Yếu đuối như vậy, thê lương đến thế.
Khung cảnh bốn năm trước như những mảnh ghép phân tán được hợp lại, thành hình ảnh hiện ra trước mắt. Lúc anh đáp máy bay đến bệnh viện, người thân đã mất. Xử lý xong tang lễ cha mẹ anh đến sở cảnh sát giao thông, nhìn hình ảnh sự cố hiện trường, toàn thân tê liệt. Chiếc xe bị đâm biến đổi hình dạng nằm lật nghiêng, ở chỗ ngồi điều khiển từng mảng lớn màu đỏ tươi chói mắt, cùng với, bên cạnh thân thể mẹ là phần chi bị cắt cụt còn nhỏ máu…..
Khi đó, cảm xúc Cốc Trì một lần nữa không thể khống chế, nắm chặt tấm ảnh, anh ngửa mặt kêu khóc, một lần lại một lần, tiếng kêu thất thanh: “Cha, mẹ….” Nhưng đáp lại anh, trừ bỏ không khí xa lạ đất khách quê người, từ đầu đến cuối ngay cả tiếng thương tiếc thân nhân qua đời cũng không có. Bọn họ đi như vậy thực vội vàng không kịp chuẩn bị, đôi mắt khép không thể mở nữa, vĩnh viễn ngủ say ở một thế giới khác. Từ đó, thế giới trở nên hoang vắng, trừ việc chôn sâu đáy lòng nỗi nhớ khắc sâu, thì không còn gì bên cạnh anh
Một mình, từ lúc ấy thực sự chỉ một mình.
Liều mạng bốn mạng, có lẽ trong mắt người ngoài Cốc Trì chính là không từ thủ đoạn tiến lên, hoàn toàn không bỏ qua người nào, chịu đựng bốn năm, lần nữa ôm chặt Giản Nặc trong ngực, anh cuối cùng dỡ xuống phòng bị, bên cạnh cô yên ổn chìm sâu vào giấc ngủ. Lần nữa trở về như xưa, cảm giác hạnh phúc khiến hai người như ở trên mây, cứ thế anh xem nhẹ nguy cơ tiềm tàng. Tất cả, vẫn chưa đến thời điểm sóng yên biển lặng. Chỉ là khi nắm lấy tay cô thì không muốn buông xuống, anh thật sự khát vọng sự bình yên yêu thương ấm áp ấy
Thời gian bốn năm thấm thoát thoi đưa, thoáng qua trong đầu thật nhanh, những đau đớn những buồn bã những nhớ mong, cùng triền mien ngọt ngào hôm qua, chớp mắt bị cắt thành nghìn mảnh vụn, tung bay lả tả, đầy trời hướng đến cơ thể anh, khiến lòng đau thương tuyệt vọng.
Cảnh sát giao thông bắt đầu chỉ huy xe kéo, Cốc Trì cắn răng, dùng sức nhắm mắt, bước chân vô lực chầm chậm tiến gần đến xe, ánh mắt ảm đạm chạm đến cửa xe loang lổ máu, tâm chợt thắt chặt, đau đớn kịch liệt nghiêng trời lở đất kéo đến, đôi mắt bỗng nhiên đỏ, tim đập nhanh không kiểm soát, máu ức chế dồn lên não, nhưng toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Cốc Trì ngây ngốc đứng tại chỗ, trên mặt tia huyết sắc cuối cùng bị rút đi, đầu óc trì trệ, đờ đẫn không nhận biết được gì
Tiếng xe ầm ĩ, tiếng mọi người nói chuyện ồn ào, chậm rãi bị bao phủ bởi thế giới không tiếng động. Hình ảnh như một bộ phim điện ảnh cũ, hồi lâu không thể tiến đến hiện tại, mà người và cảnh vật dần dần biến thành màu xám, ảm đạm, tối tăm,…
Kỳ Dược Minh cũng bị quang cảnh trước mắt dọa ngây người, nhìn sắc mặt Cốc Trì trắng bệch, nháy mắt hiểu rõ tai nạn xe cộ này có ý nghĩa với anh như thế nào, bỗng nhiên lúc đó, trong lòng anh ta dâng lên cảm giác lo sợ không rõ, rất sợ cô gái có nụ cười tinh khôi ấy cũng giống cha mẹ anh yên lặng không tiếng động rời bỏ.
Loại cảm giác đau thương âm dương chia cách này, Cốc Trì thực sự không muốn trải qua lần thứ hai.
Lời nói mắc nghẹn ở cổ họng, Kỳ Dược Minh hít sâu nhưng vẫn không tìm thấy giọng nói, chỉ run rấy đỡ bả vai run rẩy của Cốc Trì, tựa như an ủi, đang cổ vũ.
Cốc Trì bỗng nhiên hoàn hồn, bước nhanh đến, hai tay nắm chặt bả vai người cảnh sát giao thông, mở miệng giọng nói run rẩy: “Người trên xe như thế nào?”
“Đã được đưa đến bệnh viện….”
Lời nói chưa dứt, Cốc Trì đã buông tay chạy nhanh đến xe. Có lẽ bởi vì nóng vội, lại không thể khởi động được xe. Cốc Trì nổi dậy, ra sức đập lên tay lái, như đang phát tiết.
Kỳ Dược Minh dùng sức vuốt mặt, từ bên ngoài dùng lực mạnh mở cửa xe đẩy Cốc Trì về ghế lái phụ sau đó nhanh chóng ngồi lên ghế lái vội vã đuổi theo xe Lạc Nghệ Hằng, Lăng Dịch.
Thời điểm bốn người lần lượt đến bệnh viện, Giản Nặc đã được đưa vào phòng cấp cứu. Không gian rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ, càng đến gần cô, bước chân Cốc Trì chậm dần. Gương mặt anh tuấn thê lương và dung nhan Giản Nặc đang hôn mê sâu an tĩnh bị ngăn cách bởi cánh cửa.
Chân lao đảo, mượn lực Cốc Trì dựa vào bức tường lạnh như băng, run rẩy nhắm mắt lại. Anh thực yếu đuối không dám tiến gần chút nữa, anh sợ người mình yêu bị băng gạc bao bọc đầy mình, anh sợ cô cũng giống cha mẹ giống nhau đều không chịu mở mắt nói chuyện với anh, anh sợ, rất sợ
Một lát sau, giọng nói khàn khàn: “Dược Minh, giúp tôi, vào xem cô ấy….” Anh không nói nên lời, tim đau như dao cắt.
Lúc Cốc Trì có dũng khí bước vào phòng bệnh, lọt vào tầm mắt không phải là thân mình quấn đầy băng gạc, mà là dáng người an tĩnh ngủ sâu, ghé sát vào giường bệnh, nắm thật chặt bàn tay trắng nõn của cô, tâm Cốc Trì, rất đau
“Thực xin lỗi, Tiểu Nặc, thực xin lỗi,….” Cẩn thận từng ly từng tí nắm lấy bàn tay mềm mại của cô áp vào mặt mình, anh thành tâm khẩn cầu cô tha thứ.
Không biết kết quả như vậy với Giản Nặc rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh. Tai nạn xe cộ trên thực tế tương đối nghiêm trọng, nhưng vết thương bên ngoài của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể xem thường, vì vậy có thể suy đoán vết máu trên xe không phải của cô, chỉ là từ đầu đến cuối cô vào bệnh viện đều hôn mê bất tỉnh, dấu hiệu sự sống rất yếu, mặt khác bác sĩ chẩn đoán có thể sau tai nạn xe cộ cô đã bị chấn thương nặng vùng đầu, vậy nên không thể chắc chắn lúc nào cô sẽ tỉnh lại, nhìn cô gái trên giường bệnh, bác sĩ nhắc nhở: “Đầu của cô ấy tổn thương nặng, mọi người nên có sự chuẩn bị.”
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Họ không dám nghĩ, càng không dám tưởng tượng
Kỳ Dược Minh nói rõ: “Giản Nặc là một cô gái tốt, ở hiền gặp lành, tôi tin cô ấy sẽ không có chuyện gì.”
Đứng trong phòng bệnh, Diệp Ưu Lý nhìn về phía Cốc Trì, chứng kiến anh mấy ngày liền không ngủ nghỉ một lòng trông coi, chung quy vẫn không thể nói được lời trách cứ, thở dài ngã ngồi xuống ghế sofa.
Lạc Nghệ Hằng cả người tiều tụy, uể oải đứng trước cửa sổ, ánh mắt mờ mịt hướng ra ngoài, trong lòng trời đất bao la trống trải, sâu không đáy.
Tân Duệ sau khi biết tin cũng chạy đến, cô ấy đem thức ăn đến, nhưng bất luận khuyên thế nào, Cốc Trì chung quy đều không chịu động đũa, bộ dáng dường như Giản Nặc bất tỉnh thì mình cùng cô. Kiên trì cố chấp khiến người không dằn lòng được
Thời gian Giản Nặc hôn mê kéo dài, bác sĩ có vẻ cũng lo lắng, nhưng mà ngày đó thời điểm Giản Nặc gặp chuyện không may thì Cốc Trì đã chuyển cô đến bệnh viện có điều kiện tốt nhất phòng trường hợp xấu nhất, hiện tại ngoài chờ đợi, không có giải pháp khác.
Đợi đến ngày thứ tư, Cốc Trì nắm tay Giản Nặc, tưởng tượng cô mờ mịt ôm hy vọng và thống khổ đau lòng chờ anh trở về, cảm thấy mình đã sụp đổ hoàn toàn.
Ròng rã suốt bốn năm, hơn một nghìn năm trăm ngày đêm, cô rốt cuộc trải qua thế nào? Nếu là anh, nếu cô biến mất không tin tức trong thời gian dài như vậy vẫn có thể một lòng kiên định chờ đợi vì yêu mà cố chấp không? Anh không dám nói mình có thể, thực sự không dám nói. Bởi vì gần bốn ngày, nhưng dường như đã qua cả thế kỷ. Chờ đợi, là một loại tra tấndinendian.lơqid]on.
“Tiểu Nặc, em không muốn nhìn thấy anh sao?” Bác sĩ nói với anh với tình trạng cơ thể bệnh nhân thì đã phải sớm tỉnh, nhưng cô từ đầu đến cuối không mở mắt nói chuyện, Cốc Trì càng ngày càng có cảm giác Giản Nặc không muốn thấy mình, nên trong tiềm thức muốn bảo vệ bản thân khiến cô không tỉnh dậy Die nd da nl e q uu ydo n. Anh không biết cô đau lòng đến mức nào mới làm vậy, anh chỉ biết mình đã lần nữa tổn thương cô gái anh muốn yêu thương suốt đời.
Đưa tay xoa gương mặt tái nhợt, giọng nói Cốc Trì khàn khàn: “Thực xin lỗi, Tiểu Nặc, anh không nghĩ mọi chuyện lại trở nên như vậy, anh nghĩ mình luôn bảo vệ em rất tốt.” Kiên trì cầm lấy tay cô hôn rồi lại hôn, anh nghẹn ngào: “Anh biết em muốn gì. Cái em cần từ anh, không phải thể xác, là trái tim, đúng hay không?” Tạm dừng thật lâu, như đang phải lựa chọn điều gì: “Lại cho anh thêm thời gian, anh sẽ xử lý mọi chuyện, một chút thời gian là được rồi, đợi anh một lần nữa thôi, được không em?” Ngắm nhìn thật sâu gương mặt mê man của cô, trong hốc mắt giọt lệ chậm rãi tuôn rơi, nước mắt lướt trên gương mặt tuấn dật qua hai má rớt xuống, nhẹ nhàng rơi trên lưng bàn tay cô, một giọt, một giọt,….
Người đàn ông rơi lệ luôn đặc biết khiến người ta chấn động, Tân Duệ nghiêng đầu đi, có cảm giác lây nhiễm đau lòng, không đành lòng lại liếc mắt nhìn thêm một lần.
Không được cô đáp lại, Cốc Trì quyến luyến trên gương mặt nàng chậm rãi đứng lên, nhưng lại cảm nhận tay mình bị nắm lấy rất nhẹ nhàng. Mặc dù lực nắm nhẹ đến mức có thể xem nhẹ, nhưng rõ ràng là cô gái đang mê man cố tình gây nên, anh cảm giác được
Editor: June_duahua
Cốc Trì trực tiếp ôm Giản Nặc về phòng nghỉ, Lăng Kính rất nhanh đã mời bác sĩ đến, chẩn đoán sau khi cô ngã xuống đã bị trẹo chân. Tuy rằng không quá nghiêm trọng nhưng trong thời gian ngắn hoạt động sẽ có chút bất tiện.
Sau khi từ trong miệng của Tân Duệ và Bộ Ôn Nhu nghe hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra, Cốc Trì trầm mặc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Lạc Nghệ Hằng, Kỳ Dược Minh và Diệp Ưu Lý vừa nghe được tin cũng gấp gáp chạy tới, nhìn thấy sắc mặt âm trầm khác lạ của anh, ba người không hẹn mà gặp cùng toát mồ hôi hột thay cho Tiêu Bằng vì cái danh uống trà mà bị giữ ở lại, đồng thời cũng kinh ngạc khi biết Giản Nặc thế nhưng đã sớm quen biết với Nguyên Nghị, thân cận như Lạc Nghệ Hằng cũng không biết bên trong đó còn có một tầng quan hệ vi diệu như vậy.
Đối với chuyện Cốc Trì cương quyết giữ Tiêu Bằng ở lại, thân là cảnh sát nhưng Diệp Ưu Lý cũng không có ngăn cản, bất quá vì tránh cho người của Tiếu gia cắn ngược lại, anh đã rất sáng xuốt mà đánh một cuộc điện thoại nói chuẩn bị sơ qua, sau khi an bài xong tất cả, mới nhìn về phía Cốc Trì nói: "Cũng may Giản Nặc không bị thương gì lớn, phải cho tên tiểu tử Tiêu Bằng này chút giáo huấn miễn cho hắn ta lại kiêu ngạo không coi ai ra gì, chỉ là không có gì thay đổi thì sẽ phải thả người, đừng làm quá."
Cực lực áp chế cơn tức giận làn tràn khắp lồng ngực, ánh mắt Cốc Trì lạnh đến cực điểm, anh lạnh nhạt nói: "Tôi phải khiến cho hắn ta nhớ kỹ người nào có thể chạm vào, người nào không thể đụng vào."
Lạc Nghệ Hằng nhìn thấy sườn mặt nghiêng lạnh lùng mà vô tình của Cốc Trì, biết rõ không chỉ mình Tiêu Bằng chọc giận cậu ta, mà sự xuất hiện của Nguyên Nghị đã chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng của cậu ta, hẳn là trước đó cậu ta không biết Giản Nặc thế nhưng đã biết Nguyên Nghị từ trước, chuyện này sao cậu ta có thể tiêu hóa ngay được. Anh đứng đối diện với Cốc Trì, vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Cậu chăm sóc cô ấy trước, mình đưa Ôn Nhu về."
Đợi đến khi bọn họ đi hết, Cốc Trì đứng trên sân thượng hút thuốc, cho tới khi nghe được tiếng Giản Nặc gọi mình trong phòng ngủ anh mới dụi tắt đi vào, ngồi xuống bên giường xoa xoa tóc cô, anh dịu dàng hỏi: "Thế nào rồi? Có phải chân lại đau không?"
Giản Nặc ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, cau mày nhẹ trách: "Anh đã đồng ý không hút thuốc nữa, sao lại phạm quy rồi."
Cốc Trì cười, hung hăng hôn xuống mặt cô một cái: "Còn không phải bị em dọa sợ."
Giản Nặc khẽ cười, nương theo sức lực nơi cánh tay anh tựa vào trong lòng anh, trầm mặc hơn nửa ngày, rốt cục cũng lên tiếng: "Nguyên Nghị trước kia tên là Thiệu Nghị, là học sinh của cha em."
Cốc Trì không chút để ý khẽ "ừm" một tiếng, thuận miệng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...." Trong lòng Giản Nặc hiện lên một loại suy nghĩ kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Lạc Nghệ Hằng không chỉ một lần nhắc nhở cô khi không biết rõ chân tướng thì không được đoán loạn, liền phủ quyết loại khả năng kia, cô nói: "Em sẽ giúp anh xin điều tra hồ sơ vụ án."
Cô thực sự quá mẫn cảm. Cốc Trì nhíu mày, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm ngâm trong giây lát giống như là đang châm chước lời nói, "Nếu anh đã quyết tâm lấy lại Trúc Hải thì sẽ không quan tâm chuyện Nguyên Nghị làm thế nào mà lấy được phần di chúc kia, hồ sơ đối với anh mà nói không phải trọng yếu."
Giản Nặc vẫn muốn kiên trì: "Nhưng nếu anh ta vi phạm pháp luật, phải nhận chế tài."
Cốc Trì phản bác: "Nếu pháp luật thực sự công chính như vậy thì kết quả của năm trước đã khác."
"Pháp luật coi trọng chứng cớ..." Giản Nặc muốn nói Nguyên Nghị nhất định là thông qua con đường nào đó mới thuận lợi dành được chứng cứ quyết định như vậy, mà điều tra nắm rõ chân tướng sự tình mới có biện pháp bác bỏ cái gọi là chứng cớ kia. Thân là người hành nghề luật sư, vào lúc này cô vốn không nên kết luận chứng cớ kia là giả tạo, nhưng trong lòng cô đã thực sự cho là như vậy.
Nhưng mà, lời cô nói nghe vào tai Cốc Trì lại thành "vị" khác, anh bỗng chốc nới tay, ánh mắt lợi hại như chim ưng khó chặt mặt cô, "Ý em là hắn ta có chứng cớ chứng minh ba anh giao toàn bộ gia sản nhà họ Cốc cho hắn? Còn anh, ngược lại vì không có chứng cớ mới thua kiện?"
Giản Nặc ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳm như đại dương của anh, bàn tay nhỏ nhắn trắng phấn phủ lên tay anh: "Anh biết là em không có ý đó mà!"
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, Cốc Trì mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá, không thể phủ nhận, lúc biết được chuyện Giản Nặc vậy nhưng có quen biết với Nguyên Nghị, trong lòng anh không biết là tư vị gì, không thể nói rõ vì sao, tóm lại, anh vô cùng mất hứng. Bàn tay lật trở lại, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, Cốc Trì áy náy nói: "Anh xin lỗi!"
Giản Nặc lắc đầu tỏ ý không cần xin lỗi, sau đó chủ động kề sát vào lòng anh, ôm lấy eo anh, trong lòng nghĩ đến việc có nên gọi điện thoại cho cha cô không.
"Việc này không cho em nhúng tay vào. Nếu hắn ta muốn gặp em "ôn chuyện cũ" thì trực tiếp cự tuyệt, lí do rất đơn giản, vì nó làm anh mất hứng. Nếu em muốn từ trong miệng hắn moi ra chuyện năm đó thì lại càng không cần thiết, trừ phi em đối với anh không có lòng tin, cho rằng anh không có năng lực giải quyết chuyện này." Đối với tâm tư của cô, Cốc Trì sao có thể không hiểu, anh không hi vọng cô bị cuốn vào chuyện này.
Tâm tư bị người ta nhìn thấu, Giản Nặc méo miệng.
"Có nghe không?" Cốc Trì muốn cô xác nhận câu trả lời, đối với chuyện này, anh tuyệt không cho phép cô lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Dạ, biết rồi." Người nào đó trả lời có chút không tình nguyện.
Cốc Trì vừa lòng vỗ vỗ đầu cô, nửa tựa vào cạnh giường, ôm cô tới nằm sấp trong ngực anh.
"Anh bảo Tiêu Huy thả tên Tiêu Bằng kia đi thôi, em cũng cho hắn ta một bạt tau rồi, coi như cũng không bị thiệt gì." Cô gái nhỏ lương thiện không muốn vì hắn mà kiếm thêm phiền phức gì nữa.
Cốc Trì nghe vậy thì cúi đầu cười, như có như không vuốt tóc cô: "Vóc người cũng không lớn lắm mà sao lá gan to vậy hả?"
Giản Nặc cười đến ngây ngốc, giọng điệu mềm mại giống như làm nũng: "Có anh làm chỗ dựa."
Cúi thấp đầu hôn lên cái trán đầy đặn của cô, Cốc Trì thở dài một tiếng thì thào: "Ừ, về sau tất cả đều có anh!"
Giản Nặc lặng yên nằm sấp trong ngực anh không đụng đậy, cũng không nhúc nhích gì, một lúc lâu sau khi Cốc Trì cho rằng cô đã ngủ thì cảm giác được vạt áo sơ mi trước ngực hơi ướt, mới phát hiện ra cô khóc. Bốn năm không có anh bên cạnh, Giản Nặc vân luôn kiên cường, nhưng khi anh trở về, cô mới phát hiện ra bản thân lại ỷ vào anh như vậy, chỉ một câu "Về sau, tất cả đều có anh" khiến cho cô vừa xót xa lại cảm động.
Tiếng động ầm ĩ huyên náo dần rút đi, trả lại vẻ yên tĩnh cho buổi đêm ở Nghi Thành. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Cốc Trì nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của Giản Nặc, trái tim dâng lên niềm thương yêu nồng đậm, dưới tình huống không làm cô tỉnh giấc ôm cô nằm trở lại trên giường, cẩn thận dịch lại góc chăn cho cô, sau đó lặng yên rời khỏi phòng ngủ.
Trúc Hải, tại phòng làm việc riêng của Cốc Trì.
Cốc Trì ung dung vắt chéo chân ngồi trên ghế dựa, hai tay tùy ý đặt phía trên tay nắm phía trước, giọng nói lạnh nhạt không có nửa độ ấm: "Tiêu tổng hà cớ gì phải tự mình đích thân đi một chuyến? Chẳng lẽ lệnh công tử không tự về nhà được?" Nhận được điện thoại của Tiêu Huy nói rằng người của Tiêu gia tới, anh cố ý để cho đối phương đứng chờ đúng một giờ mới không nhanh không chậm xuất hiện.
Tiêu Quán Hoa là kẻ đã rong ruổi trên thương giới nhiều năm, cho dù thành tựu không bằng được Cốc gia, nhưng nói thế nào cũng là nhân vật có "máu mặt", thấy một tên tiểu bối lạnh nhạt trào phúng chế giễu mình như vậy, cơn thịnh nộ không tự giác mà tăng lên vài bậc, giọng điệu lúc mở miệng cũng trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn gọi thẳng tên Cốc Trì: "Cốc Trì, chuyện đêm nay tôi đã nghe nói qua, nếu luật sư Giản đã không xảy ra gì đáng ngại, vậy tôi sẽ đưa Đại Bằng đi." Ông ta chẳng thể nghĩ tới Cốc Trì vậy nhưng dám đấu khẩu trực tiếp với mình, xuất phát từ nỗi bất an nào đó, ông ta cân nhắc mãi cuối cùng vẫn là vác cái mặt già nua đến đây, nghĩ Cốc Trì ít nhiều cũng sẽ nể mặt ông ta vài phần, biến việc lớn thành nhỏ, nhỏ thành không.
Tiêu tổng thực là biết đau lòng cho con trai, bất quá, tôi chỉ là mời Tiêu thiếu gia ở lại uống ly trà, ngài khẩn trương như vậy làm gì?" Cốc Trì dắt bên miệng ý cười thâm thúy, thong thả nói tiếp: "Chỉ có điều người phụ nữ của tôi đã bị thương, ngài nói xem, món nợ này nên tính trên đầu ai đây?"
Đừng tưởng rằng ông ta tự mình đến đây thì Cốc Trì sẽ nể mặt, anh còn chẳng để tập đoàn Nghiệp Thành vào mắt. Rõ ràng lão già này lo sợ chuyện con trai trêu chọc đại luật sư sẽ làm ảnh hưởng đến công ty vừa đưa lên sàn giao dịch, vậy mà con cậy già lên mặt không chịu cúi đầu. Cốc Trì rất tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ ung dung nhàn nhã, chờ xem Tiêu Quán Hoa thu thập tàn cuộc của Tiêu Bằng như thế nào.
"Việc này có lẽ chỉ là hiểu lầm. Không biết bây giờ luật sư Giản thế nào rồi? Chân có bị thương nghiêm trọng không?" Nhìn thấy Cốc Trì mím môi không nói, ông ta lại tiếp tục: "Tôi đã gọi cho viện trưởng bệnh viện thành phố, luật sư Giản rảnh lúc nào cũng óc thể qua kiểm tra, đó là bệnh viện tốt nhất Nghi Thành, tin chắc cô ấy rất nhanh sẽ hồi phục khỏe mạnh."
Đây là ông ta đang tính tiền thuốc men với anh sao? Thật đúng là hào phóng! Cốc Trì lạnh nhạt cười giễu nói: "Không nhọc công Tiêu tổng lo lắng." Giọng nói trầm xuống, anh dời mắt về phía màn hình máy tính, lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách: "Tiêu thiếu gia đang ở đại sảnh, Tiêu tổng đi thong thả." Nói cho cùng thì anh giữ Tiêu Bằng lại chẳng qua cũng chỉ là nhất thời tức giận, kỳ thực cũng không thể mang hắn ta ra làm gì, nếu đã khiến Tiêu gia mất hết mặt mũi thì cũng không có lý do gì mà không thả người.
Tiêu Quán Hoa đương nhiên không ngờ Cốc Trì lại không coi ai ra gì như thế, bị châm chọc cho mặt mũi trắng bệch, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu anh có ý tứ gì, do dự một lát, cuối dùng vẫn đứng lên dời đi.bg-ssp-{height:px}
Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, Cốc Trì lập tức ấn nút gọi nội tuyến, gọi Lăng Kính đang canh giữ ở bên ngoài vào, hỏi: "Gần đây tập đoàn Nghiệp Thành có động tĩnh gì?"
"Tôi đã tra qua, nửa năm nay tập đoàn Nghiệp Thành bận bịu đấu thầu một mảnh đất trong nội thành. Vì để gia tăng xác suất trúng thầu, lão già Tiêu kia còn muốn mở rộng dự toán khoảng hai ngàn vạn". Nghe nói luật sư Giản bị thương, Tiêu Bằng bị Tiêu Huy "mời" đến phòng khách quý, Lăng Kính liền đoán được Cốc Trì sẽ không "lương thiện" như vậy, cho nên dưới dự trợ giúp của Đinh Hủy suốt đêm tra ra tư liệu của Tiêu gia.
"Hai ngàn vạn? Lão già này cũng hơi phách lối rồi." Cốc Trì cười lạnh, "Còn công ty nào có hứng thú với mảnh đất này nữa?"
"Trước mắt bên phía bất động sản Đan thị cũng có hành động, chỉ có điều Đan lão tiên sinh đột ngột qua đời, việc này có vẻ như đã buông tay rồi."
Đáy mắt sâu thẳm ánh lên ngọn lửa, Cốc Trì thong thả nỏi: "Vậy thì thật đáng tiếc."
"Giai đoạn trước đã đầu tư quá lớn vào công trình này, thời gian lại kéo dài, Đan Thục Khê sợ là hữu tâm vô lực." Đôi với tân tổng giám độc mới nhậm chức của Đan Thị, Lăng Kinh cũng có nghe nói qua.
"Cho dù có không nắm chắc mười phần cũng không nên bỏ dở giữa chừng, đó chẳng khác gì làm mất mặt cha hắn." Nét mặt hơi ngưng lại, Cốc Trì nhìn Lăng Kính như có thâm ý khác, bên môi khẽ cong lên ý cười như có như không: "Khiến cho đối thủ phải trả cái giá thật lớn khi lấy đi thứ gì đó bản thân muốn mà không chiếm được, xả giận cũng tốt."
"Ý anh là..." Thấy Cốc Trì gật đầu, Lăng Kính cười cười: "Chiêu này cũng đủ độc đi. Vừa rồi tôi còn nghĩ có phải sẽ bắt đầu từ ngân hàng cho vay không."
Ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn, Cốc Trì thu lại ý cười: "Chuyện cho vay hoãn lại chút đã, trước phải khiến cho hắn ta tổn thất chút bạc nhỏ, dù sao Tiêu gia "đại tài khí thô" cũng không để ý chút tiền nhỏ này."Anh từ trước đến giờ vẫn luôn duy trì dáng vẻ thong dong trầm tĩnh, trước sẽ lấy đi chút tiền lẻ của Tiêu gia đồng thời cũng cảnh cáo cho đám người ngoài biết người của Cốc Trì anh không phải thích là có thể đụng vào. Về phần Đan Thục Nhu và Nguyên Nghị, đều là chuyện tiếp theo phải làm.
Lăng Kính ngầm hiểu, dáng vẻ cũng có chút nóng lòng muốn thử: "Tôi sẽ mau chóng liên hệ với Đan Thục Khê."
"Ám chỉ với hắn, tối thiểu phải nâng cho tôi lên cái giá một trăm triệu."
Một trăm triệu? Lăng Kính rõ ràng đã bị dọa sợ.
Mấy ngày sau đó Cốc Trì đều tự mình đưa đón Giản Nặc đi làm cùng, vì ngăn ngừa cô đem chuyện này suy đoán dính dáng đến cha Giản, cho dù cô có vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện của Nguyên Nghị thì Cốc Trì vẫn biểu hiện ra vẻ rất có hứng thú, mục đích là muốn khiến cho cô tưởng rằng anh đang âm thầm điều tra chuyện này, thậm chí lúc cô nhắc tới chuyện muốn xin rút hồ sơ, anh đều phá lệ mà gật đầu đống ý, chẳng qua anh và Kỳ Dược Minh đã âm thầm an bày bố trí tất cả, tận lực phòng bị mọi khả năng có thể khiến Giản Nặc biết được tin tức về bản di chúc bốn năm trước. Trong lúc đó, Cốc TRì đã biết được Giản Nặc quen biết Nguyên Nghị là do hắn ta và cha Giản quan hệ thầy trò. Thời gian này, Giản Nặc không dưới một lần gọi điện thoại cho cha cô, chẳng qua là ông bên đó bộn bề nhiều việc, khiến cho cô không có cơ hội mở miệng hỏi, rơi vào đường cùng, cô đành phải chờ đợi xin rút hồ sơ xét xử năm trước.
Chuyện Tiêu Bằng sẩy tay làm Giản Nặc sái chân cùng việc tình cờ gặp Nguyên Nghị ở tiệc rượu cứ như vậy qua đi, cho dù là người trong cuộc hay kẻ đứng ngoài xem cũng đều không để trong lòng, nhưng không ai biết Cốc Trì đã lặng yên không tiếng động bố trí một cái bẫy khiến cho Tiêu gia không phòng vệ mà nhảy vào, cái giá phải trả chính là tổn thất một trăm hai mươi triệu. So sánh với tiền thuốc men chưa tới một ngàn đồng của Giản Nặc, khoản tiền này có thể nói là con số thiên văn.
Sau bảy ngày thổ công, tố chức lễ đấu giá, tân tổng giám đốc của Đan thị - Đan Thục Khê quả nhiên xuất hiện, sau khi anh ta ngồi xuống thì yên lặng xem xét, cũng không có vội vã tham gia vào trận đấu giá, đợi đến khi tập đoàn Nghiệp Thành đẩy giá đấu thầu lên tới triệu, mắt thấy mảnh đất này đã đến lúc chốt giá, hắn ta liền sai người nâng bảng, lấy giá triệu bắt đầu tham gia cuộc cạnh tranh đấu thầu.
Không chỉ có Tiêu Quán Hoa, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Đan Thục Khê bao hàm chất vấn, có người không thể tin được một công ty bất động sản thực lực tài chính kém xa tập đoàn Nghiệp Thành lại có dã tâm lớn đến vậy, cũng có người cảm thấy có lẽ là "hổ phụ sinh hổ tử", bề ngoài Đan Thục Khê đơn phương độc mã nhưng thực ra lại có chuẩn bị mà đến. Dù sao, lúc này, mọi tiên đoán đều có.
Vì công trình này, từ trên xuống dưới tập đoàn Nghiệp Thành đã chiến đấu hăng hái tiếp cận nửa năm nay, trước đó đã nghiên cứu điều tra thị trường, lên kế hoạch trung hạn, cho đến giai đoạn hậu kỳ chuẩn bị tài chính, bất luận là chi phí đầu tư nhân lực hay vật tư đều không thể khiến Tiêu Quán Hoa lùi bước, mà cá nhân ông ta cũng không cam lòng bại trận như vậy, vì thế, ông ta liên tiếp đưa ra giá cao hơn cùng tranh giành với Đan Thục Khê, sau mấy hiệp so tài đã đẩy giá lô đất kia lên mức "thăng thiên", cho đến khi giá đấu thầu vượt qua mức dự trù một trăm triệu, ông ta bỗng nhiên do dự, bảng đấu giá trong tay nửa ngày không nhúc nhích.
Thay đổi xảy ra trong nháy mắt, khiến cho không khí buổi đấu giá trở nên ngưng trệ, hô hấp của mọi người giống như bị ngưng trệ, cùng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Sắc mặt Đan Thục Khê vẫn rất bình tĩnh yên vị trên ghế ngồi, nhưng ánh mắt anh ta lại luôn hướng về phía cửa ra vào, tỏ rõ nội tâm anh ta đã bắt đầu xao động bất an. Tình huống lúc này đối với anh ta mà nói không rõ là tốt hay xấu, Nếu bây giờ Tiêu Quán Hoa rút lui, vậy mảnh đất này không nghi ngờ gì nữa sẽ rơi vào tay anh, tuy rằng giá đấu thấu vô hình trung đã bị đẩy cao lên rất nhiều, nhưng cũng không phải là không kiếm được tiền, hơn nữa đối với danh tiếng đang lên trong giới bất động sản của Đan thị cũng vô cùng có lợi, có thể đơn độc đánh bại tập đoàn Nghiệp Thành có thể nói là "phong quang vô hạn", nhưng mà, đi cùng với đó là nguồn tài chính sẽ bị nhiễu loạn, dựa vào định mức cho vay trước mắt anh không thể đảm bảo đối phó được, đến lúc đó công trình sẽ không cách nào khởi công được, tổn thất gây ra không thể nào tính toán được, Đan thị có khả năng sụp đổ chỉ trong một đêm, không thể không nói, ván bài này có chút mạo hiểm, anh thật không dám liều.
"Hắn ta sẽ không muốn rút lui bây giờ chứ?" Lăng Kính đứng bên cạnh Cốc Trì nhìn một màn này, đột nhiên hơi lo lắng. Có thể giành được một vị trí không nhỏ trong giới địa sản, Tiêu Quán Hoa đương nhiên có thủ đoạn của riêng mình, hắn ta khẳng định là đang phân tích tình hình nhằm tìm ra đường đi, bằng không sẽ không chần chờ như vậy.
Cốc Trì cong môi cười, giống như đã định liệu từ trước: "Nếu bây giờ ông ta từ bỏ tổn thất còn lớn hơn nữa."
Lăng Kính không hiểu, "Nếu khăng khăng đến cùng, rõ ràng sẽ mất cả trăm triệu."
"Nhưng nếu không dành được mảnh đất này, sẽ không chỉ có một công ty của ông ta phải đóng cửa." Thấy Lăng Kinh nhíu mày, Cốc Trì khó có khi nhẫn nại mà giải thích cho cậu ta: "Vì để bảo đảm cho hạng mục này không có một sai sót nào, trước đó ông ta đã buông tha cho ba lô đất khác." Nói cách khác, tập đoàn Nghiệp Thành đã dốc toàn bộ người và của vào công trình này, không tiếc chặt đứt mọi biện pháp kiếm tiền khác, cũng tự tay chắt đứt đường lui cuối cùng của mình.
Tiêu Quán Hoa đã bỏ ra một số vốn vô cùng lớn, phần thắng của Cốc Trì càng cao. Đánh cược lão già kia thua không nổi.
Lăng Kinh không nói gì thêm, dời mắt hướng về phía hội trường đấu giá.
Tầm mắt dời đến chồ ngỗi của Tiêu Quán Hoa, người chủ trì đấu giá hỏi lần thứ ba: "Còn có ái ra giá cao hơn không?" Đáp lại ông ta chỉ là một mảnh yên lặng không một tiếng động.
Lòng bàn tay của Đan Thục Khe đã thấm ướt mồ hôi, ánh mắt hôt hoảng nhìn về phía Cốc Trì, liền thấy một đáy mắt người đó lóe lên tia sáng kiên định, không mảy may có một chút lo lắng. Có vậy, anh ta mới cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại.
"Sáu trăm tám mươi triệu lần một....Sáu trăm tám mươi triệu lần hai..." Ngay tại thời điểm người chủ trì gõ xuống tiếng thứ hai, Tiêu Quán Hoa rốt cuộc cũng không phụ sự kì vọng của Cốc Trì giơ bảng hiệu lên, "Bảy trăm triệu."
Lời vừa nói ra, cả hội trường "Ồ" lên.
Sống lưng Đan Thục Khê vốn sẽ sụp đổ trong chốc lát, bây giờ mới có thể thở ra một tiếng, hơi có cảm giác tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Thu hết vẻ khẩn trương cùng lo lắng của anh ta vào mắt, Cốc Trì không chút để ý cong khóe môi, chạm vào ánh mắt hỏi thăm của anh ta đưa tới, Cốc Trì lắc lắc đầu, không tiếng động nói cho anh ta biết có thể không cần ra giá tiếp nữa. Đan Thục Khê hơi hơi gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh cùng Lăng Kính biến mất ở góc rẽ.
Kết quả là như thế, dưới tình huống Cốc Trì không hoàn toàn lộ diện, Đan Thục Khê đã chặn ngang một cước nâng giá đấu thầu lên đỉnh điểm, để giành được lô đất này tập đoàn Nghiệp đã bỏ ra chi phí cao hơn so với dự tính một trăm hai mươi triệu.
( triệu ở đây là đồng nhân dân tệ nha, không phải VND đâu, nên đừng chê ít ^^)
Sau vụ này, Lăng Kính có hỏi Cốc Trì: "Nếu đổi lại là anh, dưới tình huống đó anh sẽ từ bỏ mảnh đất kia sao?"
Cốc Trì trả lời: "Không."
"Vì sao? Biết rõ có người giở trò quỷ mà....."
Bên môi Cốc Trì khẽ hiện lên ý cưới: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn." Có khi biết rõ đó làm cạm bẫy cũng phải nhảy vào, bằng không sẽ mất đi cơ hội có thể phản kích. Hơn nữa, thương trường như chiến trường, không đi đến cuối cùng, sẽ không thể biết được ai mới là người chiến thắng. Làm nghề buôn bán phái biết cách mạo hiểm, chỉ khi trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, Cốc Trì mới chân chính hiểu rõ điệu này. Làm đâu chắc đấy, suy xét kỹ rồi mới làm, không sai, nhưng nếu thiếu đi tinh thần mạo hiểm người ta sẽ dễ dàng mất đi cơ hội để thành công nhanh nhất.
Nhìn bóng lưng tuấn đĩnh của Cốc Trì, Lăng Kính chợt cảm thán trong lòng, may mà cậu ta và anh là bạn không phải địch.