Lâm Tuyết Tâm từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, còn có một đứa con gái đáng yêu, so với GiảnNặc nhỏ hơn một tuổi. Về sau, thời điểm đứa nhỏ còn chưa biết nói bà bỗng nhiên ly hôn, đồng thời mất đi quyền nuôi con. Giản Nặc có nghe mẹ cô nói qua chuyện năm đó, biết được dì nhỏ từng khổ sở xin dượng để đứa nhỏ lại cho bà, nhưng dượng sống chết không chịu, trong thời gian ngắn nhất làm thủ tục xuất ngoại đưa con gái của bọn họ ra nước ngoài, từ đó không còn liên lạc gì nữa. Hai mươi mấy năm trôi qua, Lâm Tuyết Tâm vẫn một thân một mình như vậy và không thể gặp mặt con gái lấy một lần. Sau khi lớn lên Giản Nặc hiểu chuyện hơn, sợ lại gợi lên nỗi đau trong lòng dì nên không dám hỏi chuyện vì sao bà lại ly hôn, tại sao ở thời điểm đứa nhỏ cần tình yêu thương của mẹ nhất lại dễ dàng từ bỏ quyền nuôi con. Nhưng mà cô cảm giác, dì nhỏ vẫn còn yêu dượng.
Giản Nặc hơi nản lòng, vì sao mọi người bên cạnh yêu đương lại vất vả như thế? Bản thân là vậy, dì cũng vậy, ngay cả ba mẹ cô cũng thế.
"Tiểu Nặc, con và Cốc Trì đều còn trẻ, còn có nhiều thời gian vì bên nhau mà đấu tranh, không giống dì với dượng con, cho dù có cơ hội bắt đầu một lần nữa, dì cũng không còn cái 20 năm để chờ đợi nữa rồi." Lâm Tuyết Tâm đỏ mắt, giọng nói đã nghẹn ngào: "Nếu trước đây không phải dì sai, ông ấy cũng sẽ không kiên trì ly hôn, dì không có tư cách trách ông ấy không cho dì quyền nuôi con, dì chỉ hi vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy con bé một lần, ít nhất cũng muốn nghe nó gọi dì một tiếng 'Mẹ'."
Giản Nặc rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cô ôm lấy Lâm Tuyết Tâm, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, dì nhỏ, là con không nên hỏi, thật xin lỗi...."
"Đứa trẻ ngốc, chẳng lẽ con không hỏi thì dì có thể quên đi sao." Lâm Tuyết Tâm vỗ vỗ vào lưng cô, an ủi: "Dì nhỏ nói chuyện này với con là muốn cho con biết, đừng vì chuyện của người lớn mà đánh mất đi niềm tin đối với tình yêu của mình, dì và dượng con tách ra không có nghĩa là chúng ta không còn yêu nhau, ba mẹ con đi đến bước này cũng chưa chắc là không còn yêu, chỉ là trong lúc đó xảy ra quá nhiều chuyện, thế cho nên không cách nào ở lại bên nhau nữa thôi."
Giản Nặc nhìn bóng lưng Lâm Tuyết Tâm biến mất ở cuối ngã rẽ, trong lòng một mảnh thê lương, hôn nhân của dì thất bại, ba mẹ cô tính đến giờ cũng đã ở riêng bốn năm làm cho cô khổ sở không thôi, vì sao những đôi vợ chồng thật tốt lại đi đến bước này? Dì nhỏ nói là dì sai trước, vậy còn ba mẹ cô đã từng ân ái thì sao chứ, đến cùng là vì sao lại nháo đến thành cục diện như ngày hôm nay? Cô đã không dưới một lần truy hỏi nguyên do, nhưng mẹ cô toàn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cho dù có tách ra, chúng ta vẫn là ba mẹ con, sẽ không vì chuyện này mà thiếu đi một phần yêu thương nào dành cho con." Giống như đã bàn bạc với nhau từ trước, ba cô cũng không chịu nói cho cô biết rốt cuộc là vì sao, chỉ nói là: "Tiểu Nặc, ba và mẹ con chỉ tạm thời tách ra, chờ mẹ con tha thứ cho ba, người một nhà chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi."
Sự việc cứ diễn ra như thế, năm ấy Cốc Trì dời đi, vợ chồng Giản gia cũng không nói ly hôn nhưng bắt đầu ở riêng. Cho đến ngày hôm nay, cũng được gần 4 năm rồi.
Ban đêm yên tĩnh, Giản Nặc ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt vô định nhìn chằm chằm mặt đất, mải ngẩn ngơ suy nghĩ khiến cô xem nhẹ tiếng bước chân đang lại gần, cho đến khi ánh sáng trước mắt bị một bóng hình đĩnh đạc ngăn trở, cô mới mờ mịt ngẩng đầu.
Cốc Trì dừng lại ở trước mặt cô, đôi mắt thâm sâu nhìn cô.
Giản Nặc thực yếu đuối thực không có tiền đồ mà đỏ mắt, vươn tay bắt lấy quần áo của anh, nửa ngày không nói nên lời. Thấy cô ngửa đầu nhìn mình bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trong lòng Cốc Trì đột nhiên sinh ra loại cảm giác đau lòng không tên. Nắm lấy cánh tay ôm siết cô vào lòng, anh thở dài thật sâu. Rốt cuộc lại vẫn khuất phục trước cô rồi.
Từ lúc nói chuyện điện thoại với Giản Nặc xong, mi tâm anh cứ nhíu chặt lấy nhau không chịu dời. Ngồi trong phòng làm hội nghị rộng lớn, dường như đang chuyên tâm nghe cấp dưới báo cáo, kỳ thực anh không nghe lọt vào tai một chữ nào, trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt khó hiểu củaLăng Thích, anh mới thở dài trong lòng, nâng tay ra hiệu cho cậu ta dừng báo cáo lại: "Hôm nay đến đây thôi!"
Đợi đến khi Lăng Thích rời khỏi, Cốc Trì mới nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ trong suốt, một lát sau cầm lấy di động gọi cho Giản Nặc, kết quả cô tắt điện thoại rồi. Lý trí không chịu được khống chế, anh căn bản không hề có chút do dự, cầm lấy chìa khóa xe chạy về hướng thành phố Minh Cảng. Một đường đạp lút cần ga, đoạn đường vốn phải chạy mất hơn 2 giờ, mà anh chỉ cần có 30 phút.
Cho đến khi tìm thấy phòng bệnh, trùng hợp nghe được lời Giản Nặc nói: "Bởi vì trái tim vẫn thủy chung nhớ được mình yêu anh ấy, cho nên bao hàm cả oán trách."
Cốc Trì không biết dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này, chỉ cảm thấy lồng ngực mình bị một loại cảm xúc căng trướng tràn đầy, anh dừng bước, đứng ở đầu bậc thang khuất sau bóng tối, cố gắng hồi phục tinh thần sau phút giây kinh hoàng đó.
Đoạn đối thoại sau đó của Giản Nặc và Lâm Tuyết Tâm đương nhiên anh cũng nghe được, theo lờicủa hai người anh biết được mẹ Giản đa biết anh trở về, hơn nữa lại phản đối bọn họ ở cùng nhau. Nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, anh vì thế mà tìm được nguyên nhân khiến mình 'tâm hoảng ý loạn'. Chẳng trách anh luôn cảm thấy mình sẽ mất đi cô, hóa ra, người con gái anh mà anh trân trọng đang vì anh mà đấu tranh với gia đình. Nhìn Giản Nặc cách đó không xa vẫn đang ngẩn ngơ với thế giới riêng của mình, anh nghĩ, anh đã ích kỷ khiến cô phải chờ đợi suốt 4 năm, giờ đây anh đã trở về, không nên để cô đơn độc một mình đối mặt với 'phong ba bão táp' nữa, tất cả đều không liên quan gì đến cô cả, cô là người vô tội nhất.
Cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, Cốc Trì chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Giản Nặc, âm thanh hơi khàn khàn: "Anh đã tới muộn."
Giản Nặc lắc đầu, mắt rưng rưng nở nụ cười. Anh cũng cười, lại cởi áo khoác ra khoác lên người cô, ôm chặt lấy cô cùng đợi bình minh lên.
Lúc vạn vật đã thức tỉnh, Cốc Trì đem bàn tay nhỏ bé của Giản Nặc bao bọc chặt chẽ trong lòng bàn tay mình, thần sắc bình tĩnh đứng trước giường bệnh mẹ Giản.
Editor & beta: June_duahau
Trong khoảnh khắc đẩy cửa phòng ra, Cốc Trì nhìn thấy Giản Nặc lặng yên không nhúc nhích đứng bên cửa sổ sát đất, bóng lưng mỏng manh trông càng có vẻ thê lương không nơi nương tựa. Anh không nói gì, lặng im một lát sau mới sải bước đi về phía cô, lúc đi qua bàn trà để ý thấy quyển tạp chí đã lật tới trang anh muốn cho cô xem.
Ánh mắt có chút biến hóa, anh từ phía sau ôm chặt lấy cô, ngực dán lên lưng cô, khẽ tựa cằm lên vai cô, "Nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ về anh!" Giản Nặc thành thật trả lời.
Cốc Trì siết chặt cánh tay khóa chặt cả người cô lại, ôm cô chặt chẽ vào trong ngực, âm thanh của anh thổi vào bên tai cô. "Sợ em vì khoảng trống trong bốn năm qua mà có điều mâu thuẫn nên mới vội vàng muốn cho em biết trong thời gian đó anh đã làm gì." Đó là quyển tạp chí duy nhất độc quyền viết bài về anh, cho dù không thể đại diện hết toàn bộ cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh trong bốn năm qua, nhưng cũng đủ để Giản Nặc nhận ra anh đã khác trước.
"Muốn lấy lại Trúc Hải việc đầu tiên là phải có đủ nguồn lực tài chính, đó là thứ anh thiếu thốn nhất tại thời điểm đó. Cho dù ngăn cách cả đại dương thì Nguyên Nghị vẫn có thể dễ dàng phá hủy kế hoạch của anh, cho đến năm đầu tiên anh ngay cả một công việc ổn định cũng không có, làm việc ở công ty thì chưa tới một tháng đã bị đuổi việc không lý do." Không chỉ có thế, Nguyên Nghị còn đặc biệt phái người đến muốn lấy mạng anh, nhưng những lời này, anh sẽ không nói cho Giản Nặc biết. "Có lẽ là tiêu hao một thời gian dài, Nguyên Nghị cảm thấy mọi chuyện cũng coi như kết thúc, cuối cùng dừng tay. Lúc đó anh mới bắt đầu bước chân vào sòng bạc". Rõ ràng cảm giác được cả người Giản Nặc trở nên cứng nhắc, Cốc Trì vội ôm chặt lấy cô, "Biết em không thích, nhưng đối với anh lúc đó hai bàn tay trắng mà nói, đấy là cách nhanh nhất có thể kiếm được tiền, không đủ tài chính, anh không có cách nào đầu tư."
Thời điểm đó anh may mắn gặp được một người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời - Viên Khải Thành, ông chủ sòng bạc xa hoa nhất ở Las vegas. Dựa vào sự hiểu biết cùng khả năng thiên phú bẩm sinh, Cốc Trì đảm nhận vị trí CEO của sòng bạc đồng thời chịu khó nghiên cứu sâu về quân bài pocker, chỉ chưa đầy nửa năm, anh đã có thể ghi nhớ được toàn bộ sáu thẻ bài, bắt đầu bộc lộ tài năng ở trong giới.
"Sau này, anh bắt đầu chen chân vào lính vực tài chính, nghiên cứu các loại quỹ và cổ phiếu, mới đầu chỉ mạo hiểm một chút về sau càng bí quá hóa liều, rốt cuộc sau một năm cũng có thể gom góp được một chút tiền vốn." Đến khi Cốc Trì thành lập công ty làm ra của cải, hoa lệ chuyển mình, chân chính bước chân vào giới 'quý tộc' thì hai người bọn họ đã chia cách ba năm. Ngay sau đó, anh bắt đầu 'chiêu mộ' bồi dưỡng nhân tài có năng lực đáng tin cậy, đồng thời vận dụng trong thời gian ngắn nhất khiến cho tài sản tăng lên mấy chục lần, thời điểm giá trị con người anh có thể lấy con số trăm triệu (USDs nha) làm thước đo, Cốc Trì mới chính thức triển khai kế hoạch thu mua Trúc Hải.bg-ssp-{height:px}
"Tiền vốn để gây dựng sự nghiệp quả thực đã phải dùng đường tắt, nhưng sau này anh đã không còn đặt chân lên bàn tròn đó nữa." Nếu không bị ép đến đường cùng, Cốc Trì cũng không đồng ý lập nghiệp bằng cách này, cho nên sau khi đầu tư thành công anh cố gắng hết sức rời xa các sòng bạc, thậm chí còn khuyên Viên Khải Thành đem tất cả vốn tài chính hiện có chuyển hướng đầu tư khác, hi vọng đưa 'ân nhân' của anh thoát khỏi ngành nghề nguy hiểm này.
Giản Nặc nghĩ đến lúc đó anh rơi vào đường cùng, cô chợt muốn khóc, nước mắt theo gò má trượt xuống rơi trên mu bàn tay anh, "vì sao không nói cho em biết? Cho dù em không thể giúp được gì, ít nhất cũng nên cho em biết....."
Làm sao không biết lúc đó anh khốn khó, tay trắng lập nghiệp, muốn lấy lại công ty của gia đình phải kiếm được hàng trăm triệu, đây không phải việc mà người bình thường có thể làm được trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ cả đời cũng không hoàn thành được. Nhưng anh lại làm được, giây phút mất đi người thân yêu nhất, anh từ trong họa nạn tự mình đứng lên, dùng sinh mệnh của mình nghênh đón từng đợt từng đợt'lễ rửa tội' của số phận, lúc anh xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, cô chỉ nhìn thấy thành công của anh, mà không biết phía sau đó là những cay đắng vất vả chỉ có thể dựa vào trái tim để cảm nhận.
Giản Nặc có loại cảm giác 'ngồi mát ăn bát vàng', vốn có chút ủy khuất bỗng chốc lại chuyển thành tự trách, cô vô cùng khổ sở. Anh rời đi, anh chậm chạp trở về, đều là bất đắc dĩ. Cô làm sao có thể đi trách anh chứ? Ngoại trừ đau lòng, cô đã không còn cảm xúc gì khác nữa rồi.
"Đồ ngốc." Cốc Trì khẽ trách, nới lỏng vòng tay xoay người cô lại, giơ tay nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt của cô, "Bây giờ nói cho em biết không phải để cho em đau lòng. Anh đã nói rồi, tất cả đều đã qua." Dừng một chút, như là nhớ lại, anh nói: "Khi đó anh còn nghĩ, nếu như lúc anh quay về em vẫn còn nguyện ý ở bên cạnh anh, vậy cuối cùng anh cũng không uổng công rồi!" Anh cong môi cười, cố ý nói đùa với cô: "Chút nỗ lực kiếm tiền lấy vợ này hẳn cũng nên làm, em nói xem có phải không?" Đoạt lại Trúc Hải là nghĩa vụ của người nhà họ Cốc, anh có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay đều vì người con gái mảnh mai trước mặt này. Nếu muốn cùng cô có tương lai, anh cần phải có năng lực chăm sóc, bảo vệ cho cô.
Giản Nặc nín khóc mỉm cười, đẩy anh một cái, cảm xúc phức tạp trong lòng nhất thời tiêu tan hết, đối với anh, cô không cách nào bài xích nổi.
Đợi đến khi cảm xúc của cô bình ổn lại. Cốc Trìthu lại sắc mặt, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: "Trong mắt người ngoài, Cốc Trì anh đã không còn là nam sinh ngây ngô trong vườn trường năm đó, nhưng anh hi vọng ở trong lòng em, anh vẫn là anh." Cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn cùng cô mười ngón đan xen, anh kiên định nói: "Anh thừa nhận ở phương diện nào đấy anh đã thay đổi, cho nên, Tiểu Nặc, xin em hãy chấp nhận con người hiện tại của anh."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor & beta: June_duahau
Lâm Tuyết Tâm từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, còn có một đứa con gái đáng yêu, so với GiảnNặc nhỏ hơn một tuổi. Về sau, thời điểm đứa nhỏ còn chưa biết nói bà bỗng nhiên ly hôn, đồng thời mất đi quyền nuôi con. Giản Nặc có nghe mẹ cô nói qua chuyện năm đó, biết được dì nhỏ từng khổ sở xin dượng để đứa nhỏ lại cho bà, nhưng dượng sống chết không chịu, trong thời gian ngắn nhất làm thủ tục xuất ngoại đưa con gái của bọn họ ra nước ngoài, từ đó không còn liên lạc gì nữa. Hai mươi mấy năm trôi qua, Lâm Tuyết Tâm vẫn một thân một mình như vậy và không thể gặp mặt con gái lấy một lần. Sau khi lớn lên Giản Nặc hiểu chuyện hơn, sợ lại gợi lên nỗi đau trong lòng dì nên không dám hỏi chuyện vì sao bà lại ly hôn, tại sao ở thời điểm đứa nhỏ cần tình yêu thương của mẹ nhất lại dễ dàng từ bỏ quyền nuôi con. Nhưng mà cô cảm giác, dì nhỏ vẫn còn yêu dượng.
Giản Nặc hơi nản lòng, vì sao mọi người bên cạnh yêu đương lại vất vả như thế? Bản thân là vậy, dì cũng vậy, ngay cả ba mẹ cô cũng thế.
"Tiểu Nặc, con và Cốc Trì đều còn trẻ, còn có nhiều thời gian vì bên nhau mà đấu tranh, không giống dì với dượng con, cho dù có cơ hội bắt đầu một lần nữa, dì cũng không còn cái 20 năm để chờ đợi nữa rồi." Lâm Tuyết Tâm đỏ mắt, giọng nói đã nghẹn ngào: "Nếu trước đây không phải dì sai, ông ấy cũng sẽ không kiên trì ly hôn, dì không có tư cách trách ông ấy không cho dì quyền nuôi con, dì chỉ hi vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy con bé một lần, ít nhất cũng muốn nghe nó gọi dì một tiếng 'Mẹ'."
Giản Nặc rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cô ôm lấy Lâm Tuyết Tâm, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, dì nhỏ, là con không nên hỏi, thật xin lỗi...."
"Đứa trẻ ngốc, chẳng lẽ con không hỏi thì dì có thể quên đi sao." Lâm Tuyết Tâm vỗ vỗ vào lưng cô, an ủi: "Dì nhỏ nói chuyện này với con là muốn cho con biết, đừng vì chuyện của người lớn mà đánh mất đi niềm tin đối với tình yêu của mình, dì và dượng con tách ra không có nghĩa là chúng ta không còn yêu nhau, ba mẹ con đi đến bước này cũng chưa chắc là không còn yêu, chỉ là trong lúc đó xảy ra quá nhiều chuyện, thế cho nên không cách nào ở lại bên nhau nữa thôi."
Giản Nặc nhìn bóng lưng Lâm Tuyết Tâm biến mất ở cuối ngã rẽ, trong lòng một mảnh thê lương, hôn nhân của dì thất bại, ba mẹ cô tính đến giờ cũng đã ở riêng bốn năm làm cho cô khổ sở không thôi, vì sao những đôi vợ chồng thật tốt lại đi đến bước này? Dì nhỏ nói là dì sai trước, vậy còn ba mẹ cô đã từng ân ái thì sao chứ, đến cùng là vì sao lại nháo đến thành cục diện như ngày hôm nay? Cô đã không dưới một lần truy hỏi nguyên do, nhưng mẹ cô toàn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cho dù có tách ra, chúng ta vẫn là ba mẹ con, sẽ không vì chuyện này mà thiếu đi một phần yêu thương nào dành cho con." Giống như đã bàn bạc với nhau từ trước, ba cô cũng không chịu nói cho cô biết rốt cuộc là vì sao, chỉ nói là: "Tiểu Nặc, ba và mẹ con chỉ tạm thời tách ra, chờ mẹ con tha thứ cho ba, người một nhà chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi."
Sự việc cứ diễn ra như thế, năm ấy Cốc Trì dời đi, vợ chồng Giản gia cũng không nói ly hôn nhưng bắt đầu ở riêng. Cho đến ngày hôm nay, cũng được gần 4 năm rồi.
Ban đêm yên tĩnh, Giản Nặc ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt vô định nhìn chằm chằm mặt đất, mải ngẩn ngơ suy nghĩ khiến cô xem nhẹ tiếng bước chân đang lại gần, cho đến khi ánh sáng trước mắt bị một bóng hình đĩnh đạc ngăn trở, cô mới mờ mịt ngẩng đầu.
Cốc Trì dừng lại ở trước mặt cô, đôi mắt thâm sâu nhìn cô.
Giản Nặc thực yếu đuối thực không có tiền đồ mà đỏ mắt, vươn tay bắt lấy quần áo của anh, nửa ngày không nói nên lời. Thấy cô ngửa đầu nhìn mình bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trong lòng Cốc Trì đột nhiên sinh ra loại cảm giác đau lòng không tên. Nắm lấy cánh tay ôm siết cô vào lòng, anh thở dài thật sâu. Rốt cuộc lại vẫn khuất phục trước cô rồi.
Từ lúc nói chuyện điện thoại với Giản Nặc xong, mi tâm anh cứ nhíu chặt lấy nhau không chịu dời. Ngồi trong phòng làm hội nghị rộng lớn, dường như đang chuyên tâm nghe cấp dưới báo cáo, kỳ thực anh không nghe lọt vào tai một chữ nào, trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt khó hiểu củaLăng Thích, anh mới thở dài trong lòng, nâng tay ra hiệu cho cậu ta dừng báo cáo lại: "Hôm nay đến đây thôi!"
Đợi đến khi Lăng Thích rời khỏi, Cốc Trì mới nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ trong suốt, một lát sau cầm lấy di động gọi cho Giản Nặc, kết quả cô tắt điện thoại rồi. Lý trí không chịu được khống chế, anh căn bản không hề có chút do dự, cầm lấy chìa khóa xe chạy về hướng thành phố Minh Cảng. Một đường đạp lút cần ga, đoạn đường vốn phải chạy mất hơn 2 giờ, mà anh chỉ cần có 30 phút.
Cho đến khi tìm thấy phòng bệnh, trùng hợp nghe được lời Giản Nặc nói: "Bởi vì trái tim vẫn thủy chung nhớ được mình yêu anh ấy, cho nên bao hàm cả oán trách."
Cốc Trì không biết dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này, chỉ cảm thấy lồng ngực mình bị một loại cảm xúc căng trướng tràn đầy, anh dừng bước, đứng ở đầu bậc thang khuất sau bóng tối, cố gắng hồi phục tinh thần sau phút giây kinh hoàng đó.
Đoạn đối thoại sau đó của Giản Nặc và Lâm Tuyết Tâm đương nhiên anh cũng nghe được, theo lờicủa hai người anh biết được mẹ Giản đa biết anh trở về, hơn nữa lại phản đối bọn họ ở cùng nhau. Nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, anh vì thế mà tìm được nguyên nhân khiến mình 'tâm hoảng ý loạn'. Chẳng trách anh luôn cảm thấy mình sẽ mất đi cô, hóa ra, người con gái anh mà anh trân trọng đang vì anh mà đấu tranh với gia đình. Nhìn Giản Nặc cách đó không xa vẫn đang ngẩn ngơ với thế giới riêng của mình, anh nghĩ, anh đã ích kỷ khiến cô phải chờ đợi suốt 4 năm, giờ đây anh đã trở về, không nên để cô đơn độc một mình đối mặt với 'phong ba bão táp' nữa, tất cả đều không liên quan gì đến cô cả, cô là người vô tội nhất.
Cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, Cốc Trì chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Giản Nặc, âm thanh hơi khàn khàn: "Anh đã tới muộn."
Giản Nặc lắc đầu, mắt rưng rưng nở nụ cười. Anh cũng cười, lại cởi áo khoác ra khoác lên người cô, ôm chặt lấy cô cùng đợi bình minh lên.
Lúc vạn vật đã thức tỉnh, Cốc Trì đem bàn tay nhỏ bé của Giản Nặc bao bọc chặt chẽ trong lòng bàn tay mình, thần sắc bình tĩnh đứng trước giường bệnh mẹ Giản.