Đêm đó khi Lộ lão gia tỉnh lại liền lệnh Thập Lục chuẩn bị văn phòng tứ bảo* (*gồm bút, giấy, nghiên, mực).
Thập Lục nghiêng đầu qua..., tò mò nhìn Lộ Tinh Thiên mở ra một tấm da dê có những đường chỉ phương hướng dưới ánh sáng dịu của của ngọn nến.
Y biết lão gia nhà y hội họa rất tuyệt, viết chữ cũng tốt (chuyện, ảnh là một trong tứ đại tài tử đương thời mừ...) nhưng sao lại dùng da dê?
Đây là?
"Vụ làm ăn mới của bảo. Miệng lại mở lớn như vậy làm cái gì? Chưa thấy qua bản đồ giấu kho báu sao? "
Lộ lão gia đánh giá lại bản đồ vừa vẽ, dường như đang lo lắng xem nên đem nó chia làm mấy phần.
" Tẩm thêm một chút màu lên là ổn rồi. Ngươi thấy chia làm sáu miếng thì thế nào? Một miếng quy định giá năm nghìn hai. "
...Thập Lục không nói gì. Y thật sự bội phục từ đáy lòng bản lĩnh kiếm tiền của lão gia nhà mình.
"Cái kia... Sáu miếng có phải hơi nhiều? "
"Vậy chia làm bốn miếng, một miếng giá quy định tám ngàn hai." Lộ lão gia vỗ bàn quyết định.
Tuy rằng hắn không biết tin hắn đang tìm kho báu từ đâu nhảy ra, nhưng nếu đã có mà hắn không lợi dụng lại một phen, đây chẳng phải là thật có lỗi với sự chờ mong của mọi người? (Ngụy biện!)
Hơn nữa có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, nếu hắn không thừa dịp này kiếm lấy một món lời, hắn sẽ không phải là Lộ Tinh Thiên! (Lời này chân thật nè!)
Vài ngày sau, truyền thuyết trên trên giang hồ có chút biến hóa.
─ Lộ Tinh Thiên đúng là đang tìm kiếm kho báu, có điều sau mấy năm tìm kiếm đã có chút manh mối, manh mối nằm ở bốn miếng bản đồ.
Thực sự có chuyện này sao? Hay có người tung tin đồn nhảm nhí?
Làm sao có thể! Chẳng lẽ ngươi không biết Lộ đại bảo chủ đã thu thập được đến ba miếng lưu lạc, cũng chỉ còn một miếng nữa là đủ? Nghe nói, hắn đã sẵn sàng bỏ ra ba vạn lượng mua lại miếng cuối cùng! Đáng tiếc ba vạn lượng làm sao so được với mị lực của kho báu có lẽ lên tới ba nghìn vạn lượng, thậm chí còn hơn thế? Kẻ chỉ có được một miếng bản đồ lưu lạc kia không cam lòng nhường đường cho Lộ Tinh Thiên một mình hưởng dụng kho báu nên đã đem tin này âm thầm tung ra ngoài.
Thật không... Như vậy huynh đài đã nắm trong tay tin tức về bản đồ?
Hắc hắc hắc!
Không nói đến “truyền thuyết về tấm bản đồ kho báu” đã ra đời, khiến giang hồ dậy lên bao sóng gió, bên này, Lộ Tinh Thiên vô cùng cao hứng cùng Thập Lục tiếp tục cuộc hành trình. (Ma quỷ!)
...
"Tháp tháp, tháp tháp."
Tiếng vó ngựa gấp rút truyền tới. Thập Lục quay đầu lại xem. Ba kỵ sĩ, có vẻ là một chủ hai tớ.
Nhờ đâu mà nhìn ra được là một chủ hai tớ, ngoại trừ cách ăn mặc và vị trí trước sau, còn là nhờ mấy con tuấn mã mà bọn họ cưỡi.
Tuy rằng đều là hảo mã, nhưng con đi đầu nhìn qua đã thấy không giống hai con còn lại. Một thân trắng muốt, không có một sợi lông tạp màu, giống với màu sắc y phục của người cưỡi, một thân tuyết trắng.
Lộ Tinh Thiên cũng nghe đến tiếng vó ngựa, nhẹ nhàng vén rèm che cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ba kỵ sĩ vòng qua xe ngựa của bọn họ, tiếp tục lướt về phía trước.
Vào thời điểm đến ngang xe ngựa của bọn họ, người kỵ sĩ đi đầu nhìn nhìn xe ngựa.
Lộ Tinh Thiên trong lòng rung động.
Người này...
Vị kỵ sĩ áo trắng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua liền thúc ngựa nhanh hơn, như chớp vượt qua bọn họ, rất nhanh liền biến mất ở cuối con đường.
Thập Lục nhìn theo phương hướng kỵ sĩ biến mất, y rơi vào suy tư, y suy tư không biết vị bạch y kỵ sĩ kia là ai.
Tuy rằng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi không nhìn được rõ ràng, nhưng người này khí chất đặc thù, tuấn tú thanh nhã, điều đó đã để lại trong lòng Thập Lục ấn tượng thực sự sâu sắc.
Y không biết người này. Nhưng người này nhất định không phải kẻ vô danh tiểu tốt.
"Lão gia, theo ngài ba kỵ sĩ kia đến đay vì chuyện gì?" Thập Lục vẫn nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi.
Thật lâu, vẫn không nghe được lão gia trả lời.
Thập Lục cảm thấy có chút bất thường, liền cao giọng hỏi lại lần nữa.
Lần này cuối cùng là có trả lời, nhưng câu trả lời của Lộ Tinh Thiên rõ ràng bộc lộ vẻ phập phồng, "Không biết. Không thấy có cờ hiệu gì. Nhưng người này nhất định không phải người thường."
Xem ra lão gia có cái nhìn giống y.
"Thập Lục, nhanh lên một chút."
“Tuân lệnh."
Sau khi ra khỏi rừng cây, xe ngựa biến mất, đi ra là hai con tuấn mã.
Mà ngồi trên hai con tuấn mã kia đúng là Lộ đại bảo chủ đã khôi phục lư sơn chân diện mục, cùng Thập Lục mang một khuôn mặt rất đỗi bình thường.
"Cầm!"
Lộ Tinh Thiên lấy ra một chiếc áo khoác trong bọc hành lý, ném cho Thập Lục.
Thập Lục vội vàng tiếp nhận, nhưng cũng chỉ là tiếp nhận cầm ở trên tay, y còn không hiểu lão gia làm thế là có ý gì.
"Trên đường gió lớn, ta xem ngươi cũng không có nhiều quần áo chống rét. Cái này ngươi cầm lấy che tạm gió rét. " Lộ Tinh Thiên quay đầu đi.
Đây là cho ta? Hay là cho mượn?
Bất quá mặc kệ là như thế nào, Lộ Tinh Thiên có được hành động như thế này cũng đủ để cho Thập Lục kinh hãi.
"Ngốc cái gì? Còn không mau mặc lên!"
"Nga, đúng, phải! "
Áo choàng thực ấm áp. Tuy rằng Thập Lục hiểu được cảm giác này đến từ tác dụng tâm lý. Nếu không đem áo choàng ghép chặt lại quanh người, ở trên lưng ngựa áo choàng tung bay thoạt nhìn thực tiêu sái, nhưng tác dụng thực tế thì một chút cũng không!
"Xuất môn ra ngoài, ngươi không cần khúm núm như thế. Tự nhiên một chút là tốt rồi."
"Tạ ơn lão gia."
Lộ Tinh Thiên nhe răng cười khẽ, "Ta nói, ở bên ngoài tự nhiên một chút là được."
“Đúng vậy, lão..."
"Tinh Thiên. Ta cho phép ngươi khi ở bên ngoài có thể gọi thẳng tên ta. "
Yết hầu y tự chuyển động như bỗng nuốt vào cái gì. Tình thế này dường như y đã từng quen biết.
Khi đó hắn cũng từng nói với y như vậy, ở thời điểm không có ai ở bên, y có thể trực tiếp gọi tên hắn. Một tháng linh mười ngày đó...
Lần này sẽ có bao lâu?
Cần gì biết! Có thể có bao lâu liền bấy lâu! Thật vui vẻ mới là quan trọng nhất!
"Tinh Thiên." Thập Lục cúi đầu kêu một tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên y kêu tên này.
Lộ Tinh Thiên đáp trả y một cái cơ hồ có thể nói là mỉm cười ôn nhu. Y cũng không phải lần đầu tiên thấy vẻ tươi cười gần như là ôn nhu này.
Lộ Tinh Thiên cho ngựa chạy chậm lại, thả bước đến gần bên y. " Có phải ngươi đang rất ngạc nhiên, vì sao ta muốn dọc theo đường đi nơi nơi tìm Hỏa thần giáo phiền toái?"
“Đúng vậy." Phần lớn thời gian Thập Lục đều thành thật.
"Vậy ngươi có biết nghề khiến cho Lộ gia bảo kiếm tiền nhiều nhất là gì không? "
"Buôn lậu muối."
“Đúng vậy, chính là buôn lậu muối. Theo luật pháp của Đại Á hoàng triều, buôn lậu muối phải bị xét nhà chém đầu cực hình.”
Hình nặng, nhưng bởi vì lợi rất nhiều, nên có rất nhiều người không muốn sống đang âm thầm buôn lậu muối. Mà Lộ bảo lại là một trong những tổ chức có quy mô có kế hoạch lớn nhất.
Đương nhiên đây đều là ngầm mua bán, ngoài mặt mọi người đều biết khắp các lĩnh vực kinh doanh từ lá trà đến tơ lụa, từ đồ cổ đến thi họa*, từ khách điếm đến tửu lâu, ngành nào cũng có mặt Lộ gia bảo, mà ngành nào Lộ gia làm ăn cũng rất phát đạt. (Trời ơi, đã thế còn buôn muối lậu, tiền để đâu cho hết hả giời!) (*buôn tranh bán chữ)
"Vậy ngươi có biết vì sao ta dám kinh doanh muối lậu?"
Thập Lục hiểu ý của lão gia, dù sao số người buôn muối chín phần đều là không tiếc mạng, hoặc là bị túng quẫn ép đến đường cùng, còn Lộ gia bảo là một thương gia căn cơ thâm hậu, sản nghiệp hoành tráng, sẽ không duyên không cớ mà đi chạm vào miếng thịt béo khó nhằn này.
"Thuộc hạ... Ách, ta đoán phải là bởi vì ngươi cùng vương phủ, đại quan có giao hảo đi?"
Quan lại gian thương cùng liên kết làm ăn, chuyện này vốn không có gì đáng kinh ngạc.
"Phỏng đoán của ngươi thực sự rất gần đáp án. Có điều còn không phải là tất cả lý do.
Đột nhiên trong đầu Thập Lục lướt qua một ý tưởng, thốt lên: "Hoàng tộc!"
Lộ Tinh Thiên nhìn nhanh qua y một cái, sau đó thế nhưng thực sự gật đầu, "Đúng vậy, ta cùng bọn họ quả thật có chút quan hệ cùng có lợi."
Là vị ấy? Thập Lục muốn hỏi, lại sợ xúc phạm điều cấm kỵ.
Nhưng thật ra Lộ Tinh Thiên rất tùy tiện, khi nhắc tới hoàng tộc trên mặt cũng không có phản ứng tôn trọng và sợ hãi.
"Gần đây ta cùng lão Đại của bọn họ hợp tác một số mua bán."
Bọn họ lão Đại? Hoàng tộc lão Đại? Đó không phải là... (*Cười sặc*)
"Ngươi không phải rất ngạc nhiên vì sao ta không buông tha Hỏa thần giáo sao?"
"Cùng việc mua bán với vị lão Đại kia đưa ra có liên quan?" Thập Lục thật cẩn thận hỏi.
Lộ Tinh Thiên lộ ra một cái mỉm cười tán thưởng.
Thập Lục rất muốn hỏi mua bán nội dung là cái gì, nhưng lại không biết có nên hỏi hay không.
"Có điều lần này ngài xuất môn không phải vì tìm kiếm Vân tiểu công tử sao?" Thập Lục hỏi một vấn đề an toàn hơn.
"Ha hả a, đúng vậy, ta là vì tìm hắn."
“Nhưng tại sao lại đối phó Hỏa thần giáo... A! Đúng vậy, là người của Hỏa thần giáo bắt cóc Vân công tử!"
Lộ Tinh Thiên gật đầu.
"Nhưng vì sao bọn họ phải bắt cóc Vân công tử?"
Về vấn đề này, cho đến tận khi bọn họ dừng chân nghỉ ngơi ngoài trời tối hôm đó, Thập Lục mới có được câu trả lời thuyết phục.
"Tiểu Cửu, ngươi sẽ không nói ra đâu, đúng không?" Thập Lục ôm Tiểu Cửu, ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Cửu không đáp, chỉ có thể nghe được hắn dồn dập thở dốc.
"Vì sao không trả lời ta? Cho ta biết lý do vì sao ngươi lại làm như vậy!" Tiểu Cửu rống giận, đột nhiên giãy giụa vùng ra.
"Lý do?" Thập Lục nở nụ cười, tay cũng ôm càng chặt hơn, dường như không thèm quan tâm vết thương trên lưng có thể trở nên nặng hơn.
"Trong bảo có ai là không biết lý do? Đương nhiên là vì có thể một bước lên trời, từ nay về sau thoát khỏi thân phận người hầu kẻ hạ a... "
"Ngươi nói bậy! Ta không tin!" Tiểu Cửu đau đớn đến nỗi thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
"Vì sao không tin?" Thập Lục thở dài, "Tiểu Cửu của ta, rốt cuộc ngươi muốn ta nói gì ngươi mới tin?"
Bàn tay vốn muốn đẩy ra lại ôm chặt lấy người từ nhỏ đã cho hắn cảm giác ấm áp, Tiểu Cửu đau đớn kêu khóc: "Ngươi là kẻ điên! Ngươi là kẻ ngu ngốc! Ngươi là đại đại ngốc! Ngươi cũng biết rõ không thể nào... Chẳng lẽ ngươi đã quên kết cục của Thập Tứ hay sao? Ngươi lại muốn bước lên con đường của nàng hay sao?"
Thập Lục cố nhịn từng trận, từng trận đau đớn từ sau lưng dội lại, mềm nhẹ vuốt ve tấm lưng của Tiểu Cửu, lặng thinh.
Không cần Tiểu Cửu nhắc nhở, cho đến tận lúc này y chưa từng quên Thập Tứ của bọn y.
Năm đó trong số hai mươi mốt trẻ có sáu người là nữ nhi, thế nhưng sống sót lại chỉ có một mình Thập Tứ.
Hiện tại ngoài Thập Nhất, Thập Tứ cũng đã chết, chết ở một năm rưỡi trước, bị bảo chủ một chưởng đánh chết.
Thập tứ là một thiếu nữ xinh đẹp, bởi vì xinh đẹp, nàng cũng không cam lòng chỉ làm một cái bóng không có tiếng tăm, mãi mãi không có cơ hội nổi danh. Nàng muốn làm chủ nhân, mà cơ hội của nàng chính là bảo chủ.
Bảo chủ cũng rất cưng chiều nàng trong một thời gian không ngắn. Ước chừng đến bốn tháng.
Thế nhưng lão gia có mới nới cũ cũng rất nhanh đã có người mới để cưng chiều ─ trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy Hàn Tình Nhân.
Vào cái ngày Hàn Tình Nhân theo lời mời của lão gia đến chơi Lộ bảo, Thập Tứ hạ độc vào trà của Hàn Tình Nhân.
Thế nhưng, đó chẳng qua là bã đậu. Nàng dù sao cũng không dám thực hạ độc thủ đầu độc chết tân hoan của lão gia. Dù cho trong lòng nàng có bao nhiêu đau khổ cùng ghen ghét, nàng chỉ muốn xem Hàn Tình Nhân nổi tiếng với vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo phải bị xấu mặt thôi.
Hàn Tình Nhân rất nhanh liền phát giác trong trà có vấn đề, bảo chủ lúc ấy chỉ hỏi một câu: Ai làm ?
Thập tứ sợ liên lụy đến những người khác trong đội ảnh vệ nên lập tức đứng ra nhân tội, có lẽ khi đó nàng cũng nuôi hy vọng lão gia sẽ chú ý tới nàng hơn, cho dù phải trả giá bằng nghiêm hình. Thế nhưng, lão gia ngay cả một cái liếc dành cho nàng đều không có, một chưởng vung lên, xem như cấp cho Hàn Tình Nhân một cái công đạo (đòi lại công bằng).
Một viên ba đậu, một mạng người. Cái giá của mình hèn hạ đến mức có lẽ chính Thập Tứ còn không thể tin được!
Ảnh vệ môn không ai xuất đầu lộ diện nói giúp nàng một câu, bởi vì nàng đã phạm vào khuyết điểm lớn nhất của một kẻ thân là ảnh vệ: không được lệnh của bảo chủ đã tự ý ra tay, làm tổn hại đến lợi ích của Lộ bảo và làm mất mặt bảo chủ.
Kể từ lúc đó, mười hai ảnh vệ trở thành mười một.
"Tiểu Cửu, lưng của ta rất đau, ngươi giúp ta bôi thuốc được không?" Thập Lục tựa đầu trên vai Tiểu Cửu, nói với giọng đáng thương.
"Mặc kệ ngươi! Đau chết ngươi đi!"
Tiểu Cửu kêu lên tàn nhẫn, xuống tay cũng tuyệt không ôn nhu, có điều Thập Lục biết, chỉ cần ngủ một giấc sáng mai tỉnh dậy là vết thương phía sau lưng mình đã kết vẩy.
Tiểu Cửu, ngươi là cái quái thai, có điều ta vẫn thích ngươi.
Thập Lục không chỉ nghĩ như vậy ở trong lòng mà còn nói thẳng ra cho Tiểu Cửu nghe.
Kết quả Tiểu Cửu đánh hắn một bạt tai, bỏ lại một lọ dược chạy mất. (Tội nghiệt a tội nghiệt nha Thập Lục!)
Tết Trung thu qua không bao lâu, Lộ Tinh Thiên lại ra ngoài tuần tra sản nghiệp.
Trong mắt người Lộ gia bảo, vị bảo chủ trẻ tuổi mới kế vị được hơn năm này so với lão bảo chủ còn tận tâm tận lực với bảo hơn. Ai không thấy Lộ gia bảo của cải ngày càng nhiều, gia nhân trong bảo ngày càng tăng?
Chỉ có mười một ảnh vệ biết, lão gia của bọn họ một năm có hơn phân nửa thời gian ở bên ngoài, trừ lý do chăm lo sản nghiệp của Lộ gia, nói đúng hơn là vì tìm kiếm.
Hắn tìm cái gì?
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, có lẽ là từ sau khi Lộ Tinh Thiên truyền ra ba điều kiện kén rể của Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân, cũng có thể sớm hơn cả khi đó, mà lời đồn đại theo chân bảo chủ càng ngày càng gay cấn.
─ Lộ Tinh Thiên đang tìm kho báu.
─ Kho báu được giấu ở một nơi tên là Thiên cùng địa tận.
Là thật? Là giả ?
Lộ đại bảo chủ không tiếc thân, đem bốn chữ Thiên.cùng.địa.tận khắc lên khuôn mặt anh tuấn phi phàm của chính mình, vậy ngươi cho rằng là thật hay giả ?
Thật có người dám làm như vậy sao?
Lộ Tinh Thiên là ai? Hành vi của hắn người bình thường lại có thể hiểu được hay sao? Có lẽ hắn ước gì người trong thiên hạ cũng biết và tìm tới cửa mới tốt!l
Vì cái gì?
Bởi vì. . .Tám phần hắn cũng không biết địa điểm của kho báu. Ngươi không gặp hắn quanh năm suốt tháng mỗi ngày đều ra bên ngoài chạy, chạy khắp cả đại giang nam bắc, quan nội quan ngoại hay sao!
Nga, nói như vậy kho báu thực sự là chuyện lạ .
Tám phần là thật.
Trên giang hồ chỉ cần có ba phần là thật, thì đã có thể làm thành thật đến mười phần. Huống chi là tám phần!
Với một câu “tám phần là thật”, một truyền thuyết mới oanh oanh liệt liệt về truy tìm bảo vật đã bắt đầu!
Lúc Lộ Tinh Thiên lần đầu tiên nghe được truyền thuyết này, trên mặt tỏ vẻ khá là thoải mái, thản nhiên.
Thậm chí so với khi hắn biết mỗi ngày đều có người đến gõ cửa Thiếu Lâm khiêu chiến Thập bát La Hán trận, Tứ Phương Lâu chủ Kim Nguyên Bảo ở trong nhà không dám ra mặt tiếp khách, xuất môn không dám nói mình là ai còn muốn thoải mái, thản nhiên hơn đến ba phần.
"Ngươi nói liệu cái gã Kim Nguyên Bảo lòng dạ hẹp hòi kia có trả thù ta hay không?”
Thập Lục im lặng.
Lần này ảnh vệ xuất môn đi theo Lộ Tinh Thiên có sáu người. Bốn người túc trực đợi lệnh, hai người thay phiên nhau hành sự. Hiện tại bảo vệ bên cạnh lão gia là y và Lộ Nhất, cho dù có nói chuyện cũng không đến lượt y lên tiếng.
Lộ đại bảo chủ cũng không trông mong có người trả lời hắn, bàn tay nhẹ vuốt ve bên mặt xăm chữ của mình, cười đến khó hiểu.
"Có điều bọn hắn đoán có một chút đúng, ta đúng là tìm nó. Có tin gì mới không?"
Thập Lục biết những lời này không phải là hỏi y, Lộ Nhất đang đứng ở ngoài cửa.
"Thưa có."
"Tiến vào nói chuyện!" Lộ Tinh Thiên lộ ra một tia hưng phấn.
Lộ Nhất đẩy cửa vào, đi đến cách bảo chủ khoảng năm bước chân thì dừng lại. “Khởi bẩm lão gia, nhóm của Thập Nhất truyền tin về, ở Tiềm sơn huyền có một tòa Tiềm Sơn, trong núi có đỉnh Thiên Trụ, tại Thiên Trụ có một cái động dưới chân núi, người dân bản xứ gọi là động Hoàng Tuyền."
"Tiềm Sơn? Cái được xưng là Nam nhạc Tiềm Sơn?" Không biết điều gì khiến Lộ Tinh Thiên xúc động, hiện tại bất cứ ai nhìn hắn đều có thể nhận ra hắn đang kích động rõ ràng.
“Thưa đúng."
"Đi! Lập tức khởi hành đi Tiềm sơn huyền. Lộ Nhất ngươi cùng Thập Nhất đi theo đợi lệnh, Thập Lục tùy thân nghe lệnh." Lộ Tinh Thiên bỗng nhiên đứng dậy.
Khi Thập Lục rời đi Ứng Thiên phủ, y rất lấy làm thương cảm nhìn thoáng qua mấy người phụ trách sản nghiệp của Lộ bảo tại địa phương.
Nghe nói năm nay lợi nhuận làm ăn của Ứng Thiên phủ so với năm trước tốt hơn nhiều, những người phụ trách đã tỉ mỉ chuẩn bị sổ sách báo cáo suốt hơn ngày, nghĩ đủ mọi cách hiển thị tốt nhất công trạng của mình, đồng thời cũng chứng minh được lợi nhuận hàng năm qua của họ cũng cao hơn các chi nhánh tại kinh thành, kết quả lão gia mới đến đây ngày đầu tiên, trà còn không uống đã vội vã bước đi.
Đáng thương cho bọn họ trương ra kia vẻ mặt chờ mong còn có ba phần khẩn trương, công phu chuẩn bị bao lâu đều hóa thành công cốc!
Nhìn lão gia đi vào chuẩn bị tốt xe ngựa, Thập Lục hiểu được người này vẫn sẽ trở lại đây─ nhưng mà ở thời điểm đám người kia đều lơi lỏng phòng bị, mọi thứ lộn xộn khuyết điểm đều phơi bày cả ra.
Lộ Tinh Thiên thích xuất hành một cách gọn nhẹ.
Một cái xe ngựa kéo (xe thường chỉ có , con ngựa thui nha các nàng ^^) có thể chứa đủ người nằm, đi theo hầu hạ hàng ngày người, thị đồng gã, cùng với một gã chăn ngựa. Đây là cái Lộ Tinh Thiên gọi là xuất hành gọn nhẹ.
Nói theo Lộ Tinh Thiên thì là: ta thích có người hầu hạ. Nếu có việc phải chính mình làm, ta làm cái chức bảo chủ này còn có ý nghĩa gì? (Anh mắc bệnh cậu ấm ^^)
Tóm lại, Lộ lão gia là một người thực sự biết hưởng thụ.
Một kẻ rất biết hưởng thụ cuộc sống thì cho dù hắn ở trên đường dong duổi, cho dù hắn có việc nóng lòng, hắn cũng sẽ nhất quyết không chịu để mình bị ủy khuất (thiệt thòi)
Trên đường tới động Hoàng Tuyền, Lộ lão gia thậm chí còn đi thanh lâu một lần, rồi đi gặp một vị hồng nhan tri kỷ, giảm bớt một chút buồn tẻ vô vị của hành trình.
Khi Bảo chủ bọn họ được đại danh đỉnh đỉnh hoa khôi cô nương Hồng gia bảo Tiểu Vãn tự mình đưa tiễn khỏi cửa, một gã tiểu dân chúng đi qua nhìn thấy hoa khôi thì tâm thần choáng váng, không để ý tới đường đi suýt chút nữa đụng phải bảo chủ, tất nhiên chỉ là suýt chút nữa, gã ta loạng choạng đụng phải cánh cửa, làm cho Tiểu Vãn cô nương cười gập cả người.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Liên tiếp kêu “thực xin lỗi” cũng không biết là nói với ai.
May mắn Hồng gia bảo viên ngoại sáng sớm đã không thấy đâu, nam tử kia xấu hổ đỏ mặt, miệng nói thật xin lỗi, chân vội vã chạy đi.
Lộ Tinh Thiên cười cười, nơi nơi đều có thể thấy được một vài nam nhân vì sắc lụy thân.
Chờ ra khỏi thành, phồn hoa đô thị lùi xa dần nhìn không thấy nữa, chỉ còn thấy những hương dã điền viên (ruộng đồng, xóm làng nơi thôn quê), có khi đi một quãng dài cũng không thấy một thôn xóm nào.
Hôm nay lúc chạng vạng, Lộ Tinh Thiên tới đến Vũ gia thôn, nơi cách Tiềm sơn huyền khoảng hai, ba ngày đường.