Trời đông vào chính ngọ cũng ấm áp lên, soi rọi núi non trùng điệp. Trên thành lâu Kiếm Môn quan cờ hiệu phấp phới, kèn trống linh đình, vang vọng cả một góc trời.
Cổng thành rộng mở, các tướng sĩ trấn giữ biên cương vào thế chỉnh tề, nghiêm cẩn xếp thành hai hàng, nghênh đón hoàng đế ngự giá đến thăm quân binh.
Một tấm thảm dài đỏ rực được trải từ ngoài cửa thành, đến trước xe ngựa của Mộ Dung Cửu Châu.
“Thần Võ Dương tham kiến hoàng thượng.” Nam tử toàn thân khôi giáp dát bạc bước ra khỏi hàng ngũ đại quân, nhanh nhẹn hành đại lễ trước xe ngựa.
Màn xe vén lên, một đôi giày đen huyền trên mặt thêu tơ vàng ổn trọng đặt trên thảm đỏ (miêu tả giống đi dự lễ Oscar quá =)), sau đó, là vạt áo long bào.
Mộ Dung Cửu Châu toàn thân quan phục đế vương, thần sắc âm trầm từ hôm qua đến giờ vẫn không đổi, khiến dương quang trên đầu cũng lạnh đi ba phần.
Hắn lạnh lùng quét mắt khắp đại quân, mới lệnh Võ Dương quỳ bên cạnh bình thân.
“Tuân chỉ.” Nam tử đứng dậy, cung nghênh đoàn người Mộ Dung Cửu Châu vào thành.
Hạ Lan Thính Tuyết xuống ngựa đi theo sau, quầng mắt thâm đen, trộm ngáp một cái, nhìn trái nhìn phải, thấy bọn thị vệ cũng đều khó che đậy vẻ uể oải.
Hôm qua sau khi Tô Khuynh Quốc chạy thoát, Mộ Dung Cửu Châu không hề xuống xe ngựa, chỉ lệnh cho mọi người đi suốt đêm đến Kiếm Môn quan, hại hắn cả đêm đến tận trưa nay vẫn không được chợp mắt.
Không biết Tiểu Tô hiện tại thế nào? Bất quá hôm qua xem ra võ công Tiểu Tô rất cao cường, có lẽ cũng biết hảo hảo tự chiếu cố bản thân. Nói đi phải nói lại, thân thủ Tiểu Tô tốt như vậy, theo lý sẽ không để hoàng đế khi dễ được a… Lẽ nào?…
Một đường miên man suy nghĩ, đến khi bước vào phủ Tướng quân của Võ Dương, an tọa rồi, mới gác mọi chuyện sang một bên mà đánh giá Võ Dương.
“Thần tướng” uy danh vang dội này dáng người cũng không thấp, nhưng không ngờ gương mặt lại trắng nõn như oa nhi. Càng tuyệt chính là, hễ cười lên liền lộ ra hai lúm đồng tiền không sâu cũng không cạn. Lúc này, hắn đang cười tủm tỉm xin chỉ thị của Mộ Dung Cửu Châu, dùng ngự thiện trước hay là thay y phục nghỉ ngơi trước.
Mộ Dung Cửu Châu phớt lờ hắn, phân phó Hứa Triêu Tịch: “Giải phạm nhân vào đây.”
“Leng keng” một trận tiếng xiềng xích vang lên, Tô Ki cùng Tô Tuyền đầu tóc rối bù, y sam rách nát, bị thị vệ áp giải lên đại sảnh, ấn vai quỳ rạp xuống đất.
Hai người đều đã nếm đủ khổ sở, vô lực giãy dụa, chỉ thở hổn hển.
Võ Dương có chút kinh ngạc chỉ về phía hai người, nói: “Hoàng thượng, bọn họ là…”
“Chủ tử bọn chúng hành thích trẫm không thành, lẩn trốn bên ngoài. Võ tướng quân, cho người dùng đại hình hầu hạ hai tên nô tài này, ép chúng cung khai lai lịch chủ tử bọn chúng.” Mộ Dung Cửu Châu cười lạnh: “Nếu vẫn không chịu khai, trước hết đem nữ tì này róc xương lóc thịt, quẳng vào núi làm mồi cho chó hoang.”
Tô Tuyền dù sao cũng chỉ là nữ hài tử, nghe vậy cả người run lên, mặt không còn chút máu.
Võ Dương nhìn nhìn Tô Tuyền, ho một tiếng, ấp úng nói với Mộ Dung Cửu Châu: “Hoàng thượng, vị cô nương này đẹp tựa thiên tiên, mà thần… thần vẫn chưa có thê thiếp, khụ khụ…”
Mặt mũi bị đánh bầm xanh bầm tím thế này có chỗ nào đẹp tựa thiên tiên? Giống quỷ thì đúng hơn! Mộ Dung Cửu Châu chăm chú nhìn gương mặt oa nhi đang đỏ bừng của Võ Dương, nghiêm trọng hoài nghi mắt thẩm mỹ của tên tiểu tử này.
Tô Tuyền cũng sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Võ Dương, ngẩn ra, không lên tiếng.
Thấy Võ Dương vẫn đang trông chờ quyết định của mình, Mộ Dung Cửu Châu phất tay, ra ý bảo thị vệ thả Tô Tuyền. Dù sao cũng còn một Tô Ki có thể khảo vấn.
“Võ tướng quân, ả là người của ngươi.”
“Tạ hoàng thượng ân điển.” Võ Dương vui mừng đoạt lấy Tô Tuyền từ trong tay đám thị vệ, ánh mắt phiêu tới trên người Tô Ki: “Xin hoàng thượng ban luôn người này cho thần!”
“Phụt!” Hạ Lan Thính Tuyết mồm đầy trà nóng phun thật xa.
Mộ Dung Cửu Châu ánh mắt bỗng nhiên lạnh đi, liếc nhìn Võ Dương, lãnh đạm hỏi: “Tên này chẳng lẽ cũng đẹp tựa thiên tiên? Võ tướng quân cũng muốn nạp làm thê thiếp?”
Những người trong đại sảnh khuôn mặt đều vặn vẹo, muốn cười mà không dám cười, nhịn đến khổ sở.
Gương mặt oa nhi của Võ Dương càng đỏ hơn, ngượng ngùng nói: “Không giấu gì hoàng thượng, thần cũng thích nam nhân cường tráng loại này.”
Trộm nhìn sắc mặt đã xám đen của Mộ Dung Cửu Châu, hắn vội quỳ xuống, thanh thanh yết hầu, nghiêm mặt nói: “Thần nhất định sẽ ép hai người họ khai ra lai lịch thích khách, xin hoàng thượng thành toàn.”
Sau một khắc trầm mặc, Mộ Dung Cửu Châu bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo đi vào phòng, bỏ lại một câu: “Võ tướng quân, ngày mai lúc mặt trời mọc, nếu ngươi vẫn chưa không hỏi được gì, thì đem đầu hai tên nô tài này đến gặp trẫm.”
Đứng trước mộc dũng đầy nước ấm, Mộ Dung Cửu Châu rốt cuộc gỡ xuống lớp mặt nạ lãnh khốc doạ người kia, “hộc” một tiếng, nôn ra một búng máu đen.
Hôm qua đấu chưởng với Tô Khuynh Quốc, chưởng lực dội lại, chấn đến phủ tạng hắn muốn nứt ra, cơ hồ ngạt thở ngất ngay tại chỗ. Điều dưỡng cả đêm, cuối cùng mới ổn định lại thương thế.
Hắn nhắm mắt hít sâu, vận khí, chờ cho huyết khí đang cuồn cuộn trong ngực bình hoãn lại, mới bắt đầu nghiến răng nghiến lợi cởi từng kiện y phục.
Trên mỗi kiện y vật, tựa hồ đều mang khí tức ghê tởm khiến hắn buồn nôn…
Tóc hắn, da thịt, thậm chí trong cơ thể hắn, đều lưu lại vị đạo của tên súc sinh kia…
Sự sỉ nhục của cả đời này!
Bàn tay tháo xuống kim quan cửu long nhịn không được run lên, hung hăng ném đi. Kim quan bay tới góc phòng, đụng vỡ cả tấm gương đồng.
Mộ Dung Cửu Châu nhìn chằm chằm vào bóng người đang phẫn nộ cực điểm trong tấm gương vỡ, rốt cuộc từ từ khống chế hô hấp của mình, bước vào mộc dũng.
Nước ấm nhanh chóng bao quanh hắn. Hắn liều mạng chà sát khắp từng ngóc ngách trên thân thể mình, lực đạo cực mạnh, gần như muốn bóc đi một lớp da.
“Hoàng thượng…” Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến khiến nhãn thần hắn đột nhiên âm lãnh, nhưng lập tức nghe thấy là Hứa Triêu Tịch, Mộ Dung Cửu Châu im lặng, vơ lấy áo choàng treo trên giá, đứng dậy khoác lên người, đi ra mở cửa.
Hứa Triêu Tịch cúi đầu, đưa một bình sứ nhỏ, nhẹ giọng nói: “Tắm xong, đừng quên thay thuốc.”
Mộ Dung Cửu Châu nhận bình dược, đang định đóng cửa, nhưng Hứa Triêu Tịch lại không có ý định ra về, trái lại bắt lấy cánh tay Mộ Dung Cửu Châu: “Sư đệ ── “
Phát hiện Mộ Dung Cửu Châu cau mày, Hứa Triêu Tịch lập tức cảm thấy mình đã quá phận, vội buông tay thoái lui hai bước, dụng lực siết chặt nắm tay, nói: “Ta nhất định sẽ giết tên tiểu quỷ kia trút giận cho ngươi.”
“Ta nói rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt âm lãnh đến đáng sợ, thoáng thấy thần tình khổ sở của Hứa Triêu Tịch, hắn cũng không muốn giận chó đánh mèo, bất đắc dĩ thở dài từ đáy lòng, ngữ khí cùng hòa hoãn đi: “Tiểu tử Hạ Lan kia có động tĩnh gì không?”
Hỏi đến chính sự, Hứa Triêu Tịch gạt đi thương cảm, nghiêm túc nói: “Hầu gia vừa mới vào nội đường với Võ tướng quân, thuộc hạ đã phái thêm người lưu ý.”
Khoé miệng Mộ Dung Cửu Châu hiện lên nét cười không hề có độ ấm: “Không nhịn nổi nữa sao! Ha, Hạ Lan Thính Tuyết, nếu đã muốn chết, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.”
Bóng đêm bao trùm khắp mặt đất, bên trong Kiếm Môn quan đèn đuốc rực rỡ, rượu thịt thơm lừng, khao đãi tướng sĩ, rất có không khí đón mừng năm mới.
Yến tẩy trần được thiết tại đại sảnh lung linh nến đỏ của phủ Tướng quân, Võ Dương cùng vài chục tướng lĩnh thủ hạ theo bồi. Những võ tướng này đều là hán tử dũng mãnh tung hoành sa trường, nhưng trước mặt tân hoàng đế nào dám làm càn, ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, thận trọng từ lời nói đến hành động, trái lại binh lính tầm thường ngoài phủ thì hào sảng nói cười càng lúc càng náo nhiệt, không dứt bên tai.
Mộ Dung Cửu Châu thay long bào màu vàng sáng, ngồi sau bàn, chậm rãi uống chén rượu nồng trong tay.
Hoàng đế không nói lời nào, bề tôi cũng chỉ có thể vùi đầu uống rượu.
Hạ Lan Thính Tuyết ngồi gần Mộ Dung Cửu Châu nhất, trong lòng cũng khẩn trương nhất. Từ lúc yến tiệc bắt đầu đến giờ, hắn thuỷ chung cảm thấy dư quang nơi khoé mắt Mộ Dung Cửu Châu chưa từng rời khỏi người hắn.
Lãnh đạm, còn mang ý giễu cợt không nói nên lời….
Loại cảm giác dường như từ trong ra ngoài đều bị đối phương nhìn thấu không hề dễ chịu, rượu qua ba tuần, sau lưng Hạ Lan Thính Tuyết đã toát mồ hôi.
Trong đầu và lòng bàn tay do rượu nồng kích thích mà phát nhiệt ── Hắn không rõ Mộ Dung Cửu Châu có phải đã nhìn thấu dụng tâm của hắn hay không, nhưng nếu không lợi dụng thời cơ tuyệt diệu khi hiện tại Mộ Dung Cửu Châu đang thế cô sức yếu mà động thủ, đến khi hắn trở lại kinh thành, mình khởi binh thảo phạt, thế không phải quá mức vòng vo tốn công phí sức sao.
Tiên hạ thủ vi cường!
Bản tính mạo hiểm muốn đánh cược một phen cộng thêm men rượu liền có thể áp chế tất cả, Hạ Lan Thính Tuyết lập tức ho mạnh một tiếng, thành công thu hút tầm mắt của mọi người về phía mình.
“Hoàng thượng, thần từng nghe vài lời đồn, liên quan đến thái tử Chân, không biết có nên nói hay không?” Đang thong thả bày trò, một tiếng kinh hô bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến, cắt ngang một bụng đầy câu chữ của Hạ Lan Thính Tuyết.
Mọi người lũ lượt quay đầu, liền thấy một tên thị vệ gác cổng tay chân huơ loạn bay vào đại sảnh, “phịch” một tiếng rơi xuống thảm, văng đầy máu mũi cùng với hai cái răng cửa.
Khắp phòng chấn kinh. Vài vị võ tướng đã đứng bật dậy, rút binh khí.
Một thanh niên tuấn mỹ đầu tóc rối tung, dưới ánh nhìn như gặp phải đại địch của mọi người, hai tay chắp sau lưng, đủng đỉnh bước vào cửa, nhe răng cười với Mộ Dung Cửu Châu.
“Thương thế của ngươi không có gì đáng ngại chứ? Ta vốn định tìm ngươi tối qua, nhưng lại bị lạc… ân ân, bị lạc. Đúng rồi, Tô Tuyền đâu? Ta sắp đói chết rồi.”
Cổng thành rộng mở, các tướng sĩ trấn giữ biên cương vào thế chỉnh tề, nghiêm cẩn xếp thành hai hàng, nghênh đón hoàng đế ngự giá đến thăm quân binh.
Một tấm thảm dài đỏ rực được trải từ ngoài cửa thành, đến trước xe ngựa của Mộ Dung Cửu Châu.
“Thần Võ Dương tham kiến hoàng thượng.” Nam tử toàn thân khôi giáp dát bạc bước ra khỏi hàng ngũ đại quân, nhanh nhẹn hành đại lễ trước xe ngựa.
Màn xe vén lên, một đôi giày đen huyền trên mặt thêu tơ vàng ổn trọng đặt trên thảm đỏ (miêu tả giống đi dự lễ Oscar quá =)), sau đó, là vạt áo long bào.
Mộ Dung Cửu Châu toàn thân quan phục đế vương, thần sắc âm trầm từ hôm qua đến giờ vẫn không đổi, khiến dương quang trên đầu cũng lạnh đi ba phần.
Hắn lạnh lùng quét mắt khắp đại quân, mới lệnh Võ Dương quỳ bên cạnh bình thân.
“Tuân chỉ.” Nam tử đứng dậy, cung nghênh đoàn người Mộ Dung Cửu Châu vào thành.
Hạ Lan Thính Tuyết xuống ngựa đi theo sau, quầng mắt thâm đen, trộm ngáp một cái, nhìn trái nhìn phải, thấy bọn thị vệ cũng đều khó che đậy vẻ uể oải.
Hôm qua sau khi Tô Khuynh Quốc chạy thoát, Mộ Dung Cửu Châu không hề xuống xe ngựa, chỉ lệnh cho mọi người đi suốt đêm đến Kiếm Môn quan, hại hắn cả đêm đến tận trưa nay vẫn không được chợp mắt.
Không biết Tiểu Tô hiện tại thế nào? Bất quá hôm qua xem ra võ công Tiểu Tô rất cao cường, có lẽ cũng biết hảo hảo tự chiếu cố bản thân. Nói đi phải nói lại, thân thủ Tiểu Tô tốt như vậy, theo lý sẽ không để hoàng đế khi dễ được a… Lẽ nào?…
Một đường miên man suy nghĩ, đến khi bước vào phủ Tướng quân của Võ Dương, an tọa rồi, mới gác mọi chuyện sang một bên mà đánh giá Võ Dương.
“Thần tướng” uy danh vang dội này dáng người cũng không thấp, nhưng không ngờ gương mặt lại trắng nõn như oa nhi. Càng tuyệt chính là, hễ cười lên liền lộ ra hai lúm đồng tiền không sâu cũng không cạn. Lúc này, hắn đang cười tủm tỉm xin chỉ thị của Mộ Dung Cửu Châu, dùng ngự thiện trước hay là thay y phục nghỉ ngơi trước.
Mộ Dung Cửu Châu phớt lờ hắn, phân phó Hứa Triêu Tịch: “Giải phạm nhân vào đây.”
“Leng keng” một trận tiếng xiềng xích vang lên, Tô Ki cùng Tô Tuyền đầu tóc rối bù, y sam rách nát, bị thị vệ áp giải lên đại sảnh, ấn vai quỳ rạp xuống đất.
Hai người đều đã nếm đủ khổ sở, vô lực giãy dụa, chỉ thở hổn hển.
Võ Dương có chút kinh ngạc chỉ về phía hai người, nói: “Hoàng thượng, bọn họ là…”
“Chủ tử bọn chúng hành thích trẫm không thành, lẩn trốn bên ngoài. Võ tướng quân, cho người dùng đại hình hầu hạ hai tên nô tài này, ép chúng cung khai lai lịch chủ tử bọn chúng.” Mộ Dung Cửu Châu cười lạnh: “Nếu vẫn không chịu khai, trước hết đem nữ tì này róc xương lóc thịt, quẳng vào núi làm mồi cho chó hoang.”
Tô Tuyền dù sao cũng chỉ là nữ hài tử, nghe vậy cả người run lên, mặt không còn chút máu.
Võ Dương nhìn nhìn Tô Tuyền, ho một tiếng, ấp úng nói với Mộ Dung Cửu Châu: “Hoàng thượng, vị cô nương này đẹp tựa thiên tiên, mà thần… thần vẫn chưa có thê thiếp, khụ khụ…”
Mặt mũi bị đánh bầm xanh bầm tím thế này có chỗ nào đẹp tựa thiên tiên? Giống quỷ thì đúng hơn! Mộ Dung Cửu Châu chăm chú nhìn gương mặt oa nhi đang đỏ bừng của Võ Dương, nghiêm trọng hoài nghi mắt thẩm mỹ của tên tiểu tử này.
Tô Tuyền cũng sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Võ Dương, ngẩn ra, không lên tiếng.
Thấy Võ Dương vẫn đang trông chờ quyết định của mình, Mộ Dung Cửu Châu phất tay, ra ý bảo thị vệ thả Tô Tuyền. Dù sao cũng còn một Tô Ki có thể khảo vấn.
“Võ tướng quân, ả là người của ngươi.”
“Tạ hoàng thượng ân điển.” Võ Dương vui mừng đoạt lấy Tô Tuyền từ trong tay đám thị vệ, ánh mắt phiêu tới trên người Tô Ki: “Xin hoàng thượng ban luôn người này cho thần!”
“Phụt!” Hạ Lan Thính Tuyết mồm đầy trà nóng phun thật xa.
Mộ Dung Cửu Châu ánh mắt bỗng nhiên lạnh đi, liếc nhìn Võ Dương, lãnh đạm hỏi: “Tên này chẳng lẽ cũng đẹp tựa thiên tiên? Võ tướng quân cũng muốn nạp làm thê thiếp?”
Những người trong đại sảnh khuôn mặt đều vặn vẹo, muốn cười mà không dám cười, nhịn đến khổ sở.
Gương mặt oa nhi của Võ Dương càng đỏ hơn, ngượng ngùng nói: “Không giấu gì hoàng thượng, thần cũng thích nam nhân cường tráng loại này.”
Trộm nhìn sắc mặt đã xám đen của Mộ Dung Cửu Châu, hắn vội quỳ xuống, thanh thanh yết hầu, nghiêm mặt nói: “Thần nhất định sẽ ép hai người họ khai ra lai lịch thích khách, xin hoàng thượng thành toàn.”
Sau một khắc trầm mặc, Mộ Dung Cửu Châu bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo đi vào phòng, bỏ lại một câu: “Võ tướng quân, ngày mai lúc mặt trời mọc, nếu ngươi vẫn chưa không hỏi được gì, thì đem đầu hai tên nô tài này đến gặp trẫm.”
Đứng trước mộc dũng đầy nước ấm, Mộ Dung Cửu Châu rốt cuộc gỡ xuống lớp mặt nạ lãnh khốc doạ người kia, “hộc” một tiếng, nôn ra một búng máu đen.
Hôm qua đấu chưởng với Tô Khuynh Quốc, chưởng lực dội lại, chấn đến phủ tạng hắn muốn nứt ra, cơ hồ ngạt thở ngất ngay tại chỗ. Điều dưỡng cả đêm, cuối cùng mới ổn định lại thương thế.
Hắn nhắm mắt hít sâu, vận khí, chờ cho huyết khí đang cuồn cuộn trong ngực bình hoãn lại, mới bắt đầu nghiến răng nghiến lợi cởi từng kiện y phục.
Trên mỗi kiện y vật, tựa hồ đều mang khí tức ghê tởm khiến hắn buồn nôn…
Tóc hắn, da thịt, thậm chí trong cơ thể hắn, đều lưu lại vị đạo của tên súc sinh kia…
Sự sỉ nhục của cả đời này!
Bàn tay tháo xuống kim quan cửu long nhịn không được run lên, hung hăng ném đi. Kim quan bay tới góc phòng, đụng vỡ cả tấm gương đồng.
Mộ Dung Cửu Châu nhìn chằm chằm vào bóng người đang phẫn nộ cực điểm trong tấm gương vỡ, rốt cuộc từ từ khống chế hô hấp của mình, bước vào mộc dũng.
Nước ấm nhanh chóng bao quanh hắn. Hắn liều mạng chà sát khắp từng ngóc ngách trên thân thể mình, lực đạo cực mạnh, gần như muốn bóc đi một lớp da.
“Hoàng thượng…” Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến khiến nhãn thần hắn đột nhiên âm lãnh, nhưng lập tức nghe thấy là Hứa Triêu Tịch, Mộ Dung Cửu Châu im lặng, vơ lấy áo choàng treo trên giá, đứng dậy khoác lên người, đi ra mở cửa.
Hứa Triêu Tịch cúi đầu, đưa một bình sứ nhỏ, nhẹ giọng nói: “Tắm xong, đừng quên thay thuốc.”
Mộ Dung Cửu Châu nhận bình dược, đang định đóng cửa, nhưng Hứa Triêu Tịch lại không có ý định ra về, trái lại bắt lấy cánh tay Mộ Dung Cửu Châu: “Sư đệ ── “
Phát hiện Mộ Dung Cửu Châu cau mày, Hứa Triêu Tịch lập tức cảm thấy mình đã quá phận, vội buông tay thoái lui hai bước, dụng lực siết chặt nắm tay, nói: “Ta nhất định sẽ giết tên tiểu quỷ kia trút giận cho ngươi.”
“Ta nói rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt âm lãnh đến đáng sợ, thoáng thấy thần tình khổ sở của Hứa Triêu Tịch, hắn cũng không muốn giận chó đánh mèo, bất đắc dĩ thở dài từ đáy lòng, ngữ khí cùng hòa hoãn đi: “Tiểu tử Hạ Lan kia có động tĩnh gì không?”
Hỏi đến chính sự, Hứa Triêu Tịch gạt đi thương cảm, nghiêm túc nói: “Hầu gia vừa mới vào nội đường với Võ tướng quân, thuộc hạ đã phái thêm người lưu ý.”
Khoé miệng Mộ Dung Cửu Châu hiện lên nét cười không hề có độ ấm: “Không nhịn nổi nữa sao! Ha, Hạ Lan Thính Tuyết, nếu đã muốn chết, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.”
Bóng đêm bao trùm khắp mặt đất, bên trong Kiếm Môn quan đèn đuốc rực rỡ, rượu thịt thơm lừng, khao đãi tướng sĩ, rất có không khí đón mừng năm mới.
Yến tẩy trần được thiết tại đại sảnh lung linh nến đỏ của phủ Tướng quân, Võ Dương cùng vài chục tướng lĩnh thủ hạ theo bồi. Những võ tướng này đều là hán tử dũng mãnh tung hoành sa trường, nhưng trước mặt tân hoàng đế nào dám làm càn, ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, thận trọng từ lời nói đến hành động, trái lại binh lính tầm thường ngoài phủ thì hào sảng nói cười càng lúc càng náo nhiệt, không dứt bên tai.
Mộ Dung Cửu Châu thay long bào màu vàng sáng, ngồi sau bàn, chậm rãi uống chén rượu nồng trong tay.
Hoàng đế không nói lời nào, bề tôi cũng chỉ có thể vùi đầu uống rượu.
Hạ Lan Thính Tuyết ngồi gần Mộ Dung Cửu Châu nhất, trong lòng cũng khẩn trương nhất. Từ lúc yến tiệc bắt đầu đến giờ, hắn thuỷ chung cảm thấy dư quang nơi khoé mắt Mộ Dung Cửu Châu chưa từng rời khỏi người hắn.
Lãnh đạm, còn mang ý giễu cợt không nói nên lời….
Loại cảm giác dường như từ trong ra ngoài đều bị đối phương nhìn thấu không hề dễ chịu, rượu qua ba tuần, sau lưng Hạ Lan Thính Tuyết đã toát mồ hôi.
Trong đầu và lòng bàn tay do rượu nồng kích thích mà phát nhiệt ── Hắn không rõ Mộ Dung Cửu Châu có phải đã nhìn thấu dụng tâm của hắn hay không, nhưng nếu không lợi dụng thời cơ tuyệt diệu khi hiện tại Mộ Dung Cửu Châu đang thế cô sức yếu mà động thủ, đến khi hắn trở lại kinh thành, mình khởi binh thảo phạt, thế không phải quá mức vòng vo tốn công phí sức sao.
Tiên hạ thủ vi cường!
Bản tính mạo hiểm muốn đánh cược một phen cộng thêm men rượu liền có thể áp chế tất cả, Hạ Lan Thính Tuyết lập tức ho mạnh một tiếng, thành công thu hút tầm mắt của mọi người về phía mình.
“Hoàng thượng, thần từng nghe vài lời đồn, liên quan đến thái tử Chân, không biết có nên nói hay không?” Đang thong thả bày trò, một tiếng kinh hô bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến, cắt ngang một bụng đầy câu chữ của Hạ Lan Thính Tuyết.
Mọi người lũ lượt quay đầu, liền thấy một tên thị vệ gác cổng tay chân huơ loạn bay vào đại sảnh, “phịch” một tiếng rơi xuống thảm, văng đầy máu mũi cùng với hai cái răng cửa.
Khắp phòng chấn kinh. Vài vị võ tướng đã đứng bật dậy, rút binh khí.
Một thanh niên tuấn mỹ đầu tóc rối tung, dưới ánh nhìn như gặp phải đại địch của mọi người, hai tay chắp sau lưng, đủng đỉnh bước vào cửa, nhe răng cười với Mộ Dung Cửu Châu.
“Thương thế của ngươi không có gì đáng ngại chứ? Ta vốn định tìm ngươi tối qua, nhưng lại bị lạc… ân ân, bị lạc. Đúng rồi, Tô Tuyền đâu? Ta sắp đói chết rồi.”