Sau khi nghe Tinh Mục bẩm báo lại khiến Nạp Lan Bảo Cẩm lo lắng không yên. Ngày mai là ngày nàng phải gả cho Dịp Dạ Hiên, sẽ trở thành con dâu của Hoàng Hậu vì thế nàng không thể đắc tội bà ta. Nhưng nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhu phi là mẫu phi thân sinh của Dịp Dạ Tuyên, vì từ nhỏ nàng mất mẹ nên xưa nay nàng vẫn luôn âm thầm xem bà ấy như mẹ ruột của mình. Huống hồ khi xưa nàng từng hứa với Dịp Dạ Tuyên nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm lo bảo vệ cho Nhu phi. Nay nàng tuy không thể giúp đỡ bà ấy ra khỏi lãnh cung nhưng vẫn phải đi thăm hỏi giúp đỡ bà ấy, ít nhất cũng phải khiến bà ấy sống tốt trong lãnh cung
Nàng một mình mang theo tay nãi đựng một ít thức ăn với vàng bạc lẻn vào lãnh cung. Lãnh cung này tọa tại phía Đông Bắc hoàng cung, lại không có thị vệ canh gác. Dù có cũng chỉ là mấy tên canh cho có lệ vậy thôi nên nàng dùng khinh công phóng qua bức tường và lẻn vào một cách không ai hay biết. Cái tòa lãnh cung này chỉ gồm mười mấy gian phòng kế tiếp nhau. Phía trước có một cái sân còn phía sau thì có môth cái hồ nhỏ với một chiếc xích đu. Cũng may nàng đã thăm dò biết được căn phòng của Nhu phi ở thứ 7 nên nhanh chóng đi vào
Khi nàng bước vào thì thấy Nhu phi một thân y phục thấp kém chẳng khác gì mấy cung nữ nằm gục trên bàn. Khi thấy có người mở cửa thì bà mới ngẩng đầu lên nhìn
" Bảo Cẩm quận chúa đến thăm ta sao " Bà mở một mắt nhắm một mắt hỏi Nạp Lan Bảo Cẩm. Khi thấy bà như thế này khiến tim nàng như đau xót rồi chợt hiểu ra. Nhu phi tuy là phi tử nhưng vẫn là thiếp. Vẫn phải nghe lời Hoàng Hậu hơn nữa bà không có sự sủng ái và yêu thương của Hoàng thượng nên chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thì phải vào hoàn cảnh thế này. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Tuyên ca nhất định lhair ra sa trường lập công danh. Không những vì tình yêu với nangg mà cong phải vì mẫu phi của y
" Nhu phi, Bảo Cẩm có đem một ít lương thực và vàng bạc đến cho người. Sau này nếu người có chuyện gì chỉ cần nói với nha hoàn đến tìm ta. Bảo Cẩm nhất định giúp hết sức" Nói xong nàng đặt tay nải lên bàn rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi. Hiện tại nàng rất muốn khóc thế nhưng lại không thể. Nhìn thấy mẹ ruột của người mình yêu ra nông nỗi như thế lại không tài nào giúp được. Nàng không có mặt mũi gặp Nhu phi càng không có mặt mũi gặp Tuyên ca. Nạp Lan Bảo Cẩm từ khi rời khỏi lãnh cung luôn cảm thấy đau lòng bất lực. Mỗi lần nàng vào cung đều thấy Nhu Phi một thân phục sức cao quý chỉ sau Hoàng hậu. Nàng biết tính của Nhu phi luôn kiêu ngạo quật cường. Bà năm xưa xuất thân từ phủ thái tử lúc hoàng thượng còn chưa đăng vị. Khi ấy bà đã là trắc phi đến khi hoàng thượng lên ngôi vẫn không chịu lập bà làm hoàng hậu. Bà luôn đó kị hoàng hậu, lại nhiều lần cố ý gây chiến nhưng hoàng hậu đều nhân từ bỏ qua. Thật không ngờ lần này hoàng hậu lại tàn nhẫn đến thê. Nhất định lí do bên trong không đơn giản
•••• Thấy hay thì chia sẽ giùm nha các bạn, Thư xin chân thành cảm ơn nhiều. Hi vọng các bạn sẽ góp y và ủng hộ truyện của Thư nha
Nick facacebook của Thư là: Thu Hoang Minh
Bộ này Thư định sẽ viết theo kiểu SE nữa đó các bạn
**** Hoàng Minh Thư ****
Nàng một mình mang theo tay nãi đựng một ít thức ăn với vàng bạc lẻn vào lãnh cung. Lãnh cung này tọa tại phía Đông Bắc hoàng cung, lại không có thị vệ canh gác. Dù có cũng chỉ là mấy tên canh cho có lệ vậy thôi nên nàng dùng khinh công phóng qua bức tường và lẻn vào một cách không ai hay biết. Cái tòa lãnh cung này chỉ gồm mười mấy gian phòng kế tiếp nhau. Phía trước có một cái sân còn phía sau thì có môth cái hồ nhỏ với một chiếc xích đu. Cũng may nàng đã thăm dò biết được căn phòng của Nhu phi ở thứ 7 nên nhanh chóng đi vào
Khi nàng bước vào thì thấy Nhu phi một thân y phục thấp kém chẳng khác gì mấy cung nữ nằm gục trên bàn. Khi thấy có người mở cửa thì bà mới ngẩng đầu lên nhìn
" Bảo Cẩm quận chúa đến thăm ta sao " Bà mở một mắt nhắm một mắt hỏi Nạp Lan Bảo Cẩm. Khi thấy bà như thế này khiến tim nàng như đau xót rồi chợt hiểu ra. Nhu phi tuy là phi tử nhưng vẫn là thiếp. Vẫn phải nghe lời Hoàng Hậu hơn nữa bà không có sự sủng ái và yêu thương của Hoàng thượng nên chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thì phải vào hoàn cảnh thế này. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Tuyên ca nhất định lhair ra sa trường lập công danh. Không những vì tình yêu với nangg mà cong phải vì mẫu phi của y
" Nhu phi, Bảo Cẩm có đem một ít lương thực và vàng bạc đến cho người. Sau này nếu người có chuyện gì chỉ cần nói với nha hoàn đến tìm ta. Bảo Cẩm nhất định giúp hết sức" Nói xong nàng đặt tay nải lên bàn rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi. Hiện tại nàng rất muốn khóc thế nhưng lại không thể. Nhìn thấy mẹ ruột của người mình yêu ra nông nỗi như thế lại không tài nào giúp được. Nàng không có mặt mũi gặp Nhu phi càng không có mặt mũi gặp Tuyên ca. Nạp Lan Bảo Cẩm từ khi rời khỏi lãnh cung luôn cảm thấy đau lòng bất lực. Mỗi lần nàng vào cung đều thấy Nhu Phi một thân phục sức cao quý chỉ sau Hoàng hậu. Nàng biết tính của Nhu phi luôn kiêu ngạo quật cường. Bà năm xưa xuất thân từ phủ thái tử lúc hoàng thượng còn chưa đăng vị. Khi ấy bà đã là trắc phi đến khi hoàng thượng lên ngôi vẫn không chịu lập bà làm hoàng hậu. Bà luôn đó kị hoàng hậu, lại nhiều lần cố ý gây chiến nhưng hoàng hậu đều nhân từ bỏ qua. Thật không ngờ lần này hoàng hậu lại tàn nhẫn đến thê. Nhất định lí do bên trong không đơn giản
•••• Thấy hay thì chia sẽ giùm nha các bạn, Thư xin chân thành cảm ơn nhiều. Hi vọng các bạn sẽ góp y và ủng hộ truyện của Thư nha
Nick facacebook của Thư là: Thu Hoang Minh
Bộ này Thư định sẽ viết theo kiểu SE nữa đó các bạn
**** Hoàng Minh Thư ****