Nạp Lan Bảo Cẩm từ sau khi Trương Công Công đọc thánh chỉ liền quay về thư phòng của mình. Ngồi trên chiếc bàn được điêu khắc tinh mỹ, từ từ viết từng dòng chữ lên từng trang giấy. Nàng nắn nót từng chữ,mỗi một cữ trên trang giấy đều là nàng thành tâm dùng kí ức của mình mà viết ra
Thời gian trôi qua thật nhanh,Tinh Mục ở bên cạnh Nạp Lan Bảo Cẩm mài mực từ sáng đến tối. Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi thế mà quận chúa vẫn không cảm thấy mệt. Tinh Mục cảm thấy đau lòng nhìn Nạp Lan Bảo Cẩm
" Quận chúa,người đã viết gần một ngày rồi không mệt sao " Tinh Mục vừa nói vừa tiến về phía trước xoa bóp vai cho Nạp Lan Bảo Cẩm. Nạp Lan Bảo Cẩm cũng hiểu Tinh Mục vốn đã mệt hơn một ngày rồi,vì thế liền cho phép nàng ta trở về nghỉ ngơi trước. Trong căn phòng này giờ chỉ còn có mỗi một mình nàng. Nạp Lan Bảo Cẩm đem những trang giấy mình mới viết xong để vào lòng. Một dòng lệ tuôn rơi,nàng đã nói sẽ không khóc nhưng lại không kiềm chế được nữa rồi. Nàng đã phải kiềm nén rất lâu từ lúc Trương công công đọc xong thánh chỉ. Chẳng qua nàng chỉ dám khóc khi ở một mình,chỉ có như vậy lòng nàng mới có thể tuôn ra hết,khóc một lần thật đã
" Tuyên ca,huynh ở đâu,tại sao không... về,tại sao không về gặp Cẩm Nhi... Tuyên ca... Cẩm Nhi rất nhớ huynh" Nàng vừa khóc vừa nói những lời trong lòng. Kì thật tuy nàng không muốn lấy Dịp Dạ Hiên nhưng cũng không dám cãi lại pụ thân và thánh thượng. Nàng không thể làm liên lụy đến Nạp Lan Vương Phủ. Nàng biết phụ vương muốn nàng lấy Dịp Dạ Hiên chẳng qua vì hắn là hoàng tử con của Hoàng hậu nương nương. Vừa tài giỏi lại vừa xuất chúng,được lòng hoàng thượng tươnglai nhất định sẽ là hoàng đế. Đến lúc đó tự nhiên nàng chính là Hoàng hậu. Nàng là quận chúa,những công tử nhà quan lại kia tính ra vẫn kém hơn nàng một chút,chỉ có hoàng tử mới có thể xứng với nàng. Mà trong số các hoàng tử Dịp Dạ Hiên đúng là ứng cử viên tốt nhất,nàng hiểu phụ vương chẳng qua là lo đến tương lai cho nàng. Vì thế xưa nay nàng chưa bao giờ hận người
Cầm những trang giấy kia trong tay đọc từng trang sau đó nàng dùng một chiếc hộp nhỏ đựng kí ức của mình vào đó kèm theo một cái đồng tâm kết. Dùng một chìa khóa khóa nó lại. Đơn giản chỉ vì nàng không hề muốn quên nó,chẳng qua là muốn khóa nó lại trong tim mà thôi
Nàng nhớ lần đầu nàng gặp Dịp Dạ Tuyên là lúc nàng mới 13 tuổi. Khi đó mẫu thân nàng mới mất không lâu,lần đó nàng vốn đi hái thuốc tại Điệp Y Cốc lại vô tình cứu mạng y. Lúc đó y bị thương rất nặng làm nàng tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu mạng y. Sau đó nàng và y biết được thân phận của nhau, y hơn nàng 5 tuổi,ban đầu chỉ làm bằng hữu tốt. Thế nhưng tính của nàng và y đều rất lạnh lùng như nhau, rất ít có bằng hữu nên dần trở nên đặc biệt đối với đối phương. Thật ra là nàng thầm yêu y trước,tại lễ hội hà đăng năm đó vốn nàng định tỏ tình với y thế mà y lại mở miệng nói trước " Cẩm Nhi, nếu Tuyên ca nói thích muội thì muội sẽ trả lời ta thế nào " Khi đó nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì ngay lập tức liền trả lời " Muội yêu huynh "
Từ đó hai người bắt đầu một tình yêu bí mật. Thời gian đó chính là thời gian hạnh phíc nhất của nàng.Chuyện nàng là đồ đệ của Bắc Đẩu Tiên Ông cũng chỉ có mình y biết
Nàng nhớ lần đó chính là lần đầu y đưa nàng đến Thảo Nguyên Vô Tận làm nàng được chiêm ngưỡng cảnh đẹp như Bồng Lai Tiên Sơn. Lần đầu nàng đến nơi đó cũng y múa một điệu thật đẹp dưới trăng. Lần nàng và y ly biệt cũng lại như thế
Nhớ lần đó tại Điệp Y Cốc nàng tựa sát vào người y,cùng y ngắm những đóm sáng lấp lấp. Nàng nhớ nàng từng hỏi " Nếu có một ngày chúng ta phải ly biệt, vậy thì huynh có nhớ muội không " Khi đó huynh ấy trả lời rằng " Ta nhất định sẽ nhớ muội, dù phải gặp muội trong vạn người cũng có thể nhận ra muội"
Lần đó bên bờ hồ tương tư,nàng và y cùng trao đồng tâm kết cho nhau. Một lời định ước " Kiếp này chỉ yêu đối phương ". Tại lễ thất tịch năm đó,y tặng nàng một lá bùa bình nàng còn giở trò trêu chọc nàng " Chúc muội mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi thông minh và mãi mãi yêu ta "
" Tuyên ca, muội sẽ không khóc vì huynh nữa đâu" Một lời định ước với bản thân,bao nhiêu năm qua nàng đã quá đau khổ. Nếu nàng đã sắp phải thành thân với người khác thì hãy xem nó là quá khứ. Môth quá khứ thật đẹp chứa đựng những khoảnh khắc tuyệt vời nhất đối với chính mình. Là kỉ niệm cho một mối tình đầu của nàng và... y
Thời gian trôi qua thật nhanh,Tinh Mục ở bên cạnh Nạp Lan Bảo Cẩm mài mực từ sáng đến tối. Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi thế mà quận chúa vẫn không cảm thấy mệt. Tinh Mục cảm thấy đau lòng nhìn Nạp Lan Bảo Cẩm
" Quận chúa,người đã viết gần một ngày rồi không mệt sao " Tinh Mục vừa nói vừa tiến về phía trước xoa bóp vai cho Nạp Lan Bảo Cẩm. Nạp Lan Bảo Cẩm cũng hiểu Tinh Mục vốn đã mệt hơn một ngày rồi,vì thế liền cho phép nàng ta trở về nghỉ ngơi trước. Trong căn phòng này giờ chỉ còn có mỗi một mình nàng. Nạp Lan Bảo Cẩm đem những trang giấy mình mới viết xong để vào lòng. Một dòng lệ tuôn rơi,nàng đã nói sẽ không khóc nhưng lại không kiềm chế được nữa rồi. Nàng đã phải kiềm nén rất lâu từ lúc Trương công công đọc xong thánh chỉ. Chẳng qua nàng chỉ dám khóc khi ở một mình,chỉ có như vậy lòng nàng mới có thể tuôn ra hết,khóc một lần thật đã
" Tuyên ca,huynh ở đâu,tại sao không... về,tại sao không về gặp Cẩm Nhi... Tuyên ca... Cẩm Nhi rất nhớ huynh" Nàng vừa khóc vừa nói những lời trong lòng. Kì thật tuy nàng không muốn lấy Dịp Dạ Hiên nhưng cũng không dám cãi lại pụ thân và thánh thượng. Nàng không thể làm liên lụy đến Nạp Lan Vương Phủ. Nàng biết phụ vương muốn nàng lấy Dịp Dạ Hiên chẳng qua vì hắn là hoàng tử con của Hoàng hậu nương nương. Vừa tài giỏi lại vừa xuất chúng,được lòng hoàng thượng tươnglai nhất định sẽ là hoàng đế. Đến lúc đó tự nhiên nàng chính là Hoàng hậu. Nàng là quận chúa,những công tử nhà quan lại kia tính ra vẫn kém hơn nàng một chút,chỉ có hoàng tử mới có thể xứng với nàng. Mà trong số các hoàng tử Dịp Dạ Hiên đúng là ứng cử viên tốt nhất,nàng hiểu phụ vương chẳng qua là lo đến tương lai cho nàng. Vì thế xưa nay nàng chưa bao giờ hận người
Cầm những trang giấy kia trong tay đọc từng trang sau đó nàng dùng một chiếc hộp nhỏ đựng kí ức của mình vào đó kèm theo một cái đồng tâm kết. Dùng một chìa khóa khóa nó lại. Đơn giản chỉ vì nàng không hề muốn quên nó,chẳng qua là muốn khóa nó lại trong tim mà thôi
Nàng nhớ lần đầu nàng gặp Dịp Dạ Tuyên là lúc nàng mới 13 tuổi. Khi đó mẫu thân nàng mới mất không lâu,lần đó nàng vốn đi hái thuốc tại Điệp Y Cốc lại vô tình cứu mạng y. Lúc đó y bị thương rất nặng làm nàng tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu mạng y. Sau đó nàng và y biết được thân phận của nhau, y hơn nàng 5 tuổi,ban đầu chỉ làm bằng hữu tốt. Thế nhưng tính của nàng và y đều rất lạnh lùng như nhau, rất ít có bằng hữu nên dần trở nên đặc biệt đối với đối phương. Thật ra là nàng thầm yêu y trước,tại lễ hội hà đăng năm đó vốn nàng định tỏ tình với y thế mà y lại mở miệng nói trước " Cẩm Nhi, nếu Tuyên ca nói thích muội thì muội sẽ trả lời ta thế nào " Khi đó nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì ngay lập tức liền trả lời " Muội yêu huynh "
Từ đó hai người bắt đầu một tình yêu bí mật. Thời gian đó chính là thời gian hạnh phíc nhất của nàng.Chuyện nàng là đồ đệ của Bắc Đẩu Tiên Ông cũng chỉ có mình y biết
Nàng nhớ lần đó chính là lần đầu y đưa nàng đến Thảo Nguyên Vô Tận làm nàng được chiêm ngưỡng cảnh đẹp như Bồng Lai Tiên Sơn. Lần đầu nàng đến nơi đó cũng y múa một điệu thật đẹp dưới trăng. Lần nàng và y ly biệt cũng lại như thế
Nhớ lần đó tại Điệp Y Cốc nàng tựa sát vào người y,cùng y ngắm những đóm sáng lấp lấp. Nàng nhớ nàng từng hỏi " Nếu có một ngày chúng ta phải ly biệt, vậy thì huynh có nhớ muội không " Khi đó huynh ấy trả lời rằng " Ta nhất định sẽ nhớ muội, dù phải gặp muội trong vạn người cũng có thể nhận ra muội"
Lần đó bên bờ hồ tương tư,nàng và y cùng trao đồng tâm kết cho nhau. Một lời định ước " Kiếp này chỉ yêu đối phương ". Tại lễ thất tịch năm đó,y tặng nàng một lá bùa bình nàng còn giở trò trêu chọc nàng " Chúc muội mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi thông minh và mãi mãi yêu ta "
" Tuyên ca, muội sẽ không khóc vì huynh nữa đâu" Một lời định ước với bản thân,bao nhiêu năm qua nàng đã quá đau khổ. Nếu nàng đã sắp phải thành thân với người khác thì hãy xem nó là quá khứ. Môth quá khứ thật đẹp chứa đựng những khoảnh khắc tuyệt vời nhất đối với chính mình. Là kỉ niệm cho một mối tình đầu của nàng và... y