Tiểu Quân vừa đặt chân lên khoang thuyền cảm nhận đầu tiên xâm nhập vào tâm trí của y là sự hoang vắng vốn không bao giờ xảy ra với Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc”.
Tiểu Quân cất tiếng gọi :
- Cúc Cúc... Trân Trân... Sư Sư, các nàng đâu rồi?
Không có ai trả lời, Tiểu Quân nheo mày :
- Hình như đã có chuyện gì xảy ra cho chiếc Lâu thuyền của mình rồi.
Tiểu Quân đảo mắt nhìn lướt qua một lượt. Y nghĩ thầm :
- “Ai có thể đủ bản lĩnh đại náo Lâu thuyền này được chứ?”.
Nghĩ như vậy Tiểu Quân mở cửa khoang thuyền. Điều ngạc nhiên đập ngay vào mắt gã. Trong khoang thuyền, Cúc Cúc, Trân Trân, Sư Sư đều bị lột trần trói gô nằm duỗi dài dưới khoang.
Tiểu Quân quay mặt lại, thở dài nói :
- Ở trên thuyền bộ nóng nực lắm hay sao mà các nàng khỏa thân như vậy chứ.
Tiếng của Cúc Cúc rên khẽ :
- Ư... Ứ...
Tiểu Quân khẽ phủi tay một cái, ngọn trủy thủ “Quang Minh” thoát ra, kẽ một đường thẳng tắp lướt qua sợi dây thừng cắt ngọt sợi dây đó.
Sau khi phóng dao cắt dây, Tiểu Quân bước lại be thuyền nhìn xuống mặt nước Hoàng Giang. Y không chờ đợi lâu, chỉ một lát Cúc Cúc, Sư Sư và Trân Trân đã bước ra ngoài khoang thuyền.
Trân Trân, Cúc Cúc, Sư Sư đều thẹn đỏ mặt.
Sư Sư lí nhí nói :
- Tiểu Quân... Ba chúng tôi bất tài.
Tiểu Quân nhún vai :
- Các nàng vận y trang chưa?
Nghe gã hỏi Sư Sư, Cúc Cúc càng thẹn hơn.
Trân Trân trả lời :
- Tất nhiên là vận lại rồi, ngoài này gió thổi lạnh không bận trang y làm sao chịu nổi.
Tiểu Quân quay ngoắt lại :
- Trân Trân nói đúng, ngoài này gió thổi lạnh, nếu không vận trang y tất sẽ bị trúng phong hàn. Các nàng bị bệnh, nhan sắc úa tàn, Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc” không có ba nàng, chắc Tiểu Quân đem nó quẳng vào con rạch nào đó cho rồi.
Sư Sư nhìn Tiểu Quân :
- Tiểu Quân còn có thể bỡn cợt được nữa à?
Tiểu Quân vuốt mũi :
- Sao Sư Sư lại trợn mắt như vậy?
Cúc Cúc cau mày.
Tiểu Quân mỉm cười nói tiếp :
- Tới Cúc Cúc nữa. Lúc nãy mở cửa khoang thuyền, Tiểu Quân thấy ba người đều thoát y, có lẽ tên thích khách tính đột nhập lên đây để cướp báu vật, nhưng thấy sắc đẹp của ba nàng, y không màng đến của cải mà lại đổi ý thích chiêm ngưỡng dung nhan nên mới làm như vậy.
Tiểu Quân xoa tay :
- Gã này cũng tham lam thật. Ngắm chi một lúc tới ba người.
Trân Trân lắc đầu :
- Tiểu Quân đừng nói xàm.
- Tiểu Quân chỉ đoán thôi mà.
Y cười khẩy một tiếng, bước lại gần Trân Trân :
- Chắc chắn Trân Trân phải lọt vào mắt cú diều của tên thích khách đó. Nếu không phải thích khách thì là đạo chích.
Tiểu Quân vuốt mặt :
- Mà cũng lạ thật. Võ công của Sư Sư, Cúc Cúc, Trân Trân đâu phải tầm thường mà lại bị người ta lột hết trang y trói bỏ vào khoang thuyền.
Y cười mỉm nhìn từng người.
Trân Trân thẹn quá, hóa giận :
- Tiểu Quân còn có thể dửng dưng như vậy được sao?
- Tiểu Quân đang suy nghĩ.
Cúc Cúc hỏi :
- Suy nghĩ gì?
Tiểu Quân se vành tai :
- Có thể... Có thể ba nàng thấy vị nam tử hán kia quá phong lưu tuấn tú, đem lòng sinh tình ý, nên người nào cũng...
Cúc Cúc bặm môi, khoát tay. Nàng thét lên the thé :
- Không nói nữa... Không nghe nữa.
- Nếu không muốn nghe thì hãy thuật lại cho Tiểu Quân biết chuyện gì đã xảy ra!
Sư Sư nhìn Cúc Cúc và Trân Trân rồi quay lại Tiểu Quân, cất tiếng nhu mì :
- Khi Tử Kiếm Thường Nhẫn ly khai khỏi Lâu thuyền độ nửa canh giờ thì bất ngờ có chiếc thuyền nan rẽ sóng như cá kình áp vào mạn Lâu thuyền. Trên chiếc thuyền nan đó là một vị cô nương.
Tiểu Quân nhướng mày :
- Vị cô nương đó ra sao?
- Cô nương đó rất đẹp, nếu Tiểu Quân gặp...
Tiểu Quân khoát tay :
- Ê... Tiểu Quân gặp thì gặp chứ sao. Nhưng Tiểu Quân không ngu si chui đầu vào mấy bông hoa đẹp đâu. Bởi hoa đẹp nào cũng có gai.
Trân Trân lắc đầu :
- Chưa chắc Tiểu Quân gặp vị công nương đó mà có thể giữ được tâm định.
Tiểu Quân xì một tiếng :
- Trân Trân nói vậy mà cũng nói... Chẳng lẽ các nàng thấy cô nương kia rồi thì ngẩn ngơ ra à? Chết thật... Nếu vậy thì đảo lộn tất cả...
Cúc Cúc trợn ngược đôi mày vòng nguyệt :
- Tiểu Quân lại sắp nói bậy rồi. Chúng ta là nữ nhân đâu có như nam nhân mà ngẩn ngơ bởi sắc đẹp của nàng được chứ.
- Tiểu Quân chỉ sợ...
- Sợ gì?
Tiểu Quân vuốt mũi :
- Thôi khó nói lắm. Sư Sư kể tiếp đi!
Sư Sư nhìn Tiểu Quân :
- Chính Tiểu Quân đã di hại cho chúng tôi.
Tiểu Quân chỉ vào mũi mình :
- Tiểu Quân? Lạ thật! Sao lại là Tiểu Quân... Sự thật Tiểu Quân chưa từng quen biết vị công nương nào cả. Trân Trân, Cúc Cúc, Sư Sư có nghe lầm không mà đổ thừa tại Tiểu Quân.
Sư Sư lắc đầu :
- Chẳng lẽ ba người đều lầm sao, công nương đó phi thân lên Lâu thuyền, khinh công của cô ta vô cùng quán tuyệt, có thể sánh ngang với Tiểu Quân đó.
Cúc Cúc cướp lời Sư Sư :
- Thị nhìn ba người chúng tôi, hỏi “Tiểu Quân chủ nhân Lâu thuyền Nghê Thường vũ y khúc” có ở đây không?
Tiểu Quân cau mày :
- Cô ta biết được đích xác Tiểu Quân là chủ nhân Lâu thuyền này à?
Trân Trân ôn nhu đáp lời Tiểu Quân :
- Nàng còn biết rành về Tiểu Quân nữa.
Tiểu Quân gõ tay lên trán :
- Lạ thật!
Tiểu Quân nhìn Cúc Cúc :
- Ba nàng hành động ra sao?
Sư Sư nhìn Tiểu Quân nói :
- Tất nhiên đâu có nói sự thật cho nàng biết. Ngược lại Cúc Cúc tỷ tỷ còn thỉnh cô ta rời Lâu thuyền nữa.
Tiểu Quân nheo mày :
- Cô ta không đi, thế là động thủ.
Trân Trân gật đầu.
Tiểu Quân hỏi :
- Ba người đều là hảo thủ có võ công đặc dị, một người có Hàn Băng chưởng. Cúc Cúc thì Hỏa chưởng còn Trân Trân có Mê Tông bộ, Ngọc Chưởng Di Hoa vẫn không đương cự được à?
Cúc Cúc thở hắt ra :
- Nói chống đỡ thì không đúng. Vị cô nương đó chỉ trong nửa hiệp đã điểm huyệt chúng tôi rồi.
Tiểu Quân trợn mắt :
- Chỉ nửa hiệp mà có thể điểm huyệt được ba người?
Sư Sư gật đầu :
- Võ công của cô ta vô cùng quái dị, không sao lường được. Chỉ trong chớp mắt thị đã điểm huyệt ba người chúng tôi.
- Nói như ba nàng thì ngay cả Tiểu Quân cũng không phải là đối thủ của vị cô nương đó. Sau khi điểm huyệt các người bị cô ta lột trang y cả ba người à?
Sư Sư thẹn đỏ mặt, khẽ gật đầu :
- Mới đầu Sư Sư nghĩ cô ta là kẻ biến thái, bất phân nam nữ. Nhưng ả chỉ điểm huyệt ba người mà thôi.
- Cô ta không biến thái thì lột trang y của Sư Sư, Cúc Cúc, Trân Trân để làm gì. Chẳng lẽ để nhìn à... hay để so sánh xem...
Cúc Cúc lắc đầu :
- Lại nói sàm nữa rồi.
Trân Trân nhìn Tiểu Quân, nói :
- Quả như Tiểu Quân nghĩ, cô nương đó lột trang y chúng ta thôi. Cô ta nói, “gã Tiểu Quân thật là quá quắt, một lúc có tới ba giai nhân bên mình”.
Tiểu Quân vuốt mũi :
- Ả đó nói bậy... Chúng ta ở trên thuyền này có bao giờ làm điều gì trái lễ giáo luân thường đâu.
Trân Trân nhìn Tiểu Quân :
- Ả đâu chịu tin. Ả còn lắc đầu chề môi nói Tiểu Quân có mắt như mù, bổn công nương đây sắc đẹp hơn hẳn ba người này mà y không màng tới lại đưa mấy mụ phù thủy về sống chung.
- Hừ... Cái mụ đó dám nói như vậy à?
Sư Sư mỉm cười :
- Cô nương đó nói như vậy đấy. Sau đó còn hăm dọa, nhắn nhủ ngươi phải đền lại chữ trinh cho nàng, bằng không chiếc Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc” sẽ chìm xuống dòng Hoàng Giang.
Tiểu Quân vừa nghe xong, la oai oái :
- Y ngậm máu phun người... Tiểu Quân mang danh Xảo Quỷ chứ đâu bao giờ làm chuyện quấy với nữ nhân.
Tiểu Quân nhếch mặt nhìn ba nàng :
- Con mụ thối tha đó tên gì? Tiểu Quân nhất định sẽ bắt mụ cắt lưỡi lột da cho chừa cái thói nói ngoa, vu oan cho người khác.
Sư Sư bặm môi :
- Nếu Tiểu Quân không có gì với nàng, sao nàng lại biết đích xác Tiểu Quân là chủ nhân Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc”.
Tiểu Quân khoát tay :
- Nam tử đại trượng phu quang minh chính đại, đâu cần đính chính. Tiểu Quân sẽ tìm con mụ thối tha đó.
Tiểu Quân gằn giọng :
- Con mụ đó có để lại ngoại danh gì không?
Sư Sư đáp lời :
- Nàng tên là Vương Phúc Lệ, cư ngụ tại Quỷ Đầu sơn. Vương Phúc Lệ còn nói nếu như Tiểu Quân còn nghĩ đến Thất Thất tỷ tỷ và Đồng cô nương thì hãy đến phó hội với nàng ở “Quỷ Đầu sơn”.
Tiểu Quân xoa tay rồi vuốt mũi, nói :
- Được rồi, Tiểu Quân sẽ đến Quỷ Đầu sơn một phen xem con mụ thối Vương Phúc Lệ sẽ làm gì được Tiểu gia chứ?
Tiểu Quân chấp tay sau lưng :
- Tạm thời ba người cho Lâu thuyền xuôi về hạ nguồn Hoàng Giang. Trong vòng một con trăng, Tiểu Quân hẹn gặp ở Giang Hạ.
Sư Sư bước đến cạnh Tiểu Quân :
- Tiểu Quân phải cẩn trọng... Võ công của Vương Phúc Lệ không phải tầm thường đâu.
- Biết rồi mà... Nếu võ công của mụ thối tầm thường thì đâu đả bại được ba hảo thủ tuyệt luân của Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc”, còn đòi nhận chìm thuyền của tiểu gia nữa.
Trân Trân thở dài :
- Tiểu Quân.
Tiểu Quân nhìn lại nàng, khoát tay :
- Đừng khóc, thấy mắt nàng là Tiểu Quân biết sắp khóc rồi. Để dành nước mắt đó khi nào Tiểu Quân về chầu ông tổ thì khóc, lúc đó Tiểu Quân xúc động lắm.
Mặc dù Tiểu Quân nói vậy, nhưng nước mắt Trân Trân vẫn rịn ra ngoài.
Cúc Cúc thì bàng quang lơ đễnh nhìn ra ngoài sông.
Tiểu Quân quay lại hỏi nàng :
- Còn ngươi có căn dặn gì không, nói luôn rồi Tiểu Quân còn đi.
- Cúc Cúc biết thế nào Tiểu Quân cũng đi.
- Tất nhiên phải đi rồi, chẳng lẽ để Thất Thất tỷ tỷ vùi thây trong Quỷ Đầu sơn à?
- Cúc Cúc biết Tiểu Quân không bao giờ để Thất Thất tỷ tỷ bị hại. Cúc Cúc đã chuẩn bị hành trang cho Tiểu Quân rồi đó.
- Nàng chuẩn bị hồi nào?
- Mới đây thôi.
Cúc Cúc quay trở vào trong khoang thuyền, một lúc sau trở ra, trên tay nàng là một túi nải. Trao chiếc túi nải cho Tiểu Quân, Cúc Cúc bùi ngùi nói :
- Sắp tới đây Tiểu Quân không có Cúc Cúc, Sư Sư, Trân Trân chăm sóc, một mình phải bảo trọng và giữ gìn.
- Mỗi lần ta đi đâu, nàng chỉ nói được mỗi một câu đó thôi à?
Y xe lỗ tai :
- Tiểu Quân nghĩ nổi danh trên giang hồ cũng chẳng sướng gì. Chẳng có được một ngày bình yên.
Tiểu Quân nhìn Cúc Cúc, Sư Sư và Trân Trân :
- Kiếu từ... Con trăng sau chúng ta sẽ gặp lại tại Giang Hạ. Ý quên...
Sư Sư hỏi :
- Tiểu Quân quên gì?
- Tiểu Quân chưa hôn các nàng. Nhưng thôi hẹn ngày gặp lại nhé... Tiểu Quân sẽ hôn bù.
Nghe Tiểu Quân nói, Cúc Cúc, Sư Sư, Trân Trân thoáng thẹn thùng. Ba nàng thoạt chớp mắt thì Tiểu Quân đã trổ Di Hình Tướng băng xuống con thuyền nan, rẽ sóng lướt vào bờ.
Sư Sư đứng trên khoang thuyền gọi với theo :
- Tiểu Quân... Bảo trọng nghe!
Tiểu Quân vừa đặt chân lên khoang thuyền cảm nhận đầu tiên xâm nhập vào tâm trí của y là sự hoang vắng vốn không bao giờ xảy ra với Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc”.
Tiểu Quân cất tiếng gọi :
- Cúc Cúc... Trân Trân... Sư Sư, các nàng đâu rồi?
Không có ai trả lời, Tiểu Quân nheo mày :
- Hình như đã có chuyện gì xảy ra cho chiếc Lâu thuyền của mình rồi.
Tiểu Quân đảo mắt nhìn lướt qua một lượt. Y nghĩ thầm :
- “Ai có thể đủ bản lĩnh đại náo Lâu thuyền này được chứ?”.
Nghĩ như vậy Tiểu Quân mở cửa khoang thuyền. Điều ngạc nhiên đập ngay vào mắt gã. Trong khoang thuyền, Cúc Cúc, Trân Trân, Sư Sư đều bị lột trần trói gô nằm duỗi dài dưới khoang.
Tiểu Quân quay mặt lại, thở dài nói :
- Ở trên thuyền bộ nóng nực lắm hay sao mà các nàng khỏa thân như vậy chứ.
Tiếng của Cúc Cúc rên khẽ :
- Ư... Ứ...
Tiểu Quân khẽ phủi tay một cái, ngọn trủy thủ “Quang Minh” thoát ra, kẽ một đường thẳng tắp lướt qua sợi dây thừng cắt ngọt sợi dây đó.
Sau khi phóng dao cắt dây, Tiểu Quân bước lại be thuyền nhìn xuống mặt nước Hoàng Giang. Y không chờ đợi lâu, chỉ một lát Cúc Cúc, Sư Sư và Trân Trân đã bước ra ngoài khoang thuyền.
Trân Trân, Cúc Cúc, Sư Sư đều thẹn đỏ mặt.
Sư Sư lí nhí nói :
- Tiểu Quân... Ba chúng tôi bất tài.
Tiểu Quân nhún vai :
- Các nàng vận y trang chưa?
Nghe gã hỏi Sư Sư, Cúc Cúc càng thẹn hơn.
Trân Trân trả lời :
- Tất nhiên là vận lại rồi, ngoài này gió thổi lạnh không bận trang y làm sao chịu nổi.
Tiểu Quân quay ngoắt lại :
- Trân Trân nói đúng, ngoài này gió thổi lạnh, nếu không vận trang y tất sẽ bị trúng phong hàn. Các nàng bị bệnh, nhan sắc úa tàn, Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc” không có ba nàng, chắc Tiểu Quân đem nó quẳng vào con rạch nào đó cho rồi.
Sư Sư nhìn Tiểu Quân :
- Tiểu Quân còn có thể bỡn cợt được nữa à?
Tiểu Quân vuốt mũi :
- Sao Sư Sư lại trợn mắt như vậy?
Cúc Cúc cau mày.
Tiểu Quân mỉm cười nói tiếp :
- Tới Cúc Cúc nữa. Lúc nãy mở cửa khoang thuyền, Tiểu Quân thấy ba người đều thoát y, có lẽ tên thích khách tính đột nhập lên đây để cướp báu vật, nhưng thấy sắc đẹp của ba nàng, y không màng đến của cải mà lại đổi ý thích chiêm ngưỡng dung nhan nên mới làm như vậy.
Tiểu Quân xoa tay :
- Gã này cũng tham lam thật. Ngắm chi một lúc tới ba người.
Trân Trân lắc đầu :
- Tiểu Quân đừng nói xàm.
- Tiểu Quân chỉ đoán thôi mà.
Y cười khẩy một tiếng, bước lại gần Trân Trân :
- Chắc chắn Trân Trân phải lọt vào mắt cú diều của tên thích khách đó. Nếu không phải thích khách thì là đạo chích.
Tiểu Quân vuốt mặt :
- Mà cũng lạ thật. Võ công của Sư Sư, Cúc Cúc, Trân Trân đâu phải tầm thường mà lại bị người ta lột hết trang y trói bỏ vào khoang thuyền.
Y cười mỉm nhìn từng người.
Trân Trân thẹn quá, hóa giận :
- Tiểu Quân còn có thể dửng dưng như vậy được sao?
- Tiểu Quân đang suy nghĩ.
Cúc Cúc hỏi :
- Suy nghĩ gì?
Tiểu Quân se vành tai :
- Có thể... Có thể ba nàng thấy vị nam tử hán kia quá phong lưu tuấn tú, đem lòng sinh tình ý, nên người nào cũng...
Cúc Cúc bặm môi, khoát tay. Nàng thét lên the thé :
- Không nói nữa... Không nghe nữa.
- Nếu không muốn nghe thì hãy thuật lại cho Tiểu Quân biết chuyện gì đã xảy ra!
Sư Sư nhìn Cúc Cúc và Trân Trân rồi quay lại Tiểu Quân, cất tiếng nhu mì :
- Khi Tử Kiếm Thường Nhẫn ly khai khỏi Lâu thuyền độ nửa canh giờ thì bất ngờ có chiếc thuyền nan rẽ sóng như cá kình áp vào mạn Lâu thuyền. Trên chiếc thuyền nan đó là một vị cô nương.
Tiểu Quân nhướng mày :
- Vị cô nương đó ra sao?
- Cô nương đó rất đẹp, nếu Tiểu Quân gặp...
Tiểu Quân khoát tay :
- Ê... Tiểu Quân gặp thì gặp chứ sao. Nhưng Tiểu Quân không ngu si chui đầu vào mấy bông hoa đẹp đâu. Bởi hoa đẹp nào cũng có gai.
Trân Trân lắc đầu :
- Chưa chắc Tiểu Quân gặp vị công nương đó mà có thể giữ được tâm định.
Tiểu Quân xì một tiếng :
- Trân Trân nói vậy mà cũng nói... Chẳng lẽ các nàng thấy cô nương kia rồi thì ngẩn ngơ ra à? Chết thật... Nếu vậy thì đảo lộn tất cả...
Cúc Cúc trợn ngược đôi mày vòng nguyệt :
- Tiểu Quân lại sắp nói bậy rồi. Chúng ta là nữ nhân đâu có như nam nhân mà ngẩn ngơ bởi sắc đẹp của nàng được chứ.
- Tiểu Quân chỉ sợ...
- Sợ gì?
Tiểu Quân vuốt mũi :
- Thôi khó nói lắm. Sư Sư kể tiếp đi!
Sư Sư nhìn Tiểu Quân :
- Chính Tiểu Quân đã di hại cho chúng tôi.
Tiểu Quân chỉ vào mũi mình :
- Tiểu Quân? Lạ thật! Sao lại là Tiểu Quân... Sự thật Tiểu Quân chưa từng quen biết vị công nương nào cả. Trân Trân, Cúc Cúc, Sư Sư có nghe lầm không mà đổ thừa tại Tiểu Quân.
Sư Sư lắc đầu :
- Chẳng lẽ ba người đều lầm sao, công nương đó phi thân lên Lâu thuyền, khinh công của cô ta vô cùng quán tuyệt, có thể sánh ngang với Tiểu Quân đó.
Cúc Cúc cướp lời Sư Sư :
- Thị nhìn ba người chúng tôi, hỏi “Tiểu Quân chủ nhân Lâu thuyền Nghê Thường vũ y khúc” có ở đây không?
Tiểu Quân cau mày :
- Cô ta biết được đích xác Tiểu Quân là chủ nhân Lâu thuyền này à?
Trân Trân ôn nhu đáp lời Tiểu Quân :
- Nàng còn biết rành về Tiểu Quân nữa.
Tiểu Quân gõ tay lên trán :
- Lạ thật!
Tiểu Quân nhìn Cúc Cúc :
- Ba nàng hành động ra sao?
Sư Sư nhìn Tiểu Quân nói :
- Tất nhiên đâu có nói sự thật cho nàng biết. Ngược lại Cúc Cúc tỷ tỷ còn thỉnh cô ta rời Lâu thuyền nữa.
Tiểu Quân nheo mày :
- Cô ta không đi, thế là động thủ.
Trân Trân gật đầu.
Tiểu Quân hỏi :
- Ba người đều là hảo thủ có võ công đặc dị, một người có Hàn Băng chưởng. Cúc Cúc thì Hỏa chưởng còn Trân Trân có Mê Tông bộ, Ngọc Chưởng Di Hoa vẫn không đương cự được à?
Cúc Cúc thở hắt ra :
- Nói chống đỡ thì không đúng. Vị cô nương đó chỉ trong nửa hiệp đã điểm huyệt chúng tôi rồi.
Tiểu Quân trợn mắt :
- Chỉ nửa hiệp mà có thể điểm huyệt được ba người?
Sư Sư gật đầu :
- Võ công của cô ta vô cùng quái dị, không sao lường được. Chỉ trong chớp mắt thị đã điểm huyệt ba người chúng tôi.
- Nói như ba nàng thì ngay cả Tiểu Quân cũng không phải là đối thủ của vị cô nương đó. Sau khi điểm huyệt các người bị cô ta lột trang y cả ba người à?
Sư Sư thẹn đỏ mặt, khẽ gật đầu :
- Mới đầu Sư Sư nghĩ cô ta là kẻ biến thái, bất phân nam nữ. Nhưng ả chỉ điểm huyệt ba người mà thôi.
- Cô ta không biến thái thì lột trang y của Sư Sư, Cúc Cúc, Trân Trân để làm gì. Chẳng lẽ để nhìn à... hay để so sánh xem...
Cúc Cúc lắc đầu :
- Lại nói sàm nữa rồi.
Trân Trân nhìn Tiểu Quân, nói :
- Quả như Tiểu Quân nghĩ, cô nương đó lột trang y chúng ta thôi. Cô ta nói, “gã Tiểu Quân thật là quá quắt, một lúc có tới ba giai nhân bên mình”.
Tiểu Quân vuốt mũi :
- Ả đó nói bậy... Chúng ta ở trên thuyền này có bao giờ làm điều gì trái lễ giáo luân thường đâu.
Trân Trân nhìn Tiểu Quân :
- Ả đâu chịu tin. Ả còn lắc đầu chề môi nói Tiểu Quân có mắt như mù, bổn công nương đây sắc đẹp hơn hẳn ba người này mà y không màng tới lại đưa mấy mụ phù thủy về sống chung.
- Hừ... Cái mụ đó dám nói như vậy à?
Sư Sư mỉm cười :
- Cô nương đó nói như vậy đấy. Sau đó còn hăm dọa, nhắn nhủ ngươi phải đền lại chữ trinh cho nàng, bằng không chiếc Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc” sẽ chìm xuống dòng Hoàng Giang.
Tiểu Quân vừa nghe xong, la oai oái :
- Y ngậm máu phun người... Tiểu Quân mang danh Xảo Quỷ chứ đâu bao giờ làm chuyện quấy với nữ nhân.
Tiểu Quân nhếch mặt nhìn ba nàng :
- Con mụ thối tha đó tên gì? Tiểu Quân nhất định sẽ bắt mụ cắt lưỡi lột da cho chừa cái thói nói ngoa, vu oan cho người khác.
Sư Sư bặm môi :
- Nếu Tiểu Quân không có gì với nàng, sao nàng lại biết đích xác Tiểu Quân là chủ nhân Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc”.
Tiểu Quân khoát tay :
- Nam tử đại trượng phu quang minh chính đại, đâu cần đính chính. Tiểu Quân sẽ tìm con mụ thối tha đó.
Tiểu Quân gằn giọng :
- Con mụ đó có để lại ngoại danh gì không?
Sư Sư đáp lời :
- Nàng tên là Vương Phúc Lệ, cư ngụ tại Quỷ Đầu sơn. Vương Phúc Lệ còn nói nếu như Tiểu Quân còn nghĩ đến Thất Thất tỷ tỷ và Đồng cô nương thì hãy đến phó hội với nàng ở “Quỷ Đầu sơn”.
Tiểu Quân xoa tay rồi vuốt mũi, nói :
- Được rồi, Tiểu Quân sẽ đến Quỷ Đầu sơn một phen xem con mụ thối Vương Phúc Lệ sẽ làm gì được Tiểu gia chứ?
Tiểu Quân chấp tay sau lưng :
- Tạm thời ba người cho Lâu thuyền xuôi về hạ nguồn Hoàng Giang. Trong vòng một con trăng, Tiểu Quân hẹn gặp ở Giang Hạ.
Sư Sư bước đến cạnh Tiểu Quân :
- Tiểu Quân phải cẩn trọng... Võ công của Vương Phúc Lệ không phải tầm thường đâu.
- Biết rồi mà... Nếu võ công của mụ thối tầm thường thì đâu đả bại được ba hảo thủ tuyệt luân của Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc”, còn đòi nhận chìm thuyền của tiểu gia nữa.
Trân Trân thở dài :
- Tiểu Quân.
Tiểu Quân nhìn lại nàng, khoát tay :
- Đừng khóc, thấy mắt nàng là Tiểu Quân biết sắp khóc rồi. Để dành nước mắt đó khi nào Tiểu Quân về chầu ông tổ thì khóc, lúc đó Tiểu Quân xúc động lắm.
Mặc dù Tiểu Quân nói vậy, nhưng nước mắt Trân Trân vẫn rịn ra ngoài.
Cúc Cúc thì bàng quang lơ đễnh nhìn ra ngoài sông.
Tiểu Quân quay lại hỏi nàng :
- Còn ngươi có căn dặn gì không, nói luôn rồi Tiểu Quân còn đi.
- Cúc Cúc biết thế nào Tiểu Quân cũng đi.
- Tất nhiên phải đi rồi, chẳng lẽ để Thất Thất tỷ tỷ vùi thây trong Quỷ Đầu sơn à?
- Cúc Cúc biết Tiểu Quân không bao giờ để Thất Thất tỷ tỷ bị hại. Cúc Cúc đã chuẩn bị hành trang cho Tiểu Quân rồi đó.
- Nàng chuẩn bị hồi nào?
- Mới đây thôi.
Cúc Cúc quay trở vào trong khoang thuyền, một lúc sau trở ra, trên tay nàng là một túi nải. Trao chiếc túi nải cho Tiểu Quân, Cúc Cúc bùi ngùi nói :
- Sắp tới đây Tiểu Quân không có Cúc Cúc, Sư Sư, Trân Trân chăm sóc, một mình phải bảo trọng và giữ gìn.
- Mỗi lần ta đi đâu, nàng chỉ nói được mỗi một câu đó thôi à?
Y xe lỗ tai :
- Tiểu Quân nghĩ nổi danh trên giang hồ cũng chẳng sướng gì. Chẳng có được một ngày bình yên.
Tiểu Quân nhìn Cúc Cúc, Sư Sư và Trân Trân :
- Kiếu từ... Con trăng sau chúng ta sẽ gặp lại tại Giang Hạ. Ý quên...
Sư Sư hỏi :
- Tiểu Quân quên gì?
- Tiểu Quân chưa hôn các nàng. Nhưng thôi hẹn ngày gặp lại nhé... Tiểu Quân sẽ hôn bù.
Nghe Tiểu Quân nói, Cúc Cúc, Sư Sư, Trân Trân thoáng thẹn thùng. Ba nàng thoạt chớp mắt thì Tiểu Quân đã trổ Di Hình Tướng băng xuống con thuyền nan, rẽ sóng lướt vào bờ.
Sư Sư đứng trên khoang thuyền gọi với theo :
- Tiểu Quân... Bảo trọng nghe!