Thủ Bị phủ lúc này càng náo nhiệt. Đồ Cẩm Sơn làm quan mười mấy năm, chưa bao giờ ngờ được có một ngày hoàng đế đến nơi biên thùy này tuần tra, nhất thời vừa mừng vừa sợ tay chân cứ luống cuống, vội sai nô bộc quét dọn thượng phòng cho đoàn người Mộ Dung Cửu Châu nghỉ ngơi, lại sai trù tử lập tức thiết yến đón tiếp.
Tô Khuynh Quốc vừa về phủ, đã bị Hạ Lan Thính Tuyết đuổi về khách phòng.
“Tiểu Tô, cơm tối ta sẽ sai người đưa đến phòng ngươi. Yến tiệc đêm nay có lẽ hoàng thượng sẽ dò hỏi vài vấn đề chính sự, đại khái ta không có thời gian ăn với ngươi. Ăn xong đi ngủ sớm một chút, cả ngày nay cưỡi ngựa cũng mệt rồi.” Hạ Lan Thính Tuyết vuốt tóc Tô Khuynh Quốc, vờ như không để ý đến biểu tình muốn cắn người của Tô Ki bên cạnh.
“Được!” Tô Khuynh Quốc quả thực không có hứng thú nghe quốc gia đại sự gì đó, chỉ
một lòng muốn ăn thịt heo rừng đã săn được ngày hôm nay.
Hạ Lan Thính Tuyết căn dặn một hồi, mới lưu luyến rời đi
Hắn vừa ra khỏi cửa, thần sắc ba người trong phòng lập tức ngưng trọng.
“Không ngờ, cư nhiên ngay cả hoàng đế cũng chạy đến biên quan này…” Hai hàng mày thanh tú của Tô Khuynh Quốc nhíu lại liền giãn ra, hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Người của phủ Hầu gia, Đàm Tiếu, Mộ Dung Cửu Châu… từng người từng người một tề tụ tại Phượng Diệp thành nho nhỏ này, phảng phất mang theo điềm báo gì đó.
“Tân hoàng đế vừa mới đăng cơ, phải trấn thủ kinh thành ổn định đại cuộc mới đúng. Đột nhiên lại đến biên quan, không bình thường a!”
Hắn nhàn nhã vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, cố bày ra dáng vẻ lão luyện, khiến Tô Tuyền phải phì cười.
“Cười cái gì?” Hắn trừng Tô Tuyền. “Cho dù không làm hoàng đế, kịch về hoàng đế cũng đã xem nhiều rồi. Ta có nói sai sao?”
Dưới Huyền Thiên nhai, có vài thôn làng. Mỗi năm đến mùa thu hoạch, đều dựng hí đài (sân khấu kịch), mời gánh hát đến hát tưng bừng vài ngày. Chúng đệ tử trên Huyền Thiên nhai cũng náo nhiệt đi xem kịch góp vui, có thể coi là chút tươi mới bên cạnh những ngày tháng thanh tịnh bình đạm đến vô vị.
“Đúng, đúng, công tử nói gì cũng đúng!” Tô Tuyền nhịn cười, sau một khắc hiếu kỳ hỏi Tô Khuynh Quốc: “Tân hoàng đế kia dáng vẻ ra sao? Dọc đường nghe người ta nói dường như còn rất trẻ.” Thiên tính tò mò.
Tô Khuynh Quốc gật đầu, nhất mực nghiêm trang nói: “Ân, quả thật không già lắm, tướng mạo cũng không tồi, có vài phần phong phạm của ta. Đương nhiên vẫn không thể bì với ta được.” Nói xong, lại bất tri bất giác nhớ đến khuôn mặt tuấn mị mang theo ý vị lãnh khốc cùng biểu tình tự tiếu phi tiếu kia của Mộ Dung Cửu Châu.
Nếu nụ cười của nam nhân đó chân thành hơn một chút, nhất định sẽ rất đẹp….
Đợi đến hai mắt lim dim, cũng chưa thấy thịt heo rừng được mang đến, trái lại Trần Lục Hợp đến mời Tô Khuynh Quốc ra đại sảnh dùng cơm.
“Tiểu Hầu gia nhà ngươi không phải nói ăn trong phòng luôn sao?” Tô Khuynh Quốc từ trên giường ngồi dậy, vừa ngáp vừa để cho Tô Tuyền chải tóc.
“Tiểu nhân phụng mệnh của hoàng thượng đến mời công tử.”
“Nga?!” Chẳng lẽ sáng này vẫn chưa đủ phô trương uy phong hoàng đế, muốn thể hiện lần nữa? Tô Khuynh Quốc nhún vai. Mặc kệ hắn là gì, hiện tại trời cao đất rộng, ăn là lớn nhất!
Theo Trần Lục Hợp đến đại sảnh, trên viên đài là một chiếc bàn bày đầy đồ ăn, Tô Khuynh Quốc vui mừng ra mặt ── làm hoàng đế quả nhiên thoải mái. Ở Thủ Bị phủ mấy ngày, cũng chưa có được bữa ăn nào thịnh soạn như vậy.
Mộ Dung Cửu Châu ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, Hạ Lan Thính Tuyết khiêm tốn ngồi một bên, bên kia là Đồ Cẩm Sơn đang nơm nớp lo sợ.
Ba người không hề đụng đũa, chỉ nhìn Tô Khuynh Quốc cười tủm tỉm kéo ghế ngồi bên cạnh Hạ Lan Thính Tuyết, cầm đũa gắp thức ăn.
“Tiểu Tô…” Hạ Lan Thính Tuyết cơ hồ rên rỉ mà quát khẽ. Thấy Mộ Dung Cửu Châu diện vô biểu tình, chợt dự cảm bữa tiệc này e rằng có người phải chịu cảnh máu nhuộm khắp chu vi năm bộ. (1 bộ = 5 thước)
Đã cố tình an bài Tô Khuynh Quốc dùng cơm trong phòng, sợ hắn lại chạm trán Mộ Dung Cửu Châu, rồi thất lễ, bị Mộ Dung Cửu Châu nắm được điểm yếu, trị Tô Khuynh Quốc tội xem thường thiên tử. Nhưng nào ngờ Mộ Dung Cửu Châu lại đột nhiên nảy ra ý định triệu Tô Khuynh Quốc đến dùng bữa chung.
Tiểu Tô nguy rồi…
Hắn chăm chú nhìn Tô Khuynh Quốc vụng về dùng đũa gắp cái đùi gà hấp rượu tẩm mật ong, gân xanh trên trán muốn bức ra. Tô Khuynh Quốc lại hiểu sai ý hắn.
Đùi gà được cho vào chén sứ trắng trước mặt Hạ Lan Thính Tuyết. Tô Khuynh Quốc cười nói: “Hạ Lan đại ca, ngươi không phải thích ăn đùi gà sao, ta tặng cho ngươi là được rồi.”
Phựt! Gân xanh trên cổ Hạ Lan Thính Tuyết cũng muốn bức ra, môi Đồ Cẩm Sơn trắng bệch, chỉ có Mộ Dung Cửu Châu thần sắc không đổi, chậm rãi nhấc chung trà uống một ngụm: “Hạ Lan, hài tử bên cạnh ngươi rất đặc biệt.”
Hạ Lan Thính Tuyết muốn cười, nhưng chỉ bày ra bộ dạng khó coi đến cực điểm.
Tô Khuynh Quốc lúc này mới nhớ tới hoàng đế ngồi ở chủ vị vẫn chưa động đũa, lập tức gắp một cái đùi gà khác đặt vào trong chén của Mộ Dung Cửu Châu. “Này là cho ngươi.”
Sự im lặng chết chóc bao trùm khắp gian phòng.
“To gan, dám vô lễ với hoàng thượng!” Một thị vệ đứng sau lưng Mộ Dung Cửu Châu rốt cuộc cũng lên tiếng phản ứng.
Tô Khuynh Quốc mờ mịt: “Như vậy là vô lễ sao? Hắn là hoàng đế, ta mới gắp bộ phận ngon nhất trên mình con gà là đùi gà cho hắn. Hừ, được tiện nghi còn láo xược!”
“Tiểu Tô!” Hạ Lan Thính Tuyết thực sự muốn lấp miệng Tô Khuynh Quốc lại.
Bất ngờ chính là, Mộ Dung Cửu Châu cư nhiên không nổi giận, trái lại còn đưa tay ra hiệu ngăn thị vệ ở đằng sau.
Nhìn đùi gà trong chén, lại nhìn Tô Khuynh Quốc, đối phương đã không hề để ý hình tượng ngốn lấy ngốn để. Hắn đột nhiên bật cười ha ha.
Kinh tâm động phách, cả căn phòng một lần nữa chìm trong sự trầm lặng ngột ngạt. Chỉ mỗi Tô Khuynh Quốc cười theo ──
Một cái đùi gà, liền khiến Mộ Dung Cửu Châu bật cười, hoàng đế này cũng thật dễ lấy lòng a.
Tô Khuynh Quốc vừa về phủ, đã bị Hạ Lan Thính Tuyết đuổi về khách phòng.
“Tiểu Tô, cơm tối ta sẽ sai người đưa đến phòng ngươi. Yến tiệc đêm nay có lẽ hoàng thượng sẽ dò hỏi vài vấn đề chính sự, đại khái ta không có thời gian ăn với ngươi. Ăn xong đi ngủ sớm một chút, cả ngày nay cưỡi ngựa cũng mệt rồi.” Hạ Lan Thính Tuyết vuốt tóc Tô Khuynh Quốc, vờ như không để ý đến biểu tình muốn cắn người của Tô Ki bên cạnh.
“Được!” Tô Khuynh Quốc quả thực không có hứng thú nghe quốc gia đại sự gì đó, chỉ
một lòng muốn ăn thịt heo rừng đã săn được ngày hôm nay.
Hạ Lan Thính Tuyết căn dặn một hồi, mới lưu luyến rời đi
Hắn vừa ra khỏi cửa, thần sắc ba người trong phòng lập tức ngưng trọng.
“Không ngờ, cư nhiên ngay cả hoàng đế cũng chạy đến biên quan này…” Hai hàng mày thanh tú của Tô Khuynh Quốc nhíu lại liền giãn ra, hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Người của phủ Hầu gia, Đàm Tiếu, Mộ Dung Cửu Châu… từng người từng người một tề tụ tại Phượng Diệp thành nho nhỏ này, phảng phất mang theo điềm báo gì đó.
“Tân hoàng đế vừa mới đăng cơ, phải trấn thủ kinh thành ổn định đại cuộc mới đúng. Đột nhiên lại đến biên quan, không bình thường a!”
Hắn nhàn nhã vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, cố bày ra dáng vẻ lão luyện, khiến Tô Tuyền phải phì cười.
“Cười cái gì?” Hắn trừng Tô Tuyền. “Cho dù không làm hoàng đế, kịch về hoàng đế cũng đã xem nhiều rồi. Ta có nói sai sao?”
Dưới Huyền Thiên nhai, có vài thôn làng. Mỗi năm đến mùa thu hoạch, đều dựng hí đài (sân khấu kịch), mời gánh hát đến hát tưng bừng vài ngày. Chúng đệ tử trên Huyền Thiên nhai cũng náo nhiệt đi xem kịch góp vui, có thể coi là chút tươi mới bên cạnh những ngày tháng thanh tịnh bình đạm đến vô vị.
“Đúng, đúng, công tử nói gì cũng đúng!” Tô Tuyền nhịn cười, sau một khắc hiếu kỳ hỏi Tô Khuynh Quốc: “Tân hoàng đế kia dáng vẻ ra sao? Dọc đường nghe người ta nói dường như còn rất trẻ.” Thiên tính tò mò.
Tô Khuynh Quốc gật đầu, nhất mực nghiêm trang nói: “Ân, quả thật không già lắm, tướng mạo cũng không tồi, có vài phần phong phạm của ta. Đương nhiên vẫn không thể bì với ta được.” Nói xong, lại bất tri bất giác nhớ đến khuôn mặt tuấn mị mang theo ý vị lãnh khốc cùng biểu tình tự tiếu phi tiếu kia của Mộ Dung Cửu Châu.
Nếu nụ cười của nam nhân đó chân thành hơn một chút, nhất định sẽ rất đẹp….
Đợi đến hai mắt lim dim, cũng chưa thấy thịt heo rừng được mang đến, trái lại Trần Lục Hợp đến mời Tô Khuynh Quốc ra đại sảnh dùng cơm.
“Tiểu Hầu gia nhà ngươi không phải nói ăn trong phòng luôn sao?” Tô Khuynh Quốc từ trên giường ngồi dậy, vừa ngáp vừa để cho Tô Tuyền chải tóc.
“Tiểu nhân phụng mệnh của hoàng thượng đến mời công tử.”
“Nga?!” Chẳng lẽ sáng này vẫn chưa đủ phô trương uy phong hoàng đế, muốn thể hiện lần nữa? Tô Khuynh Quốc nhún vai. Mặc kệ hắn là gì, hiện tại trời cao đất rộng, ăn là lớn nhất!
Theo Trần Lục Hợp đến đại sảnh, trên viên đài là một chiếc bàn bày đầy đồ ăn, Tô Khuynh Quốc vui mừng ra mặt ── làm hoàng đế quả nhiên thoải mái. Ở Thủ Bị phủ mấy ngày, cũng chưa có được bữa ăn nào thịnh soạn như vậy.
Mộ Dung Cửu Châu ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, Hạ Lan Thính Tuyết khiêm tốn ngồi một bên, bên kia là Đồ Cẩm Sơn đang nơm nớp lo sợ.
Ba người không hề đụng đũa, chỉ nhìn Tô Khuynh Quốc cười tủm tỉm kéo ghế ngồi bên cạnh Hạ Lan Thính Tuyết, cầm đũa gắp thức ăn.
“Tiểu Tô…” Hạ Lan Thính Tuyết cơ hồ rên rỉ mà quát khẽ. Thấy Mộ Dung Cửu Châu diện vô biểu tình, chợt dự cảm bữa tiệc này e rằng có người phải chịu cảnh máu nhuộm khắp chu vi năm bộ. (1 bộ = 5 thước)
Đã cố tình an bài Tô Khuynh Quốc dùng cơm trong phòng, sợ hắn lại chạm trán Mộ Dung Cửu Châu, rồi thất lễ, bị Mộ Dung Cửu Châu nắm được điểm yếu, trị Tô Khuynh Quốc tội xem thường thiên tử. Nhưng nào ngờ Mộ Dung Cửu Châu lại đột nhiên nảy ra ý định triệu Tô Khuynh Quốc đến dùng bữa chung.
Tiểu Tô nguy rồi…
Hắn chăm chú nhìn Tô Khuynh Quốc vụng về dùng đũa gắp cái đùi gà hấp rượu tẩm mật ong, gân xanh trên trán muốn bức ra. Tô Khuynh Quốc lại hiểu sai ý hắn.
Đùi gà được cho vào chén sứ trắng trước mặt Hạ Lan Thính Tuyết. Tô Khuynh Quốc cười nói: “Hạ Lan đại ca, ngươi không phải thích ăn đùi gà sao, ta tặng cho ngươi là được rồi.”
Phựt! Gân xanh trên cổ Hạ Lan Thính Tuyết cũng muốn bức ra, môi Đồ Cẩm Sơn trắng bệch, chỉ có Mộ Dung Cửu Châu thần sắc không đổi, chậm rãi nhấc chung trà uống một ngụm: “Hạ Lan, hài tử bên cạnh ngươi rất đặc biệt.”
Hạ Lan Thính Tuyết muốn cười, nhưng chỉ bày ra bộ dạng khó coi đến cực điểm.
Tô Khuynh Quốc lúc này mới nhớ tới hoàng đế ngồi ở chủ vị vẫn chưa động đũa, lập tức gắp một cái đùi gà khác đặt vào trong chén của Mộ Dung Cửu Châu. “Này là cho ngươi.”
Sự im lặng chết chóc bao trùm khắp gian phòng.
“To gan, dám vô lễ với hoàng thượng!” Một thị vệ đứng sau lưng Mộ Dung Cửu Châu rốt cuộc cũng lên tiếng phản ứng.
Tô Khuynh Quốc mờ mịt: “Như vậy là vô lễ sao? Hắn là hoàng đế, ta mới gắp bộ phận ngon nhất trên mình con gà là đùi gà cho hắn. Hừ, được tiện nghi còn láo xược!”
“Tiểu Tô!” Hạ Lan Thính Tuyết thực sự muốn lấp miệng Tô Khuynh Quốc lại.
Bất ngờ chính là, Mộ Dung Cửu Châu cư nhiên không nổi giận, trái lại còn đưa tay ra hiệu ngăn thị vệ ở đằng sau.
Nhìn đùi gà trong chén, lại nhìn Tô Khuynh Quốc, đối phương đã không hề để ý hình tượng ngốn lấy ngốn để. Hắn đột nhiên bật cười ha ha.
Kinh tâm động phách, cả căn phòng một lần nữa chìm trong sự trầm lặng ngột ngạt. Chỉ mỗi Tô Khuynh Quốc cười theo ──
Một cái đùi gà, liền khiến Mộ Dung Cửu Châu bật cười, hoàng đế này cũng thật dễ lấy lòng a.