Nhất Phàm đại sư thở hồng hộc. Lão sư nói :
- Chắc bần tăng khó mà xuống tới đất.
Tiểu Linh động viên đại sư :
- Đại sư ráng lên đi! Chúng ta xuống tới chân núi sẽ có cách rời khỏi chốn tử địa này. Chỉ còn vài mươi trượng nữa thôi.
- Lão nạp cảm thấy cạn kiệt sức lực rồi. Không còn chịu nổi nữa đâu.
- Không nổi cũng phải nổi mà.
Tiểu Linh đỡ lấy Nhất Phàm đại sư. Nàng nói với Sư Sư và Cúc Cúc :
- Nhị tỷ xuống trước đi! Tiểu Linh sẽ đỡ đại sư xuống sau.
Cúc Cúc gật đầu nhìn qua Sư Sư :
- Mình xuống chứ?
- Chúng ta xuống.
Nói xong hai người vận chuyển nguyên khí cạn kiệt sau cùng vào cước pháp, tay thì bấu vào vách đá thoăn thoắt trườn xuống chân núi.
Đặt chân xuống chân núi rồi, Sư Sư nói với Tiểu Linh :
- Linh muội! Đưa đại sư xuống đi.
Tiểu Linh gật đầu. Một tay bấu vào vách đá, một tay thộp ngang ống tay áo cà sa của Nhất Phàm đại sư.
Tiểu Linh nói :
- Đại sư bảo trọng.
Nàng dứt lời hất tay Nhất Phàm ra khỏi vách đá, thả luôn xuống phía dưới.
- A di đà Phật! Cứu độ cho đệ tử.
Nhất Phàm đại sư vốn đã kiệt lực, không còn chút chân khí để vận dụng khinh thuật nên rơi từ trên cao xuống chân núi. May mắn cho Nhất Phàm đại sư là Cúc Cúc, Sư Sư đã chờ sẵn bên dưới rồi.
Cúc Cúc dụng hết chân âm, băng mình lên đỡ lấy Nhất Phàm cản bớt đà rơi, rồi đến lượt Sư Sư. Mặc dù hai người cùng dụng hết phần nội lực cạn kiệt, và thân pháp của Nhất Phàm qua thời gian bị giam cầm độc chất hành hạ đã còm cõi như cây tre miễu nhưng vẫn khiến ba người ngã lăn dưới đất.
Mặt của Nhất Phàm đại sư úp luôn lên ngực Sư Sư. Nhất Phàm bật nhỏm dậy, miệng không ngừng đọc phật hiệu :
- A di đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!
Sư Sư và Cúc Cúc bất giác bật cười. Hai người vừa cười vừa thở.
Tiểu Linh và Trân Trân cũng đặt chân xuống chân núi. Tiểu Linh thở phào một tiếng :
- Thế là chúng ta thoát rồi.
Cúc Cúc nhìn lên đỉnh núi :
- Không biết Ngũ Phương Đài bây giờ ra sao.
Trân Trân hậm hực nói :
- Không ngờ sự tình lại tồi tệ như vậy... Thánh Cô Ngũ Phương Đài thì cứu chúng ta, còn Thúy Ngân Đài thì hại chị em mình.
Cúc Cúc lắc đầu :
- Lòng người ai mà biết được... Nếu biết Thúy Ngân Đài có lòng lang dạ sói như vậy thì Cúc Cúc đã cho ả một chưởng rồi.
Tiểu Linh nhìn Đại sư :
- Đại sư... Chúng ta rời Thất sơn chứ?
- A di đà Phật! Bần tăng sợ chúng ta khó mà rời khỏi đây.
- Sao đi không được.
- Bần tăng đã bắt đầu khát nước... cơn khát này rất dữ dội mà không có Đan sa thì không thể lê nổi hai chân chứ đừng nói rời khỏi địa phận này.
Nhất Phàm đại sư vừa nói thì Tiểu Linh và Cúc Cúc, Sư Sư, Trân Trân bất giác nhìn nhau. Cả bốn người cũng cảm nhận cuống họng bắt đầu đắng ngắt, bởi cơn khát ập đến bất ngờ.
Tiểu Linh quệt mồ hôi trán :
- Chúng ta không có Đan sa...
Cúc Cúc bặm môi.
Sư Sư cúi đầu nhìn xuống.
Trân Trân thì ngước mặt nhìn lên núi :
- Chẳng lẽ lại trở về chốn lao tù sao?
Tiểu Linh giằng mạnh tay :
- Không.. Chúng ta đi... Có chết cũng đi... Có bị Đan sa hành hạ đến cháy gan, đoạn mạch cũng rời khỏi chốn này.
Nàng bước đến bên Nhất Phàm đại sư, xốc nách lão tăng :
- Đại sư chúng ta đi... Tiểu Linh tin chắc trên giang hồ vẫn có giải dược để trục Đan sa.
Nhất Phàm đại sư thấy Tiểu Linh tỏ nghị lực như vậy, cũng ráng gượng đứng lên :
- A di đà Phật! Chúng ta đi... Phật tổ sẽ phù hộ chúng ta.
Nhất Phàm đại sư vừa dợm bước đi. Vương Túc Lệ xuất hiện cùng hai mươi cao thủ Hình đường.
Nàng nhìn Nhất Phàm đại sư, Tiểu Linh, Cúc Cúc, Sư Sư và Trân Trân bật cười dòn dã rồi nói :
- Các người không đi được đâu.
Nhất Phàm đại sư sững sờ :
- A di đà Phật...
Tiểu Linh, Sư Sư, Cúc Cúc, và Trân Trân đồng loạt dàn thành hàng ngang đối mặt với Vương Túc Lệ.
Vương Túc Lệ chắp tay sau lưng thả bước tiến đến ba bộ :
- Ta khuyên các ngươi hãy quay trở lại đi.
Cúc Cúc thở mạnh. Nàng cảm nhận mắt mình bắt đầu hoa lên không còn thấy rõ Vương Túc Lệ nữa. Bất giác Cúc Cúc ngồi bệt xuống đất. Cúc Cúc vừa ngồi xuống tịnh công thì tới Nhất Phàm đại sư. Sư Sư gượng đứng nhưng hai chân cứ run bần bật. Trân Trân thì mồ hôi vã ra che mờ nhãn quang. Tay nàng bóp chặt lại để chịu đựng sự hành hạ của Đan sa.
Tiểu Linh thì nghiến răng ken két.
Túc Lệ thảnh nhiên nhìn những con người đang khổ sở đó. Nàng lạnh lùng nói :
- Sức lực của các người bị Đan sa thần thảo hút đến cạn kiệt ví như ngọn đèn hết dầu đang leo lét. Bổn hình chủ với tay phủi nhẹ một cái thì đã lấy mạng được rồi. Sao còn chưa ngoan ngoãn quì xuống chịu tội.
Tiểu Linh nghiêm giọng nói :
- Dâm phụ! Có bản lĩnh thì cứ ra tay! Chúng ta cũng không quay về chốn ô uế đó đâu.
- Nói hay!
Túc Lệ chỉ tay vào mặt Tiểu Linh :
- Thuận thì sống, chống thì chết. Người đầu tiên bổn Hình chủ lấy mạng để cho các người này sáng mắt là mi.
Túc Lệ vuốt mớ tóc mai lòa xòa dính trên trán. Nàng lấy từ thắt lưng ra một lọ tịnh bình màu lam ngọc đưa lên cao :
- Các người kia nghe đây... Trong các người, ai ra tay trước chặt cái đầu của ả thì bổn Hình chủ sẽ trao lọ tịnh bình Đan sa cho người đó.
Trân Trân run bắn toàn thân. Nàng quả thật không ngờ Vương Túc Lệ lại đanh ác như vậy. Ả muốn dùng Đan sa làm mồi nhử để các tỷ muội của nàng tàn sát lẫn nhau.
Trân Trân nghiến răng bước lên ba bộ.
- Ta sẽ lấy mạng Tiểu Linh.
- Tốt lắm... Hãy hành động đi.
Tiểu Linh biến sắc. Tình huống này thì quả là nàng không còn phương cách chi xử lý được rồi. Bình thời nàng là một người thông minh, nhưng sao hôm nay nàng cảm thấy u tối vô cùng.
Trân Trân nhìn Túc Lệ :
- Ta cần lọ tịnh bình kia trước?
Túc Lệ lắc đầu :
- Không... Lấy cái đầu Tiểu Linh trước.
- Ta đâu tin vào lời nói của thị.
- Hừ! Tưởng qua mặt bổn Hình chủ được à? Có phải ngươi tính dụng xảo ngôn đặng có Đan sa, phục hồi công lực đối mặt với bổn Hình chủ tìm đường tháo thân.
Trân Trân thở ra :
- Thị đoán đúng ý của ta đó.
Trân Trân vừa nói vừa bất ngờ dựng song chưởng tống ra hai đạo kình Băng Hàn tập kích Vương Túc Lệ.
Hai đạo kình Băng Hàn của nàng phát tác ra nhẹ như gió thu đang chuyển qua gió đông, hiu hiu lạnh, khiến cho Túc Lệ bật cười dòn dã :
- Băng Hàn chưởng của người chỉ làm mát Vương Hình chủ mà thôi. Đến lượt ta trả lễ đây.
Túc Lệ vừa nói vừa dựng song thủ ngang ngực từ từ đẩy tới Trân Trân hai đạo nhuyễn kình xoáy hình trôn ốc. Mũi hai dòng xoáy kình nhọn hoắt như hai mũi khoan có thể san bằng mọi hướng ngại vật.
Trân Trân thấy hai đạo kình của Túc Lệ áp tới mình thừa biết tử thần đã đặt tay lên vai nàng.
Ầm...
Trân Trân chỉ thối lùi về sau ba bộ, ngồi bệt xuống đất đầu óc tối sầm, hai tai nghe những tiếng u u. Nàng ngỡ mình đã chết rồi.
Trân Trân buột miệng nói :
- Vĩnh biệt...
Nhưng khi mở mắt thì mới nhận ra vây quanh nàng là Cúc Cúc, Sư Sư, và Tiểu Linh.
Còn đối mặt với Vương Túc Lệ chính là Băng Tâm tiên tử Công Tôn Thất Thất.
Trân Trân mừng rỡ reo lên :
- Tỷ tỷ!
Thất Thất quay lại nhìn nàng :
- Muội muội hãy tịnh công ráng chịu qua thời khắc hành hạ của Đan sa... Để ả dâm phụ này cho tỷ.
Thất Thất dấn đến hai bộ đối mặt với Vương Túc Lệ.
- Túc Lệ! Thất Thất thỉnh giáo tuyệt nghệ của ngươi.
- Hừ... Băng Tâm tiên tử! Ngươi tưởng Vương hình chủ sợ ngươi sao?
Vương Túc Lệ nói mấy lời với Thất Thất rồi khoát tay ra lệnh cho bọn thuộc hạ đứng sau lưng :
- Bổn Hình chủ sẽ đấu với Băng Tâm tiên tử, còn các ngươi thu nạp mấy tên kia cho ta.
Thất Thất chột dạ.
Nàng nghĩ thầm :
- Tình hình này xem ra bất lợi cho mình rồi. Một mình dâm phụ mình có thể cản tay ả, nhưng mình không thể chia làm hai vừa đấu với Túc Lệ vừa cản tay mấy tên này.
Thất Thất nghĩ vậy tỏ ra lo lắng vô cùng. Nhưng tình thế đâu cho nàng còn thời khắc suy nghĩ nữa.
Túc Lệ đã dựng chưởng xông thẳng vào Thất Thất. Trong tình huống này, Thất Thất đâu còn cách chi khác ngoài ý niệm giải quyết cuộc đấu giữa nàng với Túc Lệ càng nhanh càng tốt. Không cần tránh né, Thất Thất cũng dựng ngọc thủ vận dụng Hấp Tinh đại pháp đến tầng tối thượng đón thẳng vào chưởng ảnh của Túc Lệ.
Ầm...
Vô hình chung vì sự nôn nóng, ngọc thủ của Thất Thất vừa chạm vào ngọc thủ của Túc Lệ đã hít chặt lấy nhau. Hai người trong lần chạm chưởng đầu tiên đã chuyển qua đấu nội lực.
Chung quanh hai người, những dòng nội khí tỏa ra quấn ghịt lấy họ. Tình thế này càng bất lợi cho nhóm của Nhất Phàm đại sư và Tiểu Linh hơn. Ngay cả Thất Thất cũng bất lợi nữa. Bởi trong lúc đấu nội lực với Túc Lệ, thì bất cứ một gã thuộc hạ nào cũng có thể lợi dụng thời cơ lấy mạng nàng từ phía sau.
Đất dưới chân Thất Thất từ từ phồng lên bởi oai lực của Hấp Tinh đại pháp, trong khi đó đất dưới chân của Túc Lệ lại lún sâu xuống, chứng tỏ ả cũng có thần công hộ thể.
Vẻ mặt hai người càng lúc càng căng thẳng tột cùng, bởi họ đã nhận ra sự ngang tài ngang sức, bên tám lạng, bên nửa cân và có đấu đến lực tàn sức kiệt thì cả hai cùng chết một lượt.
Túc Lệ mỉm cười :
- Băng Tâm tiên tử cũng chỉ có vậy thôi à?
- Ta và ngươi cùng chết.
- Mười tên thuộc hạ của bổn Hình chủ thanh toán lũ kia xong thì đến lượt Tiên tử làm sao Túc Lệ này chết được.
Quả đúng như Túc Lệ nói. Tình huống xảy ra như dầu sôi lửa bỏng, chỉ có kỳ biến nào đó mới thay đổi được tình thế cực kỳ bất lợi này mà thôi.
Mười gã Hình Sát đường dưới trướng Túc Lệ đồng loạt rút binh khí, như bầy sói dữ ào ào lao vào nhóm Nhất Phàm đại sư, Cúc Cúc, Tiểu Linh và Trân Trân. Bình thời, chỉ mỗi một Cúc Cúc thôi cũng đủ lấy mạng những tên thuộc nhân này rồi, nhưng lúc này họ giở tay giở chân không nổi, lại bị Đan sa hành hạ thì đâu còn cách gì ngoài việc nhắm mắt chờ chết.
Ảnh những cây quỷ đầu đao nhoáng lên tạo thành một màn lưới chết chụp xuống đầu Nhất Phàm đại sư và các nàng.
Reng...
Hai ánh chớp sáng ngời bất thần xuất hiện, xoay vùn vụt như chong chóng kẽ nhanh một đường vòng cắt tiện những thanh quỷ đầu đao đó.
Mười gã thuộc nhân Hình Sát đường thất sắc, trên đời này làm gì có thứ binh khí đó, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Tiểu Quân và Tiểu Hồng đồng loạt xuất hiện.
Tiểu Hồng vỗ tay :
- Thúc thúc thấy chưa “Tử Phương Thoa” chém sắc như chém bùn đó.
Trên tay Tiểu Quân là thứ binh khí kỳ quặc lạ lùng vô cùng. Nó tợ như vành trăng khuyết tỏa ánh sáng xanh lè.
Tiểu Linh mừng rỡ :
- Tiểu Quân... Tiểu Quân.
Tiểu Quân nhìn mười gã thuộc nhân Hình sát đường :
- Tiểu gia tha mạng cho các ngươi đó... Hãy đi đi, đừng quay lại Kim Sa phái nữa sẽ được sống.
Mấy gã thuộc hạ Hình Sát đường lưỡng lự. Bọn chúng đâu thể đi được, bởi phản bội Kim Sa thánh quân chẳng khác nào tự kết liễu đời mình vì không nhận được Đan sa.
Mười gã nhìn nhau, rồi đồng loạt quát lớn, bâu lấy Tiểu Quân.
Tiểu Quân cau mày :
- Các ngươi muốn chết!
Ảo sắc xanh rờn của Tử Phương Thoa lại nhoáng lên, không một tiếng la thảm, không một người nào kịp phát chưởng, tất cả đều trở thành những cái xác không đầu.
Vương Túc Lệ mặt biến sắc khi thấy oai lực của Tử Phương Thoa.
Tiểu Quân hỏi Tiểu Linh :
- Tiểu Linh... Thánh Cô Ngũ Phương Đài đâu?
- Thánh Cô cứu người rồi quay trở lại Kim cung.
Tiểu Quân quay lại Tiểu Hồng :
- Hồng nhi... Ở đây giải độc cho đại sư và những vị cô cô.
Tiểu Hồng gật đầu.
Tiểu Quân đưa mắt nhìn về phía Thất Thất và Vương Túc Lệ. Túc Lệ thấy chàng thả bước đến vẻ mặt đã căng thẳng vô cùng. Tiểu Quân vừa dừng bước, ả đã nói :
- Tiểu Quân! Nếu ngươi là quân tử hán đại trượng phu thì hãy đứng ngoài cuộc để ta và Băng Tâm tiên tử phân tài cao thấp.
Thất Thất nhìn Tiểu Quân rồi gật đầu :
- Đệ đệ đừng xen vào.
Tiểu Quân lùi lại một bộ.
Tiểu Hồng mặc dù đứng xa nhưng tất cả những gì Thất Thất và Túc Lệ nói đều lọt vào tai nàng.
Tiểu Hồng hỏi Nhất Phàm đại sư :
- Lão đại sư... Hai người đang đánh nhau kia, ai là người xấu ai là người tốt.
Đại sư vừa uống dược thảo giải độc Đan sa vừa nói :
- Băng Tâm tiên tử Thất Thất là người tốt. Còn ả đang đấu nội lực với Tiên tử là người xấu. Ả đã từng giết bao nhiêu người để thỏa tính cầm thú dâm loàn.
- Vậy hả! Để Tiểu Hồng giúp Thất Thất cô cô một tay.
Nhất Phàm lắc đầu :
- Đừng làm vậy... Băng Tâm tiên tử Công Tôn Thất Thất không chịu đâu.
Tiểu Hồng nheo mắt :
- Thất Thất cô cô không biết đâu.
- Điệt nữ dùng cách gì?
- Đại sư sẽ thấy thôi.
Tiểu Hồng bứt luôn mấy sợi tóc, se lại thành một chùm tơ đen mượt. Khi Tiểu Quân vừa quay lưng thì Tiểu Hồng vận nguyên âm thuần khiết, phát tác chỉ khí đưa lọn tóc vừa se thoát đi như một mũi ám khí.
Chùm tơ tóc của Tiểu Hồng làm ra không ghim vào chỗ nào khác trên người Vương Túc Lệ mà lại ghim ngay vào hai cánh mũi của ả.
Túc Lệ trợn mắt, há miệng.
- A...
Chính chùm tóc tơ của Tiểu Hồng đã khiến thị không thể điều hòa nguyên âm tỷ đấu nội lực cùng Thất Thất, chỉ một chút thời khắc gián đoạn thôi, thân ảnh Vương Túc Lệ đã bị Hấp Tinh đại pháp rút đến cạn kiệt chân khí trở nên khô đét, trông tợ cành cây mục cháy.
Ả quỵ xuống đất giẫy giụa, lăn lộn, cơ thể phát ra những âm thanh răng rắc. Túc Lệ nảy ngược, đầu bẻ ngược phía sau, hồn lìa khỏi xác.
Thất Thất ngạc nhiên vô cùng, nhìn Tiểu Quân chằm chằm :
- Tiểu Quân!
- Không phải đệ giúp cho tỷ tỷ đâu.
Tiểu Hồng vỗ tay :
- Thất Thất cô cô võ công siêu phàm quá.
Tiểu Quân liếc xuống cái xác Túc Lệ. Tinh nhãn của chàng nhận ra lọn tóc kết thành chùm còn dính trong mũi Vương Túc Lệ.
Tiểu Quân nhìn Tiểu Hồng buông một câu :
- Ngày xưa có Tiểu Hắc Tử, ngày nay có ai đây.
Thất Thất nói với Tiểu Quân :
- Tiểu Quân! Chúng ta mau lên Kim cung. Phương Đài... Thường Nhẫn chắc đang bị nguy.
Tiểu Quân nói với Tiểu Hồng :
- Hồng nhi! Con ở đây với lão tăng và các vị cô cô.
Tiểu Hồng phụng phịu :
- Không! Tiểu Hồng đi với thúc thúc...
Tiểu Quân lắc đầu :
- Không được! Trên kia nguy hiểm lắm. Không phải chỗ của con.
- Nhất Phàm đại sư đi với Xảo Quỷ.
Tiểu Hồng reo lên :
- Hay quá! Lão tăng cho Tiểu Hồng đi với nghe.
Tiểu Quân thở dài một tiếng nghiêm giọng nói :
- Nếu như có bất trắc, các vị để mặc Tiểu Quân rồi rời ngay khỏi đây, quay về Chung Nam sơn. Mọi người phải bảo trọng.
Chàng nhìn Tiểu Hồng :
- Nhất là Tiểu Hồng.
Thất Thất nắm tay Tiểu Hồng :
- Hồng nhi đã có tỷ tỷ. Đệ đệ đừng lo
- Vậy chúng ta đi!
Mọi người đồng tình quyết tâm kéo lên Thất sơn. Cùng lúc đó thì xuất hiện hai đạo quần hào kéo đến. Một đạo do những người Thiếu Lâm dẫn đầu, đạo thứ hai chính là quần hùng do Ngọc Quan Âm Mẫn Vĩ Linh làm chủ kỳ.
Ngọn Thất sơn, vốn trước đây đã từng là tuyệt địa võ lâm, nay bỗng trở nên rộn rịp vô cùng.