Trong phòng bếp tại nhà riêng của tôi, tôi đang làm cơm với trứng ốp-lết cho Trần Khải.
Trần Khải đợi tôi trong phòng khách, anh đi qua lại xem thử những thứ linh tinh mà tôi không nỡ vứt. Anh đi đến bên cạnh tủ đồ và với tay lấy tấm ảnh trong khung được đặt cẩn thận trên kệ.
Trong ảnh là hình một cô bé trông rất giống tôi nhưng đôi mắt cô trong sáng hồn nhiên như chưa từng bước vào đời. Chợt anh nhìn thấy có một mảnh giấy lóe ra sau khung hình. Anh lấy nó ra, hóa ra là một tờ giấy nhỏ được chủ nhân của nó gấp lại và kẹp sau tấm ảnh.
Mở tờ giấy ra, trên đó có một dòng chữ
"Ngày 24 tháng 8 năm 2000, Trần Lam rời khỏi thế gian này.
Em gái thân yêu của tôi"
Đúng lúc này, tôi cũng làm xong bữa sáng cho cả hai. Đem ra phòng khách, tôi thấy trên tay anh là hình của Trần Lam và mảnh ghi chú, tôi thở dài giải thích với anh
"Em gái song sinh của tôi đấy! Nó mất khi mới 4 tuổi trong một sự cố xảy ra năm 2000" Tôi nhẹ giọng "Trần Lam - đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe cái tên này nhỉ!?"
Im lặng chút ít anh mới nói
"Cô rất thương nó, phải không?"
"Sao anh lại nghĩ thế?" Tôi sững sờ
"Bức ảnh này trông sạch hơn những đồ vật khác, chứng tỏ mỗi ngày cô đều lau nó" Anh trầm ngâm nói
Nghĩ một lúc tôi mới khẽ cười chua xót
"Không phải. Anh sai rồi.... Đáng lẽ tôi phải hận nó mới phải, tại nó mà 20 năm trước mới xảy ra việc đó. Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy tự trách bản thân nhiều lắm" Tôi nói tiếp "Sự việc đó có lẽ anh đã biết rồi"
"Ừ"
"Thôi, đó đã là quá khứ rồi! Không phải anh nói anh đói lắm sao? Chúng ta ăn sáng thôi"
"Ừ"
++++++
Trong bàn cuối góc tại nhà hàng Lâu Lan (Lâu Lan chớ không phải lâu la =)) )
"Anh nghi ngờ tôi có tham gia vào sự việc năm đó sao?" Vi Vi cười mỉa hỏi.
"Không phải nghi mà là khẳng định!" Hắn nói lại lần thứ n. Vì sao? Vì sao gần đây Lâm Đại Sơn hắn gặp toàn người phiền toái không vậy?
"Tùy anh thôi, tôi không rảnh. Đây là danh thiếp của tôi, khi nào cần thì cứ liên lạc. Gặp anh sau!" Đưa danh thiếp cho anh xong cô đứng dậy bỏ đi. Còn hắn thì vẫn ngồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
Ở đối diện nhà hàng, trong quán cafe nhỏ.
Dưới cây dù nhỏ có một cô bé đang nghe điện thoại
Nhấp một ngụm cafe sữa, cô thích thú mở miệng
"Chuyện này càng ngày càng thú vị a~"
"Chưa đâu, đây mới là bước ngoặc cho sự mở đầu mà thôi." Người con trai bên đầu dây kia nhếch miệng "Được rồi. Có gì gặp sau"
Đặt điện thoại lên bàn, cô thích thú nhìn người đang bước ra khỏi nhà hàng Lâu Lan - Vi Vi.
"Thiên Thiên, hóa ra cậu có năng lực gọi hồn à?"
"..."
Quác ... .......quác.......
Vì sao tôi có cảm giác như một vài con quạ đang bay ngang đây vậy?
"Ơ kìa? Ai đây?" Hạnh Hạnh không thèm để ý đến tôi nữa mà dời lực chú ý sang anh chàng bên kia.
Hình như nãy giờ hắn bị 'pơ' nên hai mắt hắn tăng thêm vài phần lạnh lẽo..... à tôi cũng không chắc lắm...uhm 'hồn ma' mà chắc không để ý nhiều vậy đâu. Vậy hắn đưa ra cái ánh mắt đó để làm gì nga~
"Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi" Hắn nói nhưng mắt vẫn nhìn chắm chằm tôi.
Ực... Tôi cũng không chọc gì tới hắn, hắn nhìn cô như vậy làm gì.
"C.. Chúng tôi đi tham quan ... ách, nghe nói trong đây có ma nên bọn tôi ... hơ hơ Anh sống ở đây 'đã lâu' chắc cũng biết chuyện gì đang diễn ra chứ nhỉ? Ha?" Ngoài mặt thì tôi trả lời vậy thôi chứ trong lòng đang lôi đời tổ tông hắn ra mà nguyền rủa, được rồi 'hồn ma' đại ca, đừng có chưng cái bộ mặt đen như cái đít nồi nữa, tôi muốn ra ngoài aaaaa... A, Hạnh Hạnh à bà là bạn tốt nhất nhất thân yêu nhứt nhứt của tui a, đừng có đọc suy nghĩ của tui à nghen..
Thế nhưng, bạn tốt nhất thân yêu nhứt của tôi đúng là đáng đánh đòn, rõ ràng là biết tôi đang 'cầu xin' bả đừng nói ra mà còn giương đôi mắt vô tội nhìn tôi chớp chớp vài cái, sau đó...
"Thiên Thiên, bộ bà có thâm thù đại hận gì với anh ấy hả? Vì sao lại nguyền rủa nhà người ta như vậy?" Kèm theo là bộ mặt 'tớ không hiểu thật a~'
Tôi khóc không ra nước mắt a, bạn bè gì kì vậy???
Nhưng 'hồn ma' không hề để ý chuyện đó, cũng phải, hắn là hồn ma thì đời tổ tông của hắn chắc cũng không thua quỷ bao nhiêu đâu, không chừng đã đi đầu thai mấy kiếp rồi ấy chứ....
Bất quá..... hắn nhíu mày một cái
"Cô nói tôi sống ở đây đã lâu? Bộ cô tưởng tôi là hồn ma hả?" À, ra là để cái này....
"Bộ không phải sao?" Tôi nghi hoặc
"Cô nói thử xem?"
A~ tôi đoán là tôi nhìn thấy gân xanh trên trán hắn nảy lên vài cái nhỉ? Quái, hồn ma cũng có lúc tức giận sao???
"T ... Thiên Thiên, thật ra thì, tớ nghĩ người này không phải..." Tiểu Hạnh ấp úng nói
Nga~ cô ngửi thấy mùi quỷ dị ở đây a, nồng nặc luôn. Hạnh Hạnh luôn là người ngay thẳng, sao hôm nay lại úp úp mở mở thế này.
Khoan đã, không lẽ...
"Tiểu Thiên Thiên à, đúng rồi đấy..người này thật sự không phải.."
"Không phải chứ? Tớ nhớ lúc nãy hắn nói 'không phải hồn ma ở đây'? Không lẽ hắn là hồn ma lang thang? Chết ở chỗ khác nhưng lại đi đến nơi này cư ngụ? Thật thú vị a~" Tôi sững sốt rồi cướp lời Tiểu Hạnh mà không để ý đến vẻ mặt khó coi của cô.
"..."
"..."
Sao vậy? Tôi có nói gì sai à?
Im lặng..... Lại tiếp tục im lặng....
"Ha! Thiếu úy Lâm Đại Sơn mà cũng có lúc tức giận với người khác ngoài tôi sao?" Một giọng nói trầm thấp mang vài phần lạnh lẽo xen lẫn chút châm chọc. Giọng nói này vừa dứt, lập tức có hiện tượng 'phản xạ tự nhiên' của các trường hợp có mặt tại đó như sau
Lâm Đại Sơn tức giận nổ đom đóm mắt!
Trần Thiên Thiên chấn động trong khiếp sợ!
Tiểu Hạnh chấn động trong thích thú!
và....
Phong Luyến bất tỉnh nhân sự không biết gì hết.
Tiểu Hạnh chấn động vì..... Lâm Đại Sơn _ Lâm Đại Ngọc a~ Thật thú vị.
Tôi chấn động vì đây chẳng phải là giọng nói lúc nãy sao? Tuy lúc ấy có hơi hoảng, nhưng tôi nhớ rất rõ giọng nói và cảm giác lúc đó. Bây giờ nghĩ lại thấy mà phát sợ.
Còn Lâm Đại Sơn tức giận vì.... đây chẳng phải là nguyên nhân khiến anh trở thành thiếu úy sao?
"Tôi biết rõ, đã phiền cậu nhắc đến thiếu úy nho nhỏ như tôi rồi" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ồ, anh nói vậy rất không đúng rồi. Tuy tôi nhỏ hơn anh một tuổi nhưng so vai vế thì tôi lại là cấp trên của anh đấy, thiếu úy" Trong bóng tối một bóng người từ từ mà nhàn nhã bước ra, hai tay đang nhét vào túi quần. Anh cao khoảng m, thấp hơn Lâm Đại Sơn một tí. Anh sở hữu mái tóc màu tím than hơi xoăn nhẹ ở phần đuôi tóc, nhưng mà... anh sẽ thấy đường chứ??? Phần tóc phía trước của anh gần như che khuất mắt anh, tới chớp mũi ấy.
"Còn phải cảm ơn phúc của cậu đấy, tân trung úy Trần Khải ạ" Vẻ mặt của Lâm Đại Sơn không thể đen hơn được nữa.
"Anh quá khen rồi" Trần Khải nở một nụ cười lạnh.
"Tôi thấy cậu kiệm lời lắm mà? Sao hôm nay nói nhiều thế hả?" Bàn về đấu võ mồm thì hắn (LDS) sớm đã thua anh (TK) rồi.
"Vừa đúng lúc hôm nay tâm trạng tốt thôi" Nói rồi anh ngậm miệng lại không phát ra tiếng nào nữa.
Chờ một chút đã, không phải tôi và mọi người đang bị pơ đó chứ....
"Khoan khoan khoan, mấy người nói vậy, thế mấy người không phải ma à??" Tôi khó hiểu, chuyện này là sao đây...
"Nhìn tôi giống sao?" Hắn nổi giận, đã bị một tên nhóc làm giáng chức mà không thể phát giận, hắn phải tìm người phát uy mới nuốt được cục tức này. Thật xui xẻo khi tôi lại là người đó a huhuhu.
"..." Còn Trần Khải chỉ một mựt nhìn tôi mà không lên tiếng, à cũng không thể gọi là nhìn được, vì tôi không nhìn thấy đôi mắt anh nằm ở chỗ nào cả.
"TMD, con mẹ nó cũng quá xúi quẩy đi, đây là lần thứ hai trong tháng chị đây đi nhằm thời gian và địa điểm đấy, khinh người quá đáng mà" Một giọng nói thanh thúy mà tức giận vang lên, vơn giọng nói của Vi Vi í ợ.
Sau đó, vi diệu... thật CMN vi diệu quá rồi, cô ở đâu chui ra mà rớt xuống và nằm đè lên người anh thiếu úy nào đó. Phải là nằm đè lên trên, cô thật dũng mãnh nha.