Ba ngày sau, Lục Vị Tùng đăng môn bái phỏng, Vi Miễn tiếp đón hắn trong khách phòng.
“Lục huynh, hôm nay sao rảnh rỗi đến tìm ta vậy?”
Nhấp một ngụm trà nóng, Vi Miễn tựa tiếu phi tiếu hỏi. Y đương nhiên biết mục đích tới đây của Lục Vị Tùng, chẳng qua giả ngu mà thôi.
“Hôm trước được Vi huynh tương trợ, hôm nay ta đặc biệt đăng môn bái tạ, còn có tiền chuộc người hoàn trả huynh.” Lục Vị Tùng thành thành thật thật lấy ra một tập ngân phiếu.
“Lục huynh nói vậy là sai rồi. Hôm đó ta đã nói chút tiền chuộc đó với ta bất quá chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Lục huynh so đo như vậy, chính là khinh thường ta rồi.”
“Nào có, nào có......” Lục Vị Tùng liên tục xua tay, người tốt thái quá chính là người tốt thái quá, bị Vi Miễn ngay câu đầu tiên đã nói như mình phạm tội tày trời, vội ngượng ngùng thu hồi ngân phiếu, “Nếu Vi huynh đại nghĩa như thế, ta cũng không nì nèo nữa.”
“Lục huynh cảm thấy mắc nợ ta?” ý cười trên mặt Vi Miễn càng sâu.
“Cái này...... Cái này......” Lục Vị Tùng sợ nói sai sẽ làm Vi Miễn mất hứng, ngập ngừng hồi lâu mới nói, “Vi huynh đối đãi với ta tử tế như vậy, ta lại không biết đền đáp thế nào. Trong lòng quả thực bất an.”
“Nghe nói quý phủ của Lục huynh có hầm rượu mười năm. Nếu huynh mời ta một vò thì không phụ tình nghĩa chúng ta quen biết lâu nay.”
Lục Vị Tùng vừa nghe xong, vui mừng quá đỗi, vỗ tay nói: “Dĩ nhiên. Vi huynh đối với ta tình thâm ý hậu, ta sao có thể keo kiệt một vò rượu ngon. Hôm nay đến, vốn là định mời Vi huynh khi rảnh ghé qua hàn xá một bữa để ta bày tỏ tấm lòng cảm kích. Không biết khi nào Vi huynh rảnh?”
“Lục huynh đã có tâm, hôm nay ta đang rảnh đây.”
“Ha ha ha, như vậy, Vi huynh, thỉnh!”
“Lục huynh, thỉnh!”
Hai người nhìn nhau cười lớn, sóng vai đi ra ngoài. Mải lo mời Vi Miễn uống rượu, Lục Vị Tùng đã sớm quên mục đích chính mình tới đây hôm nay chính là đem người bị xe ngựa của mình làm bị thương kia về phủ.
Qua mấy ngày, Lục Vị Tùng mới sực nhớ tới việc này, lại tới Thủy Hội viên lần nữa. Kết quả là lại bị Vi Miễn nói hươu nói vượn đánh lạc hướng, bồi y đi chơi hồ một ngày, nghe người đàn hát, tâm sự phong nguyệt, tận hứng mà về, còn chính sự đã sớm quên béng luôn.
Cứ như thế mấy bận, Ngọc Lưu đã bị Lục Vị Tùng quên lãng triệt để.
Ngọc Lưu vẫn đang nằm dưỡng thương trên giường. Từ ngày đó đến nay, vết thương trên mông đã khá hơn rất nhiều; còn cái chân gãy, do khi đó hắn dùng sức quá mạnh nên chỗ xương tiếp giáp bị trật. Tuy được trị liệu đúng lúc nhưng thương chồng lên thương, vốn nhiều nhất một tháng có thể xuống đất đi lại, giờ qua hơn nửa tháng hắn mới khập khiễng chống gậy xuống giường, miễn cưỡng ra khỏi căn phòng đã nằm đến mốc meo này.
“Ngọc công tử, thân thể ngươi còn chưa hồi phục hẳn. Ta dìu ngươi về phòng.”
Dược Nhi phát hiện từ khi Ngọc Lưu bị Vi Miễn biến thành thương càng thêm thương giống như bị dọa chết khiếp, hành động và lời nói thận trọng hơn rất nhiều.
“Đã lâu không phơi nắng. Như vậy đi, ngươi dìu ta đến bên hồ ngồi nghỉ một lát, đợi khi mặt trời lặn hẵng đỡ ta về phòng.”
Tâm tình Ngọc Lưu đang rất tốt. Sau ngày hôm đó, Vi Miễn không tới gặp hắn nữa. Mấy ngày lo lắng đề phòng qua đi, hắn bắt đầu an tâm dưỡng thương, vừa tập tễnh đi được đã bắt Dược nhi dìu ra ngoài vừa hít thở không khí vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi đỡ Ngọc Lưu ra ngồi bãi cỏ ven hồ, Dược Nhi bỏ đi sắc thuốc. Ngọc Lưu duỗi cái lưng mỏi nhừ, bên hồ không khí thanh tân làm cho hắn có loại lỗi giác như được sống lại, không tin nổi mình mới trở về từ quỷ môn quan. Nhớ lại hành động của Vi Miễn hôm đó, lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nhưng hiện tại, hắn lại lo lắng vấn đề khác.
Vi Miễn cuối cùng vẫn buông tha hắn. Đây chính là chuyện khiến Ngọc Lưu lo nghĩ. Vi Miễn không muốn phế hắn, Ngọc Lưu nhận thức điểm này nên mới lo âu. Trong lòng lo nghĩ nên không còn tâm tình thưởng thức cảnh đẹp ý xuân trước mắt.
Đột nhiên một con cá trắm đen búng nước nhảy lên, vẽ thành một đường cong hoàn mỹ trên mặt hồ rồi mới rơi xuống nước tung bọt lấp lánh hấp dẫn ánh mắt Ngọc Lưu. Cẩn thận nhìn lại, hắn phát hiện một chiếc thuyền hoa đang chậm rãi bơi về bờ bên này.
Ba ngày sau, Lục Vị Tùng đăng môn bái phỏng, Vi Miễn tiếp đón hắn trong khách phòng.
“Lục huynh, hôm nay sao rảnh rỗi đến tìm ta vậy?”
Nhấp một ngụm trà nóng, Vi Miễn tựa tiếu phi tiếu hỏi. Y đương nhiên biết mục đích tới đây của Lục Vị Tùng, chẳng qua giả ngu mà thôi.
“Hôm trước được Vi huynh tương trợ, hôm nay ta đặc biệt đăng môn bái tạ, còn có tiền chuộc người hoàn trả huynh.” Lục Vị Tùng thành thành thật thật lấy ra một tập ngân phiếu.
“Lục huynh nói vậy là sai rồi. Hôm đó ta đã nói chút tiền chuộc đó với ta bất quá chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Lục huynh so đo như vậy, chính là khinh thường ta rồi.”
“Nào có, nào có......” Lục Vị Tùng liên tục xua tay, người tốt thái quá chính là người tốt thái quá, bị Vi Miễn ngay câu đầu tiên đã nói như mình phạm tội tày trời, vội ngượng ngùng thu hồi ngân phiếu, “Nếu Vi huynh đại nghĩa như thế, ta cũng không nì nèo nữa.”
“Lục huynh cảm thấy mắc nợ ta?” ý cười trên mặt Vi Miễn càng sâu.
“Cái này...... Cái này......” Lục Vị Tùng sợ nói sai sẽ làm Vi Miễn mất hứng, ngập ngừng hồi lâu mới nói, “Vi huynh đối đãi với ta tử tế như vậy, ta lại không biết đền đáp thế nào. Trong lòng quả thực bất an.”
“Nghe nói quý phủ của Lục huynh có hầm rượu mười năm. Nếu huynh mời ta một vò thì không phụ tình nghĩa chúng ta quen biết lâu nay.”
Lục Vị Tùng vừa nghe xong, vui mừng quá đỗi, vỗ tay nói: “Dĩ nhiên. Vi huynh đối với ta tình thâm ý hậu, ta sao có thể keo kiệt một vò rượu ngon. Hôm nay đến, vốn là định mời Vi huynh khi rảnh ghé qua hàn xá một bữa để ta bày tỏ tấm lòng cảm kích. Không biết khi nào Vi huynh rảnh?”
“Lục huynh đã có tâm, hôm nay ta đang rảnh đây.”
“Ha ha ha, như vậy, Vi huynh, thỉnh!”
“Lục huynh, thỉnh!”bg-ssp-{height:px}
Hai người nhìn nhau cười lớn, sóng vai đi ra ngoài. Mải lo mời Vi Miễn uống rượu, Lục Vị Tùng đã sớm quên mục đích chính mình tới đây hôm nay chính là đem người bị xe ngựa của mình làm bị thương kia về phủ.
Qua mấy ngày, Lục Vị Tùng mới sực nhớ tới việc này, lại tới Thủy Hội viên lần nữa. Kết quả là lại bị Vi Miễn nói hươu nói vượn đánh lạc hướng, bồi y đi chơi hồ một ngày, nghe người đàn hát, tâm sự phong nguyệt, tận hứng mà về, còn chính sự đã sớm quên béng luôn.
Cứ như thế mấy bận, Ngọc Lưu đã bị Lục Vị Tùng quên lãng triệt để.
Ngọc Lưu vẫn đang nằm dưỡng thương trên giường. Từ ngày đó đến nay, vết thương trên mông đã khá hơn rất nhiều; còn cái chân gãy, do khi đó hắn dùng sức quá mạnh nên chỗ xương tiếp giáp bị trật. Tuy được trị liệu đúng lúc nhưng thương chồng lên thương, vốn nhiều nhất một tháng có thể xuống đất đi lại, giờ qua hơn nửa tháng hắn mới khập khiễng chống gậy xuống giường, miễn cưỡng ra khỏi căn phòng đã nằm đến mốc meo này.
“Ngọc công tử, thân thể ngươi còn chưa hồi phục hẳn. Ta dìu ngươi về phòng.”
Dược Nhi phát hiện từ khi Ngọc Lưu bị Vi Miễn biến thành thương càng thêm thương giống như bị dọa chết khiếp, hành động và lời nói thận trọng hơn rất nhiều.
“Đã lâu không phơi nắng. Như vậy đi, ngươi dìu ta đến bên hồ ngồi nghỉ một lát, đợi khi mặt trời lặn hẵng đỡ ta về phòng.”
Tâm tình Ngọc Lưu đang rất tốt. Sau ngày hôm đó, Vi Miễn không tới gặp hắn nữa. Mấy ngày lo lắng đề phòng qua đi, hắn bắt đầu an tâm dưỡng thương, vừa tập tễnh đi được đã bắt Dược nhi dìu ra ngoài vừa hít thở không khí vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi đỡ Ngọc Lưu ra ngồi bãi cỏ ven hồ, Dược Nhi bỏ đi sắc thuốc. Ngọc Lưu duỗi cái lưng mỏi nhừ, bên hồ không khí thanh tân làm cho hắn có loại lỗi giác như được sống lại, không tin nổi mình mới trở về từ quỷ môn quan. Nhớ lại hành động của Vi Miễn hôm đó, lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nhưng hiện tại, hắn lại lo lắng vấn đề khác.
Vi Miễn cuối cùng vẫn buông tha hắn. Đây chính là chuyện khiến Ngọc Lưu lo nghĩ. Vi Miễn không muốn phế hắn, Ngọc Lưu nhận thức điểm này nên mới lo âu. Trong lòng lo nghĩ nên không còn tâm tình thưởng thức cảnh đẹp ý xuân trước mắt.
Đột nhiên một con cá trắm đen búng nước nhảy lên, vẽ thành một đường cong hoàn mỹ trên mặt hồ rồi mới rơi xuống nước tung bọt lấp lánh hấp dẫn ánh mắt Ngọc Lưu. Cẩn thận nhìn lại, hắn phát hiện một chiếc thuyền hoa đang chậm rãi bơi về bờ bên này.