Sakura bước đi thêm vài bước và rồi... cả sân thượng được thắp sáng lên bởi những ánh đèn và khung cảnh trước mắt Sakura lúc này là hoa, đèn và có cả một bàn tiệc nhỏ... Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là Tomoyo, Syaoran và cả Eriol đều ở đây. Syaoran dần bước đến gần Sakura và nở một nụ cười
- Cuối cùng cậu cũng đến rồi, Sakura! Bọn tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy!
- Syaoran...chuyện này...chuyện này...là...sao? - Sakura ngạc nhjên nhìn mọi thứ xung quanh nói không nên lời
- Cậu thử đoán xem! - Syaoran nói rồi chỉ tay về một phía trên sân thượng và tại nơi đó những ngọn nến dần được thắp lên thành dòng chữ “Happy Birthday Sakura“.
Sakura đứng như trời chồng, cô lấy tay bịt miệng mình lại mà ko thể giấu khỏi sự ngạc nhiên.
- Cậu thích chứ, Sakura?! - Syaoran mỉm cười khi kế hoạch của mình như ý
- Cậu...các cậu...- Sakura lắp ba lắp bắp thì bỗng Tomoyo cất tiếng
- Xin lỗi cậu Sakura vì từ sáng đến giờ...bọn tớ đều nói dối cậu và... Tất cả là vì muốn cho cậu một bất ngờ!
- Tớ...tớ...không trách cậu đâu Tomoyo! Cảm ơn cậu! - Sakura ôm chầm lấy Tomoyo
- Này này...-Syaoran xen ngang - Tớ cũng có công nữa mà! Đúng không Eriol?
Eriol không trả lời mà chỉ gật đầu một cái rồi mỉm cười
- Vậy thì cũng cảm ơn hai cậu luôn! - Sakura nói và cười một nụ cười thật tươi
- Thôi được rồi, chúng ta nhập tiệc thôi! - Syaoran kéo tay Sakura đi về bàn tiệc rồi mời Tomoyo và Eriol vào chung. Cả bốn người cứ nói đùa và dùng bữa suốt cả buổi tối, Sakura thì thổi nến trong khi mọi người hát mừng sinh nhật cô. Không khí vui vẻ, rộn ràng tràn khắp cả sân thượng cho đến tận khuya.
Syaoran nhẹ nhàng cầm tay Sakura rồi ghé sát vào tay cô
- Đi theo tớ, tớ có thứ này muốn cho cậu xem này!
Sakura hơi ngạc nhiên nhưng rồi đi theo Syaoran. Anh dẫn cô đi đến gần lan can, đúng lúc tất cả ánh đèn trên sân thượng dịu đi không còn sáng như lúc đầu nữa. Anh lấy tay bịt mắt Sakura lại từ phía sau
- Syaoran?! - Sakura giật mình
- Tớ ở ngay sau cậu thôi! - Syaoran nói với giọng thật nhỏ chỉ mình anh và Sakura nghe được - Cậu sẵn sàng rồi chứ?! Sẽ rất là bất ngờ đấy!
Sakura khẽ gật đầu và rồi Syaoran từ từ lấy tay ra.
- Wow! Đẹp thật!
Trước mắt Sakura lúc này là cả một bầu trời đầy sao và đặc bjệt hơn là có cả...
- A! Sao băng kìa! Nhiều thật đấy!- Sakura reo lên và chỉ tay lên bầu trời - Cậu mau ước đi Syaoran!
- Hả? Ước gì? - Syaoran giật mình khi nghe Sakura nói thế- Không lẽ cậu không biết thật sao?
- Biết! Nhưng tớ lại không tin vào chuyện đó! Thật nhảm nhí!
- Cậu thử một lần đi mà! - Sakura năn nỉ
- Không!
- Một lần thôi có mất mát gì đâu. Đi...- Sakura tiếp tục năn nỉ
- Thôi được rồi! - Syaoran miễn cưỡng đồng ý
Sakura cười típ mắt khi nghe Syaoran nói lời đồng ý
- Nhanh lên! Cậu mau ước đi! Điều ước chắc chắn sẽ thành sự thật!
Sakura nói rồi nhắm mắt lại và...ước. Syaoran cũng làm theo Sakura. Sau khi ước xong, anh quay qua phía Sakura, cô vẫn chưa ước xong... Trông cô lúc này thật đẹp! Đôi mắt nhắm lại, mái tóc tung bay trong gió... Khuôn mặt cô như toát lên một vẻ gì đó trông thật đẹp và khiến cho người ta cảm thấy thật bình yên khi ngắm khuôn mặt ấy. Sakura cứ như một thiên thần tỏa sáng cả một bầu trời đêm...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó ở một nơi khác trên sân thượng, Tomoyo và Eriol đang đứng cạnh nhau và cùng nhau nhìn ngắm những ngôi sao trên trời trông rất hạnh phúc.
- Sao băng kìa! – Tomoyo chỉ tay về phía bầu trời đêm, nơi vừa xuất hiện vài ngôi sao băng – Nó đẹp thật, Eriol nhỉ?
- Ừk! Tomoyo nè! – Eriol nhìn những ngôi sao xa xăm trên bầu trời mỉm cười – Cậu biết ko, với tớ... cậu là một người rất quan trọng, thật sự rất quan trọng, tớ thật sự... Tomoyo, cậu đồng ý làm bạn gái tớ nhé?
Câu nói của Eriol khiến Tomoyo hơi bất ngờ và ngạc nhiên, cô quay sang nhìn anh ấp úng hỏi
- Tớ...tớ...chẳng phải chúng ta đã là...
- Tớ biết cậu tính nói điều gì, Tomoyo à – Eriol cắt ngang lời nói của Tomoyo – Nhưng... ý của tớ là cậu sẽ mãi mãi là bạn gái của tớ nhé...cho đến khi chúng ta...mãi là của nhau, sống bên nhau, mặc dù tớ và cậu có cách xa nhau đi nữa. Được chứ?!
Giọng nói Eriol vang lên đều đều. Tomoyo lắng nghe những lời mà Eriol nói, cô chần chừ suy nghĩ lúc lâu rồi cũng gật đầu đồng ý mặc cho những băn khoăn trong lòng mình, vì cô tin những gì mà Eriol nói và luôn ủng hộ những việc mà anh làm. Eriol thấy thế liền mỉm cười mà ko giấu được niềm vui sướng của mình, anh ôm chầm lấy cô và thỏ thẻ vào tai cô “Cảm ơn em, Tomoyo!” rồi anh lấy trong túi mình ra một chiếc nhẫn được làm rất tinh tế và rất đẹp, anh nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô cùng với một lời nói
- Chiếc nhẫn này sẽ là vật chứng minh cho tình tình cảm giữa anh và em, nó sẽ là biểu hiện cho lời hứa của chúng ta hôm tay và cho đến lúc đó...em hãy giữ lấy nó, bạn gái của anh nhé!
Tomoyo lúc này đây ko nói gì nên lời nữa. Những hành động của Eriol khiến cho gương mặt cô đã đỏ giờ lại them đỏ hơn, ko giấu đựoc cảm xúc của mình lúc này, cô ôm lấy cổ Eriol và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh khiến anh vô cùng ngạc nhiên
- Em sẽ hứa, em sẽ giữ gìn chiếc nhẫn này, sẽ trân trọng nó...và...em cũng sẽ mãi là bạn gái của anh cho đến khi hai ta thật sự thuộc về nhau!
Sau khi đặt nụ hôn lên má Eriol, Tomoyo mới nhận ra những gì mà mình đã nói và làm lúc nãy, cô bất giác ngượng chin mặt, vội buông tay ra nhưng... bất ngờ, Eriol đã nhanh tay ôm lấy eo cô và kéo cô về phái mình. Tomoyo chưa kịp phản ứng trước hành động này của Eriol thì đã bị anh khóa môi cô lại. Ngạc nhiên trước sự việc đang xảy ra, Tomoyo khựng lại, hơn 5s sau đó cô mới hiểu được những chuyện đang xảy ra, rồi cô cũng đáp lại nụ hôn đó của Eriol, cô như đắm chìm vào nụ hôn đó, một nụ hôn mãnh liệt nhưng ko kém phần ngọt ngào và lãng mạn và đó cũng là nụ hôn đầu của hai người họ. Buổi tối hôm đó, Eriol và Tomoyo đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được ở cạnh nhau suốt đêm.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong khi đó phía ở Sakura và Syaoran cũng ko kém phần lãng mạn. sau khi nhắm mắt cầu nguyện xong, sakura mở mắt ra nhìn lên bầu trời đêm đầy sao
- Syaoran, cậu ước xong chưa? – Sakura quay sang Syaoran hỏi nhưng lại ko thấy anh đâu – Syaoran, cậu đâu rồi? – cô quay người lại định tìm anh nhưng khi vừa quay đầu lại thì bất ngờ xuất hiện trước mặt cô là một sợi dây chuyền mặt mặt trăng và chính giữa là một ngôi sao nhỏ trông rất đẹp mắt. Syaoran đứng trước mặt Sakura, tay cầm sợi dây chuyền mỉm cười
- Tặng cậu, quà sinh nhật! Cậu thích chứ?!
Sakura nhìn Syaoran khẽ gật đầu ngượng ngùng. Anh bước đến bên cô, vuốt nhẹ mái tóc sang một bên rồi đeo sợi dây chuyền vào cổ cô
- Sợi dây chuyền này rất đặc biệt đấy! Cậu nhớ giữ cho cẩn thận, sẽ không có sợi thứ hai đâu nếu cậu làm mất nó đấy nhé!
Nghe Syaoran nói, Sakura đưa tay lên cầm lấy mặt sợi dây chuyền. Lúc nãy vì hơi tối nên cô chưa nhìn rõ sợi dây chuyền, nhưng giờ đây, khi cầm mặt dây chuyền trên tay, cô vô cùng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của sợi dây chuyền. Mặt mặt trăng hình lưỡi liềm đựợc chạm khắc những viên kim cương một cách rất tỉ mỉ, chính giữa là một ngôi sao được đính một viên kim cương. Và điều khiến cô ngạc nhiên và xúc động hơn hết là dòng chữ nhỏ “Syaoran, Sakura Love Forever” được khắc vào mặt sau của mặt dây chuyền, nhìn những dòng chữ đó, cô bất giác mỉm cười hạnh phúc, cô đã hiểu lý do vì sao Syaoran nói sẽ ko bao giờ có sợi dây chuyền thứ hai giống sợi mà cô đang đeo trên cổ rồi.
- Cảm ơn cậu rất nhiều, Syaoran! Cảm ơn vì tấ cả những gì mà cậu đã làm cho tớ! Tớ thật sự rất thích nó!
- Cậu không cần phải...- Syaoran chưa kịp nói hết câu thì anh chợt khựng lại mở to mắt ngạc nhiên khi Sakura chồm lên kiss nhẹ vào môi anh. Một nụ hôn nhẹ, tưởng chừng như chỉ lướt qua nhưng nó lại khiến Syaoran khá bất ngờ và hạnh phúc.
- Sakura, cậu...
Sakura lung túng vì hành động vừa rồi của mình, cô quay phắt lưng lại nhỏ giọng
- Tớ...tớ...tớ không cố ý đâu! Xem như tớ trả cậu cái hôn mà hôm qua tớ đã nợ cậu khi thua cuộc thi câu cá đó! Tớ...tớ...
Syaoran bật cười trước thái độ của Sakura lúc bấy giờ, trong suy nghĩ của anh, nhìn Sakura trông rất ư là đáng yêu.
- Ngốc à! – anh gõ nhẹ lên đầu cô một cái – Nếu muốn trả tớ phần thưởng hôm qua thì hôn ở má cũng được vậy, cần gì phải là ở môi chứ. Hay...dây chỉ là lý do mà cậu tự đặt ra? Có phải là cậu...
- Cậu ở đó mà nói nhảm gì thế? Tớ...tớ...
- Cậu yêu tớ rồi chứ gì? – Syaoran tiếp tục trêu chọc Sakura
- Không có mà!
- Không có sao lại hôn tớ chứ? Cậu yêu tớ thật rồi! – Syaoran cười
- Đã nói không là không mà! – Sakura cứ khư khư chối
- Có mà!
- Không!
- Có là có!
- Không là không!
......
......
......
- Đã nói là có mà! – Syaoran vẫn cứ tiếp tục
- Ừk thì có đấy! Tớ yêu cậu đấy thì đã sao?!
- Hoe....Tớ thua rồi sao???? - Sakura la lên khi kết quả cuộc thi được công bố một cách rất rõ ràng sau h thi đấu:
Syaoran về nhất vớj con cá ngừ to
Sakura thì về nhì khi mãi h mà chỉ câu được chú cá vàng nhỏ
Và...Eriol thì chẳng được con nào (vì cuộc thi này anh cố tính để mình là người thua cuộc khi mà suốt cuộc thi anh cứ cầm cầu câu giật lên, giật xuống nên chẳng con cá nào dám đến gần)
- Thôi mà Sakura, chẳng phải Eriol cũng thua cậu đó thôi! - Tomoyo an ủi Sakura rồi nhìn Eriol mỉm cười đắc ý
- Gjờ đến phần thưởng dành cho người chiến thắng - Eriol nói khi hiểu ý Tomoyo muốn nói - Sakura, cậu...
- Không! Không - đời - nào!
Sakura ré lên với một khuôn mặt đỏ bừng nhìn người con trai mái tóc màu hạt dẻ. Người con trai đó nhìn Sakura rồi cười một cách rất chi là nham hiểm khi thấy Sakura phản ứng như thế.
- Sao lại không? - Syaoran hỏi - Rõ ràng là cậu thua tớ mà...
- Nhưng...- Sakura ấp úng rồi lắc đầu - Không, không, không là không!!!
- Không? - Syaoran nhíu mày - Nhưng từ lúc đầu chúng ta đã quyết định như thế rồi nhé!
- Không! Đổi cái khác đi...
- Không được! Ngay từ đầu cậu cũng đã đồng ý như thế rồi còn gì! - Syaoran kiên quyết
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa...phần thưởng của tớ đâu...
Tomoyo và Eriol nhìn hai người họ rồi cười khúc khích. Lúc nãy Eriol đã “tặng” cko Syaoran vào cái đánh mạnh vào lưng với câu nói “Chúc mừng cậu đã thắng!” như phần thưởng cho Syaoran. Và giờ thì chỉ còn Sakura, cô hết sức áy náy và ngượng đến mức chẳng nói được lời nào “Không lẽ...mình phải hôn Syaoran thật sao?”
Nhìn Sakura lúc này, Syaoran mỉm cười rồi tiến đến xoa đầu cô
- Tớ chỉ giỡn chút cho vui thôi mà... Không cần phải như thế đâu...
Sakura cúi gằm mặt xuống, đan chéo hai tay vào nhau, lắp bắp
- Syaoran, tớ... chỉ tại...
- Tớ biết mà! Tớ không muốn làm khó cậu đâu! Ngốc!- Syaoran thì thầm vào tai Sakura rồi cốc nhẹ vào đầu cô - Xem ra lần này cậu nợ tớ một nụ hôn rồi nhỉ?!
Buổi chiều hôm đó, cả bốn người đều vui vẻ thưởng thức món cá nướng do chính tay họ cùng nhau trổ tài ngay trên con thuyền đó.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, những con sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ, phía chân trời mặt trời dần dần nhô lên khỏi mặt biển, những cơn gió biển thổi nhè nhẹ vào bờ... Tất cả như thể hiện hôm nay sẽ là một ngày rất đẹp và hơn thế nữa, hôm nay là ngày cuối cùng của bốn người họ ở biển và cũng là một ngày hết sức đặc biệt!Trong một căn phòng ở khu resort, một cô gái với mái tóc nâu trà vẫn còn đang say giấc nồng của mình. Ở ngoài phòng khách
- Mọi chuyện cứ tiến hành theo kế hoạch nhé! - Syaoran lên tiếng.
- Ừ! Tớ và Eriol sẽ cố gắng! Kế hoạch này chắc chắn sẽ thành công một cách tốt đẹp! - Tomoyo nhìn Eriol cười, anh cũng đáp lại cô bằng nụ cười của mình.
Bỗng “Cạch“...
Cửa phòng Sakura mở ra khiến tất cả mọi người ở phòng khách gjật mình
- Good morning...everyone! - Sakura bước ra khỏi phòng trong khi cô vẫn còn mắt nhắm mắt mở rồi ngồi xuống ghế sofa gần đó
- Chào... cậu, Sakura! - Tomoyo đáp lại - Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?
- Các cậu còn dậy sớm hơn cả tớ nữa mà! Ờ mà lúc nãy tớ có nghe loáng thoáng là các cậu đang định làm gì đó thì phải...
Câu nói của Sakura khiến mọi người giật bắn người, Syaoran thấy thế liền nhanh trả lời lại
- Không có gì đâu, bọn tớ chỉ đang nói chuyện với nhau một chút thôi!
- Ừ! Đúng thế! - Eriol nói
- Các cậu khiến tớ hơi nghi ngờ đấy! - Sakura nhíu mày nhìn mọi người
- Thôj bây giờ cậu vào thay đồ đi Sakura rồi chúng ta đi chơi nhé! - Tomoyo lôi Sakura vào phòng và không quên nháy mắt ra hiệu với Syaoran và Eriol, hai người như hiểu ý bèn gật đầu.
Lát sau, sau khi thay đồ xong, Sakura và Tomoyo bước ra khỏi phòng
- Syaoran, Eriol, hôm nay tớ và Tomoyo định đi trung tâm thương mại, hai cậu đi cùng nhé!
- Xin lỗi Sakura, nhưng hôm nay tớ và Syaoran có việc bận rồi! - Eriol nói - Phải không Syaoran?
- Ừ! Tớ phải đi giải quyết một chút chuyện ở resort!
- Vậy thì tớ và Tomoyo sẽ chờ hai cậu!
- Không cần đâu, hai cậu cứ đi chơi với nhau đi, không cần phải chờ bọn tớ đâu! - Eriol mỉm cười
- Nhưng...- Sakura chưa kịp nói thì Tomoyo đã cầm hai tay cô lắc lắc
- Chúng ta đi thôi Sakura, khi nào xong chắc hẳn hai cậu ấy sẽ đến chỗ chúng ta mà. Phải không Syaoran?
- Ừ! Đúng vậy đấy! - Syaoran vội trả lời rồi mở cửa lôi Eriol ra theo - Thôi bọn tớ đi đây! Hai cậu đi chơi vui nhé!
Eriol bị Syaoran lôi đi nhưng không quên tạm biệt hai cô gái đang đứng trong phòng. Cô gái tóc đen dài ngang lưng vui vẻ tạm biệt lại, còn người con gái với mái tóc nâu trà ngang vai thì vẫn còn đang ngơ ngác nhìn theo.
- Tomoyo! - Sakura cất tiếng khi hai người kia đi khuất - Cậu có thấy hai cậu ấy có gì lạ không?
- Ý cậu là Syaoran và Eriol?
- Ừ! - Sakura gật đầu cái “rụp” - Cứ như hai người họ đang giấu ta chuyện gì đó thì phải. Cậu có thấy thế không, Tomoyo? - Tớ thấy họ vẫn bình thường mà. Thôi chúng ta đi đến trung tâm thương mại đi, tớ sẽ lựa cho cậu vài bộ đồ...
- Nhưng tớ còn nhiều đồ lắm!
Sakura nói khi bị Tomoyo kéo tay đi ra khỏi phòng. Hai người cùng nhau đi ăn sáng rồi tới vài cửa hàng, Tomoyo cứ lôi Sakura đi vào từng cửa hàng một để chọn cho cô vài bộ váy thật xinh. Nhưng có điều lựa mãi mà vẫn chưa có bộ nào ưng ý nên Sakura tiếp tục bị kéo đi sang cửa hàng khác. Mãi cho đến chiều, cuối cùng Tomoyo cũng đã lựa được một bộ váy với những đường nét rất tinh tế, hoa văn lại hài hòa tạo một cảm giác tươi mới cho người xem lẫn người mặc. Tomoyo ngắm Sakura trong bộ váy đó mà không ngừng xuýt xoa khen ngợi
- Bộ váy này tuyệt mĩ thật! Sakura, cậu mặc nó trông rất đẹp, cứ như thiên thần vậy đấy! Chúng ta sẽ mua nó!
Sakura thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng Tomoyo cũng đã lựa được một bộ váy mà cô ấy thích sau mấy tiếng đồng hồ đi thử đồ, nếu không thì chắc giờ này Sakura phả tiếp tục thử đồ nữa quá
- Vậy tớ vào thay đồ nha! - Sakura định quay lưng đi vào nhưng đã bị Tomoyo cản lại
- Không cần đâu, Sakura! Cậu cứ mặc bộ váy đó luôn đi!
- Hả? - Sakura ngạc nhiên - Nhưng...nhưng...
- Tớ nghe nói rằng hôm nay resort có tiệc nên tớ muốn chúng ta đến đó! Nha Sakura, cậu mặc bộ váy này đến đó cùng tớ nha?! - Tomoyo năn nỉ với đôi mắt long lanh
- Ừ, cũng được! - Sakura đồng ý với lời đề nghị của Tomoyo - Để tớ báo với Syaoran và Eriol...
- Không cần đâu! - Tomoyo đột nhiên phản đối khiến Sakura vô cùng ngạc nhiên vì trước giờ Tomoyo chưa bao giờ giống như lúc này, nhất là khi kêu Syaoran và Eriol đi chung nhưng Tomoyo lại phản đối.
- À...ý tớ là chúng ta không nên phiền hai cậu ấy trong khi hai cậu ấy đang bận - Tomoyo cười
- Cậu nói cũng đúng! - Sakura trầm tư suy nghĩ - À mà cậu không lựa váy à, chẳng phải cậu cũng đi cùng tớ sao?
- Tớ lựa xong rồi! Cậu chờ tớ một lát nhé!
Tomoyo nói rồi bước vào phòng thay đồ. Sau một lúc thay đồ xong, Tomoyo bước ra với một bộ đầm dài màu tím nhạt trông rất sang trọng và kiêu sa.
- Wow! Trông cậu tuyệt thật đấy, Tomoyo!
- Cậu cũng vậy mà! - Tomoyo nhìn Sakura mỉm cười - Thôj chết...- Tomoyo hốt hoảng la lên
- Có chuyện gì sao?
- Tớ quên mất tớ còn một chút chuyện nhỏ, xin lỗi cậu Sakura, cậu có thể về resort trước được không?
- Không sao đâu! Cậu cứ đi đi! - Sakura cười
- Vậy tớ đi trước nhé! Hẹn gặp cậu ở resort! Ở trên sân thượng đấy nhé!
Tomoyo nói rồi vội vã ra khỏi cửa hàng rồi bắt một chiếc taxi đi. Sakura nhìn theo mà ngơ ngác “Sân thượng sao? Có khi nào mà resort tổ chức tiệc ở trên sân thượng đâu? Thật khó hiểu!!!” Nhưng rồi cô cũng bắt taxi về resort. Về đến resort, Sakura thấy hơi lạ khi những nhân viên trong resort xếp thành hai hàng trước cửa cứ nhìn cô rồi mỉm cười cúi đầu chào. Đặc biệt hơn hết là hai bên đường còn có rất nhiều hoa hồng, và khi đi được một đoạn thì bất chợt có một nhân viên bước đến gần Sakura cầm một bó hoa hồng và một con gấu bông đưa cho cô
- Có một vị khách tặng cho em! Hi vọng em sẽ thích! - Chị nhân viên đó mỉm cười nói và đưa cho Sakura những món quà đó
- Chị có thể cho em biết người đó là ai không ạ?
- Xin lỗi em, chị không thể nói được, đó là bí mật! - Chị nhân viên nói rồi cúi chào bước đi.
“Lạ thật! Rốt cuộc những chuyện này là sao nhỉ?” Sakura thầm nghĩ rồi bước đến thang máy, cô bấm nút lên sân thượng nhưng không ngừng suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra, cô nhìn những món quà trên tay mình mà không ngừng thắc mắc “Thật ra là người đó là ai chứ? Những chuyện hôm nay thật kỳ lạ!” đang mải mê suy nghĩ thì ”Ting” cánh cửa thang máy mở ra. Sakura bước ra sân thượng nhưng... mọi thứ trên sân thượng hoàn toàn tối đen khiến cô không thể thấy gì cả “Sao trên đây không có ai cả? Lúc nãy rõ ràng chẳng phải là Tomoyo bảo mình rằng tiệc được tổ chức trên sân thượng hay sao? Sao trên đây lại tối thế, chẳng có lấy một ánh đèn?” Sakura bước đi thêm vài bước và rồi...