Cam tìm thấy Joss Bullard gần khu chuồng ngựa, và thận trọng đối đầu với anh ta. Lỗ mũi Bullard bạnh ra, lòng trắng mắt trợn lên. Họ chưa bao giờ lạ bạn của nhau. Mối quan hệ của họ giống như những người anh em xung khắc sống dưới cùng một mái nhà mà Jenner như một hình tượng của người cha. Khi còn là những cậu bé, họ đã chơi đùa và đánh lộn cùng nhau. Khi đã trưởng thành, họ sát cánh nhau làm việc. Sau nhiều biểu hiện ân cần nho nhỏ của Jenner đối với Bullard, Cam không bao giờ nghĩ anh ta lại cư xử như thế này. Bối rối và tức giận rối lên trong anh, và anh chầm chầm lắc đầu khi anh nhìn Bullard không chớp mắt.
"Tôi không biết tại sao anh lại giao cô ấy cho họ," Cam mở lời, "hay những gì anh nghĩ mình có thể có được từ việc đó—"
"Tôi có được một khoản thù lao cho việc đó," Bullard đáp trả. "Và rất xứng đáng khi rảnh nợ khỏi kẻ ngu ngốc méo-lưỡi kia."
"Anh có điên không?" Cam hỏi với một cơn giận dữ bùng lên. "Anh bị làm sao vậy? Chúng ta đang nói về con gái của Jenner. Anh không nên làm như thế ngay cả khi anh được tặng cả một cái gia tài đáng nguyền rủa!"
"Cô ta chưa bao giờ làm được cái gì cho Jenner," Bullard ngắt lời thô bạo, "hay bất cứ cái gì cho câu lạc bộ. Nhưng ả ta đến đây vào đúng lúc cuối cùng để xem ông ấy trút hơi, và rồi lấy đi mọi thứ. Chó đẻ con mụ phản trắc và gã chồng khốn kiếp của mụ!"
Cam lắng nghe chăm chú, nhưng anh không thể năm bắt được lí do ghen tị của Bullard. Một người Gypsy khó mà hiểu được lòng oán hận vì ham muốn chiếm hữu vật chất. Tiền bạc chỉ tốt trong một khoảnh khắc thỏa chí nhất định khi tiêu xài nó. Trong bộ lạc du mục mà Cam đã từng sống cho đến tuổi mười hai, không có ai lại mong muốn nhiều hơn những gì mình cần. Một người đàn ông chỉ có thể mặc một bộ quần áo hoặc cưỡi một con ngựa trong một lúc mà thôi.
"Cô ấy là đứa con duy nhất của Jenner," Cam trả lời. "Những gì ông ấy để lại cho cô ấy không liên quan gì đến anh hay tôi cả. Nhưng không có gì tồi tệ hơn là làm tan vỡ lòng tin của một người trông cậy vào sự bảo vệ của anh. Vậy mà anh lại phản bội cô ấy...giúp người khác đem cô ấy đi trái với ý muốn..."
"Tôi sẽ làm thế một lần nữa!" Bullard nói, phun lên mặt đất giữa họ.
Cam nhìn chăm chú vào người đàn ông đó, nhận ra rằng anh ta trông không ổn chút nào. Sắc mặt anh ta tái và loang lổ, đôi mắt mờ đục. "Anh có bị bệnh không?" Cam hỏi nhẹ nhàng. "Nếu có thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ đến chỗ St. Vincent thay mặt anh. Có lẽ tôi có thể khiến ngài ấy—"
"Bệnh dịch chết mày đi! Tao sẽ tống khứ mày, đồ Gypsy lai căng bẩn thỉu. Tống khứ tất cả tụi mày."
Sự căm giận căng lên dữ dội trong giọng của Bullard. Sẽ chẳng có chuyện anh ta quay đầu lại. Câu hỏi duy nhất bây giờ là liệu Cam có nên nắm cổ anh ta và lôi vào câu lạc bộ, hay để cho anh ta thoát đi. Nhớ lại ánh sáng nguy hiểm trong mắt St. Vincent, Cam cho rằng nếu có cơ hội, ngài tử tước có thể sẽ giết chết Bullard. Việc đó sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện không vui cho mọi người, nhất là Evie. Không...tốt hơn là nên để cho Bullard biến mất.
Chăm chú nhìn người đàn ông với gương mặt góc cạnh mà anh đã biết từ nhiều năm nay, Cam lắc đầu vì tức giận và khó hiểu. Linh hồn lạc lối, dân tộc của anh thường gọi như thế...phần tinh túy của một con người bị kẹt lại trong thế giới tăm tối nào đó. Nhưng làm thế nào mà chuyện đó lại xảy ra cho Bullard? Và khi nào?
"Anh biết điều thì nên tránh xa câu lạc bộ," Cam thì thầm. "Nếu St. Vincent mà bắt được anh—"
"St. Vincent cứ việc mà thối rữa dưới địa ngục," Bullard hầm hè, tung một cú đánh vội vào anh.
Cam tránh khỏi quỹ đạo nắm đấm của anh ta bằng phản xạ tự nhiên và giật lùi sang một bên trong khu chuồng ngựa. Đôi mắt nheo lại, anh nhìn theo người đàn ông đang quay người bỏ trốn.
Anh bị phân tâm bởi tiếng hí căng thẳng của con ngựa được buộc vào một cái cột gần đó. Cam đưa bàn tay dịu dàng vuốt ve cái cổ mượt mà của nó. Những chiếc nhẫn vàng trên tay anh sáng lấp lánh trong ánh chiều tà. "Anh ta là một người đàn ông ngốc ngếch," Cam ôn tồn nói với con ngựa, dỗ dành nó với giọng nói và những cái vuốt ve. Một tiếng thở dài trượt ra khỏi môi anh khi anh nghĩ về một điều gì đó khác. "Jenner đã để lại cho anh ta một khoản tiền trong di chúc...và ta đã hứa chắc chắn là anh ta sẽ có được nó. Giờ thì ta sẽ phải làm gì đây?"
Sebastian kéo Evie vào bên trong câu lạc bộ, nơi tĩnh lặng trái ngược với vụ lộn xộn ở lối đi. Nàng gắng sức để giữ nhịp với những bước sải găm-vào-nền-nhà của anh, nhịp thở của nàng trở nên gấp gáp vào lúc họ đến được phòng đọc sách ở tầng trệt. Những giá sách bằng gỗ chắc nịch được chất đầy những cuốn sách dày bọc da. Sát với những bức tường, vô số sách báo và tạp chí phủ lên những giá đồ được thiết kế rất thông minh với những hàng có đóng chốt có thể di chuyển được. Đẩy Evie vào trong căn phòng, Sebastian khóa cả hai người họ lại bên trong với một cái sập cửa quả quyết.
"Em có bị đau không?" anh hỏi cộc cằn.
"Không." Evie cố gắng kiềm lại những lời nói tiếp theo, nhưng chúng cứ trào ra trong sự phẫn nộ bùng nổ. "Tại sao ngài lại đi lâu đến thế? Em đã cần ngài, và ngài thì không có ở đây!"
"Em có ba mươi người làm công để bảo vệ cho em. Tại sao em lại đi xuống lầu? Lẽ ra em phải ở lại trên lầu cho đến khi em biết chắc ai đang ở bên ngoài chứ."
"Mr. Bullard đã nói với em rằng Annabelle Hunt đang chờ em. Và rồi khi em thấy đó là bác em, Bullard đã không để cho em quay vào trong câu lạc bộ. Anh ta xô em thẳng vào tay dượng em."
"Lạy Chúa tôi." Đôi mắt Sebastian mở lớn. "Anh sẽ moi ruột hắn, gã cặn bã đáng khinh—"
"Và trong khi mọi chuyện đó xảy ra," Evie nói tiếp đầy thịnh nộ, "ngài lại đang ở trên giường với một gái điếm!" Vào lúc những lời nói đó bật ra khỏi miệng nàng, nàng nhận ra rằng đối với nàng, đây là điều quan trọng nhất...còn quan trọng hơn cả sự phản bội của Bullard, hay cuộc tấn công đột ngột của dượng và bác nàng, những cảm xúc trong nàng sôi sục vì Sebastian lại phản bội nàng sớm đến thế.
Sebastian ngay lập tức tập trung vào nàng với ánh mắt đề phòng. "Anh không có."
"Đừng nói dối," Evie nói, trong khi sự giận dữ của cả hai người sôi sục trong không trung. "Em biết ngài có."
"Tại sao em lại chắc chắn đến chết tiệt như vậy?"
"Bởi vì ngài đã ở lại chỗ Madame Bradshaw hơn hai giờ!"
"Anh bàn chuyện làm ăn. Bàn chuyện, Evie! Nếu em không tin điều đó thì em có thể xuống địa ngục. Bởi vì nếu anh đã ngủ với ai đó, anh cam đoan với em là anh sẽ thư thái hơn bây giờ rất nhiều."
Nhìn sâu vào đôi mắt Sebastian, chúng khắc nghiệt như một cái hồ đã đóng băng, cơn giận của Evie bắt đầu tan đi. Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài tin anh—sự giận dữ vì bị xúc phạm của anh là quá rõ ràng.
"Ồ," nàng làu bàu.
"Ồ? Đó là tất cả những gì em có thể nói đó hả?"
"Em nghĩ...em không nên kết luận vội vàng như vậy. Nhưng xét đến những gì mà em biết về quá khứ của ngài...em cho là..."
Cố gắng xin lỗi vụng về của nàng dường như quét những sự kiềm chế còn sót lại của Sebastian. "Thế đấy, giả định của em đã sai! Nếu em còn chưa nhận ra, anh bận rộn hơn cả quỷ trong cơn gió lốc, từng phút từng ngày. Anh không có khoảng thời gian chết tiệt cho một cuộc vui vẻ. Và nếu anh có—" Anh ngừng lại đột ngột. Tất cả mọi thứ của ngài tử tước lịch lãm mà Evie đã từng ngắm nhìn từ đằng xa tại phòng khách của Ngài Westcliff đã biến mất. Anh bù xù, bầm dập và đang tức điên. Anh thở còn không ra hơi nữa. "Nếu mà anh có—" Anh lại ngừng lời lần nữa, một màu đỏ dần tràn lên hai gò má và sống mũi anh.
Evie thấy được chính xác khoảnh khắc sự tự chủ trong anh vỡ vụn. Hồi chuông báo nguy gióng lên trong đầu nàng, và nàng lảo đảo chạy đến chỗ cánh cửa đang đóng kín. Trước khi nàng còn chưa đi được một bước, nàng thấy mình bị túm lại và ghim vào bức tường bởi cơ thể và hai bàn tay anh. Mùi của lớp vải đẫm mồ hôi và của chất đàn ông cường tráng bị khuấy động tràn ngập các giác quan nàng.
Một khi anh đã bắt được nàng, Sebastian ép đôi môi đang hé mở lên làn da ở thái dương nàng. Hơi thở anh rời rạc. Một khoảnh khắc yên lặng khác. Evie cảm nhận được cái đụng chạm như điện giật của lưỡi anh nơi cuối đường chân mày nàng. Anh thở lên nơi ẩm ướt đó và một luồng không khí như lửa địa ngực thổi những luồng lạnh giá khắp người nàng. Chầm chậm, môi anh tìm đến tai nàng, lần theo những đường gò nhấp nhô phức tạp bên trong.
Tiếng anh thì thầm dường như đến từ nơi tăm tối sâu kín nhất trong tâm hồn nàng. "Nếu anh có thời gian, Evie...thì bây giờ anh đã dùng tay và răng xé vụn váy áo của em cho đến khi không còn lớp vải nào che em khỏi mắt anh. Nếu có thời gian thì giờ này anh đã đẩy em nằm xuống tấm thảm kia, và đặt hai tay anh bên dưới ngực em để nâng chúng đến miệng anh. Anh sẽ hôn chúng...nếm chúng...cho đến khi đỉnh của chúng săn lại như những quả mọng nhỏ, và rồi anh sẽ cắn chúng thật nhẹ nhàng..."
Evie cảm thấy nàng trượt dần vào một trạng thái ngất ngay chậm chạp gần như mất hết ý thức khi anh thì thầm rời rạc. "...Anh sẽ hôn dọc xuống hai đùi em...từng inch một...và khi anh đến chỗ những lọn rực lửa ngọt ngào đó, anh sẽ tìm kiếm xuyên qua chúng, sâu hơn và sâu hơn, cho đến khi tìm thấy viên ngọc trai nhỏ...và anh sẽ đặt lưỡi mình lên đó cho đến khi anh cảm thấy nó rạo rực. Anh sẽ cuộn quanh nó, mơn trớn...anh sẽ nếm em cho đến khi em bắt đầu van xin. Và rồi anh sẽ mút em. Nhưng không hề mạnh bạo. Anh không phải loại người đó. Anh sẽ làm điều đó thật nhẹ nhàng, thật âu yếm, cho đến khi em phải hét lên với mong muốn được giải thoát...Anh sẽ đẩy lưỡi vào trong em...nấm em...nuốt chửng em. Anh sẽ không ngừng lại cho đến khi cả cơ thể em ướt đẫm và run rẩy. Và khi anh đã làm cho em khổ sở đủ rồi, anh sẽ mở chân em ra và đi vào trong em, và chiếm đoạt em...chiếm hữu em..."
Sebastian ngừng lời, cơ thể anh bao phủ nàng áp vào bên bức tường trong khi cả hai người họ đứng đó tê liệt, xáo động, thở hổn hển.
Cuối cùng, anh nói trong một giọng gần như không thể nghe thấy được. "Em ướt rồi, phải không?"
Evie không thể nghĩ mình có thể đỏ mặt hơn nữa . Da nàng bừng bừng vì tính e thẹn bị đụng chạm khi nàng hiểu điều anh đang hỏi. Nàng nghiêng cằm lên trong một cái gật đầu nhỏ nhẹ nhất.
"Anh muốn em hơn bất cứ thứ gì anh từng muốn trên thế gian này." Sebastian hít vào một hơi run rẩy. "Nói với anh đi, anh phải làm gì để có được em. Nói cho anh biết phải như thế nào thì em mới để cho anh vào giường em."
Evie đẩy anh trong vô vọng, nàng không thể đẩy bật trọng lượng cơ thể đang rạo rực của anh. "Ch-chẳng có gì ngài có thể làm. Bởi vì em muốn một thứ mà ngài không thể trao. Em sẽ muốn ngài chung thủy với em, và ngài không bao giờ có thể làm được điều đó."
"Anh có thể." Nhưng câu quả quyết bật ra quá dễ dàng. Nó sặc mùi thiếu thành thật.
"Em không nghĩ vậy," nàng thì thầm.
Hai bàn tay anh khum lấy khuôn mặt nàng, ngón tay cái anh kéo dọc theo những đường cong trên má nàng. Miệng anh chỉ cách miệng nàng một chút khi anh nói. "Evie...anh không thể giữ được thỏa thuận của chúng ta. Anh không thể sống với em, thấy em mỗi ngày, và lại không có được em. Anh không thể..." Cảm giác được những đợt run rẩy nhỏ chạy khắp người nàng, anh cúi đầu và hôn lên bên cổ nàng. Những giác quan của nàng đáp lại hơi nóng đầy sức thuyết phục của miệng anh, khêu gợi và âu yếm làm sao...những ngón tay kiếm tìm trượt trên đường cong của ngực nàng.
Nghe thấy tiếng nàng rên rỉ nghẹn thở, anh chiếm lấy miệng nàng trong một nụ hôn chiếm hữu. Yếu ớt, nàng quay mặt đi, môi nàng rạo rực từ sự đụng chạm mạnh mẽ. "Không, Sebastian."
Anh dụi mặt vào đỉnh đầu và tóc nàng. Có lẽ điều gì đó về hoàn cảnh này, hoặc có lẽ là phản ứng của chính anh, chắc đã đánh trúng một dây thần kinh hài hước trong anh, anh bật lên một tiếng cười nhẹ châm biếm. "Em phải nghĩ ra một cách để giải quyết chuyện này, Evie. Nghĩ đến điều gì đó thật nhanh lên...bởi vì nếu không..." Anh ngừng lại để ngấu nghiến cắn lên tai nàng. "...nếu không anh sắp sửa vít chặt* em đến bất tỉnh." (*cái từ này được xem là naughty word thì phải, dùng để chỉ make love nhưng theo nghĩa thô tục hơn. M cũng không rõ lắm nhưng nó không phải là từ ngữ lịch sự thường ngày, anh Seb này hay dùng từ ngữ lắm ạ*)
Đôi mắt nàng mở bừng ra. "Cái từ đó—" nàng mở lời đầy phẫn nộ, và anh buột nàng phải im lặng bằng một nụ hôn dữ dội.
Ngẩng đầu lên, Sebastian ngắm nàng với một vẻ bực mình thích thú, sắc mặt anh vẫn còn đỏ. "Em phản đối chính cái từ đó, hay cảm xúc ở sau nó?"
Nhẹ nhõm cả người khi thấy ít nhất anh cũng đã lấy lại chút bình tĩnh, Evie vặn người rời khỏi anh và bức tường. "Em phản đối việc ngài muốn em chỉ vì không thể có được em một cách dễ dàng, và vì thế là một thứ mới mẻ—"
"Đó không phải lí do," anh nhanh nhẹn ngắt lời.
Evie nhìn anh mà không tin. "H-hơn nữa, em sẽ không trở thành một phần của cái chuồng ngựa đầy phụ nữ mà ngài đến thăm vào lúc này lúc khác."
Bất chợt Sebastian im lặng, anh nhìn đi nơi khác. Evie chờ, gần như nghẹn vì mất kiên nhẫn khi nàng chờ cho anh thừa nhận rằng nàng đúng. Nàng chờ cho đến khi ánh mắt của anh chầm chầm lướt lên, và đôi mắt mang sắc xanh mùa đông của anh chăm chú vào nàng.
"Được rồi," Sebastian nói khàn khàn. "Anh đồng ý với những điều kiện của em. Anh sẽ chỉ...một vợ mà thôi." Anh dường như gặp một chút khó khăn ở lời cuối, như thể anh đang cố gắng nói một ngôn ngữ xa lạ nào đó.
"Em không tin ngài."
"Chúa lòng lành, Evie! Em có biết có bao nhiêu phụ nữ đã cố gắng giành được một lời hứa như vậy từ anh không? Vậy mà giờ, lần đầu tiên anh tự nguyện làm một điều thương vong là chung thủy, em lại quẳng nó vào mặt anh. Anh thừa nhận là anh có một lịch sử với phụ nữ khá phong phú--"
"Hỗn tạp," Evie sửa lại.
Anh khịt mũi thiếu kiên nhẫn. "Hỗn tạp, trác táng—bất cứ thứ gì em muốn gọi nó. Anh đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, và anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh nói rằng mình lấy làm tiếc vì điều đó. Anh chưa bao giờ ngủ với một phụ nữ không tự nguyện. Mà, theo như anh biết, thì cũng không để cho bất cứ ai không được thỏa mãn."
"Đó không phải là vấn đề." Một nét cau mày hằn lên trán nàng. "Em không đổ lỗi cho ngài vì quá khứ...hoặc ít nhất thì...em không cố gắng trừng phạt ngài vì nó." Làm ngơ cái khịt mũi ngờ vực của anh, nàng nói tiếp, "Nhưng nó cũng không làm cho ngài trở thành một ửng cử viên sáng giá cho sự thủy chung, phải chứ?"
Anh cáu kỉnh trả lời. "Em muốn gì ở anh? Một lời xin lỗi vì làm một người đàn ông? Một lời thề sống độc thân cho đến khi em quyết định anh đã đủ xứng đáng với ân huệ của em?"
Thình lình bị đặt ra câu hỏi đó, Evie chưng hửng nhìn anh.
Phụ nữ luôn đến với Sebastian quá dễ dàng. Nếu nàng bắt anh phải chờ nàng, liệu anh có mất hết hứng thú không? Hay có thể họ sẽ biết về nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn theo một cách khác? Nàng rất muốn biết liệu anh có thể học được cách quý trọng nàng nhiều hơn là chỉ về thể xác hay không. Nàng muốn cơ hội được trở thành điều gì đó đối với anh, không chỉ là một đối tác trên giường.
"Sebastian..." nàng thận trọng hỏi, "anh đã bao giờ hy sinh điều gì đó cho một phụ nữ chưa?"
Anh trông như một thiên thần rầu rĩ khi anh quay mặt đối diện với nàng, dựa bờ vai rộng vào bức tường, một đầu gối anh hơi cong lên. "Kiểu hy sinh nào?"
Câu hỏi đó khiến nàng nhìn anh chế giễu. "Bất cứ kiểu nào."
"Không."
"Khoảng thời gian lâu nhất mà anh đã từng trải qua mà không...mà không..." Nàng lúng túng tìm một lời lẽ có thể chấp nhận được. "...làm tình?"
"Anh chưa bao giờ gọi nó như thế," anh nói. "Tình yêu không có liên quan gì đến việc đó."
"Trong bao lâu?" nàng dai dẳng.
"Một tháng, có lẽ thế."
Nàng nghĩ một lúc. "Vậy...nếu anh thề không quan hệ với tất cả phụ nữ trong vòng sáu tháng...em sẽ ngủ với anh sau đó."
"Sáu tháng?"Đôi mắt Sebastian mở to, và rồi anh ném cho nàng một cái nhìn khinh miệt. "Em yêu, điều gì cho em cái ý tưởng là em xứng đáng với nửa năm độc thân nào?"
"Có thể em không xứng đáng." Evie nói. "Anh là người duy nhất có thể trả lời câu hỏi đó."
Rõ ràng là Sebastian rất muốn báo cho nàng biết rằng nàng không xứng đáng cho anh phải chờ. Dù vậy, khi ánh mắt anh thơ thẩn lướt khắp người nàng từ đầu tới chân, Evie thấy tia lửa ham muốn không thể nhầm lẫn được sáng lên trong mắt anh. Anh muốn nàng kinh khủng.
"Điều đó là không thể," anh nạt lại.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh là Sebastian, Lord St. Vincent. Anh không thể sống độc thân được. Mọi người đều biết điều đó."
Anh quá ngạo mạn, quá phẫn nộ, khiến Evie phải cắn môi để giữ không bật cười. Nàng đấu tranh để làm chủ sự hài hước của mình, và cuối cùng cũng thu xếp để nói một cách điềm tĩnh. "Chắc chắn là sẽ không có hại gì nếu anh thử."
"Ồ có, có hại!" Quai hàm anh cứng lại khi anh gắng sức giải thích. "Em quá thiếu kinh nghiệm để có thể hiểu, nhưng...một số đàn ông sở hữu xu hướng tình dục cao hơn những người khác. Anh lại là một trong số họ. Anh không thể trải qua khoảng thời gian dài mà không—" anh ngừng lời mất kiên nhẫn khi thấy vẻ mặt nàng. "Quỷ tha ma bắt, Evie, sẽ không tốt cho sức khỏe của đàn ông nếu anh ta không xuất tinh đều đặn."
"Ba tháng vậy," nàng nói, "và đó là lời đề nghị cuối cùng của em."
"Không!"
"Vậy anh hãy đi tìm người phụ nữ khác," nàng nói thẳng thừng.
"Anh muốn em. Chỉ mình em thôi. Chỉ có quỷ mới biết tại sao." Sebastian trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt anh nheo lại thành hai đường sáng rực nóng bỏng. "Lẽ ra anh nên ép buột em. Em không có quyền từ chối anh."
Đột ngột trái tim Evie ngừng đập, và nàng cảm thấy mình tái nhợt đi. Nhưng nàng sẽ không chùn bước trước anh. Có điều gì đó trong nàng mách bảo nàng phải dũng cảm đương đầu với anh. "Vậy thì, làm đi," nàng điềm tĩnh thách thức. "Ép em đi." Nàng thấy ánh ngạc nhiên trong mắt anh. Cổ họng anh nuốt xuống nhưng anh giữ im lặng. Và rồi...nàng hiểu. "Anh không thể," nàng nói trong sự kinh ngạc khám phá. "Anh sẽ không bao giờ cưỡng hiếp Lillian. Anh chỉ bịp thôi. Anh không bao giờ có thể ép buộc một phụ nữ." Một nụ cười nhẹ nở ra trên môi nàng. "Cô ấy chưa bao giờ ở trong một khoảnh khắc nguy hiểm nào, có phải không? Anh không hẳn là kẻ vô lại như anh giả vờ."
"Có, anh là tên vô lại!" Sebastian túm lấy nàng và hôn nàng đầy giận dữ, ấn lưỡi vào miệng nàng, tấn công nàng bằng miệng anh. Evie không chống lại anh. Nàng nhắm mắt và để cho anh làm như anh muốn, rồi rất nhanh sau đó anh rên rỉ và hôn nàng với niềm đam mê âu yếm kéo ra sự sung sướng từ khỏi mỗi dây thần kinh của nàng. Đến lúc anh ngẩng đầu lên thì cả hai người họ đều run rẩy.
"Evie..." Giọng anh khản đi. "Đừng đòi hỏi anh điều này."
"Ba tháng sống độc thân," nàng nói. "Và nếu anh thành công, e-em sẽ vào giường với anh một cách tự nguyện, thường xuyên chừng nào anh muốn."
"Trong bao lâu?"
"Lâu chừng nào mà hai chúng ta còn sống. Nhưng nếu anh thất bại..." Evie ngừng lời để nghĩ đến hậu quả thảm khốc nhất...điều gì đó mà sẽ khiến cho anh ghê tởm đến tận tim can anh. "Nếu anh thất bại, thì anh sẽ phải đến chỗ người bạn cũ của anh, Ngài Westcliff, và xin lỗi vì đã bắt cóc Lillian Bowman."
"Chết tiệt thật!"
"Đó là cái giá của em."
"Cái giá của em quá cao. Anh không bao giờ xin lỗi."
"Vậy thì anh tốt hơn là đừng đồng ý với lời thách thức của em. Hoặc nếu anh đồng ý...thì tốt hơn là đừng có thua."
"Em sẽ không thể nào biết được liệu anh có gian lận hay không."
"Em sẽ biết."
Một khoảng lặng kéo dài trôi qua.
"Nhẫn của em đâu?" Sebastian hỏi đột ngột.
Nụ cười của Evie biến mất ngay lập tức. Ngại ngùng khi phải thừa nhận đã tháo nó ra trong một lúc cáu giận, nàng làu bàu. "Em đã gỡ nó ra rồi."
"Em đã làm gì với nó?"
Vụng về nàng đưa tay vào trong túi. "N...nó ở đây. Em sẽ đeo lại nếu anh muốn—"
"Đưa nó cho anh."
Cho rằng anh định tước đoạt nó khỏi nàng mãi mãi, Evie nắm chặt những ngón tay nàng quanh chiếc nhẫn. Đột nhiên nàng khám phá ra rằng mình đã trở nên gắn bó với cái nhẫn trời đánh. Dù vậy, lòng tự trọng khiến nàng không hỏi xin anh cho phép nàng giữ nó. Miễn cưỡng, nàng lấy chiếc nhẫn vàng ra khỏi túi, len lén vuốt ve lần cuối hàng chữ được khắc trên đó bằng đầu ngón tay. Tha Gad Agam Ort...
Lấy cái nhẫn từ tay nàng, Sebastian trượt nó vào tay anh. Bàn tay anh lớn hơn tay nàng rất nhiều, chiếc nhẫn chỉ vừa ở đầu ngón tay út. Túm chặt cằm nàng trong một vòng ôm chắc chắn, anh giận dữ nhìn chăm chăm vào mắt nàng. "Anh sẽ chấp nhận vụ cá cược của em," anh nói dứt khoát. "Anh sẽ thắng nó. Và trong ba tháng nữa, anh sẽ đặt chiếc nhẫn này lại trên ngón tay em, đem em lên giường, và làm tất cả những thứ bị cấm đoán trong thế giới văn minh với em."
Quyết tâm của Evie không bảo vệ nàng khỏi sự hoảng hốt khiến tim nàng đập thình thịch. Vì bất cứ người phụ nữ có lý trí nào cũng sẽ cảm thấy điều đó khi nghe một lời tuyên bố báo điềm gở như thế. Mà nó cũng không ngăn đầu gối nàng tan thành mứt khi anh kéo nàng dựa vào cơ thể anh và khít miệng anh lên miệng nàng. Đôi tay nàng, ngừng lại giữa khoảng không, tìm đến đầu anh, run rẩy như cánh bướm. Sự mượt mà của tóc anh, những lọn tóc mát lạnh và dày ở bề mặt, ấm và ẩm ướt ở chiều sâu, thật quá hấp dẫn không thể kháng cự. Nàng trượt những ngón tay vào những nếp sóng vàng và kéo anh đến gần hơn, nàng không thể cưỡng lại mà say sưa chìm đắm trong áp lực gấp gáp của miệng anh.
Lưỡi họ quấn lấy nhau, trượt, vuốt ve. Và với mỗi cái mơn trớn mượt mà ngọt ngào trong nơi trú ẩn nối liền của miệng họ, nàng cảm thấy một cuộn xoắn nóng bỏng sâu bên trong bụng nàng...không, sâu hơn nữa...trong nơi thầm kín khép chặt, nóng chảy mà nàng từng đón nhận cơ thể chiếm hữu của anh. Nàng choáng váng khi nhận ra nàng muốn có anh ở đó thêm lần nữa biết chừng nào.
Nàng rên rỉ khi anh rứt khỏi nàng, trong khi cảm giác thất vọng bực bội đổ tràn qua cả hai người họ.
"Em đã không nói là anh không được hôn em," Sebastian nói, đôi mắt anh rực sáng với lửa-địa-ngục. "Anh sẽ hôn em lâu và thường xuyên chừng nào anh muốn, còn em không được thốt lên dù chỉ một lời phản đối nào. Đó là sự nhượng bộ mà em phải đồng ý để đổi lại việc sống độc thân của anh. Quỷ bắt em đi."
Không để cho nàng có thời gian để đồng ý hay phản đối, anh thả nàng ra và sải bước đến cánh cửa. "Và giờ, nếu em thứ lỗi...anh sẽ đi giết Joss Bullard."
Cam tìm thấy Joss Bullard gần khu chuồng ngựa, và thận trọng đối đầu với anh ta. Lỗ mũi Bullard bạnh ra, lòng trắng mắt trợn lên. Họ chưa bao giờ lạ bạn của nhau. Mối quan hệ của họ giống như những người anh em xung khắc sống dưới cùng một mái nhà mà Jenner như một hình tượng của người cha. Khi còn là những cậu bé, họ đã chơi đùa và đánh lộn cùng nhau. Khi đã trưởng thành, họ sát cánh nhau làm việc. Sau nhiều biểu hiện ân cần nho nhỏ của Jenner đối với Bullard, Cam không bao giờ nghĩ anh ta lại cư xử như thế này. Bối rối và tức giận rối lên trong anh, và anh chầm chầm lắc đầu khi anh nhìn Bullard không chớp mắt.
"Tôi không biết tại sao anh lại giao cô ấy cho họ," Cam mở lời, "hay những gì anh nghĩ mình có thể có được từ việc đó—"
"Tôi có được một khoản thù lao cho việc đó," Bullard đáp trả. "Và rất xứng đáng khi rảnh nợ khỏi kẻ ngu ngốc méo-lưỡi kia."
"Anh có điên không?" Cam hỏi với một cơn giận dữ bùng lên. "Anh bị làm sao vậy? Chúng ta đang nói về con gái của Jenner. Anh không nên làm như thế ngay cả khi anh được tặng cả một cái gia tài đáng nguyền rủa!"
"Cô ta chưa bao giờ làm được cái gì cho Jenner," Bullard ngắt lời thô bạo, "hay bất cứ cái gì cho câu lạc bộ. Nhưng ả ta đến đây vào đúng lúc cuối cùng để xem ông ấy trút hơi, và rồi lấy đi mọi thứ. Chó đẻ con mụ phản trắc và gã chồng khốn kiếp của mụ!"
Cam lắng nghe chăm chú, nhưng anh không thể năm bắt được lí do ghen tị của Bullard. Một người Gypsy khó mà hiểu được lòng oán hận vì ham muốn chiếm hữu vật chất. Tiền bạc chỉ tốt trong một khoảnh khắc thỏa chí nhất định khi tiêu xài nó. Trong bộ lạc du mục mà Cam đã từng sống cho đến tuổi mười hai, không có ai lại mong muốn nhiều hơn những gì mình cần. Một người đàn ông chỉ có thể mặc một bộ quần áo hoặc cưỡi một con ngựa trong một lúc mà thôi.
"Cô ấy là đứa con duy nhất của Jenner," Cam trả lời. "Những gì ông ấy để lại cho cô ấy không liên quan gì đến anh hay tôi cả. Nhưng không có gì tồi tệ hơn là làm tan vỡ lòng tin của một người trông cậy vào sự bảo vệ của anh. Vậy mà anh lại phản bội cô ấy...giúp người khác đem cô ấy đi trái với ý muốn..."
"Tôi sẽ làm thế một lần nữa!" Bullard nói, phun lên mặt đất giữa họ.
Cam nhìn chăm chú vào người đàn ông đó, nhận ra rằng anh ta trông không ổn chút nào. Sắc mặt anh ta tái và loang lổ, đôi mắt mờ đục. "Anh có bị bệnh không?" Cam hỏi nhẹ nhàng. "Nếu có thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ đến chỗ St. Vincent thay mặt anh. Có lẽ tôi có thể khiến ngài ấy—"
"Bệnh dịch chết mày đi! Tao sẽ tống khứ mày, đồ Gypsy lai căng bẩn thỉu. Tống khứ tất cả tụi mày."
Sự căm giận căng lên dữ dội trong giọng của Bullard. Sẽ chẳng có chuyện anh ta quay đầu lại. Câu hỏi duy nhất bây giờ là liệu Cam có nên nắm cổ anh ta và lôi vào câu lạc bộ, hay để cho anh ta thoát đi. Nhớ lại ánh sáng nguy hiểm trong mắt St. Vincent, Cam cho rằng nếu có cơ hội, ngài tử tước có thể sẽ giết chết Bullard. Việc đó sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện không vui cho mọi người, nhất là Evie. Không...tốt hơn là nên để cho Bullard biến mất.
Chăm chú nhìn người đàn ông với gương mặt góc cạnh mà anh đã biết từ nhiều năm nay, Cam lắc đầu vì tức giận và khó hiểu. Linh hồn lạc lối, dân tộc của anh thường gọi như thế...phần tinh túy của một con người bị kẹt lại trong thế giới tăm tối nào đó. Nhưng làm thế nào mà chuyện đó lại xảy ra cho Bullard? Và khi nào?
"Anh biết điều thì nên tránh xa câu lạc bộ," Cam thì thầm. "Nếu St. Vincent mà bắt được anh—"
"St. Vincent cứ việc mà thối rữa dưới địa ngục," Bullard hầm hè, tung một cú đánh vội vào anh.
Cam tránh khỏi quỹ đạo nắm đấm của anh ta bằng phản xạ tự nhiên và giật lùi sang một bên trong khu chuồng ngựa. Đôi mắt nheo lại, anh nhìn theo người đàn ông đang quay người bỏ trốn.
Anh bị phân tâm bởi tiếng hí căng thẳng của con ngựa được buộc vào một cái cột gần đó. Cam đưa bàn tay dịu dàng vuốt ve cái cổ mượt mà của nó. Những chiếc nhẫn vàng trên tay anh sáng lấp lánh trong ánh chiều tà. "Anh ta là một người đàn ông ngốc ngếch," Cam ôn tồn nói với con ngựa, dỗ dành nó với giọng nói và những cái vuốt ve. Một tiếng thở dài trượt ra khỏi môi anh khi anh nghĩ về một điều gì đó khác. "Jenner đã để lại cho anh ta một khoản tiền trong di chúc...và ta đã hứa chắc chắn là anh ta sẽ có được nó. Giờ thì ta sẽ phải làm gì đây?"
Sebastian kéo Evie vào bên trong câu lạc bộ, nơi tĩnh lặng trái ngược với vụ lộn xộn ở lối đi. Nàng gắng sức để giữ nhịp với những bước sải găm-vào-nền-nhà của anh, nhịp thở của nàng trở nên gấp gáp vào lúc họ đến được phòng đọc sách ở tầng trệt. Những giá sách bằng gỗ chắc nịch được chất đầy những cuốn sách dày bọc da. Sát với những bức tường, vô số sách báo và tạp chí phủ lên những giá đồ được thiết kế rất thông minh với những hàng có đóng chốt có thể di chuyển được. Đẩy Evie vào trong căn phòng, Sebastian khóa cả hai người họ lại bên trong với một cái sập cửa quả quyết.
"Em có bị đau không?" anh hỏi cộc cằn.
"Không." Evie cố gắng kiềm lại những lời nói tiếp theo, nhưng chúng cứ trào ra trong sự phẫn nộ bùng nổ. "Tại sao ngài lại đi lâu đến thế? Em đã cần ngài, và ngài thì không có ở đây!"
"Em có ba mươi người làm công để bảo vệ cho em. Tại sao em lại đi xuống lầu? Lẽ ra em phải ở lại trên lầu cho đến khi em biết chắc ai đang ở bên ngoài chứ."
"Mr. Bullard đã nói với em rằng Annabelle Hunt đang chờ em. Và rồi khi em thấy đó là bác em, Bullard đã không để cho em quay vào trong câu lạc bộ. Anh ta xô em thẳng vào tay dượng em."
"Lạy Chúa tôi." Đôi mắt Sebastian mở lớn. "Anh sẽ moi ruột hắn, gã cặn bã đáng khinh—"
"Và trong khi mọi chuyện đó xảy ra," Evie nói tiếp đầy thịnh nộ, "ngài lại đang ở trên giường với một gái điếm!" Vào lúc những lời nói đó bật ra khỏi miệng nàng, nàng nhận ra rằng đối với nàng, đây là điều quan trọng nhất...còn quan trọng hơn cả sự phản bội của Bullard, hay cuộc tấn công đột ngột của dượng và bác nàng, những cảm xúc trong nàng sôi sục vì Sebastian lại phản bội nàng sớm đến thế.
Sebastian ngay lập tức tập trung vào nàng với ánh mắt đề phòng. "Anh không có."
"Đừng nói dối," Evie nói, trong khi sự giận dữ của cả hai người sôi sục trong không trung. "Em biết ngài có."
"Tại sao em lại chắc chắn đến chết tiệt như vậy?"
"Bởi vì ngài đã ở lại chỗ Madame Bradshaw hơn hai giờ!"
"Anh bàn chuyện làm ăn. Bàn chuyện, Evie! Nếu em không tin điều đó thì em có thể xuống địa ngục. Bởi vì nếu anh đã ngủ với ai đó, anh cam đoan với em là anh sẽ thư thái hơn bây giờ rất nhiều."
Nhìn sâu vào đôi mắt Sebastian, chúng khắc nghiệt như một cái hồ đã đóng băng, cơn giận của Evie bắt đầu tan đi. Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài tin anh—sự giận dữ vì bị xúc phạm của anh là quá rõ ràng.
"Ồ," nàng làu bàu.
"Ồ? Đó là tất cả những gì em có thể nói đó hả?"
"Em nghĩ...em không nên kết luận vội vàng như vậy. Nhưng xét đến những gì mà em biết về quá khứ của ngài...em cho là..."
Cố gắng xin lỗi vụng về của nàng dường như quét những sự kiềm chế còn sót lại của Sebastian. "Thế đấy, giả định của em đã sai! Nếu em còn chưa nhận ra, anh bận rộn hơn cả quỷ trong cơn gió lốc, từng phút từng ngày. Anh không có khoảng thời gian chết tiệt cho một cuộc vui vẻ. Và nếu anh có—" Anh ngừng lại đột ngột. Tất cả mọi thứ của ngài tử tước lịch lãm mà Evie đã từng ngắm nhìn từ đằng xa tại phòng khách của Ngài Westcliff đã biến mất. Anh bù xù, bầm dập và đang tức điên. Anh thở còn không ra hơi nữa. "Nếu mà anh có—" Anh lại ngừng lời lần nữa, một màu đỏ dần tràn lên hai gò má và sống mũi anh.
Evie thấy được chính xác khoảnh khắc sự tự chủ trong anh vỡ vụn. Hồi chuông báo nguy gióng lên trong đầu nàng, và nàng lảo đảo chạy đến chỗ cánh cửa đang đóng kín. Trước khi nàng còn chưa đi được một bước, nàng thấy mình bị túm lại và ghim vào bức tường bởi cơ thể và hai bàn tay anh. Mùi của lớp vải đẫm mồ hôi và của chất đàn ông cường tráng bị khuấy động tràn ngập các giác quan nàng.
Một khi anh đã bắt được nàng, Sebastian ép đôi môi đang hé mở lên làn da ở thái dương nàng. Hơi thở anh rời rạc. Một khoảnh khắc yên lặng khác. Evie cảm nhận được cái đụng chạm như điện giật của lưỡi anh nơi cuối đường chân mày nàng. Anh thở lên nơi ẩm ướt đó và một luồng không khí như lửa địa ngực thổi những luồng lạnh giá khắp người nàng. Chầm chậm, môi anh tìm đến tai nàng, lần theo những đường gò nhấp nhô phức tạp bên trong.
Tiếng anh thì thầm dường như đến từ nơi tăm tối sâu kín nhất trong tâm hồn nàng. "Nếu anh có thời gian, Evie...thì bây giờ anh đã dùng tay và răng xé vụn váy áo của em cho đến khi không còn lớp vải nào che em khỏi mắt anh. Nếu có thời gian thì giờ này anh đã đẩy em nằm xuống tấm thảm kia, và đặt hai tay anh bên dưới ngực em để nâng chúng đến miệng anh. Anh sẽ hôn chúng...nếm chúng...cho đến khi đỉnh của chúng săn lại như những quả mọng nhỏ, và rồi anh sẽ cắn chúng thật nhẹ nhàng..."
Evie cảm thấy nàng trượt dần vào một trạng thái ngất ngay chậm chạp gần như mất hết ý thức khi anh thì thầm rời rạc. "...Anh sẽ hôn dọc xuống hai đùi em...từng inch một...và khi anh đến chỗ những lọn rực lửa ngọt ngào đó, anh sẽ tìm kiếm xuyên qua chúng, sâu hơn và sâu hơn, cho đến khi tìm thấy viên ngọc trai nhỏ...và anh sẽ đặt lưỡi mình lên đó cho đến khi anh cảm thấy nó rạo rực. Anh sẽ cuộn quanh nó, mơn trớn...anh sẽ nếm em cho đến khi em bắt đầu van xin. Và rồi anh sẽ mút em. Nhưng không hề mạnh bạo. Anh không phải loại người đó. Anh sẽ làm điều đó thật nhẹ nhàng, thật âu yếm, cho đến khi em phải hét lên với mong muốn được giải thoát...Anh sẽ đẩy lưỡi vào trong em...nấm em...nuốt chửng em. Anh sẽ không ngừng lại cho đến khi cả cơ thể em ướt đẫm và run rẩy. Và khi anh đã làm cho em khổ sở đủ rồi, anh sẽ mở chân em ra và đi vào trong em, và chiếm đoạt em...chiếm hữu em..."
Sebastian ngừng lời, cơ thể anh bao phủ nàng áp vào bên bức tường trong khi cả hai người họ đứng đó tê liệt, xáo động, thở hổn hển.
Cuối cùng, anh nói trong một giọng gần như không thể nghe thấy được. "Em ướt rồi, phải không?"
Evie không thể nghĩ mình có thể đỏ mặt hơn nữa . Da nàng bừng bừng vì tính e thẹn bị đụng chạm khi nàng hiểu điều anh đang hỏi. Nàng nghiêng cằm lên trong một cái gật đầu nhỏ nhẹ nhất.
"Anh muốn em hơn bất cứ thứ gì anh từng muốn trên thế gian này." Sebastian hít vào một hơi run rẩy. "Nói với anh đi, anh phải làm gì để có được em. Nói cho anh biết phải như thế nào thì em mới để cho anh vào giường em."
Evie đẩy anh trong vô vọng, nàng không thể đẩy bật trọng lượng cơ thể đang rạo rực của anh. "Ch-chẳng có gì ngài có thể làm. Bởi vì em muốn một thứ mà ngài không thể trao. Em sẽ muốn ngài chung thủy với em, và ngài không bao giờ có thể làm được điều đó."
"Anh có thể." Nhưng câu quả quyết bật ra quá dễ dàng. Nó sặc mùi thiếu thành thật.
"Em không nghĩ vậy," nàng thì thầm.
Hai bàn tay anh khum lấy khuôn mặt nàng, ngón tay cái anh kéo dọc theo những đường cong trên má nàng. Miệng anh chỉ cách miệng nàng một chút khi anh nói. "Evie...anh không thể giữ được thỏa thuận của chúng ta. Anh không thể sống với em, thấy em mỗi ngày, và lại không có được em. Anh không thể..." Cảm giác được những đợt run rẩy nhỏ chạy khắp người nàng, anh cúi đầu và hôn lên bên cổ nàng. Những giác quan của nàng đáp lại hơi nóng đầy sức thuyết phục của miệng anh, khêu gợi và âu yếm làm sao...những ngón tay kiếm tìm trượt trên đường cong của ngực nàng.
Nghe thấy tiếng nàng rên rỉ nghẹn thở, anh chiếm lấy miệng nàng trong một nụ hôn chiếm hữu. Yếu ớt, nàng quay mặt đi, môi nàng rạo rực từ sự đụng chạm mạnh mẽ. "Không, Sebastian."
Anh dụi mặt vào đỉnh đầu và tóc nàng. Có lẽ điều gì đó về hoàn cảnh này, hoặc có lẽ là phản ứng của chính anh, chắc đã đánh trúng một dây thần kinh hài hước trong anh, anh bật lên một tiếng cười nhẹ châm biếm. "Em phải nghĩ ra một cách để giải quyết chuyện này, Evie. Nghĩ đến điều gì đó thật nhanh lên...bởi vì nếu không..." Anh ngừng lại để ngấu nghiến cắn lên tai nàng. "...nếu không anh sắp sửa vít chặt em đến bất tỉnh." (cái từ này được xem là naughty word thì phải, dùng để chỉ make love nhưng theo nghĩa thô tục hơn. M cũng không rõ lắm nhưng nó không phải là từ ngữ lịch sự thường ngày, anh Seb này hay dùng từ ngữ lắm ạ)
Đôi mắt nàng mở bừng ra. "Cái từ đó—" nàng mở lời đầy phẫn nộ, và anh buột nàng phải im lặng bằng một nụ hôn dữ dội.
Ngẩng đầu lên, Sebastian ngắm nàng với một vẻ bực mình thích thú, sắc mặt anh vẫn còn đỏ. "Em phản đối chính cái từ đó, hay cảm xúc ở sau nó?"
Nhẹ nhõm cả người khi thấy ít nhất anh cũng đã lấy lại chút bình tĩnh, Evie vặn người rời khỏi anh và bức tường. "Em phản đối việc ngài muốn em chỉ vì không thể có được em một cách dễ dàng, và vì thế là một thứ mới mẻ—"
"Đó không phải lí do," anh nhanh nhẹn ngắt lời.
Evie nhìn anh mà không tin. "H-hơn nữa, em sẽ không trở thành một phần của cái chuồng ngựa đầy phụ nữ mà ngài đến thăm vào lúc này lúc khác."
Bất chợt Sebastian im lặng, anh nhìn đi nơi khác. Evie chờ, gần như nghẹn vì mất kiên nhẫn khi nàng chờ cho anh thừa nhận rằng nàng đúng. Nàng chờ cho đến khi ánh mắt của anh chầm chầm lướt lên, và đôi mắt mang sắc xanh mùa đông của anh chăm chú vào nàng.
"Được rồi," Sebastian nói khàn khàn. "Anh đồng ý với những điều kiện của em. Anh sẽ chỉ...một vợ mà thôi." Anh dường như gặp một chút khó khăn ở lời cuối, như thể anh đang cố gắng nói một ngôn ngữ xa lạ nào đó.
"Em không tin ngài."
"Chúa lòng lành, Evie! Em có biết có bao nhiêu phụ nữ đã cố gắng giành được một lời hứa như vậy từ anh không? Vậy mà giờ, lần đầu tiên anh tự nguyện làm một điều thương vong là chung thủy, em lại quẳng nó vào mặt anh. Anh thừa nhận là anh có một lịch sử với phụ nữ khá phong phú--"
"Hỗn tạp," Evie sửa lại.
Anh khịt mũi thiếu kiên nhẫn. "Hỗn tạp, trác táng—bất cứ thứ gì em muốn gọi nó. Anh đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, và anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh nói rằng mình lấy làm tiếc vì điều đó. Anh chưa bao giờ ngủ với một phụ nữ không tự nguyện. Mà, theo như anh biết, thì cũng không để cho bất cứ ai không được thỏa mãn."
"Đó không phải là vấn đề." Một nét cau mày hằn lên trán nàng. "Em không đổ lỗi cho ngài vì quá khứ...hoặc ít nhất thì...em không cố gắng trừng phạt ngài vì nó." Làm ngơ cái khịt mũi ngờ vực của anh, nàng nói tiếp, "Nhưng nó cũng không làm cho ngài trở thành một ửng cử viên sáng giá cho sự thủy chung, phải chứ?"
Anh cáu kỉnh trả lời. "Em muốn gì ở anh? Một lời xin lỗi vì làm một người đàn ông? Một lời thề sống độc thân cho đến khi em quyết định anh đã đủ xứng đáng với ân huệ của em?"
Thình lình bị đặt ra câu hỏi đó, Evie chưng hửng nhìn anh.
Phụ nữ luôn đến với Sebastian quá dễ dàng. Nếu nàng bắt anh phải chờ nàng, liệu anh có mất hết hứng thú không? Hay có thể họ sẽ biết về nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn theo một cách khác? Nàng rất muốn biết liệu anh có thể học được cách quý trọng nàng nhiều hơn là chỉ về thể xác hay không. Nàng muốn cơ hội được trở thành điều gì đó đối với anh, không chỉ là một đối tác trên giường.
"Sebastian..." nàng thận trọng hỏi, "anh đã bao giờ hy sinh điều gì đó cho một phụ nữ chưa?"
Anh trông như một thiên thần rầu rĩ khi anh quay mặt đối diện với nàng, dựa bờ vai rộng vào bức tường, một đầu gối anh hơi cong lên. "Kiểu hy sinh nào?"
Câu hỏi đó khiến nàng nhìn anh chế giễu. "Bất cứ kiểu nào."
"Không."
"Khoảng thời gian lâu nhất mà anh đã từng trải qua mà không...mà không..." Nàng lúng túng tìm một lời lẽ có thể chấp nhận được. "...làm tình?"
"Anh chưa bao giờ gọi nó như thế," anh nói. "Tình yêu không có liên quan gì đến việc đó."
"Trong bao lâu?" nàng dai dẳng.
"Một tháng, có lẽ thế."
Nàng nghĩ một lúc. "Vậy...nếu anh thề không quan hệ với tất cả phụ nữ trong vòng sáu tháng...em sẽ ngủ với anh sau đó."
"Sáu tháng?"Đôi mắt Sebastian mở to, và rồi anh ném cho nàng một cái nhìn khinh miệt. "Em yêu, điều gì cho em cái ý tưởng là em xứng đáng với nửa năm độc thân nào?"
"Có thể em không xứng đáng." Evie nói. "Anh là người duy nhất có thể trả lời câu hỏi đó."
Rõ ràng là Sebastian rất muốn báo cho nàng biết rằng nàng không xứng đáng cho anh phải chờ. Dù vậy, khi ánh mắt anh thơ thẩn lướt khắp người nàng từ đầu tới chân, Evie thấy tia lửa ham muốn không thể nhầm lẫn được sáng lên trong mắt anh. Anh muốn nàng kinh khủng.
"Điều đó là không thể," anh nạt lại.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh là Sebastian, Lord St. Vincent. Anh không thể sống độc thân được. Mọi người đều biết điều đó."
Anh quá ngạo mạn, quá phẫn nộ, khiến Evie phải cắn môi để giữ không bật cười. Nàng đấu tranh để làm chủ sự hài hước của mình, và cuối cùng cũng thu xếp để nói một cách điềm tĩnh. "Chắc chắn là sẽ không có hại gì nếu anh thử."
"Ồ có, có hại!" Quai hàm anh cứng lại khi anh gắng sức giải thích. "Em quá thiếu kinh nghiệm để có thể hiểu, nhưng...một số đàn ông sở hữu xu hướng tình dục cao hơn những người khác. Anh lại là một trong số họ. Anh không thể trải qua khoảng thời gian dài mà không—" anh ngừng lời mất kiên nhẫn khi thấy vẻ mặt nàng. "Quỷ tha ma bắt, Evie, sẽ không tốt cho sức khỏe của đàn ông nếu anh ta không xuất tinh đều đặn."
"Ba tháng vậy," nàng nói, "và đó là lời đề nghị cuối cùng của em."
"Không!"
"Vậy anh hãy đi tìm người phụ nữ khác," nàng nói thẳng thừng.
"Anh muốn em. Chỉ mình em thôi. Chỉ có quỷ mới biết tại sao." Sebastian trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt anh nheo lại thành hai đường sáng rực nóng bỏng. "Lẽ ra anh nên ép buột em. Em không có quyền từ chối anh."
Đột ngột trái tim Evie ngừng đập, và nàng cảm thấy mình tái nhợt đi. Nhưng nàng sẽ không chùn bước trước anh. Có điều gì đó trong nàng mách bảo nàng phải dũng cảm đương đầu với anh. "Vậy thì, làm đi," nàng điềm tĩnh thách thức. "Ép em đi." Nàng thấy ánh ngạc nhiên trong mắt anh. Cổ họng anh nuốt xuống nhưng anh giữ im lặng. Và rồi...nàng hiểu. "Anh không thể," nàng nói trong sự kinh ngạc khám phá. "Anh sẽ không bao giờ cưỡng hiếp Lillian. Anh chỉ bịp thôi. Anh không bao giờ có thể ép buộc một phụ nữ." Một nụ cười nhẹ nở ra trên môi nàng. "Cô ấy chưa bao giờ ở trong một khoảnh khắc nguy hiểm nào, có phải không? Anh không hẳn là kẻ vô lại như anh giả vờ."
"Có, anh là tên vô lại!" Sebastian túm lấy nàng và hôn nàng đầy giận dữ, ấn lưỡi vào miệng nàng, tấn công nàng bằng miệng anh. Evie không chống lại anh. Nàng nhắm mắt và để cho anh làm như anh muốn, rồi rất nhanh sau đó anh rên rỉ và hôn nàng với niềm đam mê âu yếm kéo ra sự sung sướng từ khỏi mỗi dây thần kinh của nàng. Đến lúc anh ngẩng đầu lên thì cả hai người họ đều run rẩy.
"Evie..." Giọng anh khản đi. "Đừng đòi hỏi anh điều này."
"Ba tháng sống độc thân," nàng nói. "Và nếu anh thành công, e-em sẽ vào giường với anh một cách tự nguyện, thường xuyên chừng nào anh muốn."
"Trong bao lâu?"
"Lâu chừng nào mà hai chúng ta còn sống. Nhưng nếu anh thất bại..." Evie ngừng lời để nghĩ đến hậu quả thảm khốc nhất...điều gì đó mà sẽ khiến cho anh ghê tởm đến tận tim can anh. "Nếu anh thất bại, thì anh sẽ phải đến chỗ người bạn cũ của anh, Ngài Westcliff, và xin lỗi vì đã bắt cóc Lillian Bowman."
"Chết tiệt thật!"
"Đó là cái giá của em."
"Cái giá của em quá cao. Anh không bao giờ xin lỗi."
"Vậy thì anh tốt hơn là đừng đồng ý với lời thách thức của em. Hoặc nếu anh đồng ý...thì tốt hơn là đừng có thua."
"Em sẽ không thể nào biết được liệu anh có gian lận hay không."
"Em sẽ biết."
Một khoảng lặng kéo dài trôi qua.
"Nhẫn của em đâu?" Sebastian hỏi đột ngột.
Nụ cười của Evie biến mất ngay lập tức. Ngại ngùng khi phải thừa nhận đã tháo nó ra trong một lúc cáu giận, nàng làu bàu. "Em đã gỡ nó ra rồi."
"Em đã làm gì với nó?"
Vụng về nàng đưa tay vào trong túi. "N...nó ở đây. Em sẽ đeo lại nếu anh muốn—"
"Đưa nó cho anh."
Cho rằng anh định tước đoạt nó khỏi nàng mãi mãi, Evie nắm chặt những ngón tay nàng quanh chiếc nhẫn. Đột nhiên nàng khám phá ra rằng mình đã trở nên gắn bó với cái nhẫn trời đánh. Dù vậy, lòng tự trọng khiến nàng không hỏi xin anh cho phép nàng giữ nó. Miễn cưỡng, nàng lấy chiếc nhẫn vàng ra khỏi túi, len lén vuốt ve lần cuối hàng chữ được khắc trên đó bằng đầu ngón tay. Tha Gad Agam Ort...
Lấy cái nhẫn từ tay nàng, Sebastian trượt nó vào tay anh. Bàn tay anh lớn hơn tay nàng rất nhiều, chiếc nhẫn chỉ vừa ở đầu ngón tay út. Túm chặt cằm nàng trong một vòng ôm chắc chắn, anh giận dữ nhìn chăm chăm vào mắt nàng. "Anh sẽ chấp nhận vụ cá cược của em," anh nói dứt khoát. "Anh sẽ thắng nó. Và trong ba tháng nữa, anh sẽ đặt chiếc nhẫn này lại trên ngón tay em, đem em lên giường, và làm tất cả những thứ bị cấm đoán trong thế giới văn minh với em."
Quyết tâm của Evie không bảo vệ nàng khỏi sự hoảng hốt khiến tim nàng đập thình thịch. Vì bất cứ người phụ nữ có lý trí nào cũng sẽ cảm thấy điều đó khi nghe một lời tuyên bố báo điềm gở như thế. Mà nó cũng không ngăn đầu gối nàng tan thành mứt khi anh kéo nàng dựa vào cơ thể anh và khít miệng anh lên miệng nàng. Đôi tay nàng, ngừng lại giữa khoảng không, tìm đến đầu anh, run rẩy như cánh bướm. Sự mượt mà của tóc anh, những lọn tóc mát lạnh và dày ở bề mặt, ấm và ẩm ướt ở chiều sâu, thật quá hấp dẫn không thể kháng cự. Nàng trượt những ngón tay vào những nếp sóng vàng và kéo anh đến gần hơn, nàng không thể cưỡng lại mà say sưa chìm đắm trong áp lực gấp gáp của miệng anh.
Lưỡi họ quấn lấy nhau, trượt, vuốt ve. Và với mỗi cái mơn trớn mượt mà ngọt ngào trong nơi trú ẩn nối liền của miệng họ, nàng cảm thấy một cuộn xoắn nóng bỏng sâu bên trong bụng nàng...không, sâu hơn nữa...trong nơi thầm kín khép chặt, nóng chảy mà nàng từng đón nhận cơ thể chiếm hữu của anh. Nàng choáng váng khi nhận ra nàng muốn có anh ở đó thêm lần nữa biết chừng nào.
Nàng rên rỉ khi anh rứt khỏi nàng, trong khi cảm giác thất vọng bực bội đổ tràn qua cả hai người họ.
"Em đã không nói là anh không được hôn em," Sebastian nói, đôi mắt anh rực sáng với lửa-địa-ngục. "Anh sẽ hôn em lâu và thường xuyên chừng nào anh muốn, còn em không được thốt lên dù chỉ một lời phản đối nào. Đó là sự nhượng bộ mà em phải đồng ý để đổi lại việc sống độc thân của anh. Quỷ bắt em đi."
Không để cho nàng có thời gian để đồng ý hay phản đối, anh thả nàng ra và sải bước đến cánh cửa. "Và giờ, nếu em thứ lỗi...anh sẽ đi giết Joss Bullard."