Từ sau khi Lam Mi đến Uyên Ương điện hôm đó. Nạp Lan Bảo Cẩm quả thật muốn đi tìm Vũ Văn Lãnh hỏi rõ rốt cuộc y và Lam Mi có quan hệ thế nào. Nhưng ý nghĩ này nàng chỉ dám nghĩ mà không dám thực hiện. Nàng nhớ Lam Mi từng đến gây rối ở chỗ nàng thật ra chỉ vì Vũ Văn Lãnh. Nếu thật sự để nàng ta phát hiện nàng lén rời khỏi vương phủ. Như vậy nhất định nàng ta sẽ cố tình gây sự nữa cho xem
Màn đêm lạnh lẻo, ánh trăng phủ khắp mặt đất trong vương phủ. Tại Uyển Ương điện của Nạp Lan Bảo Cẩm, gió thổi nhè nhẹ bên tai. Những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặn. Nạp Lan Bảo Cẩm đang ở trong tẩm phòng của mình lặng lẽ quan sát bên ngoài. Đôi mắt như thiên thần ẩn chứa u sầu của nàng hướng về một phía nào đó bên ngoài. Trong hư vô ảo giác, nàng mơ hồ nghe được từ trên mái hiên có người đang gọi mình
" Bảo Cẩm quận chúa, Bảo Cẩm " Giọng nói ấm áp thân quen từ trên mái nhà truyền vào tai nàng. Nàng nhận ra đây chính là giọng của Vũ Văn Lãnh
Nàng hưng phấn xoay người bước ra khỏi phòng, nhìn trên mái hiên. Xác thực là có người, một bạch y nam tử đang ngồi đó. Bộ dáng anh tuấn tiêu sái này ngoài Vũ Văn Lãnh thì còn có thể là ai chứ
" Lãnh ca ca, sao huynh lại ở vậy " Nạp Lan Bảo Cẩm cười rộ, tâm trạng từ buồn bã bỗng vui vẻ lên. Nàng không hiểu tại sao khi nhìn thấy Vũ Văn Lãnh chính mình lại vui đến vậy
" Sao hả, Bảo Cẩm không cho huynh đến sao " Vũ Văn Lãnh hơi nghiên đầu, khóe miệng hơi nhếch lên. Hai má co giãn ra, dưới ánh trăng huyền ảo, trông y càng như một thiên thần
" Lãnh ca ca, muội lên đó với huynh " Nói rồi một thân bạch y của nàng khẽ bay gió gió. Thân ảnh thuần khiết kia của nàng phi thân một cái lên mái hiên
" Cho muội nè " Vũ Văn Lãnh lấy từ trong tay áo ra một tấm bùa bình an trao vào tay Nạp Lan Bảo Cẩm
" Cảm ơn huynh " Nạp Lan Bảo Cẩm ngồi sát bên cạnh Vũ Văn Lãnh. Nhận lấy ngọc bội từ trong tay y sau đó cầm nó lên để trước mắt mình liên tục ngắm nghía
" Muội thích đến vậy sao. À đúng rồi, Bảo Cẩm có phải gần đây trong vương phủ Ngọc... à không Lam Mi luôm kiếm chuyện với muội không " Vũ Văn Lãnh nhìn thẳng vào mắt nàng vô cùng quan tâm. Nạp Lan Bảo Cẩm đối diện với y nhất thời không biết nên trả lời thế nào
" Thật ra cái gì Ngọc cái... Lam Mi..Cô ta cũng chỉ đến Uyên Ương điện gây chuyện một lần. Còn cảnh cáo muội không được tiếp tục gặp huynh " Nạp Lan Bảo Cẩm hơi cuối đầu, né tránh ánh mắt của y
" Thật ra cô ta là con gái của Ngọc đại tướng quân Nam Du. Phụ thân cô ấy ba tháng trước vì cứu ta nên mới tử trận. Mẫu thân nàng ấy cũng vì thế qua đời. Ta đã hứa với hai người họ sẽ chăm sóc tốt cho ấy. Bằng không ta đã đuổi nàng ấy đi từ lâu rồi " Vũ Văn Lãnh bất đắc dĩ thở dài. Nạp Lan Bảo Cẩm cũng gật đầu không nói gì. Xem ra Vũ Văn Lãnh không hề thích Lam Mi. Nhưng Lam Mi đến Hiên Vương phủ vì mục đích gì
" Muội muốn biết thì ta cho muội biết, có lẽ Ngọc Thiên Mi lẻn vào vương phủ bởi vì muốn lấy một số tin tức có lợi cho Nam Du thôi " Nạp Lan Bảo Cẩm vốn định hỏi nhưng Vũ Văn Lãnh hiểu được ý của nàng nên đã trả lời trước
" Cảm huynh Lãnh ca ca, huynh không hề giấu muội " Nạp Lan Bảo Cẩm ngẩm đầu nhìn vầng trăng nơi xa xôi tận chân trời kia. Người nguyện ý tin tưởng nàng ngoài Dịp Dạ Tuyên e rằng chỉ có Vũ Văn Lãnh mà thôi
Màn đêm lạnh lẻo, ánh trăng phủ khắp mặt đất trong vương phủ. Tại Uyển Ương điện của Nạp Lan Bảo Cẩm, gió thổi nhè nhẹ bên tai. Những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặn. Nạp Lan Bảo Cẩm đang ở trong tẩm phòng của mình lặng lẽ quan sát bên ngoài. Đôi mắt như thiên thần ẩn chứa u sầu của nàng hướng về một phía nào đó bên ngoài. Trong hư vô ảo giác, nàng mơ hồ nghe được từ trên mái hiên có người đang gọi mình
" Bảo Cẩm quận chúa, Bảo Cẩm " Giọng nói ấm áp thân quen từ trên mái nhà truyền vào tai nàng. Nàng nhận ra đây chính là giọng của Vũ Văn Lãnh
Nàng hưng phấn xoay người bước ra khỏi phòng, nhìn trên mái hiên. Xác thực là có người, một bạch y nam tử đang ngồi đó. Bộ dáng anh tuấn tiêu sái này ngoài Vũ Văn Lãnh thì còn có thể là ai chứ
" Lãnh ca ca, sao huynh lại ở vậy " Nạp Lan Bảo Cẩm cười rộ, tâm trạng từ buồn bã bỗng vui vẻ lên. Nàng không hiểu tại sao khi nhìn thấy Vũ Văn Lãnh chính mình lại vui đến vậy
" Sao hả, Bảo Cẩm không cho huynh đến sao " Vũ Văn Lãnh hơi nghiên đầu, khóe miệng hơi nhếch lên. Hai má co giãn ra, dưới ánh trăng huyền ảo, trông y càng như một thiên thần
" Lãnh ca ca, muội lên đó với huynh " Nói rồi một thân bạch y của nàng khẽ bay gió gió. Thân ảnh thuần khiết kia của nàng phi thân một cái lên mái hiên
" Cho muội nè " Vũ Văn Lãnh lấy từ trong tay áo ra một tấm bùa bình an trao vào tay Nạp Lan Bảo Cẩm
" Cảm ơn huynh " Nạp Lan Bảo Cẩm ngồi sát bên cạnh Vũ Văn Lãnh. Nhận lấy ngọc bội từ trong tay y sau đó cầm nó lên để trước mắt mình liên tục ngắm nghía
" Muội thích đến vậy sao. À đúng rồi, Bảo Cẩm có phải gần đây trong vương phủ Ngọc... à không Lam Mi luôm kiếm chuyện với muội không " Vũ Văn Lãnh nhìn thẳng vào mắt nàng vô cùng quan tâm. Nạp Lan Bảo Cẩm đối diện với y nhất thời không biết nên trả lời thế nào
" Thật ra cái gì Ngọc cái... Lam Mi..Cô ta cũng chỉ đến Uyên Ương điện gây chuyện một lần. Còn cảnh cáo muội không được tiếp tục gặp huynh " Nạp Lan Bảo Cẩm hơi cuối đầu, né tránh ánh mắt của y
" Thật ra cô ta là con gái của Ngọc đại tướng quân Nam Du. Phụ thân cô ấy ba tháng trước vì cứu ta nên mới tử trận. Mẫu thân nàng ấy cũng vì thế qua đời. Ta đã hứa với hai người họ sẽ chăm sóc tốt cho ấy. Bằng không ta đã đuổi nàng ấy đi từ lâu rồi " Vũ Văn Lãnh bất đắc dĩ thở dài. Nạp Lan Bảo Cẩm cũng gật đầu không nói gì. Xem ra Vũ Văn Lãnh không hề thích Lam Mi. Nhưng Lam Mi đến Hiên Vương phủ vì mục đích gì
" Muội muốn biết thì ta cho muội biết, có lẽ Ngọc Thiên Mi lẻn vào vương phủ bởi vì muốn lấy một số tin tức có lợi cho Nam Du thôi " Nạp Lan Bảo Cẩm vốn định hỏi nhưng Vũ Văn Lãnh hiểu được ý của nàng nên đã trả lời trước
" Cảm huynh Lãnh ca ca, huynh không hề giấu muội " Nạp Lan Bảo Cẩm ngẩm đầu nhìn vầng trăng nơi xa xôi tận chân trời kia. Người nguyện ý tin tưởng nàng ngoài Dịp Dạ Tuyên e rằng chỉ có Vũ Văn Lãnh mà thôi