Edit: Tieumanulk
Trích
Người đàn bà chanh chua? Diệp Hòa nhất thời bị y chọc giận, không cam lòng yếu thế nói: “Tới đi, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, ta lúc nào sợ ngươi hả?”
“Chưa từng sợ ta à?” Da Tô cười lạnh một tiếng, ngoài dự tính y kéo phăng đôi giày của nàng rồi tuột cả vớ, duỗi ra ngón tay nhanh chóng ấn dưới lòng bàn chân nàng. Diệp Hòa không ngờ tới y sử dụng thủ đoạn thế này, một trận ngứa ngáy ập đến khó chịu đến nàng cong lên thắt lưng liên tục duỗi chân nhưng làm sao cũng tránh không thoát, ba hồi thống khổ ba hồi buồn cười suýt chảy cả nước mắt.
………………………
Thần kinh Diệp Hòa rơi vào trạng thái căng thẳng,đem hết toàn lực huy động cây gỗ, mặc dù mộc côn không thể gây hại nhưng miễn cưỡng có thể ứng phó đợt tấn công của bọn chúng, liếc sang hướng Da Tô vương tử không nhẹ nhàng như vậy, khác với Diệp Hòa thành thạo kỷ xảo, trước đó y đã lãnh binh tác chiến, sau đó lại bại trận phải bỏ chạy, một ngày một đêm đánh nhau bôn ba hiển nhiên đã thấm mệt, hiện tại trên người chỉ có duy nhất một loại binh khí đó là chiếc nhẫn sắt đeo trên tay, vũ khí này chỉ có thể dụng phương thức đánh áp sát còn tình huống trước mắt thì không dùng được, chỉ thấy y mấy lần cận kề nguy hiểm lại may mắn thoát khỏi răng nanh của chúng, để có thể linh hoạt né tránh y cởi bỏ khôi giáp nặng nề trên người cũng vì vậy thiếu đi một tầng phòng hộ, trên tay lưng eo đều bị móng vuốt sắc bén cứa ra mấy đạo vết máu, áo trên người cũng rách rưới chật vật không chịu nổi.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Hòa vừa vung cây gỗ vừa tránh né chạy ra ngoài, khóe môi không nhịn được cong lên nhìn có chút hả hê, Da Tô dường như cảm giác được ánh mắt giễu cợt của nàng, tức giận hung hăng trừng lại, cũng trong lúc sơ ý đó để cho Cự Lang lớn nhất có cơ hội nhào về phía y, Da Tô không kịp phòng bị liền bị móng vuốt nặng nề ép ngã trên mặt đất như con mồi bị bắt được không thể động đậy.
Giờ khắc này, nụ cười trên mặt Diệp Hòa trở nên cứng ngắc, y không thể chết được, y mà chết chỉ còn mình nàng đối phó đám sói hung tợn này, chắc chắn không thể sốt sót trở ra ngoài! Diệp Hòa chợt nhảy dựng lên nhào vào trên người cự lang, khoảng khắc cự lang cúi đầu muốn cắn đứt cổ y, chủy thủ trong tay liền hung hăng đâm xuống kéo ngang qua! Máu tươi phun tung tóe, cự lang vì thế yếu ớt ngã xuống. Song, lúc này sau lưng Diệp Hòa lại không có gì che chắn, năm con sói còn lại lộ ra răng nanh, mở to miệng tràn đầy mùi tanh, chân sau đạp một cái liền nhất tề nhào tới!
Diệp Hòa còn đang nằm úp sấp nhất thời không thể phát hiện, Da Tô nằm ngửa trên mặt đất thấy vậy liền ôm lấy Diệp Hòa lăn sang mãnh đất bên cạnh, bầy sói chụp vào khoảng không, phần lông trên lưng nhanh chóng dựng đứng tràn đầy sức sống, miệng phát ra tiếng gầm rú ghê rợn, hung ác nhìn chằm chằm bọn họ. Hai người thừa cơ hội bọn nó dừng lại tung mình đứng lên, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, không hẹn mà cùng chung ý nghĩ đồng thời nhìn thấy ánh mắt đối phương để lộ cơn khát máu, bọn họ phối hợp đối phó đám sói, nếu còn chừng chừ chỉ tổ hao tổn thể lực cho nên bọn họ bắt buộc phải hợp tác còn phải tốc chiến tốc thắng!
Mới vừa trải qua sống chết cận kề, hai người không dám khinh suất phối hợp toàn lực đối phó bầy sói, Da Tô tựa hồ mang theo tâm trạng được ăn cả ngã về không cùng bầy sói dao động tránh né, nhìn thấy có sơ sót bọn sói chủ động nhào đến. Bất quá vừa rồi bị đè bẹp chỉ vì kinh ngạc sơ suất đề phòng không kịp, lần này đã sớm có chuẩn bị chờ bọn chúng đến nên Da Tô canh đúng thời cơ,l úc con sói cúi đầu muốn cắn y liền vung tay đem nhẫn sắc trên ngón tay hung hăng ghim vào mắt sói, gào lên một tiếng thảm thiết, con sói bị ăn đau điên cuồng huơ ra móng nhọn, trên người Da Tô lập tức xuất hiện vết máu, lúc này Diệp Hòa vừa vặn ném qua chủy thủ chỉ chừa lại gậy gỗ để đối phó nhóm sói bên mình, Da Tô tiếp được chủy thủ nhắm ngay cổ sói cái đâm vào!
Cứ thế áp dụng theo cách họa hồ lô, Da Tô đơn độc đấu từng mãnh sói, Diệp Hòa thì huy động cây gỗ bức lui bọn chúng, mục đích kéo dài thời gian không để cho bọn nó đến gần,vì tránh đám sói đồng loạt tấn công bọn họ phối hợp nhuần nhiễn, Da Tô liên tiếp giết được bốn con chỉ sót lại một con cuối cùng.
Thế nhưng cánh tay Diệp Hòa đã chịu hết nổi, cả người không còn chút sức, khắp người Da Tô đều là vết cào chật vật không chịu nổi, hai người thế suy sức yếu, sức cùng lực kiệt nhưng vẫn phải trừ đi nguy hiểm cuối cùng. Đang ở hai người đề cao tinh thần cảnh giác chuẩn bị đánh cược lần cuối lại thấy con sói hú lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Hai người đều hiểu để con sói này chạy thoát sẽ dẫn đến cả bầy sói hung tợn hơn nhưng bọn họ đã không còn sức đuổi theo, mà dù có đuổi theo cũng không kịp. Diệp Hòa chân như nhũn ra đặt mông ngồi dưới đất, hữu khí vô lực thở hổn hển nhìn sang ai ngờ Da Tô bên cạnh còn khoa trương, trực tiếp ngã chỏng vó nằm trên mặt đất.
Diệp Hòa cau mày, vươn chân đạp đạp trên người y: “Ê, đứng lên! Đi nhặt chút ít củi khô nổi lửa!”
Da Tô tức đến dựng lôn lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm, bực bội quát: “Nàng đá thêm một cái nửa coi!”
Diệp Hòa nghe vậy lại bồi thêm một cước: “Ta đá ngươi đấy thế nào?”
“Mẹ kiếp” Da Tô ảo não tung mình ngồi dậy, đưa tay cầm cổ chân của nàng, tàn bạo nói: “Người đàn bà chanh chua này, đừng cho rằng ta hiện tại không còn khí lực thu thập nàng!”
Người đàn bà chanh chua? Diệp Hòa nhất thời bị y chọc giận, không cam lòng yếu thế nói: “Tới đi, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, ta lúc nào sợ ngươi hả?”
“Chưa từng sợ ta à?” Da Tô cười lạnh một tiếng, ngoài dự tính y kéo phăng đôi giày của nàng rồi tuột cả vớ, duỗi ra ngón tay nhanh chóng ấn dưới lòng bàn chân nàng. Diệp Hòa không ngờ tới y sử dụng thủ đoạn thế này, một trận ngứa ngáy ập đến khó chịu đến nàng cong lên thắt lưng liên tục duỗi chân nhưng làm sao cũng tránh không thoát, ba hồi thống khổ ba hồi buồn cười suýt chảy cả nước mắt.
Thấy nàng vừa khóc vừa cười, tròng mắt Da Tô vương tử lộ ra mấy phần đắc ý, khuôn mặt có phần vô sỉ xúm lại gần mấy phần: “Hiện tại biết sợ chưa?”
Bất đắc dĩ Diệp Hòa giận đến cắn răng, cả người không còn chút sức lực hơn nữa chủy thủ còn đang nằm chỗ y, nếu không thật muốn cho y một đao! Dưới tình thế cấp bách không kịp quản nhiều, Diệp Hòa vươn tay nắm lấy tóc của y dùng sức kéo ra, Da Tô a một tiếng, hai tròng mắt bốc lửa căm tức hống: “Buông tay!”
“Ngươi nới lỏng trước!”
“Được,vẫn theo quy cũ, chúng ta đếm đến ba rồi cùng nhau buông tay.”
Diệp Hòa lạnh lùng nhìn y rồi gật đầu đáp ứng, đếm đến ba hai người cùng nhau buông tay,lập tức nhảy cách một thước,vẻ mặt phòng bị nhìn đối phương.Diệp Hòa có chút hối hận, hiện tại bất cứ lúc nào bầy sói cũng có thể quay lại, hai người bọn họ vốn muốn liều ngươi chết ta sống bây giờ lại thành quan hệ môi hở răng lạnh.
Trích
Người đàn bà chanh chua? Diệp Hòa nhất thời bị y chọc giận, không cam lòng yếu thế nói: “Tới đi, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, ta lúc nào sợ ngươi hả?”
“Chưa từng sợ ta à?” Da Tô cười lạnh một tiếng, ngoài dự tính y kéo phăng đôi giày của nàng rồi tuột cả vớ, duỗi ra ngón tay nhanh chóng ấn dưới lòng bàn chân nàng. Diệp Hòa không ngờ tới y sử dụng thủ đoạn thế này, một trận ngứa ngáy ập đến khó chịu đến nàng cong lên thắt lưng liên tục duỗi chân nhưng làm sao cũng tránh không thoát, ba hồi thống khổ ba hồi buồn cười suýt chảy cả nước mắt.
………………………
Thần kinh Diệp Hòa rơi vào trạng thái căng thẳng,đem hết toàn lực huy động cây gỗ, mặc dù mộc côn không thể gây hại nhưng miễn cưỡng có thể ứng phó đợt tấn công của bọn chúng, liếc sang hướng Da Tô vương tử không nhẹ nhàng như vậy, khác với Diệp Hòa thành thạo kỷ xảo, trước đó y đã lãnh binh tác chiến, sau đó lại bại trận phải bỏ chạy, một ngày một đêm đánh nhau bôn ba hiển nhiên đã thấm mệt, hiện tại trên người chỉ có duy nhất một loại binh khí đó là chiếc nhẫn sắt đeo trên tay, vũ khí này chỉ có thể dụng phương thức đánh áp sát còn tình huống trước mắt thì không dùng được, chỉ thấy y mấy lần cận kề nguy hiểm lại may mắn thoát khỏi răng nanh của chúng, để có thể linh hoạt né tránh y cởi bỏ khôi giáp nặng nề trên người cũng vì vậy thiếu đi một tầng phòng hộ, trên tay lưng eo đều bị móng vuốt sắc bén cứa ra mấy đạo vết máu, áo trên người cũng rách rưới chật vật không chịu nổi.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Hòa vừa vung cây gỗ vừa tránh né chạy ra ngoài, khóe môi không nhịn được cong lên nhìn có chút hả hê, Da Tô dường như cảm giác được ánh mắt giễu cợt của nàng, tức giận hung hăng trừng lại, cũng trong lúc sơ ý đó để cho Cự Lang lớn nhất có cơ hội nhào về phía y, Da Tô không kịp phòng bị liền bị móng vuốt nặng nề ép ngã trên mặt đất như con mồi bị bắt được không thể động đậy.
Giờ khắc này, nụ cười trên mặt Diệp Hòa trở nên cứng ngắc, y không thể chết được, y mà chết chỉ còn mình nàng đối phó đám sói hung tợn này, chắc chắn không thể sốt sót trở ra ngoài! Diệp Hòa chợt nhảy dựng lên nhào vào trên người cự lang, khoảng khắc cự lang cúi đầu muốn cắn đứt cổ y, chủy thủ trong tay liền hung hăng đâm xuống kéo ngang qua! Máu tươi phun tung tóe, cự lang vì thế yếu ớt ngã xuống. Song, lúc này sau lưng Diệp Hòa lại không có gì che chắn, năm con sói còn lại lộ ra răng nanh, mở to miệng tràn đầy mùi tanh, chân sau đạp một cái liền nhất tề nhào tới!
Diệp Hòa còn đang nằm úp sấp nhất thời không thể phát hiện, Da Tô nằm ngửa trên mặt đất thấy vậy liền ôm lấy Diệp Hòa lăn sang mãnh đất bên cạnh, bầy sói chụp vào khoảng không, phần lông trên lưng nhanh chóng dựng đứng tràn đầy sức sống, miệng phát ra tiếng gầm rú ghê rợn, hung ác nhìn chằm chằm bọn họ. Hai người thừa cơ hội bọn nó dừng lại tung mình đứng lên, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, không hẹn mà cùng chung ý nghĩ đồng thời nhìn thấy ánh mắt đối phương để lộ cơn khát máu, bọn họ phối hợp đối phó đám sói, nếu còn chừng chừ chỉ tổ hao tổn thể lực cho nên bọn họ bắt buộc phải hợp tác còn phải tốc chiến tốc thắng!
Mới vừa trải qua sống chết cận kề, hai người không dám khinh suất phối hợp toàn lực đối phó bầy sói, Da Tô tựa hồ mang theo tâm trạng được ăn cả ngã về không cùng bầy sói dao động tránh né, nhìn thấy có sơ sót bọn sói chủ động nhào đến. Bất quá vừa rồi bị đè bẹp chỉ vì kinh ngạc sơ suất đề phòng không kịp, lần này đã sớm có chuẩn bị chờ bọn chúng đến nên Da Tô canh đúng thời cơ,l úc con sói cúi đầu muốn cắn y liền vung tay đem nhẫn sắc trên ngón tay hung hăng ghim vào mắt sói, gào lên một tiếng thảm thiết, con sói bị ăn đau điên cuồng huơ ra móng nhọn, trên người Da Tô lập tức xuất hiện vết máu, lúc này Diệp Hòa vừa vặn ném qua chủy thủ chỉ chừa lại gậy gỗ để đối phó nhóm sói bên mình, Da Tô tiếp được chủy thủ nhắm ngay cổ sói cái đâm vào!
Cứ thế áp dụng theo cách họa hồ lô, Da Tô đơn độc đấu từng mãnh sói, Diệp Hòa thì huy động cây gỗ bức lui bọn chúng, mục đích kéo dài thời gian không để cho bọn nó đến gần,vì tránh đám sói đồng loạt tấn công bọn họ phối hợp nhuần nhiễn, Da Tô liên tiếp giết được bốn con chỉ sót lại một con cuối cùng.
Thế nhưng cánh tay Diệp Hòa đã chịu hết nổi, cả người không còn chút sức, khắp người Da Tô đều là vết cào chật vật không chịu nổi, hai người thế suy sức yếu, sức cùng lực kiệt nhưng vẫn phải trừ đi nguy hiểm cuối cùng. Đang ở hai người đề cao tinh thần cảnh giác chuẩn bị đánh cược lần cuối lại thấy con sói hú lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Hai người đều hiểu để con sói này chạy thoát sẽ dẫn đến cả bầy sói hung tợn hơn nhưng bọn họ đã không còn sức đuổi theo, mà dù có đuổi theo cũng không kịp. Diệp Hòa chân như nhũn ra đặt mông ngồi dưới đất, hữu khí vô lực thở hổn hển nhìn sang ai ngờ Da Tô bên cạnh còn khoa trương, trực tiếp ngã chỏng vó nằm trên mặt đất.
Diệp Hòa cau mày, vươn chân đạp đạp trên người y: “Ê, đứng lên! Đi nhặt chút ít củi khô nổi lửa!”
Da Tô tức đến dựng lôn lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm, bực bội quát: “Nàng đá thêm một cái nửa coi!”
Diệp Hòa nghe vậy lại bồi thêm một cước: “Ta đá ngươi đấy thế nào?”
“Mẹ kiếp” Da Tô ảo não tung mình ngồi dậy, đưa tay cầm cổ chân của nàng, tàn bạo nói: “Người đàn bà chanh chua này, đừng cho rằng ta hiện tại không còn khí lực thu thập nàng!”
Người đàn bà chanh chua? Diệp Hòa nhất thời bị y chọc giận, không cam lòng yếu thế nói: “Tới đi, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, ta lúc nào sợ ngươi hả?”
“Chưa từng sợ ta à?” Da Tô cười lạnh một tiếng, ngoài dự tính y kéo phăng đôi giày của nàng rồi tuột cả vớ, duỗi ra ngón tay nhanh chóng ấn dưới lòng bàn chân nàng. Diệp Hòa không ngờ tới y sử dụng thủ đoạn thế này, một trận ngứa ngáy ập đến khó chịu đến nàng cong lên thắt lưng liên tục duỗi chân nhưng làm sao cũng tránh không thoát, ba hồi thống khổ ba hồi buồn cười suýt chảy cả nước mắt.
Thấy nàng vừa khóc vừa cười, tròng mắt Da Tô vương tử lộ ra mấy phần đắc ý, khuôn mặt có phần vô sỉ xúm lại gần mấy phần: “Hiện tại biết sợ chưa?”
Bất đắc dĩ Diệp Hòa giận đến cắn răng, cả người không còn chút sức lực hơn nữa chủy thủ còn đang nằm chỗ y, nếu không thật muốn cho y một đao! Dưới tình thế cấp bách không kịp quản nhiều, Diệp Hòa vươn tay nắm lấy tóc của y dùng sức kéo ra, Da Tô a một tiếng, hai tròng mắt bốc lửa căm tức hống: “Buông tay!”
“Ngươi nới lỏng trước!”
“Được,vẫn theo quy cũ, chúng ta đếm đến ba rồi cùng nhau buông tay.”
Diệp Hòa lạnh lùng nhìn y rồi gật đầu đáp ứng, đếm đến ba hai người cùng nhau buông tay,lập tức nhảy cách một thước,vẻ mặt phòng bị nhìn đối phương.Diệp Hòa có chút hối hận, hiện tại bất cứ lúc nào bầy sói cũng có thể quay lại, hai người bọn họ vốn muốn liều ngươi chết ta sống bây giờ lại thành quan hệ môi hở răng lạnh.