Trong góc khuất có ba cô gái đang ngồi, đối diện họ có một chùm sáng trắng đang nhỏ dần. Bỗng, có cô gái bước ra, một cô gái có nét phương Tây, mái tóc trắng xõa dài ngang lưng với thứ nổi bật hơn hết là đôi mắt màu xanh lá cây, trên người cô là một bộ đồ với phong cách Trung Quốc cổ xưa.
"A, cuối cùng cũng về với quê hương rồi, may quá đi" Cất tiếng nói đầu tiên, cô lập tức thu hút được sự chú ý của ba nàng kia, mà_ngay từ đầu họ đã chú ý đến cô rồi.
"Trễ quá đấy, Vi Vi!" Người lên tiếng là cô gái có mái tóc đen xoăn nhẹ.
"Ách, sorry mấy bồ. Thời gian và địa điểm có chút vấn đề nên ... a haha ha" Vi Vi cười trừ, cô đâu biết sẽ xảy ra chuyện này đâu chứ. "Mà... Thiên Thiên câu nhớ tớ hả? Ôi, yêu cậu chết mất!!"
"Ta phi! Ngươi có gì để ta nhớ." Thiên Thiên trả lời xong còn quăng qua ánh mắt 'ta khinh bỉ chết ngươi'.
"Cậu dám không nhớ tớ không???? Hửmmmm...." Cô cười híp mắt trông rất... vô lại.
"Thôi thôi, các cậu cho tớ xin 2 chữ bình yên được không!? Đây, Vi Vi câu ngồi xuống đi rồi nói tiếp." Phong Luyến vừa nói vừa chỉ qua chiếc ghế trống còn lại.
"Đúng rối đó, hai cậu gặp mặt là cứ y như là thế chiến thứ 3 bùng nổ vậy đóa. Chẹp chẹp." Người còn lại có mái tóc đen ngắn tới cổ hơi hơi bầu.
Đầu Phong Luyến chảy đầy vạch đen
[suy nghĩ PL: cậu có thể không phát ra tiếng khi uống nước được không, Tiểu Tiểu]
"Luyến Luyến~a, tớ là Tiểu Hạnh, không được gọi tớ là 'Tiểu Tiểu'?" Tiểu Hạnh đen hết nửa mặt.
" Tớ cũng đã bảo cậu không được đọc suy nghĩ của tớ rồi mà" Nói vậy thôi chứ suy nghĩ của Luyến Luyến là 'Vậy gọi Hạnh Hạnh đi!.'
"Thôi đi, hai cậu nữa đấy. Nghe Vi Vi nói xem kỳ này đi cậu ấy có gặp gì thú vị không."
"Thiên Thiên cậu ghen tị à???" Vi Vi hỏi Thiên Thiên.
Và......
Một cuộc 'tranh cãi' đã xảy ra giữa các cô gái có 'năng lực khác người', à ngoại trừ Thiên Thiên-con người bình thường nhất trong số đó.
++++++
Khoảng 30 phúc sau...
"Chuyện là vậy đấy..." Sau khi họ ổn định lại thì Vi Vi kể về cuộc hành trình của mình. Về việc cô ấy xuyên nhầm triều đại gây ra những vấn đề... các bạn biết rồi đấy.
"Vậy là cậu chộp được hình ấy thật à? Tuyệt thật đấy!" Tiểu Hạnh chép miệng. Chắc cô đang tưởng tượng về tấm hình củ Vi Vi í mà.
"À, Thiên Thiên bạn trai câu sao rồi? Chịu nổi không?" Khi Vi Vi hỏi ra câu này, cả bọn mắt sáng lên như 'chó đói lâu ngày vồ lấy xương khô' í. Khặc khặc so sánh hơi... độc đáo.
"Mồ..." Thiên Thiên thở dài " Không thể gọi là bạn trai được, khi tớ hỏi câu thứ hai mặt hắn đã vặn vẹo rồi, đến câu thứ ba thì hắn phắn luôn rồi. Lần xem mắt kỳ này thất bại thảm hại, thật bất công. Aizz.."
Mấy đứa bạn của cô thật quá đáng mà. Họ bắt cô khi đi xem mắt phải hỏi người đó đủ bốn câu, chỉ cần người đó vượt qua thì không cần để ý hoàn cảnh diện mạo, vâng vâng và mây mây...cô phải hốt người đó ngay và luôn. Lí do cô không phản đối là cô chỉ là người bình thường thôi mà , làm sao dám chống họ chớ huhu. Tiếc thay chưa có ai đủ can đảm để vượt qua ba câu hỏi đầu nữa là. Vâng tác phẩm 'ba câu hỏi đầu tiên khi xem mắt' là của ba cô nàng khủng long kia, còn câu cuối là của cô.. Bốn câu hói đó là:
"Anh còn zin không?"
"Anh là thụ hay công?"
"Anh thích nằm trên hay nằm dưới?"
"Anh chịu nổi không?"
...
À, ý của Thiên Thiên là ' Anh chịu nổi không, về mấy câu hỏi á?' chứ không có ý gì đâu.
"Mà, người đó là đạt kết quả tốt nhất từ 19 lần trước rồi. Mấy người trước tới câu 2 là đã chạy mất dép rồi."
"..." Thật may là cô đã nài nỉ, van xin, uy hiếp, đe dọa để họ không đi theo lúc cô đi xem mắt rồi. Nếu không chắc người ta nhập viện mất.
"Ê, ê biết vụ gì chưa?" Tiểu Hạnh vừa lướt web, hai mắt tỏa sáng.
"Vụ gì? Cậu không nói lấy gì tớ biết!" Ba người 'ba miệng một lời'.
"Trên mạng người ta đồn rằng cái khu nhà trọ cũ số 5 gần con hẻm số 4 á, có ma~"
"À cái chỗ người ta gọi là 'nhà trọ ngủ ngàn năm và con hẻm tửthần' hả?" Phong Luyến thắc mắc.
"Đúng rồi đó" Vi Vi liếc sang Phong Luyến "Có ma đó nhen~"
"Vụ này vui à nhen~" Thiên Thiên nhếch môi tạo ra nụ cười tà trông rất.. yêu mị.
Thế là cả bọn quyết định tìm hiểu về khu nhà có ma đó.
____________
Tôi là Trần Thiên Thiên 24 tuổi. Cha mẹ tôi có một tiệm bánh ngọt nhỏ.
Khi tôi và mọi người quyết định tìm hiểu về chuyện đó, mọi người có vẻ rất hào hứng, cả tôi cũng thế. Nhưng cả bọn không biết rằng vì chuyện đó, mà cả bọn đã có một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của mình.
Và đây cũng là câu chuyện đầu tiên vạch ra trang sách đầu tiên của nhật kí đời tôi. Quyển nhật kí mà sau này tôi không bao giờ muốn quên đi cho dù nó chứa bao niềm vui và nổi buồn, chất chứa những giọt nước mắt lo lắng mà hạnh phúc nhất. Tôi đặt tên cho nó là
.....Lời của gió