Cốc Trì ở nhà trọ của Giản Nặc lo lắng suốt một đêm, trong lúc đó Viên Thiển Tích gọi hai cuộc điện thoại, vừa thấy số điện thoại của cô ấy, anh liền mất đi sức lực giả vờ bình tĩnh, không muốn nói nhiều dù chỉ một câu, ngay lập tức ngắt điện thoại.
Thời gian trôi qua từng phút, ngửa đầu nhìn ánh sáng ló lên phía chân trời, trong lòng xuất hiện vô số giả thiết, Cốc Trì lo sợ đến mức trái tim như bắt đầu ngâm trong nước lạnh, toàn thân dần dần ướt sũng, cảm giác vô lực kéo đến rất nhanh khiến anh nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại, thật lâu sau, anh rốt cuộc đã tỉnh táo lại.
Đạp mạnh chân ga, chiếc xe màu đen lao nhanh giữa màn sương sớm, Cốc Trì bấm điện thoại gọi Lăng Dịch, máy vừa thông liền phân phó: “Vận dụng hết các mối quan hệ, trong thời gian ngắn nhất điều tra mọi máy theo dõi của sân bay Nghi Thành buổi chiều hôm qua.”
Đến bây giờ, Cốc Trì còn chưa biết Giản Nặc đã từng đến Trúc Hải, mà Giản Nặc trong tình huống trời xui đất khiến đã đưa Viên Thiển Tích đến chỗ anh. Anh chỉ biết cô tiễn Ôn Nhu đến sân bay, sau đó thì mất liên lạc với mọi người. Vậy nên, sân bay là điểm quan trọng. Nhưng không ai không biết, an toàn của sân bay được chú trọng hàng đầu, công dụng của máy theo dõi cực kỳ trọng yếu, dieendaanleequuydonnkhông người nào có thể tìm kiếm được loại tư liệu đặc thù này. Trừ khi có người quen trong đội điều khiển máy theo dõi, nếu không thì không có đường tắt mà phải tuân theo thủ tục thi hành, vì tránh lãng phí thời gian, anh nghĩ đến mạng lưới quan hệ Trúc Hải, muốn vận dụng quan hệ tư nhân.
Nghe vậy, Lăng Dịch giật mình, lập tức nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Cốc Trì, xác nhận với anh thời gian ghi hình cụ thể, anh ấy nghiêm túc đáp ứng: “Đây là việc tôi nên làm.”
Cúp điện thoại, Lăng Dịch chuyển sang số nội bộ của văn phòng thư ký riêng: “Kiều Ảnh, điều tra tư liệu của toàn bộ khách hàng VIP rồi đem đến đây.” Sau đó anh ấy thâm nhập vào mạng lưới Trúc Hải, dùng mật mã được Cốc Trì cung cấp trước đó liền nhanh chóng xem xét danh sách nhân viên ghi danhdieendaanleequuydonn.
Tiếng phanh xe vang lên chói tai, chiếc xe thương vụ màu đen chạy nhanh như gió dừng trước đại sảnh Trúc Hải, vừa lúc Lăng Dịch và Lưu Tinh đang vội vã từ trong thang máy lao ra, gặp Cốc Trì, anh ấy nói: “Tôi hiện tại sẽ đến sân bay, người quản lý trung tâm giám sát là cháu trai của một người bạn hàng.”
Ánh mắt Cốc Trì thâm trầm, nắm chặt chìa khóa định đi cùng Lăng Dịch, vừa xoay người đã thấy xe Lạc Nghệ Hằng dừng sát bên ngoàidieendaanleequuydonn, Diệp Ưu Lý nhảy xuống.
“Sao lại thế này? Hai người cãi nhau?” Biết tất cả mọi người đều không liên lạc được với Giản Nặc, Diệp Ưu Lý vẫn chưa đến cục cảnh sát, điện thoại cấp dưới dặn dò công việc, gặp được Lạc Nghệ Hằng khi đến ký túc xá Ôn Nhu một chuyến, đoán cô trốn bọn họ đến đó, nhưng kết quả vẫn là một chuyến không công.
Cốc Trì ra hiệu Lăng Dịch đi trước, thu lại biểu hiện lo lắng, trầm giọng: “Không có. Sáng ngày hôm qua tôi đưa cô ấy đi làm vẫn rất tốt, giữa trưa còn điện thoại.”
“Không có khả năng!” Diệp Ưu Lý không tự chủ nâng cao âm lượng, ánh mắt nhìn Cốc Trì đầy kinh ngạc và phẫn nộ: “Nếu không có chuyện gì sao cô ấy lại biến mất không tăm hơi? Dù lúc anh bỏ đi cô ấy cũng không như vậy.” Mặc dù vì Cốc Trì bỏ đi không từ biệt mà đặc biệt thương tâm đau lòng thậm chí tuyệt vọng nhưng Giản Nặc vẫn như cũ kiên cường mỉm cười, đừng nói là mất tích không nguyên do, mà trước mắt bọn họ ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, chính vì không muốn người quan tâm cô lo lắng. Dựa vào hiểu biết về cô, nếu không có chuyện gì phát sinh, không có khả năng rời bỏ mẹ Giản mà biến mất.
Không thể không nói, trên một số phương diện, khi lui về vị trí bạn tốt thì Diệp Ưu Lý thực sự hiểu rất rõ Giản Nặc, vừa giống người anh vừa là quan hệ bạn bè nên anh quan tâm thì hợp lý hơn Lạc Nghệ Hằng. Cho dù ở trước mặt Cốc Trì, anh chưa từng giấu giếm suy nghĩ đối với cô.
Trong mắt Cố Trì ẩn hiện tơ máu, sắc mắt khó giấu sự mệt mỏi, nghe Diệp Ưu Lý chỉ trích, anh thu ánh mắt, không phản bác được. Đúng là bất thường, nếu không có chuyện gì phát sinh, cô sẽ không nói tiếng nào mà biến mất. Nhưng trong nhất thời, anh không biết vấn đề ở đâu, bọn họ không cãi nhau, thậm chí buổi sáng tỉnh dậy trong lòng anh cô còn làm nũng khiến hai người lăn lộn một hồi mới rời giường. Không có…. Một chút dấu hiệu, chỉ trừ việc Viên Thiển Tích đột ngột về nước.
Trái tim hiện lên dự cảm chẳng lành, Cốc Trì lôi điện thoại trong túi quần, không hề chần chừ bấm xuống một dãy số.
Tiếng chuông reo vang êm ái lần lượt truyền vào tai, Viên Thiển Tích mặc âu phục mới, dẫm trên đôi giày cao gót xuất hiện ở đại sảnh, không coi ai ra gì đến trước mặt Cốc Trì, làm như không thấy cảm xúc phức tạp dâng lên dưới đáy mắt anh, cô ấy cười nhợt nhạt: “Anh tìm em à, Trì?”
Viên Thiển Tích xưng hô vô cùng thân mật khiến Lạc Nghệ Hằng run sợ một hồi, đem ánh mắt đầy nghi hoặc hướng về Cốc Trì, mà Diệp Ưu Lý đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhìn anh, hỏi: “Cô ấy là ai?” Thanh âm lạnh lùng, giọng điệu bất thiện.
Ánh mắt xa cách hờ hững đảo qua Viên Thiển Tích, Cốc Trì bình tĩnh phun ra hai chữ: “Bạn bè.”
Nụ cười trên mặt Viên Thiển Tích cứng ngắc mấy giây, thản nhiên nghiêng người thời điểm đã khôi phục vẻ tươi cười như hoa, hờn dỗi hỏi: “Trì, bọn họ cũng là bạn của anh hay sao?” Mặc dù đặt câu hỏi, nhưng thật sự không muốn Cốc Trì trả lời, cô ấy lễ phép hướng Lạc Nghệ Hằng bắt tay: “Chào mọi người, Viên Thiển Tích, là bạn bè tốt của Trì ở nước ngoài.” Tựa như càng thêm nhấn mạnh ba chữ “bạn bè tốt”, Diệp Ưu Lý nghe vào tai có cảm giác đang tuyên cáo điều gì đó, không khỏi kéo lên lửa giận ẩn nhẫn trong lòng anh ấy.
Xưa nay một bộ dáng thân sĩ lễ độ mà Lạc Nghệ Hằng phá lệ không lên tiếng tra lời, không vươn tay, ánh mắt có hơi lạnh nhạt thoáng qua Viên Thiển Tích, cố định trên gương mặt âm u của Cốc Trì, chờ anh nói chuyện.
Giằng co giây lát, Viên Thiển Tích xấu hổ rút tay về, nụ cười trên mặt có vẻ mất tự nhiên. Theo bản năng cô ấy đứng lại gần Cốc Trì, cổ tay trắng nõn không báo trước hướng đến khuỷu tay anh, kéo cánh tay anh: “Trì, tối qua gọi điện thoại cho anh sao lại không được? Cùng em ăn điểm tâm được không?”
Cốc Trì chưa từng phiền chán người khác đụng chạm như hiện tại, anh phát hiện mình không thể chịu được bất kỳ một người phụ nữ nào khác đến gần, hơn nữa không thể chịu được mùi nước hoa trên người các cô ấy, so với mùi hương tự nhiên trên người Giản Nặc càng khiến anh khó chịuda.nlze.qu;ydo/nn.
Không che dấu phiền chán trong lòng, Cốc Trì không muốn bận tâm mặt mũi cô ấy nữa, đang định lùi tường bước rút cánh tay ra, đúng lúc này, Diệp Ưu Lý đã tiến nhanh một bước, một phát bắt được tay áo anh, âm thanh tức giận vang lên ở đại sảnh xa hoa: “Còn nói không có việc gì, muốn thế nào mới là có việc? Anh rốt cuộc đã làm gì cô ấy?”
“Ưu Lý!” Lạc Nghệ Hằng trầm giọng, đúng lúc đè lại cánh tay Diệp Ưu Lý, không muốn mấy người đàn ông làm trò cười trước mặt nhân viên Trúc Hải.
“Làm gì? Em làm gì được anh ta?” Diệp Ưu Lý thoáng chốc trở mặt, liếc mắt nhìn Lạc Nghệ Hằng lanh thấu xương, sức lực tự nhiên gia tăng, quay đầu đối mặt Cốc Trì giọng điệu lạnh lùng: “Cốc Trì, cô ấy là một người con gái, chính là vì yêu anh, anh nhất thiết lại tổn thương cô ấy? Nếu đã không xử lý tốt hoa đào của mình sao còn đến đùa bỡ cô ấy. Cô ấy là một người ngu ngốc, là một người si tình, chịu không nổi giày vò thế này của anh.” Câu cuối cùng gần như là gầm nhẹ thành tiếngda.nlze.qu;ydo/nn.
“Còn thất thần làm gì? Nhanh gọi bảo vệ!” Không đợi Cốc Trì nói chuyện, Voeen Thiển Tích đã giành trước việc dặn dò nhân viên vây quanh.
Gương mặt Cốc Trì mãnh liệt trầm xuống, biểu tình ngoan lệ hiếm thấy, giương mắt gọi người cấp dưới muốn đi, thanh âm trầm thấp nói: “Trở về vị trí của anh đi.”
tuổi Cốc Trì một thân lạnh lẽo nhìn đến người thanh niên trẻ, nhất thời bị khí thế dọa sợ, đột ngột dừng chân, sửng sốt vài giây rồi bước vào thang máy.
“Anh có nói hay không?” Sắc mặt Diệp Ưu Lý nặng nề khó hiểu, nghĩ đến Giản Nặc đã mất liên lạc với mọi người suốt một đêm, giọng nói thêm vài phần lạnh lẽo.
Nghĩ đến Giản Nặc, Cốc Trì cảm thấy mờ mịt, trong lòng không khỏi hốt hoảng, ẩn nhẫn nhìn sang Diệp Ưu Lý, anh mím môi không nói gì. Không cần thiết không giải thích với bất kỳ ai, trừ khi đó là côda.nlze.qu;ydo/nn.
“Ưu Lý, anh làm gì vậy?” Giọng nói của Kỳ Dược Minh đúng lúc vang lên, thấy thế liền đến dùng sức tách hai người ra, đứng bên cạnh Cốc Trì, hỏi: “Làm cái gì vậy? Tìm người sao?” Vô ý nhìn thấy gương mặt xa lạ của Viên Thiển Tích, theo bản năng liền nhíu mày.
Diệp Ưu Lý vung tay, liếc mắt một cái nhìn Cốc Trì và Viên Thiển Tích: “Anh đi mà hỏi anh ta! Người cần xuất hiện thì không bóng dáng, kẻ không nên xuất hiện thì không hiểu sao ở đây.”
Chạm phải ánh mắt Viên Thiển Tích nhìn sang, lại thấy bộ dáng bất cần của Diệp Ưu Lý, Kỳ Dược Minh nháy mắt đã hiểu, lời nói phi thường bình tĩnh: “Chúng ta chỉ là bạn bè của bọn họ, nên ở đúng vị trí.”
“Có ý tứ gì?”
“Ý tứ là trong lúc bọn họ nói chuyện chúng ta không có quyền xen vào. Muốn giải thích thì Cốc Trì nên nói với Giản Nặc, mà không phải với anh, tôi, anh ta.” Ánh mắt lần lượt đảo qua Diệp Ưu Lý và Lạc Nghệ Hằng, Kỳ Dược Minh lên tiếng như muốn bảo vệ, càng cho thấy rõ đạo lýda.nlze.qu;ydo/nn.
“Quan trọng nhất hiện tại là tìm người, không phải cãi nhau.” Qua ánh mắt muốn Diệp Ưu Lý đừng lên tiếng, Lạc Nghệ Hằng nói: “Cốc Trì, hai người không phải hẹn nhau hôm nay cùng đón bác gái? Anh có muốn đến bến cảng trước không?” Lúc trước điện thoại Cốc Trì đã điện thoại cho dì nhỏ, mẹ Giản vẫn đang chờ, Lạc Nghệ Hằng nghĩ có lẽ Giản Nặc không nhất định phải đến.
Ánh mắt Cốc Trì nặng nề nhìn anh ta, xoay người đối mặt với Viên Thiển Tích, giọng lạnh nhạt hỏi: “Ngày hôm qua em từ sân bay về khách sạn như thế nào?” Không hiểu sao cảm thấy lúc cô ấy đến cùng chuyện Giản Nặc quá trùng hợp, lại thêm việc Giản Nặc từng đến sân bay, hơn nữa thời gian dường như trùng khớp, đột nhiên cảm giác hai sự việc, giữa hai người có sợi dây liên hệ, có chút nghi ngờ cần xem xét, Cốc Trì như cũ không bỏ sót dấu vết nào.
Viên Thiển Tích sợ run lên, cười nói: “Bằng xe a, chẳng nhẽ đi bộ đến?”
Cốc Trì truy hỏi: “Gọi xe của sân bay?”
Không biết chuyện Giản Nặc mất tích, cũng không nghĩ Cốc Trì nhanh như vậy đã nghĩ đến chuyện hai người đã gặp mặt, Viên Thiển Tích tự biết không giấu giếm được, thản nhiên nói: “Không phải xe của sân bay. Vừa đúng lúc có một vị tiểu thư đến Trúc Hải, em đi nhờ xe.” Thành thật trả lời nhìn như rất đơn giản đem mọi chuyện liên quan vứt bỏda.nlze.qu;ydo/nn sạch sẽ.
Cốc Trì nghe vậy sắc mặt biến đổi, đã kết luận chính xác được ngay thực con mẹ nó trùng hợp Giản Nặc đã gặp cô ấy, bỗng nhiên có loại cảm giác xúc động muốn đánh người, hai tay rủ xuống dần dần thu lại, anh nắm chặt quả đấm.
Hít sâu, liên tục, giọng nói Cốc Trì lạnh như băng không có nửa điểm ấm áp, anh hỏi: “Cô ấy tự mình đưa em đến khách sạn?” Thấy Viên Thiển Tích gật đầu, anh lại hỏi: “Cô ấy đâu? Ý anh là sau khi đưa em đến.”
Biểu tình Viên Thiển Tích vô tội: “Không biết rõ lắm, cô ấy đưa em đến đại sảnh để nhân viên tiếp đón rồi đi, em còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn đâu.”
Tuy rằng chưa biết rõ ràng quan hệ giữa Cốc Trì và Viên Thiển Tích là như thế nào, nhưng bọn họ thông qua lời nói cô ấy đã biết chính xác chuyện Giản Nặc mất tích và cô ấy không thoát khỏi liên quan, mặt Lạc Nghệ Hằng thoáng chốc lạnh xuống, không còn ôn hòa nho nhãdieendaanleequuydonn như trước.
Không biết có phải chưa nhìn thấu ánh mắt trốn tránh của Viên Thiển Tích hay không, Cốc Trì không hề nói gì, đi thẳng đến đại sảnh, lạnh giọng hỏi nhân viên công tác đang làm việc: “Hôm qua ai là người tiếp đãi Viên tiểu thư?”
….
Năm phút sau.
“Lúc đó tôi nhìn thấy luật sư Giản liền đến chào hỏi.” Nhân viên chào đón Giản Nặc vào buổi chiều ngày hôm qua đứng trong văn phòng Cốc Trì, có vẻ mất tự nhiên trần thuật: “Luật sư Giản nói Viên tiểu thư là khách của khách sạn chúng ta, nhờ tôi mang cô ấy đến làm thủ tục đăng ký.”
“Cô ấy sau đó đi đâu, anh có gặp hay không?” Kỳ Dược Minh và Cốc Trì cùng lên tiếng hỏi.
“Lúc ấy tôi đưa Viên tiểu thư đi đăng ký nên không chú ý, sau khi Cốc tiên sinh xuống đến, tôi không còn thấy luật sư Giản.”
Cốc Trì quay lưng đứng trước tấm kính trong suốt của cửa sổ, lưu lại một bóng lưng thẳng tắp, như đang mạnh mẽ kiềm chế điều gì. Rốt cuộc là tồi tệ đến mức này, cô tự nhiên đã thấy Viên Thiển Tích nhào vào lồng ngực anh? Với tính cách của cô, làm sao có thể chịu nổi.
Tiếng đập cửa vang lên, Đinh Huy đem nhân viên công tác tại bãi đỗ xe tiến vào: “Cốc tiên sinh, sư phụ Lý quả thật đã thấy xe luật sư Giản vào ngày hôm qua.”
Nhân viên được gọi là sư phụ Lý cung kính tiếp lời nói: “Buổi chiều ngày hôm qua lúc bốn giờ hai mươi phút xe luật sư Giản đỗ ở làn số ba, sau hai mươi lại lái đi, hơn nữa tốc độ đi rất nhanh.” Vị trí để xe của Giản Nặc là do Cốc Trì dặn dò Tiêu Huy sắp xếp, vị trí ra vào thuận lợi, cho nên sư phụ Lý nhớ rõ vị trí đỗ xe của Giản Nặc.
Nghe được Giản Nặc đi với tốc độ kỳ lạ, Cốc Trì có phần không dám tưởng tượng, cảm giác bất an khuếch tán kịch liệt, ngón tay thon dài gõ nhanh xuống mặt bàn, cũng không ngẩng đầu lên mà trầm giọng nói với Đinh Huy: “Đem máy theo dõi đến đây, mở ra đoạn ghi hình.”
Thời điểm đang đợi Đinh Huy, điện thoại Lăng Dịch gọi đến: “Màn hình giám sát đều thấy được. Luật sư Giản sau khi đến sân bay, thì đưa một người phụ nữ đến cửa kiểm tra, nếu tôi nhớ không nhầm thì vị tiểu thư đó là khách của khách sạn vào ngày khai trương. Sau đó cô ấy ở nơi đối diện bãi đỗ xe, chính là ngồi rất lâu trên chiếc ghế dài đặt bên ngoài cửa ra của sân bay, trên đường đi thì nhận một cuộc điện thoại, thời điểm phải rời đi thì va phải hành lý của một vị tiểu thư, sau đó…”
Không nghe tiếp nữa, Cốc Trì thẳng tay cúp điện thoại. Lúc này, tại đại sảnh khách sạn, toàn bộ hình ảnh tại bãi đỗ xe dưới tầng ngầm được cắt ra trên màn hình laptop của Cốc Trì, hình dáng mảnh khảnh của Giản Nặc xuất hiện không ngoài ý muốn. Anh thấy cô mỉm cười giúp Viên Thiển Tích đưa hành lý xuống, dẫn cô ấy vào thang máy, ngay sau đó hai người xuất hiện tại đại sảnh, tiếp đến là nhân viên công tác và hai người chào hỏi, về sau nữa, anh nghe thấy Viên Thiển Tích nói: “Tôi họ Viên, là vị hôn thê của Cốc Trì…” Ngay lúc đó, đã chuyển hướng đến hình dáng đột nhiên dừng lại, quay lại với vẻ mặt kinh ngạc và hết sức nghi ngờ.
Hình ảnh Giản Nặc tựa vào cánh cửa dừng lại trong nháy mắt, Cốc Trì hiểu rõ bi thương và vẻ mặt tuyệt vọng của cô, rõ ràng rành mạch. Anh còn suy nghĩ giải thích như thế nào với cô, nhưng cô đã sớm biết thân phận của Viên Thiển Tích, anh đã bỏ lỡ cơ hội. Cho dù nói gì đi nữa, anh đều là cố ý dấu cô. Bất luận nói gì, thì đều là anh cố ý che dấu dieendaanleequuydonn.
Ngẩng đầu nhìn Viên Thiển Tích che dấu ánh mắt thống khổ nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, lệ khí bức người không dám nhìn thẳng: “Tại sao nói là vị hôn thê của anh?”
Anh hiểu rõ Giản Nặc, ba chữ này khắc sâu bi thương của cô, thế nên dù anh cách cô chưa đến hai trăm mét nhưng cô vẫn lựa chọn tránh đi, mà không tiến lên yêu cầu một lời giải thích. Thân là bạn gái, cô có lập trường, có quyền yêu cầu anh giải thích. Nhưng, cô cái gì cũng không làm.
Không kịp nghe Viên Thiển Tích dieendaanleequuydonn nói chuyện, tiếng chuông di động của Diệp Ưu Lý đứng ở cửa đều đặn vang lên. Lạc Nghệ Hằng gần anh ta nhất, đã mơ hồ nghe được người bên kia nói gì, anh ta phóng nhanh đến trước mặt Cốc Trì, không để anh kịp trốn tránh đấm một quyền, phẫn nộ quát: “Cốc Trì! Anh tốt nhất nên cầu nguyện cô ấy không có việc gì! Nếu không tôi nhất định không tha cho anh!”
Với Lạc Nghệ Hằng không khống chế được cảm xúcdieendaanleequuydonn, thế giới bỗng nhiên hỗn loạn, khiến người ta không thể phân biệt rõ ràng, đến tột cùng là Giản Nặc nằm ở bệnh viện, hay người đàn ông không chịu được nóng lòng trước mắt, ai đau lòng hơn?!
Editor: June_duahau
Nhất thời, bầu không khí có chút cứng nhắc, Giản Nặc hơi khó hiểu với phản ứng của Thiệu Nghị. Nói đến thời điểm hai người biết nhau cũng đã vài năm trước rồi. Lúc Giản Nặc còn đang học trung học ở Minh Cảng đã biết cậu sinh viên mà cha cô tâm đắc nhất - Thiệu Nghị. Cô nhớ quãng thời gian đó anh ta thường hay đến nhà cô, mà mẹ cô cũng rất thích con người anh ta, thậm chí còn thường xuyên giữ anh ta lại ăn cơm, mà bài tập của Giản Nặc cũng từng được anh ta hướng dẫn cho. Sau khi cô thi đõ vào đại học C ở Nghi Thành, anh ta đã tốt nghiệp đại học, thỉnh thoảng có nghe thấy cha cô nói anh ta đã trở về từ nước ngoài, hiện đang làm việc cho một khách sạn rất có tiếng ở Nghi Thành.
Giản Nặc cũng chẳng phải loại "thấy người sang bắt quàng làm họ", cho nên đối với chuyện của Thiệu Nghị cô cũng chẳng để tâm, lại thêm sau khi bước vào cánh cổng đại học không lâu đã yêu đương với Cốc Trì, tự nhiên cô cũng quên mất một người tên Thiệu Nghị này. Đêm nay, ngoài ý muốn lại gặp được anh ta ở tiệc mừng khai trương Trúc Hải, mới gợi lại một ít kí ức bị phai nhạt trong trí nhớ của cô.
Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Nghị là lúc cha cô lôi kéo tay cô tới giới thiệu: "Tiểu Nặc, đây là Thiệu Nghị - học sinh của cha." Ánh mắt từ ái của Giản Chính Minh nhìn về phía Thiệu Nghị, nói tiếp: "Thiệu Nghị, đây là con gái thầy, Giản Nặc."
Giản Nặc nhớ lúc đó Thiệu Nghị đã mỉm cười, giọng điệu ôn hòa đáp lại, "Thầy từng nói nhà thầy có một cô công chúa rất đáng yêu và xinh đẹp, hóa là vị Tiểu Tiên Nữ đó là Tiểu Nặc."
Lúc đó Giản Nặc mới chỉ tuổi, cô gái nhỏ nghe thấy người ngoài khen ngợi thẳng ra như thế, trên má không tự chủ hiện lên hai ráng mây hồng, liền rút tay nhỏ bé ra khỏi tay cha mình, cô lễ phép mỉm cười với anh ta một cái, sau đó ngượng ngùng nói với cha mình: "Cha em là một ông lão chuyện buôn dưa, anh không cần để ý lời ông nói." Sau đó ôm lấy túi sách của mình chạy biến về phòng, khoảnh khắc cửa phòng đóng lại còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp của cha cô và Thiệu Nghị.
Cuộc gặp gỡ rất bình thường, nhìn không ra có gì bất ổn, chỉ là từ ngày hôm đó trở đi, anh mắt Thiệu Nghị bắt đầu như hữu ý mà vô tình đuổi theo bóng hình cô, thậm chí mấy ngày mưa gió còn lấy cớ được thầy Giản ủy thác để đến trường đón Giản Nặc tan học, chẳng qua tâm tư của cô gái nhỏ khi đó còn rất đơn thuần không phát hiện ra chút khác thường này, cô chỉ chuyên tâm vào sách vở và bài tập, vì giấc mộng trở thành luật sư khi còn bé của mình mà nỗ lực không ngừng nghỉ.
Ngày cứ trôi đi lặng lẽ, thời gian một năm trôi qua rất nhanh. thời điểm Giản Nặc và Thiệu Nghị đã quen thuộc nhau, anh ta tốt nghiệp đại học, sau đó liền gióng trống khua chiêng chuẩn bị sắp xếp việc xuất ngoại, hai tháng sau thì rời khỏi thành phố Minh Cảng.
Đối với Giản Nặc mà nói, chuyện Thiệu Nghị rời đi cũng không tạo ra gợn sóng gì trong lòng cô cả, dù sao ở trong lòng cô, anh ta dù sao cũng chỉ là một học sinh của cha cô, vừa giống như anh trai vừa là một người bạn, cứ như thế cô cũng không hề phát hiện ra trước đêm anh ta xuất ngoại đã đến từ biệt "ân sư". Đến lúc gần đi ánh mắt anh ta lưu luyến không rời, vài lần muốn nói lại thôi.
Mọi chuyện chỉ có vậy, bình thường đến không thể bình thường hơn. Sau khi Thiệu Nghị ra nước ngoài, Giản Nặc cũng bắt đầu cuộc sống nội trú ở đại học C thành phố Nghi Thành, quãng thời gian đó hai người bọn họ tựa như cắt đứt mọi liên hệ, có một hôm cô được nghỉ nên trở về nhà, bỗng nhiên nghe được từ miệng cha một ít tin tức về anh ta, nhưng chút chuyện đó không thể làm kích động tới nửa điểm chú ý của Giản Nặc, bởi vì tâm tư của cô gái nhỏ lúc đó đã đặt hết trên người Cốc Trì, đối với những người khác, cô chưa bao giờ để ý qua.
Nhiều năm sau bất ngờ gặp lại, Giản Nặc nhìn thấy vẻ mặt âm u cùng ánh mắt sâu xa của Thiệu Nghị thì hết sức khó hiểu, mơ hồ cảm giác được anh ta đã thay đổi rất nhiều, tựa như cậu học trò khiêm tốn nhã nhặn của cha cô trước kia và người đàn ông trước mặt này hoàn toàn không phải một.
Nhìn thấy Thiệu Nghị vẫn không nói gì mà ánh mắt sáng quắc của anh ta vẫn dán lên người cô, Giản Nặc bắt đầu nhăn mày, chần chừ có nên mở miệng nói lại lần nữa không thì lại nghe thấy Đan Thục Nhu nói: "Luật sư Giản thật là có năng khiếu lôi kéo người làm quen, kiểu như ai cũng có thể đeo bám kết giao được vậy." Nhìn thấy vẻ mặt ngàn năm xa cách của Giản Nặc, cô ta châm chọc nói: "Không ngờ tới luật sư Giản lại có quan hệ sâu xa với Cốc Trì như vậy." Thời điểm Cốc Trì mời Giản Nặc nhảy cùng, Đan Thục Nhu cũng vừa đến kịp, ánh mắt thâm tình của bọn họ dành cho đối phương đương nhiên không thoát khỏi "nhãn tinh" của cô ta, trước tiên là đánh một cuộc điện thoại vượt biển ra nước ngoài. Cô ta cười giả lả, lấy loại khí thế bức người khiêu khích: "Không biết tối nay luật sư Giản lấy thân phận gì đến tham gia tiệc rượu này? Là luật sư cố vấn của Trúc Hải? Hay là "hồng nhan tri kỉ" của Cốc Trì? Hay là...."
"Đan tiểu thư, hình như cô quản hơi nhiều rồi." Nghe ra giọng điệu trào phúng của cô ta, sắc mặt Giản Nặc hơi trầm xuống, lời nói sắc bén đáp trả: "Tôi và anh ấy có quan hệ gì cũng không cần bất kỳ ai tra hỏi hay giải thích, bao gồm cả Đan Thục Nhu cô. Làm khách mời của Trúc Hải, đừng quên phải kiềm chế lại mình, cái gì có thể nói cái gì không nên nói phải cân nhắc kỹ mới tốt." Tiệc khai trương của Trúc Hải mời một số lượng lớn các quan khách, đối với sự xuất hiện của Đan Thục Nhu ở đây Giản Nặc cũng không có quá nhiều bất ngờ, cho dù có nghe lác đác nói là cô ta quen biết với Cốc Trì, cô cũng không tình nguyện cùng nói chuyện với cô ta.
Đan Thục Nhu nghe thấy vậy liền lộ vẻ mặt tức giận, âm lượng không tự chủ mà nâng cao: "Cô cũng đừng quá kiêu ngạo, đừng tưởng rằng có thể đứng bên người Cốc Trì thì rất giỏi, đến ngày nào đó bị người ta chơi lại sẽ không biết thế nào đâu." Dứt lời, sắc mặt cô ta liền biến hóa cực nhanh, vẻ mặt phong tình vạn chủng nhào vào lòng người đàn ông đang nghiền ngẫm bên cạnh, giọng điệu ai oán khác thường: "Tiếu tổng, em đi tham gia tiệc rượu với ngài còn bị người ta khi dễ, đây là đạo lý gì vậy hả!"
Đối với dáng vẻ làm nũng của bạn gái rất chi là hưởng thụ, Tiếu Bằng thuận thế ôm lấy bả vai trần tinh tế của cô ta, cực kỳ không phong độ gia nhập trận chiến do Đan Thục Nhu khơi mào ra này: "Hóa ra là luật sư giản, giúp đỡ Đan Thục Khê thắng vụ kiện còn chưa đủ, giờ lại lấy thân phận tình nhân của Cốc Trì để xuất hiện ở chỗ này, quả nhiên là người không thể nhìn mỗi bề ngoài."
Bộ Ôn Nhu mời rượu xong đi tới, đợi đến khi nhận ra vị trước mặt này là Tiếu tổng mà cô từng có dịp gặp mặt một lần, chính là Thái Tử Gia trong giới địa sản, liền bước lên trước Giản Nặc một bước nói: "Tiếu tổng thật là có nhã hứng, chưa kể dẫn theo bạn gái cùng tham gia tiệc rượu, còn phát huy tài ăn nói giỏi đàm phán của người trong ngành cùng đấu võ mồm với đám phụ nữ chúng tôi, thật sự là làm cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác."
Không khó để nhận ra ý châm chọc trong lời nói của Bộ Ôn Nhu, giọng điệu Tiếu Bằng rõ ràng có chút không thân thiện hỏi: "Cô là ai? Sẽ không phải là loại phụ nữ dùng phương thức này để lưu lại ấn tượng cho "Bản thiếu gia" đây nhớ kỹ đấy chứ, muốn dùng cách này để tạo dựng quan hệ với Tiếu gia chúng ta sao?"
Trên đời này đâu đâu cũng có loại người tự cho mình là đúng. Bộ Ôn Nhu hung hăng phỉ nhổ một ngụm trong lòng: "Anh thực rất biết xem trọng bản thân mình nhỉ, tôi còn sợ dính phải người họ Tiếu các người thì vận xấu sẽ đeo bám không ngừng đấy." Liếc mắt lườm Đan Thục Nhu một cái, lạnh nhạt nói: "Thế nào cũng thấy ngài đây và Đan Thục Nhu thật xứng đôi, chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị "trước hoa dưới trăng" nữa." Vừa dứt lời, cô nàng quay lại lắm chặt tay Giản Nặc kéo đi: "Chúng ta đi."
Không thèm nói nhiều thêm nửa câu, Giản Nặc cũng không muốn đấu võ mồm với người. Vì thế, nhàn nhạt nhìn Thiệu Nghị một cái rồi xoay người muốn đi, không ngờ, Tiếu Bằng đột nhiên tiến lên, sắc mặt âm trầm một tay kéo Bộ Ôn Nhu ra khỏi cạnh cô.
Giản Nặc kinh ngạc: "Ôn Nhu!"
Tân Duệ cũng cả kinh, xoay người lại chắn trước mặt Giản Nặc, bình tĩnh mở miệng: "Tôi khuyên anh nên lập tức buông tay...."
"Không phải chuyện của cô." Tiếu Bằng liếc xéo cô một cái.
Đôi mắt trong veo của Giản Nặc khó nhịn mà trở nên sắc bén, âm thanh cũng trở nên lạnh lẽo: "Buông cô ấy ra, nếu không..."
"Nếu không sẽ thế nào?" Tiếu Bằng lạnh nhạt ngắt lời cô, giọng điệu cao ngạo: "Cốc Trì dám làm gì tao? Thực sự cho rằng có thể lấy lại được Trúc Hải thì muốn làm gì cũng được rồi hả? Tao ngược lại muốn xem hôm nay tao ở trên địa bàn của hắn muốn đụng vào bạn của tình nhân hắn, xem hắn có thể làm gì nào?" Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Bộ Ôn Nhu, ánh mắt ngả ngớn.
Bộ Ôn Nhu cố gắng dãy giụa không có kết quả, dưới tình huống không thoát được ngẩng mặt chất vấn Tiếu Bằng: "Tiếu thiếu gia cứ gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo? Bổn thiếu gia sẽ dạy cho cô biết cách làm thế nào để lấy lòng đàn ông." Dứt lời, Tiếu Bằng liền dấn thân thể của hắn ta lại gần, nhưng ngay lập tức, hạ thân đã bị Bộ Ôn Nhu không chút khách khí mà hung hăng đá một cước, ngay sau đó, hắn ta vì đau mà tay cầm thoáng buông lỏng, Bộ Ôn Nhu nhân đó mới tránh thoát kịp, Giản NẶc cũng bước nhanh đến, giơ tay liền quăng cho hắn ta một bạt tai.bg-ssp-{height:px}
Phản ứng bản năng trời sinh khiến cho Tiếu Bằng hoàn hồn, chợt tiến lên gắt gao bóp chặt cổ tay Giản Nặc, sức lực to lớn khiên cho cô nhíu chặt mày, cảm thấy nếu anh ta dùng thêm chút sức lực nữa e rằng cổ tay của cô sẽ bị bóp nát mất.
Không ngờ đến sự việc lại phát triển thành ra vậy, vốn chỉ muốn châm chọc Giản Nặc vài câu cho hả giận, hiện tại Đan Thục Nhu bắt đầu có chút sợ hãi, cô ta giữ chặt cánh tay của Tiếu Bằng rất sợ chuyện náo nhiệt này sẽ không có hồi kết, còn chưa nói gì đã bị Tiếu Bằng đẩy ra.
"Cô dám đánh tôi!" Tiếu Bằng tức giận, ánh mắt nhìn về phía Giản Nặc cơ hồ muốn phun ra lửa, lúc hắn ta có ý định lại gần đe dọa Giản Nặc, trước khi Tân Duệ và Bộ Ôn Nhu làm ra động tác gì thì người từ đầu tới giờ luôn thủy chung giữ im lặng, thờ ơ đứng ngoài xem trò khôi hài này, Thiệu Nghị, liền vươn cánh tay phải khoác lên cánh tay của Tiếu bằng, vẫn không hề mở miệng như cũ, nhưng ý tứ ngăn cản đã hết sức rõ ràng.
"Anh Nghị!" Tiếu Bằng làm sao có thể dễ dàng nuốt trôi cái bạt tai sỉ nhục này chứ, nhưng lời phản bác còn chưa nói ra đã bị ánh mắt của Thiệu Nghị làm cho nuốt trở về, sau đó nghe được bốn chữ từ miệng của anh ta: "Dừng lại ở đây!" Tiếu Bằng nhìn thẳng vào mắt anh ta, bị ánh mắt lạnh lẽo của anh ta làm cho khiếp sợ, kiềm nén tức giận đẩy mạnh Giản Nặc ra.
Cổ tay Giản Nặc không chịu nổi sức lực của hăn lảo đảo lui lại phía sau, bước chân không ổn định, chật vật ngã ngồi ra sau bậc thềm.
"Giản Nặc!" Bộ Ôn Nhu và Duệ Tân bước nhanh đến đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: "Có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
"Không sao, không có việc gì." Ngoài miệng Giản Nặc trấn an các cô, nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi, bên dưới mắt cá chân truyền đến đau đớn làm cho cô không cách nào đứng vững, toàn bộ sức nặng cơ thể đều đặt hết lên người Bộ Ôn Nhu, một tay đè lại Tân Duệ tránh cho cô ấy vì kích động mà xảy ra xung đột lần nữa, sau đó lại nhận được ánh mắt thân thiết của Thiệu Nghị, Giản Nặc lắc đầu muốn nhân nhượng cho qua chuyện, vừa mới từ từ xoay người lại thì chợt nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh ta gọi tên cô: "Giản Nặc!"
Giản Nặc dừng bước, quay đầu lại. Trong nháy mắt vẻ mặt Thiệu Nghị thay đổi mấy lượt, giống như đang giãy dụa cái gì, lập tức tiến lên một bước muốn đỡ cô, đồng thời quan tâm hỏi: "Có sao không? Có phải bị trẹo chân rồi không?" Nhưng bàn tay vừa đưa ra đã bị Giản Nặc tránh đi.
Giống như cũng không ngại vì cô cố gắng giữ khoảng cách, Thiệu Nghị bình tĩnh thu lại bàn tay trống rỗng, quay đầu đi không tiếng động cười cười, lúc mở miệng giọng điệu vẫn ôn hòa lễ phép như cũ: "Lâu rồi không gặp, chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi." Đồng ý tham dự tiệc rượu với Tiếu Bằng, chẳng qua là muốn nhìn thấy người đàn ông mà anh ta hao tổn tâm cơ để lật đổ sẽ ngạo nghễ ngông cuồng ra sao, thật không ngờ tới lại gặp được Giản Nặc ở đây. Khoảnh khắc gặp lại nhau đó khiến cho trái tim anh ta chợt vui sướng, không tự chủ muốn giữ cô lại bên cạnh, tình cảm bỗng nhiên xảy ra biến hóa khiến bản thân anh ta cũng trở tay không kịp.
Tân Duệ nhìn một màn này không thể không chau mày, chần chừ chớp mắt vài cái, sau đó lập tức nhàn nhạt lên tiếng thay Giản Nặc từ chối: "Nguyên tiên sinh có lời gì muốn nói thì để lần sau chọn địa điểm rồi tiếp tục, tôi tin có người sẽ không vui vẻ khi thấy anh xuất hiện ở đây ôn chuyện với bạn bè của anh ấy."
Giản Nặc nghe vậy trong mắt ánh lên tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tân Duệ tràn ngập nghi hoặc.
Tân Duệ bình tĩnh giải thích: "Giản Nặc, vị này chính là Tổng giám đốc tiền nhiệm của Trúc Hải, Nguyên Nghị - Nguyên tiên sinh." Giản Nặc quen biết Nguyên Nghị nằm ngoài dự đoán của Tân Duệ, tuy cô ấy không rõ Nguyên Nghị làm sao lại biến thành Thiệu Nghị, nhưng cô ấy có thể khẳng định Giản Nặc nhất định không biết vị "bằng hữu" này của cô và Cốc Trì có "ân tình" sâu xa, bằng không dựa vào tình cảm của cô ấy đối với Cốc Trì sẽ không thể nào có thái độ khoan dung độ lượng với hắn như thế.
Giản Nặc lập tức nhìn về phía Thiệu Nghị, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin được, nhưng càng khiến cô kinh ngạc hơn là, Thiệu Nghị thế nhưng không hề phủ nhận, chỉ một bộ nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt khác thường.
Suy nghĩ bỗng trở nên hỗn loạn, Giản Nặc đối với loại tin tức này còn chưa tiêu hóa được. Cô thực không hiểu, anh chàng học sinh Thiệu Nghị của cha cô làm sao trong nháy mắt liền biến thành Nguyên Nghị - kẻ không từ thủ đoạn nào cướp đoạt gia sản xủa Cốc gia, gắt gao nắm chặt lấy cánh tay Bộ Ôn Nhu, các khớp xương vì nắm quá chặt mà trở nên trắng bạch, liên tục hít sâu, một đám nghi vấn còn đang nghẹn trong cổ họng, nhưng đắn đo nửa ngày Giản Nặc vẫn không hỏi ra miệng được.
"Tiếu tổng, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta nên đi thôi!" Đan Thục Nhu hiển nhiên cũng không biết quan hệ phức tạp giữa Nguyên Nghị và Cốc Trì, chỉ đơn thuần không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, vô cùng thân thiết kéo tay Tiếu Bằng thúc giục.
Tiếu Bằng nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Nguyên Nghị, lấy ánh mắt hỏi ý tứ anh ta thì thấy khóe miệng anh ta mím thành một đường thẳng, ánh mắt thâm thúy u ám tập trung hết lên vẻ mặt kinh ngạc của Giản Nặc, chớp mắt không dời. Thật lâu sao, anh ta rốt cuộc cũng lên tiếng: "Tối nay quả thực không thích hợp, em cứ nghỉ ngơi trước đi, hôm khác chúng ta sẽ hẹn gặp nhau." Giọng nói kiên định mang theo vẻ không cho phép từ chối.
Giản Nặc hoàn hồn, đáy mắt vẫn còn ánh lên nhiều nghi vấn, ngước mắt liền chạm phải đôi mắt sáng quắc của Nguyên Nghị, trong chớp mắt trái tim không hiểu vì sao lại nhói đau, cô há miệng thở dốc, lời còn chưa kịp thốt ra đã bị một âm thanh từ xa đánh gãy, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc lạnh như băng vang lên từ phía sau: "Gặp mặt? Tôi thấy không cần đâu!"
Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh của Cốc Trì, thâm ý trên mặt Nguyên Nghị thoáng chốc tụt xuống không còn một mảnh, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khiến cho người ta đông lạnh.
Nương theo ánh đèn vàng chiếu rọi, Cốc Trì nhìn thấy rõ người đang đứng trước mặt cô, anh bước nhanh đi đến bên cạnh cô, chú ý thấy trên trán cô thấm mồ hôi liền đau lòng nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Hình như bị trẹo chân rồi." Giản Nặc cố nhịn đau nhìn anh cười, cánh tay vô thức ôm lấy thắt lưng gầy mà mạnh mẽ của anh.
Cốc Trì quay người lại nhìn Bộ Ôn Nhu, giống như đang chờ cô ấy giải thích rõ cho anh biết chuyện gì đang xảy ra, Tân Duệ đoán Bộ Ôn Nhu không biết Nguyên Nghị, làm như lơ đãng lườm Đan Thục Nhu một cái rồi nói: "Có lẽ chỉ là hiểu lầm, sức tay Tiêu tổng hơi lớn, Giản Nặc suýt chút ngã sấp xuống rồi."
Ánh mắt đen như mực lạnh lùng đảo qua Đan Thục Nhu, lướt qua người Tiếu Bằng thì ánh mắt trở nên sắc bén hệt như một lưỡi dao lạnh thấu xương, lúc nhìn về phía Nguyên Nghị đang đứng bên cạnh thì trong mắt càng phát ra tia hận ý. Cốc Trì dùng sức nắm chặt tay, cảm nhận gương mặt cha mẹ ngày càng trở nên mơ hồ, cho đến khi gần như biến mất, anh vẫn không cách nào khắc chế được đau đớn nơi lồng ngực.
"Cốc Trì!" Nhận thấy giữa hai đầu chân mày Cốc Trì mơ hồ hiện lên tia bi thương, Giản Nặc chợt cảm thấy đau lòng, cô an ủi gọi anh một tiếng. Cho đến giờ phút này, cô mới phảng phất cảm nhận được nỗi đau sâu trong trái tim anh, phát hiện ra bên trong đó là những kí ức đau thương quá mức bi thống, đủ đến khiến người ta sụp đổ.
Âm thanh ôn nhu mềm mại của người con gái trong lòng vang lên làm cho Cốc Trì đột nhiên tỉnh táo lại, anh thở ra một hơi, buông lỏng nắm tay đang nắm chặt ra, gắng sức kìm nén nỗi đau đớn đang cuồn cuộn trong ngực, thu hồi ánh mắt giằng co với Nguyên Nghị lại, cúi người đem Giản Nặc ôm chặt lấy, xoay người, giọng nói lạnh lẽo phân phó với Tiêu Huy: "Mời khách quý đến phòng nghỉ ngơi, đừng chậm trễ."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cốc Trì ở nhà trọ của Giản Nặc lo lắng suốt một đêm, trong lúc đó Viên Thiển Tích gọi hai cuộc điện thoại, vừa thấy số điện thoại của cô ấy, anh liền mất đi sức lực giả vờ bình tĩnh, không muốn nói nhiều dù chỉ một câu, ngay lập tức ngắt điện thoại.
Thời gian trôi qua từng phút, ngửa đầu nhìn ánh sáng ló lên phía chân trời, trong lòng xuất hiện vô số giả thiết, Cốc Trì lo sợ đến mức trái tim như bắt đầu ngâm trong nước lạnh, toàn thân dần dần ướt sũng, cảm giác vô lực kéo đến rất nhanh khiến anh nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại, thật lâu sau, anh rốt cuộc đã tỉnh táo lại.
Đạp mạnh chân ga, chiếc xe màu đen lao nhanh giữa màn sương sớm, Cốc Trì bấm điện thoại gọi Lăng Dịch, máy vừa thông liền phân phó: “Vận dụng hết các mối quan hệ, trong thời gian ngắn nhất điều tra mọi máy theo dõi của sân bay Nghi Thành buổi chiều hôm qua.”
Đến bây giờ, Cốc Trì còn chưa biết Giản Nặc đã từng đến Trúc Hải, mà Giản Nặc trong tình huống trời xui đất khiến đã đưa Viên Thiển Tích đến chỗ anh. Anh chỉ biết cô tiễn Ôn Nhu đến sân bay, sau đó thì mất liên lạc với mọi người. Vậy nên, sân bay là điểm quan trọng. Nhưng không ai không biết, an toàn của sân bay được chú trọng hàng đầu, công dụng của máy theo dõi cực kỳ trọng yếu, dieendaanleequuydonnkhông người nào có thể tìm kiếm được loại tư liệu đặc thù này. Trừ khi có người quen trong đội điều khiển máy theo dõi, nếu không thì không có đường tắt mà phải tuân theo thủ tục thi hành, vì tránh lãng phí thời gian, anh nghĩ đến mạng lưới quan hệ Trúc Hải, muốn vận dụng quan hệ tư nhân.
Nghe vậy, Lăng Dịch giật mình, lập tức nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Cốc Trì, xác nhận với anh thời gian ghi hình cụ thể, anh ấy nghiêm túc đáp ứng: “Đây là việc tôi nên làm.”
Cúp điện thoại, Lăng Dịch chuyển sang số nội bộ của văn phòng thư ký riêng: “Kiều Ảnh, điều tra tư liệu của toàn bộ khách hàng VIP rồi đem đến đây.” Sau đó anh ấy thâm nhập vào mạng lưới Trúc Hải, dùng mật mã được Cốc Trì cung cấp trước đó liền nhanh chóng xem xét danh sách nhân viên ghi danhdieendaanleequuydonn.
Tiếng phanh xe vang lên chói tai, chiếc xe thương vụ màu đen chạy nhanh như gió dừng trước đại sảnh Trúc Hải, vừa lúc Lăng Dịch và Lưu Tinh đang vội vã từ trong thang máy lao ra, gặp Cốc Trì, anh ấy nói: “Tôi hiện tại sẽ đến sân bay, người quản lý trung tâm giám sát là cháu trai của một người bạn hàng.”
Ánh mắt Cốc Trì thâm trầm, nắm chặt chìa khóa định đi cùng Lăng Dịch, vừa xoay người đã thấy xe Lạc Nghệ Hằng dừng sát bên ngoàidieendaanleequuydonn, Diệp Ưu Lý nhảy xuống.
“Sao lại thế này? Hai người cãi nhau?” Biết tất cả mọi người đều không liên lạc được với Giản Nặc, Diệp Ưu Lý vẫn chưa đến cục cảnh sát, điện thoại cấp dưới dặn dò công việc, gặp được Lạc Nghệ Hằng khi đến ký túc xá Ôn Nhu một chuyến, đoán cô trốn bọn họ đến đó, nhưng kết quả vẫn là một chuyến không công.
Cốc Trì ra hiệu Lăng Dịch đi trước, thu lại biểu hiện lo lắng, trầm giọng: “Không có. Sáng ngày hôm qua tôi đưa cô ấy đi làm vẫn rất tốt, giữa trưa còn điện thoại.”
“Không có khả năng!” Diệp Ưu Lý không tự chủ nâng cao âm lượng, ánh mắt nhìn Cốc Trì đầy kinh ngạc và phẫn nộ: “Nếu không có chuyện gì sao cô ấy lại biến mất không tăm hơi? Dù lúc anh bỏ đi cô ấy cũng không như vậy.” Mặc dù vì Cốc Trì bỏ đi không từ biệt mà đặc biệt thương tâm đau lòng thậm chí tuyệt vọng nhưng Giản Nặc vẫn như cũ kiên cường mỉm cười, đừng nói là mất tích không nguyên do, mà trước mắt bọn họ ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, chính vì không muốn người quan tâm cô lo lắng. Dựa vào hiểu biết về cô, nếu không có chuyện gì phát sinh, không có khả năng rời bỏ mẹ Giản mà biến mất.
Không thể không nói, trên một số phương diện, khi lui về vị trí bạn tốt thì Diệp Ưu Lý thực sự hiểu rất rõ Giản Nặc, vừa giống người anh vừa là quan hệ bạn bè nên anh quan tâm thì hợp lý hơn Lạc Nghệ Hằng. Cho dù ở trước mặt Cốc Trì, anh chưa từng giấu giếm suy nghĩ đối với cô.
Trong mắt Cố Trì ẩn hiện tơ máu, sắc mắt khó giấu sự mệt mỏi, nghe Diệp Ưu Lý chỉ trích, anh thu ánh mắt, không phản bác được. Đúng là bất thường, nếu không có chuyện gì phát sinh, cô sẽ không nói tiếng nào mà biến mất. Nhưng trong nhất thời, anh không biết vấn đề ở đâu, bọn họ không cãi nhau, thậm chí buổi sáng tỉnh dậy trong lòng anh cô còn làm nũng khiến hai người lăn lộn một hồi mới rời giường. Không có…. Một chút dấu hiệu, chỉ trừ việc Viên Thiển Tích đột ngột về nước.
Trái tim hiện lên dự cảm chẳng lành, Cốc Trì lôi điện thoại trong túi quần, không hề chần chừ bấm xuống một dãy số.
Tiếng chuông reo vang êm ái lần lượt truyền vào tai, Viên Thiển Tích mặc âu phục mới, dẫm trên đôi giày cao gót xuất hiện ở đại sảnh, không coi ai ra gì đến trước mặt Cốc Trì, làm như không thấy cảm xúc phức tạp dâng lên dưới đáy mắt anh, cô ấy cười nhợt nhạt: “Anh tìm em à, Trì?”
Viên Thiển Tích xưng hô vô cùng thân mật khiến Lạc Nghệ Hằng run sợ một hồi, đem ánh mắt đầy nghi hoặc hướng về Cốc Trì, mà Diệp Ưu Lý đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhìn anh, hỏi: “Cô ấy là ai?” Thanh âm lạnh lùng, giọng điệu bất thiện.
Ánh mắt xa cách hờ hững đảo qua Viên Thiển Tích, Cốc Trì bình tĩnh phun ra hai chữ: “Bạn bè.”
Nụ cười trên mặt Viên Thiển Tích cứng ngắc mấy giây, thản nhiên nghiêng người thời điểm đã khôi phục vẻ tươi cười như hoa, hờn dỗi hỏi: “Trì, bọn họ cũng là bạn của anh hay sao?” Mặc dù đặt câu hỏi, nhưng thật sự không muốn Cốc Trì trả lời, cô ấy lễ phép hướng Lạc Nghệ Hằng bắt tay: “Chào mọi người, Viên Thiển Tích, là bạn bè tốt của Trì ở nước ngoài.” Tựa như càng thêm nhấn mạnh ba chữ “bạn bè tốt”, Diệp Ưu Lý nghe vào tai có cảm giác đang tuyên cáo điều gì đó, không khỏi kéo lên lửa giận ẩn nhẫn trong lòng anh ấy.
Xưa nay một bộ dáng thân sĩ lễ độ mà Lạc Nghệ Hằng phá lệ không lên tiếng tra lời, không vươn tay, ánh mắt có hơi lạnh nhạt thoáng qua Viên Thiển Tích, cố định trên gương mặt âm u của Cốc Trì, chờ anh nói chuyện.
Giằng co giây lát, Viên Thiển Tích xấu hổ rút tay về, nụ cười trên mặt có vẻ mất tự nhiên. Theo bản năng cô ấy đứng lại gần Cốc Trì, cổ tay trắng nõn không báo trước hướng đến khuỷu tay anh, kéo cánh tay anh: “Trì, tối qua gọi điện thoại cho anh sao lại không được? Cùng em ăn điểm tâm được không?”
Cốc Trì chưa từng phiền chán người khác đụng chạm như hiện tại, anh phát hiện mình không thể chịu được bất kỳ một người phụ nữ nào khác đến gần, hơn nữa không thể chịu được mùi nước hoa trên người các cô ấy, so với mùi hương tự nhiên trên người Giản Nặc càng khiến anh khó chịuda.nlze.qu;ydo/nn.
Không che dấu phiền chán trong lòng, Cốc Trì không muốn bận tâm mặt mũi cô ấy nữa, đang định lùi tường bước rút cánh tay ra, đúng lúc này, Diệp Ưu Lý đã tiến nhanh một bước, một phát bắt được tay áo anh, âm thanh tức giận vang lên ở đại sảnh xa hoa: “Còn nói không có việc gì, muốn thế nào mới là có việc? Anh rốt cuộc đã làm gì cô ấy?”
“Ưu Lý!” Lạc Nghệ Hằng trầm giọng, đúng lúc đè lại cánh tay Diệp Ưu Lý, không muốn mấy người đàn ông làm trò cười trước mặt nhân viên Trúc Hải.
“Làm gì? Em làm gì được anh ta?” Diệp Ưu Lý thoáng chốc trở mặt, liếc mắt nhìn Lạc Nghệ Hằng lanh thấu xương, sức lực tự nhiên gia tăng, quay đầu đối mặt Cốc Trì giọng điệu lạnh lùng: “Cốc Trì, cô ấy là một người con gái, chính là vì yêu anh, anh nhất thiết lại tổn thương cô ấy? Nếu đã không xử lý tốt hoa đào của mình sao còn đến đùa bỡ cô ấy. Cô ấy là một người ngu ngốc, là một người si tình, chịu không nổi giày vò thế này của anh.” Câu cuối cùng gần như là gầm nhẹ thành tiếngda.nlze.qu;ydo/nn.
“Còn thất thần làm gì? Nhanh gọi bảo vệ!” Không đợi Cốc Trì nói chuyện, Voeen Thiển Tích đã giành trước việc dặn dò nhân viên vây quanh.
Gương mặt Cốc Trì mãnh liệt trầm xuống, biểu tình ngoan lệ hiếm thấy, giương mắt gọi người cấp dưới muốn đi, thanh âm trầm thấp nói: “Trở về vị trí của anh đi.”
tuổi Cốc Trì một thân lạnh lẽo nhìn đến người thanh niên trẻ, nhất thời bị khí thế dọa sợ, đột ngột dừng chân, sửng sốt vài giây rồi bước vào thang máy.
“Anh có nói hay không?” Sắc mặt Diệp Ưu Lý nặng nề khó hiểu, nghĩ đến Giản Nặc đã mất liên lạc với mọi người suốt một đêm, giọng nói thêm vài phần lạnh lẽo.
Nghĩ đến Giản Nặc, Cốc Trì cảm thấy mờ mịt, trong lòng không khỏi hốt hoảng, ẩn nhẫn nhìn sang Diệp Ưu Lý, anh mím môi không nói gì. Không cần thiết không giải thích với bất kỳ ai, trừ khi đó là côda.nlze.qu;ydo/nn.
“Ưu Lý, anh làm gì vậy?” Giọng nói của Kỳ Dược Minh đúng lúc vang lên, thấy thế liền đến dùng sức tách hai người ra, đứng bên cạnh Cốc Trì, hỏi: “Làm cái gì vậy? Tìm người sao?” Vô ý nhìn thấy gương mặt xa lạ của Viên Thiển Tích, theo bản năng liền nhíu mày.
Diệp Ưu Lý vung tay, liếc mắt một cái nhìn Cốc Trì và Viên Thiển Tích: “Anh đi mà hỏi anh ta! Người cần xuất hiện thì không bóng dáng, kẻ không nên xuất hiện thì không hiểu sao ở đây.”
Chạm phải ánh mắt Viên Thiển Tích nhìn sang, lại thấy bộ dáng bất cần của Diệp Ưu Lý, Kỳ Dược Minh nháy mắt đã hiểu, lời nói phi thường bình tĩnh: “Chúng ta chỉ là bạn bè của bọn họ, nên ở đúng vị trí.”
“Có ý tứ gì?”
“Ý tứ là trong lúc bọn họ nói chuyện chúng ta không có quyền xen vào. Muốn giải thích thì Cốc Trì nên nói với Giản Nặc, mà không phải với anh, tôi, anh ta.” Ánh mắt lần lượt đảo qua Diệp Ưu Lý và Lạc Nghệ Hằng, Kỳ Dược Minh lên tiếng như muốn bảo vệ, càng cho thấy rõ đạo lýda.nlze.qu;ydo/nn.
“Quan trọng nhất hiện tại là tìm người, không phải cãi nhau.” Qua ánh mắt muốn Diệp Ưu Lý đừng lên tiếng, Lạc Nghệ Hằng nói: “Cốc Trì, hai người không phải hẹn nhau hôm nay cùng đón bác gái? Anh có muốn đến bến cảng trước không?” Lúc trước điện thoại Cốc Trì đã điện thoại cho dì nhỏ, mẹ Giản vẫn đang chờ, Lạc Nghệ Hằng nghĩ có lẽ Giản Nặc không nhất định phải đến.
Ánh mắt Cốc Trì nặng nề nhìn anh ta, xoay người đối mặt với Viên Thiển Tích, giọng lạnh nhạt hỏi: “Ngày hôm qua em từ sân bay về khách sạn như thế nào?” Không hiểu sao cảm thấy lúc cô ấy đến cùng chuyện Giản Nặc quá trùng hợp, lại thêm việc Giản Nặc từng đến sân bay, hơn nữa thời gian dường như trùng khớp, đột nhiên cảm giác hai sự việc, giữa hai người có sợi dây liên hệ, có chút nghi ngờ cần xem xét, Cốc Trì như cũ không bỏ sót dấu vết nào.
Viên Thiển Tích sợ run lên, cười nói: “Bằng xe a, chẳng nhẽ đi bộ đến?”
Cốc Trì truy hỏi: “Gọi xe của sân bay?”
Không biết chuyện Giản Nặc mất tích, cũng không nghĩ Cốc Trì nhanh như vậy đã nghĩ đến chuyện hai người đã gặp mặt, Viên Thiển Tích tự biết không giấu giếm được, thản nhiên nói: “Không phải xe của sân bay. Vừa đúng lúc có một vị tiểu thư đến Trúc Hải, em đi nhờ xe.” Thành thật trả lời nhìn như rất đơn giản đem mọi chuyện liên quan vứt bỏda.nlze.qu;ydo/nn sạch sẽ.
Cốc Trì nghe vậy sắc mặt biến đổi, đã kết luận chính xác được ngay thực con mẹ nó trùng hợp Giản Nặc đã gặp cô ấy, bỗng nhiên có loại cảm giác xúc động muốn đánh người, hai tay rủ xuống dần dần thu lại, anh nắm chặt quả đấm.
Hít sâu, liên tục, giọng nói Cốc Trì lạnh như băng không có nửa điểm ấm áp, anh hỏi: “Cô ấy tự mình đưa em đến khách sạn?” Thấy Viên Thiển Tích gật đầu, anh lại hỏi: “Cô ấy đâu? Ý anh là sau khi đưa em đến.”
Biểu tình Viên Thiển Tích vô tội: “Không biết rõ lắm, cô ấy đưa em đến đại sảnh để nhân viên tiếp đón rồi đi, em còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn đâu.”
Tuy rằng chưa biết rõ ràng quan hệ giữa Cốc Trì và Viên Thiển Tích là như thế nào, nhưng bọn họ thông qua lời nói cô ấy đã biết chính xác chuyện Giản Nặc mất tích và cô ấy không thoát khỏi liên quan, mặt Lạc Nghệ Hằng thoáng chốc lạnh xuống, không còn ôn hòa nho nhãdieendaanleequuydonn như trước.
Không biết có phải chưa nhìn thấu ánh mắt trốn tránh của Viên Thiển Tích hay không, Cốc Trì không hề nói gì, đi thẳng đến đại sảnh, lạnh giọng hỏi nhân viên công tác đang làm việc: “Hôm qua ai là người tiếp đãi Viên tiểu thư?”
….
Năm phút sau.
“Lúc đó tôi nhìn thấy luật sư Giản liền đến chào hỏi.” Nhân viên chào đón Giản Nặc vào buổi chiều ngày hôm qua đứng trong văn phòng Cốc Trì, có vẻ mất tự nhiên trần thuật: “Luật sư Giản nói Viên tiểu thư là khách của khách sạn chúng ta, nhờ tôi mang cô ấy đến làm thủ tục đăng ký.”
“Cô ấy sau đó đi đâu, anh có gặp hay không?” Kỳ Dược Minh và Cốc Trì cùng lên tiếng hỏi.
“Lúc ấy tôi đưa Viên tiểu thư đi đăng ký nên không chú ý, sau khi Cốc tiên sinh xuống đến, tôi không còn thấy luật sư Giản.”
Cốc Trì quay lưng đứng trước tấm kính trong suốt của cửa sổ, lưu lại một bóng lưng thẳng tắp, như đang mạnh mẽ kiềm chế điều gì. Rốt cuộc là tồi tệ đến mức này, cô tự nhiên đã thấy Viên Thiển Tích nhào vào lồng ngực anh? Với tính cách của cô, làm sao có thể chịu nổi.
Tiếng đập cửa vang lên, Đinh Huy đem nhân viên công tác tại bãi đỗ xe tiến vào: “Cốc tiên sinh, sư phụ Lý quả thật đã thấy xe luật sư Giản vào ngày hôm qua.”
Nhân viên được gọi là sư phụ Lý cung kính tiếp lời nói: “Buổi chiều ngày hôm qua lúc bốn giờ hai mươi phút xe luật sư Giản đỗ ở làn số ba, sau hai mươi lại lái đi, hơn nữa tốc độ đi rất nhanh.” Vị trí để xe của Giản Nặc là do Cốc Trì dặn dò Tiêu Huy sắp xếp, vị trí ra vào thuận lợi, cho nên sư phụ Lý nhớ rõ vị trí đỗ xe của Giản Nặc.
Nghe được Giản Nặc đi với tốc độ kỳ lạ, Cốc Trì có phần không dám tưởng tượng, cảm giác bất an khuếch tán kịch liệt, ngón tay thon dài gõ nhanh xuống mặt bàn, cũng không ngẩng đầu lên mà trầm giọng nói với Đinh Huy: “Đem máy theo dõi đến đây, mở ra đoạn ghi hình.”
Thời điểm đang đợi Đinh Huy, điện thoại Lăng Dịch gọi đến: “Màn hình giám sát đều thấy được. Luật sư Giản sau khi đến sân bay, thì đưa một người phụ nữ đến cửa kiểm tra, nếu tôi nhớ không nhầm thì vị tiểu thư đó là khách của khách sạn vào ngày khai trương. Sau đó cô ấy ở nơi đối diện bãi đỗ xe, chính là ngồi rất lâu trên chiếc ghế dài đặt bên ngoài cửa ra của sân bay, trên đường đi thì nhận một cuộc điện thoại, thời điểm phải rời đi thì va phải hành lý của một vị tiểu thư, sau đó…”
Không nghe tiếp nữa, Cốc Trì thẳng tay cúp điện thoại. Lúc này, tại đại sảnh khách sạn, toàn bộ hình ảnh tại bãi đỗ xe dưới tầng ngầm được cắt ra trên màn hình laptop của Cốc Trì, hình dáng mảnh khảnh của Giản Nặc xuất hiện không ngoài ý muốn. Anh thấy cô mỉm cười giúp Viên Thiển Tích đưa hành lý xuống, dẫn cô ấy vào thang máy, ngay sau đó hai người xuất hiện tại đại sảnh, tiếp đến là nhân viên công tác và hai người chào hỏi, về sau nữa, anh nghe thấy Viên Thiển Tích nói: “Tôi họ Viên, là vị hôn thê của Cốc Trì…” Ngay lúc đó, đã chuyển hướng đến hình dáng đột nhiên dừng lại, quay lại với vẻ mặt kinh ngạc và hết sức nghi ngờ.
Hình ảnh Giản Nặc tựa vào cánh cửa dừng lại trong nháy mắt, Cốc Trì hiểu rõ bi thương và vẻ mặt tuyệt vọng của cô, rõ ràng rành mạch. Anh còn suy nghĩ giải thích như thế nào với cô, nhưng cô đã sớm biết thân phận của Viên Thiển Tích, anh đã bỏ lỡ cơ hội. Cho dù nói gì đi nữa, anh đều là cố ý dấu cô. Bất luận nói gì, thì đều là anh cố ý che dấu dieendaanleequuydonn.
Ngẩng đầu nhìn Viên Thiển Tích che dấu ánh mắt thống khổ nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, lệ khí bức người không dám nhìn thẳng: “Tại sao nói là vị hôn thê của anh?”
Anh hiểu rõ Giản Nặc, ba chữ này khắc sâu bi thương của cô, thế nên dù anh cách cô chưa đến hai trăm mét nhưng cô vẫn lựa chọn tránh đi, mà không tiến lên yêu cầu một lời giải thích. Thân là bạn gái, cô có lập trường, có quyền yêu cầu anh giải thích. Nhưng, cô cái gì cũng không làm.
Không kịp nghe Viên Thiển Tích dieendaanleequuydonn nói chuyện, tiếng chuông di động của Diệp Ưu Lý đứng ở cửa đều đặn vang lên. Lạc Nghệ Hằng gần anh ta nhất, đã mơ hồ nghe được người bên kia nói gì, anh ta phóng nhanh đến trước mặt Cốc Trì, không để anh kịp trốn tránh đấm một quyền, phẫn nộ quát: “Cốc Trì! Anh tốt nhất nên cầu nguyện cô ấy không có việc gì! Nếu không tôi nhất định không tha cho anh!”
Với Lạc Nghệ Hằng không khống chế được cảm xúcdieendaanleequuydonn, thế giới bỗng nhiên hỗn loạn, khiến người ta không thể phân biệt rõ ràng, đến tột cùng là Giản Nặc nằm ở bệnh viện, hay người đàn ông không chịu được nóng lòng trước mắt, ai đau lòng hơn?!