Nói rồi Sakura đi trực. Cô đi ra sau trường để đổ rác. Sau khi đổ xong, cô định lên lớp, nhưng khi cô đi ngang qua nhà kho của trường thì nghe thấy có tiếng nói chuyện. Sự tò mò cứ thôi thúc Sakura tới xem. Núp ở sau bức tường gần đó, cô thấy một đám con trai cỡ 4, 5 người đang hút thuốc. Đảo mắt xung quanh Sakura thấy một người rất quen thuộc”Đó là Syaoran sao?” Sakura hoảng hốt lùi về phía sau, và vô tình cô làm ngã một cái thùng và gây ra một tiếng động khiến cho đám con trai đó chú ý
- Syaoran, cậu làm gì đi. Lỡ có người biết là chúng ta gặp phiền phức đấy - một đứa nói.
Nghe vậy Syaoran tiến đến bức tường đó nhưng không thấy ai cả. Nhìn vào tấm kính phản chiếu gần đó, Syaoran thấy Sakura đang run sợ, cậu nhếch mép cười “Đồ ngốc! Có trốn thì cũng phải trốn cho kĩ chứ!” rồi cậu vờ như không thấy, nói lớn với đám người đó - Không có ai ở đây cả, các cậu đừng lo. Chắc là con mèo nó chạy qua thôi - nói rồi Syaoran bỏ đi.
Sakura thở phào nhẹ nhõm “May quá, thoát rồi” cô chạy nhanh lên lớp.
Sakura nghe Eriol gọi tên Syaoran, cô giật mình
- À, hình như lúc nãy cậu rủ tớ đi đâu đó thì phải. Mai tớ cũng rảnh, không có gì làm nên tớ đồng ý đi với cậu - Syaoran nói rồi bỏ về chỗ ngồi của mình.
Cả Eriol, Tomoyo và Sakura đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Syaoran mà khiến cậu ấy thay đổi quyết định nhanh như vậy. Rồi tiết học ngày hôm đó cũng kết thúc, Sakura cùng Tomoyo về nhà
- Không biết sao Syaoran laị đổi ý ha, Sakura? - Tomoyo hỏi
- Ừ thì... tớ cũng không biết nữa. Mai tớ sẽ qua nhà cậu sớm - Sakura đổi chủ đề
- Vậy thôi mai gặp lại bạn nha, Sakura! - nói rồi Tomoyo rẽ sang một hướng khác. Sakura cũng về nhà chuẩn bị quà sinh nhật cho Tomoyo
Về phía Syaoran và Eriol
- Sao cậu lại đổi ý vậy, Syaoran?
- Không có gì! Tớ không muốn mai ở nhà một mình thôi - Syaoran trả lời nhưng không đúng với câu trả lời trong suy nghĩ cậu.
Tomoyo và Eriol vừa vào trong nhà thì không khí ở ngoài vườn cũng trở nên im lặgn hẳn. Sakura không biết phải nói gì với Syaoran kể từ khi thấy Syaoran đằng sau trường. Bỗng Syaoran lên tiếng
- Sáng hôm qua... có phải cậu đã núp ở sau vách tường không? - Syaoran nói với một giọng lạnh băng, tỏ vẻ rất nghiêm túc
Sakura hết sức ngạc nhiên, cô như đứng không vững khi nghe câu hỏi đó của Syaoran.
- Sao... Sao cậu biết? Không lẽ cậu... - Sakura lo sợ nói “Không biết cậu ấy định làm gì đây?”
Syaoran như biết được những gì Sakura định nói bèn cắt ngang
- Tớ đã thấy cậu núp sau bức tường sáng hôm qua
- Vậy sao cậu lại... - Sakura thắc mắc.
- Tốt nhất là cậu nên quên chuyện ngày hôm qua đi nếu cậu không muốn gặp phải rắc rối - Syaoran nói với giọng lạnh lùng nhưng nó lại khiến cho Sakura cảm thấy rất vui và... rất quen thuộc.
- Vậy cậu cũng... tham gia chung với nhóm người đó sao?
- Không! - Syaoran khẳg định
Sakura nghe thế liền mỉm cười, kể từ lúc này Sakura như có suy nghĩ khác về Syaoran, cô cảm thấy Syaoran thật tốt, không như mọi người vẫn thường bàn tán. Nụ cười ấy của Sakura khiến cho Syaoran nhớ đến một người “Sakura!” Syaoran thầm gọi tên cô bé lúc trước “Cậu ấy thật giống với...”, anh vội lắc đầu rồi quay lưng đi, cố giấu nỗi đau của mình vào lòng.
Ở trong nhà, Tomoyo đang cùng Eriol mang bánh kem ra
- Cậu đừng lo quá! Sakura sẽ không sao đâu. Bản tính Syaoran thật sự không như mọi người nghĩ đâu. Thật ra cậu ấy rất tốt, chỉ là vì một lí do nên cậu ấy mới như vậy
- Lý do?
- Thôi, cậu mau mang bánh kem ra đi, chắc Syaoran và Sakura đang đợi đó! Lý do thì sau này có dịp tớ sẽ kể cho cậu nghe.
- Chà, hai cậu hợp ý nhau nhỉ! Phải không Syaoran?
- Sao cũng được!
Câu nói đó của Sakura và Syaoran khiến cho Eriol và Tomoyo vô cùng ngạc nhiên. Nhưng rồi cả bốn người họ cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho Tomoyo. Cả buổi tối ngày hôm đó ai cũng vui vẻ, kể cả Syaoran, cậu như được là chính mình. Khi Eriol và Syaoran đã về, Tomoyo kể cho Sakura nge về chuyện lúc nãy Eriol đã kể cko cô nghe về Syaoran. Và sau khi về nhà, Sakura cứ suy nghĩ mãi về những gì Tomoyo đã kể. Cô cảm thấy Syaoran có cái gì đó thật gần gũi, và ấm áp. Và cô quyết định sẽ làm Syaoran trở về đúng như con người mà Eriol đã kể, cũng như cô đã cảm nhận được từ Syaoran. Nhưng có lẽ cô sẽ không biết rằng chính cô lại là người đã khiến cho Syaoran như vậy, và cũng chính cô sẽ mag con người vốn có của Syaoran trở về như xưa.
Mọi chuyện cứ như thế tiếp diễn. Từng ngày trôi qua, Sakura và Tomoyo ngày càng thân thiết với các bạn trong lớp hơn (chỉ trừ Syaoran), mọi người trong lớp ai cũng yêu mến họ và Sakura, Tomoyo cũng không vì thân phận tiểu thư của mình mà tránh xa mọi người. Và cũng từ cái ngày đầu tiên vào lớp, Eriol cũng đã để ý đến Tomoyo. Với anh thì Sakura rất dễ thương trog lần gặp đầu tiên, nhưng Tomoyo lại có vẻ xinh đẹp, thùy mị và nữ tính hơn. Vì thế anh đã đem lòng mến Tomoyo ngay từ đó. Tomoyo và Eriol ngày càng thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau trong học tập. Một buổi chiều tà, Syaoran cùng trên đường về nhà với Eriol (họ ở cùng nhà với nhau nha, vì cha mẹ Syaoran làm vjệc ở nước ngoài nên Eriol sang ở chu g cho vui ấy mà)
Nói rồi Sakura đi trực. Cô đi ra sau trường để đổ rác. Sau khi đổ xong, cô định lên lớp, nhưng khi cô đi ngang qua nhà kho của trường thì nghe thấy có tiếng nói chuyện. Sự tò mò cứ thôi thúc Sakura tới xem. Núp ở sau bức tường gần đó, cô thấy một đám con trai cỡ 4, 5 người đang hút thuốc. Đảo mắt xung quanh Sakura thấy một người rất quen thuộc”Đó là Syaoran sao?” Sakura hoảng hốt lùi về phía sau, và vô tình cô làm ngã một cái thùng và gây ra một tiếng động khiến cho đám con trai đó chú ý
- Syaoran, cậu làm gì đi. Lỡ có người biết là chúng ta gặp phiền phức đấy - một đứa nói.
Nghe vậy Syaoran tiến đến bức tường đó nhưng không thấy ai cả. Nhìn vào tấm kính phản chiếu gần đó, Syaoran thấy Sakura đang run sợ, cậu nhếch mép cười “Đồ ngốc! Có trốn thì cũng phải trốn cho kĩ chứ!” rồi cậu vờ như không thấy, nói lớn với đám người đó - Không có ai ở đây cả, các cậu đừng lo. Chắc là con mèo nó chạy qua thôi - nói rồi Syaoran bỏ đi.
Sakura thở phào nhẹ nhõm “May quá, thoát rồi” cô chạy nhanh lên lớp.
Sakura nghe Eriol gọi tên Syaoran, cô giật mình
- À, hình như lúc nãy cậu rủ tớ đi đâu đó thì phải. Mai tớ cũng rảnh, không có gì làm nên tớ đồng ý đi với cậu - Syaoran nói rồi bỏ về chỗ ngồi của mình.
Cả Eriol, Tomoyo và Sakura đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Syaoran mà khiến cậu ấy thay đổi quyết định nhanh như vậy. Rồi tiết học ngày hôm đó cũng kết thúc, Sakura cùng Tomoyo về nhà
- Không biết sao Syaoran laị đổi ý ha, Sakura? - Tomoyo hỏi
- Ừ thì... tớ cũng không biết nữa. Mai tớ sẽ qua nhà cậu sớm - Sakura đổi chủ đề
- Vậy thôi mai gặp lại bạn nha, Sakura! - nói rồi Tomoyo rẽ sang một hướng khác. Sakura cũng về nhà chuẩn bị quà sinh nhật cho Tomoyo
Về phía Syaoran và Eriol
- Sao cậu lại đổi ý vậy, Syaoran?
- Không có gì! Tớ không muốn mai ở nhà một mình thôi - Syaoran trả lời nhưng không đúng với câu trả lời trong suy nghĩ cậu.
Tomoyo và Eriol vừa vào trong nhà thì không khí ở ngoài vườn cũng trở nên im lặgn hẳn. Sakura không biết phải nói gì với Syaoran kể từ khi thấy Syaoran đằng sau trường. Bỗng Syaoran lên tiếng
- Sáng hôm qua... có phải cậu đã núp ở sau vách tường không? - Syaoran nói với một giọng lạnh băng, tỏ vẻ rất nghiêm túc
Sakura hết sức ngạc nhiên, cô như đứng không vững khi nghe câu hỏi đó của Syaoran.
- Sao... Sao cậu biết? Không lẽ cậu... - Sakura lo sợ nói “Không biết cậu ấy định làm gì đây?”
Syaoran như biết được những gì Sakura định nói bèn cắt ngang
- Tớ đã thấy cậu núp sau bức tường sáng hôm qua
- Vậy sao cậu lại... - Sakura thắc mắc.
- Tốt nhất là cậu nên quên chuyện ngày hôm qua đi nếu cậu không muốn gặp phải rắc rối - Syaoran nói với giọng lạnh lùng nhưng nó lại khiến cho Sakura cảm thấy rất vui và... rất quen thuộc.
- Vậy cậu cũng... tham gia chung với nhóm người đó sao?
- Không! - Syaoran khẳg định
Sakura nghe thế liền mỉm cười, kể từ lúc này Sakura như có suy nghĩ khác về Syaoran, cô cảm thấy Syaoran thật tốt, không như mọi người vẫn thường bàn tán. Nụ cười ấy của Sakura khiến cho Syaoran nhớ đến một người “Sakura!” Syaoran thầm gọi tên cô bé lúc trước “Cậu ấy thật giống với...”, anh vội lắc đầu rồi quay lưng đi, cố giấu nỗi đau của mình vào lòng.
Ở trong nhà, Tomoyo đang cùng Eriol mang bánh kem ra
- Cậu đừng lo quá! Sakura sẽ không sao đâu. Bản tính Syaoran thật sự không như mọi người nghĩ đâu. Thật ra cậu ấy rất tốt, chỉ là vì một lí do nên cậu ấy mới như vậy
- Lý do?
- Thôi, cậu mau mang bánh kem ra đi, chắc Syaoran và Sakura đang đợi đó! Lý do thì sau này có dịp tớ sẽ kể cho cậu nghe.
- Chà, hai cậu hợp ý nhau nhỉ! Phải không Syaoran?
- Sao cũng được!
Câu nói đó của Sakura và Syaoran khiến cho Eriol và Tomoyo vô cùng ngạc nhiên. Nhưng rồi cả bốn người họ cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho Tomoyo. Cả buổi tối ngày hôm đó ai cũng vui vẻ, kể cả Syaoran, cậu như được là chính mình. Khi Eriol và Syaoran đã về, Tomoyo kể cho Sakura nge về chuyện lúc nãy Eriol đã kể cko cô nghe về Syaoran. Và sau khi về nhà, Sakura cứ suy nghĩ mãi về những gì Tomoyo đã kể. Cô cảm thấy Syaoran có cái gì đó thật gần gũi, và ấm áp. Và cô quyết định sẽ làm Syaoran trở về đúng như con người mà Eriol đã kể, cũng như cô đã cảm nhận được từ Syaoran. Nhưng có lẽ cô sẽ không biết rằng chính cô lại là người đã khiến cho Syaoran như vậy, và cũng chính cô sẽ mag con người vốn có của Syaoran trở về như xưa.