Ngày hôm sau...
Cả bốn người Sakura, Syaoran, Tomoyo và Eriol đều tập trung trước cổng khu vui chơi giải trí
- Yeahhh...! Hôm nay lại được đi chơi rồi! Thích quá! – Sakura reo lên đầy phấn khích - Ờ mà... sao hôm nay chúng ta lại đi chơi? Ko lẽ có dịp gì àk?!
- Tại tớ thấy lâu rồi chúng ta ko đi đâu chơi nên hôm nay tớ mới rủ mọi người vào đây chơi đấy mà! – Tomoyo giải đáp thắc mắc của Sakura
- Oh... Vậy thì chúng ta vào thôi! Nhanh lên! Nhanh lên! – Sakura tung tăng kéo Syaoran vào, nhưng khi đi ngang qua chỗ Eriol và Tomoyo, Eriol nói nhỏ vào tai Syaoran
- Hôm nay là ngày cuối cùng của cậu đấy! Nếu cậu ko tận hưởng thì có lẽ cậu phải đợi đến năm năm sau nữa mới có dịp... Tớ và Tomoyo sẽ tạo cơ hội cho cậu!
Syaoran hơi ngạc nhiên trước câu nói của Eriol, nhưng rồi anh cũng mỉm cười gật đầu thay cho lời cảm ơn. Tomoyo đợi lúc Sakura đi ngang qua mình thì kéo tay Sakura lại
- Sakura! Cậu với Syaoran cứ đi chơi đi nha! Tớ và Eriol đi mua đồ một chút rồi lát nữa tớ sẽ quay lại sau! Đừng đợi bọn tớ, hai cậu cứ việc chơi thoải mái đi!
- Nhưng mà...
- Tạm biệt cậu, Sakura! – Ko đợi Sakura nói gì thêm nữa, Tomoyo đã đi về phía Eriol và hai người tay trong tay đi về phía khác để lại Sakura vẫn còn ngơ ngác nhìn theo
- Này! Em ko định vào trong đó chơi àk? – Syaoran lên tiếng khiến Sakura giật mình quay về với thực tại.
- Ko phải, nhưng... Thôi được rồi, ta vào thôi! – Sakura nắm tay Syaoran lôi vào cổng khu vui chơi
Vào khu vui chơi, hai người đi dạo một lúc để tham quan, Syaoran nhìn xung quanh rồi hỏi Sakura
- Em muốn chơi gì bây giờ? Tàu lượn siêu tốc được chứ?! – Syaoran chỉ tay về phía tàu lượn siêu tốc, có vẻ nó hơi cao so với những nơi khác
- Ừk... cũng...được! – Sakura trả lời một cách chậm chạp “Nó cao quá! Hơn nữa nhìn làm mình có cảm giác hơi sợ hơn những lần trước!”
- Em sợ àk?!
- À...ko! Chúng ta đi thôi!
- Em có chắc là muốn đi?! Em có thể thay đổi bây giờ còn kịp đấy! – Sakura suy nghĩ thật lâu, thấy thế Syaoran mỉm cười nhìn cô lắc đầu – Nếu em ko có ý kiến thì ta đi thôi! Thử một lần xem sao?
Sakura chưa kịp nói lời nào đã bị Syaoran đẩy vào ghế, còn anh thì ngồi ngay bên cạnh. Và thế là chiếc tàu bắt đầu khởi hành. Lúc đầu thì tàu đi lên với vận tốc rất chậm, chẳng có gì đáng sợ cả, mọi thứ ở phía dưới cứ xa dần. Cuối cùng thì nó cũng đã lên tới đỉnh và rồi...
“Vèo”
- Á!!!!!
Chiếc tàu lao thẳng xuống từ độ cao hơn 50m với vận tốc cực nhanh và sau đó nó còn lộn thêm vài vòng khiến Sakura la toáng cả lên. Kết thúc chuyến đi, Sakura bước xuống với khuôn mặt xanh xao, đầu cô thì cứ quay vòng vòng...
- Em ổn chứ?!
- Nó thật là chóng mặt, đây là lần đầu tiên em cảm thấy như thế khi đi tàu lượn siêu tốc đấy!
Sakura và Syaoran cùng nhau ngồi xuống ghế đá gần đó để nghỉ mệt. Sau đó, Syaoran kéo tay Sakura đi đến một nơi
- Chúng ta vào đây đi! – Syaoran nói rồi chỉ tay về phía “Lâu đài ma”, nơi mà bất kì khu vui chơi nào cũng có.
- Em... Em ko vào đâu! – Sakura định quay lưng bỏ đi thì bị Syaoran kéo lại
- Một lần thôi!
- Ko! Em sẽ ko vào cái nơi quái quỷ ấy!
......
Sau một hồi từ chối thì Sakura cũng đã bị Syaoran lôi vào nơi đó...
20' sau...
Sakura ra khỏi nơi đó với vẻ mặt trắng bệch, người cô vẫn run lên vì sợ
- Em vui chứ, Sakura?! – Syaoran mỉm cười hỏi Sakura
- Syaoran đáng ghét! Anh biết là em sợ những thứ đó mà còn cố tình lôi em vào. Anh muốn hù chết em àk?! – Sakura tức giận hét lên rồi quay đi chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi.
- Em giận rồi sao? Anh xin lỗi, đừng giận nữa! – Syaoran kéo kéo tay áo Sakura – Chúng ta chơi tiếp thôi! Hôm nay em muốn đi đâu, làm gì, anh sẽ làm và dẫn em đi đến nơi đó. Cả ngày hôm nay, anh sẽ dành hết thời gian cho em. Chúng ta sẽ cùng nhau “quậy” cả ngày hôm nay luôn! Chịu ko?!
- Ừk! – Sakura gật đầu rồi hăng hái chạy lên phía trước – Đố anh bắt được em đấy, Syaoran!
- Ok! Nếu anh bắt được em thì em phải chịu phạt đó! – Syaoran nhanh chóng đuổi theo phía sau Sakura
Khu vui chơi giải trí hôm nay tràn ngập trong ánh nắng và tiếng cười đùa vui vẻ của một cặp đôi. Có vẻ đây sẽ là lần cuối họ được bên nhau, vui đùa cùng nhau...
5 năm xa cách...
Một khoảng thời gian thật dài để chờ đợi... một ai đó...
--------------------------------------------------------------------------------------------------
8h, tối...
Sau khi đi chơi và ăn tối cùng nhau xong, Sakura và Syaoran cùng nhau tản bộ trong công viên, vừa chuyện trò với nhau rất vui vẻ
- Này nhé! Khi nãy anh đã bắt được em rồi. Bây giờ thì anh phải phạt em, đúng ko nhỉ?
- Em có nói là bắt được em là anh sẽ được phạt em đâu chứ? – Sakura cãi lại
- Nhưng anh thích thế được ko? – Syaoran dừng chân lại, anh kéo Sakura quay về phía mình và nhanh chóng kéo cô lại gần mình hơn và rồi... khoảng cánh giữa hai người càng ngày càng gần hơn... Cuối cùng thì môi chạm môi, anh trao cho Sakura một nụ hôn.
Syaoran cảm nhận làn môi mềm mại của cô, anh kéo cô lại gần hơn nữa, đỡ lấy gáy cô, ấn người cô vào anh. Cô sững sờ nhưng rồi cũng nhắm mắt đáp lại nụ hôn đó. Anh cứ thế mà tiến tới, đưa đầu lưỡi của mình vào sâu trong khoang miệng cô hơn.
“Chỉ còn đêm nay nữa thôi sao? Chỉ còn đêm nay nữa thì anh sẽ phải xa em rồi, Sakura!” Syaoran thầm nghĩ, anh dường như ko muốn rời làn môi ấy của cô, anh chỉ muốn khoảng khắc lúc này đây có thể kéo dài mãi mãi, và thời gian có thể dừng lại ngay lúc này.
Một lúc lâu sau, Sakura cảm thấy hơi khó thở vì thiếu hụt oxi, cô nhẹ đẩy anh ra. Syaoran đành buông cô ra mặc dù anh vãn còn chút tiếc nuối trong lòng.
------------------------------------------------------------------------------------
Ngồi cùng nhau trong công viên, cùng nhau ngắm nhìn thành phố về đêm dưới những ánh đèn đường, ngắm những ngôi sao trên trời bên nhau cho đến tận khuya. Sakura nhẹ tựa đầu vào Syaoran, nói chuyện một lúc, đôi mắt Sakura bắt đầu lim dim rồi trở nên nặng trĩu và cô chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
“Ngủ ngon, thiên thần của anh! Anh yêu em, Sakura!”
Syaoran nhẹ nhàng hôn lên trán Sakura, cô khẽ mỉm cười, có lẽ như cô đang mơ một giấc mơ rất đẹp.
------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Sakura tỉnh dậy, cô ngạc nhiên khi thấy mình đang ở trên chiếc giường thân yêu của mình “Chắc có lẽ tối qua Syaoran đã đưa mình về!” Suy nghĩ một lát, cô bước xuống giường đi làm vscn. Sau khi trở lại phòng, cô thấy Tomoyo đang ngồi trên ghế đợi mình
- Chào buổi sang, Tomoyo! – cô vui vẻ đi đến ngồi cạnh Tomoyo – Sao hôm nay cậu lại đến đây sớm vậy?
- Sakura! – Tomoyo nhìn cô -... Tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu hứa là phải thật bình bĩnh đấy! – rồi Tomoyo chìa ra cho Sakura một bức thư – Syaoran, cậu ấy gửi cho cậu đấy!
Sakura cầm bức thư trên tay, cô từ từ mở nó ra:
“Anh đi nhé, Sakura của anh!
Anh xin lỗi vì đã ko nói cho em biết, vì đã rời xa em một cách lặng lẽ như vậy! Anh và Eriol phải sang Anh để điều hành công ti bên đó. Em hãy cố gắng sống thật tốt, và hãy luôn phải mỉm cười nhé! Bởi vì trông em cười rất đẹp!
Hãy chờ anh! 5 năm nữa, anh sẽ trở về bên em, mãi mãi!
Love you...”
Một tuần sau kể từ ngày kết thúc kì thi, bước vào cổng trường, Sakura ngạc nhiên khi cả sân trường, hs tụ tập rất đông như đang xem gì đó
- Ko biết các bạn ấy đang xem gì thế nhỉ? – cô thắc mắc
- Chắc là đang xem kết quả kì thi vừa rồi – Tomoyo đáp lại – Hôm nay nhà trường sẽ thông báo đấy, cậu ko nhớ sao?
- Ừk! Tớ quên mất! Hi...hi...- cô gãi đầu cười
- Em có nhớ đâu mà quên? – Syaoran lên tiếng
- Anh...
- Em ko định đi xem kết quả sao? Nếu em còn ko nhanh lên thì chuông reo đấy!
- Được rồi! Anh nói nhiều quá đấy ông cụ non! – cô cười khúc khích, Eriol và Tomoyo thì bật cười trước lời nói vừa rồi của Sakura, còn Syaoran thì nhăn mặt khó chịu – Này! Anh đừng như thế, nhìn anh càng giống ông cụ non hơn nữa đấy! Thôi chúng ta đi xem kết quả thi nhanh lên, kẻo vào học bây giờ!
Thế là cả bốn người cùng nhau tiến về nơi mà bảng điểm được dán. Khoảng phút sau, Sakura quay ra phía gốc cây, nơi mà ba người kia đang đợi cô ở đấy
- Các cậu thế nào? Tớ nghĩ chắc là đậu hết rồi nhỉ?
- Bọn anh đều thi rất tốt! Còn em?
- Cậu thì sao, Sakura? – Eriol và Tomoyo đồng thanh
Sakura cúi đầu tỏ vẻ buồn bã, im lặng một lúc lâu khiến ba người kia cũng hồi hộp khi nghe cô trả lời
- Em sao vậy? – Syaoran lo lắng hỏi
- Syaoran...- cô ngước mặt lên nhìn anh -...em đậu rồi! Em đạt được số điểm mà em ko ngờ tới, nhất là môn Toán, còn hơn cả mong đợi nữa... Em vui lắm! – cô hét lên rồi ôm chầm lấy cổ anh khiến mọi ánh nhìn đều hướng về phía cô. Lát sau, khi biết mình đang là trung tâm của sự chú ý thì cộ vội vã rụt tay lại mà ngại ngùng vì hành động hơi quá của mình lúc nãy. Syaoran chỉ cười nhẻ rồi xoa đầu cô
- Anh biết là em sẽ làm được mà!
Sakura hợi ngại ngùng trước cái xoa đầu của Syaoran nhưng rồi cũng vui vẻ kéo tay anh và quay lại với Tomoyo và Eriol
- Chúng ta vào lớp thôi! Chuông reo rồi kìa!
Thế là cả bốn người cùng nhau về lớp của mình, riêng cô thì có một niềm vui khó tả trong lòng, nhưng...cô ko biết rằng bên cạnh cô, Syaoran đang nhìn cô vui vẻ mỉm cười, ánh mắt lại ánh lên vẻ buồn bã. Và phía sau Syaoran, Eriol cũng ko khác gì, nhưng mọi biểu hiện trên khuôn mặt của Eriol đều được Tomoyo quan sát và thấy hết, Tomoyo nhíu mày suy nghĩ trước hành động đó của Eriol “Ko biết Eriol có đang giấu mình chuyện gì ko? Và...cả Syaoran cũng thế nữa...?”
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vào một buổi chiều cuối tháng ...
Sau một hồi đi chơi cùng nhau, Sakura và Syaoran ngồi nghỉ trên một bãi cỏ xanh cạnh bờ hồ trong công viên. Gió thổi lồng lộng, từng ngọn cỏ xanh mướt đung đưa theo gió. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn...
Sakura đang ngồi đung đưa chân trên bãi cỏ dại, cô ngồi thơ thẩn ngắm nhìn những đám mây bồng bềnh trôi... Đầu óc cô thả lên đến tận mây xanh.
Bỗng...
Một bàn tay to chắc đặt lên vai Sakura khiến cô giật mình, quay sang thì cô thấy Syaoran đang ngồi cạnh mình, cô khẽ cười với anh rồi nhìn những đám mây bồng bềnh
- Ở đây đẹp thật anh nhỉ? Phải chi... thời gian có thể dừng lại mãi như thế này... ko có gì phải bận tâm cả...
Nghe Sakura nói, bất chợt Syaoran mỉm cười nhìn cô buồn bã nhìn xa xăm
- Này Sakura, anh hỏi cái này nhé?! – anh ngập ngừng -... Nếu một ngày...anh xa em...anh sẽ phải đi xa một thời gian thì... em sẽ như thế nào?
- Em... thật sự thì em cũng ko biết nữa! Chắc có lẽ em sẽ rất buồn và nhớ anh lắm! – cô nói theo suy nghĩ của mình rồi chợt giật mình khi suy xét lại câu hỏi của Syaoran, cô nhìn anh thắc mắc – Nhưng... anh nói vậy là sao? Ko lẽ...
- Ko có gì đâu, em đừng có để ý làm gì! – anh cố gắng gượng cười.
Rồi cả hai người cùng nhau ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên bãi cỏ, cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian bên nhau đầy hạnh phúc.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vài ngày sau, ở khuôn viên phía sau trường học...
- Vâng! Con và Syaoran sẽ nhanh chóng thu xếp mọi chuyện rồi qua đó sớm nhất có thể, thưa bác...
Tomoyo tình cờ đi tìm Eriol, nhưng rồi bất ngờ cô nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của anh, nhìn anh có vẻ như đang lo lắng, và có vẻ gì đó như ko muốn cho ai nghe thấy cuộc trò chuyện này, Tomoyo quyết định sẽ nghe tiếp cuộc trò chuyện này của anh -... Chúng con đã đặt vé máy bay rồi ạ! Sau khi dự xong lễ tổng kết – tức là còn ngày nữa, chúng con sẽ bay sang đó...
“Eriol đang nói về cái gì thế nhỉ? Máy bay? Ko lẽ anh ấy và Syaoran định đi đâu ư?...”
Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Tomoyo... Bấy giờ, Tomoyo mới sực nhớ lại... những biểu hiện kì lạ của Eriol và Syaoran gần đây...và đặc biệt là những lời nói khó hiểu của Eriol khi đi chơi ở biển:
- Ừk! Tomoyo nè! – Eriol nhìn những ngôi sao xa xăm trên bầu trời mỉm cười – Cậu biết ko, với tớ... cậu là một người rất quan trọng, thật sự rất quan trọng, tớ thật sự... Tomoyo, cậu đồng ý làm bạn gái tớ nhé?
......
- Tớ biết cậu tính nói điều gì, Tomoyo à – Eriol cắt ngang lời nói của Tomoyo – Nhưng... ý của tớ là cậu sẽ mãi mãi là bạn gái của tớ nhé...cho đến khi chúng ta...mãi là của nhau, sống bên nhau, mặc dù tớ và cậu có cách xa nhau đi nữa. Được chứ?!
......
- Chiếc nhẫn này sẽ là vật chứng minh cho tình tình cảm giữa anh và em, nó sẽ là biểu hiện cho lời hứa của chúng ta hôm tay và cho đến lúc đó...em hãy giữ lấy nó, bạn gái của anh nhé!
......
“Rốt cuộc...hai người họ đang giấu mình và Sakura chuyện gì nhỉ?”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Eriol khẽ thở dài, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ buồn rầu, sầu não... Thấy thế Tomoyo mím chặt môi từ từ bước về phía nới Eriol đang đứng
- Eriol... anh... có chuyện gì đang giấu em...đúng ko?
Eriol giật mình quay lại khi nhận ra giọng nói ấy chính là của Tomoyo, gương mặt anh vô cùng khó xử
- Anh... anh...
Tomoyo vẫn im lặng chờ đợi câu trả lời của Eriol, cô muốn một câu trả lời, một lời giải thích thật sự từ anh. Eriol nhắm mắt lại, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra một cách nhẹ nhõm như muốn lấy lại bình tĩnh
- Em đã nghe hết?!
Tomoyo lắc đầu – Em chỉ nghe được một ít, nhưng... em có thể khẳng định... anh đang cố giấu em một điều gì đó!
- Anh... Thôi được rồi... Điều này trước sau gì em cũng sẽ biết... Thật ra... sau hai ngày nữa, anh và Syaoran sẽ sang Anh để điều hành công ti bên đó. Bọn anh chỉ mới biết được tin này cách đây vài tháng. Anh và Syaoran ko biết nên giải thích với em và Sakura như thế nào... thế nên bọn anh định sẽ ko cho bọn em biết... Anh xin lỗi vì đã giấu em chuyện này, Tomoyo!
Eriol cứ ngỡ rằng sau khi mình giải thích và nói hết mọi chuyện cho Tomoyo biết, cô ấy sẽ giận vì mình đã giấu cô ấy suốt thời gian qua...và còn định ra đi âm thầm ko cho cô ấy biết nữa! Đúng là vậy thật! Thoạt đầu khi nghe Eriol nói thế, Tomoyo có hơi nhíu mày tỏ vẻ ko thích cho lắm... nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, cô mỉm cười với anh như hiểu cho những gì mà Eriol đã nghĩ cho mình...
- Vậy anh sẽ đi bao lâu?
- Khoảng... năm năm! Em... sẽ đợi anh chứ?!
- Em sẽ đợi, ngày mà anh trở về bên em! – cô gật đầu – Nhưng...Eriol, Sakura đã biết chuyện này chưa?
- Chắc là vẫn chưa đâu! Syaoran...sẽ rất khó có thể nói chuyện này với Sakura được! Giống như anh vậy,... nếu ko phải em phát hiện thì anh cũng rất khó có thể mà nói với em chuyện này, Tomoyo!
- Em cũng nghĩ thế! – Tomoyo nói – Eriol này... Hay là chúng ta đi chơi nha! Lần cuối cúng trước khi anh và Syaoran đi!
- Ừk! Anh nghĩ ý kiến này của em cũng được đấy! – Eriol mỉm cười gật đầu - Sẵn tiện chúng ta sẽ tạo cho Syaoran và Sakura một cơ hội luôn!