Những lợi ích quốc gia, dân tộc mà Hứa Quân Sơ nói, tôi đều hiểu.
Trong thư Hứa Quân Sơ có viết: “Có thời gian thì tới tiễn anh nhé.”
Tôi ước gì mình có thể trả lời anh ấy: “Đi rồi thì đừng quay lại nữa” nhưng sau nhiều lần cầm bút tôi vẫn không sao viết được mà cứ trơ mắt nhìn vết mực loang lổ trên mặt giấy, không cách nào cứu vãn.
Sau cùng tôi vẫn tới nhà ga tiễn anh ấy.
Hứa Quân Sơ mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn thoải mái, râu ria được cạo sạch sẽ, dưới mắt cũng không còn nữa, trên môi là nụ cười tươi rói, anh ấy vẫn là chàng thiếu niên rạng rỡ ngày trước của tôi.
“Tống An Nhiên, hãy đợi anh trở lại.”
“Không, em sẽ không đợi anh.”
Hứa Quân Sơ bật cười xoa đầu tôi, cứ xoa đến khi hai mắt đỏ hoe: “Cuộc sống ngày trước của anh quá an nhàn, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Hình như sau khi đánh mất em, dần dần anh đã mất đi mọi thứ.”
“Thực sự có quá nhiều điều phải hối hận. Hối hận tại sao anh không ngỏ lòng mình với em sớm hơn, hối hận vì không thể báo hiếu mẹ, hối hận vì không có đủ năng lực bảo vệ người anh thương và thương anh, hối hận vì không cản được việc cha em nương tựa vào người .”
Hứa Quân Sơ ôm tôi vào lòng, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ấy.
Anh ấy dịu dàng nói: “Anh sẽ không bao giờ làm chuyện gì để mình phải hối hận nữa.”
“Khi nào anh về.”
Hứa Quân Sơ ngẩng đầu rồi chậm rãi lên tiếng: “Anh sẽ quay trở lại.”
“Hứa Quân Sơ, em nói cho anh biết, bây giờ anh bỏ em đi, đợi sau khi anh trở về em nhất định sẽ bảo con trai mình gọi anh một tiếng chú.”
Hứa Quân Sơ bật cười, sau đó anh ấy cụng trán lên trán tôi rồi nghiêm túc nói: “Không phải là bỏ em mà đi, Hứa Quân Sơ sẽ không bao giờ bỏ mặc Tống An Nhiên, anh cũng không bao giờ quên mình là người .”
Anh ấy khẽ hôn lên mái tóc tôi: “Hãy đợi anh trở về, đợi anh trở về để con em gọi anh một tiếng chú.”
Tôi bật khóc hỏi anh ấy: “Anh đừng đi được không, đừng đi…”
Tôi nhớ Hứa Quân Sơ sợ nhất là khi tôi khóc, dù cho chúng tôi có tranh cãi kịch liệt cỡ nào, chỉ cần tôi khóc anh ấy sẽ mềm lòng, cuối cùng sẽ thỏa hiệp, chau mày tức giận lau nước mắt cho tôi.
Nhưng lần này anh ấy không như thế.
Tôi cũng không giữ được Hứa Quân Sơ nữa rồi.
Hứa Quân Sơ đi rồi.
Nhất thời tôi có cảm giác mình như mất đi thứ gì đó.
Sẽ không có ai để tôi viết thư tâm sự, cũng như không còn ai ôm tôi vào lòng, dịu dàng xoa đầu tôi rồi cười chê tôi tính tiểu thư.
Cũng sẽ không có kẻ ngốc nào ngồi đợi tôi suốt cả đêm, đeo chiếc khăn xấu xí tôi đan đi khoe khoang khắp nơi, càng không có ai dù đứng ở bất kỳ đâu cũng khiến tôi rung động như thế nữa.
Hiện tại, đợi Hứa Quân Sơ trở về đã trở thành chấp niệm duy nhất trong cuộc đời của tôi.
Người làm công suốt hơn hai mươi năm qua ở nhà họ Tống đã qua đời. Thật ra bà ấy không lớn tuổi lắm nhưng lại có một đôi tay thô ráp, nước da ngăm đen, trông hệt như một bà cụ sáu bảy mươi tuổi vậy.
Con trai bà ấy từ quê lên đón bà ấy về, mẹ tôi khóc thương cho anh ấy rất nhiều tiền, tôi và Lê Âm cũng cho thêm một ít.
Kể từ khi bà ấy qua đời, mẹ tôi luôn nói mình cũng già rồi. Bà ấy theo mẹ tôi từ lúc bà đi lấy chồng, nhìn mẹ tôi sinh con đẻ cái, có lẽ sự ra đi của bà ấy cũng đang ngầm báo hiệu rằng tuổi xuân của mẹ tôi đã không còn nữa.
Hứa Quân Sơ, anh nói xem, tại sao con người lại già đi. Nếu như già đi là chuyện bất khả kháng, vậy thì em hy vọng rằng đến ngày đó, người em yêu sẽ ở bên cạnh em.
Tôi rất ghét phải chờ đợi, khi trước lúc đi xem phim với Hứa Quân Sơ, tôi thường hay đến muộn so với giờ hẹn vài phút.
Lý do là vì tôi cảm thấy đứng một chỗ đợi người khác trông rất ngốc nghếch.
Giờ thì hay rồi.
Tôi phải bù đắp lại hết những lần ngốc nghếch không chờ đợi người khác ấy.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ngay cả người làm ở phủ đốc quân cũng xin nghỉ, có nhiều người không thể vượt qua được, họ cứ như thế lặng lẽ bỏ mạng dưới ngọn lửa .
Ví như, trên phố.
Lại ví như, chảy thành sông.
Khi trước tôi rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng chỉ vì một chiếc bánh bao mà đổ .
Giờ thì tôi không còn cảm thấy lạ lẫm nữa.
Hứa Quân Sơ, hộp nhạc anh tặng em hỏng rồi, cũng không sửa được nữa.
Cảm thấy hơi buồn.
Anh cả đã chủ động ly hôn với Lê Âm.
Lúc Lê Âm bước chân vào nhà họ Tống chị ấy chỉ mang theo một cái rương quần áo, khi đi chị ấy cũng chỉ mang theo mỗi nó.
Tôi chạy đi chất vấn anh cả.
Anh cả chống gậy đứng bên cửa sổ, anh ấy đang nhìn theo hướng Lê Âm rời đi, nắm chặt bức ảnh trong tay, đó là bức ảnh đen trắng của anh ấy và Lê Âm, anh ấy đang cười vui vẻ còn Lê Âm thì không.
“Thật sự, anh đã lấy hết dũng cảm mới quyết định buông tay…”
Tôi ngơ ngác đứng chân tại chỗ, á khẩu.
Nước mắt của anh cả rơi xuống bức ảnh, khóc không thành tiếng.
Yêu là ích kỷ, thì ra tác thành cho người mình yêu lại là chuyện đau khổ đến thế.
Tình yêu của anh cả là , là bám chặt lấy không buông, là đục nước béo cò, là uy .
Mánh khóe để có được người mình thương của anh cả rất bỉ ổi nhưng tình yêu của anh ấy có ngay từ khi bắt đầu, nay lại lựa chọn buông tay cũng chỉ vì một chữ tình.
Tôi chạy một mạch về phủ nói cho Lục Chấp biết, anh cả đã trả lại Lê Âm cho anh rồi.
Cuối cùng thì nhà họ Tống cũng trả lại thứ lẽ ra thuộc về anh.
Lục Chấp đưa khăn tay cho tôi lau mồ hôi rồi bảo tôi đưa anh đi gặp Lê Âm.
Cha mẹ Lê Âm đều đã qua đời, người chị duy nhất của chị ấy cũng đã theo chồng lên miền Bắc, hiện giờ trong nhà chỉ có một mình chị ấy.
Khi chúng tôi tới đó, Lê Âm đang ngồi pha trà trong sân. Chị ấy mặc một bộ sườn xám màu xanh, giống hệt như khi trước.
Trong vườn nhà Lê Âm cũng có một cây cát lê, tôi ngồi trên bậc thềm, còn họ thì đứng dưới tàng cây nói chuyện, tôi luôn cảm thấy cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc.
Tôi không nghe thấy họ nói với nhau những gì.
Nhưng chỉ mới nói với nhau đôi ba câu, Lê Âm đã khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe.
Lục Chấp vẫn hệt như năm đó, dù có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn luôn rất lạnh lùng.
Lạnh lùng đến mức khiến người khác không dám tới gần.
Lê Âm chạy nhanh về phía trước nhưng cuối cùng vẫn dừng chân.
Chị ấy quay người, giống như đã hạ quyết tâm, sau đó chạy thẳng vào trong nhà.
Đang lúc tôi định đi tới hỏi thăm tình hình thì lại trông thấy Lê Âm cầm một quyển sách chạy ra, chị ấy đưa nó cho Lục Chấp.
Lục Chấp thẫn thờ nhìn nó, sau đó nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Anh không nhận lấy quyển sách mà nói thẳng: “Giờ tôi không cần nó nữa.”
Tôi tựa người vào khung cửa nhìn Lê Âm cất sách về, chị ấy thoải mái nhoẻn cười: “Thật tuyệt, cuối cùng em cũng buông được anh.”
Lục Chấp gật đầu, anh đi qua người Lê Âm, cũng ngang qua tôi, không ở lại mà đi luôn.
Lê Âm thất vọng đứng chân tại chỗ một lúc rất lâu, tôi bước tới gọi chị ấy một tiếng chị dâu chị ấy mới giật mình tỉnh lại.
Lê Âm ngồi trước bàn trà, người đi trà cũng nguội nhưng chị ấy vẫn uống hết một chén, tựa như trút được gánh nặng trong lòng vậy, chị ấy nói với tôi.
“Nhiên Nhiên, cuối cùng thì tình đầu mười ba năm và mối tình đơn phương này của chị cũng kết thúc rồi.”
Đến giờ tôi mới nhận ra, thì ra giữa họ không có tình yêu, là tôi trẻ con không biết chuyện nên đã mặc định họ thành một đôi.
Tôi nên nhận ra sớm hơn, một người giống như Lục Chấp, bảo anh phải yêu thế nào đây.
Anh sống trong thế giới bị tuyết bao phủ, không chỉ lạnh lẽo mà còn cô đơn, chưa từng bước ra khỏi đó.
Tình yêu của anh đã bị tàn nhẫn trong thuở thiếu thời, những gì anh nhận được chỉ là ác ý, thờ ơ thế nên thứ anh cho đi cũng chỉ có thế.
Tôi cứ ngỡ Lê Âm, người năm đó chui qua lỗ chui để gặp anh đã từng mang lại chút ấm áp cho anh.
Tôi cứ ngỡ ít nhiều thì anh cũng cảm nhận được đôi chút hạnh phúc, bởi người anh yêu cũng yêu anh.
Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là những gì tôi nghĩ.
Lê Âm nói chị ấy muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới.
Tôi lại tới nhà ga ấy.
Tôi thật sự rất ghét rất ghét chia ly, giờ tôi còn ghét lây sang nhà ga đã để tôi phải chịu cảnh chia ly này nữa.
Lê Âm đã đổi sang kiểu tóc ngắn, ánh mắt chị ấy kiên định, nụ cười cũng rạng rỡ hơn trước: “Nhiên Nhiên, chị vẫn luôn sống trong thỏa hiệp, chấp nhận bỏ học, chấp nhận từ bỏ lý tưởng, chấp nhận lấy Tử Nhiên. Chị vẫn luôn cho rằng mình không có đủ dũng cảm để bước một bước này, bây giờ em nên chúc mừng chị mới phải.”
Cuộc sống của Lê Âm thật sự không mấy vui vẻ, sống trong nhà họ Tống chị ấy không khác gì chim bị nhốt trong lồng.
Anh cả càng đối xử tốt với chị ấy, vì áy náy nên chị ấy càng không thể thoát khỏi đó.
Hiện giờ anh cả đã tự tay mở cửa lồng, chim trong lồng bay ra ngoài, tôi mới nhận ra Lê Âm không phải là một người phụ nữ của gia đình, chị ấy có khoảng trời thuộc về riêng mình.
“Chị dâu…”
Ngập ngừng, tôi lại đổi cách xưng hô: “Chị Lê, chị vẫn sẽ quay về chứ?”
Lê Âm xoa đầu tôi, hai mắt đỏ hoe: “Nhiên Nhiên, cứ gọi chị là chị dâu đi.”
“Nhất định, nhất định chị sẽ quay về.”
Tôi cố cầm nước mắt, nắm chặt lấy tay chị ấy, chuyện Lê Âm đã hứa với tôi chị ấy chưa từng nuốt lời.
Lê Âm vẫy tay với tôi rồi bước lên xe, chị ấy không khóc nhưng tôi đã khóc đến nỗi không nói nên lời rồi.
Thật ra nếu so sánh tôi với Lê Âm thì tôi càng giống một người theo khuôn phép xưa hơn, là một cô gái tầm thường bị trong đó.
Lê Âm dũng cảm bước một bước này còn tôi thì không bao giờ, tôi cũng chưa từng nghĩ tới điều ấy.
Hứa Quân Sơ có thứ anh ấy muốn theo đuổi, Lê Âm cũng có lý tưởng của chị ấy. Bọn họ đều đi cả rồi, còn tôi chỉ muốn yên phận trong khoảng trời của mình, chỉ mong những người tôi thương đều có thể yên ổn sống qua ngày.
Khi trước Hứa Quân Sơ nói tôi là một người không có tiền đồ, không có chí hướng.
Không có ước mơ, cũng không có mục tiêu.
Lúc ấy tôi còn cãi cố, bây giờ xem ra, quả nhiên là thế.
Lục Chấp bị rồi.
Ở trong phòng tôi cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, lúc đi ra thì sĩ quan lại nói với tôi rằng không có chuyện gì.
Kìm lòng không đặng tôi vẫn đi tới gõ cửa phòng Lục Chấp, mãi lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của anh.
Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng bước chân của Lục Chấp dừng lại trước cửa, nhưng anh không mở cửa.
Có lẽ là đang đề phòng tôi?
“Lục Chấp, hôm nay em tiễn Lê Âm đi rồi.”
Tôi đứng ngoài cửa nói chuyện với anh, cũng không biết anh có nghe thấy hay không.
“Chị ấy không nói mình đi đâu nhưng chị ấy nói nhất định sẽ quay trở lại.”
Tôi nghe thấy tiếng thở của Lục Chấp, rất gần cũng rất hổn hển.
“Tại sao anh lại không thích Lê Âm?”
Lê Âm buông bỏ Lục Chấp rồi, trên đời này sẽ không còn ai yêu một người lạnh như băng như Lục Chấp nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói nhỏ với anh: “Thật ra, em mong rằng sẽ có người yêu anh.”
Lục Chấp không mở cửa, cũng không nói chuyện với tôi.
Bỏ đi, có lẽ vào những lúc như thế này anh cũng không muốn trông thấy con gái của đâu nhỉ.
“Em đi đây, Lục Chấp.”
“Tống An Nhiên.”
Lục Chấp mở cửa, trên đầu trên cổ còn đang cuốn băng, anh mặc áo sơ mi nên tôi không biết trên người anh có bị hay không.
Nhưng gương mặt anh tái mét, tôi không ngờ anh lại bị nặng đến thế.
Chẳng phải anh vẫn luôn là tướng quân bất bại hay sao?
Tại sao lại bị thế này.
Tôi bước về phía Lục Chấp nhưng anh lại bất giác lùi về sau tránh đi.
Cuối cùng tôi vẫn đứng ở trước cửa phòng anh, không bước vào.
Lục Chấp nhìn tôi, như thể đang đợi tôi lên tiếng.
Ban nãy tôi còn có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng giờ lại không nói được câu nào.
Tôi muốn hỏi anh rốt cuộc anh với Lê Âm là sao, muốn hỏi anh tiếp theo sẽ đối phó với nhà họ Tống thế nào, lại muốn hỏi anh tại sao lại bị thương.
Do dự hồi lâu, cuối cùng tôi vẫn không hỏi.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh, sau đó anh chậm rãi lên tiếng: “Về phòng ngủ đi.”
Tôi thất vọng gật đầu rồi quay người rời đi, đi được một đoạn khá xa nhưng tôi vẫn không nghe thấy tiếng anh đóng cửa. Ngoảnh đầu lại thì thấy anh vẫn còn đứng ở đó chăm chú dõi theo tôi.
Khoảng cách khá xa nên không thấy được nét mặt anh.
Tôi cất bước rời đi, trong lòng có một cảm giác rất lạ, tôi cứ nghĩ anh sẽ hận mình, dù không thể hiện ra mặt nhưng ắt hẳn trong lòng vẫn có.
Nhưng nếu như tôi không nhìn nhầm thì khi tôi ngoảnh đầu lại nét mặt ấy của anh rõ ràng… là rất mất mát.