Sau khi nghe Tomoyo nói xong, Syaoran vội lấy cái áo khoác khoác lên người mình rồi chạy đi ra khỏi phòng
- Syaoran,cậu đi đâu vậy? - Eriol chạy ra phía cửa hỏi.
- Đi tìm Sakura! - Syaoran nói rồi bóng cậu khuất dần.
Syaoran chạy ra khỏi nhà nghỉ hướng về phía rừng thông “Theo như Tomoyo nói là Sakura đã đi từ chiều đến giờ, mà giờ này cũng sắp tối rồi, cậu ấy vẫn chưa về. Chắc hẳn cậu ấy đã bị lạc!” Syaoran vừa chạy đi tìm Sakura vừa nghĩ về những lời mà Tomoyo đã nói “Cô bé 10 năm về trước, người mk mình đã đợi chờ...chính là Sakura sao? Hi vọng rằng đừng có chuyện gì xảy ra với cậu, Sakura!” Syaoran chạy khắp nơi trong rừng kiếm Sakura.
- Sakura! Sakura! Cậu ở đâu? Sakura...
Tiếng gọi cứ lặp đi lặp lại vang khắp cả khu rừng.
Trong khi đó, Sakura sợ hãi khi bóng tối bắt đầu bao trùm mọi thứ.
- Mình bị lạc rồi! Giờ [hải làm sao đây? - Sakura như mất hết hi vọng tìm đường về.
- Sakura! Sakura!
Nghe thấy có tiếg ai đó quen thuộc đang gọi mình, Sakura vui mừng. Tuy tiếng gọi khá nhỏ, nhưng giữa khu rừng yên tĩnh như thế này thì cô vẫn có thể nghe được. Vội vã chạy về phía mà cô nghe thấy có người gọi mình, cô càng nghe rõ hơn “Là Syaoran sao? Cậu ấy tìm mình?” Cô tiếp tục chạy theo tiếng gọi của Syaoran.
- Syaoran! Tớ ở đây! - Sakura hét lớn.
Syaoran nghe thấy tiếng Sakura trả lời cũng vội chạy về phía tiếng hét của cô để tìm. Và cuối cùng, hai người họ cũng tìm được nhau. Sakura chạy đến ôm chầm lấy Syaoran với những giọt nước mắt hạnh phúc
- Syaoran-kun!
Syaoran khẽ mỉm cười gật đầu vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Sakura! Tớ xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu!
Sakura khẽ lắc đầu.
- Không đâu! Tớ mới là người phải xin lỗi cậu! Tớ đã khiến cho cậu phải buồn rất nhiều! Syao...ran!Tớ về với cậu rồi...đây!
Tiếng của Sakura nhỏ dần, và cô ngất đi trong vòng tay của Syaoran. Cô đã kiệt sức vì mệt, vì đói và vì cái lạnh của mùa đông!
- Sakura! Cậu không sao chứ?
Syaoran ôm Sakura vào lòng lo lắng “Người cậu ấy lạnh quá!” Anh cởi chiếc áo khoác trên người mình ra, khoác lên cho Sakura rồi nhẹ nhàng bế cô lên “Mình phải tìm nơi nào đó để trú qua đêm đã. Chắc Sakura không thể chịu được nữa!” Syaoran bế Sakura đi một lúc và cuối cùng anh tìm thấy một cái hang nhỏ. Anh bế Sakura vào trong, đặt cô xuống rồi kiếm những cành cây khô gần đó để nhóm lửa.
---------
- Sakura và Syaoran vẫn chưa về! Chúng ta có nên báo cho giáo viên biết không? - Tomoyo cảm thấy bồn chồn, cô cứ đi qua đi lạji trước mặt Eriol.- Cậu đừng lo! Chắc chắn Syaoran sẽ tìm được Sakura mà! - Eriol an ủi Tomoyo
- Nhưng mà...
- Nếu sáng mai hai người họ vẫn chưa về, tớ và cậu sẽ báo cko giáo viên biết. Chịu không?
Tomoyo khẽ gật đầu đồng ý. Cả buổi tối, cô cứ nghĩ về Sakura rồi cô ngủ đi vì mệt mỏi. Eriol tiến lại phía giường của Tomoyo nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô.
- Sakura và Syaoran nhất định sẽ không sao đâu! Cậu đừng lo lắng nữa! - Eriol khẽ nói rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.
-------
Trong rừng không khí thật yên tĩnh, Sakura từ từ mở mắt khẽ gọi
- Syao...ran!
Syaoran nghe Sakura gọi liền chạy đến bên cô.
- Sakura, cậu tỉnh rồi à? Cậu thấy sao rồi? -Syaoran hỏi
- Tớ lạnh lắm! - Sakura nói giọt yếu ớt.
Syaoran nghe vậy đứng lên
- Tớ sẽ đi nhóm lửa thêm cho cậu. Cậu chờ chút...
Syaoran chưa kịp nói hết câu thì Sakura kéo áo anh lại, giọng yếu ớt
- Cậu đừng đi! Tớ sợ lắm!
Syaoran ngồi xuống ôm chặt Sakura vào lòng
- Tớ sẽ không đi nữa. Tớ sẽ ở bên cậu. Đừng sợ!
Sakura nghe thế cảm thấy rất yên tâm, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Syaoran.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vẫn chưa mọc, Sakura vẫn còn ngủ, Syaoran nhẹ nhàng đặt cô lên lưng anh rồi anh bắt đầu cõng cô tìm đườg về. Đi được một lúc, Sakura tỉnh giấc
- Syaoran!
- Cậu tỉnh rồi à? Tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên không đánh thức cậu dậy!
- Chúg ta đang đi đâu vậy? – Giọng nói Sakura có phần hơi nhỏ có lẽ vì vẫn còn mệt nhưng Syaoran vẫn có thể nghe thấy được.
- Tớ sẽ đưa cậu về. Chắc hẳn Tomoyo đang lo lắng cho cậu lắm! Cậu nghĩ ngơi đi. Khi nào tới tớ sẽ gọi.
Sakura khôgn nói gì, cô dựa đầu mình vào Syaoran “Bờ vai của Syaoran thật rộng và ấm áp!” cô lại chìm vào giấc ngủ của mình. “Chắc cậu mệt lắm rồi, Sakura!” Syaoran thầm ngiĩ.
Cuối cùng cũng tìm thấy đường về nhà nghỉ. Syaoran đi vòng ra cửa sau để vào nhà nghỉ “Hi vọng không ai phát hiện” Syaoran thầm nghĩ rồi nhẹ nhàng về phòng của mình. Anh gõ cửa, Tomoyo ngeh thấy tiếng gõ cửa liền chạy ra mở
- Sakura! Syaoran! Hai cậu về rồi! - Tomoyo vui mừng nhìn Sakura - Sakura, cậu ấy...
- Cậu ấy chỉ ngủ thôi. Chắc cậu ấy mệt lắm rồi! - Syaoran đáp lại để Tomoyo an tâm hơn.
Syaoran cõng Sakura về giường rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống. Anh lấy chăn đắp lên người Sakura
- Phiền cậu chăm sóc cho Sakura nhé! - Syaoran quay qua mỉm cười với Tomoyo.- Tớ xin lỗi vì hôm qua...- Tomoyo cúi mặt xuống.
- Cậu không có lỗi gì đâu. Người nên xin lỗi phải là tớ... Thôi tớ đi thay đồ đây! Cậu chăm sóc Sakura hộ tớ nhé! - Syaoran nói rồi lôi Eriol ra ngoài.
- Cảm ơn cậu, Syaoran! Tớ sẽ chăm sóc cho Sakura, cậu yên tâm đi. - Tomoyo nói nhỏ rồi quay sang nhìn Sakura đang ngủ.
- Cậu lôi tớ ra đây làm gì vậy? - Eriol hỏi
- Chứ không lẽ tớ để cậu ở trong đó xem Tomoyo thay đồ cho Sakura à!
- Cậu... Cậu nói gì chứ?
- Thôi đi. Tớ chỉ giỡn thôi! - Syaoran cười rồi chạy đi.
“Cuối cùng cậu cũng trở lại là chính mình rồi, Syaoran. Tất cả là nhờ cậu đó, Sakura! Cảm ơn cậu!” Eriol mỉm cười rồi chạy theo Syaoran. Lúc đó, mặt trời cũng bắt đầu rọi những tia nắng ban mai xuống chân núi, rọi qua cửa sổ phòng Sakura. Cô tỉnh dậy
-Tomoyo?!
- Cậu tỉnh rồj. Syaoran đã đưa cậu về đây đấy! - Tomoyo cười.
- Syaoran! Cậu ấy đâu rồi?- Cô ngồi dậy - A...-Sakura ôm đầu.
- Sakura, cậu còn bệnh đó! Cậu nằm xuống ngnỉ đi. Syaoran cậu ấy ra ngoài với Eriol một chút rồi sẽ về! - Tomoyo dìu Sakura nằm xuống “Sakura, cậu sốt lại rồi nè!” Tomoyo vô tình sờ tay lên trán Sakura.
- Sakura, tớ xuống lấy đồ ăn lên cho cậu nhé! Cậu ở đây nghỉ ngơi chút đi. - Tomoyo kéo chăn lên đắp lên cho Sakura rồi đi ra mở cửa.
Xuống tới nhà ăn, cô gặp Syaoran và Eriol đang dùng bữa.
- Chào cậu Tomoyo! - Eriol mỉm cười - Sakura, cậu ấy dậy rồi chứ?
- Cậu ấy dậy rồi, nhưng... - Tomoyo ngập ngừng.
Câu nói của Tomoyo khiến Syaoran lo lắng
- Nhưng sao?
- Cậu ấy sốt lại rồi! Chắc bị cảm do hôm qua ở ngoài trời lạnh cả ngày! - giọng cô nhỏ dần
Syaoran suy nghĩ lúc lâu rồi đưa ra quyết định
- Tomoyo, chắc cậu cũng đã mệt rồi! Cậu ở đây dùng bữa với Eriol đi - Syaoran nói - Tớ sẽ mang đồ ăn lên cho Sakura!
Nói rồi Syaoran đi lại quầy bán hàng mua một tô cháo nóng rồi bưng lên cho Sakura. Tomoyo và Eriol nhìn theo
-Cậu ấy thay đổi quá! - Tomoyo nói.
- Ừ! Như vậy cũng tốt mà, phải không? - Eriol mỉm cười.
Tomoyo chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Syaoran bưng tô cháo lên phòng, anh gõ nhẹ cửa rồi mở cửa bước vào. Sakura mở mắt quay qua nhìn thấy Syaoran
- Syaoran! - Sakura cố gắng ngồi dậy.
Thấy vậy, Syaoran vội chạy đến đặt tô cháo lên bàn rồi dìu Sakura ngồi dậy.
- Cậu thấy trong người sao rồi?
- Tớ khỏe rồi! - Sakura cười tươi.
- Cậu nói dối! - Syaoran áp tay lên trán Sakura khiến cô đỏ cả mặt - Còn sốt đây nè!
Sakura không nói lên lời. Mặt Sakura lúc này đỏ bừng. Syaoran thấy thế liền cười
- Này cậu cười gì hả? - Sakura hỏi.
- Không có gì! Thôi cậu ăn cháo đi, chắc hôm qua đến giờ cậu đói lắm rồi nhỉ?
Syaoran nói rồi bưng tô cháo lên đút cho Sakura.
- Nè, bé ngoan! Há miệng ra nào!
- Cậu nói gì chứ? Ai là bé ngoan của cậu - Sakura tức giận.
- Tớ giỡn chút thôi mà! Nè..Aaaa
Sakura nghe lời há miệng cho Syaoran đút. Đúng lúc Tomoyo mở cửa bước vào
- Chắc... Chắc tớ vào không đúng lúc. Tớ vẫn chưa thấy gì hết nhá! Phải không Eriol? - Tomoyo chối.
- À...ừ! Bọn tớ...vẫn...chưa thấy gì cả! Thôi chúng ta đi ra ngoài đi, Tomoyo!
Rồi cả hai người họ đóng cửa ra ngoài. Bỏ lại Sakura và Syaoran đang ngại ngùng nhìn nhau.
Syaoran từ đâu trượt nhanh tới phía Sakura. “Rầm” Sakura mở mắt ra, hình như cô đang nằm trên một thứ gì đó
- Syaoran! - Sakura thốt lên
- Cậu có thể xuống được rồi đấy!
- À...Ừm... Xin lỗi...À không, cảm ơn cậu! - Sakura lúng túng đứng lên, Syaoran cũng chống tay ngồi dậy phủi lớp tuyết trên người xuống.
Vừa lúc đó Tomoyo cùng với Eriol trượt đến
- Sakura, cậu không sao chứ? - Tomoyo lo lắng
- Tớ không sao!
- May mà lúc nãy Syaoran tới kịp, nếu không thì... - Eriol nói
- Cảm ơn cậu, Syaoran! - Sakura lặp lại lời cảm ơn lúc nãy.
- Không có gì! Mốt cậu hãy cẩn thận hơn. Đừng trượt nhanh như thế nữa. Nguy hiểm lắm! - Syaoran nói rồi bỏ đi.
Sakura không nói gì chỉ thầm cảm ơn Syaoran rất nhiều vì anh đã quan tâm đến cô. Ngày hôm sau, tại phòng của mình, Sakura chống tay suy nghĩ
- Không biết Syaoran làm sao nữa. Lúc thì rất dễ gần, lúc thì không nói gì cả. Từ chiều hôm qua đến giờ cậu ấy lạ lắm, cứ suy nghĩ về chuyện gì á. Eriol cậu là bạn thân của Syaoran, cậu có biết là tại sao không? - Sakura quay sang Eriol
- À, Không... - Eriol giật mình khi nge Sakura hỏi như vậy
- Cậu cũng không biết luôn à! Lạ thật! - Sakura tiếp tục chìm vào suy nghĩ của chính mình.
“Xin lỗi cậu, Sakura. Tớ không thể kể cho cậu nghe chuyện của Syaoran được. Thật ra cậu ấy đang rất buồn, và đang nhớ một người rất nhiều. Cô gái ấy, người con gái đó là người mà Syaoran yêu rất nhiều...” Eriol thầm nghĩ. Sakura không nói thêm gì nữa, cô suy ngĩ một lúc rồi dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn cùng Tomoyo. Sau một lúc thì căn phòng cũng gọn gàng lại. Rồi cả ba người cùng nhau đi ăn trưa. Sakura gặp Syaoran cũng đang ăn trưa, bèn lôi Tomoyo và Eriol lại ngồi cùng bàn với Syaoran.
-Syaoran, bọn tớ có thể ngồi ở đây không? - Sakura hỏi rồi chỉ tay vào ghế còn trống.
- Ờ được! - Syaoran trả lời.
Suốt bữa ăn, cả người trò chuyện rất vui vẻ, mặc dù Syaoran chỉ nói vài câu. Sau khi ăn trưa xong, các hs được tự do vui chơi ngoài sân. Người thì ném tuyết, người thì trượt tuyết... Đủ mọi hoạt động được diễn ra trong cái không khí lạnh của mùa đông làm cho mọi người không còn cảm thấy lạnh nữa. Buổj tối, các hs về phòng của mình sau khi đã sinh hoạt xong với lớp. Về đến phòng, Sakura thấy Syaoran đang loay hoay như tìm một thứ gì đó. Eriol đi vào phòng sau Sakura thấy vậy liền hỏi
- Cậu đang tìm gì hả, Syaoran?
- Cậu có thấy cái hộp nhỏ của tớ đâu không? - Syaoran hỏi Eriol
- Cái mà cậu vẫn thường mang theo bên mình đó hả? - Eriol trả lời - Hình như hồi sáng tớ có thấy nó ở đâu đó...- Cậu thấy ở đâu? - Syaoran nghe thế liền hỏi với vẻ gấp gáp.
Eriol không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu ngầm trả lời rằng mình không nhớ rõ.
- Có phải cái hộp đó màu nâu, nó hơi nhỏ không? - Sakura nhỏ giọng hỏi.
- Đúng vậy! - Syaoran nói lớn khi nghe Sakura nói - Cậu thấy nó ở đâu à?
- Tớ... Tớ... Tớ xin lỗi! Hình như hồi sáng tớ dọn phòng, tớ tưởng nó không còn dùng tới nữa nên đã vứt nó rồi. Tớ xin lỗi! - Sakura cúi đầu
Syaoran nghe đến đây như mất hết hi vọng tìm chiếc hộp.
- Từ nay đừng bao giờ đụng vào đồ của tôi nữa! - Syaoran lớn tiếng tức giận rồi bỏ ra ngoài.
“Rầm”
Cánh cửa đóng lại một cách thật mạnh như mọi sự tức giận của Syaoran đều đồn vào cánh cửa ấy.Sakura ngồi xuống đất khóc nức nở
- Tớ không cố ý mà! Tớ xin lỗi!!!Xin lỗi...
- Sakura, cậu đừng khóc nữa! Cậu không biết gì mà, cậu đâu cố ý làm chuyện này đâu... - Tomoyo an ủi rồi quay sang hỏi Eriol - Eriol, chiếc hộp đó quan trọng lắm à?
- Có lẽ thế. Nó chứa một thứ rất quan trnọg với Syaoran. Cậu ấy đã giữ nó suốt mười năm nay...- Eriol khẽ nói.
..........
Tối hôm đó, không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề và căng thẳng. Nằm trên giường, Sakura cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Syaoran cũng thế. Sakura nhìn Syaoran, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt cô “Tớ xin lỗi!” rồi cô ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, Tomoyo tờ mờ tỉnh dậy, cô quay qua nhìn giường của Sakura “ Sakura? Cậu đâu rồi?” cô xuống giường rồ đi tìm Sakura. Sakura đang lặng lẽ ngoài trời tuyết lúc buổi sáng.
- Sakura! Cậu làm gì ở đây vậy? Buổi sáng ngoài này trời lạnh lắm! - Tomoyo nhìn Sakura.
Sakura vội lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, quay lại gượng cười
- Không sao đâu mà! Cậu vào trong đó trước đi, tớ sẽ vào ngay thôi...
Tomoyo thấy Sakura như vậy cô cũng rất buồn “Sakura, tớ biết cậu đang cố gắng tìm lại chiếc hộp đó cho Syaoran mà. Tớ biết và tớ cũng hiểu... Bởi vì tớ là bạn của cậu!” Tomoyo lặng lẽ không nói gì, cởi chiếc áo khoác trên người cô xuống khoác lên cho Sakura
- Cậu đừng ở ngoài này lâu quá đấy! - Tomoyo khẽ nói rồi quay lưng bước đi với tâm trạng không mấy yên tâm.
Đến gjờ ăn sáng, Tomoyo cùng Eriol xuống nhà ăn. Thấy Sakura từ xa, Tomoyo vẫy tay
- Bọn tớ ở đây này, Sakura!
Sakura bước tới với một gương mặt buồn
-Cậu vẫn chưa tìm được sao?
Sakura ngạc nhiên khi Tomoyo hỏi, rồi cô khẽ lắc đầu. Syaoran cũng xuống nhà ăn, thấy Sakura anh không nói gì mà đi ngang qua bàn của Sakura rồi ngồi vào một bàn khác. Hành động đó của Syaoran càng khiến Sakura tự trách mình nhiều hơn. Cô trách mình tại sao lại vô ý như vậy, tại sao lại làm mất một thứ rất quan trọng với Syaoran. Cô đứng lên- Tớ ăn xong rồi!
Sau đó cô chạy vụt đi. Giờ ăn trưa, Sakura cũng không đến, cô cứ cố gắng tìm lại chiếc hộp đã mất cho Syaoran để chuộc lại lỗi mà mình đã gây ra. Tìm mãi cho đến chiều vẫn không thấy, Sakura dần trở nên tuyệt vọng. Nhưng cuối cùng ông trời đã không phụ lòng cô, cô đã rất vui khi tìm được chiếc hộp cho Syaoran. Cầm chiếc hộp cô vội vã chạy ngay về phòng. Nhưng vừa về đến phòng, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Tomoyo và Eriol
- Cậu thấy Syaoran đâu không?
- Cậu ấy nói với tớ là lên núi một lát...
- Eriol nè! Liệu Syaoran có tha thứ cho Sakura không? Sakura đã cố gắng hết sức để tìm lại chiếc hộp đó cho Syaoran rồi...
Eriol ngồi trầm ngâm câu nói của Tomoyo một lúc lâu rồi trả lời
- Tớ cũng không biết nữa! Vì chiếc hộp đó với Syaoran là một thứ rất quan trọng. Với cậu ấy nó như một kỷ vật, cậu ấy đã giữ nó suốt mười năm cùng với lời hứa với một cô gái...
- Tớ vẫn chưa hiểu lắm! - Tomoyo nhíu mày.
- Cậu còn nhớ lúc sinh nhật cậu, tớ đã nói là sẽ kể cho cậu về chuyện của Syaoran chứ? Tớ nghĩ đây là dịp để kể cho cậu biết.
Tomoyo gật đầu - Tớ nhớ!
Và Eriol bắt đầu kể lại tất cả cho Tomoyo nghe mà không hề biết có một người khác cũng đang theo dõi cuộc trò chuyện của hai người
- Cách đây khoảng mười năm về trước,...một cô bé...bla...bla... Và cô bé ấy tên là...
- Cô bé ấy tên là Sakura phải không? - Tomoyo hỏi
- Sao... Sao cậu biết? - Eriol ngạc nhiên.
- Bởi vì... - Tomoyo nói
Cùng lúc đó, Sakura đứng ngoài cửa đã nghe hết cuộc nói chuyện của Eriol và Tomoyo. Trong đầu cô lúc này mọi thứ như rối lên “Syaoran, món quà, lời hứa...cô bé mang tên Sakura. Không thể nào! Không thể có chuyện như thế được!” Chiếc hộp trên tay Sakura lúc này rơi xuống đất. Nghe thấy tiếng động, Eriol la lên
- Ai đó?
Tomoyo cùng Eriol chạy ra mở cửa.
- Sakura? Cậu... Cậu nghe hết rồi sao? - Tomoyo nhìn hai dòng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt của Sakura.
Sakura không nói gì, quay lưng bỏ chạy. Tomoyo định chạy theo nhưng Eriol đã kéo tay Tomoyo lại
- Tomoyo! Có lẽ Sakura... cậu ấy cần ở một mình!
- Hi vọng cậu ấy sẽ không sao? - Tomoyo quay lại ôm Eriol, anh cũng ôm trọn cô vào lòng.
Sakura cứ bỏ chạy, chạy mãi “Chính mình đã khiến Syaoran trở nên như vậy sao, chính mình đã không giữ lời hứa đó khiến cho Syaoran luôn phải đau... Tất cả là tại mình sao? Syaoran tớ xin lỗi! Xin lỗi!” Sakura vừa chạy thẳng vào khu rừng thông, vừa cứ trách bản thân mình mãi và những giọt nước mắt cứ thế mà trào ra. Đến lúc bình tĩnh trở lại cũng là lúc đã chiều tà. Cô tìm đường trở về nhà nghỉ, nhưng cô nhận ra mình đã bị lạc. Trời thì bắt đầu tối dần, trời ngày càng lạnh hơn và tuyết cũng bắt đầu rơi ngày một nhiều. Sakura bắt đầu lo sợ khi mọi thứ từ từ chìm vào bóng tối. Sakura vốn từ nhỏ đã rất sợ bóng tối, nhưng giờ đây, cô lại phải đối mặt với nó, điều đó càng khiến cô hoang mang và mất dần bình tĩnh, cô cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng không sao tìm được đường trở về và rồi cô vấp ngã.
Tại nhà nghỉ, ở phòng của Tomoyo và Eriol.
- Giờ này Sakura vẫn chưa về. Tớ lo cho cậu ấy quá! - Tomoyo cảm thấy bất an - Từ trưa đến giờ cậu ấy vẫn chưa ăn gì, trời thì ngày một lạnh hơn, cậu ấy lại không mang theo áo ấm ra ngoài. Lỡ như... Lỡ như...
Eriol thấy Tomoyo cứ lo lắng không yên, anh tiến về phía cô và nhẹ ôm cô vào lòng an ủi
- Cậu ấy sẽ không sao đâu mà! Cậu đừng lo nữa!
- Nhưng... Cậu ấy vừa khỏi bệnh... Với lại cậu ấy... - Tomoyo khóc nức nở.
Vừa lúc đó, Syaoran về phòng, thấy Tomoyo khóc liền hỏi
- Eriol, Tomoyo sao thế? Cậu chọc cậu ấy à?
Eriol không trả lời, nhìn lên bàn của Syaoran
- Chiếc hộp! - Syaoran thốt lên khi nhìn theo ánh mắt của Eriol - Chuyện này là sao? Chiếc hộp sao lại ở đây?
Tomoyo xoay người khỏi vòng tay Eriol, quay sang hỏi Syaoran
- Cậu tha thứ cho Sakura chứ?
Syaoran vẫn im lặng không trả lời
- Sakura đã cố gắng tìm lại chiếc hộp cho cậu đấy! Cậu ấy bỏ cả bữa trưa để tìm nó đấy! - Tomoyo lớn tiếng với Syaoran.
Syaoran cuối mặt xuống, anh vẫn không nói gì.
“Bốp”
Trên gương mặt của Syaoran hiện lên dấu của cả một bàn tay mà anh nhận được từ Tomoyo.
- Tomoyo! - Eriol chạy lại ngăn cản cô.
- Vậy cậu muốn tớ phải làm gì đây? - Syaoran cũng lớn tiếng.
- Cậu còn nhớ cô bé năm về trước chứ? - Tomoyo nói trong nước mắt - Còn nhớ lời hứa năm trước chứ? Và...cậu còn nhớ cô bé mang tên...Sakura không?
- Sao...Làm sao cậu biết? - Syaoran ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Cô bé ấy và Sakura là một người! -Tomoyo kể lại tất cả cho Syaoran nghe. Sau khi nghe hết câu chuyện,Syaoran như người mất hồn “Không thể nào! Chuyện này mình đã từngnghĩ đến nhưng... mình không thể ngờ nó lại là sự thật!”