- Ừk thì có đấy! Tớ cậu đấy thì sao?! - trong một phút ko suy nghĩ, Sakura đã lỡ thừa nhận những lời mà Syaoran nói, cô vội vã bịt miệng mình lại, Syaoran cũng hơi bất ngờ
- Cậu vừa nói gì, Sakura? – Syaoran giả vờ như chưa nghe thấy gì bèn hỏi lại, nhưng thật ra trong long anh lúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sakura ko biết nên phải trả lời như thế nào, cô bèn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm nói lớn
- Tớ nói tớ yêu cậu đấy, Li Syaoran!
Syaoran cười nhẹ và rồi dần bước lại gần Sakura, anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô từ phía sau và thỏ thẻ vào tai cô
- Anh cũng vậy, anh cũng rất yêu em, Sakura àk!
Câu nói ấy của Syaoran khiến Sakura bất giác ngượng ngùng, người cô nóng bừng lên, tim cô như đập lệch một nhịp sau câu nói ấy của anh “Syaoran vừa mới nói gì cơ? Cậu ấy bảo là...” và điều mà cô ko hề nghĩ đến là Syaoran lại thay đổi cách xưng hô “anh-em” đối với cô lúc này, cô như ko tin những gì mà mình nghe thấy nữa. Syaoran từ từ quay người Sakura lại, hai người nhìn nhau, mắt chạm mắt, mặt đối mặt, lúc này đây, tim hai người đập thật nhanh tưởng chừng như có thể nghe thấy. Syaoran nhìn Sakura rồi cười một cách đắc ý
- Em đã dám cướp đi nụ hôn của anh lúc nãy, em giỏi thật đấy! Bây giờ anh sẽ bắt em trả nó lại cho anh, Sakura ngốc của anh!
Vừa dứt lời, Syaoran bắt đầu đưa khuôn mặt của mình tiến lại gần Sakura một cách thật nhanh chóng và rồi... môi chạm môi... Sakura hoàn toàn ở tư thế bị động, mất vài giây sau cô mới sực tỉnh lại và ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cô dùng hai tay đẩy mạnh Syaoran ra nhưng mãi vẫn ko được, sức lực cô lúc này như bị nụ hôn của Syaoran hút cạn dần, và rồi cô cũng bất lực đáp lại nụ hôn đó của anh một cách nhiệt tình, ko chống cự nữa.
Vào lúc này đây...
Cả hai người đều cảm nhận được vị ngọt trên đôi môi của nhau...
Syaoran vòng tay ra sau người Sakura và ôm cô thật chặt...
Và cũng lúc này đây, cả hai người đều có chung suy nghĩ “Giá như phút giây này có thể dừng lại...mãi mãi...”
Sau một hồi lâu, Sakura cảm thấy hơi khó thở thì Syaoran mới chịu buông cô ra, nhưng ánh mắt lại ko thể nào rời khỏi làn môi ấy...
“Thật là...cứ như thế này thì sau này xa em chắc anh sẽ nhớ như điên mất thôi! Trái tim anh thật sự thuộc về em rồi đấy, Sakura!”
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vài ngày sau khi chuyến đi biển kết thúc, mọi người trở về với cuộc sống hàng này của mình và tiếp tục quay lại trường học sau nhhững ngày vui chơi, thư giãn ở biển.Vào giờ sinh hoạt tại lớp Sakura, cô Miki – GVCN của lớp bước vào phổ biến lại những hoạt động vừa qua của lớp cũng như là của trường cho các hs nghe. Nhưng hầu như tất cả hs trong lớp đều ko chú ý đến những gì mà cô Miki nói mà cứ xúm lại với nhau, tụ năm, tụ bảy đùa giỡn, tám chuyện với nhau. Sau khi phổ biến xong, cô Miki nhìn cả lớp, một lúc sau...sát khí tỏa ra xung quanh khi cô thấy dường như chả có đứa hs nào chịu ngồi nghe, từ nãy đến giờ cô cứ tưởng mình đọc thoại với chính mình vậy.”Rầm”
Tiếng cây thước mà cô Miki vừa đập mạnh xuống bàn vang lớn khiến cho cái lớp nãy giờ hỗn loạn như cái chợ bỗng trở nên im thinh thít, tất cả hs lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình. Cô quét mắt nhìn khắp lớp rồi lên tiếng
- Nãy giờ các em nói chuyện...vậy nãy giờ cô nói những gì các em có nghe thấy ko? Ai đứng lên nói lại cho cô nghe xem!
Sau câu hỏi của cô Miki, cả lớp cúi gằm mặt mình xuống ko nói lấy tiếng nào, ko khí lớp học lúc này bỗng trở nên căng thẳng. Miki nhìn đám hs của mình rồi lắc đầu thở dài
- Được rồi! Nãy giờ những gì cô nói cũng ko có gì là quan trọng cho lắm – cả lớp nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm – Nhưng...những gì cô sắp nói tiếp theo sẽ rất quan trọng, các em phải nghe cho kĩ, được chứ?
- Vâng! – cả lớp đồng thanh một cách chán nản, cô Miki thì tiếp tục
- Như mọi năm vào thời điểm này, trường ta thường bước vào kì thi cuối học kì, việc này cũng ko có gì lạ so với các em. Nhưng...điều quan trọng là năm nay kì thi học kì này cũng là kì thi cuối cấp, và lần này, cô hiệu trưởng vừa mới thong báo rằng, kì thi này các em sẽ được các thầy cô của sở về canh gác... Các em chỉ còn có hai tuần để ôn tập, đến cuối tháng các em sẽ chính thức thi. Vì thế cô mong rằng các em có thể ôn tập thật kĩ và nắm vững những kiến thức mà mình đã học, bên cạnh đó, các giáo viên của các bộ môn cũng sẽ giúp các em ôn tập, có gì còn thắc mắc thì các em có thể hỏi các thầy cô đó. Cô hi vọng các em sẽ cố gắng hết sức vì chắc hẳn ko ai muốn rớt tốt nghiệp đâu nhỉ?! – cô Miki mỉm cười – Thôi, hôm nay chúng ta chỉ sinh hoạt đến đây, các em có thể nghỉ!
Vừa dứt lời thì tiếng chuông báo giờ học kết thúc vang lên, cả lớp đứng lên chào cô. Sau khi cô vừa ra khỏi lớp thì những tiếng bàn tán lại nổi lên một cách thật ồn ào
- Chết rồi! Chắc kì này tớ rớt mất...- hs 1
- Lần này chắc đề khó lắm!...- hs 2
- Tớ chưa học bài nữa. Chỉ còn hai tuần, học kịp ko đây? – hs 3
......
......
......
Ở phia một góc lớp, nhóm của Sakura cũng ko khác gì các hs khác, họ cũng cùng nhau bàn tán về việc ôn tập cho kì thi cuối kì sắp tới
- Hoe?! Chúng ta chỉ còn hai tuần ôn tập, làm sao bây giờ? – Sakura ôm đầu gục xuống bàn than vãn.
- Sakura, cậu ghét thi lắm sao? – Eriol lên tiếng.
- Ừk! Tớ ghét, rất là ghét thi và đặc biệt là môn Toán! Tớ chẳng học tốt môn đó chút nào cả! Nó rất khó!
- Em ghét là phải rồi! Lúc nào em cũng thế mà! – Syaoran vừa bỏ sách vở vào cặp vừa nói với vẻ trêu chọc – Ai bảo em lười quá làm gì?
- Anh dám bảo em lười àk?! – Sakura liếc xéo Syaoran
- Sakura nèk! – Tomoyo nãy giờ im lặng bấy giờ mới chợt lên tiếng – Tớ nghĩ hay là chúng ta học nhóm được ko? Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình học khi gặp khó khăn...
- Tớ nghĩ ý kiến của Tomoyo hay đó! – Eriol nhiệt tình ủng hộ rồi quay sang Sakura - Sakura này, chẳng phải cậu đang gặp khó khăn với môn Toán sao? Syaoran có thể giúp cậu việc này đấy, cậu ấy học rất tốt môn Toán. Syaoran sẽ kèm cậu trong một thời gian.
- Nhưng...- Sakura quay sang nhìn Syaoran, anh vẫn ngồi im lặng
- Tớ thấy được đấy! Syaoran cậu có ý kiến gì ko? – Tomoyo cắt lời Sakura
Syaoran nhìn Sakura một lúc rồi nhún vai – Sao cũng được, tớ ko có ý kiến.
- Nếu Syaoran đã đồng ý thì Sakura...còn cậu?
- Tớ cũng thế!
- Vậy thì được rồi! chúng ta sẽ học nhóm tại nhà Syaoran – Tomoyo tiếp tục – Và chúng ta sẽ bắt đầu ngay ngày hôm nay, được chứ?!
- Ừk! – cả ba người còn lại cùng đồng thanh đáp lại, nhanh dọn dẹp sách vở vào cặp rồi cùng nhau về nhà Syaoran.
Sakura bước đi thêm vài bước và rồi... cả sân thượng được thắp sáng lên bởi những ánh đèn và khung cảnh trước mắt Sakura lúc này là hoa, đèn và có cả một bàn tiệc nhỏ... Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là Tomoyo, Syaoran và cả Eriol đều ở đây. Syaoran dần bước đến gần Sakura và nở một nụ cười
- Cuối cùng cậu cũng đến rồi, Sakura! Bọn tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy!
- Syaoran...chuyện này...chuyện này...là...sao? - Sakura ngạc nhjên nhìn mọi thứ xung quanh nói không nên lời
- Cậu thử đoán xem! - Syaoran nói rồi chỉ tay về một phía trên sân thượng và tại nơi đó những ngọn nến dần được thắp lên thành dòng chữ “Happy Birthday Sakura“.
Sakura đứng như trời chồng, cô lấy tay bịt miệng mình lại mà ko thể giấu khỏi sự ngạc nhiên.
- Cậu thích chứ, Sakura?! - Syaoran mỉm cười khi kế hoạch của mình như ý
- Cậu...các cậu...- Sakura lắp ba lắp bắp thì bỗng Tomoyo cất tiếng
- Xin lỗi cậu Sakura vì từ sáng đến giờ...bọn tớ đều nói dối cậu và... Tất cả là vì muốn cho cậu một bất ngờ!
- Tớ...tớ...không trách cậu đâu Tomoyo! Cảm ơn cậu! - Sakura ôm chầm lấy Tomoyo
- Này này...-Syaoran xen ngang - Tớ cũng có công nữa mà! Đúng không Eriol?
Eriol không trả lời mà chỉ gật đầu một cái rồi mỉm cười
- Vậy thì cũng cảm ơn hai cậu luôn! - Sakura nói và cười một nụ cười thật tươi
- Thôi được rồi, chúng ta nhập tiệc thôi! - Syaoran kéo tay Sakura đi về bàn tiệc rồi mời Tomoyo và Eriol vào chung. Cả bốn người cứ nói đùa và dùng bữa suốt cả buổi tối, Sakura thì thổi nến trong khi mọi người hát mừng sinh nhật cô. Không khí vui vẻ, rộn ràng tràn khắp cả sân thượng cho đến tận khuya.
Syaoran nhẹ nhàng cầm tay Sakura rồi ghé sát vào tay cô
- Đi theo tớ, tớ có thứ này muốn cho cậu xem này!
Sakura hơi ngạc nhiên nhưng rồi đi theo Syaoran. Anh dẫn cô đi đến gần lan can, đúng lúc tất cả ánh đèn trên sân thượng dịu đi không còn sáng như lúc đầu nữa. Anh lấy tay bịt mắt Sakura lại từ phía sau
- Syaoran?! - Sakura giật mình
- Tớ ở ngay sau cậu thôi! - Syaoran nói với giọng thật nhỏ chỉ mình anh và Sakura nghe được - Cậu sẵn sàng rồi chứ?! Sẽ rất là bất ngờ đấy!
Sakura khẽ gật đầu và rồi Syaoran từ từ lấy tay ra.
- Wow! Đẹp thật!
Trước mắt Sakura lúc này là cả một bầu trời đầy sao và đặc bjệt hơn là có cả...
- A! Sao băng kìa! Nhiều thật đấy!- Sakura reo lên và chỉ tay lên bầu trời - Cậu mau ước đi Syaoran!
- Hả? Ước gì? - Syaoran giật mình khi nghe Sakura nói thế- Không lẽ cậu không biết thật sao?
- Biết! Nhưng tớ lại không tin vào chuyện đó! Thật nhảm nhí!
- Cậu thử một lần đi mà! - Sakura năn nỉ
- Không!
- Một lần thôi có mất mát gì đâu. Đi...- Sakura tiếp tục năn nỉ
- Thôi được rồi! - Syaoran miễn cưỡng đồng ý
Sakura cười típ mắt khi nghe Syaoran nói lời đồng ý
- Nhanh lên! Cậu mau ước đi! Điều ước chắc chắn sẽ thành sự thật!
Sakura nói rồi nhắm mắt lại và...ước. Syaoran cũng làm theo Sakura. Sau khi ước xong, anh quay qua phía Sakura, cô vẫn chưa ước xong... Trông cô lúc này thật đẹp! Đôi mắt nhắm lại, mái tóc tung bay trong gió... Khuôn mặt cô như toát lên một vẻ gì đó trông thật đẹp và khiến cho người ta cảm thấy thật bình yên khi ngắm khuôn mặt ấy. Sakura cứ như một thiên thần tỏa sáng cả một bầu trời đêm...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó ở một nơi khác trên sân thượng, Tomoyo và Eriol đang đứng cạnh nhau và cùng nhau nhìn ngắm những ngôi sao trên trời trông rất hạnh phúc.
- Sao băng kìa! – Tomoyo chỉ tay về phía bầu trời đêm, nơi vừa xuất hiện vài ngôi sao băng – Nó đẹp thật, Eriol nhỉ?
- Ừk! Tomoyo nè! – Eriol nhìn những ngôi sao xa xăm trên bầu trời mỉm cười – Cậu biết ko, với tớ... cậu là một người rất quan trọng, thật sự rất quan trọng, tớ thật sự... Tomoyo, cậu đồng ý làm bạn gái tớ nhé?
Câu nói của Eriol khiến Tomoyo hơi bất ngờ và ngạc nhiên, cô quay sang nhìn anh ấp úng hỏi
- Tớ...tớ...chẳng phải chúng ta đã là...
- Tớ biết cậu tính nói điều gì, Tomoyo à – Eriol cắt ngang lời nói của Tomoyo – Nhưng... ý của tớ là cậu sẽ mãi mãi là bạn gái của tớ nhé...cho đến khi chúng ta...mãi là của nhau, sống bên nhau, mặc dù tớ và cậu có cách xa nhau đi nữa. Được chứ?!
Giọng nói Eriol vang lên đều đều. Tomoyo lắng nghe những lời mà Eriol nói, cô chần chừ suy nghĩ lúc lâu rồi cũng gật đầu đồng ý mặc cho những băn khoăn trong lòng mình, vì cô tin những gì mà Eriol nói và luôn ủng hộ những việc mà anh làm. Eriol thấy thế liền mỉm cười mà ko giấu được niềm vui sướng của mình, anh ôm chầm lấy cô và thỏ thẻ vào tai cô “Cảm ơn em, Tomoyo!” rồi anh lấy trong túi mình ra một chiếc nhẫn được làm rất tinh tế và rất đẹp, anh nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô cùng với một lời nói
- Chiếc nhẫn này sẽ là vật chứng minh cho tình tình cảm giữa anh và em, nó sẽ là biểu hiện cho lời hứa của chúng ta hôm tay và cho đến lúc đó...em hãy giữ lấy nó, bạn gái của anh nhé!
Tomoyo lúc này đây ko nói gì nên lời nữa. Những hành động của Eriol khiến cho gương mặt cô đã đỏ giờ lại them đỏ hơn, ko giấu đựoc cảm xúc của mình lúc này, cô ôm lấy cổ Eriol và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh khiến anh vô cùng ngạc nhiên
- Em sẽ hứa, em sẽ giữ gìn chiếc nhẫn này, sẽ trân trọng nó...và...em cũng sẽ mãi là bạn gái của anh cho đến khi hai ta thật sự thuộc về nhau!
Sau khi đặt nụ hôn lên má Eriol, Tomoyo mới nhận ra những gì mà mình đã nói và làm lúc nãy, cô bất giác ngượng chin mặt, vội buông tay ra nhưng... bất ngờ, Eriol đã nhanh tay ôm lấy eo cô và kéo cô về phái mình. Tomoyo chưa kịp phản ứng trước hành động này của Eriol thì đã bị anh khóa môi cô lại. Ngạc nhiên trước sự việc đang xảy ra, Tomoyo khựng lại, hơn s sau đó cô mới hiểu được những chuyện đang xảy ra, rồi cô cũng đáp lại nụ hôn đó của Eriol, cô như đắm chìm vào nụ hôn đó, một nụ hôn mãnh liệt nhưng ko kém phần ngọt ngào và lãng mạn và đó cũng là nụ hôn đầu của hai người họ. Buổi tối hôm đó, Eriol và Tomoyo đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được ở cạnh nhau suốt đêm.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong khi đó phía ở Sakura và Syaoran cũng ko kém phần lãng mạn. sau khi nhắm mắt cầu nguyện xong, sakura mở mắt ra nhìn lên bầu trời đêm đầy sao
- Syaoran, cậu ước xong chưa? – Sakura quay sang Syaoran hỏi nhưng lại ko thấy anh đâu – Syaoran, cậu đâu rồi? – cô quay người lại định tìm anh nhưng khi vừa quay đầu lại thì bất ngờ xuất hiện trước mặt cô là một sợi dây chuyền mặt mặt trăng và chính giữa là một ngôi sao nhỏ trông rất đẹp mắt. Syaoran đứng trước mặt Sakura, tay cầm sợi dây chuyền mỉm cười
- Tặng cậu, quà sinh nhật! Cậu thích chứ?!
Sakura nhìn Syaoran khẽ gật đầu ngượng ngùng. Anh bước đến bên cô, vuốt nhẹ mái tóc sang một bên rồi đeo sợi dây chuyền vào cổ cô
- Sợi dây chuyền này rất đặc biệt đấy! Cậu nhớ giữ cho cẩn thận, sẽ không có sợi thứ hai đâu nếu cậu làm mất nó đấy nhé!
Nghe Syaoran nói, Sakura đưa tay lên cầm lấy mặt sợi dây chuyền. Lúc nãy vì hơi tối nên cô chưa nhìn rõ sợi dây chuyền, nhưng giờ đây, khi cầm mặt dây chuyền trên tay, cô vô cùng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của sợi dây chuyền. Mặt mặt trăng hình lưỡi liềm đựợc chạm khắc những viên kim cương một cách rất tỉ mỉ, chính giữa là một ngôi sao được đính một viên kim cương. Và điều khiến cô ngạc nhiên và xúc động hơn hết là dòng chữ nhỏ “Syaoran, Sakura Love Forever” được khắc vào mặt sau của mặt dây chuyền, nhìn những dòng chữ đó, cô bất giác mỉm cười hạnh phúc, cô đã hiểu lý do vì sao Syaoran nói sẽ ko bao giờ có sợi dây chuyền thứ hai giống sợi mà cô đang đeo trên cổ rồi.
- Cảm ơn cậu rất nhiều, Syaoran! Cảm ơn vì tấ cả những gì mà cậu đã làm cho tớ! Tớ thật sự rất thích nó!
- Cậu không cần phải...- Syaoran chưa kịp nói hết câu thì anh chợt khựng lại mở to mắt ngạc nhiên khi Sakura chồm lên kiss nhẹ vào môi anh. Một nụ hôn nhẹ, tưởng chừng như chỉ lướt qua nhưng nó lại khiến Syaoran khá bất ngờ và hạnh phúc.
- Sakura, cậu...
Sakura lung túng vì hành động vừa rồi của mình, cô quay phắt lưng lại nhỏ giọng
- Tớ...tớ...tớ không cố ý đâu! Xem như tớ trả cậu cái hôn mà hôm qua tớ đã nợ cậu khi thua cuộc thi câu cá đó! Tớ...tớ...
Syaoran bật cười trước thái độ của Sakura lúc bấy giờ, trong suy nghĩ của anh, nhìn Sakura trông rất ư là đáng yêu.
- Ngốc à! – anh gõ nhẹ lên đầu cô một cái – Nếu muốn trả tớ phần thưởng hôm qua thì hôn ở má cũng được vậy, cần gì phải là ở môi chứ. Hay...dây chỉ là lý do mà cậu tự đặt ra? Có phải là cậu...
- Cậu ở đó mà nói nhảm gì thế? Tớ...tớ...
- Cậu yêu tớ rồi chứ gì? – Syaoran tiếp tục trêu chọc Sakura
- Không có mà!
- Không có sao lại hôn tớ chứ? Cậu yêu tớ thật rồi! – Syaoran cười
- Đã nói không là không mà! – Sakura cứ khư khư chối
- Có mà!
- Không!
- Có là có!
- Không là không!
......
......
......
- Đã nói là có mà! – Syaoran vẫn cứ tiếp tục
- Ừk thì có đấy! Tớ yêu cậu đấy thì đã sao?!