Mộ Dung Cửu Châu căn bản không biết mình muốn đi đâu, chỉ thẫn thờ lê bước, đi về phía trước.
Mà phía trước, ngoài bóng đêm, cũng chỉ có bóng đêm.
Mái tóc thiếu niên, lướt qua mu bàn tay hắn, lạnh lẽo như nước…
“Chân Nhi, đừng sợ…” Hắn an ủi người vẫn luôn im lặng nằm trong lòng mình: “Cha sẽ tìm người cứu ngươi, nhất định sẽ…”
Hắn muốn thấy Chân Nhi của hắn, giống như trước đây từng đứng trước mặt hắn, mỉm cười gọi hắn là “Cửu Châu hoàng thúc…”
Trái tim một trận quặn thắt, hắn cố chịu đựng, cuối cùng vẫn không áp chế được nỗi đau tê tâm liệt phế trong ngực, hai chân nhũn ra, ngã quỵ xuống đất.
Dùng bội kiếm chống đỡ sức nặng của thân thể, Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi ngẩng đầu.
Nơi hắn dừng bước, là quảng trường rộng lớn trước Kim Loan điện. Vô số ngọn đuốc vây quanh hắn, sáng rực như bầu trời đêm đang dần chuyển sang bình minh.
Cả ngàn tinh binh khí giáp sẵn sàng, chắn con đường trước mặt hắn. Đội cung tiễn thủ đứng sau cánh quân mang khiên đều tên đã lên dây, chỉ đợi hạ lệnh, liền thành một trận mưa tên.
“Mộ Dung Cửu Châu, ngươi đã không còn đường chạy, còn không mau đưa tay chịu trói? Bổn hầu gia có lẽ sẽ cho ngươi được toàn thây.”
Hạ Lan Thính Tuyết một thân y quan hoàng hầu, thúc ngựa tiến lên trong vòng vây hộ vệ của Trần Lục Hợp và đám hoàng y thị tòng, nhướn mày cười nhìn Mộ Dung Cửu Châu, không chút che giấu vẻ đắc ý: “Bổn hầu gia đoán ngươi sẽ đột nhập vào cung, nên đã sớm bày thiên la địa võng. Mộ Dung Cửu Châu, trận chiến này, ngươi thua rồi.”
Hắn liếc nhìn thi thể trong lòng nam nhân, từ tốn cười nói: “Ngươi tự cho mình thông minh, đáng tiếc cả trời cũng muốn diệt ngươi, để ngươi giết cả cốt nhục thân sinh của mình, đoạn tử tuyệt tôn, ha ha ha…”
Bàn tay siết chặt chuôi kiếm của Mộ Dung Cửu Châu run lên theo từng câu nói của Hạ Lan Thính Tuyết, càng lúc càng run lợi hại hơn, cuối cùng cả người đều kịch chấn, bỗng nhiên hét to một tiếng, điên cuồng thê lương tuyệt vọng, xé tan màn đêm sâu thẳm.
Đám người Trần Lục Hợp sợ hắn làm loạn, âm thầm đề khí phòng bị, lại thấy Mộ Dung Cửu Châu buông thi thể xuống, đứng dậy đâm chém loạn xạ vào không khí xung quanh, không ra chiêu thức gì cả.
Kim hoàn buộc tóc cũng rơi xuống, đầu tóc nam nhân rối tung như kẻ điên. Giữa những lọn tóc đen nhánh còn xen lẫn màu xám bạc.
“Hắn điên rồi!” Hạ Lan Thính Tuyết mừng rỡ, phất tay quát: “Bắt lấy hắn! Phải giữ lại mạng của hắn!” Có Mộ Dung Cửu Châu làm con tin, còn lo mấy vạn đại quân ngoài thành không chịu lui binh sao.
Không ít binh sĩ nóng lòng muốn lập công, tay cầm trường mâu hò hét xông về phía Mộ Dung Cửu Châu.
Mộ Dung Cửu Châu bỗng nhiên xoay người, kiếm khí dày đặc ngăn bước đám binh sĩ kia, chỉ về phía Hạ Lan Thính Tuyết, gió sớm mãnh liệt, thổi tung hắc sam của hắn.
“Có chết, cũng là trời diệt Mộ Dung Cửu Châu ta, không phải ngươi!”
Hắn cười dài một trận, hoành kiếm ngang cổ mình ──
Nơi chân trời đã loé lên một mạt xám trắng, mây sớm huyền ảo, ánh kiếm phát ra hàn quang chói lóa, Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi nhắm mắt lại.
Thế gian này, thứ hắn muốn có nhất đã bị chính tay hắn huỷ diệt, cho dù có nắm được thiên hạ, cũng viễn viễn không thể làm Chân Nhi của hắn hồi sinh…
“Sư đệ! Sư đệ ── “
Hắn nghe thấy tiếng gọi nóng vội của Hứa Triêu Tịch từ đằng xa, nhưng thế kiếm vẫn không ngừng.
“Mộ Dung! Ngươi dừng tay!” Thanh âm trong trẻo vô cùng quen thuộc của người nọ lanh lảnh như long ngâm, vang vọng cả một góc trời.
Mộ Dung Cửu Châu chấn động, cổ tay đã bị ai đó gắt gao bắt lấy. Cổ đột nhiên đau đớn, mũi kiếm băng hàn đã cắt vào da thịt. Máu tươi vẩy lên trên mặt hắn, hơi thở gấp gáp của người nọ cũng theo đó phả vào bên tai.
Hắn mở mắt, thấy chính là dung nhan phóng đại của Tô Khuynh Quốc.
“Ngươi làm gì vậy?” Tô Khuynh Quốc đoạt kiếm, dụng lực ném đi, thanh kiếm lập tức không biết bay đến hướng nào. Trở tay nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo xung quanh vùng cổ Mộ Dung Cửu Châu, cầm máu lại. Trái tim đập gấp đến độ muốn vọt ra ngoài của hắn cuối cùng cũng an tĩnh.
May mà Mộ Dung Cửu Châu vừa rồi hét lớn một tiếng, bằng không hắn vẫn còn đang ôm địa đồ hoàng cung Mộ Dung Mi đưa cho hắn mà tìm đến sáng. Tới chừng đó, e rằng cũng chỉ tìm thấy thi thể của Mộ Dung Cửu Châu….
Hắn rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa. Đưa tay vuốt tóc Mộ Dung Cửu Châu, phát hiện chỉ từ biệt một thời gian ngắn, mái tóc đen dài của nam nhân cư nhiên đã bạc đi hơn phân nửa. Hắn không dám tin, nhìn kỹ lại, cuối cùng đành phải tin rằng mình thật sự không hề hoa mắt.
Trong lòng quặn thắt, hắn ngơ ngẩn một lúc, mới nén thương cảm nói: “Mộ Dung, ta mang thuốc giải đến cho ngươi, độc trong người ngươi có thể được giải rồi!”
Mộ Dung Cửu Châu chăm chú nhìn Tô Khuynh Quốc, hồi lâu, mới thê lãnh cười: “Không cần!” Vận lực ở tay phải, hung hăng bổ lên hướng huyệt Thiên linh của mình.
Tô Khuynh Quốc đã sớm để ý nhất cử nhất động của hắn, năm ngón tay nhẹ nhàng lướt qua huyệt Mạch môn của Mộ Dung Cửu Châu.
Cánh tay phải của Mộ Dung Cửu Châu thoáng chốc tê dại, vô lực buông xuống. Hắn tức giận nhìn Tô Khuynh Quốc, đối phương trái lại giang rộng hai tay, như đai sắt ôm chặt lấy hắn, khiến hắn không thể động đậy.
“Mộ Dung, ta không muốn ngươi chết!”
Tô Khuynh Quốc không biết nam nhân tại sao lại muốn tự sát, hơn nữa nhìn biểu tình Mộ Dung Cửu Châu, hắn biết dù mình có khổ công truy hỏi, nam nhân cũng chưa hẳn chịu nói rõ nguyên do với mình.
Trong lòng vừa đau vừa xót, nhưng lại có chút vui mừng không nói nên lời ── Hắn rốt cuộc cũng được ôm Mộ Dung rồi.
Hắn ghé vào tai Mộ Dung Cửu Châu, thấp giọng nói: “Mạng của ngươi, nếu như chính bản thân ngươi cũng không cần nữa, vậy cứ giao cho ta, có được không? Mộ Dung…”
Mặt trời từ từ ló dạng sau biển mây, ánh nắng rực rỡ rọi lên kim đỉnh hoàng cung, tiếng chuông sớm u tịch từ xa vọng lại.
Hàng ngàn tướng sĩ vẫn chưa hoàn hồn sau cơn chấn kinh cực độ khi tận mắt thấy Tô Khuynh Quốc từ trên trời giáng xuống, Hạ Lan Thính Tuyết tỉnh táo lại trước tiên, thấy Tô Khuynh Quốc ôm chặt Mộ Dung Cửu Châu, không khỏi điên cuồng đố kỵ: “Tiểu Tô, ngươi thật sự muốn vì Mộ Dung Cửu Châu mà đối đầu với ta sao?”
Tô Khuynh Quốc vẫn đang mong chờ câu trả lời của Mộ Dung Cửu Châu, nghe tiếng quát giận dữ kia, mới sực nhớ xung quanh còn có đại đội nhân mã, quay qua nhìn Hạ Lan Thính Tuyết, gật đầu nói: “Ta vốn sợ Mộ Dung sẽ giết ngươi, ngươi không sao thì tốt rồi.”
Hạ Lan Thính Tuyết sắc mặt dịu đi, nói: “Chuyện của triều đình, Tiểu Tô đừng nhúng tay vào, ngươi tránh ra!” Khoác tay, tướng sĩ từng bước tiến lên, bao vây khắp chốn.
Nếu tránh ra, Mộ Dung không phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Tô Khuynh Quốc cũng đã nhận ra tình hình bất ổn, đồng tử hơi co lại, phất tay áo đứng chắn trước người Mộ Dung Cửu Châu.
Đột nhiên, hắn nghe Mộ Dung Cửu Châu thản nhiên nói: “Dẫn ta đi.”
Tô Khuynh Quốc ngẩn ra một hồi, vui mừng quá đỗi, huyết tiên từ trong tay áo bắn ra, tiên ảnh dày đặc như sóng, xé gió phá mây, vô pháp kháng cự, khiến đám binh sĩ đứng dãy đầu hai chân rời đất, bay thẳng lên trời.
Trong tiếng kinh hô hoảng loạn của binh sĩ, hắn xoay người, nhìn Mộ Dung Cửu Châu bồng thi thể thiếu niên lên, hắn thu Diệt Thần tiên về, một tay ôm lấy Mộ Dung Cửu Châu, mũi chân điểm nhẹ, phi thân nhảy lên, như một con diều to lớn phiêu nhiên bay về hướng đỉnh Kim Loan điện.
Những binh sĩ bị đánh văng ban nãy lúc này mới rơi xuống đất, rên rỉ thóa mạ loạn thành một đoàn.
Đáy mắt Hạ Lan Thính Tuyết đầy vẻ không cam tâm, biểu tình biến đổi mấy lần, cuối cùng từ kẽ răng rít ra hai chữ: “Phóng tên!”
Cả ngàn mũi tên đồng loạt bắn ra, như một trận mưa sao băng, phá không xé gió nhắm thẳng vào thân ảnh ba người Tô Khuynh Quốc.
Cách một rừng tiễn ảnh trùng trùng, Hạ Lan Thính Tuyết trông thấy Tô Khuynh Quốc phi thân nhưng vẫn quay đầu lại, mục quang trong trẻo thuần khiết mang theo kinh ngạc, lại như mang theo thấu hiểu…
Hạ Lan Thính Tuyết vô thức siết chặt nắm tay, muốn nhìn rõ hắn thêm chút nữa, nhưng Tô Khuynh Quốc đã quay đi, chân trái mượn lực trên mái cung hình đầu rồng, thân pháp bỗng dưng nhanh gấp mấy lần, thoáng chốc biến mất giữa không trung.
Trăm ngàn mũi tên toàn bộ đều không theo kịp Tô Khuynh Quốc, hết đà, “đinh đinh đang đang” rơi trên mái kim điện lưu ly.
Hạ Lan Thính Tuyết nhìn theo hướng Tô Khuynh Quốc, cắn chặt cánh môi hồng nhạt, không nói lời nào.
Một mạch bay ra khỏi hoàng cung, trời cũng vừa sáng. Tô Khuynh Quốc dừng chân ở một con ngõ nhỏ, thả Mộ Dung Cửu Châu xuống. Lấy địa đồ trong tay áo ra, nghiêm túc tìm vị trí mình đang đứng trên đó, một bên trấn an Mộ Dung Cửu Châu: “Bọn họ nhất thời sẽ không đuổi kịp đến đây, đợi chúng ta trở lại binh doanh là an toàn rồi.”
Mộ Dung Cửu Châu chỉ lo cúi đầu nhìn Mộ Dung Chân nằm trong vòng tay mình, đạm đạm nói: “Ta sẽ không về đó nữa.”
Tô Khuynh Quốc kinh ngạc, đang định hỏi nguyên nhân, lại thấy nam nhân tự xé một mảnh vạt áo từ nội sam màu trắng của mình, cắn ngón trỏ, dùng máu viết nhanh lên mảnh vải. Viết xong, đưa cho Tô Khuynh Quốc.
“Giúp ta giao thứ này cho Thuấn An vương. Sau này, ta không muốn gặp bất cứ ai nữa…”
“Còn ta thì sao?” Tô Khuynh Quốc buộc miệng hỏi, hắn không nhìn ra được thần tình trên mặt Mộ Dung Cửu Châu, đợi một hồi vẫn không nghe thấy câu trả lời, tư vị chua xót không khỏi dâng lên trong ngực. Buồn bả nói: “Mộ Dung, ngươi không thích ta cũng không sao, sau này ta sẽ không làm chuyện đó với ngươi nữa, cũng không chọc giận ngươi nữa. Ngươi theo ta về Huyền Thiên nhai đi… Ân ân, nếu ngươi ghét nơi ấy, vậy để ta đi theo ngươi, có được không? Bằng không một mình ngươi sẽ bị Hạ Lan Thính Tuyết bắt mất.”
Quan trọng nhất là, vạn nhất hắn để Mộ Dung Cửu Châu đi một mình, nam nhân nói không chừng vừa xoay lưng lại muốn tự sát.
Mộ Dung Cửu Châu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Khuynh Quốc, không hé miệng.
“Vậy cứ quyết định như thế! Uống thuốc giải trước đi!” Tô Khuynh Quốc coi như nam nhân trầm mặc chính là đồng ý, mỉm cười lấy thuốc giải Trung Hồn cổ ra, dúi vào tay Mộ Dung Cửu Châu.
Giữa trưa hôm đó, Mộ Dung Mi tuần tra doanh trại xong, trở về trướng của mình, kinh hãi phát hiện hoa quả rượu thịt trên bàn đều bị cướp sạch, chỉ để lại một bức huyết thư.
Mảnh vải kia, hắn nhận ra là chất liệu nội sam của Mộ Dung Cửu Châu, bút tích đương nhiên càng quen thuộc.
Xem huyết thư xong, hắn chắp tay đi một vòng lớn trong trướng, cuối cùng thở dài lắc đầu, bước ra khỏi doanh trướng, nheo mắt nhìn tường thành nguy nga dưới dương quang chói lọi.
Hùng đồ bá nghiệp, thịnh thế giang sơn, từ xưa đã khiến anh hùng hào kiệt tranh giành đổ máu.. Cửu Châu hoàng huynh đầy tham vọng của hắn cư nhiên lại từ bỏ chiến quả gần về đến tay như vậy….
Mộ Dung Mi mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Hoàng huynh ngươi đi cũng thật tiêu sái, mặc kệ cả cơ nghiệp tổ tông. Ngươi phủi tay một cái, nhưng lại mang rắc rối đến cho ta rồi.”
Phóng lao phải theo lao, tên đã lên dây rồi, trước mắt hắn, chỉ còn con đường tấn công.
Mộ Dung Mi xoay người, đối mặt với tướng lĩnh sau lưng, cười nói: “Toàn quân phòng bị, canh tư đêm nay, công thành!”
———
Mà phía trước, ngoài bóng đêm, cũng chỉ có bóng đêm.
Mái tóc thiếu niên, lướt qua mu bàn tay hắn, lạnh lẽo như nước…
“Chân Nhi, đừng sợ…” Hắn an ủi người vẫn luôn im lặng nằm trong lòng mình: “Cha sẽ tìm người cứu ngươi, nhất định sẽ…”
Hắn muốn thấy Chân Nhi của hắn, giống như trước đây từng đứng trước mặt hắn, mỉm cười gọi hắn là “Cửu Châu hoàng thúc…”
Trái tim một trận quặn thắt, hắn cố chịu đựng, cuối cùng vẫn không áp chế được nỗi đau tê tâm liệt phế trong ngực, hai chân nhũn ra, ngã quỵ xuống đất.
Dùng bội kiếm chống đỡ sức nặng của thân thể, Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi ngẩng đầu.
Nơi hắn dừng bước, là quảng trường rộng lớn trước Kim Loan điện. Vô số ngọn đuốc vây quanh hắn, sáng rực như bầu trời đêm đang dần chuyển sang bình minh.
Cả ngàn tinh binh khí giáp sẵn sàng, chắn con đường trước mặt hắn. Đội cung tiễn thủ đứng sau cánh quân mang khiên đều tên đã lên dây, chỉ đợi hạ lệnh, liền thành một trận mưa tên.
“Mộ Dung Cửu Châu, ngươi đã không còn đường chạy, còn không mau đưa tay chịu trói? Bổn hầu gia có lẽ sẽ cho ngươi được toàn thây.”
Hạ Lan Thính Tuyết một thân y quan hoàng hầu, thúc ngựa tiến lên trong vòng vây hộ vệ của Trần Lục Hợp và đám hoàng y thị tòng, nhướn mày cười nhìn Mộ Dung Cửu Châu, không chút che giấu vẻ đắc ý: “Bổn hầu gia đoán ngươi sẽ đột nhập vào cung, nên đã sớm bày thiên la địa võng. Mộ Dung Cửu Châu, trận chiến này, ngươi thua rồi.”
Hắn liếc nhìn thi thể trong lòng nam nhân, từ tốn cười nói: “Ngươi tự cho mình thông minh, đáng tiếc cả trời cũng muốn diệt ngươi, để ngươi giết cả cốt nhục thân sinh của mình, đoạn tử tuyệt tôn, ha ha ha…”
Bàn tay siết chặt chuôi kiếm của Mộ Dung Cửu Châu run lên theo từng câu nói của Hạ Lan Thính Tuyết, càng lúc càng run lợi hại hơn, cuối cùng cả người đều kịch chấn, bỗng nhiên hét to một tiếng, điên cuồng thê lương tuyệt vọng, xé tan màn đêm sâu thẳm.
Đám người Trần Lục Hợp sợ hắn làm loạn, âm thầm đề khí phòng bị, lại thấy Mộ Dung Cửu Châu buông thi thể xuống, đứng dậy đâm chém loạn xạ vào không khí xung quanh, không ra chiêu thức gì cả.
Kim hoàn buộc tóc cũng rơi xuống, đầu tóc nam nhân rối tung như kẻ điên. Giữa những lọn tóc đen nhánh còn xen lẫn màu xám bạc.
“Hắn điên rồi!” Hạ Lan Thính Tuyết mừng rỡ, phất tay quát: “Bắt lấy hắn! Phải giữ lại mạng của hắn!” Có Mộ Dung Cửu Châu làm con tin, còn lo mấy vạn đại quân ngoài thành không chịu lui binh sao.
Không ít binh sĩ nóng lòng muốn lập công, tay cầm trường mâu hò hét xông về phía Mộ Dung Cửu Châu.
Mộ Dung Cửu Châu bỗng nhiên xoay người, kiếm khí dày đặc ngăn bước đám binh sĩ kia, chỉ về phía Hạ Lan Thính Tuyết, gió sớm mãnh liệt, thổi tung hắc sam của hắn.
“Có chết, cũng là trời diệt Mộ Dung Cửu Châu ta, không phải ngươi!”
Hắn cười dài một trận, hoành kiếm ngang cổ mình ──
Nơi chân trời đã loé lên một mạt xám trắng, mây sớm huyền ảo, ánh kiếm phát ra hàn quang chói lóa, Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi nhắm mắt lại.
Thế gian này, thứ hắn muốn có nhất đã bị chính tay hắn huỷ diệt, cho dù có nắm được thiên hạ, cũng viễn viễn không thể làm Chân Nhi của hắn hồi sinh…
“Sư đệ! Sư đệ ── “
Hắn nghe thấy tiếng gọi nóng vội của Hứa Triêu Tịch từ đằng xa, nhưng thế kiếm vẫn không ngừng.
“Mộ Dung! Ngươi dừng tay!” Thanh âm trong trẻo vô cùng quen thuộc của người nọ lanh lảnh như long ngâm, vang vọng cả một góc trời.
Mộ Dung Cửu Châu chấn động, cổ tay đã bị ai đó gắt gao bắt lấy. Cổ đột nhiên đau đớn, mũi kiếm băng hàn đã cắt vào da thịt. Máu tươi vẩy lên trên mặt hắn, hơi thở gấp gáp của người nọ cũng theo đó phả vào bên tai.
Hắn mở mắt, thấy chính là dung nhan phóng đại của Tô Khuynh Quốc.
“Ngươi làm gì vậy?” Tô Khuynh Quốc đoạt kiếm, dụng lực ném đi, thanh kiếm lập tức không biết bay đến hướng nào. Trở tay nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo xung quanh vùng cổ Mộ Dung Cửu Châu, cầm máu lại. Trái tim đập gấp đến độ muốn vọt ra ngoài của hắn cuối cùng cũng an tĩnh.
May mà Mộ Dung Cửu Châu vừa rồi hét lớn một tiếng, bằng không hắn vẫn còn đang ôm địa đồ hoàng cung Mộ Dung Mi đưa cho hắn mà tìm đến sáng. Tới chừng đó, e rằng cũng chỉ tìm thấy thi thể của Mộ Dung Cửu Châu….
Hắn rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa. Đưa tay vuốt tóc Mộ Dung Cửu Châu, phát hiện chỉ từ biệt một thời gian ngắn, mái tóc đen dài của nam nhân cư nhiên đã bạc đi hơn phân nửa. Hắn không dám tin, nhìn kỹ lại, cuối cùng đành phải tin rằng mình thật sự không hề hoa mắt.
Trong lòng quặn thắt, hắn ngơ ngẩn một lúc, mới nén thương cảm nói: “Mộ Dung, ta mang thuốc giải đến cho ngươi, độc trong người ngươi có thể được giải rồi!”
Mộ Dung Cửu Châu chăm chú nhìn Tô Khuynh Quốc, hồi lâu, mới thê lãnh cười: “Không cần!” Vận lực ở tay phải, hung hăng bổ lên hướng huyệt Thiên linh của mình.
Tô Khuynh Quốc đã sớm để ý nhất cử nhất động của hắn, năm ngón tay nhẹ nhàng lướt qua huyệt Mạch môn của Mộ Dung Cửu Châu.
Cánh tay phải của Mộ Dung Cửu Châu thoáng chốc tê dại, vô lực buông xuống. Hắn tức giận nhìn Tô Khuynh Quốc, đối phương trái lại giang rộng hai tay, như đai sắt ôm chặt lấy hắn, khiến hắn không thể động đậy.
“Mộ Dung, ta không muốn ngươi chết!”
Tô Khuynh Quốc không biết nam nhân tại sao lại muốn tự sát, hơn nữa nhìn biểu tình Mộ Dung Cửu Châu, hắn biết dù mình có khổ công truy hỏi, nam nhân cũng chưa hẳn chịu nói rõ nguyên do với mình.
Trong lòng vừa đau vừa xót, nhưng lại có chút vui mừng không nói nên lời ── Hắn rốt cuộc cũng được ôm Mộ Dung rồi.
Hắn ghé vào tai Mộ Dung Cửu Châu, thấp giọng nói: “Mạng của ngươi, nếu như chính bản thân ngươi cũng không cần nữa, vậy cứ giao cho ta, có được không? Mộ Dung…”
Mặt trời từ từ ló dạng sau biển mây, ánh nắng rực rỡ rọi lên kim đỉnh hoàng cung, tiếng chuông sớm u tịch từ xa vọng lại.
Hàng ngàn tướng sĩ vẫn chưa hoàn hồn sau cơn chấn kinh cực độ khi tận mắt thấy Tô Khuynh Quốc từ trên trời giáng xuống, Hạ Lan Thính Tuyết tỉnh táo lại trước tiên, thấy Tô Khuynh Quốc ôm chặt Mộ Dung Cửu Châu, không khỏi điên cuồng đố kỵ: “Tiểu Tô, ngươi thật sự muốn vì Mộ Dung Cửu Châu mà đối đầu với ta sao?”
Tô Khuynh Quốc vẫn đang mong chờ câu trả lời của Mộ Dung Cửu Châu, nghe tiếng quát giận dữ kia, mới sực nhớ xung quanh còn có đại đội nhân mã, quay qua nhìn Hạ Lan Thính Tuyết, gật đầu nói: “Ta vốn sợ Mộ Dung sẽ giết ngươi, ngươi không sao thì tốt rồi.”
Hạ Lan Thính Tuyết sắc mặt dịu đi, nói: “Chuyện của triều đình, Tiểu Tô đừng nhúng tay vào, ngươi tránh ra!” Khoác tay, tướng sĩ từng bước tiến lên, bao vây khắp chốn.
Nếu tránh ra, Mộ Dung không phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Tô Khuynh Quốc cũng đã nhận ra tình hình bất ổn, đồng tử hơi co lại, phất tay áo đứng chắn trước người Mộ Dung Cửu Châu.
Đột nhiên, hắn nghe Mộ Dung Cửu Châu thản nhiên nói: “Dẫn ta đi.”
Tô Khuynh Quốc ngẩn ra một hồi, vui mừng quá đỗi, huyết tiên từ trong tay áo bắn ra, tiên ảnh dày đặc như sóng, xé gió phá mây, vô pháp kháng cự, khiến đám binh sĩ đứng dãy đầu hai chân rời đất, bay thẳng lên trời.
Trong tiếng kinh hô hoảng loạn của binh sĩ, hắn xoay người, nhìn Mộ Dung Cửu Châu bồng thi thể thiếu niên lên, hắn thu Diệt Thần tiên về, một tay ôm lấy Mộ Dung Cửu Châu, mũi chân điểm nhẹ, phi thân nhảy lên, như một con diều to lớn phiêu nhiên bay về hướng đỉnh Kim Loan điện.
Những binh sĩ bị đánh văng ban nãy lúc này mới rơi xuống đất, rên rỉ thóa mạ loạn thành một đoàn.
Đáy mắt Hạ Lan Thính Tuyết đầy vẻ không cam tâm, biểu tình biến đổi mấy lần, cuối cùng từ kẽ răng rít ra hai chữ: “Phóng tên!”
Cả ngàn mũi tên đồng loạt bắn ra, như một trận mưa sao băng, phá không xé gió nhắm thẳng vào thân ảnh ba người Tô Khuynh Quốc.
Cách một rừng tiễn ảnh trùng trùng, Hạ Lan Thính Tuyết trông thấy Tô Khuynh Quốc phi thân nhưng vẫn quay đầu lại, mục quang trong trẻo thuần khiết mang theo kinh ngạc, lại như mang theo thấu hiểu…
Hạ Lan Thính Tuyết vô thức siết chặt nắm tay, muốn nhìn rõ hắn thêm chút nữa, nhưng Tô Khuynh Quốc đã quay đi, chân trái mượn lực trên mái cung hình đầu rồng, thân pháp bỗng dưng nhanh gấp mấy lần, thoáng chốc biến mất giữa không trung.
Trăm ngàn mũi tên toàn bộ đều không theo kịp Tô Khuynh Quốc, hết đà, “đinh đinh đang đang” rơi trên mái kim điện lưu ly.
Hạ Lan Thính Tuyết nhìn theo hướng Tô Khuynh Quốc, cắn chặt cánh môi hồng nhạt, không nói lời nào.
Một mạch bay ra khỏi hoàng cung, trời cũng vừa sáng. Tô Khuynh Quốc dừng chân ở một con ngõ nhỏ, thả Mộ Dung Cửu Châu xuống. Lấy địa đồ trong tay áo ra, nghiêm túc tìm vị trí mình đang đứng trên đó, một bên trấn an Mộ Dung Cửu Châu: “Bọn họ nhất thời sẽ không đuổi kịp đến đây, đợi chúng ta trở lại binh doanh là an toàn rồi.”
Mộ Dung Cửu Châu chỉ lo cúi đầu nhìn Mộ Dung Chân nằm trong vòng tay mình, đạm đạm nói: “Ta sẽ không về đó nữa.”
Tô Khuynh Quốc kinh ngạc, đang định hỏi nguyên nhân, lại thấy nam nhân tự xé một mảnh vạt áo từ nội sam màu trắng của mình, cắn ngón trỏ, dùng máu viết nhanh lên mảnh vải. Viết xong, đưa cho Tô Khuynh Quốc.
“Giúp ta giao thứ này cho Thuấn An vương. Sau này, ta không muốn gặp bất cứ ai nữa…”
“Còn ta thì sao?” Tô Khuynh Quốc buộc miệng hỏi, hắn không nhìn ra được thần tình trên mặt Mộ Dung Cửu Châu, đợi một hồi vẫn không nghe thấy câu trả lời, tư vị chua xót không khỏi dâng lên trong ngực. Buồn bả nói: “Mộ Dung, ngươi không thích ta cũng không sao, sau này ta sẽ không làm chuyện đó với ngươi nữa, cũng không chọc giận ngươi nữa. Ngươi theo ta về Huyền Thiên nhai đi… Ân ân, nếu ngươi ghét nơi ấy, vậy để ta đi theo ngươi, có được không? Bằng không một mình ngươi sẽ bị Hạ Lan Thính Tuyết bắt mất.”
Quan trọng nhất là, vạn nhất hắn để Mộ Dung Cửu Châu đi một mình, nam nhân nói không chừng vừa xoay lưng lại muốn tự sát.
Mộ Dung Cửu Châu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Khuynh Quốc, không hé miệng.
“Vậy cứ quyết định như thế! Uống thuốc giải trước đi!” Tô Khuynh Quốc coi như nam nhân trầm mặc chính là đồng ý, mỉm cười lấy thuốc giải Trung Hồn cổ ra, dúi vào tay Mộ Dung Cửu Châu.
Giữa trưa hôm đó, Mộ Dung Mi tuần tra doanh trại xong, trở về trướng của mình, kinh hãi phát hiện hoa quả rượu thịt trên bàn đều bị cướp sạch, chỉ để lại một bức huyết thư.
Mảnh vải kia, hắn nhận ra là chất liệu nội sam của Mộ Dung Cửu Châu, bút tích đương nhiên càng quen thuộc.
Xem huyết thư xong, hắn chắp tay đi một vòng lớn trong trướng, cuối cùng thở dài lắc đầu, bước ra khỏi doanh trướng, nheo mắt nhìn tường thành nguy nga dưới dương quang chói lọi.
Hùng đồ bá nghiệp, thịnh thế giang sơn, từ xưa đã khiến anh hùng hào kiệt tranh giành đổ máu.. Cửu Châu hoàng huynh đầy tham vọng của hắn cư nhiên lại từ bỏ chiến quả gần về đến tay như vậy….
Mộ Dung Mi mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Hoàng huynh ngươi đi cũng thật tiêu sái, mặc kệ cả cơ nghiệp tổ tông. Ngươi phủi tay một cái, nhưng lại mang rắc rối đến cho ta rồi.”
Phóng lao phải theo lao, tên đã lên dây rồi, trước mắt hắn, chỉ còn con đường tấn công.
Mộ Dung Mi xoay người, đối mặt với tướng lĩnh sau lưng, cười nói: “Toàn quân phòng bị, canh tư đêm nay, công thành!”
———