Sau màn rối ren, căn phòng an tĩnh trở lại. Chỉ có Ngọc Lưu nhìn Chương tiểu thư được người đưa về, trong mắt xẹt qua một mạt trào phúng, nữ nhân này diễn trò không tệ, so với Lục tiểu thư kia lợi hại hơn nhiều.
“Ngọc công tử, xem ra...... người có thể giúp Vi gia chỉ còn ngươi.” Kỷ thần y quay đầu, nhìn Ngọc Lưu ý vị thâm trường: “Không biết Ngọc công tử có bằng lòng hay không?”
Ngọc Lưu ảm đạm cười, không đáp mà hỏi lại: “Kỷ thần y, không biết Vi gia có từng nói với ngài sẽ xử lý ta thế nào nếu ta không đồng ý không?”
Kỷ thần y ngẩn ra một thoáng, vuốt râu cười, nói: “Ngọc công tử thật thông minh! Kỳ thật người hoán máu không nhất thiết phải là Ngọc công tử. Hạ nhân trong viên còn rất nhiều. Nếu không còn ai, cũng không phải không thể bỏ chút tiền ra mua lấy một người đồng ý làm.”
Tuy không nói thẳng nhưng Ngọc Lưu có thể hiểu được ý tứ trong đó. Có thể cứu Vi Miễn không phải chỉ có một mình Ngọc Lưu. Nhưng nếu hắn không cứu, một khi hoán huyết thành công, chẳng những hắn mất đi sủng ái của Vi Miễn mà kết cục e rằng cũng cực kỳ thê thảm.
“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy thử lòng người ta. Thực ngoan độc!” Ngọc Lưu thì thầm tự nhủ, thanh âm nhỏ đến mức chỉ hắn nghe thấy rồi mới chậm rãi nói, “Kỷ thần y, vậy chuẩn bị hoán huyết đi.”
“Ngọc công tử, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận. Biện pháp nguy hiểm vô cùng. Thật ra nếu để người khác hoán huyết, lỡ may Vi gia chết, ngươi cũng có thể tìm cành khác leo lên, vị tất mạo hiểm như vậy.” Kỷ thần y khuyên bảo.
Ngọc Lưu cười sầu thảm: “Cả đời này của ta chỉ bám lấy cành Vi gia thôi. Nếu hắn chết, e rằng ta cũng chẳng có kết cục tốt. Nếu hắn sống, ta ít nhất cũng coi như nửa ân nhân cứu mạng, cho dù tương lai bị thất sủng, Vi gia cũng có thể nghĩ tới ân tình này mà không bạc đãi ta.”
Hắn luôn không thích mạo hiểm, nhưng ván bài trước mắt này lại không thể không chơi bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác. Nếu Vi Miễn chết, ai biết sẽ có người đến diệt khẩu người từng chung chăn gối với Vi Miễn hay không.
“Nếu Ngọc công tử đã quyết, xin uống viên dược này.” Kỷ thần y lấy từ hòm thuốc ra một viên thuốc màu mật ong thơm ngào ngạt.
Ngọc Lưu chẳng buồn hỏi xem thuốc này có tác dụng gì, cầm nuốt luôn xuống bụng, tư vị ra sao cũng chưa kịp cảm nhận.
Hắn không hỏi, Kỷ thần y lại giải thích kỹ càng: “Dược này tên là ấm hương hoàn. Sau khi Ngọc công tử uống xong sẽ cảm thấy nóng trong bụng, chờ một lát sẽ thấy buồn ngủ. Khi đó, không cần giãy dụa, thả lỏng người một chút, lão phu lập tức chuẩn bị cắt mạch hoán huyết, cam đoan Ngọc công tử sẽ không đau chút nào….”
Ngọc Lưu uống xong viên thuốc, quả nhiên cảm thấy một dòng hơi ấm dâng lên trong bụng. Hơi ấm như gió xuân nhẹ nhàng phất qua mặt, hắn quả thực cảm thấy buồn ngủ. Không chờ Kỷ thần y nói xong, thân thể hắn đã mềm nhũn ngã ra sau. Trong cơn mơ hồ, hình như có người đón lấy thân thể hắn.
“Kỉ huynh vất vả rồi!”
Đón được thân thể yếu đuối ngã xuống của Ngọc Lưu chính là Vi Miễn vừa bật dậy từ trên giường. Ánh mắt rạng ngời hữu thần, hoàn toàn tương phản với sắc mặt xám xịt phù thũng, bộ dáng chẳng có lấy nửa điểm trọng thương.
Kỷ thần y động rót một chén nước nhấp giọng rồi mới cười nói: “Vi huynh đệ, cả đời ta đời nói dối cộng lại cũng không nhiều bằng ngày hôm nay vì ngươi. Ngươi phải bồi thường ta thế nào đây?”
Vi Miễn bất động thanh sắc, để cho Ngọc Lưu nằm thoải mái bên mình xong mới ung dung trả lời: “Đã là huynh đệ, cần gì phải so đo. Kỷ huynh cứ xuất toàn lực, chẳng lẽ tiểu đệ này dám quên ơn? Đưa đây.”
“Câu này của ngươi làm như ta là người xấu lắm vậy.” Kỷ thần y bật cười, miệng nói vậy chứ tay vẫn lấy trong hòm thuốc ra một viên giống hệt viên thuốc ban nãy đưa Ngọc Lưu, đặt vào tay Vi Miễn. “Ấm hương hoàn của ta luyện ba năm mới được hai viên đều cho ngươi dùng. Nếu chiêu dẫn xà xuất động này thất bại, chẳng phải ta thiệt thòi rồi sao?”
Vi Miễn âm lãnh cười, nói: “Ta làm việc đã bao giờ tính sai? Ngươi đi ra ngoài đi, nửa canh giờ sau hãy tuyên bố hoán huyết thất bại, ta và Ngọc Lưu đều chết. Trước lúc lâm chung, ta phó thác một quyển sách cho ngươi, nhờ ngươi mang tới kinh thành trình lên Hoàng Thượng.”
Kỷ thần y nhất thời chán nản kêu lên: “Ngươi đây là đem ta ra mũi đao hỏa khẩu sao?”
Vi Miễn lười để ý đến hắn, nuốt luôn viên thuốc kia xuống. Kỷ thần y trừng mắt, biết y một lát nữa sẽ gục xuống, cãi cọ cũng vô ích, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, xoay người ra khỏi phòng, gọi Dược Nhi ra hồ gánh một thùng nước về, thả vào đó chút bột. Không bao lâu sau, thùng nước trở nên đỏ sẫm như máu, thậm chí còn tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm.
Sau màn rối ren, căn phòng an tĩnh trở lại. Chỉ có Ngọc Lưu nhìn Chương tiểu thư được người đưa về, trong mắt xẹt qua một mạt trào phúng, nữ nhân này diễn trò không tệ, so với Lục tiểu thư kia lợi hại hơn nhiều.
“Ngọc công tử, xem ra...... người có thể giúp Vi gia chỉ còn ngươi.” Kỷ thần y quay đầu, nhìn Ngọc Lưu ý vị thâm trường: “Không biết Ngọc công tử có bằng lòng hay không?”
Ngọc Lưu ảm đạm cười, không đáp mà hỏi lại: “Kỷ thần y, không biết Vi gia có từng nói với ngài sẽ xử lý ta thế nào nếu ta không đồng ý không?”
Kỷ thần y ngẩn ra một thoáng, vuốt râu cười, nói: “Ngọc công tử thật thông minh! Kỳ thật người hoán máu không nhất thiết phải là Ngọc công tử. Hạ nhân trong viên còn rất nhiều. Nếu không còn ai, cũng không phải không thể bỏ chút tiền ra mua lấy một người đồng ý làm.”
Tuy không nói thẳng nhưng Ngọc Lưu có thể hiểu được ý tứ trong đó. Có thể cứu Vi Miễn không phải chỉ có một mình Ngọc Lưu. Nhưng nếu hắn không cứu, một khi hoán huyết thành công, chẳng những hắn mất đi sủng ái của Vi Miễn mà kết cục e rằng cũng cực kỳ thê thảm.
“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy thử lòng người ta. Thực ngoan độc!” Ngọc Lưu thì thầm tự nhủ, thanh âm nhỏ đến mức chỉ hắn nghe thấy rồi mới chậm rãi nói, “Kỷ thần y, vậy chuẩn bị hoán huyết đi.”
“Ngọc công tử, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận. Biện pháp nguy hiểm vô cùng. Thật ra nếu để người khác hoán huyết, lỡ may Vi gia chết, ngươi cũng có thể tìm cành khác leo lên, vị tất mạo hiểm như vậy.” Kỷ thần y khuyên bảo.
Ngọc Lưu cười sầu thảm: “Cả đời này của ta chỉ bám lấy cành Vi gia thôi. Nếu hắn chết, e rằng ta cũng chẳng có kết cục tốt. Nếu hắn sống, ta ít nhất cũng coi như nửa ân nhân cứu mạng, cho dù tương lai bị thất sủng, Vi gia cũng có thể nghĩ tới ân tình này mà không bạc đãi ta.”
Hắn luôn không thích mạo hiểm, nhưng ván bài trước mắt này lại không thể không chơi bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác. Nếu Vi Miễn chết, ai biết sẽ có người đến diệt khẩu người từng chung chăn gối với Vi Miễn hay không.
“Nếu Ngọc công tử đã quyết, xin uống viên dược này.” Kỷ thần y lấy từ hòm thuốc ra một viên thuốc màu mật ong thơm ngào ngạt.
Ngọc Lưu chẳng buồn hỏi xem thuốc này có tác dụng gì, cầm nuốt luôn xuống bụng, tư vị ra sao cũng chưa kịp cảm nhận.bg-ssp-{height:px}
Hắn không hỏi, Kỷ thần y lại giải thích kỹ càng: “Dược này tên là ấm hương hoàn. Sau khi Ngọc công tử uống xong sẽ cảm thấy nóng trong bụng, chờ một lát sẽ thấy buồn ngủ. Khi đó, không cần giãy dụa, thả lỏng người một chút, lão phu lập tức chuẩn bị cắt mạch hoán huyết, cam đoan Ngọc công tử sẽ không đau chút nào….”
Ngọc Lưu uống xong viên thuốc, quả nhiên cảm thấy một dòng hơi ấm dâng lên trong bụng. Hơi ấm như gió xuân nhẹ nhàng phất qua mặt, hắn quả thực cảm thấy buồn ngủ. Không chờ Kỷ thần y nói xong, thân thể hắn đã mềm nhũn ngã ra sau. Trong cơn mơ hồ, hình như có người đón lấy thân thể hắn.
“Kỉ huynh vất vả rồi!”
Đón được thân thể yếu đuối ngã xuống của Ngọc Lưu chính là Vi Miễn vừa bật dậy từ trên giường. Ánh mắt rạng ngời hữu thần, hoàn toàn tương phản với sắc mặt xám xịt phù thũng, bộ dáng chẳng có lấy nửa điểm trọng thương.
Kỷ thần y động rót một chén nước nhấp giọng rồi mới cười nói: “Vi huynh đệ, cả đời ta đời nói dối cộng lại cũng không nhiều bằng ngày hôm nay vì ngươi. Ngươi phải bồi thường ta thế nào đây?”
Vi Miễn bất động thanh sắc, để cho Ngọc Lưu nằm thoải mái bên mình xong mới ung dung trả lời: “Đã là huynh đệ, cần gì phải so đo. Kỷ huynh cứ xuất toàn lực, chẳng lẽ tiểu đệ này dám quên ơn? Đưa đây.”
“Câu này của ngươi làm như ta là người xấu lắm vậy.” Kỷ thần y bật cười, miệng nói vậy chứ tay vẫn lấy trong hòm thuốc ra một viên giống hệt viên thuốc ban nãy đưa Ngọc Lưu, đặt vào tay Vi Miễn. “Ấm hương hoàn của ta luyện ba năm mới được hai viên đều cho ngươi dùng. Nếu chiêu dẫn xà xuất động này thất bại, chẳng phải ta thiệt thòi rồi sao?”
Vi Miễn âm lãnh cười, nói: “Ta làm việc đã bao giờ tính sai? Ngươi đi ra ngoài đi, nửa canh giờ sau hãy tuyên bố hoán huyết thất bại, ta và Ngọc Lưu đều chết. Trước lúc lâm chung, ta phó thác một quyển sách cho ngươi, nhờ ngươi mang tới kinh thành trình lên Hoàng Thượng.”
Kỷ thần y nhất thời chán nản kêu lên: “Ngươi đây là đem ta ra mũi đao hỏa khẩu sao?”
Vi Miễn lười để ý đến hắn, nuốt luôn viên thuốc kia xuống. Kỷ thần y trừng mắt, biết y một lát nữa sẽ gục xuống, cãi cọ cũng vô ích, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, xoay người ra khỏi phòng, gọi Dược Nhi ra hồ gánh một thùng nước về, thả vào đó chút bột. Không bao lâu sau, thùng nước trở nên đỏ sẫm như máu, thậm chí còn tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm.