Trường đua 'Tốc độ' là một trong nhưng hội quán đua xe chuyên nghiệp nhất ở Nghi Thành, trong hội quán có toàn bộ hệ thống tự động đo lường tốc độ chuyên nghiệp, độ chính xác có thể đạt tới một phần nghìn giây, từ chuyên môn cho đến thiết kế, bố cục đường đua đến trang bị thi đấu đảm bảo an toàn khi va chạm, vừa thú vị đồng thời đề cao tính kỹ thuật, hệ số bảo đảm an toàn cực cao, khiến cho những kẻ yêu thích đua xe hưởng thụ đầy đủ những cảm giác mạo hiểm mà vô cùng kích thích của nó.
Trang bị đua xe trong quán tuy đơn giản nhưng mã lực lại rất lớn, khi thời gian đếm ngược về không, Cốc Trì mở mắt ra, hai tay không chế tay lái, chân phải đạp trụ chân ga, chiếc xe đua màu trắng nháy mắt lao như bay về phía trước.
Thời điểm tốc độ gia tăng điên cuồng, cái loại khoái cảm khó có thể diễn tả bằng lời này khiến cho Cốc Trì không tự giác mà dứt bỏ những phiền muộn đè nén trong lòng, thực tế anh đã trải qua tốc độ nhanh gấp hai lần thế này, cái loại đồ chơi siêu tốc cảm ứng này ở trong mắt người khác có thể nói là mạo hiểm đến cực điểm.
Kỹ thuật đua xe của Lạc Nghệ Hằng cũng không kém chút nào, phản ứng hết sức nhanh nhạy, khả năng cua vòng rất mạnh, tác phong giữ vững tinh thần có thể tương xứng với Cốc Trì, tốc độ của hai chiếc xe đua này khiến cho người xem hoàn toàn không đoán biết được ai chiếm được thế thượng phong, hai chiếc xe tựa như hòa thành một khối, căn bản không biết xe nào hơn xe nào, trước mắt chỉ có hình ảnh một chiếc xe duy nhất, khiến người ta không phân biệt được.
Lúc hai chiếc xe dừng lại, hai người đàn ông lấy mũ bảo hiểm xuống, mới có thể nhìn ra chút đầu mối. Mặt Cốc Trì không đổi sắc, trạng thái tinh thần rất tốt, mà giữa trán Lạc Nghệ Hằng lại lấm tấm mồ hôi. Xem ra, tuy kỹ thuât đua khó phân cao thấp, nhưng thể lực, rõ ràng anh ta kém một bậc.
Lạc Nghệ Hằng tự giễu nói: "Cần phải tăng cường huấn luyện thể năng rồi."
Cốc Trì nhíu mày: "Không có đối thủn nên lười biếng rồi."
Lạc Nghệ Hằng cười nói: "Ngược lại tiểu tử cậu lại tiến bộ không ít."
Ý cười được cất giấu rất kỹ, trong mắt hiện ra một chút ảm đạm, Cốc Trì giương mắt: "Kinh nghiệm thực chiến thôi." Nhờ vào chút kỹ năng vững vàng này mà ở thời khắc mấu chốt anh mới có thể ngoài ý muốn thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sâu xa liếc nhìn anh một cái, Lạc Nghệ Hằng đề nghị: "Lên lầu ngồi một chút chứ?"
Trên lầu, nhiệt độ điều hòa hơi thấp, hơi có chút lạnh. Hai người ngồi trong gian phòng VIP ở lầu hai, cúi đầu là có thể xem được toàn cảnh thi đấu, thời gian như rơi vào trầm mặc.
Thảnh thơi dựa vào ghế sofa, Cốc Trì mở miệng trước: "Thực ra vẫn nên nói một tiếng cảm ơn với cậu, nhưng lại cảm thấy thực đạo đức giả." Cảm ơn cậu ta đã giữ bí mật tuyệt đối trước mặt Giản Nặc, cảm ơn cậu ta đã quan tâm chăm sóc cho Giản Nặc lúc cô thống khổ nhất.
Lạc Nghệ Hằng nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái: "Lời này nên thu lại đi, dù sao mình cũng không thích nghe." Cảm ơn anh cái gì chứ? Chăm sóc Giản Nặc ư? Che giấu sự thật? Trong lòng anh thực sự không biết là vui hay buồn, chỉ cảm thấy cô đơn. Đương nhiên, anh biết tất cả đều do mình tự chuốc lấy, nếu có thể tự nhiên một chút, tất nhiên là không cần chịu đựng những khổ sở này.
"Nguyên Nghị bên kia có tính toán gì không? Có chứng cớ sao?" Lạc Nghệ Hằng hiểu rất rõ Cốc Trì, anh không tin cậu ta cam tâm làm việc thiện như thế, dù sao đó cũng không chỉ liên quan đến Trúc Hải, mà cha mẹ cậu ta qua đời mới là nút thắt chí mạng.
Cốc Trì trầm mặc nhìn dưới lầu, đối với câu hỏi của Lạc Nghệ Hằng giống như không nghe thấy, bộ dáng không liên quan, một lúc lâu sau mới nói: "Mình hiện tại cũng không làm sao hiểu được hắn ta làm thế nào có thể lấy được phần di chúc đó." Rời đi bốn năm, sau khi trở về luôn luôn bận rộn chuyện Trúc Hải, anh còn không có thời gian để cất nhắc tường tận chuyện này, giờ Lạc Nghệ Hằng nhắc đến, anh mới bắt đầu nghĩ.
"Nếu đề nghị xin điều tra tư liệu thẩm vấn trước tòa bốn năm trước, chưa biết chừng sẽ có chỗ dùng được." Lạc Nghệ Hằng cũng giống như Lý Dược Minh, đều lo lắng Cốc Trì sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để xử lý việc này, nghĩ cậu ta sẽ lách luật.
Cốc Trì nhàn nhạt lên tiếng: "Không vội." Hiện tại, công việc hàng đầu là củng cố Trúc Hải, về phần Nguyên Nghị, anh có đủ thời gian để chơi cùng hắn, "Mình đã nói cho cô ấy nguyên nhân dời đi, nhưng không nhắc đến chuyện cha cô ấy."
Lạc Nghệ Hằng kinh ngạc: "Cậu tha thứ rồi sao?"
"Chưa nói tới."
"Nói như thế nào?"
"Cô ấy là cô ấy, không nên vì tội lỗi của cha mình mà phải chịu tội thay."
"Sớm muộn gì cô ấy cũng biết." Chỉ cần nhắc lại chuyện xưa, cha Giản đương nhiên sẽ phải trình diện, mâu thuẫn là không thể tránh khỏi.
"Không cần thiết." Cốc Trì phản bác: "Chỉ cần không ra tòa là có thể bình an vô sự."
Vì cô ấy mà có thể buông tha cho sự bảo hộ của pháp luật? Lạc Nghệ Hằng hoảng hốt nhìn. Chẳng lẽ, tình yêu của anh không sâu bằng cậu ấy?
"Có lẽ Nguyên Nghị sẽ không cam lòng khi Trúc Hải bị cậu đoạt lại như vậy, hắn là loại người như thế nào cậu chắc hiểu rõ hơn mình, chú ý đến an toàn của cô ấy nhiều một chút, đừng để cho cô ấy xảy ra sơ xuất gì." Nghĩ đến Giản Nặc, Lạc Nghệ Hằng không thể không nhắc nhở.
Nghe vậy, giọng nói của Cốc Trì chợt trở nên lạnh lẽo: "Hắn tốt nhất đừng có làm vậy, bằng không, mình 'gặp phật sát phật*'".
(* gặp người giết người)
Quay mặt liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cậu ta, Lạc Nghệ Hằng trầm mặc.
....
Buổi chiều, Cốc Trì lái xe chạy về Trúc Hải còn Lạc Nghệ Hằng thì về Sở Sự Vụ. Đến dưới lầu Kim Thái, đúng lúc gặp được Giản Nặc và Đan Thục Khê, hỏi xong mới biết Đan Thục Nhu ngoài ý muốn gặp phải hỏa hoạn bị bỏng nằm viện rồi.
"Bị bỏng lúc này?" Lạc Nghệ Hằng nhíu mày.
Vẻ mặt Giản Nặc cũng phức tạp, nhăn đôi mày thanh tú, nói: "Hỏa hoạn thuộc loại bất khả kháng, nếu cô ta vì vậy mà không thể lên tòa, bên tòa án có thể ra quyết định dỡ bỏ tố tụng này. Đối với người thực sự thừa kế di chúc hoàn toàn bất lợi. Một khi lệnh thẩm vấn bị dỡ bỏ, dựa vào những gì có được, hiện tại Đan Thục Khê bất quá chỉ là người quản lý tầm trung nói đơn giản thì như quả bom nổ chậm, tuy rằng anh ta là con trai ruột của Đan lão tiên sinh, nhưng trước kia anh ta chưa từng chính thức tiếp quản công ty hiển nhiên là không có quyền đưa ra các quyết sách, đối với sự phát triển của Đan Thị hoàn toàn không có biện pháp nắm trong tay, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có trăm hại không một lợi. Chiêu này của Đan Thục Nhu đủ ngoan độc, trừ phi Đan Thục Khê đồng ý nhượng bộ, bằng không cô ta tất nhiên sẽ có biện pháp kéo dài thời gian.
Lạc Nghệ Hằng tự nhiên cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, tán thành ý kiến bọn họ đến bệnh viện tìm hiểu thương thế của Đan Thục Nhu xem thế nào để tìm cách giải quyết. Nếu đổi lại là trước đây anh tất nhiên cũng sẽ đi cùng, nhưng lần này anh không đi theo.
Giản Nặc nhìn bóng lưng cao gầy của anh đi vào thang máy, tiêu điều cô đơn như vậy, cô cố gắng áp chế nỗi chua xót đang cuồn cuộn trên đầu quả tim mình, kiên định xoay người, đi ngược lại với hướng của anh.
Đối với tình yêu, Giản Nặc nguyện ý một lòng, tứ đầu tới cuối thủy chung, càng hi vọng dài lâu. Chờ đợi bốn năm, tình cảm của cô đã cạn kiệt rất nhiều, đến nỗi không nhìn rõ bản thẩn mình, nhưng ngay lúc Cốc Trì hứa hẹn không bao giờ xa nhau nữa, đáy lòng bị thương trong nháy mắt vuột sáng, chưa bao giờ nhín sang những người bên cạnh mà lúc này đây cô càng không có sức lực để đáp lại thâm tình và quyến luyến của người khác nữa rồi.
Trong lòng cô, từ đầu chí cuối chỉ chứa nổi Cốc Trì. Trước đây là thế, hiện tại, về sau vẫn luôn là vậy....
"Cậu cái đồ đần độn này, mình mới đi có vài ngày, cậu đã tìm đường chết rồi? Có bị tổn hại gì không?"
Hiện thực tàn khốc đã tôi luyện Cốc Trì trở thành người như bây giờ nhìn không ra dấu vết từng trải, nhất là ở trước mặt Giản Nặc, có lẽ là không cần che giấu, có lẽ là chân chính thả lỏng, tóm lại, lúc cô ở bên cạnh anh, cái thế giới hỗn loạn không chịu đựng nổi kia đột nhiên thanh tĩnh trở lại.
Sau cơn mưa, không khí có phần mát mẻ hơn, anh nắm chặt lấy tay cô nhét vào trong áo, dùng hết tất cả sức lực của mình ôm lấy cô, ngủ thật say.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn hoa lóe sáng, sau cơn mưa xa xa phía chân trời như có một toại tâm cảnh như mộng như ảo, hai người ôm nhau ngủ gần trong gang tấc, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, thân thể kề sát, vô cùng tĩnh lặng, vô cùng an lòng.
Suốt bốn năm qua, đêm nay là giấc ngủ an ổn nhất của Cốc Trì.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ len lỏi vào, anh mở mắt ra, ngắm nhìn gương mặt tinh xảo không tỳ vết ngủ say như trẻ nhỏ này, trong mắt tự nhiên lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy. Lẳng lặng hưởng thụ giờ phút yên tĩnh khó có được này, quý trọng thứ ‘mất mà lấy lại được’. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng phấn của cô, trái tim Cốc Trì căng đầy hạnh phúc ấm áp. Hóa ra, yên ổn ở bên nhau cũng có thể khiến cho trái tim người ta phập phồng lên xuống, hóa ra, người so với cây cối đều giống nhau, đều có tính hướng sáng, theo bản năng mà tới gần ánh mặt trời ấm áp.
Đối với anh mà nói, Giản Nặc chính là ánh mặt trời xua tan mọi đen tối trong cuộc đời anh, chỉ cần một nụ cười tinh thuần, một ánh mắt ngóng trông, một lời nói mềm mại, là có thể hóa giải cõi lòng lạnh lẽo kết thành băng của anh.
Thật lâu sau, Cốc Trì khẽ vuốt ve mái tóc dài hỗn độn của cô, dưới tình huống không sợ cô tỉnh giấc anh nhẹ nhàng rút cánh tay làm gối đầu cho cô ra, sau khi đứng dậy mới cúi đầu nhìn áo sơ mi cùng quần tây của mình bị kéo tới nhăn nhúm không ra hình dạng gì, không tiếng động nở nụ cười, trong lòng bắt đầu bội phục khả năng tự chủ của anh cũng thật tốt.
Nhớ tới ngày hôm qua, trước khi ngủ, hai người ôm hôn khiến anh suýt nữa đã không khống chế được, khi Giản Nặc như con mèo con thấp giọng rên rỉ ra tiếng, Cốc Trì bỗng nhiên thanh tỉnh, lý trí trở lại nhắc nhở anh vào lúc này càng không thể tiến thêm một bước, anh cần thời gian để xử lý tốt mọi chuyện, nếu không anh không cách nào có thể thản nhiên đối mặt với cô, vì thế, anh khắc chế bản thân ôm chặt lấy cô, triền miên hôn lên mặt cô, âm thanh khàn khàn: "Ngủ đi, ở bên nhau là tốt rồi."
Đúng vậy, ở cùng nhau là tốt rồi, được ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Trong bóng đêm Giản nặc không nhìn rõ mặt anh, nhưng ngón tay lại như có ý thức của riêng mình hơi hơi thu nạp, gắt gao nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, giống như là sợ anh rời đi. Hiểu rõ tâm tư trong lòng cô, Cốc Trì yêu thương vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi, thật lâu sau, cô mới rúc vào ngực anh chậm rãi ngủ.
Nâng tay, khẽ cào cào tóc, Cốc Trì săn sóc dịch góc chăn cho cô, đi tới phòng khách gọi điện thoại, sau khi kết nối liền trực tiếp phân phó: "Đem quần áo của tôi đến.... ...."
Nửa giờ sau, chuông cử vang lên, Giản Nặc mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh, liền trở mình ôm lấy chăn say sưa ngủ tiếp.
Cho đến khi Cốc Trì tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi phòng tắm thấy người nào đó còn đang vùi mình trên giường, không có giấu hiệu tỉnh. Cài lại khuy áo, anh ngồi xuống bên giường, lôi người vẫn còn đang ‘bất tỉnh nhân sự’ vào trong ngực, không quên khoác chăn mỏng lên miễn cho cô bị cảm lạnh, cúi đầu mặt dán mặt cọ cọ lên làn da non mịn của cô, ân thanh trầm thấp mà từ tính, nhắc nhở: "Nếu không tỉnh dậy sẽ bị muộn, sẽ bị trừ tiền lương." Từ ngày đến Trúc Hải làm việc, mọi công việc cũng như lịch trình của cô anh nắm rõ như lòng bàn tay, biết hôm nay cô cần tới Sở Sự Vụ một chuyến.
Giản Nặc vô ý thức 'ừ' một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát ở trước ngực anh, hơn nửa ngày mới chậm rãi mở mắt ra, đến khi hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện ra bản thân cả người mềm nhũn úp sấp trên người anh, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua hai người thân mật, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, cô đẩy mạnh anh ra, ôm lấy chăn lui về phía sau.
"Cẩn thận......" Cốc Trì không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, lúc lấy lại tinh thần thì đã thấy cô cả người lẫn chăn nằm ngã dưới sàn nhà, dù có cố gắng bắt lấy, cũng chỉ kéo được một góc chăn.
"Ôi...." Khóe miệng bật ra tiếng than thở nhẹ, Giản Nặc chật vật rơi xuống sàn nhà, góc chăn nhân tiện cuốn theo cả cái đồng hồ báo thức hình con thỏ rơi xuống, đúng lúc vang lên.
Hai người liếc nhau, rõ ràng đều bị giật mình. Giản Nặc thầm ảo não trong lòng bản thân khẩn trương quá mức, tức giận giơ chân đá văng cái đồng hồ báo thức sang một bên, nhỏ giọng than thở câu gì đó.
Bộ dạng giống hệt một đứa trẻ. Cốc Trì bật cười, ý cười từ khóe miệng lan tới đáy mắt. Nếu không tận mắt nhìn thấy, anh thật sự rất khó xem tiểu nha đầu cả ngày mơ màng này cùng luật sư Giản nhanh nhẹn sắc sảo trên tòa là một, nhớ tới hồi còn yêu nhau từng nghe cô nói về sau muốn trở thành đại luật sư ưu tú, anh còn nhịn không được giễu cợt cô: "Nhìn cái bản mặt của em, khẳng định người ta sẽ tưởng là đứa nhỏ nhà ai đến dự thính, còn luật sư.... ......" Còn chưa nói hết câu, mu bàn tay đã bị người nào đó hung hăng cắn một ngụm, Giản Nặc trợn tròn mắt gào lên: "Không cho phép 'trông mặt mà bắt hình dong'!" Ai nói mặt trẻ con không thể làm luật sư? Cái gia hỏa kia.
Nhìn cô cố chấp ngang ngược như Tiểu Ngưu (trâu bò), khóe miệng Cốc Trì nhếch lên một đường cong đẹp mắt, cưng chiều mà véo má cô, thật không đấu lại được.
Thu lại suy nghĩ, Cốc Trì bước qua ôm lại cô về giường, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô, âm thanh trầm thấp mà từ tính, hơi sẵng giọng: "Khi nào mới có thể lớn lên được, lúc nào cũng mơ mơ màng màng như vậy."
Hai má Giản Nặc đỏ ửng, ngựng ngùng cúi thấp đầu, đẩy bàn tay ấm áp đang ôm lấy thắt lưng cô ra, thanh âm mềm mại như tơ: "Anh ngồi cách xa ra một chút, đừng có dựa gần em như vậy."
"Sợ anh sao?" Nâng cằm cô lên để cô đối mặt với đôi mắt đen như mực của anh, Cốc Trì nín cười nói: "Trước kia không biết ai lại thích dựa vào anh, không phải muốn ôm thì cũng là.... ......"
Nói được một nửa, bàn tay trắng nõn của Giản Nặc đã bịt kín miệng anh, vội vàng phân giải: "Em mới không có...."
Nụ cười bên môi càng đậm, Cốc Trì nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ hôn lên lòng bàn tay cô, bờ môi anh ấm áp, chạm vào lòng bàn tay cô, thật ấm nóng mềm mại.
Rút tay lại, lòng bàn tay chậm rãi nắm chặt, dường như muốn lưu lại độ ấm nơi môi anh in xuống, Giản Nặc ngượng ngùng nở nụ cười, bên má hiện lên chút ửng hồng.
Lúc cô cười, hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện, bộ dáng vui vẻ ngọt ngào đó khiến cho Cốc Trì ngẩn ngơ nhìn không dời mắt, vươn tay xoa mặt cô, động tác đặc biệt ôn nhu, sau đó, anh không kìm lòng được cúi thấp đầu.... ......
Hô hấp của anh ngắn mà nhẹ, mong manh phất qua mặt cô, tầm mắt Giản Nặc lơ đãng dừng ở chỗ cổ áo chưa cài, nhìn thấy lồng ngực rộng lớn cùng da thịt màu lúa mạch của anh, khoảng cách giữa anh và cô gần như thế, gần tới mức cô có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ mà có lực của anh, một chút lại một chút, giai điệu vĩnh hằng bất biến ấy mang theo một cỗ hỏa lực, thiêu đốt cô, khiến cho cô mê muội buông mi mắt xuống....
"Tinh tinh tinh......"
Sáng sớm yên tĩnh đột nhiên bị tiếng chuông đánh vỡ, phá tan công cuộc triền miên lưu luyến sắp bắt đầu của hai người. Cốc Trì chau mày, thong thả quay đầu đi, nhìn chằm chằm điện thoại trong tầm tay, giương mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Giản Nặc, thấy cô sững sờ không có phản ứng gì, anh cầm lấy điện thoại đưa lên nghe: " Alo?"
Người ở đầu bên kia ngưng một lúc lâu, mới không xác định hỏi lại: "Là nhà Giản Nặc sao?"
"Ừ" Giọng nói của Cốc Trì hơi lạnh, giống như vô cùng mất hứng với cuộc gọi này, nhưng vì cực kỳ mẫn cảm với âm thanh, chỉ một câu nói ngắn gọn đã xác nhận được thân phận người gọi đến, anh dằn lại tính khí hỏi: "Bộ Ôn Nhu, sớm như vậy tìm Giản Nặc có chuyện gì?"bg-ssp-{height:px}
Nghe được tên Bộ Ôn Nhu, Giản Nặc rùng mình một cái, chộp lấy điện thoại trong tay Cốc Trì, nhỏ giọng nói: "Ôn Nhu.... ..."
"Giản Nặc!!!!!!!" Bộ Ôn Nhu đột nhiên cất cao âm lượng, gào thét tên của cô, sau đó đổ ập xuống mắng: "Cậu muốn chết à, sao lại có đàn ông trong nhà cậu? Là ai? Mình có biết không?" Âm thanh càng ngày càng lớn, Giản Nặc bị chấn động không thể không đem điện thoại ra xa, Bộ Ôn Nhu hoàn toàn không cho cô thời gian nói chuyện, tiếp tục gào lên: "Cậu cái đồ đần độn này, mình mới đi có vài ngày, cậu đã tìm đường chết rồi? Có bị tổn hại gì không?"
Khí thế vẫn mạnh mẽ mười phần không hề suy giảm chút nào. Cốc Trì đoạt lấy điện thoại trong tay Giản Nặc, đánh gãy lời mắng cùng chất vấn của Bộ Ôn Nhu, tự mình giới thiệu: "Tôi là Cốc Trì."
"Tôi không quản cái khỉ gì họ nhà anh......." Bộ Ôn Nhu hiển nhiên tức giận thực sự, nhất thời không phản ứng kịp, còn muốn mắng tiếp, bỗng nhiên hô: "Cái gì? Anh lặp lại lần nữa, anh là ai?"
Cốc Trì vặn chặt lông mày, lặp lại nói: "Cốc Trì."
Sau đó là một hồi trầm mặc không nói, đầu bên kia điện thoại nửa ngày không phát ra âm thanh gì.
"Cô gọi điện đến ngây người?" Cốc Trì nhìn thời gian, đôi mắt đen như mực , sâu như hồ nước. lequydon.comJune_duahau
"Phát cái đầu nhà anh." Bộ Ôn Nhu rốt cuộc cũng sống lại, tiếp tục mắng: "Cốc đại công tử, rốt cuộc anh cũng trở lại, tôi còn tưởng anh chết đâu rồi........Thế nào, coi Giản Nặc nhà chúng tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Tôi cảnh cáo anh......"
Biết rõ quan hệ giữa cô ấy và Giản Nặc rất tốt, vì chuyện anh rời đi mà vô cùng bất mãn, Cốc Trì hờ hững nghe cô tức giận la mắng, không hề phản bác một câu nào. Cho đến khi từ trong miệng Bộ Ôn Nhu phun ra những câu không thể nghe nổi nữa, Giản Nặc mới lấy lại điện thoại từ tay anh, lo lắng không thôi, nói: "Được rồi, sáng sớm tinh mơ mắng như vậy không thấy khát sao, tìm mình có chuyện gì?"
"Vốn có, nhưng giờ thì không." Không đợi Giản Nặc nói thêm gì, Bộ Ôn Nhu đã thẳng thừng cúp điện thoại.
Nhìn thần sắc thản nhiên của Cốc Trì, Giản Nặc cong môi cười: "Cậu ấy là vậy đấy, anh cũng biết mà!"
Cốc Trì xoa xoa đầu cô, tỏ vẻ đã hiểu, dời tầm mắt về phía cửa sổ, anh nói: "Chạy đi thay quần áo nhanh rời giường, anh đưa em đến Sở Sự Vụ."
Ngay lúc anh định đứng dậy, Giản Nặc liền bắt lấy cổ tay anh, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
Cô mím môi không nói, chỉ là tay nắm chặt cổ tay anh không tự giác tăng lực.
Cốc Trì không hiểu, lại lần nữa ngồi trở lại bên cạnh cô, rút tay ra ôm lấy bờ vai để cô tựa vào lòng anh, ôn nhu dỗ dành: "Muốn nói gì, hử?"
Do dự trong phút chốc, Giản Nặc mới ngẩng đầu nhìn anh, "Tối qua anh nói, chúng ta sẽ không xa nhau nữa thật chứ?"
Cô sợ, sợ tất cả những điều tốt đẹp tối hôm qua đều là mộng ảo, theo mặt trời lên giấc mộng đó cũng tan biến mất. Cô, muốn chắc chắn.
Câu hỏi ngu ngốc như vậy, cẩn thận như vậy, làm cho Cốc Trì không nhịn được mà đau lòng, lòng bàn tay lật lại, cùng cô mười ngón đan nhau, anh hỏi: "Anh đã lừa gạt em lần nào chưa?" Thấy cô lắc đầu, anh ôn nhu mà kiên định nói: "Anh nói không chia cách thì sẽ không chia cách nữa. Chỉ là, Tiểu Nặc, cho anh một chút thời gian, anh cần xử lý một số chuyện, được không?"
Trước là lời hứa hẹn, sau đó lại thỉnh cầu. Giản Nặc nghe được chỉ muốn khóc, sợ bị anh cười, cô hung hăng dụi dụi mắt rồi gật đầu thật mạnh.
Anh may mắn biết bao, chia xa bốn năm, vẫn có được sự tín nhiệm lớn nhất của cô. Cốc Trì nhìn người con gái trước mặt, cô giống như đóa Ngọc Lan nở rộ trong đêm tối, mềm mại mà nhu nhược, khóe mắt ngấn lệ, chân mày xòe ra đều là quyến rũ, anh cong môi nở nụ cười, cưng chiều mà cọ cọ chóp mũi cô, khiển trách nói: "Làm sao vẫn thích khóc như vậy."
Ngoài cửa sổ ánh nắng màu vàng tươi sáng mà ấm áp, tùy ý thỏa thích chiếu lên người bọn họ, trong nháy mắt như khoác lên người một tầng ánh sáng bạc, hạnh phúc ấm áp kéo đến, mãnh liệt mà nóng rực.
... ....
Cho dù so với thường ngày ra cửa muộn, Giản Nặc vẫn như cũ trước giờ vào làm phút đã đứng dưới lầu Sở Sự Vụ.
Cho xe chạy thẳng đến dưới lầu mơí dừng lại, Cốc Trì nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, "Cần một ngày sao?"
Giản Nặc 'ừ' một tiếng, nghiêm túc nói: "Vụ kiện di chúc rất nhanh sẽ mở lại phiên toà, buổi sáng còn muốn gặp người ủy thác, đến chiều còn phải nghiên cứu lại tài liệu một chút." Cho rằng anh lo lắng công việc pháp vụ của Trúc Hải chưa xử lý xong, cô bổ sung thêm: "Bắt đầu từ ngày mai, các nhân viên cấp trưởng bộ phận sẽ bắt đầu được phụ đạo kiến thức pháp luật, những chuyện khác em đều đã lên kế hoạch cả rồi." Đối với công việc, cô từ trước đến giờ vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù yêu đương, cũng không thể bị quấy nhiễu.
Cố Trì nhíu mày, nghiêng người hôn lên mặt cô: "Đi đi, buổi tối anh sẽ bảo Tiêu Huy tới đón em."
"Đi đâu?" Lúc đẩy cửa xe xuống, Giản Nặc theo bản năng hỏi.
Cốc Trì đáp gọn lỏn: "Nhà anh."
Giản Nặc sợ run lên, ánh mắt dừng lại ở đường cong giản lược trên áo sơ mi trắng bạc của anh, không nói gì. Bước chân xuống xe còn chưa vững, đã nhìn thấy chiếc Lexus quen thuộc đỗ lại cách đó không xa, quay đầu nhìn Cốc Trì, anh đã đẩy cửa xe ra.