Bên cạnh khóm trúc xanh tươi, Cốc Tri không coi ai ra gì hôn lên mặt Giản Nặc một cái.
"Cốc Trì...." Chỗ này cách hội trường buổi lễ không xa lắm, Giản Nặc lo lắng sẽ có người đi ngang qua đây bắt gặp cảnh này, hai tay chống đỡ ngăn cách thân thể cả hai cận kề nhau, cúi đầu khẽ gọi tên anh.
Cốc Trì thuận miệng đáp lại một tiếng, dường như rất không hài lòng với việc cô đang thất thần, cánh tay thu chặt lại, khiến cho thân thể cô càng áp sát vào anh.
"Có người..." Bỗng chốc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, Giản Nặc ngay lập tức kháng nghị. Cho tới bây giờ cô đều không biết anh lại là người nhiệt tình như vậy.
"Sẽ không có ai tới chỗ này." Cốc Trì kéo nắm tay nhỏ đang chống trên ngực anh ra, vòng ra sau ôm lấy eo anh, "Chuyện tâm một chút...." Nói xong liền hướng đến đôi môi mềm mại của cô.
"Anh đừng làm loạn mà." Vành tai Giản Nặc đã đỏ rực hết cả lên, hai tay gắt gao túm chặt lấy áo khoác tây trang của anh. Chỉ cần là ở bên ngoài, không hiểu sao cô đều thấy khẩn trương không thôi.
Khóe môi Cốc Trì hiện lên ý cười quỷ dị, cái trán chống đỡ lên trán cô, âm thanh từ tính mơ hồ còn để lộ ra hơi thở mị hoặc, "Làm loạn? Loạn chỗ nào? Hử?"
Nhẹ nhàng tựa trán mình lên trán anh, cô cắn môi không nói.
Cốc Trì thấy vậy liền lập tức in xuống má cô một nụ hôn nữa, sau đó lẳng lặng ôm chặt lấy cô, không lại "làm loạn" nữa, một lát sau, hơi thở ấm áp lại dừng ở trên cần cổ Giản Nặc, anh chợt nói: "Buổi tối ở lại!"
Theo lý thuyết đây vốn là một câu hỏi, nhưng anh lại dùng giọng điệu câu trần thuật để nói ra, nghiễm nhiên không hề có ý tứ hỏi cô, mà ra trực tiếp ra lệnh. Giản Nặc đột nhiên cảm thấy khẩn trương, trong chốc lát không biết là nên cự tuyệt hay đồng ý, mãi cho đến khi sự nhẫn nại của Cốc Trì bị tiêu hoa hết, liền cắn một cái lên vành tai cô coi như trừng phạt, đến lúc này cô mới khẽ lên tiếng: "Ôn Nhu cậu ấy...."
Lời phía sau còn chưa nói hết, đã bị Cốc Trì vội vàng đánh gãy: "Cứ vậy đi." Sau đó kéo cô từ trong ngực mình ra, anh nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: "Đêm nay em là của anh, cô nàng ấy đứng sang một bên." Bộ Ôn Nhu về hai ngày hôm nay, chỉ có đến giờ ăn trưa anh mới có khả năng hẹ cô, tới chiều vừa mới tan tầm là cô lập tức trở về nhà chăm sóc Bộ tiểu thư, ai nói anh không để ý? Anh cực kỳ để ý.
Cảm giác có mùi chua chua, hình như có người đang ghen thì phải. Giản Nặc nghĩ thế liền hé miệng cười.
Đột nhiên có một cơn gió đêm nhè nhẹ quét qua, khẽ thổi bay mấy lọn tóc nhỏ của cô, phất qua da thịt khiến cho người ta có cảm giác yên ổn. Dưới ánh trăng cô ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của anh, có loại cảm giác hoảng hốt.
Anh thực sự rất đẹp trai, bình thường gương mặt này đã vô cùng ưu nhìn, lại thêm cái khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, giờ phút này được ánh trăng chiếu rọi vào, không khỏi khiến cho người ta bị mê mẩn hớp hồn.
Bị người trước mắt nhìn chằm chằm không dời làm Cốc Trì hơi nhíu mày, anh khẽ trách: "Hình như anh chưa từng kháng nghị qua không cho phép em nhìn anh chằm chằm như vậy, hử?" Giọng điệu còn cố ý nghiêm lại, nhưng ý cười bên môi lại càng lún sâu.
"Em mới không nhìn anh." Giản Nặc xấu hổ dời tầm mắt, nghĩ đến bản thân lại nhìn anh đến thất thần, hai gò má không tự chủ mà ửng hồng một mảng.
Còn mạnh miệng. Đây rõ ràng chỉ có hai người bọn họ. Cốc Trì hỏi: "Vậy em nhìn ai?"
Cô than thở: "Dù sao cũng không phải anh."
Anh cương quyết phun ra một tiếng: "Ai?"
Giản Nặc chu miệng: "Cây." Người này thật là, nhìn cây thì sao chứ.
Cây? Anh giơ tay khẽ nâng cằm cô lên, nghiêm túc nói: "Tiểu Nặc, sau lưng anh chỉ có một khóm trúc, không hề có một cây nào khác cả."
Nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt anh, Giản Nặc tức giận đến bật cười. Kiễng chân mổ lên môi anh một cái, sau đó đỏ mặt nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy eo anh, ôn nhu gọi: "Cốc Trì."
"Ừm, anh ở đây." Cốc Trì ôm siết cô vào lòng, giọng nói dịu dàng mê người chậm rãi vang lên: "Có lạnh không?"
Cô trốn trong lòng anh khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trước ngực anh, từ từ nhắm hai mắt lại thì thầm: "Nếu như có thể vĩnh viễn như thế này thì tốt biết bao." Hạnh phúc tới quá nhanh, Giản Nặc trước sau vẫn có cảm giác không chân thực.
Đáy mắt thâm sâu xẹt qua tia đau lòng, trong lòng bỗng dâng lên trăm ngàn tư vị khác nhau, Cốc Trì khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của cô, ôm chặt cô, anh nói: "Nếu anh thực sự lạc đường thì em phải làm sao bây giờ?" Sự thật là sau khi trải qua chia cách trái tim bọn họ cũng chưa từng lạc mất nhau, nhưng Cốc Trì không khỏi nghĩ đến, nếu anh thay đổi, hoặc là đời này anh không trở lại thì người con gái thanh thuần nhưng vô cùng cố chấp này sẽ phải làm thế nào?
"Em không biết." Nhớ lại quãng thời gian chỉ biết chờ đợi kia, Giản Nặc thủy chung tin tưởng vững chắc rằng anh sẽ về, thực sự chưa từng nghĩ đến nếu anh không trở lại bản thân sẽ làm thế nào, có thể đến một ngày nào đó, cô không còn sức để chờ đợi thêm nữa tựa như chấp nhận thỏa hiệp với số mệnh. Chẳng qua đó mãi mãi chỉ là giả thiết, lúc cô vẫn còn ý chí bảo vệ tình yêu này đến cùng, may mắn anh đã trở về. Cho nên, Giản Nặc cho rằng bản thân cô vẫn còn may mắn, hạnh phúc. Ít nhất, ông trời và anh đều không bỏ mặc cô.
Lúc anh đứng trước giường bệnh của mẹ cô nói muốn bù đắp cho người con gái anh yêu nhất đời này, anh còn nói: "Năm đó, cháu không cho nổi cô ấy một lời hứa hẹn. Bây giờ, cháu đã có đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho Tiểu Nặc. Có một số việc cháu có thể vì yêu mà buông bỏ, xin bác gái hãy thành toàn." Lúc đó, cả trái tim của Giản Nặc cũng đều rơi lệ.
Một người kiêu ngạo như anh lại có thể khiêm tốn mở miệng thỉnh cầu như vậy, nếu không phải là yêu đến mức độ nào đó, sẽ không thể nói được như vậy. Giản Nặc hiểu ý Cốc Trì, anh không phải loại người coi nhẹ lời hứa. Trong suy nghĩ của anh vẫn luôn cho rằng hứa hẹn giống như mang nợ, mà anh không muốn mắc nợ, so ra anh càng muốn lấy hành động để chứng minh hơn. Nhưng từ sau khi anh trở về, đã không dưới một lần cho cô hứa hẹn. Giản Nặc hiểu, sau 4 năm xa cách, trong lòng anh vẫn luôn áy náy, cho nên mới vội vàng muốn làm cho cô tin tưởng, tin tưởng anh vẫn yêu cô.
Giản Nặc đắm chìm trong xúc cảm cùng rung động không cách nào kiềm chế, đương nhiên cũng không nghe được "ý tại ngôn ngoại" trong lời Cốc Trì, nhưng anh tin chắc mẹ Giản hiểu được ngụ ý của mình trong câu "có một số việc" là có ý tứ gì, quả nhiên, mẹ Giản sau một phút đồng hồ lẳng lặng nhìn anh, quay đầu nhìn Giản Nặc đấu tranh lần cuối cùng: "Tiểu Nặc, con thực sự muốn ở cùng cậu ta?"
Giản Nặc nghe vậy theo bản năng nắm chặt tay Cốc Trì, anh nghe thấy cô nói: "Mẹ, 4 năm trước con đã từng nghĩ, nếu anh ấy quên mất đường trở về, con sẽ tìm mọi cách để đứng ở vị trí cao, để anh ấy có thể nhìn thấy mà tìm về." Bởi vì đáy lòng vẫn luôn kiên trì như vậy, cô càng ngày càng nỗ lực vươn lên, hi vọng một ngày kia có thể bộc lộ khả năng ở giới Tư pháp, để anh cho dù ở nơi nào cũng không thể đánh mất tin tức về cô.
Dụng tâm lương khổ như thế, sâu sắc nhạy bén như Lạc Nghệ Hằng cũng chưa từng nhận ra.
Cốc Trì nhớ rõ biểu cảm kiên định khi nói ra lời đó của Giản Nặc, anh sẽ không quên, không thể nào quên, cũng quên không được.
Ngọn gió thổi tới mang theo hương vị khoan khoái nhẹ nhàng, Giản Nặc núp trong lòng anh, không có dư thừa tinh lực cùng tâm trí đi lo lắng bất kỳ cái gì khác, tựa như đã quên mất buổi tiệc vũ hội náo nhiệt đang diễn ra phía sau cách đó không xa. Nếu trên thế giới này không có cái gọi là di động, cô thật không biết bọn họ sẽ duy trì tư thế ôm ấp đó đến khi nào. Lấy điện thoại từ trong túi quần ra, là tin nhắn của Bộ Ôn Nhu, nói rằng Diệp Ưu Lý đã đến, xin mời chủ nhân buổi tiệc hiện thân. Cùng Cốc Trì nhìn nhau, hai người cùng nở nụ cười, ý cười lan tới đáy mắt.
Trở lại tiệc rượu, quả nhiên Diệp Ưu Lý đã đứng bên trong chỗ xa hoa náo nhiệt, đang cùng bọn Lạc Nghệ Hằng và Kỳ Dược Minh nói chuyện gì đó, trên mặt là vẻ bất cần đời quen thuộc. Nhìn thấy Cốc Trì, Diệp Ưu Lý ngưng cười chớp mắt một cái, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang đan cài vào nhau của cậu ta và Giản Năc, anh ta nhanh chóng thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống làm như lơ đãng liếc mắt nhìn Lạc Nghệ Hằng một cái, mà Lạc Nghệ Hằng anh lại đang nhàn nhạt cười nói gì đó với Tân Duệ, tựa như không chú ý tới cái nhìn chăm chú của cậu ta, cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, ngoại trừ đáy mắt không cách nào che giấu một tia ảm đạm tiết lộ tâm sự của mình.
"Trốn đi đâu vậy? Từ lúc nào học được trọng sắc khinh bạn rồi hả?" Diệp Ưu Lý nhìn Giản Nặc tra hỏi, từ chối nói chuyện với Cốc Trì. Mặc dù biết lý do cậu ấy bỏ đi 4 năm trước, anh ta vẫn không thể khoan dung giống như những người khác được, nguyên nhân dĩ nhiên chính là vì Lạc Nghệ Hằng, đồng thời cũng là bất bình thay Giản Nặc.
"Anh mới trọng sắc khinh bạn." Giản Nặc cãi lại, thuận tay với lấy ly rượu đang định đưa tới chỗ anh ấy, "Ah, cái loại đủ màu đủ dạng này chẳng phải là loại anh yêu thích nhất sao?" Diệp Ưu Lý thích rượu đỏ, cô vẫn biết.
"Chỉ có kẻ ngốc mới thích uống mấy thứ đồ màu mè rực rỡ gì đó." Trừng mắt liếc cô một cái, Diệp Ưu Lý nhìn về phía Cốc Trì, mím môi không nói.
"Sao bây giờ mới đến?" Cốc Trì hỏi cậu ta, giọng điệu hòa hoãn, không hề có một chút khoảng cách xa lạ sau bao nhiêu năm chưa gặp mặt.
"Cũng chỉ chậm có nửa giờ, so sánh với mấy năm của cậu e là còn kém xa." Diệp Ưu Lý nhìn thẳng anh, lời nói hàm chứa ý châm chọc.
Cốc Trì cũng không để bụng, giơ tay nhận lấy một ly rượu bồi bàn mang tới chạm vào ly rượu trên tay cậu ta, "Người anh em, cạn trước." Dứt lời, ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Lạc Nghệ Hằng huých nhẹ cánh tay Diệp Ưu Lý, ý tứ muốn cậu ta đừng khiến cho Giản Nặc khó xử, dù sao đêm nay đôi với Cốc Trì mà nói, mười phần là có ý nghĩa quan trọng, huống chi Giản Nặc cũng đã tha thứ cho cậu ấy, bọn họ cho dù là bạn bè cũng không có lập trường gì để mà oán trách cả.
Diệp Ưu Lý không khách khí trợn mắt nhìn anh một cái, giống như là ngại anh nhiều chuyện, lập tức uống rượu, sau đó nhìn Giản Nặc nói: "Cốc Trì, cái kẻ đần độn kia không trách cậu, tôi cũng không có gì hay ho để nói cả, chỉ có điều, đừng có làm ra chuyện gì nữa, bằng không anh em cũng khỏi cần làm, người tôi sẽ trực tiếp khiêng đi kiếm một người khác gả đi, miễn gieo họa cho nhân gian."
"Chỉ có yêu quái mới gieo họa cho nhân gian!" Giản Nặc nhỏ giọng nói thầm, lúc quay đầu đi khóe mắt đã lóe lên tia sáng long lanh.
Cảm tình của cô và Diệp Ưu Lý khác với Lạc Nghệ Hằng, anh từ trước đến nay đều không biết cái gì gọi là săn sóc, mọi sự quan tâm đối với cô đều được biểu đạt bằng cách quở trách, cho nên ngày đó cô nhìn thấy Cốc Trì, anh liền không khách khí răn dạy cô, nhưng Giản Nặc biết anh là vì muốn tốt cho cô, trong lòng coi anh như anh trai mà đối xử. Lúc đầu thấy anh không tới, trong lòng cô khó chịu vô cùng. Cô hi vọng tình yêu của mình và Cốc Trì sẽ nhận được lời chúc phúc của mọi người.
"Còn già mồm." Diệp Ưu Lý thưởng cho cô một cú, sức lực to lớn khiên cho gương mặt nhỏ nhắn của cô vo thành một nắm.
Cốc Trì biết Diệp Ưu Lý luôn thật tâm che chở cho Giản Nặc, cho dù thời điểm bọn họ yêu đương đã từng tuyên bố muốn cạnh tranh với anh, nhưng anh hiểu rõ, sau khi cậu ta xác định được tâm ý của Giản Nặc đã sớm buông tha, đối với cô chỉ có loại quan tâm của anh trai. Anh khẽ gật đầu, ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu Giản Nặc xem như đáp lại lời Diệp Ưu Lý.
Bầu không khí bỗng trở nên có chút trầm trọng, Tân Duệ liếc mắt nhìn Kỳ Dược Minh một cái, ý bảo anh ra mặt hòa giải, Kỳ Dược Minh ngầm hiểu, cười tủm tỉm nói: "Đừng có chỉnh nhau giống như lên tòa thẩm tra vậy chứ, cho dù nhà chúng ta đều sinh trưởng ở đó, nhưng mọi người cũng nên thả lỏng một chút, đừng có nghiêm túc như vậy, có bạn thì ở, không bạn thì nhanh chóng phủi sạch một cái, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn cơ hội nữa đâu." Nói xong liền ôm lấy bả vai bạn gái đại nhân, nhếch mày, bộ dáng đặc biệt lưu manh, khiến cho Tân Duệ lén véo anh một cái.
Diệp Ưu Lý trừng mắt nhìn cậu ta: "Cậu cho rằng chỗ này là cái chợ à, còn phủi đi?"
"Người kia nhà cậu đó hả? Tháng sau có chuẩn bị ăn tết không?"
"Ăn tết? Tết gì?"
"Lễ độc thân."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười rộ lên. Diệp Ưu Lý chân dài duỗi ra, đá một cước lên cằng chân của Kỳ Dược Minh, "Thật không biết tiểu tử nhà cậu làm sao lại lừa được Tân Duệ vào tay."
"Lừa? Người này thật không biết phân biệt tốt xấu." Kỳ Dược Minh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phái Bộ Ôn Nhu vừa mới làm quen, trêu chọc nói: "Bên cạnh cậu còn có người đẹp mà không biết đường xuống tay, quả nhiên là bắt tội phạm đến đần người rồi."
Diệp Ưu Lý cùng Bộ Ôn Nhu nhìn nhau, anh nói: "Cô ấy? Thôi đi, việc này độ khó có chút cao, tôi chỉ sự không hoàn thành nhiệm vụ."
Bộ Ôn Nhu dựng thẳng lông mày: "Có ý gì?"
"Ý chính là Bộ Ôn Nhu tiểu thư tiểu sinh không tiêu thụ nổi." Diệp Ưu Lý thở dài, bộ dáng có chút tiếc hận, mặc cho ai nấy đều nhận ra giọng điệu của anh ta nói Bộ Ôn Nhu nhưng chẳng dịu dàng thùy mị chút nào, vậy nên bất ngờ anh ta bị người hung hăng đạp cho một cước, nếu không nhờ Lạc Nghệ Hằng ngăn đỡ thì cái chân thứ hai cũng không tránh khỏi chịu tội.
Nhìn Diệp Ưu Lý và Bộ Ôn Nhu náo loạn thành một đoàn, ngay cả Lạc Nghệ Hằng từ đầu tới giờ vẫn luôn duy trì bộ mặt cô đơn cũng không nhịn được mà mỉm cười, dù rằng chỉ cần ánh mắt nhìn về phía Cốc Trì và Giản Nặc là trái tim lại đau kịch liệt, nhưng anh vẫn cố nỗ lực thử giải thoát bản thân.
Giản Nặc lặng yên đứng bên người Cốc Trì, nhận thấy trên gương mặt mỗi người đều lộ ra vẻ tang thương, trong lúc nhất thời cảm khái vạn phần. Đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp được tiếp thu nền giáo dục tinh hoa, các ngành nghề đứng đầu ra sức hô phong hoán vũ giống như là dây mây leo núi, đối với sinh mệnh trong tương lai đều tràn ngập nhiệt tình cùng hi vọng. Nhất là Cốc Trì, cho dù bị vận mệnh chi phối nhưng anh vẫn không chịu khuất phục. Bỗng nhiên, cô cảm thấy nếu mình không chịu đựng khoảng thời gian 4 năm này, thực có lỗi với tình yêu từng có của bọn họ.
Giản Nặc giật mình hiểu ra, để trưởng thành tất nhiên phải chịu đựng vô vàn thử thách, nhưng đời người vẫn phải trải qua. Vì thế giới này không ngừng xoay chuyển thiên biến vạn hóa, việc mà chúng ta có thể làm đó chính là chấp nhận và thay đổi.
Tiếng nhạc đệm dần vang lên, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười động lòng người, tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, mà có người hoặc cố tình hoặc vô ý lặng lẽ đến gần Giản Nặc mà không ai phát hiện ra.
Trong bữa tiệc, Cốc Trì ngoài việc thiết đãi anh em bạn bè còn phải ứng phó với đám người muốn kết giao trèo cao, anh chỉ lạnh nhạt cười, đám người đó tới chúc rượu cũng nhẹ nhàng cười chạm cốc không từ chối, nhưng tiếp cả buổi tối cũng không có uống bao nhiêu rượu, đại đa số đều được trợ lý Lăng Kính cùng thư ký Đinh Hủy khéo léo cản lại. Chỉ là trước khi buổi tiệc kết thúc, anh chủ động đến phòng bao riêng kính rượu mấy vị khách quý, sau đó phân phó Lăng Kính và Đinh Hủy tự mình tiễn khách.
Đêm nay Bộ Ôn Nhu cũng uống không ít, lúc tiệc rượu kết thúc bước chân của cô nàng đã có chút hư không, Giản Nặc lo lắng cô khó chịu, bèn cùng Tân Duệ đón cô ấy đến gần khu suối nước nghỉ ngơi một chút, mãi cho đến khi Cốc Trì gọi điện thoại tới tìm người, cô mới đứng dậy về. Nhưng mà lúc cô còn chưa đi quá mười bước, tự nhiên lại nhìn thấy Đan Thục Nhu mới gặp mấy hôm trước trên toà. Đứng bên cạnh cô ta là hai người đàn ông, một gã trong đó toát lên dáng vẻ "quần là áo lượt" mà Giản Nặc không quen biết, mà người còn lại là người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, tuấn tú, không xa lạ gì với cô.
Nhìn thấy khóe môi anh ta khẽ nhướng lên, đôi mắt đào hao cười như không cười nhìn mình, Giản Nặc mỉm cười, lên tiếng chào hỏi: "Đã lâu không gặp anh, Thiệu Nghị!"
Người đàn ông được gọi là Thiệu Nghị kia nghe thấy vậy cũng không vội vã nói chuyện ngay, anh ta hơi thu lại tầm mắt, ánh mắt nhìn về phía cô dường như có điều gì đó vừa bí hiểm lại khó hiểu.
Editor & beta: June_duahau
Hai giờ sau, Giản Nặc đã đứng ở trung tâm bệnh viện thành phố Minh Cảng. Cô lảo đảo chạy đến trước cửa phòng bệnh, vừa hay gặp đúng lúc bác sĩ từ bên trong đi ra.
"Rất may đã cấp cứu kịp thời, hiện tại đã không sao rồi. Chỉ là tuổi tác đã khoog còn nhỏ, dù sao cũng nên nằm viện một thời gian để quan sát." Bác sĩ liếc mắt nhìn Giản Nặc một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lạc Nghệ Hằng, vô cùng chuyên nghiệp giao phó: "Trong khoảng thời gian này bệnh nhân không tiện đi lại, lúc nào cũng cần phải có người bên cạnh chăm sóc."
"Cảm ơn bác sĩ." Lạc Nghệ Hằng gật đầu, đỡ Giản Nặc vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy mẹ mình trên giường bệnh, vẻ mặt tiều tụy, nước mắt Giản Nặc ào ào trút xuống từng chuỗi, duỗi bàn tay lạnh như băng vào trong chăn nắm lấy bàn tay của mẹ, nghẹn ngào gọi: "Mẹ...."
Mẹ Giản nghe thấy có người nói, cố sức mở mắt ra nhìn thấy con gái mình, miễn cưỡng cười nói: "Con gái ngốc, khóc cái gì? Mẹ đã không sao nữa rồi."
"Mẹ...." Giản Nặc dùng sức dụi mắt, cố nén nước mắt trở về, giơ tay vén mấy sợi tóc buông lơi giữa trán của mẹ cô lên, đau lòng hỏi: "Làm sao lại bị ngã vậy ạ? Còn bị thương nghiêm trọng như vậy nữa!"
"Lúc xuống lầu đi không vững, trượt chân nên ngã sấp xuống." Giản Nặc nghe xong lại muốn khóc, mẹ Giản vô lực nắm tay con gái, "Lớn từng này tuổi đầu rồi còn động cái là khóc, không sợ Nghệ Hằng cười cho à!" Nhìn Lạc Nghệ Hằng phía sau Giản Nặc, trên khuôn mặt mệt mỏi của mẹ Giản hiện lên sự tín nhiệm và an ủi, giống như thật yên tâm khi con gái vẫn có một người đàn ông thủy chung như vậy làm bạn với mình.
Chuyện xưa phát triển đến đây còn cần thêm một bước nói rõ về mối quan hệ giữa Giản Nặc và Lạc Nghệ Hằng nữa. Bởi vì Cốc Trì mà quen biết với bọn họ, ngoài trừ cùng là đồng môn học cùng Đại học C khoa Công pháp quốc tế, bọn họ đều là người thành phố Minh Cảng, cũng chính bởi vì lý do này, sau khi Cốc Trì dời đi Giản Nặc tiếp tục học ở đây ba năm, hàng năm ngày nghỉ đều cùng Lạc Nghệ Hằng trở về nhà. Lúc tốt nghiệp mẹ Giản muốn đến Nghi Thành gặp con gái, mà Giản Nặc lại phải đến Sở Sự Vụ phỏng vấn nến không thể đến nhà ga đón được, sau cùng vẫn là Lạc Nghệ Hằng đi đón, sau này lại mời mẹ Giản ăn cơm, quan hệ cứ thế càng thân thiết hơn vài phần. Mà tâm tư của anh với Giản Nặc không cần nói rõ, thân là người từng trải mẹ Giản chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ rồi. Tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng mẹ Giản đã nhận định Lạc Nghệ Hằng chính là con rể tương lai của mình rồi. Bà cảm thấy, chỉ có người như vậy, mới có khả năng đem đến một cuộc sống yên ổn bình dị cho Giản Nặc, chỉ có như vậy mới là hạnh phúc chân chính. Bà biết con gái bảo bối của bà không thích hợp với chốn phức tạp.
Lạc Nghệ Hằng đứng ở phía sau Giản Nặc, nghe vậy mỉm cười, "Vốn là đứa trẻ nên cháu sẽ không cười cô ấy."
Giản Nặc so với bạn cùng trang lứa đến trường sớm hơn một chút, cộng thêm gương mặt trẻ con vĩnh viễn không lớn lên được, quả thật giống y như một đứa nhỏ không hiểu sự đời. Nhưng cúng chính người con gái nhìn như mềm mại yếu đuối như vậy, lại khiến cho không ít người phải động tâm. Cô đối với tình yêu kiên trì, khiến cho Lạc Nghệ Hằng e sợ bước tiếp.
Cổ họng khàn khàn âm thanh phát ra lại sủng nịnh giống như tơ nhện, thu lại ánh mắt đang dừng trên đỉnh đầu Giản Nặc, Lạc Nghệ Hằng thân thiết hỏi: "Bác gái cảm thấy sao rồi ạ? Miệng vết thương có đau lắm không ạ?"
Mẹ Giản nhìn nhìn chân trái bị băng bó thạch cao, thở dài nói: " Đã không còn đau nữa rồi. Dì nhỏ con này cứ thích chuyện bé xé ra to, bác đã bảo đừng nói cho Tiểu Nặc nó không nghe."
"Dì nhỏ đâu ạ?" Giản Nặc giờ mới nhớ ra người dì nhỏ luôn thân thiết với mình không có trong phòng bệnh, cảm thấy hơi kì quái.
"Đi làm thủ tục nhập viện cho mẹ rồi." Đưa tay sờ sờ mặt con gái, mẹ Giản nói: "Làm sao so với người bệnh như mẹ đây nhìn lại tiều tụy hơn rồi, có phải công việc mệt mỏi quá không?"
"Không có mà, là con chưa tỉnh ngủ thôi." Giản Nặc khịt khịt mũi cười. Mẹ Giản cũng cười, lại để ý thấy sắc mặt Lạc Nghệ Hằng không tốt lắm, mà nhìn dáng vẻ băn khoăn của con gái hình như có tâm sự, bà không nhịn được hỏi: "Các con làm sao vậy?"
Nhìn sắc mặt của Giản Nặc lại nhớ đến mình, Lạc Nghệ Hằng nhíu mày, nhận ra phòng bênh ba người đều là bệnh nhân, vì không muốn mẹ Giản lo lắng, anh giải thích nói: "Bác gái đừng lo lắng, là cháu bị cảm, tối qua vì chăm sóc cháu nên Tiểu Nặc không được ngủ ngon thôi ạ!"
Mẹ Giản nghe vậy thì gật đầu, trong mắt xẹt qua suy nghĩ sâu xa chợt lóe lên rồi lại biến mất thay vào đó là yên tâm. Đúng lúc này, điện thoại của Giản Nặc lại vang lên, nhìn màn hình hiển thị, lại lặng lẽ liếc nhìn mẹ cô một cái, kiên trì ấn xuống phím nghe: "Cốc Trì."
Nghe thấy tên Cốc Trì phát ra từ miệng cô, sắc mặt mẹ Giản lập tức thay đồi, chân mày Lạc Nghệ Hằng càng nhíu chặt hơn, lặng lặng đứng một chỗ không hề lên tiếng.bg-ssp-{height:px}
Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói ấm áp của Cốc Trì: "Vừa mới mở cuộc họp, anh không mang theo điện thoại." Anh giải thích lí do lúc trước không nghe điện thoại, sau đó hỏi: "Em đang ở đâu? Hôm qua sao anh gọi thế nào cũng không bắt máy?" Ngày hôm qua bọn họ không gặp nhau, buổi tối Cốc Trì cũng không gọi được cho cô, anh đang định gọi lại lần nữa mà không được sẽ trực tiếp đến nhà tìm.
Bây giờ Giản Nặc mới nhớ đến hôm qua lúc đưa Lạc Nghệ Hằng đi đăng ký có thấy di động kêu, nhưng lúc đó vội quá không nghe được, lúc sau liến quên béng mất, cô xin lỗi: "Thật xin lỗi, em có nghe thấy điện thoại kêu nhưng không kịp nghe, lúc sau lại quên mất."
"Sao vậy? Có chuyện gì à?" Cốc Trì mẫn cảm phát hiện ra cảm xúc của cô sa sút, anh truy hỏi: "Em bây giờ ở đâu?"
"Bệnh viện."
Lại là bệnh viện? Cốc Trì nhíu mày.
Giản Nặc giải thích: "Em bây giờ đang ở Minh Cảng, mẹ em bị ngã gãy chân."
Hóa ra là về nhà rồi. Biết cô không việc gì, Cốc Trì yên lòng, sau đó lại không hiểu trầm mặc một lát. Theo lý mà nói mẹ cô nhập viện, thân là bạn trai anh nên chủ động đến hỏi thăm, song anh chỉ hỏi: "Hiện tại sao rồi? Có nghiêm trọng không?" Trong lời nói cũng không biểu lộ ý tứ gì.
Trong lòng Giản Nặc chợt dâng lên một chút mất mát, cắn cắn môi dưới, cũng không có dũng khí liếc mắt nhìn mẹ mình lẫn nữa, hơn nửa ngày mới khe khẽ nói: "Tốt rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi." Sau đó, hai người đều yên lặng.
Giản Nặc không biết nên nói cái gì, bởi vì cô nghĩ tới Cốc Trì lại lạnh nhạt như vậy. Cốc Trì là không thể nói cái gì, anh bây giờ không cách nào nói với cô mâu thuẫn trong lòng mình. Đôí mặt với cô không khó, nhưng với người nhà của cô lại là chuyện khác. Chưa nói tới hận, nhưng muốn bản thân anh tới gặp họ dường như vẫn có chút khó khăn, ít nhất hiện tại, anh không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra được.
Một lúc lâu sau, Giản Nặc mở miệng trước, muốn hóa giải sự lúng túng này: "Trúc Hải chuẩn bị khai trương, có rất nhiều việc phải làm, em không quấy rầy anh nữa."
"Tiểu Nặc." Biết rõ cô vì mình mà giải vây, Cốc Trì gọi cô lại, muốn nói lại thôi.
Tiểu Nặc bị giây phút do dự của anh làm cho ấm áp, ngây ngốc cho rằng anh chỉ vì bận rộn không thể phân thân nên mới thấy áy náy với cô, hiểu chuyện nói: "Anh đang bận, có em chăm sóc cho mẹ là được rồi."
Lúc cúp máy xong, Giản Nặc phát hiện sắc mặt mẹ mình càng lúc càng ảm đạm, nhìn thấy trong mắt bà có vài phần trách cứ, cô cúi đầu nói khẽ: "Anh ấy đã trở về."
Chuyện yêu đương với Cốc Trì vào năm nhất đại học Giản Nặc đã nói cho mẹ mình biết, mẹ Giản là người tiến bộ cũng không có trách cứ cái gì, chỉ lôi kéo cô hỏi han kĩ một chút chuyện về Cốc Trì, có lẽ là từ miệng con gái nhận thấy cậu ta đối xử với con gái mình cũng tốt lắm, sau đó cũng không can thiệp nhiều. Cho đến về sau anh không từ mà biệt, mẹ Giản nhìn con gái càng ngày càng gầy yếu thì ấn tượng đối với Cốc Trì xuống dốc không phanh. Từ đó về sau không hề nhắc đến cái tên đó nữa. Đương nhiên. Dĩ nhiên, trong này còn có một nhân tố khác 'cắt không xong, để thì loạn', chỉ là Giản Nặc không biết chuyện này.
Nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, Giản Nặc phát hiện ánh mắt trách cứ của bà càng ngày càng mờ nhạt, sau đó lại bị một thức cảm xúc không hiểu nào đó bao trùm, cuối cùng, bà cái gì cũng không nói, quay đầu đi nhắm nghiền mắt, giống như không muốn nói chuyện với cô.
Giản Nặc không biết trong lòng mình có tư vị gì, cho rằng vì mình chờ Cốc Trì mà sau khi tốt nghiệp buông bỏ cơ hội làm việc ở Minh Cảng khiến cho mẹ đau lòng, chỉ biết yên lặng cúi đầu.
Phòng bệnh đột nhiên rơi vào trầm lặng.
Thật lâu sau, khi Lạc Nghệ Hằng xoay người ra khỏi phòng, vẻ mặt bình tĩnh dị thường, thời điểm tay anh chạm đến nắm đấm cửa thì nghe được tiếng mẹ Giản suy yếu nhưng kiên định vang lên: "Tiểu Nặc, con đã trưởng thành rồi, có một số việc mẹ không nên can thiệp. Nhưng đối với chuyện này, mẹ muốn cho con thấy rõ lập trường, mẹ không đồng ý con và Cốc Trì ở bên nhau."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên cạnh khóm trúc xanh tươi, Cốc Tri không coi ai ra gì hôn lên mặt Giản Nặc một cái.
"Cốc Trì...." Chỗ này cách hội trường buổi lễ không xa lắm, Giản Nặc lo lắng sẽ có người đi ngang qua đây bắt gặp cảnh này, hai tay chống đỡ ngăn cách thân thể cả hai cận kề nhau, cúi đầu khẽ gọi tên anh.
Cốc Trì thuận miệng đáp lại một tiếng, dường như rất không hài lòng với việc cô đang thất thần, cánh tay thu chặt lại, khiến cho thân thể cô càng áp sát vào anh.
"Có người..." Bỗng chốc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, Giản Nặc ngay lập tức kháng nghị. Cho tới bây giờ cô đều không biết anh lại là người nhiệt tình như vậy.
"Sẽ không có ai tới chỗ này." Cốc Trì kéo nắm tay nhỏ đang chống trên ngực anh ra, vòng ra sau ôm lấy eo anh, "Chuyện tâm một chút...." Nói xong liền hướng đến đôi môi mềm mại của cô.
"Anh đừng làm loạn mà." Vành tai Giản Nặc đã đỏ rực hết cả lên, hai tay gắt gao túm chặt lấy áo khoác tây trang của anh. Chỉ cần là ở bên ngoài, không hiểu sao cô đều thấy khẩn trương không thôi.
Khóe môi Cốc Trì hiện lên ý cười quỷ dị, cái trán chống đỡ lên trán cô, âm thanh từ tính mơ hồ còn để lộ ra hơi thở mị hoặc, "Làm loạn? Loạn chỗ nào? Hử?"
Nhẹ nhàng tựa trán mình lên trán anh, cô cắn môi không nói.
Cốc Trì thấy vậy liền lập tức in xuống má cô một nụ hôn nữa, sau đó lẳng lặng ôm chặt lấy cô, không lại "làm loạn" nữa, một lát sau, hơi thở ấm áp lại dừng ở trên cần cổ Giản Nặc, anh chợt nói: "Buổi tối ở lại!"
Theo lý thuyết đây vốn là một câu hỏi, nhưng anh lại dùng giọng điệu câu trần thuật để nói ra, nghiễm nhiên không hề có ý tứ hỏi cô, mà ra trực tiếp ra lệnh. Giản Nặc đột nhiên cảm thấy khẩn trương, trong chốc lát không biết là nên cự tuyệt hay đồng ý, mãi cho đến khi sự nhẫn nại của Cốc Trì bị tiêu hoa hết, liền cắn một cái lên vành tai cô coi như trừng phạt, đến lúc này cô mới khẽ lên tiếng: "Ôn Nhu cậu ấy...."
Lời phía sau còn chưa nói hết, đã bị Cốc Trì vội vàng đánh gãy: "Cứ vậy đi." Sau đó kéo cô từ trong ngực mình ra, anh nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: "Đêm nay em là của anh, cô nàng ấy đứng sang một bên." Bộ Ôn Nhu về hai ngày hôm nay, chỉ có đến giờ ăn trưa anh mới có khả năng hẹ cô, tới chiều vừa mới tan tầm là cô lập tức trở về nhà chăm sóc Bộ tiểu thư, ai nói anh không để ý? Anh cực kỳ để ý.
Cảm giác có mùi chua chua, hình như có người đang ghen thì phải. Giản Nặc nghĩ thế liền hé miệng cười.
Đột nhiên có một cơn gió đêm nhè nhẹ quét qua, khẽ thổi bay mấy lọn tóc nhỏ của cô, phất qua da thịt khiến cho người ta có cảm giác yên ổn. Dưới ánh trăng cô ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của anh, có loại cảm giác hoảng hốt.
Anh thực sự rất đẹp trai, bình thường gương mặt này đã vô cùng ưu nhìn, lại thêm cái khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, giờ phút này được ánh trăng chiếu rọi vào, không khỏi khiến cho người ta bị mê mẩn hớp hồn.
Bị người trước mắt nhìn chằm chằm không dời làm Cốc Trì hơi nhíu mày, anh khẽ trách: "Hình như anh chưa từng kháng nghị qua không cho phép em nhìn anh chằm chằm như vậy, hử?" Giọng điệu còn cố ý nghiêm lại, nhưng ý cười bên môi lại càng lún sâu.
"Em mới không nhìn anh." Giản Nặc xấu hổ dời tầm mắt, nghĩ đến bản thân lại nhìn anh đến thất thần, hai gò má không tự chủ mà ửng hồng một mảng.
Còn mạnh miệng. Đây rõ ràng chỉ có hai người bọn họ. Cốc Trì hỏi: "Vậy em nhìn ai?"
Cô than thở: "Dù sao cũng không phải anh."
Anh cương quyết phun ra một tiếng: "Ai?"
Giản Nặc chu miệng: "Cây." Người này thật là, nhìn cây thì sao chứ.
Cây? Anh giơ tay khẽ nâng cằm cô lên, nghiêm túc nói: "Tiểu Nặc, sau lưng anh chỉ có một khóm trúc, không hề có một cây nào khác cả."
Nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt anh, Giản Nặc tức giận đến bật cười. Kiễng chân mổ lên môi anh một cái, sau đó đỏ mặt nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy eo anh, ôn nhu gọi: "Cốc Trì."
"Ừm, anh ở đây." Cốc Trì ôm siết cô vào lòng, giọng nói dịu dàng mê người chậm rãi vang lên: "Có lạnh không?"
Cô trốn trong lòng anh khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trước ngực anh, từ từ nhắm hai mắt lại thì thầm: "Nếu như có thể vĩnh viễn như thế này thì tốt biết bao." Hạnh phúc tới quá nhanh, Giản Nặc trước sau vẫn có cảm giác không chân thực.
Đáy mắt thâm sâu xẹt qua tia đau lòng, trong lòng bỗng dâng lên trăm ngàn tư vị khác nhau, Cốc Trì khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của cô, ôm chặt cô, anh nói: "Nếu anh thực sự lạc đường thì em phải làm sao bây giờ?" Sự thật là sau khi trải qua chia cách trái tim bọn họ cũng chưa từng lạc mất nhau, nhưng Cốc Trì không khỏi nghĩ đến, nếu anh thay đổi, hoặc là đời này anh không trở lại thì người con gái thanh thuần nhưng vô cùng cố chấp này sẽ phải làm thế nào?
"Em không biết." Nhớ lại quãng thời gian chỉ biết chờ đợi kia, Giản Nặc thủy chung tin tưởng vững chắc rằng anh sẽ về, thực sự chưa từng nghĩ đến nếu anh không trở lại bản thân sẽ làm thế nào, có thể đến một ngày nào đó, cô không còn sức để chờ đợi thêm nữa tựa như chấp nhận thỏa hiệp với số mệnh. Chẳng qua đó mãi mãi chỉ là giả thiết, lúc cô vẫn còn ý chí bảo vệ tình yêu này đến cùng, may mắn anh đã trở về. Cho nên, Giản Nặc cho rằng bản thân cô vẫn còn may mắn, hạnh phúc. Ít nhất, ông trời và anh đều không bỏ mặc cô.
Lúc anh đứng trước giường bệnh của mẹ cô nói muốn bù đắp cho người con gái anh yêu nhất đời này, anh còn nói: "Năm đó, cháu không cho nổi cô ấy một lời hứa hẹn. Bây giờ, cháu đã có đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho Tiểu Nặc. Có một số việc cháu có thể vì yêu mà buông bỏ, xin bác gái hãy thành toàn." Lúc đó, cả trái tim của Giản Nặc cũng đều rơi lệ.
Một người kiêu ngạo như anh lại có thể khiêm tốn mở miệng thỉnh cầu như vậy, nếu không phải là yêu đến mức độ nào đó, sẽ không thể nói được như vậy. Giản Nặc hiểu ý Cốc Trì, anh không phải loại người coi nhẹ lời hứa. Trong suy nghĩ của anh vẫn luôn cho rằng hứa hẹn giống như mang nợ, mà anh không muốn mắc nợ, so ra anh càng muốn lấy hành động để chứng minh hơn. Nhưng từ sau khi anh trở về, đã không dưới một lần cho cô hứa hẹn. Giản Nặc hiểu, sau 4 năm xa cách, trong lòng anh vẫn luôn áy náy, cho nên mới vội vàng muốn làm cho cô tin tưởng, tin tưởng anh vẫn yêu cô.
Giản Nặc đắm chìm trong xúc cảm cùng rung động không cách nào kiềm chế, đương nhiên cũng không nghe được "ý tại ngôn ngoại" trong lời Cốc Trì, nhưng anh tin chắc mẹ Giản hiểu được ngụ ý của mình trong câu "có một số việc" là có ý tứ gì, quả nhiên, mẹ Giản sau một phút đồng hồ lẳng lặng nhìn anh, quay đầu nhìn Giản Nặc đấu tranh lần cuối cùng: "Tiểu Nặc, con thực sự muốn ở cùng cậu ta?"
Giản Nặc nghe vậy theo bản năng nắm chặt tay Cốc Trì, anh nghe thấy cô nói: "Mẹ, 4 năm trước con đã từng nghĩ, nếu anh ấy quên mất đường trở về, con sẽ tìm mọi cách để đứng ở vị trí cao, để anh ấy có thể nhìn thấy mà tìm về." Bởi vì đáy lòng vẫn luôn kiên trì như vậy, cô càng ngày càng nỗ lực vươn lên, hi vọng một ngày kia có thể bộc lộ khả năng ở giới Tư pháp, để anh cho dù ở nơi nào cũng không thể đánh mất tin tức về cô.
Dụng tâm lương khổ như thế, sâu sắc nhạy bén như Lạc Nghệ Hằng cũng chưa từng nhận ra.
Cốc Trì nhớ rõ biểu cảm kiên định khi nói ra lời đó của Giản Nặc, anh sẽ không quên, không thể nào quên, cũng quên không được.
Ngọn gió thổi tới mang theo hương vị khoan khoái nhẹ nhàng, Giản Nặc núp trong lòng anh, không có dư thừa tinh lực cùng tâm trí đi lo lắng bất kỳ cái gì khác, tựa như đã quên mất buổi tiệc vũ hội náo nhiệt đang diễn ra phía sau cách đó không xa. Nếu trên thế giới này không có cái gọi là di động, cô thật không biết bọn họ sẽ duy trì tư thế ôm ấp đó đến khi nào. Lấy điện thoại từ trong túi quần ra, là tin nhắn của Bộ Ôn Nhu, nói rằng Diệp Ưu Lý đã đến, xin mời chủ nhân buổi tiệc hiện thân. Cùng Cốc Trì nhìn nhau, hai người cùng nở nụ cười, ý cười lan tới đáy mắt.
Trở lại tiệc rượu, quả nhiên Diệp Ưu Lý đã đứng bên trong chỗ xa hoa náo nhiệt, đang cùng bọn Lạc Nghệ Hằng và Kỳ Dược Minh nói chuyện gì đó, trên mặt là vẻ bất cần đời quen thuộc. Nhìn thấy Cốc Trì, Diệp Ưu Lý ngưng cười chớp mắt một cái, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang đan cài vào nhau của cậu ta và Giản Năc, anh ta nhanh chóng thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống làm như lơ đãng liếc mắt nhìn Lạc Nghệ Hằng một cái, mà Lạc Nghệ Hằng anh lại đang nhàn nhạt cười nói gì đó với Tân Duệ, tựa như không chú ý tới cái nhìn chăm chú của cậu ta, cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, ngoại trừ đáy mắt không cách nào che giấu một tia ảm đạm tiết lộ tâm sự của mình.
"Trốn đi đâu vậy? Từ lúc nào học được trọng sắc khinh bạn rồi hả?" Diệp Ưu Lý nhìn Giản Nặc tra hỏi, từ chối nói chuyện với Cốc Trì. Mặc dù biết lý do cậu ấy bỏ đi 4 năm trước, anh ta vẫn không thể khoan dung giống như những người khác được, nguyên nhân dĩ nhiên chính là vì Lạc Nghệ Hằng, đồng thời cũng là bất bình thay Giản Nặc.
"Anh mới trọng sắc khinh bạn." Giản Nặc cãi lại, thuận tay với lấy ly rượu đang định đưa tới chỗ anh ấy, "Ah, cái loại đủ màu đủ dạng này chẳng phải là loại anh yêu thích nhất sao?" Diệp Ưu Lý thích rượu đỏ, cô vẫn biết.
"Chỉ có kẻ ngốc mới thích uống mấy thứ đồ màu mè rực rỡ gì đó." Trừng mắt liếc cô một cái, Diệp Ưu Lý nhìn về phía Cốc Trì, mím môi không nói.
"Sao bây giờ mới đến?" Cốc Trì hỏi cậu ta, giọng điệu hòa hoãn, không hề có một chút khoảng cách xa lạ sau bao nhiêu năm chưa gặp mặt.
"Cũng chỉ chậm có nửa giờ, so sánh với mấy năm của cậu e là còn kém xa." Diệp Ưu Lý nhìn thẳng anh, lời nói hàm chứa ý châm chọc.
Cốc Trì cũng không để bụng, giơ tay nhận lấy một ly rượu bồi bàn mang tới chạm vào ly rượu trên tay cậu ta, "Người anh em, cạn trước." Dứt lời, ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Lạc Nghệ Hằng huých nhẹ cánh tay Diệp Ưu Lý, ý tứ muốn cậu ta đừng khiến cho Giản Nặc khó xử, dù sao đêm nay đôi với Cốc Trì mà nói, mười phần là có ý nghĩa quan trọng, huống chi Giản Nặc cũng đã tha thứ cho cậu ấy, bọn họ cho dù là bạn bè cũng không có lập trường gì để mà oán trách cả.
Diệp Ưu Lý không khách khí trợn mắt nhìn anh một cái, giống như là ngại anh nhiều chuyện, lập tức uống rượu, sau đó nhìn Giản Nặc nói: "Cốc Trì, cái kẻ đần độn kia không trách cậu, tôi cũng không có gì hay ho để nói cả, chỉ có điều, đừng có làm ra chuyện gì nữa, bằng không anh em cũng khỏi cần làm, người tôi sẽ trực tiếp khiêng đi kiếm một người khác gả đi, miễn gieo họa cho nhân gian."
"Chỉ có yêu quái mới gieo họa cho nhân gian!" Giản Nặc nhỏ giọng nói thầm, lúc quay đầu đi khóe mắt đã lóe lên tia sáng long lanh.
Cảm tình của cô và Diệp Ưu Lý khác với Lạc Nghệ Hằng, anh từ trước đến nay đều không biết cái gì gọi là săn sóc, mọi sự quan tâm đối với cô đều được biểu đạt bằng cách quở trách, cho nên ngày đó cô nhìn thấy Cốc Trì, anh liền không khách khí răn dạy cô, nhưng Giản Nặc biết anh là vì muốn tốt cho cô, trong lòng coi anh như anh trai mà đối xử. Lúc đầu thấy anh không tới, trong lòng cô khó chịu vô cùng. Cô hi vọng tình yêu của mình và Cốc Trì sẽ nhận được lời chúc phúc của mọi người.
"Còn già mồm." Diệp Ưu Lý thưởng cho cô một cú, sức lực to lớn khiên cho gương mặt nhỏ nhắn của cô vo thành một nắm.
Cốc Trì biết Diệp Ưu Lý luôn thật tâm che chở cho Giản Nặc, cho dù thời điểm bọn họ yêu đương đã từng tuyên bố muốn cạnh tranh với anh, nhưng anh hiểu rõ, sau khi cậu ta xác định được tâm ý của Giản Nặc đã sớm buông tha, đối với cô chỉ có loại quan tâm của anh trai. Anh khẽ gật đầu, ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu Giản Nặc xem như đáp lại lời Diệp Ưu Lý.
Bầu không khí bỗng trở nên có chút trầm trọng, Tân Duệ liếc mắt nhìn Kỳ Dược Minh một cái, ý bảo anh ra mặt hòa giải, Kỳ Dược Minh ngầm hiểu, cười tủm tỉm nói: "Đừng có chỉnh nhau giống như lên tòa thẩm tra vậy chứ, cho dù nhà chúng ta đều sinh trưởng ở đó, nhưng mọi người cũng nên thả lỏng một chút, đừng có nghiêm túc như vậy, có bạn thì ở, không bạn thì nhanh chóng phủi sạch một cái, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn cơ hội nữa đâu." Nói xong liền ôm lấy bả vai bạn gái đại nhân, nhếch mày, bộ dáng đặc biệt lưu manh, khiến cho Tân Duệ lén véo anh một cái.
Diệp Ưu Lý trừng mắt nhìn cậu ta: "Cậu cho rằng chỗ này là cái chợ à, còn phủi đi?"
"Người kia nhà cậu đó hả? Tháng sau có chuẩn bị ăn tết không?"
"Ăn tết? Tết gì?"
"Lễ độc thân."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười rộ lên. Diệp Ưu Lý chân dài duỗi ra, đá một cước lên cằng chân của Kỳ Dược Minh, "Thật không biết tiểu tử nhà cậu làm sao lại lừa được Tân Duệ vào tay."
"Lừa? Người này thật không biết phân biệt tốt xấu." Kỳ Dược Minh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phái Bộ Ôn Nhu vừa mới làm quen, trêu chọc nói: "Bên cạnh cậu còn có người đẹp mà không biết đường xuống tay, quả nhiên là bắt tội phạm đến đần người rồi."
Diệp Ưu Lý cùng Bộ Ôn Nhu nhìn nhau, anh nói: "Cô ấy? Thôi đi, việc này độ khó có chút cao, tôi chỉ sự không hoàn thành nhiệm vụ."
Bộ Ôn Nhu dựng thẳng lông mày: "Có ý gì?"
"Ý chính là Bộ Ôn Nhu tiểu thư tiểu sinh không tiêu thụ nổi." Diệp Ưu Lý thở dài, bộ dáng có chút tiếc hận, mặc cho ai nấy đều nhận ra giọng điệu của anh ta nói Bộ Ôn Nhu nhưng chẳng dịu dàng thùy mị chút nào, vậy nên bất ngờ anh ta bị người hung hăng đạp cho một cước, nếu không nhờ Lạc Nghệ Hằng ngăn đỡ thì cái chân thứ hai cũng không tránh khỏi chịu tội.
Nhìn Diệp Ưu Lý và Bộ Ôn Nhu náo loạn thành một đoàn, ngay cả Lạc Nghệ Hằng từ đầu tới giờ vẫn luôn duy trì bộ mặt cô đơn cũng không nhịn được mà mỉm cười, dù rằng chỉ cần ánh mắt nhìn về phía Cốc Trì và Giản Nặc là trái tim lại đau kịch liệt, nhưng anh vẫn cố nỗ lực thử giải thoát bản thân.
Giản Nặc lặng yên đứng bên người Cốc Trì, nhận thấy trên gương mặt mỗi người đều lộ ra vẻ tang thương, trong lúc nhất thời cảm khái vạn phần. Đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp được tiếp thu nền giáo dục tinh hoa, các ngành nghề đứng đầu ra sức hô phong hoán vũ giống như là dây mây leo núi, đối với sinh mệnh trong tương lai đều tràn ngập nhiệt tình cùng hi vọng. Nhất là Cốc Trì, cho dù bị vận mệnh chi phối nhưng anh vẫn không chịu khuất phục. Bỗng nhiên, cô cảm thấy nếu mình không chịu đựng khoảng thời gian 4 năm này, thực có lỗi với tình yêu từng có của bọn họ.
Giản Nặc giật mình hiểu ra, để trưởng thành tất nhiên phải chịu đựng vô vàn thử thách, nhưng đời người vẫn phải trải qua. Vì thế giới này không ngừng xoay chuyển thiên biến vạn hóa, việc mà chúng ta có thể làm đó chính là chấp nhận và thay đổi.
Tiếng nhạc đệm dần vang lên, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười động lòng người, tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, mà có người hoặc cố tình hoặc vô ý lặng lẽ đến gần Giản Nặc mà không ai phát hiện ra.
Trong bữa tiệc, Cốc Trì ngoài việc thiết đãi anh em bạn bè còn phải ứng phó với đám người muốn kết giao trèo cao, anh chỉ lạnh nhạt cười, đám người đó tới chúc rượu cũng nhẹ nhàng cười chạm cốc không từ chối, nhưng tiếp cả buổi tối cũng không có uống bao nhiêu rượu, đại đa số đều được trợ lý Lăng Kính cùng thư ký Đinh Hủy khéo léo cản lại. Chỉ là trước khi buổi tiệc kết thúc, anh chủ động đến phòng bao riêng kính rượu mấy vị khách quý, sau đó phân phó Lăng Kính và Đinh Hủy tự mình tiễn khách.
Đêm nay Bộ Ôn Nhu cũng uống không ít, lúc tiệc rượu kết thúc bước chân của cô nàng đã có chút hư không, Giản Nặc lo lắng cô khó chịu, bèn cùng Tân Duệ đón cô ấy đến gần khu suối nước nghỉ ngơi một chút, mãi cho đến khi Cốc Trì gọi điện thoại tới tìm người, cô mới đứng dậy về. Nhưng mà lúc cô còn chưa đi quá mười bước, tự nhiên lại nhìn thấy Đan Thục Nhu mới gặp mấy hôm trước trên toà. Đứng bên cạnh cô ta là hai người đàn ông, một gã trong đó toát lên dáng vẻ "quần là áo lượt" mà Giản Nặc không quen biết, mà người còn lại là người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, tuấn tú, không xa lạ gì với cô.
Nhìn thấy khóe môi anh ta khẽ nhướng lên, đôi mắt đào hao cười như không cười nhìn mình, Giản Nặc mỉm cười, lên tiếng chào hỏi: "Đã lâu không gặp anh, Thiệu Nghị!"
Người đàn ông được gọi là Thiệu Nghị kia nghe thấy vậy cũng không vội vã nói chuyện ngay, anh ta hơi thu lại tầm mắt, ánh mắt nhìn về phía cô dường như có điều gì đó vừa bí hiểm lại khó hiểu.