Ngày hôm sau, Giản Nặc quay về Sở Vụ, bắt đầu vùi đầu vào công việc. Lạc Nghệ Hằng giao bản hợp đồng của nhà họ Đan cho cô ấy, nghĩ đến việc Đan Thục Khê đã từng giúp đỡ chuyện nhà họ Tiêu, Giản Nặc không từ chối, mà đồng ý làm cố vấn pháp luật sở hữu đất đai cho nhà họ ĐanDie nd da nl e q uu ydo n.
Trong thời buổi rối ren, mùa thu này lượng công việc ở Sở Vụ tăng lên không ngừng, không chỉ Lạc Nghệ Hằng, mà mỗi vị luật sư đều bận rộn, Giản Nặc làm cố vấn pháp luật cho cả Trúc Hải và Đan thị, đồng thời còn tiếp nhận một vụ ly hôn, loay hoay đến mức chân không chạm đấtDie nd da nl e q uu ydo n.
Vì Cốc Trì liên tục xuống nước, nên buổi tối Giản Nặc đều ngủ lại nhà anh ấy. Đến lúc sống chung với nhau như vậy, Giản Nặc mới biết được anh ấy bận rộn biết bao nhiêu. Trúc Hải vẫn chưa hoàn toàn đi vào quỹ đạo, tuy nhân viên có năng lực nhưng Cốc Trì không lúc nào buông lỏng, thậm chí là rất cẩn trọng, vừa phải chú ý đến nghiệp vụ của công ty ở nước ngoài, vừa phải xử lý các văn kiện quan trọng thông qua thư điện tử, thường ngồi mấy giờ liền trong thư phòng, Giản Nặc đau lòng cho anh ấy, nên luôn đến chăm sóc, xoa bóp giúp thư giãn, Cốc Trì rất hưởng thụ sự đãi ngộ này, liền nói rằng chờ chân mẹ cô ấy đỡ hơn, nhất định phải dọn qua đây sống, khiến Giản Nặc cảm thấy dở khóc dở cười, cảm giác mình như là người hầu của anh ấydieendaanleequuydonn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua như nước chảy, chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu. Bởi vì Ôn Nhu muốn đến Lâm thành công tác, vậy nên trước khi lên máy bay đã hẹn Giản Nặc cùng Lạc Nghệ Hằng ăn cơm trưa.
Địa điểm ăn cơm là "Tư Phòng Thái" quen thuộc mà bọn họ vẫn thường xuyên lui tới mấy năm qua. Sau khi ngồi vào chỗ, Lạc Nghệ Hằng liền chọn vài món, phần lớn là theo sở thích của Giản Nặc, trong số đó cũng có hai món mà Ôn Nhu thíchdieendaanleequuydonn.
Sau khi những món ăn được đưa lên, Lạc Nghệ Hằng nghĩ đến dạ dày của Giản Nặc không được tốt lắm nên trước tiên múc cho cô một bát canh nóng, sau đó gắp thêm vào bát món cá mà cô thích, động tác lưu loát tự nhiên, từ trước đến nay vẫn luôn vậy. Song lần này, không chỉ anh ấy, mà Ôn Nhu rõ ràng cũng sợ run lên.
Giản Nặc nói cám ơn, liền bưng bát canh lên uống, che đi ánh mắt ửng đỏ. Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn săn sóc, tất cả đều dành cho cô, khiến Giản Nặc cảm thấy áy náy.
Ôn Nhu phản ứng rất nhanh, gắp thức ăn nhét vào miệng, mơ hồ không rõ mà chuyển đề tài: “Đàn anh, có khi nào chúng em ăn đến mức anh nghèo rồi không?”
“Chỉ dựa vào sức ăn của hai người mà muốn làm khó anh thì hơi khoa trương.” Lạc Nghệ Hằng cười, giơ tay lên gắp thêm cho Ôn Nhu chút thức ăn, sau đó nói: “Lúc Đại học, em và Tiểu Nặc luôn ăn ở nhà ăn, anh và Ưu Lí là người đầu tiên có việc làm, dù sao cũng phải có dáng vẻ của đàn anh chứ.”
Dáng vẻ của đàn anh? Ôn Nhu cười khổ, thầm nghĩ, người nào không biết anh muốn gặp Giản Nặc, em chỉ là được thơm lây. Nghĩ đến đó, cô hung hăng bưng bát uống một ngụm, đã quên canh nóng biết bao nhiêu, thiếu chút nữa là nhổ toàn bộ.
“Cậu uống chậm một chút, cứ như có ai tranh.” Giản Nặc đưa khăn tay cho cô, “Tướng ăn của cậu và Ưu Lí thật có chút liều mạng.”
“Anh ta? Thôi đi, mình tao nhã hơn anh ta nhiều.” Ôn Nhu kháng nghị, nâng mắt nhìn về phía Lạc Nghệ Hằng: “Anh nói câu công bằng đi, đàn anh.”
Lạc Nghệ Hằng chưa bao giờ đả kích người khác, Giản Nặc nghe vậy liền bật cười, phản ứng của Bộ Ôn Nhu thì hung hăng sặc một cái.
Ăn cơm xong, Lạc Nghệ Hằng vốn định tiễn Bộ Ôn Nhu ra tận sân bay, nhưng Lâm San gọi điện thoại đến nói rằng có người đang chờ anh ở Sở Vụ, kết quả là theo kế hoạch ban đầu Giản Nặc sẽ tiễn Bộ Ôn Nhu.
Trên đường đi, Bộ Ôn Nhu vẫn luôn im lặng, ngay cả lúc Giản Nặc dặn dò cô phải thông báo mình đã an toàn khi đến nơi cũng không có phản ứng, cho đến lúc làm xong thủ tục lên máy bay, sau mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cô cũng nói: “Giản Nặc, mình hiểu rõ Cốc Trì đối với cậu là toàn bộ thế giới, nhưng cậu có biết cậu cũng là toàn bộ thế giới của đàn anh, nếu như có thể, cậu hãy giảm tổn thương đến mức thấp nhất được không?” Lạc Nghệ Hằng không phải người hay bộc lộ tình cảm, thế mà từ trước đến nay, ngay cả người như Bộ Ôn Nhu cũng nhận ra được vẻ cô đơn của đàn anh trong ngày khai trương Trúc Hải, cuối cùng thì không nhịn được mà lên tiếngdieendaanleequuydonn.
Trong phút chốc Giản Nặc, không thốt nên lời, cuối cùng cũng cảm nhận được chuyển biến tình cảm của Bộ Ôn Nhu, cô quay đầu đi, đưa ánh mắt về phía sân bay, bên trong đại sảnh dòng người qua lại, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Thật xin lỗi!” Kể từ sau khi Cốc Trì rời đi, hình như cô trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, cứ thế không nhận ra trong lúc mình vì tình mà đau khổ thì bạn tốt cũng bị liên lụy bởi tình yêu. Trong khi đó, tình cảm giữa con người với con người như một chuỗi mắt xích, cô không biết ai mới là mắt xích đầu tiên.
Câu nói: “Thật xin lỗi” mà Bộ Ôn Nhu nghe được khiến cô cảm thấy rất khổ sở. Làm sao cô không hiểu tình yêu không phải là sự đồng tình, sẽ không vì người yêu ta thì ta nhất định phải yêu người, cô có chút hối hận đáng nhẽ không nên xúc động nói với Giản Nặc là Lạc Nghệ Hằng thích cô ấy, nếu cô không nói gì, thì hiện tại có thể sẽ tốt hơn. Có lẽ, một số mối quan hệ không nên bị phá vỡ. Câu nói “Thật xin lỗi” của Giản Nặc, bất kể là cô hay Lạc Nghệ Hằng cũng đều không chịu nổi.
Kiên trì giữ chặt tình cảm trong lòng không sai, cô không nên xin lỗi bất kỳ ai. Huống hồ bọn họ vẫn luôn biết tâm ý của cô, chỉ là không chịu nhìn thẳng vào sự cố chấp của cô, ngây thơ cho rằng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, bao gồm cả người trong lòng cô. Bọn họ nghĩ về cô thật đơn giản, mà cô đúng là một người quá đơn giản. Đã nhận định, chính là một đời. Yêu, chính là trọn đời trọn kiếp.
Bộ Ôn Nhu cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ, vì Lạc Nghệ Hằng mà khiến Giản Nặc khó xử, liền xoay người đi về phía trước cửa an ninh, nói một câu giống nhau: “Thật xin lỗi!”
Giản Nặc đuổi theo cầm lấy cổ tay cô ấy, nói một cách chân thành: “Ôn Nhu, đàn anh là một người đàn ông tốt, đừng nên bỏ lỡ.” Sau đó, cô nghiêng người tiến đến, ôm chặt lấy người bạn tốt: “Cám ơn cậu, Ôn Nhu!”
Bộ Ôn Nhu sợ run lên, ngay sau đó mắt thoáng đỏ lên, cô càng dùng sức ôm Giản Nặc, nghĩ thầm anh ấy cố chấp biết bao nhiêu người nào mà không biết, đâu phải anh ấy bẩm sinh đã dịu dàng, chỉ đối với Giản Nặc mới bộc lộ tự nhiên đến thế, người bình thường cũng không tự tìm phiền phức, mình làm sao có can đảm tiếp xúc với khối băng ấy.
Tiễn Ôn Nhu đi, tâm trạng của Giản Nặc thoáng chốc hạ xuống. Cô ngồi rất lâu trên băng ghế bên ngoài sân bay, cho đến khi tiếng chuống điện thoại vang lên, mới chú ý thời gian không còn sớm, liền đứng lên trong lúc không để tâm thì vừa vặn phía đại sảnh có người bước ra, không cẩn thận đụng phải cánh tay đang kéo vali cô liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Không sao. Không có đồ dễ vỡ đâu.” Người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, gương mặt hết sức quyến rũ, thậm chí không hiểu sao lúc cười rộ lên có vài phần tương tự cô, bên má ẩn hiện lúm đồng tiền, giọng nói cực kì êm ái, vì tiếng phổ thông không lưu loát nên chắc là sinh sống nhiều năm ở nước ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ một mình gắng sức kéo vali của cô ấy, Giản Nặc không dấu vết thu hồi ánh mắt: “Cần tôi giúp đỡ không?”
Người phụ nữ nhìn xung quanh: “Cô có biết chỗ nào có thể bắt xe không?”
“Không ai đến đón cô sao? Khoảng cách từ sân bay đến thành phố khá xa,cũng không có nhiều xe taxi bình thường đều ngồi xe buýt của sân bay. Bên kia có thể đón xe buýt, tôi dẫn cô đi.”
“Đã làm phiền cô rồi.” Người phụ nữ nói lời cám ơn, liền kéo vali đi theo Giản Nặc đến bãi đậu xe ở bên phải.
Trong lúc Giản Nặc dẫn cô ấy đi, người phụ nữ hỏi: “Nếu tôi muốn đến khách sạn Trúc Hải, có thể trực tiếp đến đó không?”
Lại là khách hàng của Trúc Hải? Giản Nặc dừng bước, mỉm cười nhẹ nhàng: “Trúc Hải ở vùng ngoại ô Nghi Thành, xe buýt chỉ đến nội thành không thể trực tiếp đến Trúc Hải.” Nhìn thấy cô ấy nhíu mày, Giản Nặc hỏi: “ Vừa lúc tôi cũng đến Trúc Hải, cần tôi chở cô đi một đoạn đường không?” Tuy rằng dáng vẻ củacô không giống người xấu, nhưng vẫn sợ người ta hiểu nhầm mình có tâm địa bất chính, nên lịch sự hỏi ý cô ấydieendaanleequuydonn.
Người phụ nữ do dự trong giây lát, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá Giản Nặc một lúc: “Cám ơn cô.”
Cứ như vậy, Giản Nặc giúp cô ấy cất hành lý vào cốp sau, lái chiếc Honda Đông Phong màu xám bạc hòa vào dòng xe cộ.
Người phụ nữ cũng không chuyện, khoảng 40 phút đường xe giữa Giản Nặc và cô ấy chỉ hàn huyên vài câu, biết được cô ấy sinh sống ở nước ngoài từ nhỏ, lần này trở về để thăm bạn bè, vì muốn cho anh ấy một bất ngờ, cho nên không thông báo trước thế là không ai đến đón cô ấy. Giản Nặc cũng không hiếu kỳ lắm, dù cô biết được hết nhân viên ở Trúc Hải, cũng không vượt quá giới hạn mà hỏi người bạn bè đó tên gì.
Chờ đỗ xe đến bãi đỗ, Giản Nặc đưa cô ấy cùng hành lý đến đại sảnh tầng một, đã có nhân viên đến tiếp đón: “Luật sư Giản, chào cô.” Sau tiệc rượu, nhân viên Trúc Hải gần như đã biết cô và Cốc Trì có quan hệ, lại thêm bình thường cô đối nhân xử thế lễ độ, tất cả mọi người đều thích cô cũng như cư xử rất khách khí, vậy nên chỉ cần gặp gỡ thì đều chào hỏi.
Giản Nặc mỉm cười, lễ phép chào hỏi nhân viên công tác: “Xin chào. Vị tiểu thư này đến tìm bạn bè, nhờ cô giúp đỡ đưa cô ấy đi ghi danh được không?”
“Được.” Nhân viên công tác mỉm cười, nhìn về phía người phụ nữ chợt có sắc mặt ủ dột: “Xin mời tiểu thư theo tôi đến bên này.”
Giản Nặc đang muốn nói chuyện, nhưng lại thấy người phụ nữ nhìn mình hờ hững, ánh mắt lộ vẻ phức tạp khó hiểu, hình như còn có vài phần chán ghét không muốn quen biết cô, sau đó ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, ngạo mạn xoay người đi đến trước bàn, thần sắc lạnh thấu xương cùng nụ cười ôn hòa lúc trước khác nhau một trời một vựcdieendaanleequuydonn.
Giản Nặc sững sờ, không hiểu sao mình giúp đỡ nhưng cô ấy dường như chẳng vui vẻ, cô đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, cau mày rồi xoay người đi đến thang máy, tại góc rẽ nghe được cuộc trò chuyện rõ ràng từ tiền sảnh.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có đặt trước không?”
“Đặt trước cái gì? Tôi đến tìm giám đốc Cốc của mấy người.”
“Xin hỏi cô họ gì? Có hẹn trước không?”
“Hẹn trước? Không có.”
“Nếu vậy xin cô cho biết tên của cô, tôi sẽ gọi điện cho thư ký để hỏi giám đốc Cốc hiện có tiện gặp cô không.”
“Tôi họ Viên. Là vị hôn thê của Cốc Trì.”
Giản Nặc nghe vậy bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn lại bóng dáng thời thượng kia. Người phụ nữ không hề để ý đến nhân viên công tác trước quầy, lấy điện thoại ra bấm rồi ra ngoài. Vài phút sau, một bóng dáng anh tuấn quen thuộc xuất hiện ở đại sảnh. Sau đó, Giản Nặc nhìn thấy người phụ nữ mỉm cười nhào vào lồng ngực Cốc Trì
Editor & beta: June_duahau
Hôm nay là ngày khai trương Trúc Hải, Giản Nặc vẫn như bình thường đến Sở Sự Vụ đi làm, đúng giờ mời về nhà thay quần áo. Vừa vảo cửa liền phát hiện Bộ Ôn Nhu đã tỉnh dậy, đầu tóc rối bời ngồi xếp bằng trên sofa xem tivi.
Cùng học chuyện nghành công pháp quốc tế nhưng Bộ Ôn Nhu không theo nghề luật sư, cô ấy cảm thấy bản thân không có năng lực phản bác kiến nghị cẩn thận phân tích thăm dò đối phương cùng khả năng suy luận logic, cho nên liền lựa chọn làm trợ lý cho một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, lấy tính cách khéo léo của cô ấy cũng coi như là được thuận buồm xuôi gió, một tháng trước còn bị phái ra nước ngoài tập huấn, rạng sáng ngày hôm qua mới "Mãn hình phạt" trở lại Nghi Thành, hiện tại công ty đặc cách cho thời gian nghỉ ngơi.
Bộ Ôn Nhu cũng chẳng phải người Nghi Thành, sau khi đi làm thì ở luôn tại nhà tập thể công ty cấp cho công nhân viên, nhưng mà lần này trở về nói gì cô ấy cũng cố tình không chịu chở về cái tổ nhỏ trước kia của mình, nhất định đòi đến chỗ của Giản Nặc, cứ thế khiến cho Cốc Trì đi cùng Giản Nặc ra sân bay đón cô ấy đau đầu không thôi, liếc mắt liền biết cô nàng này rắp tâm làm bóng đèn đeo bám bên người Giản Nặc.
Đối với loại chuyện này, Bộ Ôn Nhu từ trước đến giờ đã có sở trường, Cốc TRì cũng đã lính giáo qua. Thời học đại học, lúc anh bồi Giản NẶc tự học, Bộ Ôn Nhu cũng không vắng mặt hôm nào, so với giờ lên lớp còn chính xác hơn, líu ríu cùng Giản NẶc tán gẫu không dứt, khiến anh bao lần chịu lạnh nhạt. Ngày nghỉ anh mang Giản NẶc ra bờ biển chơi, cô nàng ấy cũng như hình với bóng, còn tự đặt cho mình một cái danh mỹ miều làm nhiếp ảnh gia miễn phí cho bọn họ, trên thực tế cả Cốc Trì và Giản Nặc đều không thích chụp ảnh, những chuyện như vậy còn rất nhiều, Cốc Trì căn bản không thể nào đếm hết.
TRong lòng anh hiểu rõ Bộ Ôn Nhu vẫn còn tức giận chuyện anh rời đi, cũng cảm thấy quái lạ khi Giản NẶc dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, nên Cốc Trì cũng không nhiều lời. Anh đã có thể thu phục được mẹ Giản, đương nhiên cũng không lo lắng sẽ không qua được cửa của một Bộ Ôn Nhu này, anh tin tưởng chuyện này chỉ là nhất thời, tất cả rồi sẽ tốt đẹp lên thôi.
"Đại tiểu thư à, làm phiền cậu động đậy một chút đi được không, lề mề nữa là chúng ta sẽ bị muộn đấy." Giản Năc một bên kéo cánh tủ âm tường ra lấy quần áo, một bên thúc dục Bộ Ôn Nhu đứng dậy.
Cho dù bất mãn với Cốc Trì, nhưng nghĩ đến lâu lắm rồi không gặp bọn Lạc Nghệ Hằng và Diệp Ưu Lý, Bộ Ôn Nhu vẫn đứng lên thay quần áo rồi cùng Giản Nặc rời đi.
Trên đường đi Giản Nặc chịu tiếp nhận một khóa giáo dục tư tưởng của cô nàng: "Cậu thật không có tiền đồ, cứ như vậy dễ dàng tha thứ cho anh ta vậy hả? Đổi là mình không có cửa cho anh ta chiếm tiện nghi như vậy đâu." Việc Cốc Trì và Giản Nặc đã hòa thuận trở lại, hôm cô trở về đã đặt ra rất nhiều nghi vấn, nhưng chỉ do mệt không chịu nổi, còn chưa kịp hỏi han gì đã lăn ra ngủ mất.
"Không thế còn muốn thế nào nữa? Anh ấy cũng đã xin lỗi, còn nói chuyện phát sinh như vậy, đổi thành cậu và mình liệu có cách giải quyết tốt hơn sao?" Sau khi biết ngọn nguồn, Giản NẶc đã hiểu rõ lòng Cốc Trì, đối với sự lựa chọn của anh, cô không hề oán giận.
"Nhưng anh ta cũng quá nhẫn tâm đi, năm không có một chút tin tức gì, điện thoại đâu, gọi điện thoại báo bình an một tiếng thì chết liền sao? Anh ta tự tin cho rằng lúc trở về cậu vẫn còn chờ anh ta?" Cho dù ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng lúc nghe được tin Cốc Trì đã trở về Bộ Ôn Nhu giống như thở phào một tiếng, cô không dám tưởng tượng nếu anh ta vĩnh viễn không trở lại, Giản Nặc sẽ phải chờ đến năm nào tháng nào mới chịu buông tha. So ra, chuyện như bây giờ cũng tốt.
"Ôn Nhu, có một số việc ngay cả yêu cũng bất lực." Đón nhận ánh mắt của Ôn Nhu, Giản NẶc nói: "Trên thế giới này có một loại ngôn ngữ gọi là cam kết, khi cậu không thể cho họ một lời cam kết, ý thức trách nhiệm của bản thân sẽ không để cậu dễ dàng nói ra khỏi miệng." Nghĩ đến ngày đó, Cốc Trì nắm tay cô đứng trước giường bệnh của mẹ, nói: "Năm đó, cháu không có khả năng cho cô ấy một lời cam kết hay hứa hẹn gì." Lúc đó, sương mù chợt bịt kín mắt cô, từng hạt chân châu nhỏ đính lên hàng lông mi của Giản NẶc, "Không phải cậu luôn hỏi mình tại sao lại thích mua hoa dành dành sao?"
Thấy cô quay mặt sang, Bộ Ôn Nhu hỏi: "Vì sao?"bg-ssp-{height:px}
" đóa hoa dành dành trong tiếng Trung chính là "Vì anh mà chờ đợi", tựa như để bình ổn cảm xúc, Giản Nặc tiếp tục nói: "Mình chờ năm, dùng ngày vì anh ấy vì tình yêu của bọn mình mà chờ đợi, hiện tại anh ấy đã trở lại rồi, còn nói sẽ không tách ra nữa, cậu nói xem, mình làm sao buông tay được? Chẳng lẽ chờ anh ấy về chỉ để giận dỗi kết thúc tất cả hay sao? Nếu làm như vậy, mình nhất định sẽ hối hận."
Trước mắt như phảng phất một tầng sương khói, tầm mắt ngày càng mơ hồ, Bộ Ôn Nhu không nói thêm gì nữa, dời tầm mắt ra phía ngoài cửa sổ. Cô biết, Giản Nặc không muốn lại bỏ lỡ, cơ hội này là cho Cốc Trì cũng là cho cậu ấy, cuộc đời này chỉ có một lần như vậy thôi.
Trầm mặc một lát, bỗng nhiên Bộ Ôn Nhu nói: "Giản Nặc, cho dù cậu lựa chọn ai, mình đều hi vọng cậu được hạnh phúc, mình muốn nhìn thấy một tình yêu Thiên trường địa cửu ở trên người cậu."
Thanh đồng tử chợt lóe lên một tia sáng, Giản Nặc hỏi: "Còn nhớ rõ tấm hình này không?"
Nhìn ý cười dần tràn đấy trong mắt Giản Nặc, Bộ Ôn NHu mới nhớ tới bức ảnh cô chụp hai người bọn họ. Từng đợt sóng cuồn cuộn nối đuôi nhau vào bờ, trên bờ cát vàng in bóng một đôi nam nữ, phía sau bọn họ là vô số dấu chân nhỏ vụn. Hình ảnh duy mĩ mà ấm áp, tươi đẹp hệt như ánh mặt trời chiếu trên người bọn họ vậy.
Bộ Ôn Nhu nhìn chằm chằm tấm ảnh hai người được bao phủ dưới ánh nắng mặt trời đến xuất thần, lần đầu tiên cô cảm thấy bọn họ xứng đôi như vậy, giống như trời sinh vì nhau, ăn ý, bao dung, yêu nhau sâu sắc..... Tất cả, tất cả đều hài hòa mà tốt đẹp như vậy. Cô chợt thấy cảm động, cảm động tột bậc.
Một cái nháy mắt kia, chính là vĩnh hằng.
"Mình và Cốc Trì sẽ mãi mãi bước đi cùng nhau như vậy." Giản Nặc mỉm cười.
Ngữ khí của cô chắc chắn như vậy, nụ cười của cô kiên định như vậy, khiến cho Bộ Ôn Nhu không thể không tin theo.
Di động của Giản Nặc vang lên, nhạc chuông là bài "Đặt người ở trong lòng" giờ phút này vang lên đã không còn cảm giác bi thương như trước nữa. Bộ Ôn Nhu nghe thấy giọng nói trong veo của Giản Nặc quanh quẩn ở trong xe: "Em đang trên đường, khoảng phút nữa mới đến.... Em biết mà, không có chạy nhanh..... Anh đứng ở cửa khách sạn làm gì? Ăn không khí à...."
Bộ Ôn Nhu nở nụ cười, nói cho cùng chỉ khi ở bên cạnh Cốc Trì, Giản Nặc như vậy mới chân chính là Giản Nặc mà cô biết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày hôm sau, Giản Nặc quay về Sở Vụ, bắt đầu vùi đầu vào công việc. Lạc Nghệ Hằng giao bản hợp đồng của nhà họ Đan cho cô ấy, nghĩ đến việc Đan Thục Khê đã từng giúp đỡ chuyện nhà họ Tiêu, Giản Nặc không từ chối, mà đồng ý làm cố vấn pháp luật sở hữu đất đai cho nhà họ ĐanDie nd da nl e q uu ydo n.
Trong thời buổi rối ren, mùa thu này lượng công việc ở Sở Vụ tăng lên không ngừng, không chỉ Lạc Nghệ Hằng, mà mỗi vị luật sư đều bận rộn, Giản Nặc làm cố vấn pháp luật cho cả Trúc Hải và Đan thị, đồng thời còn tiếp nhận một vụ ly hôn, loay hoay đến mức chân không chạm đấtDie nd da nl e q uu ydo n.
Vì Cốc Trì liên tục xuống nước, nên buổi tối Giản Nặc đều ngủ lại nhà anh ấy. Đến lúc sống chung với nhau như vậy, Giản Nặc mới biết được anh ấy bận rộn biết bao nhiêu. Trúc Hải vẫn chưa hoàn toàn đi vào quỹ đạo, tuy nhân viên có năng lực nhưng Cốc Trì không lúc nào buông lỏng, thậm chí là rất cẩn trọng, vừa phải chú ý đến nghiệp vụ của công ty ở nước ngoài, vừa phải xử lý các văn kiện quan trọng thông qua thư điện tử, thường ngồi mấy giờ liền trong thư phòng, Giản Nặc đau lòng cho anh ấy, nên luôn đến chăm sóc, xoa bóp giúp thư giãn, Cốc Trì rất hưởng thụ sự đãi ngộ này, liền nói rằng chờ chân mẹ cô ấy đỡ hơn, nhất định phải dọn qua đây sống, khiến Giản Nặc cảm thấy dở khóc dở cười, cảm giác mình như là người hầu của anh ấydieendaanleequuydonn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua như nước chảy, chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu. Bởi vì Ôn Nhu muốn đến Lâm thành công tác, vậy nên trước khi lên máy bay đã hẹn Giản Nặc cùng Lạc Nghệ Hằng ăn cơm trưa.
Địa điểm ăn cơm là "Tư Phòng Thái" quen thuộc mà bọn họ vẫn thường xuyên lui tới mấy năm qua. Sau khi ngồi vào chỗ, Lạc Nghệ Hằng liền chọn vài món, phần lớn là theo sở thích của Giản Nặc, trong số đó cũng có hai món mà Ôn Nhu thíchdieendaanleequuydonn.
Sau khi những món ăn được đưa lên, Lạc Nghệ Hằng nghĩ đến dạ dày của Giản Nặc không được tốt lắm nên trước tiên múc cho cô một bát canh nóng, sau đó gắp thêm vào bát món cá mà cô thích, động tác lưu loát tự nhiên, từ trước đến nay vẫn luôn vậy. Song lần này, không chỉ anh ấy, mà Ôn Nhu rõ ràng cũng sợ run lên.
Giản Nặc nói cám ơn, liền bưng bát canh lên uống, che đi ánh mắt ửng đỏ. Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn săn sóc, tất cả đều dành cho cô, khiến Giản Nặc cảm thấy áy náy.
Ôn Nhu phản ứng rất nhanh, gắp thức ăn nhét vào miệng, mơ hồ không rõ mà chuyển đề tài: “Đàn anh, có khi nào chúng em ăn đến mức anh nghèo rồi không?”
“Chỉ dựa vào sức ăn của hai người mà muốn làm khó anh thì hơi khoa trương.” Lạc Nghệ Hằng cười, giơ tay lên gắp thêm cho Ôn Nhu chút thức ăn, sau đó nói: “Lúc Đại học, em và Tiểu Nặc luôn ăn ở nhà ăn, anh và Ưu Lí là người đầu tiên có việc làm, dù sao cũng phải có dáng vẻ của đàn anh chứ.”
Dáng vẻ của đàn anh? Ôn Nhu cười khổ, thầm nghĩ, người nào không biết anh muốn gặp Giản Nặc, em chỉ là được thơm lây. Nghĩ đến đó, cô hung hăng bưng bát uống một ngụm, đã quên canh nóng biết bao nhiêu, thiếu chút nữa là nhổ toàn bộ.
“Cậu uống chậm một chút, cứ như có ai tranh.” Giản Nặc đưa khăn tay cho cô, “Tướng ăn của cậu và Ưu Lí thật có chút liều mạng.”
“Anh ta? Thôi đi, mình tao nhã hơn anh ta nhiều.” Ôn Nhu kháng nghị, nâng mắt nhìn về phía Lạc Nghệ Hằng: “Anh nói câu công bằng đi, đàn anh.”
Lạc Nghệ Hằng chưa bao giờ đả kích người khác, Giản Nặc nghe vậy liền bật cười, phản ứng của Bộ Ôn Nhu thì hung hăng sặc một cái.
Ăn cơm xong, Lạc Nghệ Hằng vốn định tiễn Bộ Ôn Nhu ra tận sân bay, nhưng Lâm San gọi điện thoại đến nói rằng có người đang chờ anh ở Sở Vụ, kết quả là theo kế hoạch ban đầu Giản Nặc sẽ tiễn Bộ Ôn Nhu.
Trên đường đi, Bộ Ôn Nhu vẫn luôn im lặng, ngay cả lúc Giản Nặc dặn dò cô phải thông báo mình đã an toàn khi đến nơi cũng không có phản ứng, cho đến lúc làm xong thủ tục lên máy bay, sau mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cô cũng nói: “Giản Nặc, mình hiểu rõ Cốc Trì đối với cậu là toàn bộ thế giới, nhưng cậu có biết cậu cũng là toàn bộ thế giới của đàn anh, nếu như có thể, cậu hãy giảm tổn thương đến mức thấp nhất được không?” Lạc Nghệ Hằng không phải người hay bộc lộ tình cảm, thế mà từ trước đến nay, ngay cả người như Bộ Ôn Nhu cũng nhận ra được vẻ cô đơn của đàn anh trong ngày khai trương Trúc Hải, cuối cùng thì không nhịn được mà lên tiếngdieendaanleequuydonn.
Trong phút chốc Giản Nặc, không thốt nên lời, cuối cùng cũng cảm nhận được chuyển biến tình cảm của Bộ Ôn Nhu, cô quay đầu đi, đưa ánh mắt về phía sân bay, bên trong đại sảnh dòng người qua lại, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Thật xin lỗi!” Kể từ sau khi Cốc Trì rời đi, hình như cô trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, cứ thế không nhận ra trong lúc mình vì tình mà đau khổ thì bạn tốt cũng bị liên lụy bởi tình yêu. Trong khi đó, tình cảm giữa con người với con người như một chuỗi mắt xích, cô không biết ai mới là mắt xích đầu tiên.
Câu nói: “Thật xin lỗi” mà Bộ Ôn Nhu nghe được khiến cô cảm thấy rất khổ sở. Làm sao cô không hiểu tình yêu không phải là sự đồng tình, sẽ không vì người yêu ta thì ta nhất định phải yêu người, cô có chút hối hận đáng nhẽ không nên xúc động nói với Giản Nặc là Lạc Nghệ Hằng thích cô ấy, nếu cô không nói gì, thì hiện tại có thể sẽ tốt hơn. Có lẽ, một số mối quan hệ không nên bị phá vỡ. Câu nói “Thật xin lỗi” của Giản Nặc, bất kể là cô hay Lạc Nghệ Hằng cũng đều không chịu nổi.
Kiên trì giữ chặt tình cảm trong lòng không sai, cô không nên xin lỗi bất kỳ ai. Huống hồ bọn họ vẫn luôn biết tâm ý của cô, chỉ là không chịu nhìn thẳng vào sự cố chấp của cô, ngây thơ cho rằng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, bao gồm cả người trong lòng cô. Bọn họ nghĩ về cô thật đơn giản, mà cô đúng là một người quá đơn giản. Đã nhận định, chính là một đời. Yêu, chính là trọn đời trọn kiếp.
Bộ Ôn Nhu cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ, vì Lạc Nghệ Hằng mà khiến Giản Nặc khó xử, liền xoay người đi về phía trước cửa an ninh, nói một câu giống nhau: “Thật xin lỗi!”
Giản Nặc đuổi theo cầm lấy cổ tay cô ấy, nói một cách chân thành: “Ôn Nhu, đàn anh là một người đàn ông tốt, đừng nên bỏ lỡ.” Sau đó, cô nghiêng người tiến đến, ôm chặt lấy người bạn tốt: “Cám ơn cậu, Ôn Nhu!”
Bộ Ôn Nhu sợ run lên, ngay sau đó mắt thoáng đỏ lên, cô càng dùng sức ôm Giản Nặc, nghĩ thầm anh ấy cố chấp biết bao nhiêu người nào mà không biết, đâu phải anh ấy bẩm sinh đã dịu dàng, chỉ đối với Giản Nặc mới bộc lộ tự nhiên đến thế, người bình thường cũng không tự tìm phiền phức, mình làm sao có can đảm tiếp xúc với khối băng ấy.
Tiễn Ôn Nhu đi, tâm trạng của Giản Nặc thoáng chốc hạ xuống. Cô ngồi rất lâu trên băng ghế bên ngoài sân bay, cho đến khi tiếng chuống điện thoại vang lên, mới chú ý thời gian không còn sớm, liền đứng lên trong lúc không để tâm thì vừa vặn phía đại sảnh có người bước ra, không cẩn thận đụng phải cánh tay đang kéo vali cô liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Không sao. Không có đồ dễ vỡ đâu.” Người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, gương mặt hết sức quyến rũ, thậm chí không hiểu sao lúc cười rộ lên có vài phần tương tự cô, bên má ẩn hiện lúm đồng tiền, giọng nói cực kì êm ái, vì tiếng phổ thông không lưu loát nên chắc là sinh sống nhiều năm ở nước ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ một mình gắng sức kéo vali của cô ấy, Giản Nặc không dấu vết thu hồi ánh mắt: “Cần tôi giúp đỡ không?”
Người phụ nữ nhìn xung quanh: “Cô có biết chỗ nào có thể bắt xe không?”
“Không ai đến đón cô sao? Khoảng cách từ sân bay đến thành phố khá xa,cũng không có nhiều xe taxi bình thường đều ngồi xe buýt của sân bay. Bên kia có thể đón xe buýt, tôi dẫn cô đi.”
“Đã làm phiền cô rồi.” Người phụ nữ nói lời cám ơn, liền kéo vali đi theo Giản Nặc đến bãi đậu xe ở bên phải.
Trong lúc Giản Nặc dẫn cô ấy đi, người phụ nữ hỏi: “Nếu tôi muốn đến khách sạn Trúc Hải, có thể trực tiếp đến đó không?”
Lại là khách hàng của Trúc Hải? Giản Nặc dừng bước, mỉm cười nhẹ nhàng: “Trúc Hải ở vùng ngoại ô Nghi Thành, xe buýt chỉ đến nội thành không thể trực tiếp đến Trúc Hải.” Nhìn thấy cô ấy nhíu mày, Giản Nặc hỏi: “ Vừa lúc tôi cũng đến Trúc Hải, cần tôi chở cô đi một đoạn đường không?” Tuy rằng dáng vẻ củacô không giống người xấu, nhưng vẫn sợ người ta hiểu nhầm mình có tâm địa bất chính, nên lịch sự hỏi ý cô ấydieendaanleequuydonn.
Người phụ nữ do dự trong giây lát, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá Giản Nặc một lúc: “Cám ơn cô.”
Cứ như vậy, Giản Nặc giúp cô ấy cất hành lý vào cốp sau, lái chiếc Honda Đông Phong màu xám bạc hòa vào dòng xe cộ.
Người phụ nữ cũng không chuyện, khoảng 40 phút đường xe giữa Giản Nặc và cô ấy chỉ hàn huyên vài câu, biết được cô ấy sinh sống ở nước ngoài từ nhỏ, lần này trở về để thăm bạn bè, vì muốn cho anh ấy một bất ngờ, cho nên không thông báo trước thế là không ai đến đón cô ấy. Giản Nặc cũng không hiếu kỳ lắm, dù cô biết được hết nhân viên ở Trúc Hải, cũng không vượt quá giới hạn mà hỏi người bạn bè đó tên gì.
Chờ đỗ xe đến bãi đỗ, Giản Nặc đưa cô ấy cùng hành lý đến đại sảnh tầng một, đã có nhân viên đến tiếp đón: “Luật sư Giản, chào cô.” Sau tiệc rượu, nhân viên Trúc Hải gần như đã biết cô và Cốc Trì có quan hệ, lại thêm bình thường cô đối nhân xử thế lễ độ, tất cả mọi người đều thích cô cũng như cư xử rất khách khí, vậy nên chỉ cần gặp gỡ thì đều chào hỏi.
Giản Nặc mỉm cười, lễ phép chào hỏi nhân viên công tác: “Xin chào. Vị tiểu thư này đến tìm bạn bè, nhờ cô giúp đỡ đưa cô ấy đi ghi danh được không?”
“Được.” Nhân viên công tác mỉm cười, nhìn về phía người phụ nữ chợt có sắc mặt ủ dột: “Xin mời tiểu thư theo tôi đến bên này.”
Giản Nặc đang muốn nói chuyện, nhưng lại thấy người phụ nữ nhìn mình hờ hững, ánh mắt lộ vẻ phức tạp khó hiểu, hình như còn có vài phần chán ghét không muốn quen biết cô, sau đó ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, ngạo mạn xoay người đi đến trước bàn, thần sắc lạnh thấu xương cùng nụ cười ôn hòa lúc trước khác nhau một trời một vựcdieendaanleequuydonn.
Giản Nặc sững sờ, không hiểu sao mình giúp đỡ nhưng cô ấy dường như chẳng vui vẻ, cô đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, cau mày rồi xoay người đi đến thang máy, tại góc rẽ nghe được cuộc trò chuyện rõ ràng từ tiền sảnh.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có đặt trước không?”
“Đặt trước cái gì? Tôi đến tìm giám đốc Cốc của mấy người.”
“Xin hỏi cô họ gì? Có hẹn trước không?”
“Hẹn trước? Không có.”
“Nếu vậy xin cô cho biết tên của cô, tôi sẽ gọi điện cho thư ký để hỏi giám đốc Cốc hiện có tiện gặp cô không.”
“Tôi họ Viên. Là vị hôn thê của Cốc Trì.”
Giản Nặc nghe vậy bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn lại bóng dáng thời thượng kia. Người phụ nữ không hề để ý đến nhân viên công tác trước quầy, lấy điện thoại ra bấm rồi ra ngoài. Vài phút sau, một bóng dáng anh tuấn quen thuộc xuất hiện ở đại sảnh. Sau đó, Giản Nặc nhìn thấy người phụ nữ mỉm cười nhào vào lồng ngực Cốc Trì