Cốc Trì trực tiếp ôm Giản Nặc về phòng nghỉ, Lăng Kính rất nhanh đã mời bác sĩ đến, chẩn đoán sau khi cô ngã xuống đã bị trẹo chân. Tuy rằng không quá nghiêm trọng nhưng trong thời gian ngắn hoạt động sẽ có chút bất tiện.
Sau khi từ trong miệng của Tân Duệ và Bộ Ôn Nhu nghe hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra, Cốc Trì trầm mặc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Lạc Nghệ Hằng, Kỳ Dược Minh và Diệp Ưu Lý vừa nghe được tin cũng gấp gáp chạy tới, nhìn thấy sắc mặt âm trầm khác lạ của anh, ba người không hẹn mà gặp cùng toát mồ hôi hột thay cho Tiêu Bằng vì cái danh uống trà mà bị giữ ở lại, đồng thời cũng kinh ngạc khi biết Giản Nặc thế nhưng đã sớm quen biết với Nguyên Nghị, thân cận như Lạc Nghệ Hằng cũng không biết bên trong đó còn có một tầng quan hệ vi diệu như vậy.
Đối với chuyện Cốc Trì cương quyết giữ Tiêu Bằng ở lại, thân là cảnh sát nhưng Diệp Ưu Lý cũng không có ngăn cản, bất quá vì tránh cho người của Tiếu gia cắn ngược lại, anh đã rất sáng xuốt mà đánh một cuộc điện thoại nói chuẩn bị sơ qua, sau khi an bài xong tất cả, mới nhìn về phía Cốc Trì nói: "Cũng may Giản Nặc không bị thương gì lớn, phải cho tên tiểu tử Tiêu Bằng này chút giáo huấn miễn cho hắn ta lại kiêu ngạo không coi ai ra gì, chỉ là không có gì thay đổi thì sẽ phải thả người, đừng làm quá."
Cực lực áp chế cơn tức giận làn tràn khắp lồng ngực, ánh mắt Cốc Trì lạnh đến cực điểm, anh lạnh nhạt nói: "Tôi phải khiến cho hắn ta nhớ kỹ người nào có thể chạm vào, người nào không thể đụng vào."
Lạc Nghệ Hằng nhìn thấy sườn mặt nghiêng lạnh lùng mà vô tình của Cốc Trì, biết rõ không chỉ mình Tiêu Bằng chọc giận cậu ta, mà sự xuất hiện của Nguyên Nghị đã chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng của cậu ta, hẳn là trước đó cậu ta không biết Giản Nặc thế nhưng đã biết Nguyên Nghị từ trước, chuyện này sao cậu ta có thể tiêu hóa ngay được. Anh đứng đối diện với Cốc Trì, vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Cậu chăm sóc cô ấy trước, mình đưa Ôn Nhu về."
Đợi đến khi bọn họ đi hết, Cốc Trì đứng trên sân thượng hút thuốc, cho tới khi nghe được tiếng Giản Nặc gọi mình trong phòng ngủ anh mới dụi tắt đi vào, ngồi xuống bên giường xoa xoa tóc cô, anh dịu dàng hỏi: "Thế nào rồi? Có phải chân lại đau không?"
Giản Nặc ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, cau mày nhẹ trách: "Anh đã đồng ý không hút thuốc nữa, sao lại phạm quy rồi."
Cốc Trì cười, hung hăng hôn xuống mặt cô một cái: "Còn không phải bị em dọa sợ."
Giản Nặc khẽ cười, nương theo sức lực nơi cánh tay anh tựa vào trong lòng anh, trầm mặc hơn nửa ngày, rốt cục cũng lên tiếng: "Nguyên Nghị trước kia tên là Thiệu Nghị, là học sinh của cha em."
Cốc Trì không chút để ý khẽ "ừm" một tiếng, thuận miệng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...." Trong lòng Giản Nặc hiện lên một loại suy nghĩ kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Lạc Nghệ Hằng không chỉ một lần nhắc nhở cô khi không biết rõ chân tướng thì không được đoán loạn, liền phủ quyết loại khả năng kia, cô nói: "Em sẽ giúp anh xin điều tra hồ sơ vụ án."
Cô thực sự quá mẫn cảm. Cốc Trì nhíu mày, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm ngâm trong giây lát giống như là đang châm chước lời nói, "Nếu anh đã quyết tâm lấy lại Trúc Hải thì sẽ không quan tâm chuyện Nguyên Nghị làm thế nào mà lấy được phần di chúc kia, hồ sơ đối với anh mà nói không phải trọng yếu."
Giản Nặc vẫn muốn kiên trì: "Nhưng nếu anh ta vi phạm pháp luật, phải nhận chế tài."
Cốc Trì phản bác: "Nếu pháp luật thực sự công chính như vậy thì kết quả của 4 năm trước đã khác."
"Pháp luật coi trọng chứng cớ..." Giản Nặc muốn nói Nguyên Nghị nhất định là thông qua con đường nào đó mới thuận lợi dành được chứng cứ quyết định như vậy, mà điều tra nắm rõ chân tướng sự tình mới có biện pháp bác bỏ cái gọi là chứng cớ kia. Thân là người hành nghề luật sư, vào lúc này cô vốn không nên kết luận chứng cớ kia là giả tạo, nhưng trong lòng cô đã thực sự cho là như vậy.
Nhưng mà, lời cô nói nghe vào tai Cốc Trì lại thành "vị" khác, anh bỗng chốc nới tay, ánh mắt lợi hại như chim ưng khó chặt mặt cô, "Ý em là hắn ta có chứng cớ chứng minh ba anh giao toàn bộ gia sản nhà họ Cốc cho hắn? Còn anh, ngược lại vì không có chứng cớ mới thua kiện?"
Giản Nặc ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳm như đại dương của anh, bàn tay nhỏ nhắn trắng phấn phủ lên tay anh: "Anh biết là em không có ý đó mà!"
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, Cốc Trì mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá, không thể phủ nhận, lúc biết được chuyện Giản Nặc vậy nhưng có quen biết với Nguyên Nghị, trong lòng anh không biết là tư vị gì, không thể nói rõ vì sao, tóm lại, anh vô cùng mất hứng. Bàn tay lật trở lại, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, Cốc Trì áy náy nói: "Anh xin lỗi!"
Giản Nặc lắc đầu tỏ ý không cần xin lỗi, sau đó chủ động kề sát vào lòng anh, ôm lấy eo anh, trong lòng nghĩ đến việc có nên gọi điện thoại cho cha cô không.
"Việc này không cho em nhúng tay vào. Nếu hắn ta muốn gặp em "ôn chuyện cũ" thì trực tiếp cự tuyệt, lí do rất đơn giản, vì nó làm anh mất hứng. Nếu em muốn từ trong miệng hắn moi ra chuyện năm đó thì lại càng không cần thiết, trừ phi em đối với anh không có lòng tin, cho rằng anh không có năng lực giải quyết chuyện này." Đối với tâm tư của cô, Cốc Trì sao có thể không hiểu, anh không hi vọng cô bị cuốn vào chuyện này.
Tâm tư bị người ta nhìn thấu, Giản Nặc méo miệng.
"Có nghe không?" Cốc Trì muốn cô xác nhận câu trả lời, đối với chuyện này, anh tuyệt không cho phép cô lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Dạ, biết rồi." Người nào đó trả lời có chút không tình nguyện.
Cốc Trì vừa lòng vỗ vỗ đầu cô, nửa tựa vào cạnh giường, ôm cô tới nằm sấp trong ngực anh.
"Anh bảo Tiêu Huy thả tên Tiêu Bằng kia đi thôi, em cũng cho hắn ta một bạt tau rồi, coi như cũng không bị thiệt gì." Cô gái nhỏ lương thiện không muốn vì hắn mà kiếm thêm phiền phức gì nữa.
Cốc Trì nghe vậy thì cúi đầu cười, như có như không vuốt tóc cô: "Vóc người cũng không lớn lắm mà sao lá gan to vậy hả?"
Giản Nặc cười đến ngây ngốc, giọng điệu mềm mại giống như làm nũng: "Có anh làm chỗ dựa."
Cúi thấp đầu hôn lên cái trán đầy đặn của cô, Cốc Trì thở dài một tiếng thì thào: "Ừ, về sau tất cả đều có anh!"
Giản Nặc lặng yên nằm sấp trong ngực anh không đụng đậy, cũng không nhúc nhích gì, một lúc lâu sau khi Cốc Trì cho rằng cô đã ngủ thì cảm giác được vạt áo sơ mi trước ngực hơi ướt, mới phát hiện ra cô khóc. Bốn năm không có anh bên cạnh, Giản Nặc vân luôn kiên cường, nhưng khi anh trở về, cô mới phát hiện ra bản thân lại ỷ vào anh như vậy, chỉ một câu "Về sau, tất cả đều có anh" khiến cho cô vừa xót xa lại cảm động.
Tiếng động ầm ĩ huyên náo dần rút đi, trả lại vẻ yên tĩnh cho buổi đêm ở Nghi Thành. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Cốc Trì nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của Giản Nặc, trái tim dâng lên niềm thương yêu nồng đậm, dưới tình huống không làm cô tỉnh giấc ôm cô nằm trở lại trên giường, cẩn thận dịch lại góc chăn cho cô, sau đó lặng yên rời khỏi phòng ngủ.
Trúc Hải, tại phòng làm việc riêng của Cốc Trì.
Cốc Trì ung dung vắt chéo chân ngồi trên ghế dựa, hai tay tùy ý đặt phía trên tay nắm phía trước, giọng nói lạnh nhạt không có nửa độ ấm: "Tiêu tổng hà cớ gì phải tự mình đích thân đi một chuyến? Chẳng lẽ lệnh công tử không tự về nhà được?" Nhận được điện thoại của Tiêu Huy nói rằng người của Tiêu gia tới, anh cố ý để cho đối phương đứng chờ đúng một giờ mới không nhanh không chậm xuất hiện.
Tiêu Quán Hoa là kẻ đã rong ruổi trên thương giới nhiều năm, cho dù thành tựu không bằng được Cốc gia, nhưng nói thế nào cũng là nhân vật có "máu mặt", thấy một tên tiểu bối lạnh nhạt trào phúng chế giễu mình như vậy, cơn thịnh nộ không tự giác mà tăng lên vài bậc, giọng điệu lúc mở miệng cũng trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn gọi thẳng tên Cốc Trì: "Cốc Trì, chuyện đêm nay tôi đã nghe nói qua, nếu luật sư Giản đã không xảy ra gì đáng ngại, vậy tôi sẽ đưa Đại Bằng đi." Ông ta chẳng thể nghĩ tới Cốc Trì vậy nhưng dám đấu khẩu trực tiếp với mình, xuất phát từ nỗi bất an nào đó, ông ta cân nhắc mãi cuối cùng vẫn là vác cái mặt già nua đến đây, nghĩ Cốc Trì ít nhiều cũng sẽ nể mặt ông ta vài phần, biến việc lớn thành nhỏ, nhỏ thành không.
Tiêu tổng thực là biết đau lòng cho con trai, bất quá, tôi chỉ là mời Tiêu thiếu gia ở lại uống ly trà, ngài khẩn trương như vậy làm gì?" Cốc Trì dắt bên miệng ý cười thâm thúy, thong thả nói tiếp: "Chỉ có điều người phụ nữ của tôi đã bị thương, ngài nói xem, món nợ này nên tính trên đầu ai đây?"
Đừng tưởng rằng ông ta tự mình đến đây thì Cốc Trì sẽ nể mặt, anh còn chẳng để tập đoàn Nghiệp Thành vào mắt. Rõ ràng lão già này lo sợ chuyện con trai trêu chọc đại luật sư sẽ làm ảnh hưởng đến công ty vừa đưa lên sàn giao dịch, vậy mà con cậy già lên mặt không chịu cúi đầu. Cốc Trì rất tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ ung dung nhàn nhã, chờ xem Tiêu Quán Hoa thu thập tàn cuộc của Tiêu Bằng như thế nào.
"Việc này có lẽ chỉ là hiểu lầm. Không biết bây giờ luật sư Giản thế nào rồi? Chân có bị thương nghiêm trọng không?" Nhìn thấy Cốc Trì mím môi không nói, ông ta lại tiếp tục: "Tôi đã gọi cho viện trưởng bệnh viện thành phố, luật sư Giản rảnh lúc nào cũng óc thể qua kiểm tra, đó là bệnh viện tốt nhất Nghi Thành, tin chắc cô ấy rất nhanh sẽ hồi phục khỏe mạnh."
Đây là ông ta đang tính tiền thuốc men với anh sao? Thật đúng là hào phóng! Cốc Trì lạnh nhạt cười giễu nói: "Không nhọc công Tiêu tổng lo lắng." Giọng nói trầm xuống, anh dời mắt về phía màn hình máy tính, lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách: "Tiêu thiếu gia đang ở đại sảnh, Tiêu tổng đi thong thả." Nói cho cùng thì anh giữ Tiêu Bằng lại chẳng qua cũng chỉ là nhất thời tức giận, kỳ thực cũng không thể mang hắn ta ra làm gì, nếu đã khiến Tiêu gia mất hết mặt mũi thì cũng không có lý do gì mà không thả người.
Tiêu Quán Hoa đương nhiên không ngờ Cốc Trì lại không coi ai ra gì như thế, bị châm chọc cho mặt mũi trắng bệch, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu anh có ý tứ gì, do dự một lát, cuối dùng vẫn đứng lên dời đi.
Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, Cốc Trì lập tức ấn nút gọi nội tuyến, gọi Lăng Kính đang canh giữ ở bên ngoài vào, hỏi: "Gần đây tập đoàn Nghiệp Thành có động tĩnh gì?"
"Tôi đã tra qua, nửa năm nay tập đoàn Nghiệp Thành bận bịu đấu thầu một mảnh đất trong nội thành. Vì để gia tăng xác suất trúng thầu, lão già Tiêu kia còn muốn mở rộng dự toán khoảng hai ngàn vạn". Nghe nói luật sư Giản bị thương, Tiêu Bằng bị Tiêu Huy "mời" đến phòng khách quý, Lăng Kính liền đoán được Cốc Trì sẽ không "lương thiện" như vậy, cho nên dưới dự trợ giúp của Đinh Hủy suốt đêm tra ra tư liệu của Tiêu gia.
"Hai ngàn vạn? Lão già này cũng hơi phách lối rồi." Cốc Trì cười lạnh, "Còn công ty nào có hứng thú với mảnh đất này nữa?"
"Trước mắt bên phía bất động sản Đan thị cũng có hành động, chỉ có điều Đan lão tiên sinh đột ngột qua đời, việc này có vẻ như đã buông tay rồi."
Đáy mắt sâu thẳm ánh lên ngọn lửa, Cốc Trì thong thả nỏi: "Vậy thì thật đáng tiếc."
"Giai đoạn trước đã đầu tư quá lớn vào công trình này, thời gian lại kéo dài, Đan Thục Khê sợ là hữu tâm vô lực." Đôi với tân tổng giám độc mới nhậm chức của Đan Thị, Lăng Kinh cũng có nghe nói qua.
"Cho dù có không nắm chắc mười phần cũng không nên bỏ dở giữa chừng, đó chẳng khác gì làm mất mặt cha hắn." Nét mặt hơi ngưng lại, Cốc Trì nhìn Lăng Kính như có thâm ý khác, bên môi khẽ cong lên ý cười như có như không: "Khiến cho đối thủ phải trả cái giá thật lớn khi lấy đi thứ gì đó bản thân muốn mà không chiếm được, xả giận cũng tốt."
"Ý anh là..." Thấy Cốc Trì gật đầu, Lăng Kính cười cười: "Chiêu này cũng đủ độc đi. Vừa rồi tôi còn nghĩ có phải sẽ bắt đầu từ ngân hàng cho vay không."
Ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn, Cốc Trì thu lại ý cười: "Chuyện cho vay hoãn lại chút đã, trước phải khiến cho hắn ta tổn thất chút bạc nhỏ, dù sao Tiêu gia "đại tài khí thô*" cũng không để ý chút tiền nhỏ này."Anh từ trước đến giờ vẫn luôn duy trì dáng vẻ thong dong trầm tĩnh, trước sẽ lấy đi chút tiền lẻ của Tiêu gia đồng thời cũng cảnh cáo cho đám người ngoài biết người của Cốc Trì anh không phải thích là có thể đụng vào. Về phần Đan Thục Nhu và Nguyên Nghị, đều là chuyện tiếp theo phải làm.
Lăng Kính ngầm hiểu, dáng vẻ cũng có chút nóng lòng muốn thử: "Tôi sẽ mau chóng liên hệ với Đan Thục Khê."
"Ám chỉ với hắn, tối thiểu phải nâng cho tôi lên cái giá một trăm triệu."
Một trăm triệu? Lăng Kính rõ ràng đã bị dọa sợ.
Mấy ngày sau đó Cốc Trì đều tự mình đưa đón Giản Nặc đi làm cùng, vì ngăn ngừa cô đem chuyện này suy đoán dính dáng đến cha Giản, cho dù cô có vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện của Nguyên Nghị thì Cốc Trì vẫn biểu hiện ra vẻ rất có hứng thú, mục đích là muốn khiến cho cô tưởng rằng anh đang âm thầm điều tra chuyện này, thậm chí lúc cô nhắc tới chuyện muốn xin rút hồ sơ, anh đều phá lệ mà gật đầu đống ý, chẳng qua anh và Kỳ Dược Minh đã âm thầm an bày bố trí tất cả, tận lực phòng bị mọi khả năng có thể khiến Giản Nặc biết được tin tức về bản di chúc bốn năm trước. Trong lúc đó, Cốc TRì đã biết được Giản Nặc quen biết Nguyên Nghị là do hắn ta và cha Giản quan hệ thầy trò. Thời gian này, Giản Nặc không dưới một lần gọi điện thoại cho cha cô, chẳng qua là ông bên đó bộn bề nhiều việc, khiến cho cô không có cơ hội mở miệng hỏi, rơi vào đường cùng, cô đành phải chờ đợi xin rút hồ sơ xét xử 4 năm trước.
Chuyện Tiêu Bằng sẩy tay làm Giản Nặc sái chân cùng việc tình cờ gặp Nguyên Nghị ở tiệc rượu cứ như vậy qua đi, cho dù là người trong cuộc hay kẻ đứng ngoài xem cũng đều không để trong lòng, nhưng không ai biết Cốc Trì đã lặng yên không tiếng động bố trí một cái bẫy khiến cho Tiêu gia không phòng vệ mà nhảy vào, cái giá phải trả chính là tổn thất một trăm hai mươi triệu. So sánh với tiền thuốc men chưa tới một ngàn đồng của Giản Nặc, khoản tiền này có thể nói là con số thiên văn.
Sau bảy ngày thổ công, tố chức lễ đấu giá, tân tổng giám đốc của Đan thị - Đan Thục Khê quả nhiên xuất hiện, sau khi anh ta ngồi xuống thì yên lặng xem xét, cũng không có vội vã tham gia vào trận đấu giá, đợi đến khi tập đoàn Nghiệp Thành đẩy giá đấu thầu lên tới 580 triệu, mắt thấy mảnh đất này đã đến lúc chốt giá, hắn ta liền sai người nâng bảng, lấy giá 600 triệu bắt đầu tham gia cuộc cạnh tranh đấu thầu.
Không chỉ có Tiêu Quán Hoa, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Đan Thục Khê bao hàm chất vấn, có người không thể tin được một công ty bất động sản thực lực tài chính kém xa tập đoàn Nghiệp Thành lại có dã tâm lớn đến vậy, cũng có người cảm thấy có lẽ là "hổ phụ sinh hổ tử", bề ngoài Đan Thục Khê đơn phương độc mã nhưng thực ra lại có chuẩn bị mà đến. Dù sao, lúc này, mọi tiên đoán đều có.
Vì công trình này, từ trên xuống dưới tập đoàn Nghiệp Thành đã chiến đấu hăng hái tiếp cận nửa năm nay, trước đó đã nghiên cứu điều tra thị trường, lên kế hoạch trung hạn, cho đến giai đoạn hậu kỳ chuẩn bị tài chính, bất luận là chi phí đầu tư nhân lực hay vật tư đều không thể khiến Tiêu Quán Hoa lùi bước, mà cá nhân ông ta cũng không cam lòng bại trận như vậy, vì thế, ông ta liên tiếp đưa ra giá cao hơn cùng tranh giành với Đan Thục Khê, sau mấy hiệp so tài đã đẩy giá lô đất kia lên mức "thăng thiên", cho đến khi giá đấu thầu vượt qua mức dự trù một trăm triệu, ông ta bỗng nhiên do dự, bảng đấu giá trong tay nửa ngày không nhúc nhích.
Thay đổi xảy ra trong nháy mắt, khiến cho không khí buổi đấu giá trở nên ngưng trệ, hô hấp của mọi người giống như bị ngưng trệ, cùng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Sắc mặt Đan Thục Khê vẫn rất bình tĩnh yên vị trên ghế ngồi, nhưng ánh mắt anh ta lại luôn hướng về phía cửa ra vào, tỏ rõ nội tâm anh ta đã bắt đầu xao động bất an. Tình huống lúc này đối với anh ta mà nói không rõ là tốt hay xấu, Nếu bây giờ Tiêu Quán Hoa rút lui, vậy mảnh đất này không nghi ngờ gì nữa sẽ rơi vào tay anh, tuy rằng giá đấu thấu vô hình trung đã bị đẩy cao lên rất nhiều, nhưng cũng không phải là không kiếm được tiền, hơn nữa đối với danh tiếng đang lên trong giới bất động sản của Đan thị cũng vô cùng có lợi, có thể đơn độc đánh bại tập đoàn Nghiệp Thành có thể nói là "phong quang vô hạn*", nhưng mà, đi cùng với đó là nguồn tài chính sẽ bị nhiễu loạn, dựa vào định mức cho vay trước mắt anh không thể đảm bảo đối phó được, đến lúc đó công trình sẽ không cách nào khởi công được, tổn thất gây ra không thể nào tính toán được, Đan thị có khả năng sụp đổ chỉ trong một đêm, không thể không nói, ván bài này có chút mạo hiểm, anh thật không dám liều.
"Hắn ta sẽ không muốn rút lui bây giờ chứ?" Lăng Kính đứng bên cạnh Cốc Trì nhìn một màn này, đột nhiên hơi lo lắng. Có thể giành được một vị trí không nhỏ trong giới địa sản, Tiêu Quán Hoa đương nhiên có thủ đoạn của riêng mình, hắn ta khẳng định là đang phân tích tình hình nhằm tìm ra đường đi, bằng không sẽ không chần chờ như vậy.
Cốc Trì cong môi cười, giống như đã định liệu từ trước: "Nếu bây giờ ông ta từ bỏ tổn thất còn lớn hơn nữa."
Lăng Kính không hiểu, "Nếu khăng khăng đến cùng, rõ ràng sẽ mất cả trăm triệu."
"Nhưng nếu không dành được mảnh đất này, sẽ không chỉ có một công ty của ông ta phải đóng cửa." Thấy Lăng Kinh nhíu mày, Cốc Trì khó có khi nhẫn nại mà giải thích cho cậu ta: "Vì để bảo đảm cho hạng mục này không có một sai sót nào, trước đó ông ta đã buông tha cho ba lô đất khác." Nói cách khác, tập đoàn Nghiệp Thành đã dốc toàn bộ người và của vào công trình này, không tiếc chặt đứt mọi biện pháp kiếm tiền khác, cũng tự tay chắt đứt đường lui cuối cùng của mình.
Tiêu Quán Hoa đã bỏ ra một số vốn vô cùng lớn, phần thắng của Cốc Trì càng cao. Đánh cược lão già kia thua không nổi.
Lăng Kinh không nói gì thêm, dời mắt hướng về phía hội trường đấu giá.
Tầm mắt dời đến chồ ngỗi của Tiêu Quán Hoa, người chủ trì đấu giá hỏi lần thứ ba: "Còn có ái ra giá cao hơn không?" Đáp lại ông ta chỉ là một mảnh yên lặng không một tiếng động.
Lòng bàn tay của Đan Thục Khe đã thấm ướt mồ hôi, ánh mắt hôt hoảng nhìn về phía Cốc Trì, liền thấy một đáy mắt người đó lóe lên tia sáng kiên định, không mảy may có một chút lo lắng. Có vậy, anh ta mới cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại.
"Sáu trăm tám mươi triệu lần một....Sáu trăm tám mươi triệu lần hai..." Ngay tại thời điểm người chủ trì gõ xuống tiếng thứ hai, Tiêu Quán Hoa rốt cuộc cũng không phụ sự kì vọng của Cốc Trì giơ bảng hiệu lên, "Bảy trăm triệu."
Lời vừa nói ra, cả hội trường "Ồ" lên.
Sống lưng Đan Thục Khê vốn sẽ sụp đổ trong chốc lát, bây giờ mới có thể thở ra một tiếng, hơi có cảm giác tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Thu hết vẻ khẩn trương cùng lo lắng của anh ta vào mắt, Cốc Trì không chút để ý cong khóe môi, chạm vào ánh mắt hỏi thăm của anh ta đưa tới, Cốc Trì lắc lắc đầu, không tiếng động nói cho anh ta biết có thể không cần ra giá tiếp nữa. Đan Thục Khê hơi hơi gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh cùng Lăng Kính biến mất ở góc rẽ.
Kết quả là như thế, dưới tình huống Cốc Trì không hoàn toàn lộ diện, Đan Thục Khê đã chặn ngang một cước nâng giá đấu thầu lên đỉnh điểm, để giành được lô đất này tập đoàn Nghiệp đã bỏ ra chi phí cao hơn so với dự tính một trăm hai mươi triệu.
(* 120 triệu ở đây là đồng nhân dân tệ nha, không phải VND đâu, nên đừng chê ít ^^)
Sau vụ này, Lăng Kính có hỏi Cốc Trì: "Nếu đổi lại là anh, dưới tình huống đó anh sẽ từ bỏ mảnh đất kia sao?"
Cốc Trì trả lời: "Không."
"Vì sao? Biết rõ có người giở trò quỷ mà....."
Bên môi Cốc Trì khẽ hiện lên ý cưới: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn." Có khi biết rõ đó làm cạm bẫy cũng phải nhảy vào, bằng không sẽ mất đi cơ hội có thể phản kích. Hơn nữa, thương trường như chiến trường, không đi đến cuối cùng, sẽ không thể biết được ai mới là người chiến thắng. Làm nghề buôn bán phái biết cách mạo hiểm, chỉ khi trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, Cốc Trì mới chân chính hiểu rõ điệu này. Làm đâu chắc đấy, suy xét kỹ rồi mới làm, không sai, nhưng nếu thiếu đi tinh thần mạo hiểm người ta sẽ dễ dàng mất đi cơ hội để thành công nhanh nhất.
Nhìn bóng lưng tuấn đĩnh của Cốc Trì, Lăng Kính chợt cảm thán trong lòng, may mà cậu ta và anh là bạn không phải địch.
Editor & beta: June_duahau
Lâm Tuyết Tâm từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, còn có một đứa con gái đáng yêu, so với GiảnNặc nhỏ hơn một tuổi. Về sau, thời điểm đứa nhỏ còn chưa biết nói bà bỗng nhiên ly hôn, đồng thời mất đi quyền nuôi con. Giản Nặc có nghe mẹ cô nói qua chuyện năm đó, biết được dì nhỏ từng khổ sở xin dượng để đứa nhỏ lại cho bà, nhưng dượng sống chết không chịu, trong thời gian ngắn nhất làm thủ tục xuất ngoại đưa con gái của bọn họ ra nước ngoài, từ đó không còn liên lạc gì nữa. Hai mươi mấy năm trôi qua, Lâm Tuyết Tâm vẫn một thân một mình như vậy và không thể gặp mặt con gái lấy một lần. Sau khi lớn lên Giản Nặc hiểu chuyện hơn, sợ lại gợi lên nỗi đau trong lòng dì nên không dám hỏi chuyện vì sao bà lại ly hôn, tại sao ở thời điểm đứa nhỏ cần tình yêu thương của mẹ nhất lại dễ dàng từ bỏ quyền nuôi con. Nhưng mà cô cảm giác, dì nhỏ vẫn còn yêu dượng.
Giản Nặc hơi nản lòng, vì sao mọi người bên cạnh yêu đương lại vất vả như thế? Bản thân là vậy, dì cũng vậy, ngay cả ba mẹ cô cũng thế.
"Tiểu Nặc, con và Cốc Trì đều còn trẻ, còn có nhiều thời gian vì bên nhau mà đấu tranh, không giống dì với dượng con, cho dù có cơ hội bắt đầu một lần nữa, dì cũng không còn cái năm để chờ đợi nữa rồi." Lâm Tuyết Tâm đỏ mắt, giọng nói đã nghẹn ngào: "Nếu trước đây không phải dì sai, ông ấy cũng sẽ không kiên trì ly hôn, dì không có tư cách trách ông ấy không cho dì quyền nuôi con, dì chỉ hi vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy con bé một lần, ít nhất cũng muốn nghe nó gọi dì một tiếng 'Mẹ'."
Giản Nặc rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cô ôm lấy Lâm Tuyết Tâm, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, dì nhỏ, là con không nên hỏi, thật xin lỗi...."
"Đứa trẻ ngốc, chẳng lẽ con không hỏi thì dì có thể quên đi sao." Lâm Tuyết Tâm vỗ vỗ vào lưng cô, an ủi: "Dì nhỏ nói chuyện này với con là muốn cho con biết, đừng vì chuyện của người lớn mà đánh mất đi niềm tin đối với tình yêu của mình, dì và dượng con tách ra không có nghĩa là chúng ta không còn yêu nhau, ba mẹ con đi đến bước này cũng chưa chắc là không còn yêu, chỉ là trong lúc đó xảy ra quá nhiều chuyện, thế cho nên không cách nào ở lại bên nhau nữa thôi."
Giản Nặc nhìn bóng lưng Lâm Tuyết Tâm biến mất ở cuối ngã rẽ, trong lòng một mảnh thê lương, hôn nhân của dì thất bại, ba mẹ cô tính đến giờ cũng đã ở riêng bốn năm làm cho cô khổ sở không thôi, vì sao những đôi vợ chồng thật tốt lại đi đến bước này? Dì nhỏ nói là dì sai trước, vậy còn ba mẹ cô đã từng ân ái thì sao chứ, đến cùng là vì sao lại nháo đến thành cục diện như ngày hôm nay? Cô đã không dưới một lần truy hỏi nguyên do, nhưng mẹ cô toàn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cho dù có tách ra, chúng ta vẫn là ba mẹ con, sẽ không vì chuyện này mà thiếu đi một phần yêu thương nào dành cho con." Giống như đã bàn bạc với nhau từ trước, ba cô cũng không chịu nói cho cô biết rốt cuộc là vì sao, chỉ nói là: "Tiểu Nặc, ba và mẹ con chỉ tạm thời tách ra, chờ mẹ con tha thứ cho ba, người một nhà chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi."
Sự việc cứ diễn ra như thế, năm ấy Cốc Trì dời đi, vợ chồng Giản gia cũng không nói ly hôn nhưng bắt đầu ở riêng. Cho đến ngày hôm nay, cũng được gần năm rồi.
Ban đêm yên tĩnh, Giản Nặc ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt vô định nhìn chằm chằm mặt đất, mải ngẩn ngơ suy nghĩ khiến cô xem nhẹ tiếng bước chân đang lại gần, cho đến khi ánh sáng trước mắt bị một bóng hình đĩnh đạc ngăn trở, cô mới mờ mịt ngẩng đầu.
Cốc Trì dừng lại ở trước mặt cô, đôi mắt thâm sâu nhìn cô.bg-ssp-{height:px}
Giản Nặc thực yếu đuối thực không có tiền đồ mà đỏ mắt, vươn tay bắt lấy quần áo của anh, nửa ngày không nói nên lời. Thấy cô ngửa đầu nhìn mình bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trong lòng Cốc Trì đột nhiên sinh ra loại cảm giác đau lòng không tên. Nắm lấy cánh tay ôm siết cô vào lòng, anh thở dài thật sâu. Rốt cuộc lại vẫn khuất phục trước cô rồi.
Từ lúc nói chuyện điện thoại với Giản Nặc xong, mi tâm anh cứ nhíu chặt lấy nhau không chịu dời. Ngồi trong phòng làm hội nghị rộng lớn, dường như đang chuyên tâm nghe cấp dưới báo cáo, kỳ thực anh không nghe lọt vào tai một chữ nào, trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt khó hiểu củaLăng Thích, anh mới thở dài trong lòng, nâng tay ra hiệu cho cậu ta dừng báo cáo lại: "Hôm nay đến đây thôi!"
Đợi đến khi Lăng Thích rời khỏi, Cốc Trì mới nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ trong suốt, một lát sau cầm lấy di động gọi cho Giản Nặc, kết quả cô tắt điện thoại rồi. Lý trí không chịu được khống chế, anh căn bản không hề có chút do dự, cầm lấy chìa khóa xe chạy về hướng thành phố Minh Cảng. Một đường đạp lút cần ga, đoạn đường vốn phải chạy mất hơn giờ, mà anh chỉ cần có phút.
Cho đến khi tìm thấy phòng bệnh, trùng hợp nghe được lời Giản Nặc nói: "Bởi vì trái tim vẫn thủy chung nhớ được mình yêu anh ấy, cho nên bao hàm cả oán trách."
Cốc Trì không biết dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này, chỉ cảm thấy lồng ngực mình bị một loại cảm xúc căng trướng tràn đầy, anh dừng bước, đứng ở đầu bậc thang khuất sau bóng tối, cố gắng hồi phục tinh thần sau phút giây kinh hoàng đó.
Đoạn đối thoại sau đó của Giản Nặc và Lâm Tuyết Tâm đương nhiên anh cũng nghe được, theo lờicủa hai người anh biết được mẹ Giản đa biết anh trở về, hơn nữa lại phản đối bọn họ ở cùng nhau. Nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, anh vì thế mà tìm được nguyên nhân khiến mình 'tâm hoảng ý loạn'. Chẳng trách anh luôn cảm thấy mình sẽ mất đi cô, hóa ra, người con gái anh mà anh trân trọng đang vì anh mà đấu tranh với gia đình. Nhìn Giản Nặc cách đó không xa vẫn đang ngẩn ngơ với thế giới riêng của mình, anh nghĩ, anh đã ích kỷ khiến cô phải chờ đợi suốt năm, giờ đây anh đã trở về, không nên để cô đơn độc một mình đối mặt với 'phong ba bão táp' nữa, tất cả đều không liên quan gì đến cô cả, cô là người vô tội nhất.
Cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, Cốc Trì chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Giản Nặc, âm thanh hơi khàn khàn: "Anh đã tới muộn."
Giản Nặc lắc đầu, mắt rưng rưng nở nụ cười. Anh cũng cười, lại cởi áo khoác ra khoác lên người cô, ôm chặt lấy cô cùng đợi bình minh lên.
Lúc vạn vật đã thức tỉnh, Cốc Trì đem bàn tay nhỏ bé của Giản Nặc bao bọc chặt chẽ trong lòng bàn tay mình, thần sắc bình tĩnh đứng trước giường bệnh mẹ Giản.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: June_duahua
Cốc Trì trực tiếp ôm Giản Nặc về phòng nghỉ, Lăng Kính rất nhanh đã mời bác sĩ đến, chẩn đoán sau khi cô ngã xuống đã bị trẹo chân. Tuy rằng không quá nghiêm trọng nhưng trong thời gian ngắn hoạt động sẽ có chút bất tiện.
Sau khi từ trong miệng của Tân Duệ và Bộ Ôn Nhu nghe hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra, Cốc Trì trầm mặc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Lạc Nghệ Hằng, Kỳ Dược Minh và Diệp Ưu Lý vừa nghe được tin cũng gấp gáp chạy tới, nhìn thấy sắc mặt âm trầm khác lạ của anh, ba người không hẹn mà gặp cùng toát mồ hôi hột thay cho Tiêu Bằng vì cái danh uống trà mà bị giữ ở lại, đồng thời cũng kinh ngạc khi biết Giản Nặc thế nhưng đã sớm quen biết với Nguyên Nghị, thân cận như Lạc Nghệ Hằng cũng không biết bên trong đó còn có một tầng quan hệ vi diệu như vậy.
Đối với chuyện Cốc Trì cương quyết giữ Tiêu Bằng ở lại, thân là cảnh sát nhưng Diệp Ưu Lý cũng không có ngăn cản, bất quá vì tránh cho người của Tiếu gia cắn ngược lại, anh đã rất sáng xuốt mà đánh một cuộc điện thoại nói chuẩn bị sơ qua, sau khi an bài xong tất cả, mới nhìn về phía Cốc Trì nói: "Cũng may Giản Nặc không bị thương gì lớn, phải cho tên tiểu tử Tiêu Bằng này chút giáo huấn miễn cho hắn ta lại kiêu ngạo không coi ai ra gì, chỉ là không có gì thay đổi thì sẽ phải thả người, đừng làm quá."
Cực lực áp chế cơn tức giận làn tràn khắp lồng ngực, ánh mắt Cốc Trì lạnh đến cực điểm, anh lạnh nhạt nói: "Tôi phải khiến cho hắn ta nhớ kỹ người nào có thể chạm vào, người nào không thể đụng vào."
Lạc Nghệ Hằng nhìn thấy sườn mặt nghiêng lạnh lùng mà vô tình của Cốc Trì, biết rõ không chỉ mình Tiêu Bằng chọc giận cậu ta, mà sự xuất hiện của Nguyên Nghị đã chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng của cậu ta, hẳn là trước đó cậu ta không biết Giản Nặc thế nhưng đã biết Nguyên Nghị từ trước, chuyện này sao cậu ta có thể tiêu hóa ngay được. Anh đứng đối diện với Cốc Trì, vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Cậu chăm sóc cô ấy trước, mình đưa Ôn Nhu về."
Đợi đến khi bọn họ đi hết, Cốc Trì đứng trên sân thượng hút thuốc, cho tới khi nghe được tiếng Giản Nặc gọi mình trong phòng ngủ anh mới dụi tắt đi vào, ngồi xuống bên giường xoa xoa tóc cô, anh dịu dàng hỏi: "Thế nào rồi? Có phải chân lại đau không?"
Giản Nặc ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, cau mày nhẹ trách: "Anh đã đồng ý không hút thuốc nữa, sao lại phạm quy rồi."
Cốc Trì cười, hung hăng hôn xuống mặt cô một cái: "Còn không phải bị em dọa sợ."
Giản Nặc khẽ cười, nương theo sức lực nơi cánh tay anh tựa vào trong lòng anh, trầm mặc hơn nửa ngày, rốt cục cũng lên tiếng: "Nguyên Nghị trước kia tên là Thiệu Nghị, là học sinh của cha em."
Cốc Trì không chút để ý khẽ "ừm" một tiếng, thuận miệng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...." Trong lòng Giản Nặc hiện lên một loại suy nghĩ kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Lạc Nghệ Hằng không chỉ một lần nhắc nhở cô khi không biết rõ chân tướng thì không được đoán loạn, liền phủ quyết loại khả năng kia, cô nói: "Em sẽ giúp anh xin điều tra hồ sơ vụ án."
Cô thực sự quá mẫn cảm. Cốc Trì nhíu mày, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm ngâm trong giây lát giống như là đang châm chước lời nói, "Nếu anh đã quyết tâm lấy lại Trúc Hải thì sẽ không quan tâm chuyện Nguyên Nghị làm thế nào mà lấy được phần di chúc kia, hồ sơ đối với anh mà nói không phải trọng yếu."
Giản Nặc vẫn muốn kiên trì: "Nhưng nếu anh ta vi phạm pháp luật, phải nhận chế tài."
Cốc Trì phản bác: "Nếu pháp luật thực sự công chính như vậy thì kết quả của 4 năm trước đã khác."
"Pháp luật coi trọng chứng cớ..." Giản Nặc muốn nói Nguyên Nghị nhất định là thông qua con đường nào đó mới thuận lợi dành được chứng cứ quyết định như vậy, mà điều tra nắm rõ chân tướng sự tình mới có biện pháp bác bỏ cái gọi là chứng cớ kia. Thân là người hành nghề luật sư, vào lúc này cô vốn không nên kết luận chứng cớ kia là giả tạo, nhưng trong lòng cô đã thực sự cho là như vậy.
Nhưng mà, lời cô nói nghe vào tai Cốc Trì lại thành "vị" khác, anh bỗng chốc nới tay, ánh mắt lợi hại như chim ưng khó chặt mặt cô, "Ý em là hắn ta có chứng cớ chứng minh ba anh giao toàn bộ gia sản nhà họ Cốc cho hắn? Còn anh, ngược lại vì không có chứng cớ mới thua kiện?"
Giản Nặc ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳm như đại dương của anh, bàn tay nhỏ nhắn trắng phấn phủ lên tay anh: "Anh biết là em không có ý đó mà!"
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, Cốc Trì mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá, không thể phủ nhận, lúc biết được chuyện Giản Nặc vậy nhưng có quen biết với Nguyên Nghị, trong lòng anh không biết là tư vị gì, không thể nói rõ vì sao, tóm lại, anh vô cùng mất hứng. Bàn tay lật trở lại, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, Cốc Trì áy náy nói: "Anh xin lỗi!"
Giản Nặc lắc đầu tỏ ý không cần xin lỗi, sau đó chủ động kề sát vào lòng anh, ôm lấy eo anh, trong lòng nghĩ đến việc có nên gọi điện thoại cho cha cô không.
"Việc này không cho em nhúng tay vào. Nếu hắn ta muốn gặp em "ôn chuyện cũ" thì trực tiếp cự tuyệt, lí do rất đơn giản, vì nó làm anh mất hứng. Nếu em muốn từ trong miệng hắn moi ra chuyện năm đó thì lại càng không cần thiết, trừ phi em đối với anh không có lòng tin, cho rằng anh không có năng lực giải quyết chuyện này." Đối với tâm tư của cô, Cốc Trì sao có thể không hiểu, anh không hi vọng cô bị cuốn vào chuyện này.
Tâm tư bị người ta nhìn thấu, Giản Nặc méo miệng.
"Có nghe không?" Cốc Trì muốn cô xác nhận câu trả lời, đối với chuyện này, anh tuyệt không cho phép cô lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Dạ, biết rồi." Người nào đó trả lời có chút không tình nguyện.
Cốc Trì vừa lòng vỗ vỗ đầu cô, nửa tựa vào cạnh giường, ôm cô tới nằm sấp trong ngực anh.
"Anh bảo Tiêu Huy thả tên Tiêu Bằng kia đi thôi, em cũng cho hắn ta một bạt tau rồi, coi như cũng không bị thiệt gì." Cô gái nhỏ lương thiện không muốn vì hắn mà kiếm thêm phiền phức gì nữa.
Cốc Trì nghe vậy thì cúi đầu cười, như có như không vuốt tóc cô: "Vóc người cũng không lớn lắm mà sao lá gan to vậy hả?"
Giản Nặc cười đến ngây ngốc, giọng điệu mềm mại giống như làm nũng: "Có anh làm chỗ dựa."
Cúi thấp đầu hôn lên cái trán đầy đặn của cô, Cốc Trì thở dài một tiếng thì thào: "Ừ, về sau tất cả đều có anh!"
Giản Nặc lặng yên nằm sấp trong ngực anh không đụng đậy, cũng không nhúc nhích gì, một lúc lâu sau khi Cốc Trì cho rằng cô đã ngủ thì cảm giác được vạt áo sơ mi trước ngực hơi ướt, mới phát hiện ra cô khóc. Bốn năm không có anh bên cạnh, Giản Nặc vân luôn kiên cường, nhưng khi anh trở về, cô mới phát hiện ra bản thân lại ỷ vào anh như vậy, chỉ một câu "Về sau, tất cả đều có anh" khiến cho cô vừa xót xa lại cảm động.
Tiếng động ầm ĩ huyên náo dần rút đi, trả lại vẻ yên tĩnh cho buổi đêm ở Nghi Thành. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Cốc Trì nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của Giản Nặc, trái tim dâng lên niềm thương yêu nồng đậm, dưới tình huống không làm cô tỉnh giấc ôm cô nằm trở lại trên giường, cẩn thận dịch lại góc chăn cho cô, sau đó lặng yên rời khỏi phòng ngủ.
Trúc Hải, tại phòng làm việc riêng của Cốc Trì.
Cốc Trì ung dung vắt chéo chân ngồi trên ghế dựa, hai tay tùy ý đặt phía trên tay nắm phía trước, giọng nói lạnh nhạt không có nửa độ ấm: "Tiêu tổng hà cớ gì phải tự mình đích thân đi một chuyến? Chẳng lẽ lệnh công tử không tự về nhà được?" Nhận được điện thoại của Tiêu Huy nói rằng người của Tiêu gia tới, anh cố ý để cho đối phương đứng chờ đúng một giờ mới không nhanh không chậm xuất hiện.
Tiêu Quán Hoa là kẻ đã rong ruổi trên thương giới nhiều năm, cho dù thành tựu không bằng được Cốc gia, nhưng nói thế nào cũng là nhân vật có "máu mặt", thấy một tên tiểu bối lạnh nhạt trào phúng chế giễu mình như vậy, cơn thịnh nộ không tự giác mà tăng lên vài bậc, giọng điệu lúc mở miệng cũng trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn gọi thẳng tên Cốc Trì: "Cốc Trì, chuyện đêm nay tôi đã nghe nói qua, nếu luật sư Giản đã không xảy ra gì đáng ngại, vậy tôi sẽ đưa Đại Bằng đi." Ông ta chẳng thể nghĩ tới Cốc Trì vậy nhưng dám đấu khẩu trực tiếp với mình, xuất phát từ nỗi bất an nào đó, ông ta cân nhắc mãi cuối cùng vẫn là vác cái mặt già nua đến đây, nghĩ Cốc Trì ít nhiều cũng sẽ nể mặt ông ta vài phần, biến việc lớn thành nhỏ, nhỏ thành không.
Tiêu tổng thực là biết đau lòng cho con trai, bất quá, tôi chỉ là mời Tiêu thiếu gia ở lại uống ly trà, ngài khẩn trương như vậy làm gì?" Cốc Trì dắt bên miệng ý cười thâm thúy, thong thả nói tiếp: "Chỉ có điều người phụ nữ của tôi đã bị thương, ngài nói xem, món nợ này nên tính trên đầu ai đây?"
Đừng tưởng rằng ông ta tự mình đến đây thì Cốc Trì sẽ nể mặt, anh còn chẳng để tập đoàn Nghiệp Thành vào mắt. Rõ ràng lão già này lo sợ chuyện con trai trêu chọc đại luật sư sẽ làm ảnh hưởng đến công ty vừa đưa lên sàn giao dịch, vậy mà con cậy già lên mặt không chịu cúi đầu. Cốc Trì rất tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ ung dung nhàn nhã, chờ xem Tiêu Quán Hoa thu thập tàn cuộc của Tiêu Bằng như thế nào.
"Việc này có lẽ chỉ là hiểu lầm. Không biết bây giờ luật sư Giản thế nào rồi? Chân có bị thương nghiêm trọng không?" Nhìn thấy Cốc Trì mím môi không nói, ông ta lại tiếp tục: "Tôi đã gọi cho viện trưởng bệnh viện thành phố, luật sư Giản rảnh lúc nào cũng óc thể qua kiểm tra, đó là bệnh viện tốt nhất Nghi Thành, tin chắc cô ấy rất nhanh sẽ hồi phục khỏe mạnh."
Đây là ông ta đang tính tiền thuốc men với anh sao? Thật đúng là hào phóng! Cốc Trì lạnh nhạt cười giễu nói: "Không nhọc công Tiêu tổng lo lắng." Giọng nói trầm xuống, anh dời mắt về phía màn hình máy tính, lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách: "Tiêu thiếu gia đang ở đại sảnh, Tiêu tổng đi thong thả." Nói cho cùng thì anh giữ Tiêu Bằng lại chẳng qua cũng chỉ là nhất thời tức giận, kỳ thực cũng không thể mang hắn ta ra làm gì, nếu đã khiến Tiêu gia mất hết mặt mũi thì cũng không có lý do gì mà không thả người.
Tiêu Quán Hoa đương nhiên không ngờ Cốc Trì lại không coi ai ra gì như thế, bị châm chọc cho mặt mũi trắng bệch, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu anh có ý tứ gì, do dự một lát, cuối dùng vẫn đứng lên dời đi.
Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, Cốc Trì lập tức ấn nút gọi nội tuyến, gọi Lăng Kính đang canh giữ ở bên ngoài vào, hỏi: "Gần đây tập đoàn Nghiệp Thành có động tĩnh gì?"
"Tôi đã tra qua, nửa năm nay tập đoàn Nghiệp Thành bận bịu đấu thầu một mảnh đất trong nội thành. Vì để gia tăng xác suất trúng thầu, lão già Tiêu kia còn muốn mở rộng dự toán khoảng hai ngàn vạn". Nghe nói luật sư Giản bị thương, Tiêu Bằng bị Tiêu Huy "mời" đến phòng khách quý, Lăng Kính liền đoán được Cốc Trì sẽ không "lương thiện" như vậy, cho nên dưới dự trợ giúp của Đinh Hủy suốt đêm tra ra tư liệu của Tiêu gia.
"Hai ngàn vạn? Lão già này cũng hơi phách lối rồi." Cốc Trì cười lạnh, "Còn công ty nào có hứng thú với mảnh đất này nữa?"
"Trước mắt bên phía bất động sản Đan thị cũng có hành động, chỉ có điều Đan lão tiên sinh đột ngột qua đời, việc này có vẻ như đã buông tay rồi."
Đáy mắt sâu thẳm ánh lên ngọn lửa, Cốc Trì thong thả nỏi: "Vậy thì thật đáng tiếc."
"Giai đoạn trước đã đầu tư quá lớn vào công trình này, thời gian lại kéo dài, Đan Thục Khê sợ là hữu tâm vô lực." Đôi với tân tổng giám độc mới nhậm chức của Đan Thị, Lăng Kinh cũng có nghe nói qua.
"Cho dù có không nắm chắc mười phần cũng không nên bỏ dở giữa chừng, đó chẳng khác gì làm mất mặt cha hắn." Nét mặt hơi ngưng lại, Cốc Trì nhìn Lăng Kính như có thâm ý khác, bên môi khẽ cong lên ý cười như có như không: "Khiến cho đối thủ phải trả cái giá thật lớn khi lấy đi thứ gì đó bản thân muốn mà không chiếm được, xả giận cũng tốt."
"Ý anh là..." Thấy Cốc Trì gật đầu, Lăng Kính cười cười: "Chiêu này cũng đủ độc đi. Vừa rồi tôi còn nghĩ có phải sẽ bắt đầu từ ngân hàng cho vay không."
Ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn, Cốc Trì thu lại ý cười: "Chuyện cho vay hoãn lại chút đã, trước phải khiến cho hắn ta tổn thất chút bạc nhỏ, dù sao Tiêu gia "đại tài khí thô*" cũng không để ý chút tiền nhỏ này."Anh từ trước đến giờ vẫn luôn duy trì dáng vẻ thong dong trầm tĩnh, trước sẽ lấy đi chút tiền lẻ của Tiêu gia đồng thời cũng cảnh cáo cho đám người ngoài biết người của Cốc Trì anh không phải thích là có thể đụng vào. Về phần Đan Thục Nhu và Nguyên Nghị, đều là chuyện tiếp theo phải làm.
Lăng Kính ngầm hiểu, dáng vẻ cũng có chút nóng lòng muốn thử: "Tôi sẽ mau chóng liên hệ với Đan Thục Khê."
"Ám chỉ với hắn, tối thiểu phải nâng cho tôi lên cái giá một trăm triệu."
Một trăm triệu? Lăng Kính rõ ràng đã bị dọa sợ.
Mấy ngày sau đó Cốc Trì đều tự mình đưa đón Giản Nặc đi làm cùng, vì ngăn ngừa cô đem chuyện này suy đoán dính dáng đến cha Giản, cho dù cô có vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện của Nguyên Nghị thì Cốc Trì vẫn biểu hiện ra vẻ rất có hứng thú, mục đích là muốn khiến cho cô tưởng rằng anh đang âm thầm điều tra chuyện này, thậm chí lúc cô nhắc tới chuyện muốn xin rút hồ sơ, anh đều phá lệ mà gật đầu đống ý, chẳng qua anh và Kỳ Dược Minh đã âm thầm an bày bố trí tất cả, tận lực phòng bị mọi khả năng có thể khiến Giản Nặc biết được tin tức về bản di chúc bốn năm trước. Trong lúc đó, Cốc TRì đã biết được Giản Nặc quen biết Nguyên Nghị là do hắn ta và cha Giản quan hệ thầy trò. Thời gian này, Giản Nặc không dưới một lần gọi điện thoại cho cha cô, chẳng qua là ông bên đó bộn bề nhiều việc, khiến cho cô không có cơ hội mở miệng hỏi, rơi vào đường cùng, cô đành phải chờ đợi xin rút hồ sơ xét xử 4 năm trước.
Chuyện Tiêu Bằng sẩy tay làm Giản Nặc sái chân cùng việc tình cờ gặp Nguyên Nghị ở tiệc rượu cứ như vậy qua đi, cho dù là người trong cuộc hay kẻ đứng ngoài xem cũng đều không để trong lòng, nhưng không ai biết Cốc Trì đã lặng yên không tiếng động bố trí một cái bẫy khiến cho Tiêu gia không phòng vệ mà nhảy vào, cái giá phải trả chính là tổn thất một trăm hai mươi triệu. So sánh với tiền thuốc men chưa tới một ngàn đồng của Giản Nặc, khoản tiền này có thể nói là con số thiên văn.
Sau bảy ngày thổ công, tố chức lễ đấu giá, tân tổng giám đốc của Đan thị - Đan Thục Khê quả nhiên xuất hiện, sau khi anh ta ngồi xuống thì yên lặng xem xét, cũng không có vội vã tham gia vào trận đấu giá, đợi đến khi tập đoàn Nghiệp Thành đẩy giá đấu thầu lên tới 580 triệu, mắt thấy mảnh đất này đã đến lúc chốt giá, hắn ta liền sai người nâng bảng, lấy giá 600 triệu bắt đầu tham gia cuộc cạnh tranh đấu thầu.
Không chỉ có Tiêu Quán Hoa, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Đan Thục Khê bao hàm chất vấn, có người không thể tin được một công ty bất động sản thực lực tài chính kém xa tập đoàn Nghiệp Thành lại có dã tâm lớn đến vậy, cũng có người cảm thấy có lẽ là "hổ phụ sinh hổ tử", bề ngoài Đan Thục Khê đơn phương độc mã nhưng thực ra lại có chuẩn bị mà đến. Dù sao, lúc này, mọi tiên đoán đều có.
Vì công trình này, từ trên xuống dưới tập đoàn Nghiệp Thành đã chiến đấu hăng hái tiếp cận nửa năm nay, trước đó đã nghiên cứu điều tra thị trường, lên kế hoạch trung hạn, cho đến giai đoạn hậu kỳ chuẩn bị tài chính, bất luận là chi phí đầu tư nhân lực hay vật tư đều không thể khiến Tiêu Quán Hoa lùi bước, mà cá nhân ông ta cũng không cam lòng bại trận như vậy, vì thế, ông ta liên tiếp đưa ra giá cao hơn cùng tranh giành với Đan Thục Khê, sau mấy hiệp so tài đã đẩy giá lô đất kia lên mức "thăng thiên", cho đến khi giá đấu thầu vượt qua mức dự trù một trăm triệu, ông ta bỗng nhiên do dự, bảng đấu giá trong tay nửa ngày không nhúc nhích.
Thay đổi xảy ra trong nháy mắt, khiến cho không khí buổi đấu giá trở nên ngưng trệ, hô hấp của mọi người giống như bị ngưng trệ, cùng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Sắc mặt Đan Thục Khê vẫn rất bình tĩnh yên vị trên ghế ngồi, nhưng ánh mắt anh ta lại luôn hướng về phía cửa ra vào, tỏ rõ nội tâm anh ta đã bắt đầu xao động bất an. Tình huống lúc này đối với anh ta mà nói không rõ là tốt hay xấu, Nếu bây giờ Tiêu Quán Hoa rút lui, vậy mảnh đất này không nghi ngờ gì nữa sẽ rơi vào tay anh, tuy rằng giá đấu thấu vô hình trung đã bị đẩy cao lên rất nhiều, nhưng cũng không phải là không kiếm được tiền, hơn nữa đối với danh tiếng đang lên trong giới bất động sản của Đan thị cũng vô cùng có lợi, có thể đơn độc đánh bại tập đoàn Nghiệp Thành có thể nói là "phong quang vô hạn*", nhưng mà, đi cùng với đó là nguồn tài chính sẽ bị nhiễu loạn, dựa vào định mức cho vay trước mắt anh không thể đảm bảo đối phó được, đến lúc đó công trình sẽ không cách nào khởi công được, tổn thất gây ra không thể nào tính toán được, Đan thị có khả năng sụp đổ chỉ trong một đêm, không thể không nói, ván bài này có chút mạo hiểm, anh thật không dám liều.
"Hắn ta sẽ không muốn rút lui bây giờ chứ?" Lăng Kính đứng bên cạnh Cốc Trì nhìn một màn này, đột nhiên hơi lo lắng. Có thể giành được một vị trí không nhỏ trong giới địa sản, Tiêu Quán Hoa đương nhiên có thủ đoạn của riêng mình, hắn ta khẳng định là đang phân tích tình hình nhằm tìm ra đường đi, bằng không sẽ không chần chờ như vậy.
Cốc Trì cong môi cười, giống như đã định liệu từ trước: "Nếu bây giờ ông ta từ bỏ tổn thất còn lớn hơn nữa."
Lăng Kính không hiểu, "Nếu khăng khăng đến cùng, rõ ràng sẽ mất cả trăm triệu."
"Nhưng nếu không dành được mảnh đất này, sẽ không chỉ có một công ty của ông ta phải đóng cửa." Thấy Lăng Kinh nhíu mày, Cốc Trì khó có khi nhẫn nại mà giải thích cho cậu ta: "Vì để bảo đảm cho hạng mục này không có một sai sót nào, trước đó ông ta đã buông tha cho ba lô đất khác." Nói cách khác, tập đoàn Nghiệp Thành đã dốc toàn bộ người và của vào công trình này, không tiếc chặt đứt mọi biện pháp kiếm tiền khác, cũng tự tay chắt đứt đường lui cuối cùng của mình.
Tiêu Quán Hoa đã bỏ ra một số vốn vô cùng lớn, phần thắng của Cốc Trì càng cao. Đánh cược lão già kia thua không nổi.
Lăng Kinh không nói gì thêm, dời mắt hướng về phía hội trường đấu giá.
Tầm mắt dời đến chồ ngỗi của Tiêu Quán Hoa, người chủ trì đấu giá hỏi lần thứ ba: "Còn có ái ra giá cao hơn không?" Đáp lại ông ta chỉ là một mảnh yên lặng không một tiếng động.
Lòng bàn tay của Đan Thục Khe đã thấm ướt mồ hôi, ánh mắt hôt hoảng nhìn về phía Cốc Trì, liền thấy một đáy mắt người đó lóe lên tia sáng kiên định, không mảy may có một chút lo lắng. Có vậy, anh ta mới cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại.
"Sáu trăm tám mươi triệu lần một....Sáu trăm tám mươi triệu lần hai..." Ngay tại thời điểm người chủ trì gõ xuống tiếng thứ hai, Tiêu Quán Hoa rốt cuộc cũng không phụ sự kì vọng của Cốc Trì giơ bảng hiệu lên, "Bảy trăm triệu."
Lời vừa nói ra, cả hội trường "Ồ" lên.
Sống lưng Đan Thục Khê vốn sẽ sụp đổ trong chốc lát, bây giờ mới có thể thở ra một tiếng, hơi có cảm giác tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Thu hết vẻ khẩn trương cùng lo lắng của anh ta vào mắt, Cốc Trì không chút để ý cong khóe môi, chạm vào ánh mắt hỏi thăm của anh ta đưa tới, Cốc Trì lắc lắc đầu, không tiếng động nói cho anh ta biết có thể không cần ra giá tiếp nữa. Đan Thục Khê hơi hơi gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh cùng Lăng Kính biến mất ở góc rẽ.
Kết quả là như thế, dưới tình huống Cốc Trì không hoàn toàn lộ diện, Đan Thục Khê đã chặn ngang một cước nâng giá đấu thầu lên đỉnh điểm, để giành được lô đất này tập đoàn Nghiệp đã bỏ ra chi phí cao hơn so với dự tính một trăm hai mươi triệu.
(* 120 triệu ở đây là đồng nhân dân tệ nha, không phải VND đâu, nên đừng chê ít ^^)
Sau vụ này, Lăng Kính có hỏi Cốc Trì: "Nếu đổi lại là anh, dưới tình huống đó anh sẽ từ bỏ mảnh đất kia sao?"
Cốc Trì trả lời: "Không."
"Vì sao? Biết rõ có người giở trò quỷ mà....."
Bên môi Cốc Trì khẽ hiện lên ý cưới: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn." Có khi biết rõ đó làm cạm bẫy cũng phải nhảy vào, bằng không sẽ mất đi cơ hội có thể phản kích. Hơn nữa, thương trường như chiến trường, không đi đến cuối cùng, sẽ không thể biết được ai mới là người chiến thắng. Làm nghề buôn bán phái biết cách mạo hiểm, chỉ khi trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, Cốc Trì mới chân chính hiểu rõ điệu này. Làm đâu chắc đấy, suy xét kỹ rồi mới làm, không sai, nhưng nếu thiếu đi tinh thần mạo hiểm người ta sẽ dễ dàng mất đi cơ hội để thành công nhanh nhất.
Nhìn bóng lưng tuấn đĩnh của Cốc Trì, Lăng Kính chợt cảm thán trong lòng, may mà cậu ta và anh là bạn không phải địch.