Cháo được hầm mềm và dậy mùi thơm.
Chưa ăn mà Trình Lưu đã cảm thấy hương vị ngon xuất sắc. Cô lấy điện thoại ra chụp ảnh bàn cháo. Quý Triều Chu thỉnh thoảng đưa tay chạm vào thìa, vô tình lọt vào ống kính.
Cô cũng không lựa ảnh, đăng hết cả chín bức ảnh trong một lần.
Lúc cô đăng bài, Quý Triều Chu cũng cầm điện thoại lên, lặng lẽ nhìn mặt Trình Lưu, thấy cô dừng tay, anh cụp mắt tìm đến vòng bạn bè.
Vòng bạn bè có động thái mới, là Trình Lưu đăng bài.
Đôi mắt của Quý Triều Chu có ý cười lướt qua, chín tấm ảnh được chụp một cách tùy tiện, nhưng đôi tay của anh lại xuất hiện trong số ba tấm ảnh.
Anh không like bài cho Trình Lưu mà lướt xuống tiếp, tới bài đăng sáng nay của Hạ Bách trong phần Khoảnh khắc, nhấn like cho anh ta. Xong việc, Quý Triều Chu mới bỏ điện thoại xuống, ngước mắt nhìn Trình Lưu, cô đang dùng thìa ăn cháo.
Anh không cần cô yêu mến, anh cần cô thiên vị.
Trình Lưu húp một miếng, còn nghiêm túc nói với Quý Triều Chu: “Ăn đi.”
Quý Triều Chu cầm thìa, từ từ khuấy cháo trong bát, chậm rãi nói: “Nếu cô thích, sáng mai lại nấu.”
“Thật sao?” Trình Lưu lập tức phấn khởi, thế chẳng phải mình lại có thời gian ở bên anh?
Vẻ mặt của Quý Triều Chu không thay đổi: “Trong bếp vẫn còn nguyên liệu, sáng mai có thể dùng.”
“Vậy thì ngày mai tôi sẽ đến sớm.” Trình Lưu tích cực nói.
Mặc dù chỉ vì không muốn lãng phí thức ăn, nhưng trong lòng Trình Lưu đã nhảy cẫng lên vì sung sướng, cô quyết tâm lần sau sẽ mua thêm nguyên liệu để có thể cùng nhau ăn hai bữa.
Trình Lưu rất am hiểu chiêu học đi đôi với hành.
Ban đêm, Hạ Bách không đeo kính và mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh ngọc, bớt nhã nhặn đi một chút, khuôn mặt đó càng thêm tuấn tú.
Anh nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng đung đưa chất lỏng đỏ sẫm trong ly.
Gia đình anh sở hữu rất nhiều loại rượu, có lần anh lấy ra vài chai muốn tặng cho Trình Lưu, nhưng cô từ chối vì không có hứng thú với rượu.
“Tôi uống được nhưng không thích, cũng không hiểu về thưởng thức.” – Trích lời Trình Lưu.
Một thời gian dài sau đó, Hạ Bách đã quan sát Trình Lưu và thấy rằng cô có thể làm tốt mọi việc, nhưng chỉ khi làm việc, cô mới bùng lên nhiệt huyết.
Một người lấy sự nghiệp làm trọng tâm, cũng là kẻ cuồng công việc như bao người.
Hạ Bách biết trong mắt Trình Lưu chỉ có sự nghiệp nên anh lặng lẽ đứng ở bên cạnh cô, chẳng bao giờ dám vượt qua một bước.
Bởi vì có muốn cũng vô dụng.
Nửa năm trước, khi Hạ Bách biết được Trình Lưu hẹn hò với Uông Hồng Dương, anh rất ngạc nhiên nhưng không lo lắng.
Với tham vọng sự nghiệp của Trình Lưu, Uông Hồng Dương chỉ là người mẫu nên cậu ta không thể giúp gì cho cô, chưa kể Uông Hồng Dương chẳng có ưu điểm gì ngoại trừ mã bề ngoài, lại thích câu người.
Anh là người duy nhất ở bên cạnh cô nhiều năm, gia cảnh bề thế, dung mạo cũng không thua kém Uông Hồng Dương.
Trong tương lai, sau khi Trình Lưu cân nhắc ưu khuyết điểm, cô sẽ thấy rằng chỉ có anh là người phù hợp nhất. Hạ Bách chẳng dám mơ Trình Lưu sẽ thích mình, tầm mắt cô chưa bao giờ dừng ở chỗ anh, nhưng anh mong hai người sẽ ở bên nhau.
Nhưng bây giờ thì khác.
Quý Triều Chu mang đến sự uy hiếp cho anh.
Ngoại hình và gia thế đều thuộc hàng khủng, quan trọng nhất là cha của Quý Triều Chu còn điều hành công ty xe hơi Thiên Khải có liên quan đến dự án quan trọng nhất của Trình Lưu.
Hạ Bách nhấp một ngụm rượu đỏ, thậm chí có lúc anh còn nghi ngờ nguyên nhân khiến Trình Lưu dính líu tới Quý Triều Chu là vì Quý Mộ Sơn đứng sau anh ta.
Anh ngồi trên ghế đẩu cao, lật xem điện thoại, vô thức mở WeChat, khi nhìn thấy chấm đỏ ở góc dưới màn hình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Quý Triều Chu chịu không nổi rồi sao?
Hạ Bách mở vòng bạn bè, trên cùng là thông báo từ Quý Triều Chu, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, khóe mắt lại nhìn thấy bài đăng phía dưới.
“Khụ khụ khụ…”
Rượu vang chưa kịp nuốt xuống nghẹn trong cổ họng khiến anh ho dữ dội, Hạ Bách nhìn đăm đăm vào bài đăng của Trình Lưu, chiếc ly trong tay anh sắp bị bóp tan nát.
Lần này Trình Lưu nói là bạn bè chứ không phải hàng xóm, nhưng Hạ Bách biết người ở bên cạnh cô là Quý Triều Chu, và bàn tay trong bức ảnh cũng là tay của Quý Triều Chu.
Bộ đồ ăn được bày ở vị trí giống hệt buổi sáng hôm nay.
Anh nặng nề đặt ly rượu xuống, bấm vào thông báo trên cùng, giờ mới phát hiện Quý Triều Chu không hề bình luận về bài đăng đó, chỉ nhấn like.
Hạ Bách đập mạnh tay lên bàn đảo, cúi đầu nhìn xuống sàn tức đến bật cười. Rõ ràng là Quý Triều Chu cố tình nhấn like để anh vô thức mở vòng bạn bè và nhìn thấy bài đăng của Trình Lưu.
Cái like đó càng giống như sự châm chọc của anh ta.
Khuôn mặt của Hạ Bách tối lại, Trình Lưu không bao giờ đăng gì lên mạng xã hội một cách dễ dàng, và mỗi nội dung đều đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời cô.
Kết quả hiện tại chỉ ăn bữa cơm với Quý Triều Chu cũng muốn đăng lên mạng xã hội.
Quý Triều Chu quan trọng với cô đến vậy sao?
Hạ Bách không thể kìm được cơn ghen tuông đang hừng hực trong lòng.
Người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.
Trước kia Trình Lưu không quan tâ m đến ai, cũng không có cảm xúc gì, nhưng bây giờ Trình Lưu đột nhiên quan tâ m đến một người và người đó không phải là anh.
Hạ Bách không thể chấp nhận được, lại càng không hài lòng về Quý Triều Chu.
So với kẻ không não như Uông Hồng Dương, Quý Triều Chu là người có dã tâm hơn nhiều.
Tên không não – Uông Hồng Dương đang nằm trên giường nghịch điện thoại, xem hết một lượt những hot search liên quan đến Công nghệ Thần Ẩn và Trình Lưu, sờ lên gương mặt mình, anh ta cảm thấy hối tiếc khủng khiếp.
Ai có thể biết người sáng lập Thần Ẩn hiện đang được khen nức nở trên mạng là người cũ của mình cơ chứ.
Lúc đầu Trình Lưu mê mẩn anh ta cũng nhờ khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo này, mặc dù sau đó cô đã đem lòng yêu người khác.
Nhìn bức ảnh chiếc đồng hồ của Trình Lưu, Uông Hồng Dương nghĩ thầm đừng nói chiếc đồng hồ đó là của Quý Triều Chu tặng nhé.
Mấy ngày rồi Trình Lưu đã hỏi anh về kỹ năng cưa đổ crush, % là có hiệu quả. Uông Hồng Dương nghĩ mình vẫn còn một đống kỹ xảo Hải Vương chưa xài đến.Hải Vương (tiếng lóng): lăng nhăng.Uông Hồng Dương cảm thấy mình đúng là viên minh châu bị phủ bụi.
Ngay cả đá tảng như Trình Lưu cũng có thu hoạch, xem ra kỹ năng của mình rất hữu dụng.
Uông Hồng Dương ngồi dậy. Anh ta đã lăn lộn trong ngành mấy năm, quen biết rất nhiều người, ké tí fame từ Trình Lưu rồi tìm một vài đứa bạn để PR cho bản thân thành chuyên gia giúp những cặp tình nhân trở thành thân thuộc.
Từ thời khắc này, tương lai của bậc thầy tình trường trong làng giải trí bắt đầu.
“Thực sự không biết sau này nửa kia của Trình tổng sẽ là người thế nào.”
“Chả phải Vân Phỉ từng ghi hình với sếp Trình sao? Nói không chừng cô ấy biết chút tin tức bên lề đó.”
“Vậy chúng ta đi hỏi xem.”
Vân Phỉ ngồi trước gương trang điểm, nhắm mắt dựa vào ghế, bên cạnh chuyên viên makeup đang trang điểm cho cô.
Cô đang cùng đoàn đi quay phim nên không chú ý tới những sự kiện xảy ra hai ngày nay, giờ một tốp diễn viên bỗng dẫn dịu nhau đến hỏi cô.
“Vân Phỉ, cô đã phỏng vấn Trình tổng trên chương trình phát sóng trực tiếp. Có nghe nói cô ấy thích ai không?”
Trình tổng?
Nghe thấy hai chữ này, trong đầu Vân Phỉ lập tức nghĩ đến khuôn mặt của Trình Lưu. Cô mở mắt ra, từ trong gương nhìn hai diễn viên đang nói chuyện phiếm bên cạnh, duy trì một nụ cười hời hợt: “Hỏi làm gì vậy? Cô ấy thích ai tôi biết làm sao được.”
Có một nam diễn viên đứng bên, cầm điện thoại di động cho cô xem ảnh chụp Trình Lưu trong buổi họp báo: “Chúng tôi đều đang đoán xem Trình tổng đeo đồng hồ nam là của ai.”
Làm sao mình biết chủ nhân của chiếc đồng hồ nam trên tay Trình Lưu là ai?
Vân Phỉ thầm cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn lịch sự nhìn màn hình điện thoại của đối phương, nhìn xong thì đứng hình.
Cô từng thấy chiếc đồng hồ đó.
Quý Triều Chu đã đeo nó một lần vào lễ trưởng thành mười tám tuổi, anh không có nhiều đồng hồ và cũng hiếm khi đeo nó, vì vậy Vân Phỉ nhớ rất rõ.
Gương mặt tươi cười của Vân Phỉ bỗng trở nên cứng ngắc, nam diễn viên bên cạnh vẫn đang buôn chuyện.
“Đồng hồ chắc chắn không phải của Trình Lưu. Nếu tự mua một chiếc đồng hồ nam thì kiểu gì cũng phải điều chỉnh lại dây đeo.”
“Nếu đã mua được đồng hồ thì gia cảnh cũng không tồi đâu.”
Vân Phỉ gạt chiếc điện thoại đi, giọng điệu có phần lạnh lùng: “Mọi người đến giờ quay phim rồi, có phải không?”
“Mau mau, chúng ta đi ra ngoài thôi.” Hai diễn viên không để ý Vân Phỉ tâm tình không tốt, nhanh chóng rời khỏi phòng hóa trang.
Sau khi họ rời khỏi phòng, Vân Phỉ quay đầu tránh tay chuyên viên trang điểm: “Cô cũng đi ra ngoài.”
Chuyên viên trang điểm có vẻ sửng sốt, cũng không hỏi tại sao, chỉ đặt đồ trong tay xuống rồi bỏ ra ngoài.
Vân Phỉ lật xem điện thoại một lúc, ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp quyến rũ trong gương, hít một hơi thật sâu rồi gọi điện thoại. Phải mất một lúc để cuộc gọi kết nối.
“Dì Vân.” Vân Phỉ gọi tên người ở đầu dây bên kia, “Anh Triều Chu… có phải anh ấy thích Trình Lưu rồi không ạ? Anh ấy đưa đồng hồ cho cô ta đeo đó dì.”
Vân Sắt không để ý tới Thần Ẩn, cũng không biết những chuyện đã xảy ra: “Đồng hồ gì? Con gặp bọn họ sao?”
“Dạ không, con vẫn đang quay phim.” Vân Phi nói với vẻ tủi thân, “Trình Lưu tổ chức họp báo, tay đeo đồng hồ của anh Triều Chu đó ạ.”
“Họp báo khi nào?” Vân Sắt bình tĩnh hỏi.
Vân Phỉ gửi video qua Wechat cho Vân Sắt: “Dì vào Wechat xem đi ạ.”
“Ta sẽ xem sau.” Cơn đau khiến Vân Sắt mất ngủ cả đêm, bà ngồi trên xe lăn nhìn trang viên dưới lầu, “Tiểu Phỉ, con biết Triều Chu sẽ không thích con mà.”
“Vậy thì anh ấy cũng không nên thích Trình Lưu.” Khuôn mặt quyến rũ của Vân Phi đầy vẻ cáu kỉnh, “Chỉ có con mới hiểu anh Triều Chu.”
“Tiểu Phỉ.” Vân Sắt thở dài, “Đừng làm tiểu xảo với Triều Chu nữa, nếu không Quý Mộ Sơn sẽ không để yên cho con đâu, ta cũng chẳng bảo vệ được con.”
Vân Phỉ cứng họng, cô không dám đắc tội Quý Mộ Sơn.
“Đừng nghĩ nhiều, trước hết con cứ đi quay phim.” Vân Sắt gằn từng chữ, “Con là em gái của Quý Triều Chu, do ta nuôi nấng, sẽ mãi mãi được nhà họ Quý che chở.”
“Dì Vân…”
“Thôi, vậy đi.” Vân Sắt cúp điện thoại với vẻ mặt mệt mỏi.
Vào đêm muộn vài ngày trước, Quý Mộ Sơn đột nhiên đến gặp bà, chỉ để cảnh cáo bà không được xen vào chuyện giữa Triều Chu và Trình Lưu. Vân Sắt không biết chuyện gì đã xảy ra khiến Quý Mộ Sơn bỗng trở nên mạnh mẽ như vậy, nhưng bà không thể ép Triều Chu được.
Trình Lưu à Trình Lưu… Mới bao lâu mà cô đã tiếp cận được Triều Chu.
Vân Sắt ngồi trên xe lăn hồi lâu rồi mới nhấp vào liên kết, đó là video cuộc họp báo của Trình Lưu.
Bà đã xem hết thời lượng video buổi họp báo, sau đó cố gắng mãi mới đi tìm hiểu Công nghệ Thần Ẩn đã xảy ra chuyện gì trong hai ngày qua.
Không thể phủ nhận Trình Lưu là một doanh nhân trẻ thành đạt.
Nhưng nếu Quý Triều Chu không thể nắm giữ được Trình Lưu, vậy thì e rằng tương lai thằng bé sẽ ở thế bị động.
Vân Sắt ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm xa xa, trong veo, sáng tỏ lại cô đơn. Sau này bà đi rồi, lỡ như Triều Chu… cũng không nhìn ra.
Vừa đặt thìa xuống, Trình Lưu đã nhận được cuộc gọi từ Hạ Bách.
“Công ty có chuyện?” Cô nghe máy rồi hỏi.
“Dạ không.” Hạ Bách ở đầu dây bên kia mỉm cười, “Thứ Bảy ngày mai, chị dọn đến nhà mới cũng lâu rồi, đã đến lúc mừng tân gia. Tiền bối, chị sẽ không từ chối tôi nữa phải không?”
“Thứ Bảy…” Trình Lưu có vẻ khó xử, theo bản năng nhìn mặt Quý Triều Chu, “Cuối tuần tôi có hẹn rồi.”
“Là trợ lý Hạ?” Quý Triều Chu buông thìa, tay cầm thìa đập vào thành bát phát ra âm thanh giòn giã. Anh nhướng mi, thản nhiên hỏi: “Anh ta nói gì?”
Trình Lưu giải thích: “Tôi vừa chuyển sang nhà mới nên phải tổ chức lễ tân gia.”
Quý Triều Chu lại cầm thìa lên, chậm rãi khuấy nửa bát cháo còn lại: “Nếu đã như thế, ngày mai cô mời trợ lý Hạ tới nhà ăn cơm.”
Trình Lưu vô thức từ chối: “Nhưng tôi…” Tôi muốn hẹn hò với anh.
“Tôi không có bạn.” Quý Triều Chu rũ mắt xuống, nhỏ giọng hỏi cô, “Ngày mai tôi có thể cùng cô tổ chức lễ tân gia được không?”
Anh ngồi lặng lẽ, hàng mi dài rũ xuống, ngón tay trắng nõn mong manh cầm thìa, từ từ khuấy cháo trong bát, nhìn mới cô đơn lẻ loi làm sao.
Trình Lưu lập tức cảm thấy đất trời sụp đổ, bọn họ phải làm với nhau!
Bỏ hẹn hò luôn, ngày mai phải làm tân gia!
“Được chứ.” Trình Lưu lập tức đồng ý, “Vậy thì ngày mai chúng ta cùng nhau tổ chức.”
Cô nói lại mọi chuyện với Hạ Bách.
Hạ Bách, người mới nghĩ ra đòn phản kích ở đầu dây bên kia: “…”
“Trợ lý Hạ có bằng lòng không?” Quý Triều Chu nhẹ giọng hỏi Trình Lưu.
“Chúng ta cùng nhau tổ chức, cậu ta có muốn hay không cũng kệ.” Trình Lưu nói với Hạ Bách: “Ngày mai cầm miệng tới dùng bữa.”
HẾT CHƯƠNG
Lynn: Lại có cái để tâm sự với mọi người. Phân đoạn miêu tả suy nghĩ nội tâm của Hạ Bách khiến mình thấy anh chàng này không thực sự hiểu về con người của Trình Lưu, cũng không yêu Trình Lưu mà giống như thần tượng cô thì đúng hơn. Qua suy nghĩ của anh ta, Trình Lưu trở thành một kẻ có thể bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Trình Lưu đúng là lão luyện khéo léo, thông minh và điềm tĩnh đấy, nhưng với cảm nhận của riêng mình, bạn ấy là người có tham vọng nhưng biết giới hạn, biết cái gì nên làm không nên làm. Bạn ấy không vô tâm, chỉ là bạn ấy sẽ quan tâm những điều mà bạn ấy nghĩ là xứng đáng, vậy thôi. Nếu thực sự tham vọng và bất chấp mọi thứ, có lẽ Trình Lưu đã để mắt tới Hạ Bách từ lâu rồi cũng nên. Nhưng bạn ấy không làm thế, mà tự đi lên bằng thực lực của bản thân, đó là điều đáng học hỏi. Sang những chương sau nữa, chúng ta cũng sẽ được biết thêm một phần quá khứ của Trình Lưu, rất đáng đọc đó mọi người.