Anh cả tặng tôi một chiếc trâm cài tóc hình con bướm.
Anh ấy cài lên mái tóc tôi, mỉm cười rồi nói rất đẹp.
Tôi nhớ tới thuở nhỏ, anh cả luôn để tôi ngồi lên bả vai anh ấy, để tôi nắm lấy hai tai anh ấy, anh ấy sẽ cõng tôi chạy khắp vườn.
Anh cả không phải là một người tốt, với nhiều người thậm chí anh ấy còn là một kẻ .
Nhưng ít nhất anh ấy cũng là một người anh tốt.
Anh cả đã nói với tôi rất nhiều điều, tựa như sắp phải đi xa vậy.
Sau cùng anh ấy mới nói cho tôi biết, anh ấy muốn đưa tôi đi.
Tôi không hiểu, cho đến khi trông thấy mẹ và Hứa Quân Sơ bước vào tôi mới vỡ lẽ.
Mẹ nói với tôi, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, Lục Chấp sẽ không có bản lĩnh lớn đến thế. Qua vài năm nữa, ai biết anh có còn là Lục nữa hay không.
Tôi dao động.
Tôi không thích Lục Chấp, tôi cũng không muốn làm mợ hai, tôi càng không chấp nhận được mối quan hệ oán báo oán, oán lại chất chồng giữa tôi và Lục Chấp.
Tôi không thể ở bên một người như thế, cuộc đời này với tôi mà nói thật quá khổ đau.
Đêm cuối cùng, tôi lại bỏ trốn cùng Hứa Quân Sơ.
Thật không may chúng tôi vẫn bị xe của cha đuổi kịp.
Hứa Quân Sơ đỡ tôi xuống xe rồi bảo tôi đừng sợ, hai đứa đan chặt ngón tay vào nhau.
Tôi nhìn thấy cha và bác Hứa bước từ trên xe xuống.
Có một khoảnh khắc Hứa Quân Sơ đã buông lỏng tay nhưng anh ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi, dẫn tôi đi tới trước mặt cha.
Tôi không dám nhìn cha, cũng không dám nhìn cha của Hứa Quân Sơ.
Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ phải đối diện với cơn giận của họ, nhưng cuối cùng lại biến thành tiễn biệt.
Cha đưa cho chúng tôi một túi vải: “Trong này có bánh quế hoa và bánh hạt dẻ con thích ăn nhất, có ít và cả quần áo nữa, con cầm lấy đi.”
Bác Hứa đi tới vỗ lên bả vai của Hứa Quân Sơ, sau đó ông ấy khàn giọng nói: “Hãy chăm sóc An Nhiên thật tốt.”
Họ không ở lại quá lâu, nói vài câu rồi đi ngay. Tôi và Hứa Quân Sơ ngồi thẫn thờ trong xe, mãi vẫn không hoàn hồn lại được.
Hứa Quân Sơ khởi động xe, chúng tôi đang chậm rãi rời khỏi thành phố này.
Đêm Thượng Hải vẫn rất lạnh, tôi ôm lấy túi đồ, trong đó có tờ giấy cha để lại cho tôi.
Chiếc xe dừng lại.
Hứa Quân Sơ nhìn tôi, là ánh mắt áy náy.
Tôi nhìn anh ấy, là ánh mắt kiên định.
Vào khoảnh khắc khi cả hai sắp được ôm lấy nhau ấy, chúng tôi đã lựa chọn từ bỏ.
“An Nhiên, hiện giờ anh không thể đi được.”
“Vâng, em cũng thế.”
Tôi đáp lời, cũng hiểu anh ấy.Hứa Quân Sơ đưa tôi đến ngã ba, nơi chúng tôi vẫn hay nói lời tạm biệt lúc tan học.
Anh ấy đưa hành lý và túi đồ cho tôi, môi mím chặt.
Anh ấy nói sẽ thử tìm cách khác.
Tôi không cho rằng Hứa Quân Sơ sẽ tìm được cách khác, nếu như có anh ấy đã thử từ lâu rồi. Huống hồ hiện giờ nhà họ Hứa bảo vệ mình còn khó, vốn không thích hợp tham gia vào cuộc ân oán này.
Anh ấy né tránh ánh mắt của tôi rồi bất lực nói: “Anh không biết nhưng hiện giờ phải làm chút gì đó.”
Rất ít khi tôi nghe thấy Hứa Quân Sơ nói ra những lời không chắc chắn như thế, anh ấy không thích hứa hẹn trong khi chưa biết mình có thể làm được hay không, bình thường anh ấy sẽ nói: “Để anh làm cho”, “Không sao đâu”, “Để anh giải quyết”.
Anh ấy tự tin như vậy, cũng bởi vì có năng lực.
Nhưng hiện tại, anh ấy không có được sự tự tin ấy, anh ấy phát hiện ra năng lực của mình có hạn.
Anh ấy đã không còn là Hứa Quân Sơ mà tôi biết nữa.
Tôi vùi đầu vào lồng ngực Hứa Quân Sơ rồi buồn rầu nói: “Hứa Quân Sơ, anh có thể đừng cứ thế này mãi được không, nói với em một câu “không sao đâu” để em yên lòng khó vậy sao?”
Anh ấy giơ tay xoa đầu tôi, từng cái từng cái một, cuối cùng bàn tay cũng run lên.
“Đáng lẽ anh nên mặc kệ tất cả đưa em đi mới phải.”
“Anh không làm được.”
Tôi lén lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt: “Em cũng không làm được.”
Tôi thật sự rất ghét người khác nói với mình rằng “Sau này lớn rồi em sẽ hiểu”.
Mãi sau này tôi mới nhận ra chúng ta không thể cân đo đong đếm sự trưởng thành bằng thời gian được.
Chúng tôi của ngày trước tùy hứng, thích gì làm nấy là bởi chúng tôi còn có cha mẹ để dựa dẫm
Đến một ngày khi chúng tôi trở thành chỗ dựa của cha mẹ, gánh trên vai trách nhiệm không thể trốn tránh, tôi nghĩ đó mới là trưởng thành thật sự.
Quân của Lục Chấp đã vây kín cổng nhà họ Tống.
Tôi bò qua lỗ chui.
Mười mấy năm rồi.
Thật không ngờ nó vẫn còn tác dụng.
Trong sảnh lớn vang lên tiếng roi quất và tiếng kêu thảm thiết.
Tôi nghe thấy tiếng cầu xin của cha mẹ, không rõ có những ai đang khóc, ý thức được điều bất thường tôi ném đồ xuống rồi chạy vội tới. Tôi trông thấy Lục Chấp đang ngồi ở vị trí cha tôi vẫn thường ngồi.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc.
Sông có khúc người có lúc.
Tôi không biết phải làm sao.
“Anh cả…”
Mỗi một roi quất xuống đều rất đau đớn.
Anh cả đã đau đến nỗi không kêu được thành tiếng, vô cùng yếu ớt.
Tôi quỳ xuống đất rồi bò đến chỗ Lục Chấp, chiếc áo khoác trắng tôi mặc lúc đi gặp Hứa Quân Sơ nay đã bẩn đến nỗi không nhìn ra hình dáng ban đầu.
“Xin anh, đừng anh tôi nữa.”
Lục Chấp bảo tôi đứng dậy, tôi túm lấy góc áo choàng của anh, anh lại nói: “Đứng dậy.”
Lục Chấp cúi đầu xuống, anh vô tình hỏi tôi: “Em định đi đâu.”
Tôi không trả lời.
“Tôi nhớ, điều kiện để tôi đưa em về nhà là em phải uống thuốc đúng giờ, em đã uống chưa?”
Anh cứ nhìn tôi mãi, suy nghĩ của tôi đứt đoạn, hình như bên phía anh cả đã dừng lại rồi.
“Em không thực hiện.” Anh lạnh lùng lên tiếng: “Đưa mợ hai về phủ đốc quân.”
Lục Chấp dứt khoát cởi áo choàng ra vắt lên trên ghế, tránh tôi rồi đi về phía anh cả, sau đó anh ra hiệu cho người kia tiếp tục.
Ngày trước tôi không ngăn được anh cả Lục Chấp, bây giờ tôi cũng không ngăn được Lục Chấp anh cả.
“Lục Chấp.”
Tôi tin cha thật sự đã rơi vào đường cùng, nếu không ông sẽ không dám đối đầu với Lục Chấp đâu.
Lục Chấp bình thản quay người lại, anh nhìn thẳng vào mắt cha tôi.
Lê Âm vùng ra, chị ấy chạy tới đứng chắn giữa hai người.
“Được rồi, đủ rồi.” Lê Âm suy sụp hét lên.
“Tử Nghiêu đối xử với cô tốt như thế, nhưng cho đến cuối cùng cô vẫn đứng về phía thằng khốn này.” Tay cha tôi run lên.
Lê Âm giãy giụa nói không phải, tôi cảm thấy chị ấy cũng đang mơ màng.
Chị ấy đã không phân biệt được tình cảm của mình dành cho anh cả và Lục Chấp là gì nữa rồi.
Nhà họ Tống đã thua rồi, thua đến thảm hại.
Lục Chấp mạnh mẽ quay trở lại, nhà họ Tống làm sai phải đền , đây là mà kẻ xấu ắt phải nhận.
Tôi choáng váng ngồi váng ngồi sụp xuống dưới đất, mẹ tôi đang khóc, Lê Âm đang khóc, các dì và các con của họ cũng đang khóc.
Lần đầu tiên tôi nhận thấy, thì ra tiếng khóc lại khó nghe đến thế.
Lục Chấp không chỉ không dao động bởi tiếng khóc thảm thiết, trái lại anh còn nói với người cầm roi: “Đổi sang cái roi khác.”
Sĩ quan cầm roi lập tức hiểu ý, anh ta đổi sang một chiếc roi khác đầy gai nhọn sắc bén.
Suýt chút nữa mẹ đã ngất đi, sau đó bỗng dưng vang lên tiếng dập đầu cầu xin.
Tất cả mọi người đều đang khổ sở van xin Lục Chấp.
Tự dưng tôi cảm thấy rất xót xa.
Còn bây giờ chúng tôi lại đang cầu xin Lục Chấp giơ cao khẽ, xin anh chấp nhận lời thỉnh cầu của chúng tôi.
Tiếng khóc của mọi người càng lớn hơn, thật sự rất ồn ào.
Tôi gắng hết sức đẩy sĩ quan đang giữ mình ra sau đó chạy đến bên anh cả, khi chiếc roi mới sắp quất xuống tôi chắn trước người anh cả, chiếc roi ấy quất thật mạnh lên cơ thể tôi.
Rất đau.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngay cả tôi cũng không kịp phản ứng.
Tôi nghe thấy tiếng hét đầy sợ hãi của Lê Âm khi gọi tên mình: “Nhiên Nhiên.”
Khi cảm nhận được tiếng chiếc roi xé toạc không trung, tôi ôm chặt lấy anh cả, đang lúc tôi nghĩ mình sẽ phải chịu đòn thứ hai thì tôi nghe thấy tiếng kêu đầy tức giận của Lục Chấp.
“Tống An Nhiên.”
Tôi không đoái hoài đến anh mà bật khóc gọi tên anh cả, thăm dò hơi thở của anh ấy.
Thật ra tôi cũng đau đến bật khóc, cảm giác khi bị rất khó chịu. Chiếc roi quất xuống, gai nhọn đâm vào trong da thịt, khi nó được kéo lên, da thịt của tôi cũng theo đó mà kéo lên.
Lưng của tôi đau đến nỗi sắp mất đi tri giác.
Lục Chấp nhanh chóng bế tôi rời đi, hình như anh rất nôn nóng, tôi nhìn vào gương mặt tái mét của anh.
Lúc chúng tôi rời đi, Hứa Quân Sơ đang đưa người tới, tôi quen người đó, là đội trưởng của Tô giới , người đó luôn to tiếng nói người Trung rất dễ lừa bằng chất giọng lơ lớ của mình. Hứa Quân Sơ rất ghét anh ta.
Tạm thời nhà họ Tống bình yên vô sự.
Hóa ra chiếc roi ấy được ngâm trong nước muối.
Bác sĩ cho tôi một mũi giảm đau.
Tôi run lên vì sợ hãi, Lục Chấp vẫn luôn đứng bên cạnh tôi, anh rất kiệm lời.
Thấy tôi đang nhìn mình, anh mới lên tiếng: “Nằm im đi.”
Vẫn là giọng nói vô tình ấy, tôi có cảm giác anh đang ra lệnh.
Đầu óc tôi rất rối loạn.
Tôi nghĩ mình không có tư cách khóc trước mặt Lục Chấp, thế nên tôi đã cố kìm nén để mình không rơi nước mắt, im lặng nghe anh và bác sĩ nói chuyện với nhau.
Lục Chấp im lặng.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không đợi được câu trả lời của anh.
Bác sĩ nói phải tiêm thuốc tê trước.
Nhân cơ hội đó tôi mở mặt dây chuyền ra xem, trong đó chỉ có một tờ giấy đã ố vàng.
Sau khi mở ra, là bốn chữ nguệch ngoạc.
Bình an vô sự.