Mặc dù Sebastian háo hức đến được Luân Đôn và bắt tay vào kiểm soát mọi việc theo ý mình, anh không hối tiếc vì quyết định thực hiện chuyến đi về của họ chậm hơn. Evie trở nên xanh tái và càng ít nói khi đêm xuống, những sức lực dự trữ của nàng đã bị suy kiệt sau những sự kiện của những ngày qua. Nàng cần được nghỉ ngơi.
Tìm thấy một quán trọ thích hợp nơi họ có thể qua đêm, Sebastian trả tiền cho căn phòng còn trống tốt nhất và yêu cầu thức ăn và một bồn tắm nóng được đem lên cho họ ngay lập tức. Evie tắm trong một cái bồn gỗ nhỏ, trong khi Sebastian sắp xếp việc thay đổi ngựa vào buổi sáng hôm sau và lo cho người lái xe có được chỗ nghỉ. Quay trở lại căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, với những tấm rèm xanh dương khá sờn cũ che nơi cửa sổ, Sebastian khám phá ra vợ anh đã tắm xong và đã mặc áo ngủ.
Anh đi thơ thẩn tới cái bàn, nhấc khăn ăn lên, và tìm thấy một phần gà nướng, một vài rau củ nấu chín, và một bánh bông lan nhỏ. Nhận thấy đĩa của Evie trống trơn, anh nhìn vào nàng với một nụ cười có vẻ chế giễu. "Nó thế nào?"
"Còn hơn là không có bữa tối nào ạ."
"Anh sẽ thú nhận là đang có cảm tình trở lại với tài năng của đầu bếp của anh ở Luân Đôn." Anh ngồi xuống ở cái bàn ọp ẹp và phủ một tấm khăn ăn sạch lên lòng. "Anh nghĩ em sẽ thấy những tạo phẩm của ông ấy phù hợp với sở thích của em."
"Em không nghĩ là em sẽ trải qua nhiều bữa ăn tại nhà ngài đâu ạ," Evie nói thận trọng.
Sebastian ngừng lại với cái nĩa đang nửa đường tới miệng anh.
"Em sẽ ở lại câu lạc bộ của cha em," Evie nói tiếp. "Như em đã nói với ngài từ trước, em có ý định sẽ chăm sóc cho ông."
"Vào ban ngày, đúng. Nhưng em không thể qua đêm ở đó. Các buổi chiều em phải trở về nhà của anh...của chúng ta."
Nàng nhìn anh chăm chăm không chớp mắt. "Bệnh của ông sẽ không biến đi khi đêm xuống và xuất hiện lại vào lúc bình minh. Ông sẽ cần được chăm sóc liên tục."
Sebastian tọng một nĩa thức ăn vào miệng và trả lời một cách khó chịu. "Đó là lí do vì sao có những người hầu. Em có thể thuê một phụ nữ để chăm sóc cho ông ấy."
Evie lắc đầu với một sự cứng đầu không lay chuyển càng làm cho anh bực bội hơn. "Nó không giống như được chăm sóc bởi một người thân yêu quý ông."
"Tại sao em phải quan tâm cái quái gì đến chất lượng sự chăm sóc mà ông ta nhận được? Ông ta đã làm được quá ít thứ quý giá cho em. Em còn chẳng biết rõ gã con hoang—"
"Em không thích từ đó."
"Đáng tiếc thật. Bởi vì đó là một trong những từ yêu thích nhất của tôi, và tôi có ý định vẫn sử dụng nó lúc nào thích hợp."
"Vậy thì thật là may chúng ta sẽ hiếm khi gặp nhau sau khi trở về Luân Đôn."
Anh trừng mắt nhìn vợ, gương mặt ngọt ngào của nàng che dấu một tính khí bướng bỉnh không ngờ được. Sebastian nhớ lại nàng đã sẵn lòng thực hiện những biện pháp quyết liệt để có được những gì nàng muốn. Có quỷ mới biết nàng sẽ làm gì nếu anh thúc ép nàng quá. Buột tay cầm dao và nĩa thả lỏng, anh tiếp tục ăn. Chẳng quan trọng việc miếng thịt gà chẳng có mùi vị. Nếu nó có được ướp với nước sốt đậm đà nhất của Pháp đi chăng nữa, anh cũng vẫn không thể nhận ra nó. Tâm trí đầy mánh khóe của anh đang bận tìm kiếm những cách thức để đối phó với nàng.
Cuối cùng, khoác lên một vẻ mặt quan tâm lo lắng, anh thì thầm, "Tình yêu của anh, anh không thể cho phép em ở lại một nơi đầy rẫy những tên trộm, những gã cờ bạc và mấy tên say rượu được. Chắc chắn là em thấy được những nguy hiểm cố hữu tại một nơi như thế chứ."
"Em sẽ bảo đảm ngài nhận được của hồi môn nhanh nhất có thể. Và rồi ngài sẽ không phải lo lắng về em nữa."
Sự kiềm chế của anh, luôn luôn rất vững chắc, bốc hơi như nước nóng trên một cái đĩa bếp lò. "Tôi không lo lắng về em, quỷ tha ma bắt nó đi! Chỉ là—chết tiệt, như thế thì không được, Evie. Nữ Tử Tước St. Vincent không thể sống trong một câu lạc bộ đánh bạc, dù chỉ là vài ngày."
"Em đã không nhận ra ngài lại quá quy cách như thế," nàng nói, và vì lí do nào đó hình ảnh anh cau có dữ dội khiến cho khóe môi nàng cong lên. Dù mờ nhạt, Sebastian đã thấy, và ngay lập tức anh bị quẳng từ sự tức giận đến sửng sốt. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh bị đẩy qua cái máy vắt nước bởi một trinh nữ hai mươi ba tuổi đầu—gần như trinh nữ...người quá ngây thơ khi tin rằng nàng có thể là đối thủ của anh.
Cái nhìn khinh miệt băng giá của anh đáng ra phải khiến nàng bối rối. "Trong giấc mơ đóng vai thiên thần nhân ái của mình, cưng à, em tưởng tượng ai sẽ bảo vệ em ở nơi đó? Ngủ một mình vào ban đêm ở đó là một lời mời gọi bị cưỡng hiếp. Và chết tiệt tôi đi nếu tôi ở lại đó với em—tôi có nhiều việc để làm hơn là ngồi trong một sòng bạc hạng nhì và chờ cho ông già Jenner về chầu trời."
"Em đã không yêu cầu ngài chăm lo cho em," nàng đáp trả trong một giọng điềm đạm. "Em sẽ thu xếp ổn cả mà không có ngài."
"Tất nhiên là em sẽ làm được," Sebastian lầm bầm chế nhạo, đột nhiên mất hết hứng thú với bữa ăn tối lạnh lẽo của anh. Quẳng cái khăn xuống đĩa ăn đang dang dở, anh đứng lên và cởi bỏ áo khoác ngoài cùng áo gi-lê. Người anh đầy bụi và đang mệt mỏi vì đi đường, và anh định sử dụng cái bồn tắm. Nếu anh may mắn thì nước vẫn còn ấm.
Khi anh cởi bỏ quần áo và quăng các thứ lên một chiếc ghế, anh không thể ngăn mình nghĩ đến những người phụ nữ muốn kết hôn với anh từ nhiều năm nay—những phụ nữ đẹp và có khả năng, cả ở vẻ ngoài và về mặt tài chính—họ sẽ làm bất cứ điều gì kể cả giết người để làm anh hài lòng. Anh đã quá bận rộn trong những theo đuổi trác táng của mình để xem xét đến việc cầu hôn một trong số họ. Và giờ, vì những hoàn cảnh phức tạp và thời điểm tồi tệ, anh lại kết thúc bằng việc kết hôn với một sinh vật vụng về trước xã hội thượng lưu với một phả hệ tởm lợm và một tính khí ương bướng.
Nhận thấy Evie đã cụp mắt tránh dáng người trần trụi của anh, Sebastian cảm thấy một nụ cười khinh bỉ trên môi anh. Anh đi đến cái bồn tắm tí hon và hạ mình vào làn nước âm ấm, hai chân dài của anh co lại ở hai bên. Tắm táp uể oải, vẩy nước lên ngực và cánh tay đầy xà phòng, anh quan sát vợ anh với đôi mắt nheo lại. Anh hài lòng khi thấy một vài nét điềm tĩnh của nàng đã biến mất khi anh tắm. Nàng đỏ mặt và trở nên thích thú quá mức với những hoa văn trên tấm vài trải giường.
Khi nàng vạch ngón tay trỏ theo những hoa văn được thêu, một ánh sáng chớp lên của chiếc nhẫn vàng kiểu Scot đập vào mắt Sebastian. Anh cảm thấy một phản ứng kỳ lạ bởi hình ảnh đó, một thôi thúc gần như choáng ngợp đi đến bên nàng, đẩy nàng nằm lên giường, và chiếm đoạt nàng ngay lập tức. Để chế ngự nàng, và buột nàng phải thừa nhận sự chiếm hữu của anh. Dục vọng bản năng thôi thúc đó hơi đáng báo động đối với một người đàn ông luôn tự cho mình là văn minh. Bối rối và rạo rực, anh kết thúc việc tắm rửa, chộp lấy một cái khăn ẩm mà nàng đã dùng, anh lau khô mình. Hình ảnh bị khuấy động của anh không thoát khỏi sự chú ý của Evie—anh nghe nàng hít nhanh vào từ bên kia căn phòng. Thận trọng anh quấn cái khăn quanh eo và nhét góc khăn vào trong khi anh đi tới cái rương của mình.
Anh lần tìm một cái lược, đem nó đến bồn rửa mặt, và thô bạo chải giật nó qua những lọn tóc ướt. Tấm gương trên bồn rửa cho anh một góc nhìn về một phần của cái giường, và anh thấy Evie đang quan sát anh.
Không quay người lại, anh thì thầm, "Liệu tôi có phải làm con chó của người hàng thịt tối nay không?"
"Con chó của người hàng thịt?" Evie lặp lại bối rối.
"Con chó nằm trong góc cửa hàng và không được phép ăn thịt."
"Sự so sánh đó không có ý c-ca tụng cho cả hai chúng ta."
Khi Sebastian nhận thấy tật nói lắp của nàng trở lại, bàn tay anh đang chải tóc hơi ngập ngừng nhưng nàng không thể nhận thấy.Tốt, anh nghĩ tàn nhẫn. Nàng không bình tĩnh như nàng đang giả vờ. "Em sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ?"
"E...em rất tiếc, nhưng em k-không muốn có quan hệ mật thiết với ngài nữa."
Sốc và bị xúc phạm, Sebastian đặt lược xuống và quay lại đối mặt với nàng. Phụ nữ chưa bao giờ từ chối anh. Và việc Evie có thể làm thế sau những khoái lạc buổi sáng nay thật khó mà hiểu nổi.
"Ngài đã nói với em ngài không thích ngủ với một phụ nữ nhiều hơn một lần," Evie nhắc nhở anh hơi có ý hối lỗi. "Ngài đã nói nó sẽ là một sự chán chường cấp tốc."
"Tôi trông có chán chường với em không?" anh hỏi, cái khăn tắm khó mà che dấu hết đường nét vật cương cứng đang réo lên của anh.
"Em cho là nó còn phụ thuộc vào phần nào của ngài mà người khác nhìn vào," Evie làu bàu, để cho ánh mắt rớt xuống khăn trải giường. "Em không cần phải nhắc ngài, thưa ngài, rằng c-c-chúng ta đã có một thỏa thuận."
"Em được phép thay đổi ý kiến."
"Dù vậy, em sẽ không."
"Câu chối từ của em sặc mùi giả tạo, cưng à. Tôi đã có em một lần rồi. Có thật sự khác biệt lắm với đức hạnh của em không nếu tôi có em lần nữa?"
"Em không từ chối vì đức hạnh của mình." Tật nói lắp của nàng biến mất khi nàng điềm tĩnh lại. "Em có một lí do hoàn toàn khác."
"Tôi đang sốt ruột để nghe nó đây."
"Mong muốn tự bảo vệ." Với cố gắng thấy rõ, Evie ngước lên gặp ánh mắt anh. "Em không có bất cứ phản đối nào về việc ngài chọn người tình. Chỉ là em không muốn là một trong số đó. Hành động ân ái chẳng có ý nghĩa gì với ngài, nhưng nó có ý nghĩa với em. Em không muốn phải đau đớn vì ngài, và em nghĩ là điều đó sẽ không thể tránh khỏi được nếu em đồng ý ngủ với ngài."
Anh đấu tranh để giữ một vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng bên trong của Sebastian bị nung cháy giữa khát khao và oán giận. "Tôi sẽ không xin thứ lỗi vì quá khứ của mình. Một người đàn ông phải có kinh nghiệm."
"Theo như những tín hiệu thì ngài có đủ cho mười người đàn ông."
"Tại sao chuyện đó lại quan trọng với cô?"
"Bởi vì tiểu...tiểu sử lãng mạn của ngài, nói một cách lịch sự, như là một con chó đi đến mọi cánh cửa sau trên đường, thu nhặt những thứ tạp nham ở mọi ngưỡng cửa. Và em sẽ không là một cánh cửa khác. Ngài không thể chung thủy với một người phụ nữ--ngài đã chứng minh điều đó."
"Chỉ bởi vì tôi chưa từng thử không có nghĩa là tôi không thể, ả đàn bà phản trắc hay phán xét! Nó chỉ có nghĩa là tôi đã không muốn điều đó."
Cụm từ "ả đàn bà phản trắc" khiến cho Evie cứng người lại. "Em ước gì ngài đã không dùng ngôn ngữ thô tục như thế."
"Nó có vẻ phù hợp với ẩn dụ về con chó," Sebastian quát. "Mà, nhân tiện, là một sự miêu tả trật lất về tôi, bởi vì phụ nữ cầu xin tôi, và không phải điều ngược lại."
"Vậy thì ngài phải đến với một trong số họ."
"Ồ, tôi sẽ làm thế," anh nói hung dữ. "Khi chúng ta trở lại Luân Đôn, tôi sẽ bắt tay vào một cuộc truy hoan trác táng không ngừng cho đến khi có kẻ nào đó bị bắt vào tù vì tội danh này. Nhưng trong khi chờ đợi...cô có thật sự mong là hai chúng ta cùng ngủ trên một cái giường tối nay—và tối mai—trinh bạch như hai bà sơ trong ngày lễ không?"
"Việc đó chẳng có khó khăn gì với em," Evie nói thận trọng, trong lòng biết rằng nàng đang để lọt một câu xúc phạm sâu sắc.
Cái trợn trừng ngờ vực của anh lẽ ra phải thiêu đốt một lỗ trên vải trải giường. Lầm bầm một chuỗi những lời tục tĩu mở rộng thêm danh sách hiểu biết giới hạn của nàng, Sebastian vứt cái khăn xuống và đi đến vặn nhỏ cây đèn dầu. Nhận thấy ánh nhìn nao núng của nàng nơi phần bị đánh thức phấn khích của anh, Sebastian bắn vào nàng một cái liếc khinh miệt. "Đừng có quan tâm đến nó," anh nói, trèo vào trong giường với nàng. "Từ nay trở đi, tôi có mọi sự trông mong rằng kề cận với cô sẽ tác động đến những bộ phận kín đáo của tôi như một buổi bơi kéo dài trong cái hồ ở Syberi."
Mặc dù Sebastian háo hức đến được Luân Đôn và bắt tay vào kiểm soát mọi việc theo ý mình, anh không hối tiếc vì quyết định thực hiện chuyến đi về của họ chậm hơn. Evie trở nên xanh tái và càng ít nói khi đêm xuống, những sức lực dự trữ của nàng đã bị suy kiệt sau những sự kiện của những ngày qua. Nàng cần được nghỉ ngơi.
Tìm thấy một quán trọ thích hợp nơi họ có thể qua đêm, Sebastian trả tiền cho căn phòng còn trống tốt nhất và yêu cầu thức ăn và một bồn tắm nóng được đem lên cho họ ngay lập tức. Evie tắm trong một cái bồn gỗ nhỏ, trong khi Sebastian sắp xếp việc thay đổi ngựa vào buổi sáng hôm sau và lo cho người lái xe có được chỗ nghỉ. Quay trở lại căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, với những tấm rèm xanh dương khá sờn cũ che nơi cửa sổ, Sebastian khám phá ra vợ anh đã tắm xong và đã mặc áo ngủ.
Anh đi thơ thẩn tới cái bàn, nhấc khăn ăn lên, và tìm thấy một phần gà nướng, một vài rau củ nấu chín, và một bánh bông lan nhỏ. Nhận thấy đĩa của Evie trống trơn, anh nhìn vào nàng với một nụ cười có vẻ chế giễu. "Nó thế nào?"
"Còn hơn là không có bữa tối nào ạ."
"Anh sẽ thú nhận là đang có cảm tình trở lại với tài năng của đầu bếp của anh ở Luân Đôn." Anh ngồi xuống ở cái bàn ọp ẹp và phủ một tấm khăn ăn sạch lên lòng. "Anh nghĩ em sẽ thấy những tạo phẩm của ông ấy phù hợp với sở thích của em."
"Em không nghĩ là em sẽ trải qua nhiều bữa ăn tại nhà ngài đâu ạ," Evie nói thận trọng.
Sebastian ngừng lại với cái nĩa đang nửa đường tới miệng anh.
"Em sẽ ở lại câu lạc bộ của cha em," Evie nói tiếp. "Như em đã nói với ngài từ trước, em có ý định sẽ chăm sóc cho ông."
"Vào ban ngày, đúng. Nhưng em không thể qua đêm ở đó. Các buổi chiều em phải trở về nhà của anh...của chúng ta."
Nàng nhìn anh chăm chăm không chớp mắt. "Bệnh của ông sẽ không biến đi khi đêm xuống và xuất hiện lại vào lúc bình minh. Ông sẽ cần được chăm sóc liên tục."
Sebastian tọng một nĩa thức ăn vào miệng và trả lời một cách khó chịu. "Đó là lí do vì sao có những người hầu. Em có thể thuê một phụ nữ để chăm sóc cho ông ấy."
Evie lắc đầu với một sự cứng đầu không lay chuyển càng làm cho anh bực bội hơn. "Nó không giống như được chăm sóc bởi một người thân yêu quý ông."
"Tại sao em phải quan tâm cái quái gì đến chất lượng sự chăm sóc mà ông ta nhận được? Ông ta đã làm được quá ít thứ quý giá cho em. Em còn chẳng biết rõ gã con hoang—"
"Em không thích từ đó."
"Đáng tiếc thật. Bởi vì đó là một trong những từ yêu thích nhất của tôi, và tôi có ý định vẫn sử dụng nó lúc nào thích hợp."
"Vậy thì thật là may chúng ta sẽ hiếm khi gặp nhau sau khi trở về Luân Đôn."
Anh trừng mắt nhìn vợ, gương mặt ngọt ngào của nàng che dấu một tính khí bướng bỉnh không ngờ được. Sebastian nhớ lại nàng đã sẵn lòng thực hiện những biện pháp quyết liệt để có được những gì nàng muốn. Có quỷ mới biết nàng sẽ làm gì nếu anh thúc ép nàng quá. Buột tay cầm dao và nĩa thả lỏng, anh tiếp tục ăn. Chẳng quan trọng việc miếng thịt gà chẳng có mùi vị. Nếu nó có được ướp với nước sốt đậm đà nhất của Pháp đi chăng nữa, anh cũng vẫn không thể nhận ra nó. Tâm trí đầy mánh khóe của anh đang bận tìm kiếm những cách thức để đối phó với nàng.
Cuối cùng, khoác lên một vẻ mặt quan tâm lo lắng, anh thì thầm, "Tình yêu của anh, anh không thể cho phép em ở lại một nơi đầy rẫy những tên trộm, những gã cờ bạc và mấy tên say rượu được. Chắc chắn là em thấy được những nguy hiểm cố hữu tại một nơi như thế chứ."
"Em sẽ bảo đảm ngài nhận được của hồi môn nhanh nhất có thể. Và rồi ngài sẽ không phải lo lắng về em nữa."
Sự kiềm chế của anh, luôn luôn rất vững chắc, bốc hơi như nước nóng trên một cái đĩa bếp lò. "Tôi không lo lắng về em, quỷ tha ma bắt nó đi! Chỉ là—chết tiệt, như thế thì không được, Evie. Nữ Tử Tước St. Vincent không thể sống trong một câu lạc bộ đánh bạc, dù chỉ là vài ngày."
"Em đã không nhận ra ngài lại quá quy cách như thế," nàng nói, và vì lí do nào đó hình ảnh anh cau có dữ dội khiến cho khóe môi nàng cong lên. Dù mờ nhạt, Sebastian đã thấy, và ngay lập tức anh bị quẳng từ sự tức giận đến sửng sốt. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh bị đẩy qua cái máy vắt nước bởi một trinh nữ hai mươi ba tuổi đầu—gần như trinh nữ...người quá ngây thơ khi tin rằng nàng có thể là đối thủ của anh.
Cái nhìn khinh miệt băng giá của anh đáng ra phải khiến nàng bối rối. "Trong giấc mơ đóng vai thiên thần nhân ái của mình, cưng à, em tưởng tượng ai sẽ bảo vệ em ở nơi đó? Ngủ một mình vào ban đêm ở đó là một lời mời gọi bị cưỡng hiếp. Và chết tiệt tôi đi nếu tôi ở lại đó với em—tôi có nhiều việc để làm hơn là ngồi trong một sòng bạc hạng nhì và chờ cho ông già Jenner về chầu trời."
"Em đã không yêu cầu ngài chăm lo cho em," nàng đáp trả trong một giọng điềm đạm. "Em sẽ thu xếp ổn cả mà không có ngài."
"Tất nhiên là em sẽ làm được," Sebastian lầm bầm chế nhạo, đột nhiên mất hết hứng thú với bữa ăn tối lạnh lẽo của anh. Quẳng cái khăn xuống đĩa ăn đang dang dở, anh đứng lên và cởi bỏ áo khoác ngoài cùng áo gi-lê. Người anh đầy bụi và đang mệt mỏi vì đi đường, và anh định sử dụng cái bồn tắm. Nếu anh may mắn thì nước vẫn còn ấm.
Khi anh cởi bỏ quần áo và quăng các thứ lên một chiếc ghế, anh không thể ngăn mình nghĩ đến những người phụ nữ muốn kết hôn với anh từ nhiều năm nay—những phụ nữ đẹp và có khả năng, cả ở vẻ ngoài và về mặt tài chính—họ sẽ làm bất cứ điều gì kể cả giết người để làm anh hài lòng. Anh đã quá bận rộn trong những theo đuổi trác táng của mình để xem xét đến việc cầu hôn một trong số họ. Và giờ, vì những hoàn cảnh phức tạp và thời điểm tồi tệ, anh lại kết thúc bằng việc kết hôn với một sinh vật vụng về trước xã hội thượng lưu với một phả hệ tởm lợm và một tính khí ương bướng.
Nhận thấy Evie đã cụp mắt tránh dáng người trần trụi của anh, Sebastian cảm thấy một nụ cười khinh bỉ trên môi anh. Anh đi đến cái bồn tắm tí hon và hạ mình vào làn nước âm ấm, hai chân dài của anh co lại ở hai bên. Tắm táp uể oải, vẩy nước lên ngực và cánh tay đầy xà phòng, anh quan sát vợ anh với đôi mắt nheo lại. Anh hài lòng khi thấy một vài nét điềm tĩnh của nàng đã biến mất khi anh tắm. Nàng đỏ mặt và trở nên thích thú quá mức với những hoa văn trên tấm vài trải giường.
Khi nàng vạch ngón tay trỏ theo những hoa văn được thêu, một ánh sáng chớp lên của chiếc nhẫn vàng kiểu Scot đập vào mắt Sebastian. Anh cảm thấy một phản ứng kỳ lạ bởi hình ảnh đó, một thôi thúc gần như choáng ngợp đi đến bên nàng, đẩy nàng nằm lên giường, và chiếm đoạt nàng ngay lập tức. Để chế ngự nàng, và buột nàng phải thừa nhận sự chiếm hữu của anh. Dục vọng bản năng thôi thúc đó hơi đáng báo động đối với một người đàn ông luôn tự cho mình là văn minh. Bối rối và rạo rực, anh kết thúc việc tắm rửa, chộp lấy một cái khăn ẩm mà nàng đã dùng, anh lau khô mình. Hình ảnh bị khuấy động của anh không thoát khỏi sự chú ý của Evie—anh nghe nàng hít nhanh vào từ bên kia căn phòng. Thận trọng anh quấn cái khăn quanh eo và nhét góc khăn vào trong khi anh đi tới cái rương của mình.
Anh lần tìm một cái lược, đem nó đến bồn rửa mặt, và thô bạo chải giật nó qua những lọn tóc ướt. Tấm gương trên bồn rửa cho anh một góc nhìn về một phần của cái giường, và anh thấy Evie đang quan sát anh.
Không quay người lại, anh thì thầm, "Liệu tôi có phải làm con chó của người hàng thịt tối nay không?"
"Con chó của người hàng thịt?" Evie lặp lại bối rối.
"Con chó nằm trong góc cửa hàng và không được phép ăn thịt."
"Sự so sánh đó không có ý c-ca tụng cho cả hai chúng ta."
Khi Sebastian nhận thấy tật nói lắp của nàng trở lại, bàn tay anh đang chải tóc hơi ngập ngừng nhưng nàng không thể nhận thấy.Tốt, anh nghĩ tàn nhẫn. Nàng không bình tĩnh như nàng đang giả vờ. "Em sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ?"
"E...em rất tiếc, nhưng em k-không muốn có quan hệ mật thiết với ngài nữa."
Sốc và bị xúc phạm, Sebastian đặt lược xuống và quay lại đối mặt với nàng. Phụ nữ chưa bao giờ từ chối anh. Và việc Evie có thể làm thế sau những khoái lạc buổi sáng nay thật khó mà hiểu nổi.
"Ngài đã nói với em ngài không thích ngủ với một phụ nữ nhiều hơn một lần," Evie nhắc nhở anh hơi có ý hối lỗi. "Ngài đã nói nó sẽ là một sự chán chường cấp tốc."
"Tôi trông có chán chường với em không?" anh hỏi, cái khăn tắm khó mà che dấu hết đường nét vật cương cứng đang réo lên của anh.
"Em cho là nó còn phụ thuộc vào phần nào của ngài mà người khác nhìn vào," Evie làu bàu, để cho ánh mắt rớt xuống khăn trải giường. "Em không cần phải nhắc ngài, thưa ngài, rằng c-c-chúng ta đã có một thỏa thuận."
"Em được phép thay đổi ý kiến."
"Dù vậy, em sẽ không."
"Câu chối từ của em sặc mùi giả tạo, cưng à. Tôi đã có em một lần rồi. Có thật sự khác biệt lắm với đức hạnh của em không nếu tôi có em lần nữa?"
"Em không từ chối vì đức hạnh của mình." Tật nói lắp của nàng biến mất khi nàng điềm tĩnh lại. "Em có một lí do hoàn toàn khác."
"Tôi đang sốt ruột để nghe nó đây."
"Mong muốn tự bảo vệ." Với cố gắng thấy rõ, Evie ngước lên gặp ánh mắt anh. "Em không có bất cứ phản đối nào về việc ngài chọn người tình. Chỉ là em không muốn là một trong số đó. Hành động ân ái chẳng có ý nghĩa gì với ngài, nhưng nó có ý nghĩa với em. Em không muốn phải đau đớn vì ngài, và em nghĩ là điều đó sẽ không thể tránh khỏi được nếu em đồng ý ngủ với ngài."
Anh đấu tranh để giữ một vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng bên trong của Sebastian bị nung cháy giữa khát khao và oán giận. "Tôi sẽ không xin thứ lỗi vì quá khứ của mình. Một người đàn ông phải có kinh nghiệm."
"Theo như những tín hiệu thì ngài có đủ cho mười người đàn ông."
"Tại sao chuyện đó lại quan trọng với cô?"
"Bởi vì tiểu...tiểu sử lãng mạn của ngài, nói một cách lịch sự, như là một con chó đi đến mọi cánh cửa sau trên đường, thu nhặt những thứ tạp nham ở mọi ngưỡng cửa. Và em sẽ không là một cánh cửa khác. Ngài không thể chung thủy với một người phụ nữ--ngài đã chứng minh điều đó."
"Chỉ bởi vì tôi chưa từng thử không có nghĩa là tôi không thể, ả đàn bà phản trắc hay phán xét! Nó chỉ có nghĩa là tôi đã không muốn điều đó."
Cụm từ "ả đàn bà phản trắc" khiến cho Evie cứng người lại. "Em ước gì ngài đã không dùng ngôn ngữ thô tục như thế."
"Nó có vẻ phù hợp với ẩn dụ về con chó," Sebastian quát. "Mà, nhân tiện, là một sự miêu tả trật lất về tôi, bởi vì phụ nữ cầu xin tôi, và không phải điều ngược lại."
"Vậy thì ngài phải đến với một trong số họ."
"Ồ, tôi sẽ làm thế," anh nói hung dữ. "Khi chúng ta trở lại Luân Đôn, tôi sẽ bắt tay vào một cuộc truy hoan trác táng không ngừng cho đến khi có kẻ nào đó bị bắt vào tù vì tội danh này. Nhưng trong khi chờ đợi...cô có thật sự mong là hai chúng ta cùng ngủ trên một cái giường tối nay—và tối mai—trinh bạch như hai bà sơ trong ngày lễ không?"
"Việc đó chẳng có khó khăn gì với em," Evie nói thận trọng, trong lòng biết rằng nàng đang để lọt một câu xúc phạm sâu sắc.
Cái trợn trừng ngờ vực của anh lẽ ra phải thiêu đốt một lỗ trên vải trải giường. Lầm bầm một chuỗi những lời tục tĩu mở rộng thêm danh sách hiểu biết giới hạn của nàng, Sebastian vứt cái khăn xuống và đi đến vặn nhỏ cây đèn dầu. Nhận thấy ánh nhìn nao núng của nàng nơi phần bị đánh thức phấn khích của anh, Sebastian bắn vào nàng một cái liếc khinh miệt. "Đừng có quan tâm đến nó," anh nói, trèo vào trong giường với nàng. "Từ nay trở đi, tôi có mọi sự trông mong rằng kề cận với cô sẽ tác động đến những bộ phận kín đáo của tôi như một buổi bơi kéo dài trong cái hồ ở Syberi."