"Đã hơn 9 giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng Diệp Lệ Chi và tên con lươn đó. Rõ ràng giờ đi hẹn là 8 giờ." – Kỳ Phong không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, sốt ruột.
"Nhẫn nại chút đi, có thể họ bận chuyện gì đó." – Hoàng Cường "vỗ về" cậu bạn đang mất kiên nhẫn.
"Không phải tớ nóng lòng mà là có chuyện gì đấy rồi. Nếu đến trễ thì nửa tiếng là nhiều đằng này lại hơn một tiếng. Chưa kể, nếu có đến trễ thì Lệ Chi cũng phải gọi điện chứ!" – Anh chàng họ Lâm trình bày những lý do như muốn xóa đi nghi ngờ của bạn về mình.
"Cậu nói cũng có lý, kỳ lạ thật!"
Kỳ Phong nghĩ thầm, chẳng biết hai người lại bày trò gì nữa đây.
Chợt, "Reng, reng!" chuông điện thoại của Hoàng Cường vang lên khiến cả hai giật mình. Anh chàng họ Hoàng bắt máy, vừa nghe giọng ở bên đầu dây thì anh thốt lên:
"Lệ Chi!"
Ngay lập tức, mắt Kỳ Phong liền quắt qua, nhìn chăm chú như muốn tìm hiểu sự tình thế nào. Nhưng cả hai to nhỏ gì đấy nghe không được. Tên Hoàng Cường này nói chuyện điện thoại mà làm như tình báo ấy chẳng nghe được gì cả, Kỳ Phong lầm bầm.
Hoàng Cường gác máy, chỉ chờ có thế là anh chàng "hứng chí" kia đã hỏi liền:
"Sao, Lệ Chi nói gì?"
"À cô ấy nói..." – Chợt, Hoàng Cường ngưng lại vì trong đầu lóe lên một ý tường vô cùng thú vị.
"Này, sao không nói tiếp?"
"Ừm, Lệ Chi bảo rằng không muốn hai chúng ta theo dõi nữa nên đã đổi điểm hẹn, cô ấy xin lỗi vì gọi điện trễ."
"Cái gì? Đổi điểm hẹn là thế nào?" – Kỳ Phong thấy sục sôi – "Mà tại sao lại đổi, tại sao không muốn chúng ta theo dõi?"
"Bình tĩnh nghe tớ trình bày đây. Lệ Chi nói rằng: Quang-Dương-của-tôi cứ ngỡ là đi chơi không bị ai bám đuôi nhưng kỳ thực thì có hai người chúng ta theo dõi. Lệ Chi còn nói không muốn có lỗi với Quang-Dương-của-tôi nên quyết định không cho chúng ta theo." – Hoàng Cường thỉnh thoảng hơi "cao giọng" nhằm nhấn mạnh "cụm từ quan trọng".
"Sao cơ? Xưng hô thân mật thế à? Con-lươn-của-tôi ư?" (chẳng biết lỗ tai anh chàng này có vấn đề gì không, Quang Dương mà cứ nói là con lươn T_T).
Kỳ Phong bực tức đến nỗi hầm hầm bỏ đi về nhà không nói thêm câu nào. Còn cậu bạn thân thì đứng khoanh tay cười thích thú trước sự nóng nảy của Kỳ Phong. Sự thật thì cuộc nói chuyện của hai người diễn ra như sau:
"Hoàng Cường hả, xin lỗi vì tôi đã đổi điểm hẹn rồi!"
"Tại sao vậy?"
"Lần trước nghe Quang Dương nói, anh ấy đi chơi rất vui vì không bị ai bám đuôi, nhưng thật ra anh ấy đâu biết rằng mình bị theo dõi. Tôi đã lợi dụng Quang Dương nên tôi muốn anh ấy có những cuộc đi chơi đúng nghĩa. Anh nói với Kỳ Phong giúp tôi nhé, hai anh không cần theo dõi chúng tôi nữa đâu."
Chỉ đơn giản thế thôi làm gì có cụm từ "Quang Dương của tôi". Thế mới nói anh chàng này có nhiều lúc vô cùng hiểm ác.
***
Về đến nhà được nửa tiếng nhưng Kỳ Phong cứ đứng ngồi không yên, bởi đang lo lắng không biết cuộc hẹn hò của hai người nọ diễn ra như thế nào. Không có mình giám sát không biết là có xảy ra chuyện gì không đây, Kỳ Phong nghĩ thầm. Và chính ý nghĩ đó khiến anh càng lo lắng hơn.
Hoàng Cường nằm trên ghế sofa, thấy buồn bèn ngồi dậy bật tivi.
"Cậu mở tivi làm gì vậy???" – Giọng Kỳ Phong quát ầm làm Hoàng Cường giật mình.
"Thì tớ buồn muốn xem tin tức."
"Vì sao cậu lại buồn? Cậu có gì đâu phải buồn?"
"Ô hay, cậu hỏi lạ thế? Buồn vì chán, mà cũng đâu cần có lý do mới buồn."
Nghe cậu bạn nói chí lý, Kỳ Phong bắt đầu thấy lúng túng nhưng vẫn ngoan cố:
"Buồn thì cậu cứ buồn, mở tivi làm gì?"
"Tớ chán nên mở tivi xem, nhưng sao cậu lại "hạch" tớ về chuyện này?"
"Tớ bực bội nên nói đấy!" – Kỳ Phong bỏ đi lên phòng mặc anh chàng họ Hoàng vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Đây được gọi là "giận cá chém thớt". Không! Trong trường hợp này thì nên gọi là "giận lươn chém bạn" mới đúng. (O.O)
... Nằm trong phòng mà lòng Kỳ Phong vẫn không yên. Tâm trạng anh cứ lo nghĩ mãi, lòng thì nặng trĩu. Cuối cùng, anh quyết định gọi điện cho Lệ Chi.
« Alo, Diệp Lệ Chi nghe đây! »
"Lệ Chi! Sao cô lại đổi địa điểm hẹn?" – Giọng Kỳ Phong y như tra khảo tội phạm.
« Ủa, Hoàng Cường không nói với anh sao? »
"Nói rồi nhưng tôi... nhưng tôi..."
« Nhưng thế nào? » Lệ Chi ngạc nhiên hỏi.
"Không nói chuyện này nữa, bây giờ tôi muốn cô về nhà nấu bữa trưa, tôi đói rồi!"
« Chưa mười giờ mà nấu nướng gì, với lại bình thường mười hai giờ anh mới đói. »
"Hôm nay tôi đói sớm hai tiếng không được à? Tóm lại, cô về đi."
« Không được, tôi hứa với Quang Dương sẽ đi chơi đến mười một giờ nên không thể về. »
"Thế cô bỏ tôi chết đói à?"
« Anh ăn tạm gì đi, một tiếng sau tôi về sẽ nấu bữa trưa cho, thế nhé. »
Kỳ Phong định nói tiếp nhưng Lệ Chi đã tắt máy.
"Cái cô này! Ham đi chơi với tên con lươn lắm chắc! Bực mình thật!"
Kỳ Phong ngã xuống giường. Chưa kịp nghĩ gì thì anh chàng bỗng nghe Hoàng Cường nói chuyện với Ánh Nga qua điện thoại:
"Chiều nay em bận à? Nhưng em có nghỉ giữa giờ, phải không? Vậy chúng ta sẽ hẹn nhau lúc đó."
Đầu dây bên kia nói gì đấy, Hoàng Cường lại tiếp:
"Có gì đâu mà ít, một tiếng cũng đủ để chúng ta "bày tỏ tình cảm" và còn "làm nhiều chuyện khác nữa"!"
"Làm nhiều chuyện khác" ở đây có thể người ta nói theo nghĩa trong sáng thế nhưng Kỳ Phong lại nghĩ theo ý đen tối. Nhiều chuyện khác là chuyện gì? Lệ Chi cũng một tiếng nữa mới về vậy cô ấy và tên con lươn cũng có thể "làm nhiều chuyện" lắm chứ. Nắm tay, ôm nhau, hôn nhau và... còn thân mật hơn nữa. Không thể được, nếu để xảy ra "chuyện gì" thì sao, phải gọi Lệ Chi về.
« Kỳ Phong, lại chuyện gì vậy? »
"Thì tôi đói bụng, cô mau về nhà cho tôi!"
« Đã bảo tôi không về, anh bị sao thế? »
"Tôi không bị gì cả, cô có về không? »
« Không về! Anh đừng gọi điện nữa! »
Tiếng "Píp! Píp" vô tình vang lên làm Kỳ Phong tức điên. Nói thế nào Lệ Chi cũng không về. Anh chàng tóc bạch kim tự nhủ sẽ không nghĩ gì nữa, đúng đi ngủ thôi. Kỳ Phong lên giường nằm xuống nhắm mắt lại. Nhưng quái ác là càng nhắm mắt thì những sự việc anh chàng này suy diễn từ cuộc hẹn hò của Lệ Chi và Quang Dương cứ lởn vởn.
Tức mình Kỳ Phong ngồi dậy, có lẽ nên ra ngoài đi dạo cho khoay khỏa. Vừa bước ra khỏi phòng thì đột nhiên Kỳ Phong nghe "Rầm!" âm thanh ngã vang lên rất lớn, anh liền đưa mắt nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra là Hoàng Cường trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.
"Ui da, đau chân quá!"
Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu Kỳ Phong khi nghe tiếng than thở của cậu bạn thân. Anh chàng họ Lâm lấy điện thoại gọi cho Lệ Chi.
« Này Kỳ Phong, tôi đã nói sẽ không về, anh... »
"Tôi gọi cô về không phải để nấu bữa trưa nữa." – Kỳ Phong ngắt lời cô gái – "Hoàng Cường ngã xe, chân cậu ấy bị thương rất nặng và bây giờ đang làm sốt. Tôi không biết phải làm gì."
« Anh ấy bị nặng vậy sao? Hay anh đưa đến bệnh viện đi! »
"Dĩ nhiên nhưng một mình tôi làm sao vừa đưa cậu ấy vào bệnh viện vừa nấu cháo cho cậu ấy, lại còn nhà cửa ai sẽ trông coi?"
« Thôi được rồi, tôi sẽ về! »
"Ừm, cô về mau nhé."
Cúp máy xong, Kỳ Phong nhếch đôi lông mày, cái nhìn gian hết sức nói, cười khoái chí.
Cửa mở, Lệ Chi chạy vào trong với vẻ lo lắng. Thấy Hoàng Cường ngồi trên ghế, con bé liền chạy đến hỏi han:
"Anh lái xe thế nào mà để bị ngã vậy? Vết thương làm sốt thì không thể coi thường đâu. Sao Kỳ Phong còn chưa đưa anh đi bệnh viện?"
"Lệ Chi, cô nói gì tôi không hiểu?"
"Thì Kỳ Phong gọi điện bảo là anh bị ngã xe, vết thương còn làm sốt gì đó, nghe vậy tôi lập tức chạy về đây."
Hoàng Cường gãi đầu:
"Tôi bị ngã nhưng không phải ngã xe mà ngã từ trên cầu thang xuống, chân chỉ bị xước nhẹ chứ đâu có bị thương nặng càng không làm sốt gì cả."
"Thế thì tại sao Kỳ Phong..." – Lệ Chi ngớ ra.
Đúng lúc, Kỳ Phong bước ra khỏi phòng.
"Cô về rồi à?"
"Kỳ Phong, sao anh nói với tôi..."
Anh chàng tóc bạch kim lại cắt lời:
"À xin lỗi, tôi nghe tiếng ngã lớn quá tưởng Hoàng Cường ngã xe nên mới nói vậy."
"Nhưng anh còn nói vết thương làm sốt."
"Vết thương gì chứ, có lẽ cô nghe lầm đấy. Chắc chỗ cô đi hẹn ồn ào quá chứ gì?"
"Rõ ràng tôi nghe anh nói như vậy không thể nhầm được."
"Thôi, đừng bàn về vấn đề này nữa." – Kỳ Phong xua tay – "Dù gì cô cũng đã về vậy chuẩn bị bữa trưa luôn nhé!"
Dứt lời Kỳ Phong quay lưng đi lên phòng cùng nụ cười đắc ý.
Khỏi nói, Lệ Chi bực mình vô cùng, thật không hiểu anh chàng này bị gì nữa.
=FR[,
"Nhẫn nại chút đi, có thể họ bận chuyện gì đó." – Hoàng Cường "vỗ về" cậu bạn đang mất kiên nhẫn.
"Không phải tớ nóng lòng mà là có chuyện gì đấy rồi. Nếu đến trễ thì nửa tiếng là nhiều đằng này lại hơn một tiếng. Chưa kể, nếu có đến trễ thì Lệ Chi cũng phải gọi điện chứ!" – Anh chàng họ Lâm trình bày những lý do như muốn xóa đi nghi ngờ của bạn về mình.
"Cậu nói cũng có lý, kỳ lạ thật!"
Kỳ Phong nghĩ thầm, chẳng biết hai người lại bày trò gì nữa đây.
Chợt, "Reng, reng!" chuông điện thoại của Hoàng Cường vang lên khiến cả hai giật mình. Anh chàng họ Hoàng bắt máy, vừa nghe giọng ở bên đầu dây thì anh thốt lên:
"Lệ Chi!"
Ngay lập tức, mắt Kỳ Phong liền quắt qua, nhìn chăm chú như muốn tìm hiểu sự tình thế nào. Nhưng cả hai to nhỏ gì đấy nghe không được. Tên Hoàng Cường này nói chuyện điện thoại mà làm như tình báo ấy chẳng nghe được gì cả, Kỳ Phong lầm bầm.
Hoàng Cường gác máy, chỉ chờ có thế là anh chàng "hứng chí" kia đã hỏi liền:
"Sao, Lệ Chi nói gì?"
"À cô ấy nói..." – Chợt, Hoàng Cường ngưng lại vì trong đầu lóe lên một ý tường vô cùng thú vị.
"Này, sao không nói tiếp?"
"Ừm, Lệ Chi bảo rằng không muốn hai chúng ta theo dõi nữa nên đã đổi điểm hẹn, cô ấy xin lỗi vì gọi điện trễ."
"Cái gì? Đổi điểm hẹn là thế nào?" – Kỳ Phong thấy sục sôi – "Mà tại sao lại đổi, tại sao không muốn chúng ta theo dõi?"
"Bình tĩnh nghe tớ trình bày đây. Lệ Chi nói rằng: Quang-Dương-của-tôi cứ ngỡ là đi chơi không bị ai bám đuôi nhưng kỳ thực thì có hai người chúng ta theo dõi. Lệ Chi còn nói không muốn có lỗi với Quang-Dương-của-tôi nên quyết định không cho chúng ta theo." – Hoàng Cường thỉnh thoảng hơi "cao giọng" nhằm nhấn mạnh "cụm từ quan trọng".
"Sao cơ? Xưng hô thân mật thế à? Con-lươn-của-tôi ư?" (chẳng biết lỗ tai anh chàng này có vấn đề gì không, Quang Dương mà cứ nói là con lươn T_T).
Kỳ Phong bực tức đến nỗi hầm hầm bỏ đi về nhà không nói thêm câu nào. Còn cậu bạn thân thì đứng khoanh tay cười thích thú trước sự nóng nảy của Kỳ Phong. Sự thật thì cuộc nói chuyện của hai người diễn ra như sau:
"Hoàng Cường hả, xin lỗi vì tôi đã đổi điểm hẹn rồi!"
"Tại sao vậy?"
"Lần trước nghe Quang Dương nói, anh ấy đi chơi rất vui vì không bị ai bám đuôi, nhưng thật ra anh ấy đâu biết rằng mình bị theo dõi. Tôi đã lợi dụng Quang Dương nên tôi muốn anh ấy có những cuộc đi chơi đúng nghĩa. Anh nói với Kỳ Phong giúp tôi nhé, hai anh không cần theo dõi chúng tôi nữa đâu."
Chỉ đơn giản thế thôi làm gì có cụm từ "Quang Dương của tôi". Thế mới nói anh chàng này có nhiều lúc vô cùng hiểm ác.
***
Về đến nhà được nửa tiếng nhưng Kỳ Phong cứ đứng ngồi không yên, bởi đang lo lắng không biết cuộc hẹn hò của hai người nọ diễn ra như thế nào. Không có mình giám sát không biết là có xảy ra chuyện gì không đây, Kỳ Phong nghĩ thầm. Và chính ý nghĩ đó khiến anh càng lo lắng hơn.
Hoàng Cường nằm trên ghế sofa, thấy buồn bèn ngồi dậy bật tivi.
"Cậu mở tivi làm gì vậy???" – Giọng Kỳ Phong quát ầm làm Hoàng Cường giật mình.
"Thì tớ buồn muốn xem tin tức."
"Vì sao cậu lại buồn? Cậu có gì đâu phải buồn?"
"Ô hay, cậu hỏi lạ thế? Buồn vì chán, mà cũng đâu cần có lý do mới buồn."
Nghe cậu bạn nói chí lý, Kỳ Phong bắt đầu thấy lúng túng nhưng vẫn ngoan cố:
"Buồn thì cậu cứ buồn, mở tivi làm gì?"
"Tớ chán nên mở tivi xem, nhưng sao cậu lại "hạch" tớ về chuyện này?"
"Tớ bực bội nên nói đấy!" – Kỳ Phong bỏ đi lên phòng mặc anh chàng họ Hoàng vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Đây được gọi là "giận cá chém thớt". Không! Trong trường hợp này thì nên gọi là "giận lươn chém bạn" mới đúng. (O.O)
... Nằm trong phòng mà lòng Kỳ Phong vẫn không yên. Tâm trạng anh cứ lo nghĩ mãi, lòng thì nặng trĩu. Cuối cùng, anh quyết định gọi điện cho Lệ Chi.
« Alo, Diệp Lệ Chi nghe đây! »
"Lệ Chi! Sao cô lại đổi địa điểm hẹn?" – Giọng Kỳ Phong y như tra khảo tội phạm.
« Ủa, Hoàng Cường không nói với anh sao? »
"Nói rồi nhưng tôi... nhưng tôi..."
« Nhưng thế nào? » Lệ Chi ngạc nhiên hỏi.
"Không nói chuyện này nữa, bây giờ tôi muốn cô về nhà nấu bữa trưa, tôi đói rồi!"
« Chưa mười giờ mà nấu nướng gì, với lại bình thường mười hai giờ anh mới đói. »
"Hôm nay tôi đói sớm hai tiếng không được à? Tóm lại, cô về đi."
« Không được, tôi hứa với Quang Dương sẽ đi chơi đến mười một giờ nên không thể về. »
"Thế cô bỏ tôi chết đói à?"
« Anh ăn tạm gì đi, một tiếng sau tôi về sẽ nấu bữa trưa cho, thế nhé. »
Kỳ Phong định nói tiếp nhưng Lệ Chi đã tắt máy.
"Cái cô này! Ham đi chơi với tên con lươn lắm chắc! Bực mình thật!"
Kỳ Phong ngã xuống giường. Chưa kịp nghĩ gì thì anh chàng bỗng nghe Hoàng Cường nói chuyện với Ánh Nga qua điện thoại:
"Chiều nay em bận à? Nhưng em có nghỉ giữa giờ, phải không? Vậy chúng ta sẽ hẹn nhau lúc đó."
Đầu dây bên kia nói gì đấy, Hoàng Cường lại tiếp:
"Có gì đâu mà ít, một tiếng cũng đủ để chúng ta "bày tỏ tình cảm" và còn "làm nhiều chuyện khác nữa"!"
"Làm nhiều chuyện khác" ở đây có thể người ta nói theo nghĩa trong sáng thế nhưng Kỳ Phong lại nghĩ theo ý đen tối. Nhiều chuyện khác là chuyện gì? Lệ Chi cũng một tiếng nữa mới về vậy cô ấy và tên con lươn cũng có thể "làm nhiều chuyện" lắm chứ. Nắm tay, ôm nhau, hôn nhau và... còn thân mật hơn nữa. Không thể được, nếu để xảy ra "chuyện gì" thì sao, phải gọi Lệ Chi về.
« Kỳ Phong, lại chuyện gì vậy? »
"Thì tôi đói bụng, cô mau về nhà cho tôi!"
« Đã bảo tôi không về, anh bị sao thế? »
"Tôi không bị gì cả, cô có về không? »
« Không về! Anh đừng gọi điện nữa! »
Tiếng "Píp! Píp" vô tình vang lên làm Kỳ Phong tức điên. Nói thế nào Lệ Chi cũng không về. Anh chàng tóc bạch kim tự nhủ sẽ không nghĩ gì nữa, đúng đi ngủ thôi. Kỳ Phong lên giường nằm xuống nhắm mắt lại. Nhưng quái ác là càng nhắm mắt thì những sự việc anh chàng này suy diễn từ cuộc hẹn hò của Lệ Chi và Quang Dương cứ lởn vởn.
Tức mình Kỳ Phong ngồi dậy, có lẽ nên ra ngoài đi dạo cho khoay khỏa. Vừa bước ra khỏi phòng thì đột nhiên Kỳ Phong nghe "Rầm!" âm thanh ngã vang lên rất lớn, anh liền đưa mắt nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra là Hoàng Cường trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.
"Ui da, đau chân quá!"
Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu Kỳ Phong khi nghe tiếng than thở của cậu bạn thân. Anh chàng họ Lâm lấy điện thoại gọi cho Lệ Chi.
« Này Kỳ Phong, tôi đã nói sẽ không về, anh... »
"Tôi gọi cô về không phải để nấu bữa trưa nữa." – Kỳ Phong ngắt lời cô gái – "Hoàng Cường ngã xe, chân cậu ấy bị thương rất nặng và bây giờ đang làm sốt. Tôi không biết phải làm gì."
« Anh ấy bị nặng vậy sao? Hay anh đưa đến bệnh viện đi! »
"Dĩ nhiên nhưng một mình tôi làm sao vừa đưa cậu ấy vào bệnh viện vừa nấu cháo cho cậu ấy, lại còn nhà cửa ai sẽ trông coi?"
« Thôi được rồi, tôi sẽ về! »
"Ừm, cô về mau nhé."
Cúp máy xong, Kỳ Phong nhếch đôi lông mày, cái nhìn gian hết sức nói, cười khoái chí.
Cửa mở, Lệ Chi chạy vào trong với vẻ lo lắng. Thấy Hoàng Cường ngồi trên ghế, con bé liền chạy đến hỏi han:
"Anh lái xe thế nào mà để bị ngã vậy? Vết thương làm sốt thì không thể coi thường đâu. Sao Kỳ Phong còn chưa đưa anh đi bệnh viện?"
"Lệ Chi, cô nói gì tôi không hiểu?"
"Thì Kỳ Phong gọi điện bảo là anh bị ngã xe, vết thương còn làm sốt gì đó, nghe vậy tôi lập tức chạy về đây."
Hoàng Cường gãi đầu:
"Tôi bị ngã nhưng không phải ngã xe mà ngã từ trên cầu thang xuống, chân chỉ bị xước nhẹ chứ đâu có bị thương nặng càng không làm sốt gì cả."
"Thế thì tại sao Kỳ Phong..." – Lệ Chi ngớ ra.
Đúng lúc, Kỳ Phong bước ra khỏi phòng.
"Cô về rồi à?"
"Kỳ Phong, sao anh nói với tôi..."
Anh chàng tóc bạch kim lại cắt lời:
"À xin lỗi, tôi nghe tiếng ngã lớn quá tưởng Hoàng Cường ngã xe nên mới nói vậy."
"Nhưng anh còn nói vết thương làm sốt."
"Vết thương gì chứ, có lẽ cô nghe lầm đấy. Chắc chỗ cô đi hẹn ồn ào quá chứ gì?"
"Rõ ràng tôi nghe anh nói như vậy không thể nhầm được."
"Thôi, đừng bàn về vấn đề này nữa." – Kỳ Phong xua tay – "Dù gì cô cũng đã về vậy chuẩn bị bữa trưa luôn nhé!"
Dứt lời Kỳ Phong quay lưng đi lên phòng cùng nụ cười đắc ý.
Khỏi nói, Lệ Chi bực mình vô cùng, thật không hiểu anh chàng này bị gì nữa.
=FR[,