Tôi thật sự không biết, mình còn có thể làm được gì.
Nhìn học sinh và công nhân sục sôi , thấy được sự lớn mạnh không ngừng của .
Với chút sức mọn của mình, tôi không chỉ muốn gồng gánh nhà họ Tống thay anh cả mà còn muốn tham gia đội ngũ .
Nhưng tôi lại không thể rời xa cha mẹ mình, cha mẹ chỉ còn có tôi bên canh, và tôi cũng thế, chỉ còn lại mỗi cha mẹ.
Điều bi thương hơn cả chính là, chúng tôi đều sống, trở thành chỗ dựa và niềm hy vọng cuối cùng của đối phương.
Đêm dài hơn.
Bởi vì không hay ra ngoài nên hầu hết thời gian tôi đều ngồi ngây người ra đấy.
Nằm nhoài bên cửa sổ, nhìn chiếc chuông gió Lục Chấp cho người mang tới, gió thổi qua phát ra tiếng kêu, đã nhìn là nhìn suốt một ngày dài.
Tôi muốn tìm một công việc mới.
Phụ tá Mã nói tôi có thể dạy học cho con trai anh ấy, anh ấy nói con trai mình chỉ thích múa giương , chỉ nhận biết được vài mặt chữ.
Tôi thật sự rất cần , tôi cũng hiểu phụ tá Mã đang cố tình giúp mình nên không viện cớ từ chối nữa mà đồng ý luôn.
Từ ấy, cuộc sống của tôi từ việc thẫn thờ ngắm hoa nay lại có thêm một nhiệm vụ nặng nề, đó là dạy học.
Nếu như Hứa Quân Sơ còn ở đây, nhất định anh ấy sẽ nói tôi sẽ làm “hỏng cả một thế hệ”.
May thay, Tiểu Mã lại là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện, trông thằng bé không giống cha mình lắm, tính tình cũng không giống, xinh xắn hệt như một bé gái vậy.
Lần nào Lục Chấp về thằng bé cũng kích động đứng bật dậy, sau đó vội vàng giơ tay chào kiểu quân đội với anh, không hề giống một thằng nhóc nghịch ngợm như những gì phụ tá Mã miêu tả.
Viết chữ, đọc sách đều rất nghiêm túc, luôn rất thận trọng
Chỉ khi tôi hỏi, sau này em muốn làm gì.
Gương mặt trẻ con nói ra những lời này, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Tôi hỏi thằng bé, nếu như em xông pha rồi, cha mẹ ở nhà phải làm sao.
Thằng bé ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi cất tiếng: “Cô Tống, có ắt sẽ có hy sinh, cô không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia được. Hơn nữa em tin chắc rằng cha mẹ sẽ hiểu cho em. Cha em từng nói, bảo vệ tổ quốc là nhiệm vụ không thể thoái thác của mỗi công dân, huống hồ nước mất thì nhà tan.”
Tự dưng tôi thật sự không biết, mình còn có thể dạy cho đứa trẻ này điều gì nữa đây.
Tôi không thể mặt dày tiếp tục công việc dạy Tiểu Mã được nữa.
Sau một lúc lâu giải thích với phụ tá Mã đây không phải là vấn đề của Tiểu Mã tôi mới khước từ.
Dạo này mẹ tôi kiếm thêm được chút đỉnh, bà nói có một ông lão rất thích đồ mẹ thêu, người ấy luôn sai người tới mua của mẹ.
Tôi cũng không nhớ nổi, đã bao lâu mình không còn nhìn thấy nụ cười nở trên môi mẹ rồi.
Bà nói với tôi, nhất định là cải vận rồi, những gì nhà họ Tống nên gánh chịu cũng đã chịu hết.
Nhưng thực tế nói cho chúng tôi biết, vẫn còn.
Tôi láng máng nhớ tới thuở nhỏ mình đi nghe kịch với mẹ và các dì.
Trong đó có câu, không phải là không có ứng, mà là chưa đến lúc.
Lúc ấy tôi đã nghĩ, cuối cùng ứng của mình cũng tới.“Cô Lục, chúng tôi không muốn làm khó cô, nếu như cô có tác dụng, khi có được thứ mình muốn rồi tôi ắt sẽ thả cô ra.”
Nhìn người làm nằm la liệt dưới đất, nghe thế, tôi không biết nên khóc hay nên cười.
Họ hỏi tôi tại sao lại cười.
Tôi mắng chúng là đồ khốn.
Satoh tát tôi vài cái, trói tôi lại rồi áp giải đến phòng làm việc đóng kín của Lục Chấp.
Chúng định dùng tôi làm con tin, dường như muốn có được chút lợi ích gì đó từ chỗ Lục Chấp.
Tôi thấy thật nực cười, cười mãi không thôi.
Lấy tôi ra để uy hiếp Lục Chấp, chẳng phải đây là câu chuyện cười nực cười nhất sao?
Cuối cùng tên người Nhật đang canh giữ tôi cũng không nhìn nổi nữa, anh ta hỏi tôi rốt cuộc đang cười cái gì.
Tôi bảo anh ta đến gần, anh ta cũng ngu ngốc làm theo, tôi cho anh ta một bãi nước bọt, sau đó sảng khoái cười phá lên.
Anh ta giơ thanh đang cầm trong tay lên lên đâm thẳng vào bả vai tôi, tôi nằm bò xuống đất, đau đớn kêu lên.
Tên người Nhật đang canh trừng tôi chửi thề một câu rồi chạy ra ngoài.
Tôi muốn đứng dậy nhưng vết thương trên bả vai quá đau. Sau khi cố gắng, tôi không còn vẫy vùng nữa.
Nực cười là, sau khi từ bỏ tôi lại nhận ra không còn đau đến thế.
Tôi vừa giữ chặt vết thương ngồi dậy thì trông thấy Satoh hoảng loạn chạy vội vào, ông ta xông thẳng tới chỗ tôi.
Ông ta lôi tôi lên, kề lên cổ tôi rồi cảnh cáo tôi đứng im.
Anh nhìn tôi, híp mắt lại, chăm chú.
“Satoh, đất nước của ông đã vứt bỏ ông rồi.”
“Nhưng mà Lục Chấp à, vợ của anh phải đi cùng tôi đến gặp Thiên Hoàng bệ hạ.”
Đột nhiên con của ông ta găm vào sâu hơn, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cổ mình, rất đau rất đau.
Qua đôi mắt mờ như có màng che, tôi nhìn thấy Lục Chấp đang dốc sức chạy về phía mình, mắt anh hơi đỏ.
Haizz.
Tôi thở dài.
Đừng khóc, Lục Chấp, đừng khóc vì em.
Bấy giờ tôi mới thấy rõ, bên ngoài đã trở thành biển xác, hầu như ai cũng phải bỏ mạng.
“Phụ tá Mã sẽ tới ngay, sẽ tới ngay thôi.”
Anh hốt hoảng nói, lại giống như đang an ủi mình hơn.
“Quân nhân , chưa từng đầu hàng.”
Tôi khó khăn há miệng thở hổn hển.
Lúc ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa, tôi trông thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng ở đó, tôi không dám tin trợn tròn mắt.
Là cha.
Tại sao cha lại ở đây.
Tôi không còn sức, mở miệng nhưng lại không thể nói thành tiếng, ngay cả cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Cha nhìn chằm chằm hai người họ, trong đôi mắt ấy toàn là .
Không được, không thể được.
Cha giơ con ấy lên đâm trúng một trong hai người họ, người ấy đau đớn rống lên.
Cha thẫn thờ đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu, Lục Chấp nhìn cha bằng ánh mắt phức tạp, bọn họ nhìn nhau.
Con ấy đã đâm trúng Satoh.
Cha ngoảnh đầu lại gọi tên tôi, ông chạy về phía tôi.
Tôi nghẹn ngào, cố gắng gào thét, giãy giụa.
Nhưng không thể cất tiếng.
Cứ thế trơ mắt nhìn cha ngã xuống đất.
Tôi cố gắng bò đến bên cha, giơ tay muốn chạm vào cha, nhưng sau cùng tôi vẫn là người ngoài cuộc nhìn người trong cuộc, không thể ngăn nổi bất kỳ cái giá phải trả nào.
Phủ đốc quân cũng bị phá hủy hoàn toàn.
Lúc tôi tỉnh lại cũng chỉ có thể hé miệng nhưng vẫn không thể nói được thành tiếng, trên cổ cũng được cuốn một lớp băng dày.
Lê m đưa tôi đi thăm cha.
Cha nằm trên giường, thoi thóp. Mẹ nằm nhoài bên giường cha, Lục Chấp đứng ở đằng xa, gương mặt nhợt nhạt.
Bác sĩ lắc đầu, ông ấy nói thẳng cho chúng tôi biết không cứu được nữa, gia đình có điều gì muốn nói thì mau nói đi.
Nhưng tôi không thể nói, một câu cũng không.
Trước lúc anh cả mất, tôi cũng thế.
Cha, cha, cha.
Tôi há miệng nhưng vẫn không thể lên tiếng.
Cha.
Cha.
Làm sao đây, tôi nên làm gì đây.
Tôi quỳ xuống bên giường cha, kéo băng gạc trên cổ mình, ngay cả tiếng khóc cũng khó trút được.
Hãy để tôi nói chuyện, hãy để tôi nói chuyện.
“Con ơi, ngoan, đừng khóc nữa.”
Cha xoa đầu tôi, tuy rằng bàn tay ấy của cha đã bị Satoh ngón tay nhưng lòng bàn tay của ông vẫn ấm áp như thế.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Cha… cha tới đây để tặng quà sinh nhật cho tôi.
Sao lại đối xử với tôi như thế.
Tại sao.
Tại sao chứ.
Tại sao lại đối xử với tôi như thế.
Mẹ nằm lên người cha, bật khóc bảo ông đừng rời xa mình, cha dỗ dành bà ấy bảo bà đừng khóc, đau lòng cũng đừng khóc.
Cha thở dài, cha nói cho chúng tôi biết có đôi lúc ông rất hồ đồ nhưng có khi lại rất tỉnh táo, ông rất sợ, ngày nào cũng sống trong sợ hãi.
“Điều cha sợ nhất chính là mọi người sẽ phải gánh chịu báo ứng do tội ác cha gây ra.”
Có lẽ cha đã biết lỗi của mình từ lâu, chỉ là ông không dám thừa nhận, cũng sợ thừa nhận. Trong chớp mắt bi kịch diễn ra với mình, quá đỗi đau khổ, đến nỗi bản thân như bị giam cầm trong đó, rồi trở nên dại dại.
Dù là , đêm tối luân hồi, sợ đến nỗi nằm mơ, cũng đã… không thể thay đổi được gì nữa.
“Lục Chấp, Lục Chấp.”
Lục Chấp lạnh lùng tới gần, cha nắm chặt lấy tay anh, nuốt nước bọt, cố gắng đến hơi thở cuối cùng, ông vẫn kiên trì hỏi anh.
“Nếu như… nếu như bây… bây giờ tôi xin lỗi cậu… vì cha mẹ của cậu, cậu có thể…”
Nước mắt cha tôi chảy xuống, ông mở to mắt: “Cậu có thể… có thể tha thứ cho tôi? Có thể tha thứ cho tôi không?”
Ông dồn sức nắm chặt lấy cánh tay Lục Chấp, van xin anh, dùng hơi thở cuối cùng của mình để làm chút gì đó, cũng là tìm kiếm lối thoát cho cuộc đời mình.
Đôi môi Lục Chấp trắng bệch, anh thờ ơ nhìn ông, đối diện với ánh mắt thê lương của cha, anh nhắm mắt lại, hé miệng, cuối cùng vẫn tàn nhẫn lên tiếng.
“Không thể, không bao giờ có thể.”
Lục Chấp vuốt mắt cho cha, anh vẫn luôn im lặng như thế, chỉ là cánh tay kia khi rút về vẫn không ngừng run lên, sau vài lần nắm chặt tay mới bình tĩnh lại được.
Sau cùng, cha tôi vẫn không thể nhận được sự tha thứ.
Sau cùng, tôi vẫn không thể nói lời từ biệt với hai người tôi thương yêu nhất.
Bên trong vô danh này, tôi vẫn đang không ngừng sám hối, tôi cầu xin họ.
Hãy cho tôi một cơ hội, hãy bố thí cho tôi một cơ hội.
Dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào cũng được?
Có thể để tôi gặp lại những người tôi thương yêu được không.
Để tôi được nắm tay họ thêm lần nữa, trịnh trọng nói lời từ biệt, nói ra câu “tạm biệt” đã bỏ lỡ từ rất lâu kia.
Ý là sau này sẽ có lúc gặp lại.
Có một cơn ác mộng vẫn luôn quấn lấy tôi.
Tôi vẫn không thể làm gì.
Cùng là người bị nhốt trong cõi trần, không thể trốn thoát, ai có thể cứu rỗi ai đây.