Ngôi nhà thờ to lớn, vững chãi, cổ kính vẫn đứng nơi đó. Thời gian trôi đi lại càng tô thêm nơi đây thêm một màu "hoài niệm". Lâm Hiểu Khánh bước những bước chân nhẹ nhàng trong tà váy trắng liền thân vô cùng thanh khiết xuất hiện trước nhà thờ. Có một người con trai từng nói với cô, sau này khi cô lớn lên, sẽ dẫn cô tới đây, trước sự chứng giám của Chúa, cả hai sẽ kết làm vợ chồng. Nhưng... người đó đã bỏ cô đi mất rồi...
Lâm Hiểu Khánh đứng bên ngoài, không bước vào bên trong, cô chính xác là không dám bước vào, trái tim cô luôn nói với cô rằng phải đợi người đó về, người đó nhất định sẽ trở về, trở về dẫn mày vào đây. Đứng trước cửa nhà thờ, Lâm Hiểu Khánh lại lắc đầu rồi quay trở lại. Có lẽ đây không phải là vấn đề lý trí hay con tim mà là tâm lí của cô bị ảnh hưởng quá nặng...
Bỗng một hình bóng lọt vào mắt Lâm Hiểu Khánh khiến cô giật mình, bỏ lại tất cả suy nghĩ đằng sau, chạy theo hình bóng đó. Lâm Hiểu Khánh có thể cảm nhận được, trái tim cô đang đập rất nhanh, người đó hình như cuối cùng đã trở về rồi.,,
Hòa vào dòng người nơi đường phố, cô đánh mất dấu người đó rồi!
Lâm Hiểu Khánh trở về nhà trong sự buồn bã, thẫn thờ cùng nỗi thất vọng nặng nề.
"Chị Mai!" "Cô chủ về rồi sao? Vào ăn cơm đi!! Hôm nay cô đi đâu vậy? Làm tôi lo muốn chết!" Hoàng Mai kéo tay cô vào nhà, nhìn kĩ từng góc, từng chỗ một, xem có bị thương chỗ nào không? "Chị! Em đã lớn rồi mà! Có phải đứa trẻ con đâu mà chị cứ sốt vó lên thế?" Lâm Hiểu Khánh vừa uống nước vừa liếc nhìn Hoàng Mai.
Hoàng Mai cùng mọi người trong nhà, ngay cả chính bản thân Lâm Hiểu Khánh cũng rõ bệnh tình của mình nhưng cô lại chọn cách trốn tránh, cô không dám đối mặt với con quỷ đang ẩn sâu trong người mình. Nếu một ngày nào bệnh tình cô chuyển biến xấu, con quỷ đó bộc phát thì e rằng họ sẽ mất cô mãi mãi.
Lâm Hiểu Khánh thất thần đứng trước gương trong phòng tắm, cô cố gắng ngắm bản thân thật kĩ, soi từng chút một, có phải cô đã trưởng thành rồi không? Không đươc! Nếu lỡ như cô trưởng thành rồi mà người đó còn chưa về thì phải làm sao đây? Có cách nào để mình không lớn nữa không nhỉ?
**
Trong một căn phòng rộng lớn, có vẻ đây là phòng làm việc, một người đàn ông đứng trước cửa kính rộng lớn, ánh mắt nhìn xuống dưới như một vị vua nhìn xuống quần thần, gương mặt cương nghị, ngũ quan tinh tế. Trên tay anh là bức ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp – Lâm Hiểu Khánh, đây là tấm ảnh cô chụp khi đi chơi với gia đình tháng trước, nụ cười rực rỡ, gương mặt tươi tắn, cô như muốn đọ ánh sáng với cả mặt trời. Cô... quên anh rồi sao? Khánh! Anh về tìm em đây!
***Quyết định đổi tên truyện: ->-> Lỗi do ai? Em? Hay... anh?
tại mình thấy cái tên kia "Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng" không hợp với nội dung truyện cho lắm nên đổi.
Mọi người hãy đón đợi truyện mới của mình nha!!!!
T
Lâm Hiểu Khánh đứng bên ngoài, không bước vào bên trong, cô chính xác là không dám bước vào, trái tim cô luôn nói với cô rằng phải đợi người đó về, người đó nhất định sẽ trở về, trở về dẫn mày vào đây. Đứng trước cửa nhà thờ, Lâm Hiểu Khánh lại lắc đầu rồi quay trở lại. Có lẽ đây không phải là vấn đề lý trí hay con tim mà là tâm lí của cô bị ảnh hưởng quá nặng...
Bỗng một hình bóng lọt vào mắt Lâm Hiểu Khánh khiến cô giật mình, bỏ lại tất cả suy nghĩ đằng sau, chạy theo hình bóng đó. Lâm Hiểu Khánh có thể cảm nhận được, trái tim cô đang đập rất nhanh, người đó hình như cuối cùng đã trở về rồi.,,
Hòa vào dòng người nơi đường phố, cô đánh mất dấu người đó rồi!
Lâm Hiểu Khánh trở về nhà trong sự buồn bã, thẫn thờ cùng nỗi thất vọng nặng nề.
"Chị Mai!" "Cô chủ về rồi sao? Vào ăn cơm đi!! Hôm nay cô đi đâu vậy? Làm tôi lo muốn chết!" Hoàng Mai kéo tay cô vào nhà, nhìn kĩ từng góc, từng chỗ một, xem có bị thương chỗ nào không? "Chị! Em đã lớn rồi mà! Có phải đứa trẻ con đâu mà chị cứ sốt vó lên thế?" Lâm Hiểu Khánh vừa uống nước vừa liếc nhìn Hoàng Mai.
Hoàng Mai cùng mọi người trong nhà, ngay cả chính bản thân Lâm Hiểu Khánh cũng rõ bệnh tình của mình nhưng cô lại chọn cách trốn tránh, cô không dám đối mặt với con quỷ đang ẩn sâu trong người mình. Nếu một ngày nào bệnh tình cô chuyển biến xấu, con quỷ đó bộc phát thì e rằng họ sẽ mất cô mãi mãi.
Lâm Hiểu Khánh thất thần đứng trước gương trong phòng tắm, cô cố gắng ngắm bản thân thật kĩ, soi từng chút một, có phải cô đã trưởng thành rồi không? Không đươc! Nếu lỡ như cô trưởng thành rồi mà người đó còn chưa về thì phải làm sao đây? Có cách nào để mình không lớn nữa không nhỉ?
**
Trong một căn phòng rộng lớn, có vẻ đây là phòng làm việc, một người đàn ông đứng trước cửa kính rộng lớn, ánh mắt nhìn xuống dưới như một vị vua nhìn xuống quần thần, gương mặt cương nghị, ngũ quan tinh tế. Trên tay anh là bức ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp – Lâm Hiểu Khánh, đây là tấm ảnh cô chụp khi đi chơi với gia đình tháng trước, nụ cười rực rỡ, gương mặt tươi tắn, cô như muốn đọ ánh sáng với cả mặt trời. Cô... quên anh rồi sao? Khánh! Anh về tìm em đây!
***Quyết định đổi tên truyện: ->-> Lỗi do ai? Em? Hay... anh?
tại mình thấy cái tên kia "Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng" không hợp với nội dung truyện cho lắm nên đổi.
Mọi người hãy đón đợi truyện mới của mình nha!!!!
T