"Cốc Trì, em vẫn là em của bốn năm trước, vẫn yêu anh như vậy, thậm chí còn yêu hơn."
Giản Nặc nghe thấy tiếng thở dài của anh, chỉ muốn rơi lệ.
Cứ nhớ đến những đau khổ kìm nén suôt bốn năm, tưởng như sẽ chia lìa nhau cả đời dài này, cô đã ôm giữ lâu như vậy mệt như vậy, kém chút nữa thôi đã cho rằng cuộc đời này sẽ chỉ biết đến chuyện tình yêu trong kịch, tự đạo tự diễn, rốt cuộc, anh cũng trở về.
Giản Nặc ngước mắt nhìn, ánh mắt mông lung rưng rưng không tiếng động lộ ra vẻ bi thương, cô nghẹn ngào lên tiếng: "Có phải qua tối nay, sẽ lại đi nữa không.... ......" Cô vẫn còn yêu anh, tình yêu không được đáp lại thì nhiệt tình cũng bị hao mòn hết, câu 'làm bạn' có lẽ là lời nói tuyệt tình, thống khổ vô biên nhất mà con người ta từng nghe, tất cả bướng bỉnh, tất cả những kiên trì cùng chờ đợi chẳng biết tại sao lại ngây ngốc si mê, chỉ vì, cô yêu anh. Nhưng cô sợ ý nghĩa của buổi đoàn tụ tối nay lại là chia lìa, cô cần một lời hứa hẹn của anh.
Đúng như Diệp Ưu Lý từng nói, Giản Nặc đúng là ngốc, hơn nữa là ngu muội, nhưng chính thái độ này, Giản Nặc không cho là cô mê muội, từ trước đến nay cô luôn rất tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo cô càng biết bản thân mình yêu anh bao nhiêu, càng tỉnh táo càng không chịu nổi nỗi đau mất đi đó.
Nỗi đau 'tê tâm liệt phế' đó, chỉ một lần cũng đủ khiến người ta mất mạng.
Cốc Trì nhắm chặt hai mắt, giống như đang giãy dụa lựa chọn cái gì, một lúc lâu sau, anh mới nới lỏng vòng ôm ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mà lạnh lẽo của cô dán lên ngực trái của mình, như muốn đè lại đau đớn đang xé rách trong đó, ngưng mắt nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của cô, giọng nói khàn đi: "Bốn năm qua, em vẫn thủy chung ở nơi này, cùng anh một tấc không dời." Chữ cuối cùng thốt ra, anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng in xuống, như cơn gió nhẹ phất qua gò má cô, cô nghe được anh vô cùng cẩn trọng nói: "Tiểu Nặc, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Đến cuối cùng, vẫn muốn hứa hẹn cùng cô. Cốc Trì có một loại cảm giác vô lực mãnh liệt. Trong giây phút kia, anh đọc được những đau đớn cùng tổn thương đè nén trong mắt Giản Nặc, anh biết, nếu anh lại viện cớ lần nữa, đoạn tình cảm này của bọn họ sẽ 'vạn kiếp bất phục'.
Ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lóe lên những chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, sáng lạn vô cùng, ánh trăng sáng tỏ kết hợp với ngọn đèn vàng trong phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, làm cho khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối.
Giản Nặc nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy chợt nhuộm lên một nỗi ưu thương khó nói thành lời, rồi dần dần trở nên trong trẻo dịu dàng.
Nghe thấy anh nói 'Không xa nhau nữa', Giản Nặc không nói thành lời, ngón tay mảnh khảnh gắt gao bám chặt lấy vạt áo sơ mi trước ngực anh, tựa như rất sợ chỉ một giây sau anh sẽ biến mất, tựa đầu vào ngực anh, buông thõng đôi hàng mi, hít thật sâu mùi hương mà cô vô cùng lưu luyến, cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Cô nức nở nghẹn ngào khiến cho trái tim Cốc Trì như bị kim châm, anh nghiêng đầu cực lực kìm nén cảm xúc của mình, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên đi vào phòng khách, cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen, ôm cả người cô vào trong lòng, yêu thương vỗ nhẹ lưng cô an ủi, nhưng không thể nào khiến cô ngừng lại được.
Gió đêm mát mẻ làm lay động cả bức rèm cửa màu trắng ngà, làm cho tấm lụa mỏng tung bay như đang nhảy múa, đêm khuya tĩnh lặng khiến cho bầu không khí càng thêm thê lương và thần bí, người con gái vì yêu mà khổ sở chờ đợi suốt bốn năm ủy khuất ngã vào lòng Cốc Trì khóc nghẹn, tiếng khóc dưới bóng đêm càng trở nên bi thương xót xa. Không ai để ý đến thời gian trôi qua, bọn họ ôm nhau, cùng nhau trút bỏ hết những chua xót cùng nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng.
Cho đến khi tiếng khóc của Giản Nặc dần dần ngưng lại, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn. Ngón tay thon dài của Cốc Trì nhẹ nhàng mơn trớn gò má non mịn của cô, sâu thẳm trong đôi mắt ngập tràn yêu thương cùng thương tiếc.
Hai mắt Giản Nặc vì khóc mà sưng lên, lúc này vẫn không nhúc nhích làm tổ trong lòng anh, giống như là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Cốc Trì cuối đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô, sâu trong mắt hiện ra mấy phần ôn nhu, anh khẽ hỏi: "Ngày mai còn phải đi làm, không muốn về phòng nghỉ ngơi hả?"
Lông mi dài khẽ động một chút, Giản Nặc lắc đầu, vươn hai tay vắt ngang hông anh ôm chặt lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cổ họng khàn khàn nói: "Anh vẫn còn chưa nói vì sao bỗng nhiên rời đi!" Không nói một lời bỏ đi suốt bốn năm, cô nghĩ cô có quyền yêu cầu một lời giải thích.
Giọng điệu vừa như trách cứ lại giống như làm nũng, khiến cho đáy lòng Cốc Trì không khỏi thở dài một tiếng, anh biết tối nay bất luận thế nào cũng không trốn tránh được, bế ngang người cô lên, đợi đến khi đặt cô an trí ở trên giường trong phòng ngủ, anh cũng cởi áo khoác của mình ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, kéo cái chăn mỏng đắp lên cả hai người, cuối cùng mới thấp giọng khiển trách: "Vẫn ngang ngược như thế."
Giản Nặc gối lên cánh tay anh, thân thể nhỏ nhắn cương cứng không dám động đậy, đối với tư thế lúc này của hai người vẫn có chút không thích ứng được. Bọn họ đã từng là người yêu, anh cũng đã từng ôm cô, hôn cô, nhưng gần gũi nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên. Thiếu nữ nghịch ngợm tùy hứng khi đó đã lột xác, giờ đây bọn họ đều đã trưởng thành, hơi thở nam tính đặc hữu trên người Cốc Trì gần trong gang tấc, khiến cho cô hoảng loạn lo lắng.
Cảm nhận được cô khẩn trương, Cốc Trì bật cười, lại gần yêu thương hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ, anh bây giờ mệt tới không còn sức lực mà bắt nạt em nữa đâu."
Mấy năm nay, không chỉ có tâm trí mệt mỏi, thân thể cũng liều mạng 'tranh đấu' đến gần như bị rút cạn sức lực. Rất nhiều đêm anh không thể chợp mắt, hiện tại cô nằm trong lòng anh, chân thật khiến cho anh không thể không chế nhịp tim mình, nhưng Cốc Trì thầm nghĩ, chỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp trên người cô, chỉ muốn nghỉ ngơi một đêm thật tốt, đơn thuần chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Giản Nặc lặng yên không tiếng động, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhẹ nhàng tránh khỏi ôm ấp của anh, trở mình quay lưng lại với anh. Anh không biết những lúc ở chung với anh, cô vẫn xấu hổ như vậy.
Kỳ thực, ở một vài phương diện, bọn họ đều chưa từng thay đổi. Ví như người từ trước đến giờ luôn lạnh lùng như Cốc Trì khi ở cạnh cô sẽ nói nhiều hơn, ví như chỉ có ở trước mặt anh Giản Nặc mới không tự giác mà lộ ra bản tính xấu hổ ngại ngùng của thiếu nữ.
Hai người như vậy, mới là 'chốn trở về' của nhau, làm sao có thể dễ dàng tách ra chứ?!
Biết cô ít nhiều có chút không quen với việc đột nhiên thân thiết như vậy, Cốc Trì cũng không cố gắng tiếp cận, tay trái chống đầu nằm nghiêng, tay phải như có như không vuốt ve tóc cô, nhưng không hề có nửa bước tiếp xúc thân thể, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ ngắm nhìn sườn mặt cô, suy nghĩ bay xa.
Anh nhớ lần đầu tiên bọn họ ôm ấp, người con gái xưa nay vẫn luôn hoạt bát lại cực kỳ khẩn trương cũng như yên tĩnh, thân thể run nhè nhẹ, gò má ửng hồng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự tín nhiệm. Xa nhau bốn năm, cô vẫn còn nhiều thẹn thùng càng nhiều kháng cự đi, dù sao, anh bây giờ đối với cô mà nói tồn tại cảm giác xa lạ, bọn họ cần chút thời gian để thích ứng.
Bỗng nhiên Cốc Trì rất nhớ đến bộ dáng cười ngây ngô đong đưa cánh tay anh làm nũng của cô nhiều năm trước, nét cười bên khóe miệng còn chưa kịp lan ra trong đầu chợt hiện ra hình cảnh cha mẹ qua đời cùng những trận biến cố không thể ngăn cản, trong lòng như bị rỉ máu, đáy mắt xẹt qua một tia đau thương, anh vì vận mệnh 'vật đổi sao dời' cảm thấy bất đắc dĩ và vô lực, theo bản năng ôm sát lấy cô, hô hấp nóng rực trở nên nặng nề khác thường, rốt cuộc anh cũng mở miệng: "Tình huống lúc đó, anh không thể không đi."
Mẹ anh đi du lịch nghỉ ngơi lại bỏ mình ở hiện trường tai nạn xe cộ, cha anh bị trọng thương lại chịu thêm bệnh tim kích động bị đẩy vào phòng cấp cứu, tính mạng nguy kịch. Lúc Cốc Trì biết tin, cảm giác như trời long đất lở, anh mơ hồ cảm nhận được tiếp theo sẽ còn 'cuồng pphong bão táp' lớn hơn nữa, những lo lắng tiềm ẩn đó bây giờ sắp trở thành kiếp nạn.
Lồng ngực anh kề sát lưng cô, lời nói tận lực mà vững vàng giống như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến mình, Giản Nặc nghe được anh ở phía sau bình tĩnh nói: "Lúc anh xuống máy bay, ba mẹ đều đã không còn, bọn họ chết như vậy nhìn bên ngoài giống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn."
Giản Nặc nghe xong thân thể bỗng cứng đờ, đã từng nghĩ tới vô số lý do anh dời đi, nhưng tuyệt đối không ngờ năm ấy, anh phải đối mặt với nhiều chuyện đau thương như thế. Chịu đựng xa cách, đồng thời đối mặt với cái chết của cha mẹ mình, cô không thể nào tưởng tượng được lúc đó Cốc Trì làm thế nào để chống đỡ được ở nơi đất khách quê người, hai mắt cô ẩm ướt, trái tim thoáng chốc mềm nhũn, kiên định nắm giữ bàn tay anh đang đặt bên eo cô, dường như muốn dùng sự ấm áp của mình tiếp thêm sức lực cho anh, dù có 'thiên ngôn vạn ngữ' lúc này cũng không tài nào thốt lên được.
Có lẽ, cô không nên chất vấn anh đến cùng. Anh đã trở lại, trở về là tốt rồi. Đối với Cốc Trì, Giản Nặc vì yêu, sẽ phá lệ khoan dung.
Đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm trọn trong tay mình, Cốc Trì cúi đầu phủ bên tai cô, nói: "Không sao rồi, tất cả đều đã qua." Anh không đắm chìm trong thống khổ và bất lực, vì anh không có thời gian, cũng không có tâm trí, anh đã sớm bị đoạn thời gian đen tối kia bắt tiếp nhận sự thực ba mẹ anh qua đời. Hiện thực tàn nhẫn nói cho anh biết, phải kiên cường sống sót mới có tư cách nói đến tương lai, nhất là tương lai của anh và Giản Nặc.
"Muốn cho bọn họ an tâm mà ra đi, nên tang lễ tiến hành ở nước ngoài." Cốc Trì không nhịn được mà thở dài, nhớ lại tình cảnh bản thân một mình trơ trọi đứng trước mặt ba mẹ thân thể đã lạnh lẽo, lồng ngực đau nhói, "Sau đó sản nghiệp nhà họ Cốc bị đổi chủ họ Nguyên, trừ bỏ sáu khu bất động sản đứng tên ba anh, bao gồm cả Trúc Hải do ông nội sáng lập, danh chính ngôn thuận đổi tên là Nguyên Nghị."
Cốc Trì vĩnh viễn không quên được giọng điệu cao ngạo của Nguyên Nghị khi gọi điện tới, anh vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ hắn ta nói: "Cốc Trì, tất cả nhà họ Cốc đã nằm trong tay ta, xem ra mày cũng chỉ có thể giống cha mẹ mày chôn xương ở nơi xứ người này thôi.... ..." Âm thanh chói tai đó dường như vẫn còn đang quanh quẩn bên tai, Cốc Trì không nói một lời, im lặng cúp điện thoại.
Kế tiếp là quãng thời gian người ta không muốn trải qua nhất, Cốc Trì cũng không muốn nhớ đến, chỉ khi nào nhắm mắt lại, những hình ảnh trước mắt liền không tự giác mà cắt thành máu tanh cùng hắc ám. Không phải là anh nhẫn tâm không nghĩ tới việc liên lạc với cô, ở thời điểm yếu đuối nhất anh có bao nhiêu tưởng niệm nhớ nhung mà Giản Nặc không biết, vô số lần anh nhấn số gọi điện cho cô, nhưng luôn tại con số cuối cùng dằn lòng mà cắt đứt. Gọi rồi thì sao, nói cái gì chứ, không có tương lai, cũng không thể hứa hẹn, anh cũng không biết gọi cho cô có ý nghĩa gì nữa. Anh khi đó, không thể xoay trở 'càn khôn', tổn hao hết tâm lực để đối phó với đám người do Nguyên Nghị phái đến, Cốc Trì thực sự không biết mình có thể bảo toàn mạng trở về nước hay không. Đến khi đã san bằng tất cả, đã là một năm sau đó.
Anh nằm trên giường vẻn vẹn ba ngày không uống một giọt nước, đến ngày thứ tư bước ra khỏi cửa phòng, lại không thể thích ứng được với ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, theo bản năng lấy tay che mắt, anh tựa mình lên cửa nhìn về hướng quê nhà, chậm rãi ngã xuống. Sau khi tỉnh lại, cuộc sống của Cốc Trì đã thay đổi toàn bộ, anh lấy tác phong sắc bén ngoan tuyệt, nhờ tài năng và sự nhanh nhạy thiên phú nhanh chóng phất lên ở lĩnh vực kinh doanh cờ bạc.
"Nguyên Nghị là ai?" Giản Nặc xoay người lại hỏi anh.
"Người mà ba anh ủy nhiệm làm tổng giám đốc của Trúc Hải."
"Tổng giám đốc?" Giản Nặc kinh ngạc, nói cho cùng cũng chỉ là nhân viên quản lý, làm sao có thể danh chính ngôn thuận thay thế tổng giám đốc tiếp quản toàn bộ sản nghiệp?
Đoán biết được sự nghi hoặc của cô, ánh mắt Cốc Trì đột nhiên trầm xuống, anh lạnh lùng nói: "Hắn ta có bản di chúc của ba anh. Qua giám đinh, bản di chúc đó có hiệu lực."
Câu nói nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, lại ẩn giấu bi thương quá mức nặng nề. Giản Nặc vô cùng ngạc nhiên.
Khiến người ta không thể tin được là sự thay đổi của bản di chúc này đã biến đổi cả vận mệnh của Cốc Trì, khiến cho một người độc thân ở nước ngoài trở thành hai bàn tay trắng, tại khoản bị đóng băng, làm xong tang lễ cho ba mẹ mình, cũng là lúc anh không một xu dính túi.
Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn # June_duahau
"Hắn ta âm thầm phái người ngăn cản anh về nước, cho đến khi anh hoàn toàn bỏ lỡ mất cơ hội lên máy bay." Cốc Trì tạm dừng hồi lâu, như là để bình ổn cảm xúc, tới khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào gương mặt anh, anh mới cong môi cười một tiếng, khẽ cụng vào trán cô, nhàn nhạt nói: "Anh từng thề với trời, khi chưa lấy lại được Trúc Hải anh quyết không về nước." Anh muốn cho Nguyên Nghị chống mắt lên xem anh làm thế nào 'tay trắng dựng lên cơ đồ', lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về nhà họ Cốc đã bị hắn đoạt đi.
"Trước khi đi đã đoán trước được khả năng xảy ra biến cố, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới cục diện lại phát triển khiến người ta không thể kiểm soát được như vậy." Ôm lấy cô, anh thấp giọng nói: "Không phải là anh không muốn trở về. Thứ lỗi cho anh, Tiểu Nặc."
Trong lòng Giản Nặc vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ví như tại sao Nguyên Nghị lại có trong tay di chúc của ba anh? Ví như nếu di chúc trong tay hắn ta là xác thực vậy ba anh thực sự tỉnh táo giao toàn bộ cho hắn ta? Ví như tại sao hắn ta lại cam lòng thua mua tất cả sản nghiệp nhà họ Cốc? Có phải thân phận Nguyên Nghị không đơn giản như lời anh nói chỉ là Tổng Giám Đốc của Trúc Hải? Nhưng mà lúc này, cô chỉ muốn an ủi trái tim bị thương của anh. Vì thế, Giản Nặc trở người ôm lấy thắt lưng anh: "Cốc Trì, em vẫn là em của bốn năm trước, vẫn yêu anh như vậy, thậm chí còn yêu hơn." Cô muốn nói, cho dù anh đã trải qua những gì, anh vẫn tồn tại trong cô, không bởi vì chia kìa mà có một chút thay đối.
Trái tim lạnh lẽo lâu nay trong nháy mắt mềm mại ướt át, Cốc Trì khuất phục hiện thực ấm áp này, quyết định giấu diếm sự thực trận biến cố năm đó người nhà cô đã đảm nhận vai trò gì.
End.
Nhìn thì có vẻ xem nhẹ, nhưng không có nghĩa sẽ không để trong lòng. Ba năm, cho tới bây giớ anh chưa từng quên cô gái có nụ cười ngây ngô đó.
Rất nhanh, bưu phẩm của Kỳ Dược Minh đã được gửi đến, Cốc Trì biết được Giản Nặc đã tốt nghiệp, hiện đang làm việc cùng với Lạc Nghệ Hằng ở Sở Sự Vụ của luật sư Kim Thái.
Ánh mắt nhuộm dần bi thương tập trung lên tấm hình chụp khuôn mặt trầm lắng của cô, trái tim trống trải của Cốc Trì như vang lên một tiếng, vươn tay chạm đến tấm hình lạnh như băng, anh khàn khàn gọi một tiếng 'Tiểu Nặc', bên khóe mắt có một giọt lệ trong suốt theo tiếng gọi đó mà trào ra.
Có lẽ, anh đã dự liệu được kết quả ngày hôm nay, nhưng vẫn bị nỗi thống khổ đè nén bao năm qua càn quét. Anh biết bản thân mình không có quyền yêu cầu cô phải chờ, nhất là trong thời điểm anh dời đi không chút tin tức. Nhưng là tình huống lúc đó anh bắt buộc phải đi, hơn nữa cũng không xác định được mình còn sống trở về hay không. Về phần lời từ biệt trước khi đi, anh không cách nào nói ra khỏi miệng, không còn lựa chọn nào khác đành 'dứt áo ra đi'.
Tận lực niêm phong những hồi ức bị đánh thức vào kho, đêm hôm đó anh nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Thì ra anh vẫn thủy chung chưa từng quên cô gái bé bỏng không coi ai ra gì ôm lấy anh kích động hét chói tai, anh yêu vô cùng mỗi cái chớp mắt đều long lanh rực rỡ, còn mang theo cả sự sùng bái lẫn ái mộ của cô, khiến anh không nhịn được khẽ cong môi cười.
Ở thời điểm đó, hạnh phúc đến nỗi không bận tâm đến thứ gì. Anh vẫn tưởng rằng, bọn họ sẽ luôn luôn yêu thương nhau như vậy, làm bạn tới già.
Con đường phía trước quá dài, chẳng biết được lúc nào mới đi được tới tận cùng, những ký ức xưa cũ đó tạm thời phải khóa lại, để mọi thứ trở lại với hiện thực.
Lấy ánh mắt ý bảo bồi bàn đóng cửa lại, Kỳ Dược Minh đẩy ly trà tới trước mặt Cốc Trì, "Biết vừa rồi mình lo lắng chuyện gì không?" Giương mắt nhìn gương mặt vẫn tuấn dật như cũ của Cốc Trì, anh vẫn hốt hoảng mà cảm thán: "Mình thực sự sợ Cốc mỹ nam sẽ trở thành Đao Ba Kiểm."
( GG seacher thì là Scarface: Là nhân vật 'Sư tử đi hoang' có một vết sẹo dài trên mặt của bộ tiểu thuyết về động vật)
Thản nhiên ngồi xuống, Cốc Trì chế nhạo: "Phong thái vẫn như cũ sao?" Hiện tại mỗi khi nằm xuống nghỉ ngơi anh đều nghĩ tới, trên người mình vết thương lớn nhỏ không ít, mặt mày không hốc hác đi mới thật là kỳ tích.
"Càng hơn ngày trước." Kỳ Nhược Minh từ trước đến nay đều không tiếc ca ngợi người khác.
Cốc Trì cười, không chút để ý đùa nghịch ly trà, không nói gì.
"Tiến độ khách sạn bên kia như thế nào? Cần cái gì thì nói một tiếng."
"Đều tiến hành theo kế hoạch. Tới tháng Sáu sẽ tiến hành kinh doanh toàn diện."
Nâng tách trà Minh Tiền Long Tĩnh lên nhấp một ngụm, giọng nói của Cốc Trì trầm thấp mà bình tĩnh: "Toàn bộ chuyện thu mua Trúc Hải đều nhờ cậu giúp đỡ", nói được một nửa lại thấy Kỳ Dược Minh trừng mắt nhìn anh, ánh mắt anh chứa y cười: "Thuận miệng nói thôi, đừng cho là mình bị cậu làm cảm động rơi nước mắt." Tùy tiện cởi bỏ hai cúc áo ở cổ, dáng vẻ thảnh thơi biếng nhác tựa vào lưng ghế salon, không chút để ý nói: "Khoản tiền cuối cùng mình sẽ không để cho hắn lấy đi dễ dàng thế được."
"Biết thằng nhóc cậu không có lòng tốt như vậy mà." Kỳ Dược Minh không ngoài ý muốn, nhướng mày: "Mấy tỷ từ thiện cậu đều đã làm, hắn ta cũng nên biết đủ mà dừng." Vì muốn cho 'một giọt nước cũng không trót lọt' anh đã loại bỏ tất cả các trướng ngại cản đường, Kỳ Nhược Minh đã mời Lão phu nhân hỗ trợ, cẩn thân nghiên cứu qua hợp đồng thu mua, đã nhai kỹ sờ thấu, chỉ cần không phải không trả tiền, tuyệt đối không có gì phải tranh chấp, một khi đã như vậy, anh tất nhiên là không cần thiết phải lo lắng Cốc Trì làm như vậy có tự rước lấy phiền toái hay không.
"Từ thiện? Mình không có rộng lượng được như thế." Ánh mắt Cốc Trì đột nhiên trầm xuống, cánh môi vẽ nên một nụ cười lạnh thấu xương: "Lúc hắn ta bức mình đến đường cùng cũng không buông tay, mình không khiến hắn chết nơi đầu đường tựa hồ rất xin lỗi hắn."
Nghĩ đến những việc Cốc Trì đã trải qua, ánh mắt Kỳ Dược Minh cũng nhanh chóng trầm xuống. Nhưng lý trí nói cho anh biết không thể 'lấy bạo chế bạo', vì vậy anh buộc phải cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại: "Cốc Trì, hắn chết không đáng tiếc, nhưng dù hắn có chết cũng không thể khiến bác trai bác gái trở về được nữa." Mọi chuyện không thể quay lại như lúc đầu, sinh mệnh càng như thế.
"Mình biết." Hai chữ ngắn ngủn, khiến cho nỗi thống khổ mà anh đè nén sâu trong tim đột nhiên phát tán ra.
Đáy lòng nặng trĩu thầm thở dài, Kỳ Dược Minh nói lời sâu xa: "Sản nghiệp nhà họ Cốc là do cậu một tay đoạt về, nếu sau này cậu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải những thứ đoạt lại này đều là vô nghĩa sao." Dừng một chút, anh nói từng câu từng chữ: "Hai kẻ tranh đấu không có người thắng cuộc, chỉ có một mất một còn."
Cốc Trì nghe vậy liền nở nụ cười tự giễu, trong mắt tràn đầy the lương: "Nếu không nghĩ đến trở về, mình đã sớm vứt bỏ lương tri cùng nhân tính để trở thành 'thú' rồi." Đoạn 'nhân sinh' tối tăm, những tháng ngày nghèo túng u ám khiến anh cơ hồ muốn giãy dụa buông tay, bao nhiêu lần cầm súng trong tay, chỉ sém chút nữa thôi anh đã không khống chế được mình mà xuống tay bóp cò, thế nhưng anh vẫn thủy chung giữ cho mình một phòng tuyến cuối cùng, quyết không để hai tay mình dính máu.
Chính anh đã thừa nhận mình không trở về là vì sợ, sợ cô sẽ cự tuyệt vòng tay ôm ấp của anh. Nói cho cùng, anh có thể chống đỡ chịu đựng được tới ngày hôm nay, từ đấu tới cuối chính là cái người mà anh trốn tránh không gặp.
Châm một điếu thuốc, Cốc Trì hung hăng hít một hơi, sương khói lượn lờ bay lên, vẻ bị thương trên khuôn mặt anh tuấn đã bị đè ép xuống, giọng điệu trở nên nghiêm túc, âm thanh lạnh như băng: "Không phải vạn bất đắc dĩ mình sẽ không phạm pháp, mình sẽ dùng cách khác để khiến hắn thân bại danh liệt."
Không phải không nghĩ tới ăn miếng trả miếng, chỉ là nghĩ đến Giản Nặc, Cốc Trì không qua được một cửa của bản thân. Cô là luật sư, anh không hi vọng có một ngày hai người bọn họ sẽ đứng ở vị trí đối lập, như vậy anh sẽ không chịu nổi. Cho dù không phải là người 'đại gian đại ác', nhưng không có nghĩa là Cốc Trì sẽ lấy ơn báo oán, anh cũng có giới hạn cuối cùng của mình: Nợ tiền có thể không trả, nhưng thiếu mạng, nhất định phải đền.
Đầu hơi cúi xuống khiến cho tầm mắt dừng lại trên viền cốc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuy sáng sủa nhưng hiện lên vẻ bi thương từng trải, sự âm u lạnh lẽo lướt qua trong nháy mắt, lập tức hai mắt anh khôi phục lại vẻ yên lặng trầm tĩnh ngày thường. Thu hồi tầm mắt, Cốc Trì ngẩng đầu nhìn Kỳ Dược Minh, ánh mắt ảm đạm mông lung dần dần hiện lên chút độ ấm, anh đồng ý: "Yên tâm, mình có chừng mực."
Kỳ Dược Minh nhìn anh, ánh mắt sâu xa, dường như đang xác định độ tin cậy của lời anh nói, anh ta vô cùng nghiêm túc: "Coi như là vì cô ấy, hãy giữ cho mình một con đường lui." Nói đến cùng, cô ấy vô tội, mà người cuối cùng có thể mang lại ấm áp cho cậu ấy cũng chỉ có mình cô gái đó, Kỳ Dược Minh hi vọng bọn họ có thể đi cùng nhau.
"Bọn họ không ở cùng nhau. Cô ấy vẫn đang chờ cậu" Trước khi dời khỏi hội quán, Kỳ Dược Minh nói với bóng lưng của anh như vậy.
....
Bóng đêm yên tĩnh, duy chỉ có tiếng lá cây xào xạc vang lên.bg-ssp-{height:px}
Một bóng dáng cao lớn im lặng đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà trọ phố đối diện, tâm tư trong lòng Cốc Trì đã 'bách chuyển thiên hồi'. ( trăm chuyển ngàn hồi).
"Cô ấy vẫn đang chờ cậu." Lời nói của Kỳ Dược Minh vẫn còn lặp đi lặp lại bên tai anh, khiến cho bàn tay cầm tay lái của Cốc Trì run lên, anh có loại kích động muốn chạy lên lầu ôm hôn lấy cô, nhưng đến giờ khắc này thật sự gần trong gang tấc, anh bỗng nhiên do dự.
Gặp lại thì nên cho cô một đáp án, nhưng anh không biết, liệu anh có gánh vác nổi không.
Bốn năm.
Một khoảng thời gian đủ để 'thế sự xoay vần'. Cô rất sợ duyên phận của bọn họ giữa lúc bất tri bất giác tiêu hao gần như không còn, cô rất sợ ý nghĩa của việc gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài sẽ là 'nhất đoạn lưỡng tuyệt', cô sợ không dám níu giữ anh giống trước kia, cô sợ không dám phá vỡ khoảng cách mong manh giữa hai người.
Nếu không thể ở bên nhau, ít nhất cũng để cho cô được ở gần anh thêm một chút.
Lời thỉnh cầu nhỏ nhoi như thế.
Khiêm nhường như thế.
Đôi mắt đen như mực hiện lên từng đợt từng đợt ưu thương, Cốc Trì càng ôm chặt lấy cô. Anh làm sao lại không biết bản thân chậm trễ trở về sẽ khiến cho cô thống khổ và lo lắng, thậm chí tuyệt vọng. Anh làm sao lại không biết Lạc Nghệ Hằng đối với cô quyến luyến thâm tình, thậm chí là cố chấp. Cho nên, anh tưởng rằng sau khi mình rời đi, cô sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng cậu ấy, không sớm thì muộn, không muộn thì sớm....Vì thế, lúc anh nhận được bưu kiện của Kỳ Dược Minh anh đã tự tay chặt đứt tất cả lo lắng mệt mỏi cùng thần kinh căng thẳng, tia lãnh ý như hàn băng lạnh thấu xương xuyên qua máu truyền đến ngực, khiến cho trái tim co rút đau đớn. Vì thế, anh không cho phép Kỳ Dược Minh đem tin tức mình muốn thu mua Trúc Hải nói cho bất luận kẻ nào biết, cho nên, ngày đó sau khi đến tòa án dự thính nhìn thấy cô, anh đã xoay người đi, thậm chí lúc đối mặt nhau trong màn mưa vẫn lựa chọn như cũ rời khỏi thế giới của hai người bọn họ. Anh tưởng, có lẽ chỉ có Lạc Nghệ Hằng mới có thể đem đến cho cô một cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc. Mà giờ phút này đối mặt với nước mắt yếu đuổi của cô, anh mới giật mình phát hiện, tất cả đều rối loạn, tất cả đều sai lầm.
Thở dài ôm lấy cô đi vào cửa, yêu thương dịu dàng vuốt ve phía sau lưng cô, cánh môi mềm mang theo an ủi cùng thương tiếc nhẹ nhàng hôn lên tai cô, âm thanh khàn khàn thì thầm gọi tên cô: "Tiểu Nặc...."
Giản Nặc không ngăn nổi từng giọt nước mắt đang mãnh liệt rơi xuống, mỗi giọt rơi xuống đều mặn chát, cô khóc càng lợi hại hơn.
"Vì sao đi mà không một lời từ biệt? Vì sao nói đi là đi luôn? Vì sao....." Âm thanh nghẹn ngào của cô cứ thế kéo dài, bàn tay nhỏ bé bắt đầu chống đẩy lồng ngực nam tính mình đang dựa vào quá gần, thân hình nhỏ bé bị ôm lấy không khống chế nổi run lên.
Vì sao lúc trước gặp mặt lại lạnh nhạt như vậy? Vì sao bây giờ lại như vậy? Vì sao? Nhiều lắm những nghi vấn trong lòng như muốn xé rách cô, Giản Nặc đã khóc không thành tiếng.
Nỗi chua xót cuồn cuộn trong ngực không nói thành lời, Cốc Trì há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.
Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn June_duahau
Rời đi không một câu chào là không muốn cho ai biết nguyên nhân, muốn cô tiếp tục đơn giản sống qua ngày, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng không phải hai ba câu là có thể giải thích rõ ràng được, Cốc Trì cảm thấy bây giờ không phải thời cơ tốt nhất nói cho cô biết, cho dù sự thực chứng minh cô kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh, anh cũng không muốn để cho cô phải tiếp nhận sự thật quá sớm.
Anh cứ ôm lấy cô như vậy, đứng thật lâu, sau đó mới thả lỏng vòng tay, tay trái đỡ lấy vòng eo không đầy một vòng tay của cô, đem người trong lòng đặt trong khủy tay mình, nâng bàn tay phải lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô. Lúc mở miệng giọng nói đã khàn khàn, anh hỏi: "Là đang đợi anh sao?"
Cho dù đáp án rõ rành rành ngay trước mắt, nhưng anh vẫn muốn được nghe chính miệng cô nói. Trái tim này đã cô độc lâu lắm rồi, cần đến lời khẳng định của cô để trấn an lòng mình.
Nước mắt cô lại rơi trên mu bàn tay của anh, Giản Nặc ngước mắt nhìn anh chăm chú, nghẹn ngào nói: "Chờ anh trở về, nói lời chia tay."
Là ai nói yên lặng chờ đợi không phải bởi vì che giấu sự thê lương trong lòng? Ai nói dũng cảm mà bướng bỉnh như Giản Nặc vốn không e ngại những thế sự sinh sôi trên thế gian này cản trở? Cho dù người cẩn thận đến từng chân tơ kẽ tóc như Lạc Nghệ Hằng cũng không phát hiện ra cô giống như tơ nhện hoang mang mà bất lực, nếu anh ta biết nỗi bất an mơ hồ của cô, nếu anh ta biết cô cũng từng hơn một ngàn đêm tuyệt vọng nghĩ tới chuyện buông tha, có còn im lặng lựa chọn làm bạn mà không đề cập nửa chữ tới yêu cầu ở bên nhau?
Cho nên nói, rất nhiều khi, bướng bỉnh kiên trì khiến cho người ta không phân rõ đúng sai, chỉ có thể dựa vào người quyết định.
Anh nhìn cô chăm chú, giọng nói lúc mở miệng mang theo nỗi thê lương bất lực cùng tự trách, cô nghe thấy anh nói: "Thật xin lỗi." Đến cuối cùng vẫn là đem nỗi day dứt ngập tràn hóa thành ba chữ tầm thường nhưng cũng khó khăn nhất thốt ra khỏi miệng, Cốc Trì đã cuối đầu trước vận mệnh, đối mặt với nước mắt của cô, anh hoàn toàn không có sức kháng cự. Không thể không thừa nhận, trái tim cùng miệng anh giống nhau, từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ tới chuyện muốn chia tay với cô, chưa từng có.
Bốn năm chờ đợi đằng đẵng khiến cho thân kinh Giản Nặc căng chặt, mà nỗi thống khổ trong lòng cũng bị cô đè nén quá sâu, bây giờ nghe được lời xin lỗi của anh thần kinh trong phút chốc bị đứt đoạn, nước mắt đồng thời rơi xuống, giống như một con thú nhỏ phẫn nộ vung tay lên dùng sức đánh lên ngực anh, sức lực có mạnh hơn một chút, âm thanh khàn khàn phát ra đầy căm phẫn và thương tiếc: "Vì sao không nói một lời nào đã đi? Vì sao đối với em như vậy......" Kỳ thực, tính cách cô không thực sự tốt như vẻ bề ngoài, lớp mặt nạ kiên cường chân chính bị vỡ tan ngay trong đêm gặp lại này, cô rốt cuộc hoang mang lên tiếng: "Làm sao có thể cứ như vậy mà biến mất? Làm sao có thể......."
Nghe thấy tiếng cô bi ai chất vấn, trái tim Cốc Trì tràn đầy nước mắt ẩm ướt, không còn cách nào ôn nhu vỗ nhẹ an ủi trái tim bị thương của cô, anh đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng.
Không còn sức lực để giãy dụa, thân thể mềm mại bị buộc chặt trong khủy tay anh cuối cùng cũng chịu khuất phục. Không biết qua bao lâu, lực đạo trong cái ôm của anh cũng buông lỏng xuống, anh ở bên tai cô thở dài một hơi.
Anh đã rất mệt mỏi. Đối với anh mà nói, nơi duy nhất có thể mang lại cho anh cảm giác ấm áp này, chỉ có trên người cô.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cốc Trì, em vẫn là em của bốn năm trước, vẫn yêu anh như vậy, thậm chí còn yêu hơn."
Giản Nặc nghe thấy tiếng thở dài của anh, chỉ muốn rơi lệ.
Cứ nhớ đến những đau khổ kìm nén suôt bốn năm, tưởng như sẽ chia lìa nhau cả đời dài này, cô đã ôm giữ lâu như vậy mệt như vậy, kém chút nữa thôi đã cho rằng cuộc đời này sẽ chỉ biết đến chuyện tình yêu trong kịch, tự đạo tự diễn, rốt cuộc, anh cũng trở về.
Giản Nặc ngước mắt nhìn, ánh mắt mông lung rưng rưng không tiếng động lộ ra vẻ bi thương, cô nghẹn ngào lên tiếng: "Có phải qua tối nay, sẽ lại đi nữa không.... ......" Cô vẫn còn yêu anh, tình yêu không được đáp lại thì nhiệt tình cũng bị hao mòn hết, câu 'làm bạn' có lẽ là lời nói tuyệt tình, thống khổ vô biên nhất mà con người ta từng nghe, tất cả bướng bỉnh, tất cả những kiên trì cùng chờ đợi chẳng biết tại sao lại ngây ngốc si mê, chỉ vì, cô yêu anh. Nhưng cô sợ ý nghĩa của buổi đoàn tụ tối nay lại là chia lìa, cô cần một lời hứa hẹn của anh.
Đúng như Diệp Ưu Lý từng nói, Giản Nặc đúng là ngốc, hơn nữa là ngu muội, nhưng chính thái độ này, Giản Nặc không cho là cô mê muội, từ trước đến nay cô luôn rất tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo cô càng biết bản thân mình yêu anh bao nhiêu, càng tỉnh táo càng không chịu nổi nỗi đau mất đi đó.
Nỗi đau 'tê tâm liệt phế' đó, chỉ một lần cũng đủ khiến người ta mất mạng.
Cốc Trì nhắm chặt hai mắt, giống như đang giãy dụa lựa chọn cái gì, một lúc lâu sau, anh mới nới lỏng vòng ôm ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mà lạnh lẽo của cô dán lên ngực trái của mình, như muốn đè lại đau đớn đang xé rách trong đó, ngưng mắt nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của cô, giọng nói khàn đi: "Bốn năm qua, em vẫn thủy chung ở nơi này, cùng anh một tấc không dời." Chữ cuối cùng thốt ra, anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng in xuống, như cơn gió nhẹ phất qua gò má cô, cô nghe được anh vô cùng cẩn trọng nói: "Tiểu Nặc, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Đến cuối cùng, vẫn muốn hứa hẹn cùng cô. Cốc Trì có một loại cảm giác vô lực mãnh liệt. Trong giây phút kia, anh đọc được những đau đớn cùng tổn thương đè nén trong mắt Giản Nặc, anh biết, nếu anh lại viện cớ lần nữa, đoạn tình cảm này của bọn họ sẽ 'vạn kiếp bất phục'.
Ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lóe lên những chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, sáng lạn vô cùng, ánh trăng sáng tỏ kết hợp với ngọn đèn vàng trong phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, làm cho khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối.
Giản Nặc nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy chợt nhuộm lên một nỗi ưu thương khó nói thành lời, rồi dần dần trở nên trong trẻo dịu dàng.
Nghe thấy anh nói 'Không xa nhau nữa', Giản Nặc không nói thành lời, ngón tay mảnh khảnh gắt gao bám chặt lấy vạt áo sơ mi trước ngực anh, tựa như rất sợ chỉ một giây sau anh sẽ biến mất, tựa đầu vào ngực anh, buông thõng đôi hàng mi, hít thật sâu mùi hương mà cô vô cùng lưu luyến, cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Cô nức nở nghẹn ngào khiến cho trái tim Cốc Trì như bị kim châm, anh nghiêng đầu cực lực kìm nén cảm xúc của mình, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên đi vào phòng khách, cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen, ôm cả người cô vào trong lòng, yêu thương vỗ nhẹ lưng cô an ủi, nhưng không thể nào khiến cô ngừng lại được.
Gió đêm mát mẻ làm lay động cả bức rèm cửa màu trắng ngà, làm cho tấm lụa mỏng tung bay như đang nhảy múa, đêm khuya tĩnh lặng khiến cho bầu không khí càng thêm thê lương và thần bí, người con gái vì yêu mà khổ sở chờ đợi suốt bốn năm ủy khuất ngã vào lòng Cốc Trì khóc nghẹn, tiếng khóc dưới bóng đêm càng trở nên bi thương xót xa. Không ai để ý đến thời gian trôi qua, bọn họ ôm nhau, cùng nhau trút bỏ hết những chua xót cùng nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng.
Cho đến khi tiếng khóc của Giản Nặc dần dần ngưng lại, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn. Ngón tay thon dài của Cốc Trì nhẹ nhàng mơn trớn gò má non mịn của cô, sâu thẳm trong đôi mắt ngập tràn yêu thương cùng thương tiếc.
Hai mắt Giản Nặc vì khóc mà sưng lên, lúc này vẫn không nhúc nhích làm tổ trong lòng anh, giống như là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Cốc Trì cuối đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô, sâu trong mắt hiện ra mấy phần ôn nhu, anh khẽ hỏi: "Ngày mai còn phải đi làm, không muốn về phòng nghỉ ngơi hả?"
Lông mi dài khẽ động một chút, Giản Nặc lắc đầu, vươn hai tay vắt ngang hông anh ôm chặt lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cổ họng khàn khàn nói: "Anh vẫn còn chưa nói vì sao bỗng nhiên rời đi!" Không nói một lời bỏ đi suốt bốn năm, cô nghĩ cô có quyền yêu cầu một lời giải thích.
Giọng điệu vừa như trách cứ lại giống như làm nũng, khiến cho đáy lòng Cốc Trì không khỏi thở dài một tiếng, anh biết tối nay bất luận thế nào cũng không trốn tránh được, bế ngang người cô lên, đợi đến khi đặt cô an trí ở trên giường trong phòng ngủ, anh cũng cởi áo khoác của mình ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, kéo cái chăn mỏng đắp lên cả hai người, cuối cùng mới thấp giọng khiển trách: "Vẫn ngang ngược như thế."
Giản Nặc gối lên cánh tay anh, thân thể nhỏ nhắn cương cứng không dám động đậy, đối với tư thế lúc này của hai người vẫn có chút không thích ứng được. Bọn họ đã từng là người yêu, anh cũng đã từng ôm cô, hôn cô, nhưng gần gũi nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên. Thiếu nữ nghịch ngợm tùy hứng khi đó đã lột xác, giờ đây bọn họ đều đã trưởng thành, hơi thở nam tính đặc hữu trên người Cốc Trì gần trong gang tấc, khiến cho cô hoảng loạn lo lắng.
Cảm nhận được cô khẩn trương, Cốc Trì bật cười, lại gần yêu thương hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ, anh bây giờ mệt tới không còn sức lực mà bắt nạt em nữa đâu."
Mấy năm nay, không chỉ có tâm trí mệt mỏi, thân thể cũng liều mạng 'tranh đấu' đến gần như bị rút cạn sức lực. Rất nhiều đêm anh không thể chợp mắt, hiện tại cô nằm trong lòng anh, chân thật khiến cho anh không thể không chế nhịp tim mình, nhưng Cốc Trì thầm nghĩ, chỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp trên người cô, chỉ muốn nghỉ ngơi một đêm thật tốt, đơn thuần chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Giản Nặc lặng yên không tiếng động, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhẹ nhàng tránh khỏi ôm ấp của anh, trở mình quay lưng lại với anh. Anh không biết những lúc ở chung với anh, cô vẫn xấu hổ như vậy.
Kỳ thực, ở một vài phương diện, bọn họ đều chưa từng thay đổi. Ví như người từ trước đến giờ luôn lạnh lùng như Cốc Trì khi ở cạnh cô sẽ nói nhiều hơn, ví như chỉ có ở trước mặt anh Giản Nặc mới không tự giác mà lộ ra bản tính xấu hổ ngại ngùng của thiếu nữ.
Hai người như vậy, mới là 'chốn trở về' của nhau, làm sao có thể dễ dàng tách ra chứ?!
Biết cô ít nhiều có chút không quen với việc đột nhiên thân thiết như vậy, Cốc Trì cũng không cố gắng tiếp cận, tay trái chống đầu nằm nghiêng, tay phải như có như không vuốt ve tóc cô, nhưng không hề có nửa bước tiếp xúc thân thể, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ ngắm nhìn sườn mặt cô, suy nghĩ bay xa.
Anh nhớ lần đầu tiên bọn họ ôm ấp, người con gái xưa nay vẫn luôn hoạt bát lại cực kỳ khẩn trương cũng như yên tĩnh, thân thể run nhè nhẹ, gò má ửng hồng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự tín nhiệm. Xa nhau bốn năm, cô vẫn còn nhiều thẹn thùng càng nhiều kháng cự đi, dù sao, anh bây giờ đối với cô mà nói tồn tại cảm giác xa lạ, bọn họ cần chút thời gian để thích ứng.
Bỗng nhiên Cốc Trì rất nhớ đến bộ dáng cười ngây ngô đong đưa cánh tay anh làm nũng của cô nhiều năm trước, nét cười bên khóe miệng còn chưa kịp lan ra trong đầu chợt hiện ra hình cảnh cha mẹ qua đời cùng những trận biến cố không thể ngăn cản, trong lòng như bị rỉ máu, đáy mắt xẹt qua một tia đau thương, anh vì vận mệnh 'vật đổi sao dời' cảm thấy bất đắc dĩ và vô lực, theo bản năng ôm sát lấy cô, hô hấp nóng rực trở nên nặng nề khác thường, rốt cuộc anh cũng mở miệng: "Tình huống lúc đó, anh không thể không đi."
Mẹ anh đi du lịch nghỉ ngơi lại bỏ mình ở hiện trường tai nạn xe cộ, cha anh bị trọng thương lại chịu thêm bệnh tim kích động bị đẩy vào phòng cấp cứu, tính mạng nguy kịch. Lúc Cốc Trì biết tin, cảm giác như trời long đất lở, anh mơ hồ cảm nhận được tiếp theo sẽ còn 'cuồng pphong bão táp' lớn hơn nữa, những lo lắng tiềm ẩn đó bây giờ sắp trở thành kiếp nạn.
Lồng ngực anh kề sát lưng cô, lời nói tận lực mà vững vàng giống như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến mình, Giản Nặc nghe được anh ở phía sau bình tĩnh nói: "Lúc anh xuống máy bay, ba mẹ đều đã không còn, bọn họ chết như vậy nhìn bên ngoài giống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn."
Giản Nặc nghe xong thân thể bỗng cứng đờ, đã từng nghĩ tới vô số lý do anh dời đi, nhưng tuyệt đối không ngờ năm ấy, anh phải đối mặt với nhiều chuyện đau thương như thế. Chịu đựng xa cách, đồng thời đối mặt với cái chết của cha mẹ mình, cô không thể nào tưởng tượng được lúc đó Cốc Trì làm thế nào để chống đỡ được ở nơi đất khách quê người, hai mắt cô ẩm ướt, trái tim thoáng chốc mềm nhũn, kiên định nắm giữ bàn tay anh đang đặt bên eo cô, dường như muốn dùng sự ấm áp của mình tiếp thêm sức lực cho anh, dù có 'thiên ngôn vạn ngữ' lúc này cũng không tài nào thốt lên được.
Có lẽ, cô không nên chất vấn anh đến cùng. Anh đã trở lại, trở về là tốt rồi. Đối với Cốc Trì, Giản Nặc vì yêu, sẽ phá lệ khoan dung.
Đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm trọn trong tay mình, Cốc Trì cúi đầu phủ bên tai cô, nói: "Không sao rồi, tất cả đều đã qua." Anh không đắm chìm trong thống khổ và bất lực, vì anh không có thời gian, cũng không có tâm trí, anh đã sớm bị đoạn thời gian đen tối kia bắt tiếp nhận sự thực ba mẹ anh qua đời. Hiện thực tàn nhẫn nói cho anh biết, phải kiên cường sống sót mới có tư cách nói đến tương lai, nhất là tương lai của anh và Giản Nặc.
"Muốn cho bọn họ an tâm mà ra đi, nên tang lễ tiến hành ở nước ngoài." Cốc Trì không nhịn được mà thở dài, nhớ lại tình cảnh bản thân một mình trơ trọi đứng trước mặt ba mẹ thân thể đã lạnh lẽo, lồng ngực đau nhói, "Sau đó sản nghiệp nhà họ Cốc bị đổi chủ họ Nguyên, trừ bỏ sáu khu bất động sản đứng tên ba anh, bao gồm cả Trúc Hải do ông nội sáng lập, danh chính ngôn thuận đổi tên là Nguyên Nghị."
Cốc Trì vĩnh viễn không quên được giọng điệu cao ngạo của Nguyên Nghị khi gọi điện tới, anh vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ hắn ta nói: "Cốc Trì, tất cả nhà họ Cốc đã nằm trong tay ta, xem ra mày cũng chỉ có thể giống cha mẹ mày chôn xương ở nơi xứ người này thôi.... ..." Âm thanh chói tai đó dường như vẫn còn đang quanh quẩn bên tai, Cốc Trì không nói một lời, im lặng cúp điện thoại.
Kế tiếp là quãng thời gian người ta không muốn trải qua nhất, Cốc Trì cũng không muốn nhớ đến, chỉ khi nào nhắm mắt lại, những hình ảnh trước mắt liền không tự giác mà cắt thành máu tanh cùng hắc ám. Không phải là anh nhẫn tâm không nghĩ tới việc liên lạc với cô, ở thời điểm yếu đuối nhất anh có bao nhiêu tưởng niệm nhớ nhung mà Giản Nặc không biết, vô số lần anh nhấn số gọi điện cho cô, nhưng luôn tại con số cuối cùng dằn lòng mà cắt đứt. Gọi rồi thì sao, nói cái gì chứ, không có tương lai, cũng không thể hứa hẹn, anh cũng không biết gọi cho cô có ý nghĩa gì nữa. Anh khi đó, không thể xoay trở 'càn khôn', tổn hao hết tâm lực để đối phó với đám người do Nguyên Nghị phái đến, Cốc Trì thực sự không biết mình có thể bảo toàn mạng trở về nước hay không. Đến khi đã san bằng tất cả, đã là một năm sau đó.
Anh nằm trên giường vẻn vẹn ba ngày không uống một giọt nước, đến ngày thứ tư bước ra khỏi cửa phòng, lại không thể thích ứng được với ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, theo bản năng lấy tay che mắt, anh tựa mình lên cửa nhìn về hướng quê nhà, chậm rãi ngã xuống. Sau khi tỉnh lại, cuộc sống của Cốc Trì đã thay đổi toàn bộ, anh lấy tác phong sắc bén ngoan tuyệt, nhờ tài năng và sự nhanh nhạy thiên phú nhanh chóng phất lên ở lĩnh vực kinh doanh cờ bạc.
"Nguyên Nghị là ai?" Giản Nặc xoay người lại hỏi anh.
"Người mà ba anh ủy nhiệm làm tổng giám đốc của Trúc Hải."
"Tổng giám đốc?" Giản Nặc kinh ngạc, nói cho cùng cũng chỉ là nhân viên quản lý, làm sao có thể danh chính ngôn thuận thay thế tổng giám đốc tiếp quản toàn bộ sản nghiệp?
Đoán biết được sự nghi hoặc của cô, ánh mắt Cốc Trì đột nhiên trầm xuống, anh lạnh lùng nói: "Hắn ta có bản di chúc của ba anh. Qua giám đinh, bản di chúc đó có hiệu lực."
Câu nói nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, lại ẩn giấu bi thương quá mức nặng nề. Giản Nặc vô cùng ngạc nhiên.
Khiến người ta không thể tin được là sự thay đổi của bản di chúc này đã biến đổi cả vận mệnh của Cốc Trì, khiến cho một người độc thân ở nước ngoài trở thành hai bàn tay trắng, tại khoản bị đóng băng, làm xong tang lễ cho ba mẹ mình, cũng là lúc anh không một xu dính túi.
Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn # June_duahau
"Hắn ta âm thầm phái người ngăn cản anh về nước, cho đến khi anh hoàn toàn bỏ lỡ mất cơ hội lên máy bay." Cốc Trì tạm dừng hồi lâu, như là để bình ổn cảm xúc, tới khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào gương mặt anh, anh mới cong môi cười một tiếng, khẽ cụng vào trán cô, nhàn nhạt nói: "Anh từng thề với trời, khi chưa lấy lại được Trúc Hải anh quyết không về nước." Anh muốn cho Nguyên Nghị chống mắt lên xem anh làm thế nào 'tay trắng dựng lên cơ đồ', lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về nhà họ Cốc đã bị hắn đoạt đi.
"Trước khi đi đã đoán trước được khả năng xảy ra biến cố, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới cục diện lại phát triển khiến người ta không thể kiểm soát được như vậy." Ôm lấy cô, anh thấp giọng nói: "Không phải là anh không muốn trở về. Thứ lỗi cho anh, Tiểu Nặc."
Trong lòng Giản Nặc vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ví như tại sao Nguyên Nghị lại có trong tay di chúc của ba anh? Ví như nếu di chúc trong tay hắn ta là xác thực vậy ba anh thực sự tỉnh táo giao toàn bộ cho hắn ta? Ví như tại sao hắn ta lại cam lòng thua mua tất cả sản nghiệp nhà họ Cốc? Có phải thân phận Nguyên Nghị không đơn giản như lời anh nói chỉ là Tổng Giám Đốc của Trúc Hải? Nhưng mà lúc này, cô chỉ muốn an ủi trái tim bị thương của anh. Vì thế, Giản Nặc trở người ôm lấy thắt lưng anh: "Cốc Trì, em vẫn là em của bốn năm trước, vẫn yêu anh như vậy, thậm chí còn yêu hơn." Cô muốn nói, cho dù anh đã trải qua những gì, anh vẫn tồn tại trong cô, không bởi vì chia kìa mà có một chút thay đối.
Trái tim lạnh lẽo lâu nay trong nháy mắt mềm mại ướt át, Cốc Trì khuất phục hiện thực ấm áp này, quyết định giấu diếm sự thực trận biến cố năm đó người nhà cô đã đảm nhận vai trò gì.