"...Lão gia, đây là... ngài đang hỏi ý kiến thuộc hạ?"
Lộ Tinh Thiên cười cười với y, cái loại tươi cười đã từng lộ ra trước mặt nữ nhân, cái loại tươi cười làm cho tim người ta đập náo loạn.
"Lão gia, liệu thuộc hạ có thể hỏi ngài...Vì sao ngài định mang một mình thuộc hạ ra ngoài?"
Nụ cười trên mặt Lộ Tinh Thiên biến mất, ánh mắt hắn nhìn Thập Lục trở nên khác thường.
"Giờ đây ngươi dường như nói nhiều hơn so với trước kia. " Thanh âm của hắn rất nhẹ.
Thập Lục vẻ mặt sợ hãi, quỳ sụp xuống, không dám nhiều lời nữa.
Thiếu chút nữa y...! Thiếu chút nữa y đã xem hắn là “nàng”, người có thể cùng y tùy ý đùa giỡn trước kia. Thiếu chút nữa y đã quên điều quan trọng nhất với một ảnh vệ là nhanh nhanh mà ngậm kín miệng mình lại a!
Y hẳn là phải tự đem gậy đánh tỉnh chính mình, đem chuyện y vốn là thuộc hạ của người ta, sinh tử đều nằm trong tay người ta mà khắc sâu vào tâm khảm, cho khỏi có lúc đắc ý mà quên đi chừng mực.
Y không thể, cũng không muốn bước theo vết xe đổ của Thập Tứ.
...
Chuyện Thập Lục lại thị tẩm truyền ra ở trong bảo cũng không gây ra sóng gió gì lớn.
Mười phần là dường như mọi người đều xem chuyện này như cơm bữa, lão gia phong lưu thành tính, nam nữ cũng không nề hà, chẳng qua là đôi khi thay đổi khẩu vị.
Hơn nữa Thập Lục cũng vẫn chưa thấy được thăng chức, người cũng vẫn là ở hàng thuộc hạ cấp thấp, không có ảnh hưởng gì đến lợi ích của mọi người trong bảo thế nên cũng không ai hơi đâu mà đi lắm mồm lắm miệng.
Bất quá qua việc này, người trong Lộ gia bảo biết rằng Thập Lục so với những người thị tẩm “tiền nhiệm” của y phải hơn rất nhiều.
Quản gia Lộ Toàn từng bởi vậy mà đến xin chỉ thị của lão gia, xem lão gia có định phát tiền trợ cấp cho Thập Lục theo chế độ trợ cấp cho tiểu thiếp hay không?Lộ Đại lão gia do dự trong chốc lát rồi nói chuyện này để lúc khác bàn lại. Vì thế việc này trở thành việc “lần sau nói tiếp”.
Thập Lục lại là nhân viên phòng thu chi trong Lộ gia bảo như trước.
Vào ngày lễ mừng năm mới, Vân Nương tuy trong lòng vẫn canh cánh lo lắng an nguy của đệ đệ nhưng cũng miễn cưỡng cười vui tham dự yến tiệc của Lộ gia.
Đêm 30, Lộ lão bảo chủ trước đây ở bên ngoài du ngoạn cũng đã trở về. Nhìn thấy Vân nương ôn nhu hiền thục lão bảo chủ thực yên lòng, loáng thoáng còn nghe ngài truy vấn con trai khi nào thì định thành hôn. (Hờ hờ, thành hôn, hờ hờ, đến khi con trai ngài thành hôn thật ngài chẳng tức sùi bọt mép ra, hờ hờ...)
Đáng tiếc cáo già sinh tiểu hồ ly, nói về dối trá trò còn giỏi hơn thầy, chỉ cần vài ba câu Lộ đại bảo chủ liền đập tan tành ý niệm sớm được ôm cháu của lão tử nhà mình. Ngược lại, hắn còn giảng đại nghĩa không thể nhân cơ hội “dậu đổ bìm leo”, làm Lộ lão không tiện nhắc lại việc này. (Ý ảnh là không thể nhân cơ hội Vân nương gặp nạn phải nương tựa mình mà “ăn” con gái người ta. Anh này ảnh thực rất thích đem mấy cái tên rất ư vì “đại nghĩa” ra đặt cho hành động của mình!)
Yến tiệc vãn, Lộ Tinh Thiên đưa Vân Nương trở về phòng.
Dọc đường, Vân Nương ngẩng đầu nhìn Lộ Tinh Thiên vài lần, muốn nói lại thôi.
"Vân muội muốn nói gì cứ nói, đừng ngại." Lộ đại bảo chủ cười đến tao nhã.
Vân Nương khẽ cắn môi, do dự mãi, rốt cục quyết định ngẩng đầu nói: "Tiểu muội đã suy nghĩ mãi và quyết định rời khỏi Lộ gia bảo."
"Nga? Sao đột nhiên Vân muội lại nghĩ đến chuyện này? Hay là trong bảo có người nào nói gì khiến Vân muội không vui? Nếu thực sự có chuyện này... "
"Không phải. Mọi người trong bảo đều đối xử với tiểu muội tốt lắm, tiểu muội vô cùng cảm kích." Vân Nương cuống quít xua tay.
"Vậy thì vì sao?" Lộ Tinh Thiên dừng bước.
Vân Nương khẽ vặn vẹo hay bàn tay ngọc, trầm ngâm trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: "Tiểu muội không muốn làm cho đại ca khó xử."
"Khó xử? Sao lại có chuyện làm ta khó xử vì Vân muội?" Lộ Tinh Thiên tỏ ra như thực sự không biết.
"Đại ca...Tiểu muội thân gặp rủi ro, căn bản không dám trèo cao với tới đại ca, có thể được đại ca thu lưu* đã là phúc phận. Hôm nay Lộ lão bảo chủ...Lời nói của lão bảo chủ chẳng hay có phải đã khiến đại ca khó xử hay không?" (*thu nhận, lưu giữ)
Lộ Tinh Thiên nhẹ giọng bật cười, "Ta còn không biết là chuyện gì khiến Vân muội phải lo lắng, thì ra là cha ta. Muội đó nha, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cha ta có ta khi người đã lớn tuổi nên từ mấy năm trước sống chết cũng phải giục giã ta thành thân. Ông ấy không biết mối quan hệ thực sự của ta và muội, nếu như có nói lời nào đắc tội Vân muội, dám xin Vân muội bao dung!" (Ngọt lịm chết người! Hèn chi ảnh bạc tình mà không có nàng nào hận ảnh được! TT^TT)
"Không không không! Là ta, là ta...suy nghĩ nhiều quá." Vân Nương nói xong cúi đầu.
Lộ Tinh Thiên nhìn Vân Nương như vậy, trong mắt tự nhiên ánh lên vẻ thương tiếc."Vân muội...hiện tại việc quan trọng nhất là tìm ra tiểu đệ, muội muốn rời khỏi Lộ bảo cũng chờ ta tìm được tiểu đệ rồi bàn lại, thế nào? "
"Đại ca...Thực xin lỗi, ngươi, ngươi nói không sai. Ta, tiểu muội...Thực xin lỗi..."
"Ngốc cô nương."
Khuôn mặt mịn màng đầy đặn của Vân Nương chậm rãi ửng hồng.
Một bàn tay lớn lại ấm áp, nhẹ nhàng cầm tay nàng. bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì, mà có lẽ cũng không cần phải nói gì. (Hai người đi chết hết đi! TT^TT)
Sáng hôm nay, bắt đầu từ lúc rời khỏi giường cẩn thận lấy tay bấm quẻ, Thập Lục đã cảm thấy ngày cuối năm hôm nay cũng không phải là ngày tốt đẹp gì.
Buổi trưa, trước khi ăn cơm, gặp Lộ Ngũ cùng Lộ Tứ từ phía sau núi săn thú đi ra, y vừa mới hồ hởi chào hỏi đã thấy lộ Ngũ đột nhiên vọt lại, giơ quyền liền đánh! Cuối cùng nhờ có Tiểu Tứ cản lại mà dứt ra được, thế nhưng vẫn bị trúng tam quyền nhị cước, rốt cuộc khập khiễng trở về, còn bỏ lỡ bữa cơm trưa.
Trả cái giá lớn như vậy, không biết cơn tức của Tiểu Ngũ đã được phát tiết hết hay chưa ─ y thật sự quý trọng Tiểu Ngũ, hảo huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Buổi chiều đến phòng bếp ăn vụng thức ăn, lại vô phúc đụng phải nữ đầu bếp Phương Tiểu Phương. Bởi vì thái độ của Lộ Ngũ đối với y thay đổi, Phương Tiểu Phương nhìn thấy y cũng như nhìn thấy kẻ thù, nhìn đến liền mắng, mắng đến không nể nang gì, ngươi lại có thể làm gì được nàng bây giờ ─ đối với cái đồ ngốc bẩm sinh ngươi có thể làm sao bây giờ? (Miệng anh thì cũng có nể nang gì nàng đâu! ^^)
Tốt lắm, đến buổi tối, thật vất vả mới ăn được một bữa cơm tối yên ổn, trên đường trở về phòng chẳng biết thế quái nào lại đụng phải lão bảo chủ cả năm không thấy mặt.
"Thập Lục?"
Rõ ràng y đã đứng ở chỗ tối tăm nhất ven đường, chờ lão bảo chủ đi qua đi, ai ngờ lão bảo chủ đi đến trước mặt y lại dừng chân đứng lại.
“Có thuộc hạ."
Lão bảo chủ đánh giá y vài lần từ đầu đến chân. Hừ nhẹ hai tiếng hầu như không thể nghe rõ.
Lão bảo chủ tuổi đã gần cổ lai hy*, nhưng bề ngoài xem ra vẫn chỉ vào khoảng bốn, năm mươi tuổi. Dáng người thon dài, gương mặt văn nhã tuấn tú, nhuệ khí thâu liễm, từ đầu đến chân đều tỏa ra khí chất cho thấy “ta là phụ thân của Lộ Tinh Thiên”. (*xưa nay hiếm, gần 70)
Nhìn đến dáng vẻ của lão bảo chủ, Thập Lục bỗng ảo tưởng đến hình dáng của lão gia nhà mình lúc về già, liệu có phải cũng giống như thế này, hay là vẫn phong độ tiêu sái như trước?
"Bổn tọa có nghe nói một chuyện liên quan đến ngươi," lão bảo chủ nhìn y, không nói tiếp.
Thập Lục làm bộ nghe không hiểu, tiếp tục giữ im lặng.
"Đáng tiếc diện mạo của ngươi chỉ có thể tính vào hạng trung, tuổi cũng không nhỏ, nếu không thật có thể đem ngươi đến Trữ vương phủ phát huy chút công dụng. " Lão bảo chủ cười đến là hòa ái. (Quân cầm thú!)
Thật không hổ là phụ tử, ngay cả cách tính chuyện đều giống nhau. Thập Lục lúc này không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn là lão bảo chủ không biết y còn có một khuôn mặt khác tuyệt đối có thể phát huy công dụng ở Trữ vương phủ.
"Ngươi, tự giải quyết cho tốt." Bỏ lại năm chữ này, lão bảo chủ phất tay áo rời đi.
Thập Lục nhẹ nhàng thở phào, nhìn theo lão bảo chủ dần dần đi xa.
Ngày cuối cùng của một năm trôi qua như vậy, không biết là xả xui hết năm cũ hay là báo hiệu vận xui cho năm sắp tới.
Thập Lục sờ sờ cái gáy, còn nghiêm túc nghĩ không biết mình có thể sống đến sang năm hay không.
Ảnh vệ, tùy thời tùy chỗ đều có thể trở thành vật hy sinh.
Bởi vì chuyện câu dẫn lão gia, y hầu như đã đắc tội lão bảo chủ. Tuy nói hiện giờ Lộ bảo nằm trong tay lão gia, nhưng nếu lão bảo chủ muốn y chết thì đó cũng không hẳn là một chuyện quá khó khăn.
...Ta nên làm gì bây giờ...
Thập Lục liếm liếm môi, ngửa đầu nhìn trời.
Không trung tối om, không trăng cũng không sao.
Tuy biết rằng chuyện một mình theo bảo chủ ra ngoài không thực sự đơn giản như chỉ nhìn bề ngoài, có điều muốn nhân cơ hội này khiến cho mối quan hệ với bảo chủ tiến thêm một bước, Thập Lục vẫn rất chờ mong chuyến đi này mau đến.
Trước kia cũng không phải chưa từng cùng lão gia một mình ra ngoài, thực sự một mình, không mang thêm bất cứ ảnh vệ nào. Nhất là khi lão gia còn chưa trở thành bảo chủ, trừ khi có mệnh lệnh của bảo chủ, nếu không hầu như cũng không bao giờ cho ảnh vệ đi theo.
Có lẽ đối với lão gia mà nói, cả ngày có mấy cái bóng bám theo bên người cũng không phải là chuyện gì đặc biệt đáng hài lòng. Ai lại chẳng có một hai chuyện không muốn người khác biết đến.
Nếu nghĩ theo hướng tích cực, vậy lần này lão gia một mình xuất môn mang y theo, có lẽ là ngầm đồng ý để cho y tiến vào lĩnh vực riêng tư của mình.
Nếu nghĩ theo hướng tiêu cực, Thập Lục cúi đầu ha hả cười, đơn giản là người nào đó muốn cởi bỏ nghi ngờ trong lòng thôi. (Anh Thập Lục ảnh vẫn nghĩ là chồng ảnh nghi ảnh là gián điệp)
Mặc dù lão bảo chủ đã cảnh cáo trước với y, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thực sự động thủ, dường như rất có ý định chờ đợi xem diễn.
Nếu lão bảo chủ không phiền toái y, y tự nhiên là có thể giả bộ hồ đồ liền giả bộ hồ đồ, mãi mãi ở trong bảo bình tĩnh qua ngày, và thực hiện chức trách của mình.
Tiếng mõ canh hai vang lên, Thập Lục từ trong phòng bảo chủ đi ra, thật cẩn thận khép cửa lại. Ở trên hành lang phía đối diện, một bóng người ngượng ngùng cười.
Đêm nay canh gác ngoài cửa phòng lão gia không biết là ai? Hy vọng không phải là lão đại hoặc là Thập Nhất.
Đội ảnh vệ có người, không phải tất cả trong số đó đều quan hệ tốt với nhau. Đối với việc y lên giường với bảo chủ, mười người bọn họ mỗi người có một thái độ, có cảm thông, tự nhiên cũng sẽ có chán ghét, trong đó không tránh khỏi cả sự giễu cợt.
Nhất là cái trò hề y phải làm đêm nay, nếu như là bọn Tiểu Tứ hẳn sẽ giúp y che giấu phần nào, không th cũng chẳng đến mức phía trước cười nhạo vào mặt y, sau lưng khinh thường y, cuối cùng là trong bảo mọi người đều biết đến.
Bảo chủ lại cố ý không thèm để tâm đến những loại sự việc như thế này, hắn là người thích gì làm nấy đã quen, cũng không cần biết rằng nếu ngoạn nữ nhân thì người ta khen là phong lưu, nhưng ngoạn nam nhân thì bị xem là đại nghịch bất đạo.(chơi đùa)
Thái độ của Bảo chủ đã như thế, người trong bảo cũng sẽ không ngạc nhiên về những chuyện như thế này, cùng lắm là sau lưng y thì thầm mấy câu kiểu như vị thu chi tiên sinh vọng tưởngđem thân thể đổi lấy từng bước lên mây xanh, hiện giờ lại bị xem như là giầy rách dùng xong vứt đi.
Đứng trước cửa hình phòng, Thập Lục hơi do dự. Dược tính trong cơ thể y còn chưa tan hết, hình phạt lại có chút đặc biệt tế nhị với tình hình của y lúc này, y sợ trong lúc chịu hình mình lại làm ra trò hề xấu mặt, vì thế nhìn thấy còn chưa đến đúng giờ phải đi vào, y muốn chờ thêm một chút.
” Người phụ trách hình đường đã đợi ngươi từ sớm, ngươi còn muốn đứng ở ngoài cửa đến khi nào? ”
“. . .Tiểu Cửu, là ngươi.” Thập Lục cười khổ, xem ra là chạy không thoát . “Loại thuốc kia là do ngươi chế tạo?”
“Hiệu quả như thế nào?” Trong bóng tối, Tiểu Cửu lộ vẻ tươi cười quái dị.
Thập Lục cười khẽ, “Rất tốt. Đến hiện tại toàn thân ta còn như nóng cháy. Vừa rồi khiến ngươi chê cười.”
Ánh mắt Tiểu Cửu biến thành kim sắc nhọn, “Có lẽ ngươi căn bản là thiên tính đãng.”
Thập Lục thế nhưng gật gật đầu, “Ngươi nói đúng. Điều này cũng rất có thể.”
“Đi vào!” Thanh âm của Tiểu Cửu không biết bởi vì phẫn nộ hay còn vì cái gì trở nên bén nhọn.
Thập Lục bĩu môi, ngay tại lúc giơ tay lên gõ cửa, y đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Vì sao Bảo chủ lại nghĩ tới đem ra ta thử thuốc?”
“Bởi vì ngươi thích hợp nhất.” Từng chữ rõ ràng.
Vậy sao. . .Tiểu Cửu, ta rốt cuộc đã làm gì khiến ngươi đột nhiên hận ta đến mức này?
Thập Lục thở dài, đưa tay gõ cửa hình phòng.
Tiểu Cửu nhìn hắn đi vào hình phòng, cũng chợt lóe thân biến mất , không biết trốn đi nơi nàođợi xem phản ứng của thuốc lúc phát tác.
Thập Lục cảm thấy mình chưa từng gặp chuyện gì khó kham nổi như vậy!
Vào lúc y cởi áo chỉ để lại trên người một cái đơn khố rồi bị dụng hình, cánh cửa hình phòng lại mở ra, Lộ đại bảo chủ tự mình đến giám sát quá trình hành hình. (underwear)
Y cố gắng xem mọi người trong phòng như không khí, thế nhưng sau khi chịu mười roi, nơi đó của y lại cứng rắn lên một cách kỳ cục.
Ánh mắt của gã thực hiện việc hành hình nhìn y thật độc địa, khi nhận ra điều dị thường trên cơ thể y, gã lại càng cố ý kéo dài thời gian giữa mỗi roi.
Ngoài tiếng kêu rên của mình, y còn nghe thấy trong hình đường vang lên những tiếng thở dốc rõ ràng không thuộc về y!
Những dấu vết ở nửa người trên của y đã đủ để gã phụ trách hành hình biết rõ trước lúc đến hình phòng y đã làm chuyện gì, mà giờ đây y lại có phản ứng rất trực tiếp làm cho người ta muốn phỉ nhổ. Chờ cho ba mươi roi được đánh xong, đũng quần của gã thực thi hành hình đã ướt một mảng, người nào chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra gã đã bắn tinh.
Y ngẩng đầu lên, trong hình phòng dày đặc hương vị của làm cho thái độ của mọi ngườiđều có chút không bình thường.
“Các ngươi có thể đi.” Lộ lão gia đột nhiên mở miệng.
Gã thực hiện hành hình không nhiều lời, buông Thập Lục, khom người thi lễ rời đi.
Thập Lục nhìn bảo chủ đến gần mình, nhìn hắn cởi bỏ ngoại sam lộ ra dục vọng đã bắt đầu cương cứng. (áo ngoài)
“Nằm úp sấp lên mặt bàn!”
Thập Lục không có bất kỳ phản kháng nào, theo lời mà đi.
Đơn khố lập tức bị lột xuống, hai chân bị đá sang hai bên, càng tách rộng ra. Hầu như cùng lúc, một bàn tay ấn lấy mông y, ngón giữa và ngón áp út day ấn cái nơi hơn nửa canh giờ trước vừa mới bị người sử dụng, còn chưa kịp rửa sạch!
Động tác day ấn thực thô bạo. Nếu như nói đó là việc chuẩn bị trước khi tiến hành mập hợp không bằng nói đó là cố ý tra tấn.
Thế nhưng động tác thô bạo tàn nhẫn này lại làm cho y chậm rãi rên rỉ thành tiếng, thật chậm… nhưng thanh âm đã càng ngày càng không thể dằn xuống được.
Trong khi ngón tay rút ra xuyên vào càng lúc càng nhanh giữa hai gò mông thon gầy, Lộ Tinh Thiên lộ ra vẻ mặt châm biếm, bàn tay càng rung lên thao tác mạnh bạo hơn.
Chờ đến khi nơi ấy đã nóng đến không giống nhiệt độ cơ thể của người bình thường, thậm chí trở nên mềm mại mở ra đến dung chứa đủ ngón tay cùng nhét vào một lúc, Lộ Tinh Thiên mới nâng dục vọng đã cứng ngắc của mình lên đâm thẳng vào.
“Thuốc của Tiểu Cửu không tồi. Chờ sau khi tác dụng của thuốc hoàn toàn biến mất trên người ngươi, lại thử tiếp hai lần nữa. Nếu như không có tác dụng phụ là có thể đem ra cấp cho vương công quý tộc. ” (Anh dê vừa thôi chứ, còn muốn xxoo người ta thêm hai lần nữa!)
Thập Lục nghe thấy, nhưng y đã muốn chìm đắm trong bể dục.
Khi y trở lại phòng của mình thì đã qua canh tư, tại nhà bếp tất nhiên không có chuyện nước ấmđược chuẩn bị sẵn cho y, y cũng không còn tư cách để người ta vì y vào lúc này nhóm lò đun nước.
Đột nhiên có điểm hoài niệm cuộc sống hơn ba tháng trước, ít nhất khi đó nửa đêm “xong việc” còn có nước ấm có thể sát bên người, càng không cần phải nói. . .
May mắn thời tiết còn rất nóng, buổi tối mặc dù có điểm lạnh, nhưng dùng nước lạnh mà dội cũng không đến mức đông cứng mà chết.
Y nghĩ, đứa trẻ, trong đó có bốn người đã chết bởi thuốc thí nghiệm.
Tiểu Cửu là người bị đ ra thử thuốc nhiều nhất, nhưng hắn không những không chết mà hiện tại còn trở thành dược sư trong Lộ gia bảo.
đứa trẻ, không có một đứa nào là không căm hận dược sư của Lộ gia bảo năm đó. Người kia căn bản là không có tính người!
Tiểu Cửu. . .Ngươi cũng muốn biến thành một dược sư như vậy sao, hay là. . .
Lau một nửa, Thập Lục cứ thế nửa ngồi nửa quỳ, bỗng nhiên thở dài.
“Ngươi muốn vào thì cứ tiến vào. Nếu không tiến vào xin mời rời đi.”
Tĩnh lặng một lúc lâu sau, ngay khi y nghĩ đối phương sẽ bỏ đi thì cánh cửa khẽ vang lên một tiếng, bị mở ra từ bên ngoài.
Biết cửa bị mở dễ như thế thì ta còn cài cửa làm cái gì không biết? Thập Lục vừa lau xuống phần thân phía dưới vừa cười khổ, y ở trong bảo làm gì có được cái quyền riêng tư!
Người vừa tiến vào đóng cửa phòng lại rồi thì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thập Lục cũng không để ý đến hắn, tiếp tục tắm rửa.
Đều là nam nhân, cơ thể không một mảnh vải bị người thấy hết cũng chẳng phải là chịu thiệt cái gì. Huống chi những cảnh còn khó xem hơn thế này đều đã để đối phương nhìn thấy, bây giờ còn che che giấu giấu lại hóa ra làm trò cười cho thiên hạ!
Dựa vào kinh nghiệm có được, y thấy đem dịch thể lôi ra hết là tốt nhất, ngày hôm sau đỡ phải chịu cảm giác kỳ quái trong người!
Nhưng cho người ta xem mình tắm rửa còn chưa tính, nếu muốn y dàn cảnh lấy tay đút vào nơiđó, đem “thứ gì đó” ở bên lấy ra …cho người khác xem, y còn chưa mặt dày đến như vậy!
Cẩn thận đứng lên, dùng khăn quấn tạm quanh hạ thể, Thập Lục đi đến ngăn tủ trước giường lấy ra hòm thuốc.
Y đưa lưng về phía người nọ, như là thuận miệng nói: “Nếu ngươi muốn giúp ta bôi thuốc thì đếnđây, nếu không phải vậy thì đi ra ngoài cho ta ngủ.”
Không có người trả lời y. Y thản nhiên nhếch miệng, mở hòm thuốc lấy thuốc trị thương.
Vừa định mở nắp bình dược mở, “Ba” một tiếng, bình dược trên tay bị người đánh bay.
Ai!Đánh mạnh như vậy làm gì? Ngươi đau ta cũng đau.
Tiếng hô hấp dồn dập từ phía sau y truyền đến, “…Ta đã thấy tất cả!”
Ta biết ngươi thấy cả rồi, ngươi rốt cuộc là tới làm gì ?
“Nếu Tiểu Tứ bọn họ biết không phải lão gia cưỡng ép ngươi bồi tẩm, mà là chính người chủđộng lên giường cùng lão gia, ngươi đoán bọn họ sẽ phản ứng như thế nào? ” Thanh âm bén nhọn ấy vì sao bỗng tràn ngập đau đớn và phẫn nộ?
Thập Lục cứng đờ. Đối phương nhìn thấy gì? Không phải trò hề của y đêm nay?
“Ngươi nhìn lầm rồi.” Thập Lục chậm rãi cúi người nhặt dược bình nằm lăn lóc trên mặt đất.
“Ta nhìn lầm?” Tiểu Cửu cơ hồ gào lên, “Ta tận mắt thấy ngươi quỳ trên mặt đất cầu lão gia ân ái với ngươi, ngươi còn… còn lộ ra nụ cười cám dỗ ghê tởm đến như vậy… ! Ngươi quả thực. . .”
Ta quả thực cái gì? Thập Lục quay đầu lại, trên mặt thế nhưng hiện lên một nụ cười gần như yêu mị (đẹp đến mê hoặc như yêu tinh).
“Cười – cám dỗ? Là tươi cười như thế này sao?” Hắn hậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má đỏ lên vì phẫn nộ của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu rõ ràng nhìn thấy tay của đối phương chạm đến, lại không thể nhúc nhích một ly, tùy ý cho bàn tay thô ráp của Thập Lục xoa mặt hắn.
Bàn tay dần dần dùng sức, khẽ lôi kéo, Thập Lục đem Tiểu Cửu ghì chặt vào trong lòng, ghì chặt lên bộ ngực trần trụi của mình.
Thập Lục hiện tại mặc dù có sử dụng khuôn mặt của văn nhược thư sinh, nhưng dáng người y so với hai chữ văn nhược tuyệt đối không có điểm nào tương tự. Cơ thể toàn thân đều cân xứng, màu da hơi nâu, chiều cao cũng hơn Tiểu Tứ gần một cái đầu.
“Ngươi vì chuyện này mà gần đây mới cứ tìm ta kiếm chuyện không buông tha?”
Thân thể Tiểu Cửu đang run rẩy, càng không ngừng run rẩy.
“Tại sao phải làm như vậy, vì sao lúc lão gia hỏi ngươi muốn được thưởng thứ gì, ngươi lại muốn cho lão gia ân ái với ngươi? Vì sao phải cười nụ cười như vậy, đây không phải là ngươi. . .Đây không phải là ngươi!”
Vì sao? Thập Lục mỉm cười ở trong lòng, y nghĩ y vĩnh viễn cũng sẽ không đem câu trả lời nói cho bất cứ kẻ nào.