vặn người, phi đá, động tác liền mạch lưu loát, chân đá ra sẽ rơi xuống đỉnh đầu kẻ đánh lén.
Hô! Chân y vội đổi hướng mục tiêu, ầm vang một tiếng, chịu tội thay là một thân cây có ít nhất tám năm tuổi đứt đoạn ngang thân.
"Ngươi đang làm gì đó!" Thập Lục giận dữ, vừa rồi thiếu chút nữa y liền lấy cái mạng nhỏ của đối phương.
"Làm gì? Đánh lén ngươi a!" Kẻ đánh lén tựa hồ một chút cũng không biết mạng mình vừa rồi mới đoạt lại từ tay Diêm vương, một chút áy náy nhận sai đều không có, còn vui đùa thanh loan đao dài cỡ một cánh tay ở trên tay mình.
"Ngươi có biết là vừa rồi ta suýt nữa sẽ giết ngươi?" Thập Lục quả thực muốn đem tiểu quỷ khuyết thiếu giáo dưỡng, nuông chiều bốc đồng này ấn đến trên đầu gối hung hăng đánh một chút. (Anh từ bi thế, em thì muốn anh một cước đá cho thằng ranh con này nằm liệt giường luôn!ò-ó)
"Ngươi muốn giết ta?" Tiểu quỷ nghiêng đầu nhìn hắn.
Ta xem ngươi mới là muốn giết ta còn không sai! Thập Lục cũng mặc kệ tiểu quỷ này, nhặt bó củi trên mặt đất trói cõng lên vai, bước đi.
Y cùng tiểu quỷ này hiển nhiên xung khắc, xem nhau không vừa mắt.
"Uy!"
Không để ý tới.
"Uy!"
Thập Lục nhanh hơn cước bộ.
"Uy ─ "
Thập Lục đào đào lỗ tai, này phá hư tiểu quỷ!
"Uy ─ oa! Thập Lục cứu ta!"
Tất cả làm như không có nghe thấy.
"Thập Lục ─ ngô ngô!"
Còn tuổi nhỏ liền như vậy hội diễn diễn, lớn lên còn phải...! Thập Lục lắc đầu, không hiểu được ôn nhu Vân Nương như thế nào có như vậy một gã đệ đệ xảo quyệt bốc đồng.
Xa xa đã thấy Lộ Tinh Thiên từ trong nhà đi ra, Thập Lục tiến đến đón.
"Lão gia."
Lộ Tinh Thiên nhìn về phía rừng cây khẽ nhíu mày, "Tiểu quỷ kia có phải đang kêu cứu mạng?"
Thập Lục hạ bó củi xuống, có điểm bất đắc dĩ nói: "Vân thiếu gia đang cùng thuộc hạ chơi đùa."
“Đúng vậy sao?" Lộ Tinh Thiên gật gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên thần sắc ngưng động.
Thập Lục đang muốn hỏi, Lộ Tinh Thiên giơ tay ra hiệu cho y im lặng.
Nhưng vào lúc này, tiếng kêu vội vàng của Vân Nương từ sâu trong rừng truyền đến: "Ngươi là ai! Buông đệ đệ ta xuống!"
Thập Lục kinh hãi! Ngẩng đầu đã thấy bóng dáng bảo chủ biến mất trên lối đi vào rừng.
Nháy mắt, một trận âm hàn từ lòng bàn chân dâng lên.
Nếu Vân đệ có cái gì sơ suất...
Thuốc trú nhan chứ gì? Y nhất định sẽ lấy được.
Bất cứ thứ gì, chỉ cần là Lộ Tinh Thiên muốn, y đều vì hắn mà giành về.
Chuyến đi lần này cả đi cả về tổng cộng mất ngày, bọn y trở lại Lộ bảo vừa lúc đến Tết Trung thu.
"A! Thập Lục, ngươi đã về? Mấy thứ cần thu hồi đã thu hồi được chưa?"
"Thu về cả rồi đây."
Ở trong Bảo, bề ngoài thân phận của Thập Lục là nhân viên ở phòng thu chi, chuyên phụ trách đi thu tiền nộp định kỳ của các cửa hiệu được kinh doanh bởi Lộ gia bảo. Ở Lộ gia, trong ấn tượng của mọi người y là một kẻ luôn luôn bằng lòng với số mệnh, biết chút ít quyền cước, làm một vị thu chi tiên sinh đảm nhiệm việc thu tiền quả thật vô cùng phù hợp.
Cũng giống như vậy, mười một ảnh vệ ở trong bảo cũng đều có một thân phận khác, bề ngoài thì nhận lệnh từ quản gia.
Không ai biết bọn họ là ảnh vệ của bảo chủ. Đại ẩn ẩn vu hướng, tiểu ẩn ẩn vu thị. Cách che dấu tốt nhất chính là không che dấu gì cả.
Có vẻ như người đang hỏi han y là Tiểu Ngũ. Bề ngoài, Tiểu Ngũ đảm đương một chân bảo vệ trong Bảo, tên là Lộ Võ, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, dáng người cao lớn, đúng lúc vừa đến tuổi hai mươi trai tráng, không ít nha hoàn trong Bảo thâm thương trộm nhớ hắn.
"Đầu bếp nữ kia thật sự đáng ghét." Lộ Võ vừa thấy mặt y liền bắt đầu bực bội ca thán.
"Nàng ta tuổi còn ít, chờ nàng trưởng thành chịu nhiều cực khổ một chút, nàng sẽ bỏ được mấy thói hư tật xấu." Thập Lục vỗ vỗ vai hắn.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Ta nghĩ đầu óc nàng căn bản là có bệnh! Không nói nha đầu kia nữa! Ta nói... Lần này hành sự thuận lợi chứ?"
Lộ Võ không hỏi Thập Lục chấp hành nhiệm vụ gì, hắn có không tư cách hỏi, mà cũng không thể hỏi.
"Tốt lắm, có Tiểu Tứ giúp ta." Thập Lục lấy trong ngực áo ra một gói giấy. “Cho ngươi đây!”
"Cái gì đây?" Lộ Võ nhận lấy.
"Thiên tầng cao"
"Thật sao?" Lộ Võ lập tức vui vẻ kêu to. Đừng nhìn người này một thân anh hùng khí khái, hắn chính là một gã vô cùng hảo ngọt.
"...Đây là cái gì?" Lộ võ mở gói giấy, trừng mắt nhìn.
"Nga, ta đã cắn một miếng. Dọc đường đi đói quá, có điều ta cũng chỉ ăn có một miếng. Ngươi cũng biết ta thích gì mấy thứ đồ ngọt!"
"...Lộ. Thập. Lục!"
"Gọi ta có chuyện gì?" Thập Lục nghiêng đầu cười đến vô tội, chân bay được bao nhanh thì liên sải rộng mà bay.
"Gọi ngươi làm gì ─ có giỏi ngươi đừng chạy!"
Không chạy mới là thằng ngốc! Càng chạy càng nhanh, Thập Lục cười ha ha, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Buổi tối Tiểu Tứ chạy đến phòng Thập Lục tìm y tính toán sổ sách. Gặp phải Lộ Võ cũng đang tìm y nhưng không sao thấy tăm hơi y đâu, bị hắn giận cá chém thớt, đánh cho một trận sưng mặt, ai bảo Tiểu Tứ võ công thấp hơn Lộ Võ.
"Lý do là lão tử với ngươi có quan hệ mật thiết! Ta chửi tuốt tổ tông mười mấy đời nhà hắn! Dám đem lão tử đánh đến thê thảm như vậy!" Tiểu Tứ một khi tức điên lên sẽ “lão tử” đến “lão tử” đi.
Thập Lục nằm ở trên giường đọc sách, mắt cũng không thèm nâng lên nhìn Tiểu Tứ." Ngày trước ngươi bị hắn đánh còn ít hay sao?"
"Đó là ngày trước!" Tiểu Tứ căm hận nói.
" Aiai... Để cho Tiểu Ngũ đánh cũng tốt, đỡ cho ngươi sau này lại đi tìm người khác đánh nhau!”
"Ha! Nói cho cùng a, tại sao chỉ có ngươi là không bị gì? Uy, lại đây xoa thuốc cho ta. Bảo chủ ngày mai sẽ trở lại, bộ dạng thế này sao có thể gặp lão gia."
Thập Lục gấp sách lại, thoáng trầm mặc: "Bộ dáng chúng ta thế nào có bao giờ lão gia quan tâm đâu."
" Sao lại không quan tâm? Nếu bảo chủ không quan tâm thì sao lại đem ngươi trở thành...Ách, thật có lỗi."
"Ngươi nói xem, bảo chủ có thích mỹ nhân không?" Thập Lục khẽ nhếch môi, tỏ vẻ không thèm để ý.
"Đó là đương nhiên, làm gì có nam nhân không thích mỹ nhân." Tiểu Tứ gãi gãi đầu, ngồi xuống mép giường, "Ngươi có nghe nói gì không?"
"Nghe nói cái gì?" Thập Lục ngồi dậy, lấy ra hòm thuốc giúp Tiểu Tứ thay băng.
Tiểu Tứ cởi áo liền lộ ra tầng tầng băng vải.
Không Động phái mặc dù không có nhất lưu cao thủ, nhưng hảo thủ cũng không ít. Tiểu Tứ đảm nhiệm vai trò dụ hổ ly sơn, đánh lạc hướng chú ý của bọn người Không Động phái, tạo thời cơ cho y hành sự, không may đã trúng một kiếm của Thanh Mộc Khởi ở sau lưng.
Vốn dĩ Thập Lục sử dụng dịch dung thuật lẻn vào trong mật thất của Không Động phái, trộm đi được những thứ cần thiết rất thuận lợi, thế nhưng lại vì không sao lấy được thuốc trú nhan mà Ngô Đãng Lực lúc nào cũng mang theo trong người, vậy nên mới phải để Tiểu Tứ đánh lạc hướng Thanh Mộc Khởi, còn mình thì dịch dung thành con trai của Ngô Đãng Lực, nhằm lúc hắn không đề phòng trộm đi cái bình ngọc hắn đeo trên cổ.
Nhiệm vụ hoàn thành. Sau đó Thập Lục đến giúp Tiểu Tứ, hai người rời khỏi Không Động.
___
"Bảo chủ lần này ra ngoài tuần tra sản nghiệp, trên đường gặp được Tương Giang nữ Nê Oa. Ta nghe Tiểu Ngũ nói...Lão gia dường như rất thích cô gái đó."
Tiểu Tứ nâng hai tay lên để Thập Lục giúp hắn đem băng vải tháo xuống.
"Nga, lần này Tiểu Ngũ cùng đi với lão gia à?" Thập Lục đắp thuốc, băng bó cho Tiểu Tứ thật cẩn thận.
“Đúng vậy. Giữa đường thì lão Nhị cùng lão Tam đến thay, hắn lại trở về."
Thập Lục dừng tay một chút, "Về sau tốt nhất ngươi đừng tìm Tiểu Ngũ hỏi thăm hành tung của lão gia nữa, cũng đừng hỏi nhiệm vụ của hắn. Ta không cần biết quan hệ của ngươi với Tiểu Ngũ là thế nào, nhưng một khi đã phạm vào cấm kị của lão gia, ngươi phải tự biết hậu quả. "
"Ai thèm cùng hắn quan hệ tốt! Cái gã ba ngày không đánh người là đã thấy buồn tay... Ân, ta biếtrồi." (Ta là nghi hai anh Ngũ - Tứ này lắm nga...^^ Bé Tứ ngoan ghê, rất biết nghe lời anh Thập Lục!)
Mãi đến lúc thay thuốc xong, từ trong phòng Thập Lục đi ra, Tiểu Tứ mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm...
Phải rồi, hắn vốn muốn nhìn xem tên kia biết bảo chủ có tân hoan sẽ phản ứng ra sao. Như thế nào lại thành phản ứng của y không thấy được lại còn bị y giáo huấn?
Ngươi khá lắm, cái tên giảo hoạt Lộ Thập Lục! Ta không tin ngươi thật sự một chút cũng không hề để tâm chuyện đó!
Thập Lục một tay ôm sổ sách, một tay cầm bình ngọc theo hành lang dài dẫn đến thư phòng.
Y cũng không thể khẳng định chiếc bình ngọc này có chứa trú nhan đan, y lại không thể đem toàn bộ hiệu thuốc của Không Động trộm về. Mất nửa tháng ở trong Không Động phái dò la tin tức cũng chỉ biết được trên cổ của Ngô Đãng Lực có đeo một cái bình ngọc, trong bình ngọc đựng một viên linh đan trân bảo hiếm thấy trên đời.
Thôi thì đành dựa vào may rủi, y đánh liều lấy cái bình ngọc này về phục mệnh
Nếu như đúng, y cùng Tiểu Tứ xem như kiếm được một ít phần thưởng. Nếu không phải, thân là người phụ trách nhiệm vụ lần này y sẽ chịu xử phạt.
Thưởng hay phạt, đáp án ngay sau này cánh cửa này.
Thập Lục dừng chân, hướng vào phía trong bẩm báo: "Lão gia, Thập Lục đến phục mệnh."
"Vào đi."
___
"Đây là cái gì?" Lộ Tinh Thiên đem bình ngọc ném vào chỗ tối (vì ảnh vệ chuyên đứng ở đó đó...Ta đoán là Tiểu Cửu ở đó).
Thập Lục cúi đầu đứng yên.
Một lát qua đi, chỗ tối truyền đến thanh âm: "Có lẽ là cửu chuyển hoàn hồn đan. Thuộc hạ không thể khẳng định, nhưng không thể nghi ngờ đây đúng là trân bảo dược." (Cái viên nì sau này có ích với hai anh lắm nga___)
"Nga? Không phải thuốc trú nhan?" Lộ Tinh Thiên quét mắt liếc nhìn Thập Lục.
"Không phải." Một giọng khẳng định chắc chắn không chút ngờ vực.
Bình ngọc một lần nữa trở lại trên tay Lộ Tinh Thiên.
"Trú nhan đan đâu?" Lộ Tinh Thiên nhìn y thản nhiên hỏi.
"Thuộc hạ không biết." Thập Lục quỳ một gối xuống đất.
"Không Động phái từ trên xuống dưới đều không thấy có?" Bình ngọc ở trong tay Lộ bảo chủ chuyển động.
"Không thấy có." Không Động phái rộng lớn như vậy, sản nghiệp nhiều như vậy y làm sao có thể tra xét hết được? Nhưng y có thể lấy lý do đó hay sao? Không thể.
"Những thứ cất trong mật thất của Không Động ngươi đều đã lấy về?"
“Đúng vậy." Nếu không tính đến một bức tượng Phật bằng ngọc và một hộp đá kê huyết (chịu, không biết đá này là đá gì! TT^TT)
"Một nửa hoàn thành, một nửa vẫn chưa xong. Vậy theo ngươi, ngươi nên được lĩnh thưởng hay là nên chịu phạt đây? " Lộ Tinh Thiên quay đi, không hề nhìn y.
"Lộ Tứ lĩnh thưởng, thuộc hạ chịu phạt." Thanh âm của Thập Lục thực bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, "Ân, thực công bằng. Hôm nay là tết Trung thu, sau khi cùng mọi người ăn bánh Trung thu ngươi tự đi hình phòng (phòng xử phạt) lĩnh ba mươi roi đi."
"Tạ ơn lão gia." Thập Lục nhẹ nhàng thở ra. (x$&x!! Bị ăn đòn còn phải tạ ơn!)
May mắn bảo chủ đã quên hình phạt được hứa hẹn ban đầu. Nếu như Bảo chủ thật sự ép y phải lấy cái ả đầu bếp kia, đại khái trước ngày thành hôn y sẽ giết chết cô ả Phương Tiểu Phương đó!
" Trước hãy đến phòng ta chờ ta ở đó. " Lộ Tinh Thiên phất tay, ý bảo y có thể lui ra.
Thập Lục ngẩn người, lập tức cúi đầu, “Tuân lệnh"
Buổi tối, mới vừa dùng xong bữa tối, Tiểu Tứ liền tìm không thấy bóng dáng Thập Lục đâu cả.
"Tiểu Cửu! Chờ một chút, ngươi có nhìn thấy Thập Lục không?"
Người thanh niên được gọi là Tiểu Cửu xoay người, mặt không đổi sắc: "Ngươi tìm Thập Lục có chuyện gì?"
"Nhờ hắn thay băng."
"Ta giúp ngươi thay."
Tiểu Tứ bước lui từng bước, tỏ vẻ đề phòng rõ ràng, "Không cần, ta tìm Thập Lục cũng được."
Tiểu Cửu nhếch lên khóe miệng, giống như đang cười, có điều thoạt nhìn càng giống châm chọc.
"Ngươi không cần tìm hắn. Đêm nay hắn sẽ rất bận bịu."
Chú thích:
Đại ẩn ẩn vu hướng, tiểu ẩn ẩn vu thị: Muốn ẩn thân tốt nhất là chọn chỗ đông người, và chọn chỗ ở ngay trước mắt người ta mà ẩn thân (cũng giống như nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất ấy mà ^^).
Thiên tầng cao: đây là một loại bánh, dường như ta đã thấy hình của nó ở trên blog của nàng nào rồi đó. Ta sẽ search lấy hình sau.
Nhất lưu cao thủ: cao thủ vào hàng đệ nhất trong giang hồ (chia làm hàng: đệ nhất lưu, đệ nhị lưu, đệ tạm lưu, hàng đệ tam là hàng võ mèo quào ^^)
Tân hoan: niềm vui mới, ý chỉ người tình mới.
Phục mệnh: báo cáo kết quả công tác ý mờ ^^.
Cửu chuyển hoàn hồn đan (cũng giống tục mệnh đan): thuốc có khả năng cải từ hoàn sinh.
Trân bảo dược: thuốc vô cùng quý.
____________